← Quay lại trang sách

JUNE

Phát hiện ra mối liên hệ giữa mình và bệnh dịch đã thay đổi toàn bộ kế hoạch của tôi.

Thay vì cùng quân Ái quốc và Day xử lý những trạm đỗ phi thuyền, tôi đã ở lại hậu phương trong bệnh viện để cho đội nghiên cứu mắc tôi vào những cỗ máy và thực hiện một loạt kiểm tra. Dao găm và súng của tôi được đặt trên một tủ quần áo gần đó để chúng không mắc vào đống dây nhợ, chỉ còn lại một con dao được giắt dưới bốt. Eden ngồi ở trên giường ngay cạnh tôi, làn da thằng bé tái xanh ốm yếu. Một vài giờ trôi qua và cơn nôn mửa bắt đầu ập tới.

“Ngày đầu tiên là tệ nhất.” Eden nói với tôi kèm theo một nụ cười động viên. Thằng bé nói chậm rãi, có vẻ như những viên thuốc của đội nghiên cứu đã giúp nó bắt đầu chìm vào giấc ngủ. “Về sau sẽ đỡ hơn.” Nó nghiêng người và vỗ vào bàn tay tôi, sự an ủi ngây thơ ấy khiến tôi ấm lòng. Day hẳn cũng đã từng như thế này khi cậu còn bé.

“Cảm ơn em,” Tôi đáp lại. Tôi không nói thành lời những suy nghĩ khác của mình nhưng không thể tin được một đứa trẻ như Eden có thể chịu đựng kiểu kiểm tra kéo dài nhiều ngày như thế này. Tôi cũng đã biết rằng mình vừa có thể làm điều mà Day mong muốn vừa có thể từ chối lời thỉnh cầu của Anden.

“Điều gì sẽ xảy ra nếu họ phát hiện chị chính là người thích hợp?” Sau một lúc, Eden hỏi tôi. Đôi mắt thằng bé bắt đầu sụp xuống và giọng cũng nhỏ dần đi.

Điều gì thực sự sẽ xảy ra? Chúng tôi có được phương thuốc. Chúng tôi có thể công bố kết quả với Nam Cực và thuyết phục họ rằng Thuộc địa đã cố ý sử dụng virus; chúng tôi có thể công bố với Liên hợp quốc và buộc Thuộc địa phải rút quân. Cửa khẩu của chúng tôi sẽ lại được mở. “Nam Cực đã hứa rằng viện trợ đang trên đường đến,” Tôi quyết định lên tiếng. “Chúng ta sẽ thắng, có thể là thế.”

“Nhưng, Thuộc địa đã ở ngoài cửa rồi.” Eden liếc về phía cửa sổ, nơi khí cầu của quân địch đã phủ kín bầu trời. Một vài chiếc đã đáp xuống trạm đỗ của chúng tôi, trong khi những chiếc khác đang lờ mờ hiện ra ở trên không. Một bóng đen giăng ngang qua Tháp Ngân hàng nói với chúng tôi rằng có một chiếc đang lơ lửng phía trên. “Sẽ ra sao nếu anh Daniel thất bại?” Thằng bé thì thầm, cô chống lại cơn buồn ngủ.

“Thế thì chúng ta chỉ cần cẩn thận hơn thôi.” Nói là vậy nhưng lời của Eden đã níu ánh mắt tôi lại với quang cảnh thành phố ngoài kia. Nếu như Day thất bại ư? Cậu đã nói khi rời đi rằng sẽ gọi cho chúng tôi trước khi buổi thu hình bắt đầu. Giờ đây, khi nhìn những khí cầu Thuộc địa đang tiến đến gần, có một cảm giác bất an khủng khiếp xuất hiện trong lòng mà tôi không thể rứt ra. Nếu như chính quyền Thuộc địa nhận ra tất cả trạm đỗ chỉ là một trò lừa? Nếu như bọn chúng không rút lui?

Một giờ nữa trôi qua. Trong khi Eden đã say giấc nồng, tôi vẫn đang thức, cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn cứ thỉnh thoảng lại cuộn lên trong bụng mình. Tôi giữ cho mắt mình nhắm lại. Việc đó dường như có chút tác dụng.

Đáng ra tôi phải thiếp đi nhưng đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng mở cửa. Các kỹ thuật viên cuối cùng cũng trở lại. “Cô Iparis”, Một trong số họ lên tiếng và đưa tay chỉnh lại biển tên có chữ MIKHAEL. “Kết quả không hoàn toàn khớp nhưng cũng gần đúng, đủ để phát triển thuốc kháng bệnh. Chúng tôi đang thử nghiệm nó trên Tess.” Anh ta gần như không thể ngăn nổi nụ cười trên mặt mình. “Cô chính là mảnh ghép còn thiếu. Ngay trước mắt chúng tôi.”

Tôi nhìn anh ta không nói một lời. Chúng ta có thể gửi kết quả cho Nam Cực, suy nghĩ ấy lập tức chạy qua đầu tôi. Chúng ta có thể yêu cầu giúp đỡ, có thể ngăn chặn sự lây lan của căn bệnh. Chúng ta sẽ có cơ hội chống lại quân Thuộc địa.

Đồng nghiệp của Mikhael bắt đầu giúp tôi thoát ra khỏi đống dây nhợ chằng chịt và đứng lên. Tôi cảm thấy mình khỏe nhưng căn phòng vẫn chao đảo. Tôi không chắc mình choáng váng vì tác dụng phụ của cuộc kiểm tra hay vì suy nghĩ rằng cuối cùng thì mọi thứ cũng đã suôn sẻ. “Tôi muốn gặp Tess,” Tôi nói trong khi chúng tôi tiến ra cửa. “Phương thuốc sẽ có tác dụng nhanh đến đâu?”

“Chúng tôi không chắc.” Mikhael thừa nhận khi chúng tôi bước vào một hành lang dài. “Nhưng mô phỏng của chúng tôi là chắc chắn, và chúng tôi đang thực hiện nuôi cấy lên các tế bào nhiễm bệnh. Sớm muộn gì, chúng ta cũng sẽ thấy sức khỏe Tess được cải thiện.”

Chúng tôi dừng lại trước ô cửa dài bằng kính của căn phòng Tess đang nằm. Cô đang hôn mê, xung quanh cô là những kỹ thuật viên đóng bộ chạy khắp nơi, màn hình biểu thị các chỉ số sinh học của cô, biểu đồ và bảng biểu chiếu trên tường. Một ống truyền tĩnh mạch được nối vào tay cô. Tôi xem xét gương mặt cô, cố gắng tìm kiếm dấu hiệu tỉnh táo và hoàn toàn thất bại.

Điện đàm trong tai tôi có tín hiệu. Có một cuộc gọi đến. Tôi cau mày, nhẹ nhàng ấn tay lên tai nghe và bật micro lên. Một giây sau, tôi nghe thấy giọng Day. “Cậu ổn chứ?” Đó là suy nghĩ đầu tiên của cậu. Hẳn là thế rồi. Điện đàm rè quá, tôi gần như không thể nghe thấy tiếng cậu.

“Mình ổn,” Tôi đáp, lòng hy vọng cậu có thể nghe thấy tôi nói. “Day, nghe này, chúng ta đã tìm ra phương thuốc.”

Không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng tĩnh điện rè rè, ồn ào không dứt. “Day?” Tôi hỏi lại và chỉ nghe thấy tiếng sột soạt từ đầu bên kia, âm thanh tuyệt vọng của nỗ lực giữ liên lạc với tôi. Tôi không thể giữ được liên lạc. Thật kỳ lạ. Băng tần của quân đội thường rất rõ. Cứ như thể có thứ gì đó đang phá sóng của chúng tôi vậy. “Day?” Tôi thử lại lần nữa.

Giọng cậu lại vang lên. Sự căng thẳng trong giọng nói gợi tôi nhớ khi cậu quyết định bỏ rơi tôi vài tháng trước. Nó đem đến một cảm giác bất an chạy dọc sống lưng tôi. “Mình đang chuẩn bị, phát biểu trên khí cầu Thuộc địa, cậu biết đấy, không có lựa chọn nào khác...”

Trên khí cầu Thuộc địa. Hẳn là Thủ tướng đã tiên liệu trước tình hình, nếu Day làm bất cứ việc gì hay nói bất cứ điều gì trái ý chúng, Thủ tướng có thể bắt giết cậu ngay lập tức. “Đừng làm thế,” Tôi bất giác thốt lên. “Cậu đâu nhất thiết phải làm thế? Chúng ta đã tìm ra phương thuốc, mình chính là mảnh ghép còn thiếu.”

“... June?...”

Không còn tiếng trả lời, chỉ có tiếng tĩnh điện. Tôi gọi lại hai lần nữa trước khi tắt micro đi trong lo lắng. Bên cạnh tôi, các kỹ thuật viên cũng đang cố gắng gọi đi trong vô vọng.

Rồi tôi nhớ về bóng đen đi ngang qua tòa nhà của chúng tôi. Nỗi lo lắng ngay lập tức biến mất, thay vào đó là sự kinh hoàng khi nhận ra mọi việc. Ôi, không. Quân Thuộc địa. Chúng đã phá tần số của chúng tôi, chúng đã hoàn toàn khống chế các tần số. Tôi không nghĩ rằng mọi thứ lại diễn ra nhanh như thế. Tôi lao tới bên cửa sổ, nhìn ra quang cảnh bên ngoài thành phố Los Angeles rồi đưa mắt về phía bầu tròi. Một lượng lớn khí cầu Thuộc địa đang bay lơ lửng trên đầu, và khi nhìn kỹ hơn, tôi thấy những máy bay nhỏ hơn đang rời khỏi boong khí cầu và lượn xuống thấp.

Mikhael tiến tới bên cạnh tôi. “Chúng ta không thể liên lạc được với Cử tri,” anh ta nói. “Có vẻ như mọi tần số đã bị phá.”

Đây là những gì chúng chuẩn bị cho bài phát biểu của Day? Cậu ấy đang gặp rắc rối. Tôi biết mà.

Ngay khi suy nghĩ ấy thoáng qua tâm trí tôi, cánh cửa cuối hành lang đã bật mở. Năm người lính bước vào, súng giương lên và trong một tích tắc, tôi có thể thấy đó không phải là lính Cộng hòa, mà là lính Thuộc địa, với áo khoác màu xanh hải quân, cùng với những ngôi sao vàng. Nỗi kinh hoàng chạy dọc từ gót chân tới đỉnh đầu tôi. Theo bản năng tôi di chuyển về phía phòng Eden, nhưng binh lính đã nhìn thấy tôi. Tay tôi lướt tới khẩu súng giắt bên hông, và nhận ra, tất cả vũ khí của tôi (trừ con dao ở mắt cá chân) đang nằm vô dụng ở trong phòng của Eden.

“Với sự đầu hàng của Cộng hòa,” Hắn nói một cách phô trương, “toàn bộ quyền lực sẽ được chuyển sang chính quyền Thuộc địa. Đây là mệnh lệnh, tôi yêu cầu các người tránh đường để chúng tôi bắt đầu việc lục soát.”

Mikhael giơ tay lên và làm như tên lính nói. Chúng tiến tới. Ký ức xoay vòng trong đầu tôi, tất cả những bài học khi còn ở Drake, một chuỗi những buổi diễn tập chạy qua đầu tôi với tốc độ ánh sáng. Tôi phân tích chúng thật cẩn thận. Chỉ một nhóm nhỏ được cử đến để thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt. Những nhóm khác hẳn đang di chuyển dọc các tầng, nhưng tôi biết những tay lính này được cử tới đây chắc chắn vì một điều gì đó đặc biệt. Tự động viên mình trước khi bắt đầu trận đấu. Tôi là mục tiêu săn đuổi của chúng.

Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Mikhael gật đầu với đám lính. Tay anh ta giơ cao. “Các người muốn gì?”

Tên lính trả lời, “Một cậu bé tên Eden Bataar Wing.”

Tôi biết tốt hơn hết là không nên hít thở mạnh để rồi làm lộ ra việc Eden đang ở tầng này, nhưng một làn sóng sợ hãi dâng lên và tràn qua tôi. Tôi đã sai. Chúng không đến vì tôi. Chúng đến vì em trai Day. Nếu Day bị ép phải thực hiện bài phát biểu trên boong khí cầu của Thủ tướng, chỉ mình cậu thôi sẽ chẳng có ích gì nếu Thủ tướng định bắt cậu làm con tin, nhưng nếu ông ta có Eden, ông ta có thể khống chế từng hành động của Day. Suy nghĩ của tôi chạy loạn trong đầu. Nếu Thuộc địa thực sự thành công trong việc chiếm lấy Cộng hòa vào ngày hôm nay, chừng nào người dân còn tin tưởng Day như một người anh hùng của họ, thì Thủ tướng sẽ còn có thể lợi dụng Day như một thứ vũ khí của ông ta, như một người có thể lôi kéo người dân Cộng hòa.

Tôi lên tiếng trước khi Mikhael kịp nói. “Tầng này chỉ toàn người mắc dịch bệnh,” tôi nói với tên lính. “Nếu anh muốn tìm em trai Day thì nó có thể ở tầng trên.”

Tên lính chĩa súng về phía tôi. Hắn nheo mắt như thể nhận ra tôi là ai. “Cô là Đầu-não-tập-sự,” Hắn nói. “Phải vậy không? June Iparis.”

Tôi ngẩng cao đầu. “Một trong những Đầu-não-tập-sự. Đúng thế.”

Trong khoảnh khắc, tôi nghĩ rằng hắn đã tin điều mà tôi nói về Eden. Một vài tên trong bọn chúng bắt đầu có ý định rời đi. Tay lính kia nhìn tôi một lúc, thăm dò, sau đó nhìn về hành lang phía sau lưng tôi, nơi có căn phòng Eden đang ở. Tôi không hề nao núng.

Hắn cau mày nhìn tôi và nói. “Tôi biết tới danh tiếng của cô.” Trước khi tôi có thể nghĩ ra điều gì để nói và khiến hắn bỏ đi, hắn đã nghiêng đầu với đám lính và ra dấu về phía hành lang. “Kiểm tra kỹ đi. Thằng bé có thể ở đấy.”

Quá muộn để nói dối. Nếu tôi nợ Day điều gì thì đó chính là việc này. Tôi đứng ra chắn giữa đám lính và hành lang. Những tính toán chạy trong đầu tôi. (Hành lang rộng khoảng một mét hai, nếu di chuyển vào đó, tôi có thể ngăn đám lính tấn công tôi cùng một lúc vì phải chia ra thành hai tốp nhỏ thay vì một tốp lớn hơn.) “Thủ tướng các người không muốn tôi chết,” Tôi nói dối. Tim tôi đập dồn dập. Xung quanh, các kỹ thuật viên nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng, không biết phải làm gì. “Ông ta muốn tôi còn sống và đem ra xét xử. Anh biết điều đó mà.”

“Nói dối không biết ngượng mồm.” Tên lính nâng súng lên. Tôi hít một hơi. “Tránh đường ngay, không tao bắn.”

Nếu không vì nhìn thấy một thoáng ngập ngừng trên mặt hắn có lẽ tôi sẽ làm thế. Chả có ích cho Day hay Eden nếu tôi bị bắn gục ở đây. Một chút do dự ở tên lính chính là thứ tôi cần. Tôi cẩn thận giơ tay lên từ từ. Đôi mắt vẫn dán chặt vào hắn. “Anh không muốn bắn tôi đâu,” Tôi nói. Tôi bị sốc bởi chính sự tự tin trong giọng nói của mình, không chút sợ hãi dù cho adrenaline đang chảy cuồn cuộn trong mạch máu. Chân tôi lắc nhẹ, vẫn còn chút không ổn định vì cuộc thí nghiệm. “Thủ tướng của các anh có vẻ không phải là người nhân từ.”

Tên lính ngập ngừng. Hắn không biết Thủ tướng có ý định gì với tôi. Hắn đành phải dành cho tôi một sự hoài nghi nhất định.

Chúng tôi gườm nhau trong vài giây.

Cuối cùng, hắn cũng bật ra một câu chửi thề và hạ súng xuống. “Bắt lấy cô ta,” Hắn ta gắt lên với lính của mình. “Không được bắn.”

Cả thế giới như tập trung vào tôi, mọi thứ như mờ đi, chỉ trừ kẻ thù. Bản năng của tôi đang bị đẩy lên hết mức.

Cùng chơi nào. Các người không biết mình đang phải đối phó với ai đâu.

Tôi vào tư thế chiến đấu trong khi tất cả đám lính lao tới cùng một lúc. Hành lang hẹp lập tức có tác dụng, thay vì phải đấu với năm tên lính cùng một lúc, tôi chỉ phải đấu với hai. Tôi cúi người né cú vung tay của tên lính đầu tiên, rút dao ra khỏi bốt và rạch vào bắp chân hắn hiểm nhất có thể. Con dao dễ dàng xé rách các bó cơ và gân của hắn. Hắn la lên. Ngay lập tức, chân hắn oằn xuống khiến cả thân hình đổ sụp ra sàn nhà thành một đống vô dụng. Tên lính thứ hai chạy tới chỗ tôi, vấp ngay vào đồng đội vừa gục ngã. Tôi tung cú đá thẳng vào mặt hắn, hạ gục và đạp lên lưng hắn để lao về phía tên thứ ba. Tên này cố gắng đấm tôi. Tôi chặn được cú đấm của hắn bằng một tay, tay kia dộng vào mặt, nện vào mũi hắn mạnh tới mức tôi cảm nhận được tiếng xương hắn vỡ vụn. Tên lính lảo đảo lùi lại vài bước và ngã xuống, tay ôm lấy mặt mình trong đau đớn.

Xong ba gã.

Lợi thế bất ngờ của tôi đã không còn, hai gã còn lại tiếp cận thận trọng hơn. Một trong số chúng hét vào micro yêu cầu trợ giúp. Đằng sau chúng, Mikhael bắt đầu lẩn đi. Mặc dù không dám nhìn theo, tôi biết anh ta hẳn định đi tới cuối hành lang và khóa cánh cửa dẫn tới cầu thang lại để ngăn đám lính Thuộc địa tập trung thêm. Một trong nhũng tên lính còn lại nâng súng lên và chĩa vào chân tôi. Tôi tung một cú đá. Chân tôi hất tung nòng súng của hắn ngay khi hắn định bóp cò, khiến viên đạn bắn mạnh qua vai tôi. Tiếng còi báo động phát ra khắp nơi từ hệ thống loa của tòa nhà, hành lang đã bị khóa, báo động đã đuợc phát đi. Tôi đá vào khẩu súng lần nữa khiến nó bật ra sau, trúng ngay giữa mặt tên lính. Nó làm hắn choáng váng trong một lúc. Tôi xoay người và ra một đòn thật mạnh vào quai hàm hắn bằng cùi chỏ...

... Nhưng rồi tôi bị một thứ gì đó đập mạnh vào gáy. Mắt tôi nổ đom đóm. Tôi loạng choạng, một chân khuỵu xuống nhưng vẫn cố gắng bật dậy khỏi cơn choáng váng. Tên lính thứ hai chắc hẳn đã tấn công tôi từ đằng sau. Tôi vung tay một lần nữa, cố gắng hết sức tìm kiếm vị trí tên lính, nhưng rồi tôi lại thất bại và khuỵu xuống. Qua tầm nhìn mờ mịt của mình, tôi có thể thấy tên lính giơ báng súng lên toan đánh vào mặt tôi thêm lần nữa. Mình sẽ bất tỉnh vì cú này. Tôi cố gắng né tránh trong vô vọng.

Cú đánh đã không tới. Tôi chớp mắt, chật vật đứng dậy. Chuyện gì đã xảy ra? Khi nhìn rõ hơn một chút, tôi thấy tên lính cuối cùng đã nằm sõng soài trên sàn, các kỹ thuật viên đang chạy tới trói chặt tay chân hắn và những tên khác lại. Đột nhiên, mọi người ùa ra từ tất cả mọi nơi. Đứng trước mặt tôi là Tess, tái nhợt và ốm yếu, em giật lấy khẩu súng trường từ tay một tên lính đang bất tỉnh với hơi thở nặng nề. Tôi thậm chí còn không để ý rằng em đã rời khỏi phòng.

Em cố gắng cười với tôi một cách yếu ớt. “Chị không cần cảm ơn,” Em nói với một bàn tay đưa ra để kéo tôi đứng dậy.

Tôi cười đáp lại. Em kéo tôi lên, run rẩy trên đôi chân mình. Khi thấy tôi bước đi loạng choạng, em đưa vai ra cho tôi dựa vào. Không ai trong chúng tôi đứng vững, nhưng cả hai chúng tôi đã không ngã.

“Cô Iparis,” Mikhael nói hổn hển khi anh ta chạy vội tới chỗ chúng tôi. “Chúng tôi đã cố liên lạc với Cử tri, chúng tôi đã nói với ngài về phương thuốc. Chúng tôi cũng nhận được lệnh sơ tán khỏi Tháp Ngân hàng. Họ nói tuyên bố đầu hàng giả sẽ sớm chấm dứt và một trong những mục tiêu trả đũa đầu tiên của Thuộc địa sẽ là...”

Một cơn chấn động làm rung chuyển cả bệnh viện. Tất cả chúng tôi đứng yên tại chỗ. Tôi nhìn về phía chân trời, đầu tiên, chấn động giống như là một trận động đất hoặc do một khí cầu đi ngang qua, nhưng cơn chấn động lại bị ngắt quãng bởi những khoảng ngắn, đều đặn thay vì rung lắc mạnh, liên tục hoặc những tiếng ù ù không đổi của khí cầu, ngay sau đó, tôi nhận ra rằng những trạm đỗ khí cầu bị đặt bom đã bắt đầu phát nổ. Tôi chạy tới bên cửa sổ cùng với Tess, từ đó chúng tôi có thể nhìn thấy một quầng sáng màu cam pha xám cuộn lên từ phía mấy trạm đỗ thắp sáng cả đường chân trời. Nỗi kinh hoàng ập lên tôi. Day hẳn đã thực hiện bài phát biểu của mình. Tôi thậm chí còn chẳng biết cậu còn sống hay đã chết.

Lệnh đầu hàng giả đã kết thúc; thỏa thuận ngừng bắn cũng kết thúc. Cuộc chiến cuối cùng vì Cộng hòa bắt đầu.