JUNE
17:00.
LÂU ĐÀI BATALLA.
20 ĐỘ C.
Tôi ghét các cuộc họp thượng viện. Ghét cay ghét đăng, chẳng có gì ngoài một biển các chính trị gia hay cãi lộn và nói không ngừng, nói nói nói suốt ngày trong khi thay vào đó tôi có thể ở trên phố, rèn luyện trí óc và thân thể mình. Nhưng sau kế hoạch mà Day, Anden và tôi đã vạch ra, không có lựa chọn nào ngoài việc trình bày vắn tắt trước Thượng viện. Giờ tôi đang ngồi trong phòng họp tròn ở Lâu đài Batalla, vị trí đối diện Anden ở phía bên kia phòng, tôi gắng lờ đi những ánh nhìn đe dọa từ các Thượng nghị sĩ khác. Ít có sự kiện nào làm tôi cảm thấy mình giống một đứa trẻ như các cuộc họp Thượng viện.
Anden nói với các thính giả đang bồn chồn của mình. “Những cuộc tấn công vào căn cứ của chúng ta ở Vegas đã gia tăng từ khi Denver thất thủ,” Anh nói. “Chúng ta đã thấy các sư đoàn của Châu Phi tiếp cận thành phố. Ngày mai, tôi sẽ đến gặp các tướng quân ở đó.” Nói đến đây anh ngần ngừ. Tôi nín thở. Tôi biết Anden rất ghét ý tưởng tuyên bố đầu hàng trước bất kỳ thế lực nào, đặc biệt là trước quân Thuộc địa. Anh quay sang nhìn tôi, dấu hiệu yêu cầu tôi giúp đỡ. Anh đã quá mệt mỏi. Tất cả chúng tôi đều vậy. “Cô Iparis,” Anh gọi lớn. “Nếu cô bằng lòng, tôi xin nhường quyền phát biểu để cô giải thích câu chuyện và lời khuyên của mình.”
Tôi hít một hơi sâu. Phát biểu ở Thượng viện: điều mà tôi còn ghét hơn cả việc tham gia buổi họp Thượng viện, và còn tồi tệ hơn khi tôi phải nói dối họ. “Cho đến hiện tại, tôi chắc chắn tất cả các vị đã nghe về chuyện Chỉ huy Jameson đang làm việc cho Thuộc địa. Dựa trên những điều chúng tôi biết, rất có thể Thuộc địa sẽ tấn công Los Angeles bằng một đòn bất ngờ trong thời gian sớm tới đây. Nếu họ làm vậy, cuộc tấn công vào Vegas sẽ tiếp tục, chúng ta sẽ không trụ được lâu. Sau khi trao đổi với Day và quân Ái quốc, chúng tôi đề xuất cách thức duy nhất để bảo vệ người dân của chúng ta và để có khả năng đàm phán một thỏa ước công bằng là tuyên bố đầu hàng trước Thuộc địa.”
Sự im lặng đến kinh ngạc. Rồi, cả căn phòng vỡ òa trong tiếng bàn tán. Serge là người đầu tiên lên tiếng thách thức Anden. “Với tất cả sự trân trọng thích đáng, ngài Cử tri,” Anh ta nói, giọng run lên vì tức giận, “ngài đã không trao đổi điều này với các Đầu-não-tập-sự khác.”
“Đây không phải chuyện tôi có cơ hội để trao đổi với anh trước,” Anden đáp. “Cô Iparis chỉ biết chuyện khi là người không may phải trải qua chuyện này đầu tiên.”
Ngay cả Mariana, thường đứng về phía Anden, cũng cất lời phản đối ý tưởng này. “Đây là một cuộc đàm phán rất nguy hiểm,” Cô ta nói. Ít nhất cô ta cũng bình tĩnh nói. “Nếu ngài làm điều này để bảo vệ mạng sống của chúng ta thì tôi đề nghị ngài cân nhắc lại ngay. Giao người dân cho Thuộc địa sẽ không giúp gì trong việc bảo vệ họ.”
Các Thượng nghị sĩ khác có vẻ không giữ được tự chủ như vậy.
“Đầu hàng ư? Chúng ta đã bảo vệ đất đai khỏi tay Thuộc địa suốt gần một trăm năm!”
“Chắc chúng ta chưa yếu đuối đến vậy chứ? Chúng đã làm được gì, ngoài việc tạm thời chiếm được Denver?”
“Ngài Cử tri, đây là việc đáng lẽ ngài nên trao đổi với tất cả chúng tôi, ngay cả giữa cuộc khủng hoảng này!”
Tôi nhìn theo khi từng giọng nói được đẩy lên cao dần, đến khi cả căn phòng tràn ngập tiếng xỉ vả, giận dữ và nghi hoặc. Vài người năn nỉ Anden cân nhắc lại, để yêu cầu thêm hỗ trợ quốc tế, để cầu xin Liên hợp quốc ngừng việc phong tỏa cảng biển của chúng tôi. Ồn ào.
“Đây là điều sỉ nhục!” Một Thượng nghị sĩ (gầy gò, có lẽ chưa đến sáu mươi ki lô gam, với cái đầu hói sáng bóng) quát lên, nhìn vào tôi như thể tôi chịu trách nhiệm về sự sụp đổ của toàn bộ đất nước. “Chắc chắn chúng ta sẽ không tuân theo sự chỉ huy của một cô nhóc? Và của Day? Chắc ngài đang nói đùa. Chúng ta sẽ giao nộp đất nước theo lời khuyên của thằng nhóc khỉ gió, kẻ lẽ ra nên nằm trong danh sách tội phạm của chúng ta!”
Anden nheo mắt nhìn. “Cẩn thận với cách ông ám chỉ Day, Thượng nghị sĩ, trước khi nhân dân quay lưng lại với ông.”
Vị Thượng nghị sĩ cười khinh bỉ nhìn Anden rồi vươn người lên cao hết mức có thể. “Ngài Cử tri,” Ông ta nói, với giọng cường điệu và giễu cợt. “Ngài là người lãnh đạo nước Cộng hòa Mỹ. Ngài có sức mạnh bao trùm toàn bộ đất nước. Thế mà ngài lại ở đây, bấu víu vào những gợi ý của kẻ đã từng cố làm cho ngài bị giết.” Cơn giận trong tôi bắt đầu trào lên. Tôi cúi đầu xuống để không phải nhìn vào vị Thượng nghị sĩ đó. “Theo ý kiến của tôi, thưa ngài, ngài cần hành động trước khi toàn bộ chính phủ của ngài, và toàn thể dân chúng của ngài, không thấy gì ở ngài ngoài một vẻ hèn nhát, nhụt chí, dễ dàng bị dụ dỗ đàm-phán-bí-mật trước yêu cầu của một thiếu nữ, một tên tội phạm và một nhóm khủng bố khố rách áo ôm. Cha của ngài sẽ...”
Anden đứng vụt dậy và đập mạnh tay xuống bàn. Ngay lập tức cả căn phòng nín lặng.
“Ngài Thượng nghị sĩ,” Anden lặng lẽ nói. Người đàn ông trừng mắt nhìn lại, nhưng với vẻ ít chắc chắn hơn cách đó vài giây. “Ông chỉ nói đúng một điều. Với tư cách là con trai của cha tôi, tôi là Cử tri của nước Cộng hòa. Tôi là luật pháp. Mọi điều tôi quyết định ảnh hưởng trực tiếp đến việc ai sống hay chết.” Tôi chăm chú nhìn Anden với nỗi sợ hãi tăng dần. Vẻ hòa nhã, giọng nói dịu dàng đang dần tan biến đằng sau dòng máu bạo lực và đen tối kế thừa từ cha anh. “Ông hẳn nhớ rõ điều đã xảy ra với những Thượng nghị sĩ thực sự đã âm mưu ám sát tôi không thành.”
Căn phòng rơi vào im lặng đến mức tôi cảm thấy mình nghe được cả giọt mồ hôi rơi trên khuôn mặt vị Thượng nghị sĩ kia. Ngay cả Mariana và Serge cũng tái mặt. Đứng giữa những kẻ chống lại mình, khuôn mặt Anden giận dữ, quai hàm căng lên, đôi mắt như chứa đựng một cơn dông tố, vần vũ. Anh quay qua tôi, tôi cảm thấy như có một dòng điện kinh khủng vụt chạy qua cơ thể, nhưng tôi vẫn giữ vững ánh mắt mình. Tôi là người duy nhất trong căn phòng này sẵn sàng nhìn thẳng vào mắt anh.
Dù cho đầu hàng chỉ là động tác giả, động tác giả mà các Thượng nghị sĩ không được phép hiểu, tôi không biết Anden sẽ đối phó với đám người này ra sao khi mọi chuyện kết thúc.
Có khi anh sẽ không phải làm vậy. Có khi chúng tôi sẽ thuộc sự cai trị của một nước khác, hoặc có khi cả tôi và Anden đều sẽ chết.
Vào lúc này, ngồi giữa một Thượng viện bị chia rẽ và một Cử tri trẻ vật lộn để giữ họ đoàn kết, cuối cùng tôi đã thấy con đường đi của mình một cách rõ ràng. Tôi không thuộc về nơi đây. Tôi không nên ở đây. Tôi xúc động mạnh khi nhận ra điều đó, tôi bỗng thấy khó thở.
Anden và các Thượng nghị sĩ trao đổi vài lời căng thẳng, nhưng rồi cuộc họp cũng kết thúc, và tất cả chúng tôi, một đám đông phiền phức, lần lượt đi ra khỏi phòng. Tôi tìm Anden, bộ đồng phục đỏ thẫm của anh sáng ngời đối lập với màu đen của các Thượng nghị sĩ, trong sảnh và kéo anh sang một bên. “Họ sẽ thay đổi ý kiến,” tôi nói, gắng đưa ra lời trấn an trong một biển người thù địch. “Họ không có sự lựa chọn nào khác.”
Anh có vẻ thoải mái hơn, dù chỉ trong chốc lát. Vài lời đơn giản của tôi không đủ làm nguôi cơn giận của anh. “Anh biết. Nhưng anh không muốn họ không có sự chọn lựa. Anh muốn họ đoàn kết phía sau anh vì họ muốn thế.” Anh thở dài. “Chúng ta nói chuyện riêng được không? Anh có điều cần trao đổi với em.”
Tôi chăm chú nhìn anh, vừa cố đoán ra điều anh muốn nói, vừa lo sợ điều đó. Cuối cùng, tôi gật đầu. “Căn hộ của em ở gần hơn.”
Chúng tôi đến chỗ xe jeep của anh rồi lái xe trong yên lặng trên suốt quãng đường về khu tòa nhà cao tầng của tôi ở khu vực Ruby. Ở đó, chúng tôi lên gác, bước vào cản hộ của tôi mà không nói lời nào. Ollie chào đón chúng tôi, vẫn cuồng nhiệt như mọi khi. Tôi đóng cánh cửa lại sau lưng.
Cơn giận của Anden đã tan biến từ lâu. Anh nhìn quanh với vẻ bồn chồn, rồi quay sang tôi. “Em không phiền nếu anh ngồi xuống chứ?”
“Mời anh,” Tôi đáp, rồi tự mình ngồi xuống bên bàn ăn. Cử tri Primo, đang xin phép để ngồi xuống ư?
Anden ngồi xuống bên cạnh tôi với tất cả vẻ thanh nhã vốn có của mình, rồi day day thái dương bằng đôi tay run run. “Anh có tin tốt,” Anh nói. Anh gượng cười nhưng tôi biết cảm giác của anh nặng nề như thế nào. “Anh đã đạt được thỏa thuận với Nam Cực.”
Tôi nuốt khan một cái. “Và?”
“Họ đã cam đoan sẽ gửi quân đội hỗ trợ đến, bây giờ là hỗ trợ không quân, và sẽ có thêm hỗ trợ bộ binh khi chúng ta chứng minh đã tìm ra được thuốc kháng bệnh,” Anden đáp. “Và họ đồng ý chữa trị cho Day.” Anh không nhìn tôi. “Đổi lại vùng Dakota. Không còn sự lựa chọn nào khác. Anh sẽ giao vùng lãnh thổ lớn nhất của chúng ta cho họ.”
Tim tôi nhảy vọt lên với một cảm xúc dâng trào vừa vui vừa nhẹ nhõm, và cùng lúc đó, nó cũng bị nhấn chìm trong sự cảm thông với Anden. Anh bị buộc phải chia cắt đất nước. Từ bỏ nguồn tài nguyên quý giá nhất của chúng tôi; tất cả những người sống trên nguồn tài nguyên quý giá nhất thế giới ấy. Điều này là không thể tránh khỏi. Mọi chiến thắng đều cần có sự hy sinh. “Cảm ơn anh,” Tôi nói.
“Đừng cảm ơn anh vội.” Nụ cười gượng gạo nhanh chóng biến thành cái cau mày. “Chúng ta đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc. Anh không biết sự trợ giúp của họ có đến kịp không. Có tin từ tiền tuyến là chúng ta đang mất đất ở Vegas. Nếu kế hoạch giả vờ đầu hàng của chúng ta thất bại, nếu không sớm tìm ra thuốc kháng dịch, cuộc chiến sẽ kết thúc trước khi viện trợ của Nam Cực kịp đến.”
“Anh có nghĩ việc tìm ra phương thuốc chữa bệnh sẽ ngăn được quân Thuộc địa không?” Tôi khẽ hỏi.
Anden lắc đầu. “Ta không có nhiều sự lựa chọn,” Anh đáp. “Nhưng chúng ta phải bám trụ tới khi quân cứu viện đến.” Anh im lặng một lúc. “Anh sẽ ra tiền tuyến ở Vegas vào ngày mai. Binh lính của chúng ta cần điều đó.”
Ngay giữa trung tâm trận chiến. Tôi gắng giữ bình tĩnh. “Các Đầu-não-tập-sự cũng đi chứ?” Tôi hỏi. “Còn các Thượng nghị sĩ?”
“Chỉ có các tướng quân đi cùng anh,” Anden đáp. “Em không phải đi, cả Mariana và Serge cũng vậy. Cần có người giữ vững Los Angeles.”
Và đây là điều quan trọng nhất mà anh muốn nói với tôi. Đầu tôi quay cuồng vì biết anh sắp sửa nói gì.
Anden tì tay lên bàn và đan những ngón tay đeo găng vào nhau. “Cần có người giữ vững Los Angeles,” Anh nhắc lại, “nghĩa là một trong những Đầu-não-tập-sự cần thay chỗ anh với tư cách quyền Cử tri. Cô ấy sẽ cần điều khiển Thượng viện, kiểm tra họ trong lúc anh đi xa cùng quân lính. Tất nhiên, anh sẽ chọn người này và Thượng viện sẽ phê chuẩn.” Một nụ cười nhẹ, buồn chơi vơi trên khóe môi anh, như thể anh đã biết câu trả lời của tôi. “Anh đã nói chuyện riêng với Mariana và Serge, và cả hai đều háo hức vì sự bổ nhiệm này. Giờ anh cần biết liệu em có như vậy không.”
Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ. Ý nghĩ trở thành quyền Cử tri của nước Cộng hòa, mặc dù cơ hội tôi được chọn thấp hơn so với Mariana và Serge, đáng lẽ phải làm tôi phấn khích, nhưng không phải vậy.
Anden quan sát tôi kỹ càng. “Em có thể nói cho anh,” Cuối cùng anh nói. “Anh hiểu quyết định này là bước ngoặt như thế nào, vài lần anh đã cảm thấy sự không thoải mái ở em.” Anh nhìn tôi không rời mắt. “Hãy nói thật với anh, June. Em có thực sự muốn trở thành một Đầu-não-tập-sự không?”
Tôi cảm thấy trống rỗng đến lạ lùng. Tôi đã chờ đợi điều này bấy lâu nay, sự chán nản và mệt mỏi của tôi với nền chính trị Cộng hòa, những cuộc cãi vã ở Thượng viện, cuộc chiến giữa những Thượng nghị sĩ với Đầu não Thượng viện. Tôi đã nghĩ mình khó mà nói cho anh nghe những điều này. Nhưng giờ anh ở đây, chờ đợi câu trả lời của tôi, thì những lời ấy buông ra thật dễ dàng, bình thản.
“Anden, anh biết vai trò Đầu-não-tập-sự là một niềm vinh dự lớn đối với em. Nhưng thời gian trôi qua, em thấy thiếu một thứ gì đó và giờ em đã biết nó là thứ gì. Anh phải tiếp tục tiến lên và dẫn dắt quân đội chống lại kẻ thù, trong khi Day và quân Ái quốc chiến đấu chống lại quân Thuộc địa theo cách đánh du kích của riêng họ. Em nhớ cảm giác được ở ngoài chiến trường, làm việc như một điệp viên cấp thấp và tin tưởng vào bản thân mình. Em nhớ những ngày mọi chuyện còn thẳng thắn chứ không phải trò chính trị, khi em dễ dàng nhận biết đâu là con đường đúng đắn và em nên làm gì. Em... nhớ những lúc thực hiện những việc anh trai em huấn luyện em.” Tôi giữ ánh mắt không đổi. “Em xin lỗi, Anden, nhưng em không biết liệu em có được chuẩn bị để làm một chính trị gia không. Em là một người lính. Em không nghĩ anh nên cân nhắc em làm Cử tri tạm thời khi anh vắng mặt, và em không chắc liệu em có nên tiếp tục làm Đầu-não-tập-sự của anh không.”
Anden dò xét ánh mắt tôi. “Anh hiểu,” Cuối cùng anh nói. Dù nỗi buồn nhức nhối trong giọng nói, anh có vẻ đồng ý. Nếu có một điều Anden vượt trội, thậm chí hơn cả Day, đó là anh hiểu được nơi tôi thuộc về.
Một lát sau, tôi thấy một cảm xúc khác trong mắt anh, ghen tị. Anh ghen vì tôi có quyền lựa chọn rời khỏi thế giới chính trị, vì tôi có thể trở thành người khác, trong khi Anden sẽ vĩnh viễn và luôn luôn là Cử tri của chúng tôi, người mà đất nước này cần để dựa vào. Anh sẽ không bao giờ thanh thản lương tâm nếu rời khỏi vị trí này.
Anh hắng giọng. “Vậy em muốn làm gì?”
“Em muốn gia nhập đội quân trên các con phố,” Tôi đáp. Tôi thật sự chắc chắn về quyết định của mình lần này, thật sự phấn khích trước viễn cảnh đó, đến không thể chịu được. “Hãy cử em ra đấy. Hãy để em chiến đấu,” Tôi hạ giọng. “Nếu chúng ta thất bại, thì Đầu-não-tập-sự sẽ chẳng còn chút ý nghĩa nào.”
“Tất nhiên rồi,” Anden nói và gật đầu. Anh nhìn quanh căn phòng với vẻ không yên tâm, và đằng sau vẻ ngoài kiên cường tôi thấy một ông vua con trong anh đang vật lộn níu kéo. Rồi anh để ý một chiếc áo khoác nhăn nhúm treo ở chân giường tôi. Anh nán lại nhìn chiếc áo.
Tôi chưa buồn cất áo khoác của Day đi.
Cuối cùng Anden không nhìn nữa. Tôi không cần kể với anh rằng Day đã ở đây đêm qua, qua vẻ mặt anh, tôi biết anh đã nhận ra điều đó. Tôi đỏ mặt. Tôi luôn giỏi che giấu cảm xúc của mình, nhưng lần này tôi xấu hổ vì điều xảy ra đêm qua, hơi ấm của làn da Day kề cận bên tôi, cái chạm tay của cậu gạt sợi tóc khỏi khuôn mặt tôi, đôi môi cậu lướt trên cổ tôi, sẽ hiện lên trong ánh mắt tôi.
“Vậy,” Sau một khoảng lặng dài anh nói. Anh khẽ nở nụ cười buồn với tôi, rồi đứng dậy. “Quý cô Iparis à, em là một người lính, đích thực, nhưng sẽ là vinh dự khi thấy em với tư cách một Đầu-não-tập-sự.” Cử tri của nước Cộng hòa cúi đầu trước tôi. “Từ giờ trở đi có xảy ra chuyện gì, anh mong em sẽ ghi nhớ điều đó.”
“Anden,” Tôi thì thầm. Ký ức về khuôn mặt giận dữ, tối sầm của anh trong phòng họp Thượng nghị viện hiện về trong tôi. “Khi anh ở Vegas, hãy hứa với em anh sẽ là chính mình. Đừng biến mình thành người khác. Được không?”
Anh có thể không ngạc nhiên vì câu trả lời của tôi, hay bởi chiếc áo khoác của Day. Nhưng lời vừa rồi đã làm anh bất ngờ. Anh chớp mắt, bối rối trong chốc lát. Rồi anh hiểu ra. Anh lắc đầu. “Anh phải đi đây. Anh phải lãnh đạo người của mình, giống như cha anh đã từng.”
“Đó không phải điều em muốn ám chỉ,” Tôi cẩn trọng nói.
Anh đấu tranh trong giây lát để tiếp tục cuộc đối thoại. “Việc cha anh tàn nhẫn thế nào hay những hành động tàn bạo ông đã làm không phải điều gì bí mật. Những Kỳ Sát hạch, những dịch bệnh...” Anden hơi lơ đãng, ánh đèn trong đôi mắt xanh lục của anh trở nên xa xăm khi anh chìm trong ký ức về một người mà chỉ một vài người trong chúng tôi từng biết. “Nhưng ông đã chiến đấu cùng người của mình. Em hiểu điều này, có lẽ hơn bất kỳ ai. Ông ấy đã không lui lại ở phòng họp Thượng viện trong khi cử binh lính đến chỗ chết. Hồi còn trẻ, ông đã đưa đất nước từ chỗ hỗn độn vô kỷ luật đến luật pháp quân sự nghiêm khắc, ông đã xuất hiện trên đường phố, trước mặt những binh đoàn của ông. Ông đã chiến đấu ở tiền tuyến, bắn hạ những chiếc phản lực của Thuộc địa.” Anden dừng lời liếc tôi thật nhanh. “Anh không cố gắng bao biện cho những việc ông đã làm. Nhưng nếu có điều gì về ông thì đó là không sợ hãi. Ông đã có được lòng trung thành của quân đội bằng hành động, tuy có nhẫn tâm... Anh cũng muốn tăng thêm nhuệ khí cho quân lính, và anh không thể làm thế được khi cứ lẩn trốn ở LA. Anh...”
“Anh không phải cha anh,” Tôi nói, giữ ánh mắt mình nhìn thẳng vào anh. “Anh là Anden. Anh không phải đi theo bước chân của cha anh; anh có con đường của riêng mình. Bây giờ anh là Cử tri. Anh không cần phải giống như ông ấy.”
Tôi nghĩ về lòng trung thành của chính mình với cố Cử tri, về tất cả những cảnh phim ghi lại hình ảnh ông đang hô lớn ra lệnh từ buồng lái của chiếc phản lực chiến đấu, hay điều khiển xe tăng trên đường phố. Ông luôn luôn ở tiền tuyến. Ông từng không biết đến sợ hãi. Hiện giờ, khi tôi nhìn vào Anden, tôi có thể thấy sự không biết đến sợ hãi ấy vẫn vững vàng cháy trong đôi mắt anh, mong muốn khẳng định mình là một lãnh đạo xứng đáng với đất nước của mình. Khi cha anh còn trẻ, có lẽ ông cũng từng như Anden, lý tưởng, tràn trề niềm tin và hy vọng, mục tiêu cao cả, quả cảm và tự chủ. Sao ông lại dần biến thành Cử tri đã tạo nên một quốc gia đen tối như vậy? Ông đã lựa chọn con đường nào? Bỗng dưng, tuy chỉ trong thoáng chốc, tôi cảm thấy mình hiểu được cố Cử tri. Và tôi biết rằng Anden sẽ không đi theo con đường đó.
Anden đáp lại ánh mắt tôi, như thể anh nghe được những lời tôi không nói ra... và lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi thấy chút mây đen rời khỏi đôi mắt anh, thứ bóng đêm đã sinh ra những thời khắc giận dữ của anh.
Không có cái bóng của cha anh, anh sẽ rất đẹp.
“Anh sẽ cố hết sức,” Anh khẽ nói.