← Quay lại trang sách

JUNE

Tôi thức giấc vì âm thanh của tiếng còi báo động rên vang khắp tòa chung cư của chúng tôi. Là báo động về cuộc không kích. Trong thoáng chốc, tôi như quay trở lại Denver, ngồi cùng Day tại quán cà phê thắp đèn lồng trong khi mưa tuyết đang rơi xung quanh, lắng nghe cậu nói với tôi là cậu sắp chết. Tôi trở lại những con đường hỗn loạn, hoảng sợ vì tiếng còi rít bên tai, chúng tôi đang nắm tay nhau, hoảng sợ, chạy đi tìm nơi trú ẩn.

Từ từ, phòng tôi trở lại thực tại và tiếng còi báo động vẫn rền vang. Tim tôi bắt đầu đập nhanh. Tôi nhảy ra khỏi giường, dừng lại trấn an Ollie đang rên rỉ, rồi lao đến bật màn hình. Những dòng tin tức phát ầm ĩ, cạnh tranh với tiếng còi hú, và chạy phía dưới màn hình là dòng cảnh báo màu đỏ, nhức mắt.

TÌM CHỖ TRÚ ẨN

Tôi lướt qua dòng tít.

KHÍ CẦU ĐỊCH ĐANG ĐẾN GẦN BIÊN GIỚI LOS ANGELES

TẤT CẢ BINH LÍNH BÁO CÁO VỀ TRỤ SỞ ĐỊA PHƯƠNG

CỬ TRI PRIMO CÓ THÔNG BÁO KHẨN CẤP

Người ta đã dự đoán quân Thuộc địa vẫn phải mất ba ngày mới tiến về Los Angeles. Có vẻ chúng đã đẩy nhanh kế hoạch và chuẩn bị sẵn sàng cho thời điểm kết thúc ba ngày ngừng bắn, cũng có nghĩa là chúng tôi phải đẩy nhanh kế hoạch. Tôi che tai tránh tiếng báo động, chạy ra ban công và nhìn về đường chân trời. Ánh sáng buổi sớm còn yếu ớt, bầu trời nhiều mây làm tôi nhìn không rõ, nhưng kể cả thế thì những chấm đen xếp hàng phía trên đỉnh ngọn núi chọc trời của California vẫn không thể lẫn vào đâu được. Hơi thở của tôi như nghẹn lại.

Khí cầu. Quân Thuộc địa, quân Châu Phi, tôi không nhận biết được từ khoảng cách này, nhưng sự thật không thể chối cãi là chúng không phải khí cầu của Cộng hòa. Dựa vào vị trí và tốc độ, chúng sẽ lơ lửng ngay trên trung tâm Los Angeles trong chưa đến một giờ nữa. Tôi bật micro, vội vàng đến tủ quần áo và lấy ra vài thứ mặc vào người. Nếu Anden đang chuẩn bị tuyên bố theo đúng kế hoạch, thì đó chắc chắn là chuyện đầu hàng. Và trong trường hợp ấy, tôi sẽ phải tham gia cùng Day và nhóm Ái quốc nhanh nhất có thể. Giả vờ đầu hàng chỉ có tác dụng không lâu trước khi nó trở thành sự thật.

“Các cậu đang ở đâu?” Tôi hét lên khi Day vào đường dây.

Giọng cậu cũng khẩn cấp như giọng tôi. Tiếng còi báo động cũng vang vọng từ đầu dây của cậu. “Phòng bệnh của Eden. Cậu có thấy khí cầu không?”

Tôi liếc nhìn đường chân trời lần nữa trước khi thắt chặt dây đôi ủng của mình. “Có. Mình thấy. Mình sẽ tới đó sớm.”

“Nhớ để ý bầu trời đấy. An toàn nhé.” Cậu ngần ngừ trong hai giây. “Và nhanh lên. Chúng ta có vấn đề rồi.” Rồi cuộc gọi của chúng tôi kết thúc, tôi lao ra ngoài với Ollie theo sát gót.

Khi chúng tôi tới tầng thí nghiệm của Bệnh viện Trung tâm trong Tháp Ngân hàng rồi được dẫn đến gặp Day, Eden và quân Ái quốc, tiếng còi báo động bỗng dừng lại. Chắc hẳn điện của khu vực này đã lại bị cắt, và ngoại trừ những tòa nhà trọng yếu của chính phủ như Tháp Ngân hàng, khung cảnh bên ngoài mang một màu đen kỳ quái, gần như bị nuốt chửng bởi những vệt bóng đổ ban ngày. Dọc theo hành lang, các màn hình đều chiếu cảnh bục diễn giả trống không, nơi Anden sẽ đứng trong vài phút nữa, ngẩng cao đầu đọc bài phát biểu trước toàn thể đất nước. Ollie dính chặt lấy tôi, thở hổn hển vì mệt. Tôi với tay xuống, vỗ nhẹ nó vài lần, và nó đáp lại bằng cách liếm tay tôi.

Tôi gặp Day và những người khác trong phòng của Eden ngay khi Anden xuất hiện trên màn hình. Trông Eden mệt lả và nửa tỉnh nửa mê. Một dây truyền dịch vẫn cắm ở tay cậu bé, nhưng ngoài thứ đó ra, không có thêm ống hay dây dẫn nào. Bên cạnh giường, kỹ thuật viên đang ghi chép vào một quyển sổ.

Day và Pascao đang mặc thứ giống như bộ trang phục màu đen của Cộng hòa dành cho những nhiệm vụ đòi hỏi thể lực, nó cùng loại với bộ đồ tôi từng mặc vào lần đầu tiên giải cứu Day khỏi lâu đài Batalla, khi tôi dành cả đêm lướt qua các mái nhà để tìm kiếm Kaede. Cả hai người họ đang nói chuyện với một kỹ thuật viên, và dựa trên nét mặt thì không phải họ đang nghe được tin tốt. Tôi muốn hỏi kỹ, nhưng Anden đã bước lên bục diễn giả, và những lời tôi định nói tan biến khi chúng tôi tập trung chú ý vào màn hình. Tất cả những thứ tôi nghe thấy là âm thanh hơi thở và tiếng ù ù văng vẳng, báo điềm gở của những chiếc khí cầu đang đến.

Anden trông rất điềm tĩnh; mặc dù anh chỉ thêm một tuổi kể từ lần đầu tôi gặp anh, nhưng sức nặng và vẻ nghiêm trọng trên khuôn mặt làm anh trưởng thành hơn tuổi thật. Chỉ cái siết hàm thật khẽ mới để lộ một chút cảm xúc thật của anh. Anh khoác lên mình toàn một màu trắng, với cầu vai bằng bạc và một huy hiệu Cộng hòa bằng vàng đính cạnh cổ áo khoác quân đội. Phía sau anh là hai lá cờ: Một của Cộng hòa, một trống trơn, màu trắng, không một màu sắc. Tôi nuốt khan. Đó là lá cờ tôi biết rất rõ từ khi còn đi học, nhưng tôi chưa từng thấy nó được sử dụng. Tất cả chúng tôi đều biết điều gì sẽ xảy ra, chúng tôi đã lên kế hoạch cho việc này và chúng tôi biết đó không phải sự thật, nhưng kể cả vậy, tôi cũng không thể tránh khỏi một cảm giác u ám, sâu thẳm về nỗi đau buồn và thất bại. Như thể chúng tôi đang thực sự giao nộp đất nước mình cho kẻ khác.

“Hỡi những binh lính Cộng hòa,” Anden bắt đầu phát biểu trước những binh lính đứng xung quanh bục. Như thường lệ, giọng anh ngay lập tức trở nên vừa êm ái vừa oai phong, trầm lắng nhưng rõ ràng. “Với nỗi lòng trĩu nặng, ngày hôm nay tôi mang đến cho tất cả mọi người tin tức này. Tôi cũng đã chuyển tiếp những lời này tới Tổng thống của nước Thuộc địa.” Anh dừng lại một lát, như đang tập trung sức mạnh. Tôi chỉ có thể tưởng tượng ra điều đó ở anh, kể cả đó là một động tác giả thì với anh, nó vẫn nặng nề hơn rất nhiều so với tôi. “Nước Cộng hòa chính thức đầu hàng Thuộc địa.”

Yên lặng. Tại bục diễn thuyết, nơi chỉ vài phút trước còn đầy ắp tiếng ồn áo, náo động, nay bỗng lặng thinh, từng người lính bất động, không tin vào tai mình.

“Hiện tại chúng ta sẽ ngừng tất cả hoạt động quân sự chống lại Thuộc địa,” Anden nói tiếp, “và trong ngày mai, chúng ta sẽ gặp gỡ các quan chức lãnh đạo của Thuộc địa để dự thảo những điều khoản đầu hàng chính thức.” Anh ngừng lời, để sự nặng nề lắng xuống. “Hỡi binh lính, chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật những thông tin liên quan cho các bạn khi chúng tôi tiến hành mọi việc.” Rồi đường truyền bị ngắt. Anh không kết thúc bằng câu Nước Cộng hòa muôn năm. Cơn rùng mình chạy qua tôi khi trên các màn hình cờ Cộng hòa được thay bằng cờ Thuộc địa.

Họ đang thực hiện xuất sắc công việc làm cho việc đầu hàng trông có vẻ thuyết phục. Tôi mong những người Nam Cực sẽ giữ lời hứa. Hy vọng quân viện trợ đang trên đường tới.

“Day, chúng ta không có nhiều thời gian để sẵn sàng cho nổ tung các căn cứ này,” Pascao nói khẽ với chúng tôi khi bài phát biểu kết thúc. Ba binh lính Cộng hòa đi cùng chúng tôi đã khoác lên bộ trang phục quen thuộc, sẵn sàng dẫn chúng tôi tới nơi các căn cứ không quân sẽ được đấu dây. “Anh sẽ phải giúp chúng tôi câu giờ một chút. Có tin rằng Thuộc địa sẽ hạ cánh khí cầu của chúng ở những căn cứ của chúng ta trong vài giờ nữa.”

Day gật đầu. Khi Pascao quay ra đọc một tràng chỉ dẫn cho binh lính, Day nháy mắt nhìn tôi. Ở đôi mắt ấy, tôi thấy một cảm giác căng thẳng vì lo sợ làm cho chính tôi cũng đau quặn ruột. “Có chuyện không hay xảy ra với thuốc kháng dịch phải không?” Tôi hỏi. “Eden thế nào rồi?”

Day thở dài, đưa tay vò đầu rồi nhìn xuống phía em trai cậu. “Thằng bé đang cầm cự tốt.”

“Nhưng...?”

“Nhưng vấn đề là thằng bé không phải Bệnh nhân Số Không. Họ nói họ thấy thiếu một thành phần trong máu của nó.”

Tôi nhìn vào cậu bé mong manh nằm trên giường bệnh. Eden không phải Bệnh nhân Số Không? “Nhưng là gì? Họ thấy thiếu điều gì?”

“Cho cậu thấy dễ hơn là giải thích chuyện này. Đi nào. Đây là điều chúng ta cần cảnh báo Anden. Chúng ta dựng lên màn trá hàng này để làm gì nếu như không thể có trợ giúp từ Nam Cực?” Day dẫn chúng tôi ra ngoài và đi xuống hành lang. Chúng tôi bước đi trong im lặng mất một lúc, đến khi dừng bước trước một cánh cửa không biển đề. Day mở cửa ra.

Chúng tôi bước vào một căn phòng toàn là máy vi tính. Một kỹ thuật viên điều khiển màn hình tiến lên khi nhìn thấy chúng tôi, rồi dẫn chúng tôi vào. “Đến lúc cập nhật thông tin rồi phải không cô Iparis?”

“Nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra,” Tôi đáp.

Anh ta ngồi xuống trước một chiếc máy vi tính, mất vài phút để tải thông tin lên màn hình. Khi hoàn thành, tôi nhìn thấy hai bức ảnh đặt cạnh nhau, so sánh mặt cắt của thứ mà tôi nghĩ có lẽ là tế bào. Tôi quan sát chúng kỹ hơn.

Kỹ thuật viên chỉ vào bức hình bên trái, trông như một loạt những phân tử đa giác nhỏ tập hợp xung quanh một tế bào lớn ở trung tâm. Gắn với những phân tử này là hàng tá chiếc ống nhỏ dính vào bề mặt tế bào. “Đây,” Kỹ thuật viên nói, dùng ngón tay khoanh tròn tế bào lớn, “là một mô phỏng của tế bào nhiễm bệnh mà chúng ta đang cố nhắm đến. Tế bào có màu đỏ, biểu thị virus đã xâm nhập vào trong. Nếu không can thiệp chữa trị, tế bào sẽ phân giải, vỡ tung, và chết. Giờ, mọi người thấy những phân tử bao quanh nó không? Đây là mô phỏng của những phân tử kháng dịch mà ta cần. Chúng sẽ gắn vào phía bên ngoài những tế bào nhiễm bệnh.” Anh ta nhấn hai lần vào màn hình nơi có tế bào lớn, một đoạn phim ngắn bật lên, chiếu cảnh các phân tử bám vào các tế bào; cuối cùng, tế bào thu nhỏ kích thước và thay đổi màu sắc. “Chúng cứu tế bào khỏi bị vỡ.”

Tôi đưa mắt qua so sánh với ảnh bên phải, cũng là một tế bào nhiễm bệnh tương tự được những phân tử nhỏ bao quanh. Lần này, tôi không thấy những chiếc ống của phân tử dính ở trên. “Đây là điều thực tế đang diễn ra,” Kỹ thuật viên giải thích. “Chúng ta đang thiếu mất yếu tố từ phân tử kháng dịch để có thể dính lên thụ thể tế bào. Nếu ta không phát triển được nó, phần còn lại của phân tử không thể hoạt động. Tế bào không thể tiếp xúc trực tiếp với thuốc và sẽ chết.”

Tôi khoanh tay và trao đổi cái nhíu mày với Day, cậu đang nhún vai bất lực. “Làm cách nào để tìm ra yếu tố bị thiếu?”

“Đó là vấn đề. Dự đoán của chúng tôi là đặc tính bám dính đặc biệt này không phải một phần của virus gốc. Nói cách khác, rõ ràng đã có người biến đổi virus này. Chúng tôi có thể thấy những dấu vết của việc đó khi dán nhãn cho tế bào.” Anh ta chỉ vào những đốm sáng nhỏ li ti rải rác trên bề mặt tế bào. “Cô Iparis, điều này nghĩa là, nước Thuộc địa thực chất đã biến đổi thực thể virus này. Nước Cộng hòa chắc chắn không can thiệp vào virus trong hình dáng cụ thể này.”

“Đợi một chút,” Day cắt ngang. “Điều này mới với tôi. Có phải anh đang nói Thuộc địa đã tạo ra dịch bệnh này không?”

Kỹ thuật viên nhìn chúng tôi chằm chằm, rồi lại hướng qua màn hình. “Có thể. Dù vậy đây là điều bí ẩn. Tôi nghĩ mảnh thêm vào, đặc tính bám dính, bắt nguồn từ Cộng hòa. Có một loại virus tương tự xuất phát từ một thị trấn nhỏ của Colorado. Nhưng dấu vết cho chúng tôi thấy loại virus biến đổi có nguồn gốc từ thành phố Tribune, một thành phố tiền tuyến bên phía Thuộc địa. Nên đâu đó từ đường biên giới, loại virus của Eden đã tiếp xúc với một thứ khác ở thành phố Tribune.”

Đây là lúc tôi bắt đầu hiểu được những mảnh ghép của trò chơi xếp hình này. Mặt tôi cắt không còn hột máu. Thành phố Tribune: thành phố mà Day và tôi ngẫu nhiên bỏ trốn đến đầu tiên khi vào Thuộc địa. Tôi nghĩ lại trận ốm khi bị giam giữ ở Cộng hòa, tôi đã sốt và ốm yếu ra sao khi Day đưa chúng tôi xuyên qua đường hầm suốt từ Lamar đến lãnh thổ Thuộc địa. Tôi đã ở lại bệnh viện của Thuộc địa một đêm. Chúng đã tiêm thuốc cho tôi, nhưng tôi chưa bao giờ xem xét khả năng chúng có thể sử dụng tôi cho một mục đích khác. Liệu tôi có phải là một phần của thí nghiệm mà không hề nhận ra? Liệu tôi có phải người nắm giữ mảnh ghép còn thiếu của bài toán trong dòng máu của mình?

“Là tôi,” Tôi nói khẽ, ngắt lời kỹ thuật viên. Cả anh ta và Day đều giật mình nhìn tôi.

“Ý cô là gì?” Kỹ thuật viên hỏi tôi, còn Day chỉ im lặng. Cậu đã nhận ra và điều đó được thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt cậu.

“Là tôi,” Tôi lặp lại. Câu trả lời quá rõ khiến tôi như nghẹn thở. “Tôi đã ở thành phố Tribune tám tháng trước. Tôi đã bị ốm trong lúc bị bắt giam ở Colorado. Nếu loại virus khác mà anh đang nói bắt nguồn từ Cộng hòa rồi quay lại từ thành phố Tribune của Thuộc địa, thì có thể câu trả lời cho bài toán của anh chính là tôi.”