← Quay lại trang sách

DAY

Giả thiết của June thay đổi mọi thứ.

Cô lập tức tham gia vào đội nghiên cứu tại bệnh viện chuyên biệt, ở đó cô bị gắn ống và dây kim loại vào người, rồi bị lấy mẫu tủy. Họ thực hiện một loạt những kiếm tra chụp quét, những kiểm tra khiến cho cô trông như sắp nôn đến nơi, những kiểm tra tôi đã từng nhìn thấy người ta thực hiện với Eden. Tôi ước rằng mình có thể ở lại. Những kiểm tra với Eden đã qua, ơn trời, nhưng bây giờ tất cả lại chuyển sang June, vào lúc này, tất cả những gì tôi muốn làm là ở lại đây và chắc chắn rằng mọi chuyện đều ốn.

Vì Chúa, tôi giận dữ nói với chính mình, cứ làm như mình ở đây thì sẽ giúp được gì ấy. Vậy mà đến khi Pascao dẫn chúng tôi tới cửa ra của bệnh viện để nhập bọn với những người khác, tôi vẫn không ngăn được bản thân mình ngoái lại nhìn.

Máu của June có thể chứa mảnh ghép bị thiếu, và rồi chúng tôi có một cơ hội. chúng tôi có thể khống chế được dịch bệnh. Có thể cứu được mọi người. Cứu được Tess.

Trong khi chúng tôi bắt chuyến tàu từ bệnh viện tới căn cứ không quân Batalla cùng với một số lính Cộng hòa, những suy nghĩ ấy cứ đầy lên trong lồng ngực tôi, khiến tôi gần như không thể đứng đợi nữa. Pascao để ý tới vẻ bồn chồn của tôi và cười toe. “Anh đã bao giờ tới một căn cứ quân sự chưa? Tôi nhớ anh đã từng làm vài trò ở đó?”

Lời cậu nói gợi lại một vài chuyện. Đó là lúc tôi mười bốn tuổi, khi đó tôi đã đột nhập vào hai khí cầu của Los Angeles được chuẩn bị để tiến ra chiến trường. Tôi đã đột nhập vào bên trong, tương tự những gì tôi đã làm cùng với quân Ái Quốc hồi ở Vegas, bằng cách lẻn vào qua hệ thống thông hơi, và len lỏi thám hiểm cả con tàu mà không bị ai phát hiện trong những đường ống vô tận. Hồi đó, tôi vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành; cơ thể tôi nhỏ bé và gầy gò hơn bây giờ, và tôi đã không gặp khó khăn gì trong việc lẻn vào giữa vô vàn đường ống. Khi đã vào được bên trong, tôi lấy trộm nhiều nhất có thể đồ ăn đóng hộp trong bếp của họ, rồi đốt phòng điều khiển để khí cầu không thể phục vụ cho quân Cộng Hòa trong nhiều năm, thậm chí là mãi mãi. Đó là trò đã khiến tôi lọt vào tốp truy nã của chính phủ Cộng Hòa. Một vụ không tồi, phải nói là như vậy.

Suy nghĩ của tôi, giờ đây lại quay về với bản đồ khu căn cứ. Bên cạnh vài căn cứ ở khu vực Batalla, bốn căn cứ hải quân ở LA chiếm một dải dọc theo bờ biển phía Tây thành phố, nằm ở giữa hồ lớn và biển Thái Bình Dương. Tàu chiến của chúng tôi nằm ở đây, phần lớn không còn sử dụng. Nhưng lý do mà quân Ái Quốc và tôi tới đó là bởi vì tất cả trạm đỗ khí cầu của toàn bộ LA đang ở đó, đấy cũng là nơi mà Thuộc địa sẽ đỗ phi thuyền khi chúng cố gắng chiếm lấy thành phố sau màn đầu hàng của chúng tôi.

Hôm nay là ngày thứ ba, cũng là ngày cuối trong hiệp định ngừng bắn với quân Thuộc địa. Trong khi con tàu đi xuyên qua các khu vực, tôi có thể thấy những toán dân thường tụ tập xung quanh màn hình khổng lồ nơi đang phát lại tuyên bố đầu hàng của Anden. Phần lớn đều níu lấy nhau với vẻ mặt kinh hoàng. Một vài người khác thì tức giận, họ ném dầy dép, xà beng, gạch đá lên màn hình, họ giận dữ vì sự phản bội của Cử tri. Tốt lắm. Cứ giận dữ đi và hãy dùng nó để đánh lại Thuộc địa. Tôi sẽ phải sớm hoàn thành vai diễn của mình.

“Tốt rồi, mấy nhóc, nghe đây.” Pascao nói khi con tàu của chúng tôi tiến gần tới mấy cây cầu dẫn vào căn cứ hải quân. Cậu mở lòng bàn tay ra cho chúng tôi thấy một lô những thiết bị nhỏ xíu bằng kim loại. “Sáu giây cho một chiếc. Nhớ đấy.” Cậu chỉ vào nút bấm nhỏ ở giữa mỗi thiết bị. “Những vụ nổ phải gọn gàng và sạch sẽ và binh lính sẽ chỉ cho chúng ta chỗ tốt nhất để đặt mấy thứ này. Nếu làm đúng, chúng ta sẽ có thể phá hủy bất cứ khí cầu nào của Thuộc địa đáp xuống trạm đỗ, và với bộ phận tiếp đất hỏng bét, mọi khí cầu đều vô dụng, hiểu chưa?” Cậu cười toe. “Và nhớ là đừng quanh quẩn trong trạm đỗ quá lâu. Sáu giây cho một chiếc nhé.”

Tôi quay đi, tiếp tục nhìn ra cửa sổ, nơi căn cứ hải quân đầu tiên hiện lên ở đường chân trời. Một loạt trạm đỗ hình kim tự tháp khổng lồ mờ mờ xuất hiện thành hàng, tối đen mà bệ vệ, ngay lập tức tôi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy chúng ở Vegas. Bụng tôi quặn lên. Nếu như kế hoạch thất bại, nếu như chúng tôi không thể cầm chân quân Thuộc địa và Nam Cực không bao giờ đến cứu chúng tôi, nếu như June không phải mảnh ghép mà chúng tôi cần cho phương thuốc, chuyện gì sẽ xảy đến với chúng tôi? Điều gì sẽ đến khi Anden, hay June, hay chính tôi nằm trong tay quân Thuộc địa? Tôi lắc đầu, cố gắng ép những hình ảnh không hay ra khỏi tâm trí mình. Không còn thời gian để lo lắng nữa. Chuyện này chỉ có thể xảy ra hoặc không xảy ra. Dù gì thì chúng tôi cũng đã chọn con đường để đi rồi.

Khi chúng tôi tới trạm đỗ đầu tiên của Căn cứ Hải quân số một, tôi có thể quan sát bên trong thành phố đủ nhiều để nhận ra những đốm nhỏ tối màu bay trên bầu trời. Quân Thuộc địa, phi thuyền, máy bay phản lực và những thứ khác, đang lởn vởn không xa ngoại vi Los Angeles, chuẩn bị tấn công. Tiếng rền rĩ đơn điệu ngập trong không khí, có lẽ thứ chúng tôi đang nghe thấy là tiếng khí cầu của chúng đang từ từ đến gần. Đôi mắt của tôi chuyển hướng lên màn hình khổng lồ chiếu sáng khắp các con phố. Lời tuyên bố của Anden vẫn đang được phát, kết hợp với nó là một dòng chữ cảnh báo đỏ rực TÌM CHỖ TRÚ ẨN, chạy bên dưới mỗi màn hình.

Bốn lính Cộng hòa nhanh chóng gia nhập cùng chúng tôi, chạy ra khỏi xe jeep vào bên trong các trạm đỗ hình kim tự tháp. Tôi đi theo khi họ dẫn chúng tôi lên những thang máy dẫn tới nóc mỗi trạm đỗ, nơi khí cầu bay lên và đáp xuống. Xung quanh chúng tôi tràn ngập tiếng giày lính nện xuống sàn và tiếng la hét đinh tai nhức óc khi họ vội vã vào vị trí để chuẩn bị cất cánh chiến đấu với quân Thuộc địa. Tôi tự hỏi Anden đã phải cử bao nhiêu quân tăng cường tới Denver và Vegas, và tôi chỉ có thể hy vọng rằng sẽ có đủ binh lính ở lại để bảo vệ cho chúng tôi.

Đây không phải Vegas, tôi vừa tự nhủ vừa cố không nghĩ về thời gian mình bị bắt. Nhưng vẫn chẳng ích gì cả. Trong lúc chúng tôi đang trên đường tiến tới nóc các trạm đỗ, và trèo lên những bậc thang dẫn tới cửa ra vào ở đỉnh trạm đỗ hình kim tự tháp, tim tôi đập thình thịch như trống mà chẳng phải vì hoạt động mạnh. Giá mà việc này không gợi lại những ký ức khi tôi làm việc cho quân Ái Quốc. Tôi không ngừng nghiên cứu những chiếc dầm kim loại bắt tréo nhau trên trần của trạm đỗ, tất cả các ngóc ngách của bộ phận sẽ phối hợp với nhau và gắn chặt với khí cầu khi nó đáp xuống. Bộ đồ tối màu tôi mặc nhẹ như không. Đã tới lúc đặt vài quả bom rồi.

“Các anh có thấy những cái dầm này không?” Một Đại úy Cộng hòa nói với Pascao và tôi trong khi chỉ về phía bóng tối trên trần nhà và một, hai, ba khe hở rất khó để chạm tới. “Gây tổn hại tối đa cho khí cầu, tối thiểu cho trạm đỗ. Chúng tôi sẽ để hai người cài chất nổ ở ba điểm mỗi trạm. Chúng tôi có thể sử dụng cần trục để tự đến những vị trí đó nhưng không có thời gian.” Anh ta dừng lại để tặng cho chúng tôi một nụ cười miễn cưỡng. Phần lớn những người lính “gớm mặt” này có vẻ không thoải mái lắm khi làm việc với chúng tôi. “Được rồi,” Anh ta nói sau một quãng bối rối. “Trông khả thi chứ? Các anh có đủ nhanh không?”

Tôi muốn lên giọng với tay Đại úy rằng anh ta quên mất tôi là ai, nhưng Pascao đã ngăn tôi lại bằng việc buông ra một tràng cười lớn, sảng khoái. “Anh không tin chúng tôi đúng không?” Cậu vừa nói vừa đấy nhẹ vào mạng sườn tay Đại úy một cách bông đùa và cười vào bộ mặt đỏ bừng vì tức của tay lính khi anh ta quay đi.

“Tốt,” Đại úy đáp lại một cách cứng nhắc trước khi bỏ đi với những người khác của quân Ái Quốc và binh lính của mình. “Nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.” Sau đó anh ta bỏ lại chúng tôi với công việc của mình và bắt đầu chỉ đạo chỗ đặt bom cho những người khác.

Ngay khi tay lính rời đi, Pascao bỏ ngay cái điệu cười nhăn nhở và tập trung vào những khe hở mà tay Đại úy đã chỉ ra. “Không dễ leo lên đấy đâu,” Cậu lầm bầm. “Anh có chắc sẽ làm được không? Anh có thể với tới đó không? Anh có đủ sức không, ý tôi là việc anh sắp chết hay đại loại thế?”

Tôi ném cho cậu một cái nhìn coi thường rồi bắt đầu xem xét lần lượt các khe hở. Tôi vừa kiểm tra đầu gối và khuỷu tay vừa cố gắng ước lượng xem sức mạnh của mình đến đâu. Pascao cao hơn tôi một chút, cậu có thể với tới hai khe hở đầu tiên một cách dễ dàng, nhưng cái thứ ba là một khoảng khá hẹp mà tôi biết chỉ mình mới có thể chui vừa. Tôi cũng thấy ngay tại sao tay đại úy lại lưu tâm chỗ đó. Kể cả khi không đặt sáu quả bom dọc theo bên sườn của trạm đỗ, chúng tôi vẫn hoàn toàn có thể vô hiệu hóa khí cầu với một quả bom ở vị trí đó. Tôi chỉ vào nó.

“Tôi sẽ làm cái đó,” Tôi nói.

“Anh chắc chứ?” Pascao liếc lên khe hở. “Tôi không muốn thấy anh ngã mà chết ở ngay trạm đầu tiên.”

Lời cậu nói khiến tôi bật cười mỉa mai. “Cậu không tin tôi đúng không?”

Pascao cười khẩy. “Một chút.”

Chúng tôi bắt tay vào việc. Tôi bay người từ lan can cầu thang tới xà ngang gần nhất, sau đó tung mình vào mê cung của những thanh kim loại nối tiếp nhau. Một cảm giác ngờ ngợ như đã từng thấy cảnh này ở đâu đó. Tôi phải mất một lúc mới quen với những khớp nối lò xo được đặt trong quần áo mình, nhưng sau vài cú nhảy tôi đã hòa mình được với chúng. Tôi nhanh. Rất nhanh nhờ sự giúp sức của chúng. Chỉ trong vòng mười phút, tôi đã vượt qua một phần tư trần trạm đỗ và chỉ còn cách khe hở một chút nữa thôi. Mồ hôi chảy thành dòng nhỏ xuống cổ tôi, đầu tôi bắt đầu run lên trong cơn đau quen thuộc. Bên dưới, binh lính dừng lại để nhìn chúng tôi trong khi các máy điện báo vẫn tiếp tục chạy thông báo đầu hàng. Họ không hề biết gì về cái việc ghê gớm mà chúng tôi đang làm.

Tôi dừng lại một chút trước cú nhảy cuối cùng, rồi tung người. Cơ thể tôi vươn tới khe hở và trượt vào vừa khít. Ngay lập tức, tôi lấy ra quả bom rất nhỏ, mở nắp và cài chắc chắn vào đúng vị trí. Cơn đau đầu khiến tôi choáng váng, nhưng tôi buộc mình quên nó đi.

Xong.

Tôi chậm rãi trở về với những thanh xà ngang. Ngay khi đáp xuống thềm những bậc thang, tôi thấy tim mình đập mạnh vì adrenaline. Tôi ra dấu với Pascao qua những thanh dầm và đưa ngón tay cái hướng lên về phía cậu.

Đây là phần dễ dàng, tôi tự nhủ với chính mình, tình trạng phấn khích của tôi nhường chỗ cho một linh cảm xấu. Nói dối Thủ Tướng trót lọt mới là phần khó.

Chúng tôi đã xong trạm đỗ đầu tiên và di chuyển tới trạm tiếp theo. Đến khi kết thúc công việc ở cả bốn trạm, tôi cũng bắt đầu không còn sức. Nếu đang ở trạng thái tốt nhất, bộ đồ này sẽ khiến tôi trở nên gần như không thể ngăn cản, nhưng bây giờ, thậm chí với sự giúp sức của nó, cơ bắp tôi vẫn đau nhói và hơi thở dần trở nên nặng nề. Khi những binh lính hướng dẫn tôi tới một căn phòng ở căn cứ không quân và chuẩn bị để tôi thực hiện cuộc gọi cùng bài phát biểu của mình trên truyền hình, tôi thầm biết ơn vì mình không phải chạy trên bất kỳ trần nhà nào nữa.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Thủ Tướng không tin anh?” Pascao thắc mắc trong khi binh lính rời khỏi phòng. “Không có ý gì đâu, trai đẹp, nhưng chính xác thì anh đâu có nổi tiếng vì giữ lời hứa.”

“Tôi chẳng hứa gì với ông ta cả,” Tôi đáp. “Bên cạnh đó, tôi chỉ cho ông ta thấy thông báo của tôi được phát trên toàn Cộng hòa. Ông ta sẽ nghĩ rằng mọi người trên cả nước sắp được thấy tôi là một đồng minh của Thuộc địa. Nó sẽ không kéo dài, nhưng sẽ cho chúng ta thêm chút thời gian.” Tôi âm thầm dồn mọi hy vọng vào việc chúng tôi có thể tìm ra phương thuốc cuối cùng trước khi Thuộc địa nhận ra điều chúng tôi đang làm.

Pascao nhìn ra hướng khác, ở phía bên ngoài cửa sổ, nơi chúng tôi có thể thấy những người lính Cộng hòa cuối cùng cũng kết thúc việc bố trí vài quả bom cuối cùng lên trần trạm đỗ. Nếu việc này thất bại, hoặc nếu chính quyền Thuộc địa nhận ra lời đầu hàng là giả trước khi chúng tôi kịp hành động, tất cả sẽ tiêu đời.

“Tới lúc thực hiện cuộc gọi rồi.” Pascao thì thầm. Cậu khóa cánh cửa, tìm một chiếc ghế, kéo nó vào góc phòng rồi ngồi xuống và chờ đợi.

Hai tay tôi run lên nhè nhẹ khi bật micro và gọi cho Thủ tướng Thuộc địa. Trong một khoảnh khắc, tất cả những gì tôi nghe thấy là tiếng tĩnh điện và một phần trong tôi hy vọng rằng cuộc gọi sẽ không thể tìm đến cái tên đã từng gọi cho tôi trước đây, và rằng bằng cách nào đó tôi sẽ không liên lạc được với ông ta. Nhưng rồi tiếng tĩnh điện kết thúc, điện thoại thông máy và tôi nghe thấy tín hiệu kết nối. Tôi chào Thủ tướng.

“Tôi là Day. Hôm nay là ngày cuối mà ông hứa trong thỏa thuận ngừng bắn, phải không? Tôi đã có câu trả lời cho đề nghị của ông.”

Một vài giây trôi qua. Rồi giọng nói hoạt bát kiểu doanh nhân vang lên ở đầu bên kia. “Cậu Wing,” Thủ tướng nói, lịch sự và nhã nhặn như mọi khi. “Đúng lúc lắm. Thật tuyệt khi được nghe tin từ cậu.”

“Tôi chắc rằng ông đã thấy thông báo của Cử tri,” tôi vừa đáp vừa lờ đi lời ám chỉ tế nhị của ông ta.

“Tất nhiên, tôi đã thấy,” Ông ta đáp. Tôi nghe thấy tiếng giấy sột soạt ở đầu bên kia. “Thêm cuộc gọi của cậu nữa, hôm nay là một ngày đầy những bất ngờ tốt lành. Tôi đã băn khoăn không biết bao giờ thì cậu liên lạc với chúng tôi. Nói tôi nghe, Daniel, cậu đã nghĩ kỹ về lời đề nghị của chúng tôi chưa?”

Từ bên kia căn phòng, đôi mắt nhạt màu của Pascao dán chặt vào tôi. Cậu không thể nghe thấy cuộc hội thoại nhưng có thể nhìn rõ vẻ căng thẳng trên gương mặt tôi. “Tôi nghĩ kỹ rồi,” Tôi đáp sau một quãng im lặng. Nó làm cho tôi nghe có vẻ miễn cưỡng và thật lòng hơn, đúng không nhỉ? Tôi tự hỏi liệu June có đồng ý với ý kiến đó của tôi không.

“Vậy cậu đã quyết định gì? Hãy nhớ, mọi thứ hoàn toàn phụ thuộc ở cậu. Tôi không ép cậu làm gì mà cậu không muốn cả.”

Đúng thế, tôi chẳng phải làm gì cả, trừ việc đứng đó và giương mắt nhìn ông ta tiêu diệt những con người mà tôi yêu quý. “Tôi sẽ làm.” Tôi lại dừng một chút. “Chính phủ Cộng hòa đã đầu hàng. Người dân sẽ không vui vẻ gì với sự xuất hiện của ông, nhưng tôi không muốn họ bị hại. Tôi không muốn thấy bất cứ ai bị hại cả.” Tôi không biết tôi có phải nhắc tới June để Thủ tướng hiểu không? “Tôi sẽ phát một thông báo khắp thành phố. Chúng tôi có thể xâm nhập được vào các màn hình khổng lồ nhờ sự giúp sức của quân Ái quốc. Sẽ không mất nhiều thời gian trước khi thông báo xuất hiện trên toàn bộ các màn hình ở Cộng hòa.” Tôi thêm vào một chút thái độ để lời nói dối của mình tăng phần thuyết phục. “Thế đã đủ để ông giữ đôi tay bẩn thỉu của ông tránh xa June chưa?”

Thủ tướng vỗ tay một tiếng. “Xong, nếu cậu trở thành... tạm gọi là người phát ngôn của chúng tôi thì tôi đảm bảo rằng cậu và cô Iparis sẽ được miễn mọi hình thức xét xử và thi hành án sau chuyển giao quyền lực.”

Những lời của ông ta khiến tôi rùng mình, khiến tôi nhớ ra rằng nếu chúng tôi thất bại thì những gì tôi đang làm sẽ không thể cứu được Anden. Trên thực tế, nếu mọi chuyện thất bại, Thủ tướng sẽ nhận ra tôi đứng sau tất cả và như thế khả năng sống sót của June... và cả của Eden cũng sẽ... đi tong. Tôi hắng giọng. Ở bên kia căn phòng, gương mặt Pascao trở nên rắn đanh vì lo lắng. “Còn em trai tôi?”

“Cậu không cần phải lo lắng về em trai mình. Như tôi đã nói trước đó, tôi không phải là một bạo chúa. Tôi sẽ không móc thằng bé vào một cái máy và nhồi đầy hóa chất cũng như thuốc độc vào người nó, tôi sẽ không thí nghiệm lên nó. Thằng bé, và cậu, sẽ sống một cuộc sống thoải mái, an toàn, tránh xa mọi nguy hiểm và lo âu. Tôi có thể đảm bảo điều này.” Thủ tướng chuyển sang tông giọng mà ông ta nghĩ rằng nó nhẹ nhàng và đầy an ủi. “Tôi có thể nghe thấy sự miễn cưỡng trong giọng nói của cậu, nhưng tôi sẽ không bao giờ làm những điều không cần thiết. Nếu tôi bị Cử tri bắt, cậu ta sẽ không ngần ngại xử tử hình tôi. Thế giới này là thế đấy. Tôi không phải kẻ độc ác, Daniel ạ. Hãy nhớ rằng những đau khổ của cậu không phải do Thuộc địa gây ra.”

“Đừng có gọi tôi là Daniel.” Giọng tôi bật ra thấp và kiềm chế. Tôi không phải Daniel với bất cứ ai ngoài gia đình mình. Tôi là Dơy. Đơn giản và rõ ràng.

“Thứ lỗi cho tôi.” Giọng ông ta nghe có vẻ thực sự hối lỗi. “Tôi hy vọng cậu hiểu những gì tôi đang nói, Day.”

Tôi im lặng một lúc. Tới tận bây giờ, tôi vẫn cảm thấy bất mãn với chính phủ Cộng hòa, những ký ức đau khổ và đen tối đang thì thầm bên tai kêu gọi tôi quay lưng lại với họ, để cho tất cả bị nghiền nát thành cát bụi. Thủ tướng hiểu tôi nhiều hơn tôi tưởng. Khoảng thời gian đau khổ ấy thật khó để bỏ lại đằng sau. Như thể hiểu được sự nguy hiểm từ những lời của Thủ tướng, giọng June xuyên qua con tàu ký ức để đến thì thầm điều gì đó bên tai tôi. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng níu lấy giọng nói của cô, nhận lấy sức mạnh từ cô.

“Nói tôi nghe, khi nào ông muốn tôi thực hiện lời tuyên bố?” Sau một lúc, tôi lên tiếng. “Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Hãy chấm dứt tất cả chuyện này đi.”

“Tuyệt vời.” Thủ tướng hắng giọng, đột nhiên lại chuyển về tông giọng kiểu doanh nhân. “Càng sớm càng tốt. Tôi sẽ cho lính đổ bộ vào căn cứ hải quân bên ngoài Los Angeles vào đầu giờ chiều. Hãy lên kế hoạch bắt đầu bài phát biểu vào giờ đó, được chứ?”

“Được.”

“Thêm một việc nữa.” Thủ tướng nói khi tôi chuẩn bị ngắt máy. Tôi lập tức quay lại trạng thái sẵn sàng. “Suýt nữa thì tôi quên.”

“Sao?”

“Tôi muốn cậu thực hiện bài phát biểu trên khí cầu của tôi.”

Tôi giật mình nhìn Pascao, dù cậu không hề hay biết Thủ tướng vừa nói, cậu vẫn cau mày trước gương mặt đã tái nhợt đi của tôi. Từ khí cầu của Thủ tướng? Dĩ nhiên rồi. Thế quái nào tôi lại nghĩ rằng ông ta dễ bị lừa như thế. Hiển nhiên ông ta phải đề phòng rồi. Nếu có thứ gì đó khác thường xảy ra thì ông ta đã nắm được tôi trong tay. Nếu tôi dám thêm gì vào bài phát biểu ngoài việc kêu gọi người dân Cộng hòa cúi đầu trước Thuộc địa, ông ta sẽ kết liễu tôi ngay lập tức ở trên khí cầu đầy binh lính của ông ta.

Khi Thủ tướng cất giọng trở lại, tôi có thể nghe thấy sự thỏa mãn trong giọng nói của ông ta. Ông ta biết rõ mình đang làm gì. “Những lời của cậu sẽ có ý nghĩa hơn nếu nó được thực hiện ngay trên khí cầu Thuộc địa, cậu đồng ý chứ?” Ông ta nói. Lại vỗ tay một tiếng. “Chúng tôi đợi cậu ở Căn cứ Hải quân số một trong vài giờ nữa. Mong được gặp cậu trực tiếp, Day ạ.”