← Quay lại trang sách

JUNE

Đêm qua giống như một giấc mộng, giống đến từng chi tiết. Nhưng sáng hôm nay hoàn toàn đối lập, rõ ràng đó là sự do dự tôi cảm thấy ở Day khi chạm vào cánh tay cậu, là cơn rùng mình dữ dội ập đến cậu khi cậu chạm nhẹ vào tay tôi. Tim tôi vẫn đau khi đã rời khỏi căn hộ, tiến đến nơi chiếc xe jeep đang đợi. Một buổi sáng ở Quốc hội. Tôi cố gắng trong vô vọng để xua Day ra khỏi đầu, nhưng điều đó là không thể. Giờ một buổi họp Quốc hội không còn quan trọng nữa, quân Thuộc địa dần đẩy lui chúng tôi với sự giúp sức của những đồng minh mạnh, Nam Cực vẫn từ chối giúp và Chỉ huy Jameson thì đang tự do. Và tôi sẽ vẫn ngồi đây, nói chuyện chính trị trong khi tôi có thể và đáng ra phải ở ngoài mặt trận, làm những việc mình đã được huấn luyện. Mà tôi sẽ nói gì với họ đây? Liệu có ai lắng nghe tôi không?

Chúng ta sẽ làm gì đây?

Không. Tôi cần tập trung. Tôi cần hỗ trợ cho Anden khi anh đang nỗ lực, một lần nữa, thương thảo với Thủ tướng Thuộc địa, các CEO và các tướng quân. Chúng tôi đều biết chuyện này sẽ không đi đến đâu... Điều duy nhất làm họ quan tâm là một phương thuốc chữa bệnh. Nhưng kể cả thế. Chúng tôi vẫn phải thử. Và có lẽ anh sẽ muốn sự trợ giúp từ quân Ái quốc với các kế hoạch của họ, đặc biệt nếu anh biết Day sẽ tham gia cùng họ ở mức độ nào.

Ý nghĩ thoáng qua về Day gợi lại những ký ức đêm qua. Má tôi nóng bừng và tôi biết không phải là do thời tiết ấm áp ở Los Angeles. Không đúng lúc gì cả, tôi trách móc bản thân, đẩy lui hình ảnh đêm qua khỏi suy nghĩ. Xung quanh tôi, những con phố từng đông đúc của khu Lake nay trống rỗng, giống như chúng tôi đang chuẩn bị cho cơn bão sắp tràn về. Tôi biết là điều đó không chính xác.

Đột nhiên tôi thấy gai hết cả sống lưng. Tôi dừng lại một lúc, nhăn trán. Đó là gì nhỉ? Các con đường vẫn vắng vẻ, nhưng một linh cảm kỳ lạ làm tôi dựng tóc gáy. Có người đang theo dõi tôi. Ngay lập tức ý nghĩ đó có vẻ quá xa vời, nhưng khi bước đi, tôi nghiến chặt răng và đặt tay lên súng. Có thể tôi đang hơi lố. Có lẽ lời cảnh báo của Day với tôi, rằng Thuộc địa sẽ dùng tôi để chống lại cậu hoặc có lẽ họ đang nhằm đến tôi, đang bắt đầu đánh lừa đầu óc tôi. Dù vậy, vẫn không thể chủ quan. Tôi dựa lưng vào tòa nhà gần nhất để sau lưng được bảo vệ, rồi gọi cho Anden. Xe jeep đến càng sớm càng tốt.

Và rồi tôi trông thấy bà ta. Tôi dừng cuộc gọi.

Bà ta cải trang rất khéo. (Bộ quân phục Cộng hòa bạc màu mà chỉ lính năm nhất mới mặc, điều làm cho bà ta khó bị phát hiện và dễ trà trộn; chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp che đi khuôn mặt, với chỉ vài lọn tóc đỏ sẫm lộ ra phía dưới.) Nhưng ngay cả ở khoảng cách này, tôi vẫn nhận ra khuôn mặt bà ta, lạnh lùng và cứng rắn.

Chỉ huy Jameson.

Tôi quay đi một cách tự nhiên, giả vờ thọc tay vào túi tìm đồ, nhưng bên trong, tim tôi đang đập thình thịch. Bà ta đang ở đây, tại Los Angeles, vậy là bằng cách nào đó bà ta đã thoát khỏi trận chiến ở Denver và tránh được cuộc truy đuổi của Cộng hòa. Không phải là quá tình cờ khi bà ta đến đúng chỗ tôi sao? Có khi bà ta ở đây bởi bà ta biết tôi sẽ ở đây? Quân Thuộc địa. Chắc hẳn phải có những kẻ khác ở đây. Tay tôi run lên khi bà ta đi ngang qua chỗ mình ở phía bên kia đường. Bà ta không có vẻ gì là đã nhìn thấy tôi, nhưng tôi biết bà ta đã chú ý. Đứng trước một tòa nhà bỏ hoang, tôi không thể không bị chú ý, và tôi cũng chưa cải trang.

Khi bà ta đã quay lưng về phía tôi, tôi khoanh tay, đầu hơi cúi xuống và gọi cho Anden qua tai nghe. “Em đã thấy bà ta. Bà ta đang ở đây. Chỉ huy Jameson đang ở Los Angeles.”

Tôi lầm bầm quá khẽ làm Anden phải mất một lúc mới hiểu. “Em nhìn thấy bà ta?” Anh hỏi vẻ không tin. “Bà ta đang ở cùng khối nhà với em à?”

“Vâng,” Tôi thì thầm. Tôi cẩn thận để ý đến dáng hình đang dần biến mất của Chỉ huy Jameson. “Có lẽ bà ta cố ý xuất hiện ở đây, để tìm nơi xe jeep đến đón em hoặc có khi đang cố tìm ra anh.” Khi bà ta đã ở cách xa, trong tôi dâng lên thôi thúc bám theo. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, kỹ năng của một điệp viên trỗi dậy trong tôi. Chính trị đã biến mất, đột nhiên tôi thấy mình bị đẩy lại sa trường. Khi bà ta rẽ ở góc phố, tôi lập tức rời vị trí và bắt đầu bám theo bà ta. Bà ta đang đi đâu? “Bà ta đang ở giữa khu Lake và Colorado,” Tôi vội nói khẽ với Anden. “Rẽ về phía Bắc. Anh hãy gọi thêm lính đến đây nhưng đừng để bà ta biết có người theo dõi. Em muốn xem bà ta đang đi đâu.” Trước khi Anden kịp nói gì, tôi đã dập máy.

Tôi lần theo mặt bên của các tòa nhà, cẩn trọng nấp trong bóng tối nhiều nhất có thể, và chọn lối tắt qua con ngõ hướng về phía dãy phố mà tôi nghĩ Chỉ huy Jameson đã đi. Thay vì quan sát xung quanh ngã rẽ và có khả năng bị phát giác, tôi nấp mình trong con ngõ, tính toán xem thời gian đã trôi qua bao lâu. Nếu bà ta giữ nguyên tốc độ và vẫn ở trên phố, thì chắc chắn bà ta đã đi qua con ngõ này ít nhất một phút trước. Thận trọng, tôi ngó ra đến khi có thể nhìn thoáng qua con phố. Quả nhiên, bà ta đã đi qua chỗ tôi, và tôi có thể nhìn thấy từ sau lưng dáng đi vội vã của bà ta. Nhìn thoáng qua cũng đủ để tôi biết thêm một điều, bà ta đang liên lạc qua micro.

Ước gì Day ở cùng tôi. Cậu sẽ biết ngay cách tốt nhất để đi qua những con phố này mà không bị phát hiện. Trong chốc lát tôi định gọi cho cậu, nhưng để cậu đến được đây kịp thời là không thể.

Thay vào đó, tôi đi theo Chỉ huy Jameson. Tôi theo đuôi bà ta qua bốn khối nhà, đến khi chúng tôi tiến vào một dải đất ở Ruby có biên giới giáp Batalla, nơi có hai hoặc ba trạm đỗ khinh khí cầu hình chớp dọc theo con phố. Bà ta lại rẽ tiếp. Tôi vội vã rẽ theo, nhưng đến lúc tôi nhìn xuống phố thì bà ta đã biến mất. Có lẽ bà ta đã biết có người bám theo; suy cho cùng, Chỉ huy Jameson kinh nghiệm hơn tôi rất nhiều trong việc lần theo dấu vết. Tôi nhìn lên các mái nhà.

Tiếng Anden lạo xạo qua tai nghe của tôi. “Chúng ta đã mất dấu,” Anh thông báo. “Anh đã ra lệnh ngầm cho binh lính ở đó tìm kiếm bà ta và báo cáo lại ngay lập tức. Bà ta không thể đi xa được.”

“Đúng vậy,” Tôi đồng ý, nhưng vai rũ xuống. Bà ta biến mất mà không để lại dấu vết. Bà ta đã nói chuyện với ai qua micro? Tôi nhìn lướt qua con phố, cố tìm hiểu xem bà ta phải đến đây vì điều gì. Có thể bà ta đang do thám. Ý nghĩ này làm tôi mất bình tĩnh.

“Em đang quay về,” Cuối cùng tôi nói nhỏ vào micro. “Nếu nghi ngờ của em là đúng, thì chúng ta sẽ cần...”

Một luồng khí thổi vút qua, một tia sáng chói mắt lóe lên, có thứ gì nổ ngay trước mắt tôi. Tôi chùn bước rồi theo bản năng lao người sát đất và nấp sau thùng rác gần đó. Cái gì vậy?

Một viên đạn. Tôi nhìn về bức tường bị đạn bắn trúng. Một miếng gạch nhỏ đã rơi ra. Có kẻ cố ý bắn tôi. Cú quay người bất ngờ chắc hẳn là lý do duy nhất cứu mạng tôi. Tôi vội vàng gọi điện cho Anden. Máu dồn lên tai như một cơn sóng triều ồn ào, chặn mọi logic và để cho cơn hoảng loạn xâm chiếm. Thêm một viên đạn nữa bắn xẹt qua tấm kim loại của thùng rác. Không còn nghi ngờ gì tôi đang bị tấn công.

Tôi bấm ngắt cuộc gọi. Chỉ huy Jameson bắn từ đâu tới nhỉ? Có ai khác ở cạnh bà ta không? Lính Thuộc địa? Lính Cộng hòa phản bội? Tôi không biết. Tôi không thể đoán được. Tôi không thể nghe và không thể nhìn...

Trong cơn hoảng loạn, giọng anh Metias vang lên. Bình tĩnh nào, June bọ, logic sẽ cứu em. Tập trung, suy nghĩ, hành động.

Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, thở hắt ra, cho mình một giây để tĩnh tâm, để tập trung vào giọng nói của anh trai. Không có thời gian để suy sụp. Tôi chưa bao giờ để cảm xúc lấn át mình và tôi sẽ không bắt đầu việc đó vào lúc này. Nghĩ đi, June. Đừng có ngu ngốc. Sau khi trải qua cú sốc kéo dài một năm, sau hàng tháng trời thương thảo chính trị, sau những ngày chiến tranh và chết chóc, tôi bắt đầu nghi ngờ mọi việc, nghi ngờ mọi người. Đây là cách Thuộc địa chia rẽ chúng tôi... không phải bằng đồng minh hay vũ khí của họ, mà bằng những lời tuyên truyền. Bằng nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.

Cơn sợ hãi đã qua. Logic tràn về.

Đầu tiên, tôi giật súng ra khỏi bao. Rồi tôi làm một động tác giả, vờ như sắp lao ra từ phía sau thùng rác. Thay vào đó, tôi ngồi tại chỗ, nhưng động tác giả đó cũng đủ khiêu khích thêm một viên đạn. Vụt! Đạn bật nẩy từ bức tường tôi đang dựa lưng. Tức thì tôi liếc về dấu vết nó để lại và xem xét hướng đạn bắn đến. (Không phải từ mái nhà, góc bắn không đủ rộng. Bốn, có lẽ là phải ở trên đây năm tầng. Không phải tòa nhà đối diện với tôi mà là tòa nhà bên cạnh đó.) Tôi nhìn lên dãy cửa sổ ở những tầng đó. Vài chiếc đang mở. Lúc đầu tôi muốn nhằm bắn ngay vào những ô cửa đó, nhưng rồi tôi tự nhủ mình có thể sẽ vô tình bắn nhầm ai đó. Thay vì vậy, tôi quan sát kỹ tòa nhà. Trông vừa giống một trạm phát thanh vừa giống một tòa nhà quân sự, nó khá gần với những căn cứ không quân mà tôi nghi ngờ là nơi các khinh khí cầu đang được điều khiển.

Bà ta đang làm việc gì có dính líu đến các căn cứ không quân chăng? Có phải quân Thuộc địa định tấn công bất ngờ ở đây?

Tôi bật micro lên. “Anden,” Tôi nói nhỏ sau khi nhập mã gọi anh. “Đưa em ra khỏi đây đi. Dùng phần mềm theo dõi súng của em.”

Nhưng cuộc gọi của tôi không có đủ thời gian để tiếp tục. Nửa giây sau, một viên đạn nữa nổ ngay trên đầu tôi, lần này tôi lùi bước và nằm rạp xuống dưới chân thùng rác. Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang nhìn xoáy thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của Chỉ huy Jameson.

Bà ta túm lấy cổ tay tôi.

Tôi vọt ra từ dưới thùng rác trước khi bà ta kịp với đến. Tôi quay người định nhắm súng vào bà ta nhưng bà ta đã lao đi. Súng của bà ta đang giơ lên. Ngay lập tức tôi biết bà ta không có ý giết tôi. Tại sao? Câu hỏi xuyên qua đầu tôi với tốc độ ánh sáng. Bởi vì nước Thuộc địa muốn tôi còn sống, vì họ cần dùng tôi để trao đổi.

Bà ta nổ súng; tôi lăn tròn trên mặt đất. Viên đạn bắn chếch chân tôi vài phân. Tôi bật người đứng dậy và lại nhắm súng vào bà ta, lần này tôi đã bắn. Viên đạn trượt đi trong gang tấc. Bà ta cúi xuống nấp dưới thùng rác. Cùng lúc đó tôi cố gọi điện lại lần nữa. Tôi đã thành công. “Anden,” Tôi thở dốc trong micro khi quay đầu bỏ chạy. “Đưa em ra khỏi đây!”

“Anh đang trên đường rồi,” Anden đáp. Tôi lao qua ngã rẽ ngay khi nghe thấy một tiếng súng đằng sau. Đó là viên đạn cuối cùng. Đúng như đã lên lịch, một chiếc xe jeep lao về phía tôi và phanh kít một tiếng cách tôi vài bước chân. Hai người lính ùa ra, che chắn cho tôi trong khi hai người khác chạy về con phố hướng Chỉ huy Jameson. Dù tôi biết đã quá muộn để bắt được bà ta, bà ta chắc hẳn đã chạy trốn. Mọi chuyện trôi qua cũng nhanh như khi bắt đầu. Tôi nhảy lên xe nhờ sự giúp đỡ của người lính, rồi ngã sụp xuống ghế khi xe lăn bánh. Adrenaline của tôi đã hết tác dụng. Toàn thân tôi run lên không kiểm soát được.

“Cô không sao chứ?” Một người lính hỏi, nhưng giọng anh ta nghe thật xa xăm. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là ý nghĩa của màn chạm trán kia. Chỉ huy Jameson đã biết tôi sẽ đợi xe jeep đến đón tại khối nhà đó; chắc chắn bà ta đã nhử tôi ra để bắt được tôi. Sự xuất hiện của bà ta ở căn cứ không quân không phải là tình cờ. Bà ta đã tuồn thông tin cho quân Thuộc địa về các phiên canh gác và địa điểm của chúng tôi ở đây. Rất có thể còn những tên lính Thuộc địa khác cũng đang lẩn trốn giữa chúng tôi, Chỉ huy Jameson chỉ là một kẻ bị truy nã đang bỏ trốn. Bà ta không thể đi khắp nơi một cách dễ dàng mà không được giúp đỡ. Và với kinh nghiệm, bà ta có thể cầm chân một cuộc truy bắt trên đường phố đủ lâu để quân Thuộc địa tới. Để quân Thuộc địa tới. Chúng đã nhắm đến thành phố tiếp theo và đó sẽ chính là chúng tôi.

Qua tai nghe, giọng Anden lại xuất hiện. “Anh đang trên đường rồi,” Anh vội nói. “Em không sao chứ? Xe jeep sẽ đưa em thẳng tới Lâu đài Batalla và anh sẽ cho một đội lính bảo vệ em...”

“Bà ta đang tuồn thông tin về nơi tị nạn cho chúng,” Tôi thì thào vào micro trước khi anh kịp nói hết câu. Giọng tôi run run khi nói điều đó. “Quân Thuộc địa sắp sửa tấn công Los Angeles.”