DAY
Tôi nhận cuộc gọi về June khi đang ngồi cùng Eden. Sau một buổi sáng làm xét nghiệm, cuối cùng thằng bé cũng ngủ. Bên ngoài, những đám mây bao trùm thành phố trong một bầu không khí ảm đạm. Tốt thôi. Tôi chẳng biết sẽ thấy thế nào nếu hôm nay là một ngày nắng chói chang, nhất là khi biết tin về Chỉ huy Jameson và sự thật là bà ta đã cố nhắm bắn June ngay giữa phố. Mây mù hợp với tâm trạng tôi hơn.
Trong lúc sốt ruột đợi June đến bệnh viện, tôi dành thời gian quan sát Tess qua tấm kính cửa sổ phòng em. Nhóm nghiên cứu vẫn vây quanh em, theo dõi sự sống của em hệt như một lũ kền kền khốn kiếp trong một chương trình thế giới động vật từ ngày xưa. Tôi lắc đầu. Tôi không nên quá khắt khe với họ. Trước đấy họ cho tôi mặc bộ đồ, vào bên trong ngôi cạnh Tess và nắm tay em. Dĩ nhiên, em đã hôn mê, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Em biết tôi ở đây. Biết tôi đang đợi thuốc chữa bệnh cho em.
Bây giờ, nhóm nghiên cứu trông như đang tiêm vào người em loại công thức pha trộn từ hỗn hợp dung dịch chiết xuất bằng tế bào máu của Eden. Việc quái gì xảy ra tiếp theo thì tôi không biết. Khuôn mặt được giấu sau những chiếc mặt nạ kính lấp loáng khiến họ trông như sinh vật ngoài hành tinh. Tess vẫn nhắm mắt và làn da em đã chuyển màu vàng ốm yếu.
Em đang mắc phải virus mà nước Thuộc địa đã truyền sang, tôi phải tự nhủ. Không, đó là do nước Cộng hòa. Cái trí nhớ của tôi thật đáng nguyền rủa.
Pascao, Baxter và các quân Ái quốc khác cũng đóng quân ở bệnh viện. Mà họ có thể đi đến chỗ quái nào được nữa chứ? Từng phút chậm chạp trôi, Pascao ngôi cạnh tôi và vặn vẹo đôi bàn tay. “Cô ấy đang cầm cự trong đó,” Cậu lẩm bấm, đôi mắt nán lại chỗ Tess. “Mà đã có báo cáo về vài vụ bạo động trong thành phố. Hầu hết do những người tị nạn. Anh đã xem tin tức trên màn hình khổng lồ chưa?”
Tôi lắc đầu. Quai hàm căng ra vì giận dữ. Khi nào June mới đến đây? Họ nói họ đang đưa cô đến đây từ hơn mười lăm phút trước, “Vẫn chưa đi đâu trừ chỗ em trai tôi và Tess.”
Pascao thở dài, đưa một tay vuốt mặt. Cậu thận trọng không hỏi về June. Tôi nên xin lỗi cậu vì tính khí của mình, nhưng tôi quá giận dữ để quan tâm đến việc đó. “Ba khu vực bị cách ly giờ đang được thiết lập trong khu trung tâm. Nếu anh vẫn lên kế hoạch tiến hành phi vụ đánh du kích, chúng ta phải hành động trong ngày mai.”
“Đó là tất cả thời gian chúng ta cần. Nếu tin đồn nghe từ June và Cử tri là đúng, thì đây sẽ là cơ hội tốt nhất của chúng ta.” Ý nghĩ về những khu vực của Los Angeles bị cách ly vì dịch bệnh gợi lên quãng quá khứ đen tối, khó chịu trong tôi. Mọi việc đều trục trặc và tôi thì quá mệt mỏi. Tôi quá mệt vì lo lắng về mọi việc, về việc những người tôi yêu thương liệu có vượt qua đêm nay hay sống sót đến ngày mai không. Đồng thời, tôi không thể ngủ. Những câu nói của Eden sáng nay vẫn quanh quẩn trong đầu tôi. Có khi mỗi người dân Cộng hòa có thể là một người lính. Tôi mân mê chiếc nhẫn kẹp giấy trên ngón tay. Nếu sáng nay June bị thương, tôi không biết liệu vỏ bọc tỉnh táo của mình tan biến hay không nữa. Tôi cảm thấy như mình đang bị treo trên một sợi chỉ. Tôi đoán câu này cũng đúng theo nghĩa đen, hôm nay tôi cứ đau đầu không ngớt và tôi đã trở nên quen với những cơn đau triền miên sau gáy. Chỉ còn vài tháng, tôi nghĩ. Chỉ còn vài tháng, như bác sĩ nói, và rồi có thể thuốc men sẽ phát huy tác dụng đủ để tôi được phẫu thuật, cố cầm cự đi.
Thấy tôi im lặng, Pascao đưa đôi mắt màu nhạt nhìn tôi. “Sẽ nguy hiểm đấy, điều anh đã nói với tôi,” Cậu nói và tiếp tục với vẻ thận trọng. “Một số dân thường sẽ chết. Không cách nào tránh khỏi.”
“Tôi không nghĩ chúng ta có lựa chọn,” Tôi nói, đáp lại ánh nhìn của cậu. “Cho dù đất nước này tha hóa đến đâu, đây vẫn là quê hương của họ. Chúng ta phải kêu gọi họ hành động.”
Tiếng quát tháo vang lên từ hành lang phía dưới. Pascao và tôi cùng dừng lại lắng nghe trong vài giây, và nếu không phải đã biết trước thì tôi thề đó là tiếng của Cử tri. Quái lạ. Tôi không phải người hâm mộ cuồng nhiệt nhất của Anden, nhưng quả thực tôi chưa từng nghe về việc anh ta mất bình tĩnh.
Cánh cửa đôi ở cuối hành lang bật mở đánh rầm, đột nhiên tiếng quát tháo vang khắp hành lang, Anden lao đến với đám lính tráng mọi khi, trong lúc June đi bên cạnh anh ta. June, cảm giác nhẹ nhõm tràn đầy cơ thể tôi. Tôi bật dậy. Khuôn mặt cô sáng lên khi thấy tôi vội vã lao đến.
“Mình ổn,” Cô nói, xua tay trước khi tôi kịp mở lời. Cô nói với vẻ sốt ruột, như thể cô đã dùng cả ngày để thuyết phục mọi người điều tương tự như thế. “Mọi người cấn thận quá thôi, đưa mình đến đây...”
Tôi chả quan tâm họ có đang cẩn thận quá mức. Tôi ngắt lời rồi kéo cô vào lòng ôm thật chặt, cảm giác nặng nề được nhấc khỏi ngực tôi, và phần còn lại của cơn giận trào lên. “Anh là Cử tri,” Tôi gắt lên với Anden. “Anh là tên Cử tri chết tiệt của nước Cộng hòa. Anh không thể đảm bảo nối cho Đầu-não-tập-sự được an toàn khỏi một tù nhân mà các anh còn không giam nổi sao? Mà lính canh của anh kiểu gì vậy, một đám học viên năm nhất à?”
Anden quắc mắt nhìn tôi nhưng lạ thay, anh ta vẫn im lặng. Tôi buông June ra rồi ôm lấy khuôn mặt cô trong tay. “Cậu ổn chứ, phải không?” Tôi vội vã hỏi. “Cậu hoàn toàn ổn chứ?”
June nhướng mày nhìn tôi, rồi trao tôi một nụ hôn trấn an thoáng qua. “Ừ, mình rất ổn.” Cô liếc nhìn Anden nhưng anh ta đang bận nói chuyện với một người lính.
“Tìm cho tôi người được giao nhiệm vụ chữa trị cho Đầu-não-tập-sự đến đây,” anh ta quát binh lính. Quầng thâm in trên vùng da dưới mắt làm khuôn mặt anh ta trông vừa giận dữ vừa hốc hác. “Nếu June không may mắn thì có lẽ Jameson đã giết cô ấy rồi. Tôi đã nghĩ tất cả bọn họ là những kẻ phản quốc. Còn nhiều phòng trong sân xử bắn cho tất cả đấy.” Người lính vội vào tư thế đứng nghiêm và giục giã những người khác làm như lời Anden nói. Tôi nguôi ngoai, rồi một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi vì cảm thấy cơn thịnh nộ của anh ta rất quen. Như tôi đang nhìn vào chính người bố của anh ta vậy.
Bây giờ anh ta đứng đối diện tôi. Giọng nói trở nên bình tĩnh hơn. “Nhóm nghiên cứu kể với tôi rằng em trai cậu đã rất dũng cảm vượt qua cuộc thí nghiệm,” Anh ta nói. “Một lần nữa tôi cảm ơn cậu vì...”
“Đừng nói quá lên vậy,” Tôi cắt lời anh ta với một cái nhướng mày. “Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.” Sau những ngày như hôm nay, khi Eden yếu đi thậm chí còn nhanh hơn sau những thí nghiệm này, tôi sẽ không lịch sự nữa. Tôi hạ giọng, quyết tâm nói năng thật lịch sự. Cũng có chút tác dụng. “Chúng ta hãy nói chuyện riêng, Cử tri, tôi có vài ý tưởng cần anh triển khai, với tin tức mới đây từ chỉ huy Jameson, chúng ta có thể sẽ chỉ có một cơ hội để khuấy động vài rắc rối cho quân Thuộc địa. Anh, tôi, June và quân Ái quốc.”
Mắt Anden tối lại, môi anh ta mím chặt, mặt tỏ vẻ cau có không chắc chắn khi anh ta nhìn lướt qua những thính giả của mình. Nụ cười toe toét thường trực của Pascao có vẻ không cải thiện được tâm trạng của anh ta. Dù vậy, vài giây sau anh ta cũng gật đầu với binh lính. “Sắp xếp phòng họp cho chúng tôi,” Anh ta nói. “Tôi muốn tắt hết camera an ninh.”
Binh lính vội vã làm theo lệnh anh ta. Khi chúng tôi bước theo anh ta, tôi nhìn June thật lâu. Cô ấy ổn, không bị thương. Nhưng, tôi vẫn sợ rằng cô sẽ biến mất nếu tôi bất cẩn quay đi. Tôi kiềm chế không hỏi cô về chuyện đã xảy ra cho đến khi tất cả vào một căn phòng riêng, nhìn vẻ mặt thì cô cũng đang đợi đến lúc thích hợp. Bàn tay tôi khao khát muốn ôm cô. Tôi cũng giữ riêng điều đó cho mình, số phận chúng tôi luôn xoay quanh nhau trong một vòng lặp bất tận.
“Vậy,” Anden nói khi chúng tôi đã ổn định chỗ ngồi trong phòng và lính của anh ta tắt hết tất cả camera. Anh ta ngả người vào ghế và dò xét tôi với một ánh nhìn xuyên thấu. “Có lẽ chúng ta nên bắt đầu bằng sự việc đã xảy ra với Đầu-não-tập-sự sáng nay.”
June ngẩng lên, nhưng đôi tay vẫn hơi run. “Tôi đã nhìn thấy Chỉ huy Jameson ở khu Ruby. Tôi dự đoán bà ta ở khu vực này để do thám địa điểm, và bà ta hẳn đã biết nơi tôi sẽ đến.” Tôi ngạc nhiên vì giọng June vẫn bình tĩnh. “Tôi đuổi theo bà ta đến địa phận căn cứ không quân giáp ranh khu vực Ruby và Batalla. Ở đó bà ta đã tấn công tôi.”
Dù chỉ là một bản tóm tắt ngắn gọn nhưng cũng đủ làm tôi tức giận. Anden thở dài rồi lùa tay qua tóc. “Chúng tôi nghi ngờ Chỉ huy Jameson đã đưa một số địa điểm và lịch trình của các trạm đỗ khí cầu ở Los Angeles cho chính quyền Thuộc địa. Bà ta cũng đã cố tình bắt cóc cô Iparis để đòi yêu sách.”
“Thế nghĩa là Thuộc địa đang lên kế hoạch tấn công LA à?” Pascao hỏi. Tôi đã biết ý nghĩ tiếp theo của cậu ta. “Nhưng thế nghĩa là việc Denver thất thủ là sự thật...” Giọng cậu ta nhỏ dần khi thấy vẻ mặt của Anden.
“Chúng tôi đã sớm nhận được vài tin đồn,” Anden đáp. “Đồn rằng quân Thuộc địa có một quả bom có thể san bằng cả thành phố. Điều duy nhất ngăn cản họ không dùng là vì lệnh cấm của quốc tế. Xét cho cùng thì họ cũng không muốn buộc Nam Cực phải nhúng tay vào, phải không?” Anden trở nên mỉa mai như vậy từ khi nào? “Dù trong trường hợp nào, nếu họ tấn công bây giờ, chúng ta sẽ khó mà có được thuốc kháng bệnh để đưa cho Nam Cực kịp thời trước khi quân Thuộc địa đánh bại chúng ta. Chúng ta có thể chống lại họ. Nhưng chúng ta không thể chống lại cả họ và Châu Phi.”
Tôi do dự, rồi nêu lên ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu. “Sáng nay tôi đã nói chuyện với Eden, trong lúc thí nghiệm. Nó đã cho tôi một ý tưởng.”
“Và đó là gì?” June hỏi.
Tôi nhìn cô. Vẫn đáng yêu như mọi khi, nhưng ngay cả June cũng bắt đầu tỏ ra căng thẳng vì cuộc xâm lược, đôi vai cô hơi cong xuống. Tôi đưa mắt nhìn Anden, “Đầu hàng,” Tôi nói.
Anh ta không ngờ đến việc đó. “Cậu muốn tôi phất cờ trắng trước Thuộc địa?”
“Đúng vậy, đầu hàng,” Tôi hạ giọng. “Chiều hôm qua, Thủ tướng của Thuộc địa đã cho tôi một đề nghị, ông ta bảo rằng nếu tôi có thể làm nhân dân Cộng hòa đứng lên hỗ trợ Thuộc địa và chống lại quân Cộng hòa, ông ta sẽ đảm bảo cho cả tôi và Eden được bảo vệ khi quân Thuộc địa chiến thắng cuộc chiến này. Hãy nói rằng anh đầu hàng, và cùng lúc đó, tôi đề nghị được gặp Thủ tướng để trả lời ông ta, rằng tôi sẽ yêu cầu dân chúng đón nhận Thuộc địa như chính phủ mới của họ. Giờ anh có một cơ hội làm Thuộc địa mất cảnh giác. Dù sao thì Thủ tướng cũng đã cho rằng anh sẽ sớm đầu hàng.”
“Giả vờ đầu hàng là vi phạm luật quốc tế,” June lẩm nhẩm một mình, dù vậy cô vẫn chú ý quan sát tôi. Tôi biết cô không hoàn toàn phản đối ý kiến này. “Tôi không biết liệu Châu Nam Cực có đánh giá cao điều đó không, mà toàn bộ mục đích của việc này là để thuyết phục họ giúp đỡ chúng ta, không phải vậy sao?”
Tôi lắc đầu. “Họ có vẻ không quan tâm đến việc Thuộc địa đã phá vỡ lệnh ngừng bắn mà không báo cho chúng ta vào thời điểm cuộc chiến nổ ra.” Tôi liếc nhìn Anden.
Anh ta nhìn tôi chăm chú, tay chống cằm. “Giờ cậu định gậy ông đập lưng ông, phải không?”
“Chuyện gì sẽ xảy ra khi cậu gặp Thủ tướng?” Cuối cùng anh ta hỏi. “Giả vờ đầu hàng chỉ được một thời gian trước khi chúng ta cần hành động.”
Tôi vươn người về phía anh ta, giọng khẩn nài. “Anh biết Eden đã nói gì với tôi lúc sáng không? ‘Tiếc là mỗi người dân Cộng hòa không phải là một người lính.’ Nhưng họ có thể đấy.”
Anden vẫn im lặng.
“Tôi sẽ để lại dấu hiệu ở mỗi khu vực của Cộng hòa, dấu hiệu nào đó để báo cho người dân biết rằng họ không thể chỉ nằm xuống để quân Thuộc địa chiếm mất nhà của mình, dấu hiệu nào đó để họ chờ hiệu lệnh của tôi và nhắc nhở họ về điều mà tất cả chúng ta đang chiến đấu để bảo vệ. Rồi, khi tôi đọc lời tuyên bố mà Thủ tướng Thuộc địa muốn tôi nói, tôi sẽ không kêu gọi người dân đi theo Thuộc địa. Tôi sẽ kêu gọi họ hành động.”
“Và nếu họ không đáp lại lời kêu gọi của cậu thì sao?” June nói.
Tôi thoáng cười với cô. “Phải có niềm tin chứ, cưng. Dân chúng rất yêu quý mình.”
Dù không muốn nhưng June vẫn mỉm cười đáp lại.
Tôi quay qua Anden. Vẻ mặt nghiêm túc thay thế cho thoáng phấn khích vừa xuất hiện. “Dân chúng yêu quý nước Cộng hòa nhiều hơn anh nghĩ,” Tôi nói. “Nhiều hơn tôi từng nghĩ. Anh biết đã bao nhiêu lần tôi nghe thấy người dân tị nạn quanh đây hát những khúc ca yêu nước của Cộng hòa không? Anh biết tôi đã nhìn thấy bao nhiêu hình vẽ ủng hộ anh và đất nước này suốt mấy tháng qua không?” Cảm xúc mãnh liệt xen lẫn trong giọng tôi. “Dân chúng thực sự tin tưởng anh. Họ tin tưởng chúng ta. Và họ sẽ chiến đấu theo chúng ta nếu ta kêu gọi họ, họ sẽ là những người giật lá cờ Thuộc địa xuống, biểu tình trước những trụ sở của Thuộc địa, biến căn nhà của chính họ thành cạm bẫy với quân Thuộc địa xâm lược.” Tôi nheo mắt. “Họ sẽ trở thành một triệu phiên bản giống tôi.”
Anden và tôi đăm đăm nhìn nhau. Cuối cùng, anh ta mỉm cười.
“Vậy,” June nói với tôi, “trong lúc cậu bận rộn trở thành tội phạm bị săn lùng gắt gao nhất của Thuộc địa, quân Ái quốc và mình có thể tham gia vào phi vụ đánh du kích của cậu. Chúng ta sẽ nâng chúng lên tầm quốc gia. Nếu Nam Cực phản đối, chính phủ Cộng hòa sẽ nói đó là hành động của vài nhóm dân quân. Nếu Thuộc địa muốn chơi bẩn thì chúng ta cũng chơi bẩn.”