← Quay lại trang sách

DAY

Đêm thứ hai quân Thuộc địa ngừng chiến.

Vậy, đêm nay không có lý do gì để trở về nhà. Pascao và tôi sẽ đi khắp Los Angeles, đánh dấu lên cửa, tường nhà và lặng lẽ thông báo với người dân về mục đích của chúng tôi, và chúng tôi có thể làm việc đó từ một địa điếm trung tâm như bệnh viện. Bên cạnh đó, tôi cần ngồi với Eden một lúc. Một buổi chiều thử máu không suôn sẻ với thằng bé, nó đã bị nôn hai lần từ lúc tôi đến. Khi một y tá chạy vội khỏi phòng với chiếc xô trên tay, tôi rót một cốc nước cho em trai mình. Nó liền tu ừng ực.

“Có khả quan không anh?” Thằng bé yếu ớt hỏi. “Anh có biết họ đã tìm ra thứ gì chưa?”

“Vẫn chưa.” Tôi đón chiếc cốc trống trơn từ thằng bé rồi đặt lên khay. “Dù vậy anh sẽ trao đổi với họ một chút. Xem họ làm việc thế nào rồi. Tốt hơn hết là nó phải xứng đáng với tất cả những chuyện này.”

Eden thở dài, nhắm mắt lại và tựa đầu vào chồng gối chất cao trên giường. “Em ổn mà,” Thằng bé khẽ nói. “Bạn của anh thế nào rồi? Chị Tess ấy?”

Tess. Em vẫn chưa tỉnh, và giờ tôi thấy mình mong ước chúng tôi có thể quay trở về khi em vẫn đủ sức xô đẩy nhóm nghiên cứu. Tôi nghẹn họng, gắng thay thế những hình ảnh về vẻ ngoài đau ốm của em trong trí óc bằng khuôn mặt tươi vui, ngọt ngào mà tôi đã biết nhiều năm qua. “Chị ấy đang ngủ. Đội nghiên cứu nói chị ấy chưa hết sốt.”

Eden nghiến răng rồi quay lại nhìn màn hình theo dõi thông số sự sống của thằng bé. “Chị ấy có vẻ tốt bụng,” Cuối cùng nó nói. “Từ những điều em nghe được.”

Tôi cười. “Đúng vậy, khi mọi chuyện qua đi, có lẽ hai em có thể chơi với nhau hoặc gì đó tương tự. Hai em sẽ thân nhau thôi.” Nếu tất cả chúng ta vượt qua được chuyện này, tôi tự nhủ thêm, rồi vội vã xua đi ý nghĩ ấy. Chết tiệt thật, càng ngày càng khó để lạc quan.

Sau đó cuộc nói chuyện giữa chúng tôi kết thúc, nhưng Eden vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Đôi mắt nhắm nghiền. Lát sau, hơi thở thằng bé chuyển sang nhịp điệu đều đều của giấc ngủ, và bàn tay nó tuột ra đặt trên chăn. Tôi kéo chăn che đến cằm nó, ngắm nhìn nó một lát rồi đứng dậy. Ít ra thằng bé vẫn có thể ngủ say. Tôi thì không như vậy. Mỗi giờ hoặc đại loại là thế, trong suốt hai ngày qua, tôi vẫn phải vùng dậy khỏi cơn ác mộng kinh hoàng và đi dạo trước khi cố ngủ lại. Cơn đau đầu ở lại với tôi, như người đồng hành dai dẳng, âm ỉ, nhắc tôi về thời gian còn lại của mình.

Tôi mở cửa và rón rén đi ra thật khẽ. Hành lang vắng người chỉ lác đác vài y tá. Và Pascao. Cậu ta ngồi chờ tôi trên một băng ghế dài ở hành lang. Khi nhìn thấy tôi, cậu đứng dậy và nhanh chóng nở nụ cười.

“Mọi người đang vào vị trí,” Cậu nói. “Chúng ta có khoảng hai tá Người đưa tin tất cả, đã ở ngoài kia và đánh dấu các khu vực. Tôi nghĩ đã đến lúc hai chúng ta lên đường rồi.”

“Sẵn sàng kích động dân chúng chưa?” Tôi nói, nửa đùa nửa thật, khi cậu dẫn tôi đi dọc hành lang.

“Chuyện này phấn khích quá làm tôi đau hết cả xương.” Pascao đẩy cánh cửa đôi ở cuối hành lang mở ra, dẫn chúng tôi vào một phòng đợi lớn hơn, rồi đi tới một phòng bệnh bỏ không với hệ thống đèn vẫn chưa được bật lên. Cậu bật đèn lên. Tôi ngay lập tức nhìn vào thứ đang đặt trên giường. Hai bộ quần áo, màu đen với những đường viền màu xám, được xếp gọn gàng trên nóc những chồng chăn vô trùng. Đặt bên những bộ quần áo là các thiết bị giống như những khẩu súng. Tôi liếc nhìn Pascao, lúc này đang thọc tay vào túi. “Anh xem này,” Cậu nói thấp giọng. “Khi tôi trao đổi ý tưởng với Baxter và vài người lính Cộng hòa lúc chiều, họ đã cho những Người đưa tin chúng ta bộ quần áo này. Điều này đặc biệt hữu ích. June nói cô ấy dùng quần áo và bộ nén khí như vậy để di chuyển nhanh chóng quanh thành phố mà không bị phát hiện. Đây.” Cậu ném cho tôi một bộ. “Anh mặc vào đi.”

Tôi nhướng mày nhìn bộ quần. Trông không có điểm gì đặc biệt, nhưng tôi quyết định vẫn nghe theo Pascao dù chưa thực sự tin cậu.

“Tôi ở phòng bên cạnh,” Pascao nói khi vắt bộ quần áo lên vai. Cậu thúc khuỷu tay vào vai tôi khi đi qua. “Với những thứ này, chúng ta sẽ không gặp rắc rối nào trong việc kiểm soát Los Angeles tối nay.”

Tôi chuẩn bị cảnh báo cậu, rằng với cơn đau đầu và chuyện thuốc thang gần đây tôi có lẽ không đủ khỏe để theo kịp cậu đi khắp thành phố, nhưng cậu đã đi ra ngoài, để lại tôi một mình ở trong phòng. Tôi nhìn kỹ bộ đồ lần nữa, rồi cởi cúc áo.

Bộ quần áo nhẹ bang đến ngạc nhiên và vừa vặn với tôi từ chân lên đến cổ. Tôi chỉnh lại vải áo trên khuỷu tay và đầu gối, rồi thứ đi lại. Thật bất ngờ, tôi thấy cánh tay và cẳng chân mình khỏe hơn bình thường. Khỏe hơn nhiều. Tôi thử nhảy nhanh một cái. Bộ đồ hấp thụ gần như toàn bộ trọng lượng của tôi, không cần dùng nhiều lực tôi đã có thể nhảy cao qua cả chiếc giường. Tôi co một bên cánh tay, rồi đến bên còn lại. Tôi thấy mình khỏe đến mức nâng được những vật nặng hơn những thứ tôi từng nâng suốt vài tháng qua. Một cơn rùng mình chạy dọc xương sống.

Tôi có thể chạy với bộ đồ này.

Pascao gõ cửa, rồi bước vào, bộ đồ mặc trên người. “Anh thấy thế nào, trai đẹp?” Cậu vừa hỏi vừa quan sát tôi. “Vừa khít với anh đấy.”

“Những thứ này dùng để làm gì?” Tôi đáp, vẫn đang kiểm tra giới hạn thể lực mới của mình.

“Anh nghĩ sao? Nước Cộng hòa thường xuyên phát những thứ này cho lính của họ trong những nhiệm vụ đòi hỏi thể lực. Những chiếc lò xo đặc biệt được gắn ở các khớp, khuỷu tay, đầu gối, sao cũng được. Nói cách khác, nó sẽ biến anh thành một người hùng nhào lộn.”

Thật phi thường. Khi Pascao nhắc đến chuyện này, tôi cảm thấy một lực kéo đẩy rất nhẹ của lò xo dọc theo khuỷu tay tôi, và một lực nâng nhẹ mà lò xo tạo ra cho đầu gối mỗi khi tôi gập chân lại. “Cảm giác thoải mái,” Tôi nói, trong khi Pascao nhìn tôi tán thành. “Rất thoải mái. Cảm giác như tôi lại có thể leo lên cả một tòa nhà.”

“Tôi đang nghĩ thế này,” Pascao nói, cậu lại hạ giọng gần như nói thầm. Thái độ vô lo vô nghĩ của cậu đã biến mất. “Nếu quân Thuộc địa đáp khí cầu xuống LA sau khi Cử tri tuyên bố đầu hàng, quân Cộng hòa sẽ cho binh lính vào sẵn vị trí để tung đòn tấn công bất ngờ vào những khí cầu ấy. Họ sẽ phá hoại được lượng lớn khí cầu trước khi quân Thuộc địa nhận ra việc chúng ta đang làm. Tôi sẽ lãnh đạo quân Ái quốc cùng các đội của Cộng hòa, và chúng ta sẽ nối lại hệ thống dây của vài trạm đỗ khinh khí cầu để cho nổ tung những khinh khí cầu đỗ ở đó.”

“Kế hoạch hay đấy.” Tôi từ từ gập cánh tay lại, lấy làm lạ vì sức mạnh mà bộ đồ mang lại cho mình. Tim tôi đập thình thịch. Nếu tôi không tiến hành kế hoạch sớm, Thủ tướng sẽ phát hiện ra điều chúng tôi thực sự đang làm, rồi quân Cộng hòa sẽ mất lợi thế có được từ việc trá hàng. Chúng tôi chỉ có duy nhất một cơ hội.

Chúng tôi đẩy cánh cửa kính của phòng bệnh trượt mở và bước ra ban công. Không khí mát mẻ của ban đêm thật sảng khoái, xua tan đi căng thẳng, buồn bã từ những ngày qua. với bộ đồ này, tôi lại cảm thấy phần nào được là chính mình. Tôi ngước nhìn những tòa nhà. “Chúng ta nên kiểm tra thứ này không nhỉ?” Tôi hỏi Pascao, gác bộ nén khí lên vai.

Pascao nhe răng cười, rồi tung cho tôi bình sơn xịt màu đỏ tươi. “Anh nói đúng ý tôi rồi đấy.”

Rồi chúng tôi khởi hành. Tôi leo xuống tầng một nhanh đến mức suýt mất thăng bằng, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Chúng tôi chia ra, mỗi người phụ trách một khu vực khác nhau trong thành phố. Khi quản lý khu vực của mình, tôi không ngừng mỉm cười. Tôi lại được tự do, tôi có thể nếm mùi của gió và chạm tay tới trời. Giây phút này, những rắc rối của tôi tan biến và một lần nữa tôi có thể trốn tránh khỏi những vấn đề của mình, tôi có thể trà trộn vào những đống gạch vụn và sắt thép gỉ của thành phố, biến chúng thành những thứ thuộc về tôi.

Tôi tiến qua những con ngố tối tăm của khu vực Tanagashi đến khi vượt qua những tòa nhà chọc trời, nơi tôi biết hầu hết mọi người đều sẽ đi qua, rồi lấy bình sơn xịt ra. Tôi viết dòng chữ sau lên trên tường:

HÃY LẮNG NGHE VÌ TÔI.

Phía dưới, tôi vẽ một dấu hiệu mà tôi biết mọi người sẽ nhận ra đó là của tôi, một vạch sơn đỏ trên nét vẽ phác của một khuôn mặt.

Tôi đánh dấu mọi thứ tôi có thể nghĩ ra. Khi xong việc, tôi dùng bộ nén khí để di chuyển sang khu lân cận, và ở đó, tôi lặp lại toàn bộ quá trình. Hàng giờ sau, khi tóc tôi ướt đẫm mồ hôi và cơ bắp đau nhức, tôi quay về Bệnh viện Trung tâm. Pascao đang đợi tôi ở bên ngoài, mồ hôi lấp loáng trên khuôn mặt cậu. Cậu làm điệu bộ chào tôi.

“Anh muốn chạy đua lên kia không?” Cậu hỏi, thoáng nở nụ cười tươi với tôi.

Tôi không đáp. Chỉ bắt đầu trèo lên và cậu cũng vậy. Bóng dáng Pascao gần như vô hình trong bóng đêm, một dáng hình vô định lao vụt qua các tầng nhà dễ dàng như bản năng của một Người đưa tin. Tôi lao theo cậu. Thêm một tầng, rồi lại một tầng nữa.

Chúng tôi quay về ban công chạy suốt tầng tư của tòa nhà. Chái nhà chúng tôi đã rời đi nằm ở bên trong. Dù bị hụt hơi và đau đầu, tôi vẫn chạy nhanh ngang với Pascao. “Khỉ thật,” Tôi lẩm bẩm với cậu khi cả hai mệt lử dựa vào lan can. “Những thiết bị này đã nằm đâu khi tôi còn ở thời kỳ sung sức vậy? Tôi có thể một tay tiêu diệt nước Cộng hòa mà không đổ một giọt mồ hôi, phải không?”

Răng Pascao trắng sáng trong đêm. Cậu ngắm nhìn khung cảnh thành phố. “Anh không có được chúng có khi lại là điều tốt. Nếu không thì đã chẳng còn nước Cộng hòa để chúng ta cứu.”

“Như thế có đáng không?” Một lát sau tôi hỏi trong khi tận hưởng làn gió mát. “Cậu có sẵn sàng hy sinh mạng sống cho một đất nước chưa làm được nhiều cho cậu?”

Pascao im lặng một hồi, rồi đưa tay chỉ về một điểm nào đó phía chân trời. Tôi cố gắng nhìn xem cậu muốn tôi thấy điều gì. “Hồi tôi còn nhỏ,” Cậu đáp, “tôi lớn lên ở khu Winter. Tôi đã chứng kiến hai chị gái của mình trượt Kỳ Sát hạch. Khi tự mình đến sân vận động làm bài thi Sát hạch, tôi cũng suýt trượt. Tôi đã mất đà và bị ngã ở một cú nhảy thế lực, anh biết đấy. Thật mỉa mai, anh có nghĩ vậy không? Dù sao, một người lính đã trông thấy tôi ngã. Tôi sẽ không bao giờ quên ánh mắt đó. Khi tôi nhận ra không có ai trông thấy tôi ngã chỉ trừ ông ta, tôi đã cầu xin ông ta bỏ qua. Nhìn ông ta như bị tra tấn, nhưng ông ta đã không ghi lại cú ngã của tôi. Khi tôi thì thầm lời cảm ơn, ông ta kể rằng vẫn nhớ hai chị gái của tôi. Ông ta nói, Ta nghĩ hai cái chết trong một gia đình là quá đủ rồi.” Pascao im lặng một lúc. “Tôi luôn ghét quân Cộng hòa vì điều họ đã gây ra cho những người tôi yêu quý, cho tất cả chúng ta. Nhưng đôi lúc tôi tự hỏi điều gì đã xảy ra với người lính kia, cuộc sống của ông ta thế nào, ai là người ông ta quan tâm, và không biết ông ta có còn sống hay không. Ai biết được? Có lẽ ông ta mất rồi cũng nên.” Cậu rùng mình khi nghĩ đến điều đó. “Nếu tôi nhìn theo hướng khác và quyết định để nước Cộng hòa tự lo liệu mọi việc, và rồi nó sụp đổ, thì tôi đoán mình chỉ cần rời bỏ đất nước này mà đi. Tìm đường sống ở nơi khác, trốn tránh chính quyền.” Cậu nhìn tôi. “Tôi thực sự không biết tại sao giờ tôi lại muốn cùng hội cùng thuyền với chính phủ nữa. Có lẽ tôi vẫn còn chút niềm tin.”

Pascao muốn kể về mình nhiều hơn, có vẻ cậu bối rối vì không biết phải trả lời thế nào cho đúng. Nhưng tôi hiểu cậu. Tôi lắc đầu và nhìn về khu Lake, nhớ đến anh trai của June, “Ừ. Tôi cũng thế.”

Một lúc sau, chúng tôi bước vào trong bệnh viện. Tôi cởi bỏ bộ đồ và mặc lại quần áo của mình. Kế hoạch dự định được tiến hành khi Anden tuyên bố đầu hàng. Sau đó, tất cả sẽ diễn ra chỉ trong một ngày. Mọi việc đều có thể thay đổi.

Khi Pascao đi nghỉ, tôi ngược hành lang trở về phòng Eden, băn khoăn không biết đội nghiên cứu có gửi thêm kết quả mới nào cho chúng tôi không. Như thế họ đọc được suy nghĩ của tôi, tôi nhìn thấy một vài người đứng tụm lại ngoài cửa phòng Eden khi tôi đến. Họ nói chuyện thì thầm. Sự thanh thản tôi cảm thấy khi chạy trong đêm bỗng tan biến.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi. Tôi đã nhìn thấy vẻ căng thẳng trong ánh mắt họ. Tim tôi thắt lại khi thấy cảnh tượng ấy. “Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì.”

Đằng sau tấm nhựa trong của chiếc mũ trùm đầu, một kỹ thuật viên nói với tôi. “Chúng tôi nhận được một số thông tin từ đội nghiên cứu của Nam Cực. Chúng tôi nghĩ đã tổng hợp thành công từ máu của em trai anh thứ thuốc có tác dụng gần như một loại kháng dịch. Nó có tác dụng, ở một mức độ nào đó.”

Thuốc kháng dịch! Một dòng năng lượng chạy qua tôi, làm tôi vừa choáng váng vừa nhẹ nhõm. Tôi không thể không mỉm cười. “Các anh nói với Cử tri chưa? Nó có tác dụng không? Chúng ta có thể bắt đầu dùng cho Tess chưa?”

Kỹ thuật viên ngăn tôi lại trước khi tôi nói tiếp. “Tác dụng gần như là một loại thuốc kháng dịch, Day à,” Anh ta lặp lại.

“Ý anh là gì?”

“Đội Nam Cực cho rằng loại virus này có lẽ đã biến đổi so với loại virus gốc mà cơ thể Eden đã đề kháng được, hoặc nó đã kết hợp bộ gien của mình với bộ gien của loại virus khác trong quá trình hoạt động. Tế bào T của em trai anh có khả năng biến đổi cùng với loại virus dữ tợn này; trong mẫu thí nghiệm, một trong những loại thuốc kháng dịch chúng tôi phát triển phần nào đã hoạt động...”

“Nói thế nào để tôi hiểu ấy,” Tôi nói giọng mất kiên nhẫn.

Kỹ thuật viên quắc mắt nhìn tôi, như thể với thái độ ấy tôi có thể khiến anh ta nhiễm bệnh vậy. Anh ta tức giận thở dài, “Chúng tôi đang thiếu một thành phần.”

“Ý anh là gì, các anh thiếu một thứ gì à?” Tôi gặng hỏi. “Các anh thiếu cái gì?”

“Ở một thời điểm nào đó, loại virus gây bùng nổ dịch bệnh hiện nay đã biến đổi từ virus dịch bệnh gốc của Cộng hòa và kết hợp với loại virus khác. Kết quả là, quá trình đó đã thiếu mất một thành phần. Chúng tôi nghĩ nó đã biến đổi ở nước Thuộc địa, một khoảng thời gian khá lâu trước đây. Thậm chí là nhiều tháng trước.”

Tim tôi thắt lại khi nhận ra điều họ đang cố gắng nói với tôi. “Vậy nghĩa là thuốc kháng dịch vẫn chưa có tác dụng sao?”

“Không phải chỉ thuốc kháng dịch vẫn chưa có tác dụng. Mà là chúng tôi không biết liệu có bao giờ làm cho nó có tác dụng được không. Eden không phải Bệnh nhân số Không của loại virus này.” Kỹ thuật viên lại thở dài. “Và trừ phi ta tìm được loại virus này biến đổi từ ai, tôi không chắc chúng ta có thể tạo ra thuốc kháng dịch không.”