← Quay lại trang sách

DAY

Mười lăm tuổi, tôi đột nhập vào một ngân hàng ở Los Angeles, sau khi bảo vệ ở cửa sau không tin rằng tôi có thể làm việc đó chỉ trong mười giây. Tối hôm trước, tôi đã vẽ ra trong đầu bản thiết kế chi tiết của ngân hàng, ghi nhớ mọi vị trí, cửa sổ, rìa tường, và dự đoán mọi thứ bên trong mỗi tầng lầu. Tôi đợi tới khi bảo vệ thay ca vào lúc nửa đêm mới lẻn vào trong tầng hầm của tòa nhà. Ở đó, tôi đã đặt một quả bom cực nhỏ lên cửa hầm. Không có cách nào để tôi đột nhập vào ban đêm mà không gây báo động... nhưng sáng hôm sau, khi bảo vệ xuống hầm và kiểm tra hàng hóa, chúng đã tắt phần lớn hệ thống báo động lade xuyên suốt tòa nhà. Tôi sẽ lên kế hoạch đột nhập vào ngày hôm sau để phù hợp với khung thời gian này. Khi tôi khiêu khích bảo vệ ở cửa sau ngân hàng, bảo vệ bên trong đang mở cửa hầm. Quả bom phát nổ. Cùng lúc đó, tôi lẻn vào ngân hàng qua cửa sổ tầng hai, sau đó đi xuống bằng thang bộ, vượt qua khói bụi để vào bên trong hầm, và thoát ra bằng cách bám vào dây xích bên hông tòa nhà rồi nhảy lên tầng mái. Bạn nên thấy tôi lúc đó.

Giờ đây, khi tôi đang đi trên lối đi dốc đứng ở bên trong trạm đỗ hình kim tự tháp hướng tới lối vào khí cầu Thuộc địa đầu tiên, hai bên lối đi là hai hàng lính Thuộc địa, tôi nhớ lại vụ đột nhập nhà băng trong quá khứ và chợt tràn ngập cảm giác muốn chạy trốn. Lao tới bên hông con tàu, cắt đuôi toàn bộ đám lính áp giải, và chui vào một trong những đường ống dẫn khí. Đôi mắt tôi quét qua con tàu và cố gắng vạch ra lộ trình đào thoát lý tưởng nhất, chỗ trú ẩn gần nhất, những vị trí bám thuận lợi nhất. Tiến thẳng về phía khí cầu thế này khiến tôi cảm thấy mình quá lộ liễu và mong manh. Dù thế tôi vẫn tỏ ra bình thản. Khi bước tới lối vào, hai trung úy áp giải tôi vào trong, chúng lục soát kỹ lưỡng người tôi xem có mang vũ khí không, tôi chỉ cười lịch sự với chúng. Nếu Thủ tướng muốn nhìn thấy tôi bị hăm dọa, ông ta sẽ phải thất vọng.

Đám lính không thể nào phát hiện ra những đĩa nhỏ cỡ đồng xu khâu vào trong giày của tôi. Một trong số đó là máy thu âm. Nếu có bất cứ cuộc hội thoại nào tôi muốn dùng để làm bằng chứng chống lại Thuộc địa, thì đó chính là cuộc hội thoại này và nó phải được công khai với tất cả. Những đĩa khác là những quả bom cực nhỏ. Bên ngoài, đâu đó phía trên trạm đỗ khí cầu, lẩn trốn trong bóng của các tòa nhà là Pascao và một vài lính Ái quốc.

Tôi hy vọng họ đã sẵn sàng nhận ám hiệu của tôi. Hy vọng họ đang lắng nghe bước đi cuối cùng của tôi, kiên nhẫn theo dõi và chờ đợi.

Đó là lần đầu tiên, tôi ở trên một khí cầu không có chân dung Cử tri treo trên tường. Thay vào đó, rải rác giữa những lá cờ hình đuôi chim nhạn với hai màu vàng và xanh lam là những bảng quảng cáo, màn hình cao kịch trần, giới thiệu về mọi thứ, từ thức ăn cho tới đồ điện tử gia dụng. Tôi có một cảm giác không thoải mái trước cảnh như quen mà lạ này, gợi tôi nhớ về lần tôi và June suýt chút nữa đã về phe chính quyền Thuộc địa, nhưng ngay khi hai trung úy nhìn về phía tôi, tôi chỉ nhún vai và nhìn xuống. Tôi đi hết hành lang và lên hai cầu thang trước khi bị áp giải vào một căn phòng lớn. Tôi đứng yên đó một lúc, không biết phải làm gì tiếp theo. Chỗ này giống như một phòng quan sát, với một tấm kính dài cho phép nhìn thấy toàn cảnh Los Angeles.

Một người đàn ông đơn độc đứng bên cửa sổ, ánh sáng của thành phố tô đen dáng hình ông ta. Ông ta vẫy tay với tôi. “A, cuối cùng cậu cũng đến!” Ông ta reo lên. Ngay lập tức, tôi nhận ra giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào của Thủ tướng. Ông ta không có điếm gì giống với tưởng tượng của tôi. Thấp, nhỏ con, ẻo lả, mái tóc hói màu xám, ông ta có giọng nói quá lớn so với vóc dáng. Có một cái bướu gợn lên trên vai, da ông ta nhìn mỏng và đôi chỗ trong mờ, trông như thế được làm bằng giấy và sẽ nhàu nát nếu tôi chạm vào. Tôi không thể giấu nối vẻ ngạc nhiên. Đây là người đàn ông thống trị lực lượng quân sự của DesCon, người đã đe dọa, uy hiếp cả một quốc gia và đàm phán với một sự chính xác đầy lôi cuốn? Tôi gần như thất vọng hoàn toàn trước khi nhìn kỹ vào mắt ông ta.

Và đó cũng chính là nơi tôi nhận ra Thủ tướng mà tôi từng nói chuyện trước kia. Đôi mắt ông ta tính toán, phân tích và dò xét tôi theo cái cách khiến tôi thấy ớn tới tận xương. Có điều gì đó rất không ổn ở chúng.

Mãi sau tôi mới nhận ra lý do. Đôi mắt của ông ta làm bằng máy.

“Xem nào, đừng chỉ đứng đó,” Ông ta nói. “Lại đây thưởng thức quang cảnh cùng ta nào, con trai. Đây là nơi cậu sẽ phát biểu đấy. Tầm nhìn đẹp đúng không?”

Một lời đáp trả, “Nó sẽ còn đẹp hơn nếu không có đám khí cầu Thuộc địa này chắn tầm nhìn.” đã ở trên đầu lưỡi, nhưng tôi phải ngăn mình lại và làm như ông ta nói. Ông ta mỉm cười khi tôi dừng lại bên cạnh, và tôi đã phải cố gắng hết sức để không nhìn vào đôi mắt giả của ông ta.

“Này, nhìn cậu xem, trẻ trung và khỏe mạnh.” Ông ta vỗ lưng tôi. “Cậu đã làm đúng đấy, cậu biết mà, lại đây nào.” Ông ta quay lại nhìn quang cảnh Los Angeles. “Cậu có nhìn thấy tất cả những thứ kia không? Vì lý do gì cậu lại trung thành với nó? Cậu bây giờ là một người dân Thuộc địa, cậu không còn phải chịu đứng thứ luật lệ thối nát của chính quyền Cộng hòa nữa. Chúng tôi sẽ đối xử tử tế với cậu và em trai cậu tới mức mà cậu sẽ sớm tự hỏi tại sao mình lại từng do dự gia nhập với chúng tôi.”

Tôi lờ mờ đánh dấu một lộ trình đào tẩu khả thi. “Chuyện gì sẽ xảy ra cho người dân Cộng hòa?”

Thủ tướng đặt ngón tay lên môi cho thấy ông ta đang suy nghĩ. “Không may, các Thượng nghị sĩ có thể sẽ kém vui trước toàn bộ tình cảnh này, còn về ngài Cử tri... thật ra, chỉ có thể có một người thống trị trong một đất nước, và tôi thì đã ở đây.” Ông ta tặng cho tôi một nụ cười trông khá tử tế, trái ngược tới đáng ngạc nhiên với những lời ông ta đang nói. “Tôi và cậu ta khá giống nhau, cậu biết đấy. Chúng tôi không độc ác. Chỉ đơn giản là thực tế. Và cậu biết việc xử lý kẻ phản bội phức tạp thế nào rồi đấy.”

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi. “Thế còn Đầu-não-tập-sự?” Tôi lặp lại. “Còn quân Ái quốc nữa? Họ cũng là một phần của thỏa thuận, ông nhớ không?”

Thủ tướng gật đầu. “Dĩ nhiên tôi nhớ. Day ạ, khi trưởng thành hơn cậu sẽ học được nhiều thứ về con người và xã hội. Đôi lúc, chỉ cần cứng rắn là đủ. Bây giờ, trước khi tự khiến mình hoảng sợ, cậu nên biết rằng cô Iparis sẽ không bị nguy hiểm. Chúng tôi đã có kế hoạch tha thứ cho cô ấy vì lợi ích của cậu, với điều kiện là cậu sẽ giúp đỡ chúng tôi. Một phần của thỏa thuận giữa chúng ta như cậu đã nói, và tôi sẽ không nuốt lời. Còn những Đầu-não-tập-sự khác sẽ bị hành quyết cùng với cử tri.”

Hành quyết. Thật dễ dàng, chỉ như thế thôi. Tôi thấy nhộn nhạo trong bụng khi nhớ về vụ ám sát Anden hụt. Lần này, có lẽ anh ta sẽ không may mắn đến thế. “Miễn là ông miễn tội cho June,” Tôi cố gắng nghẹn ngào nói. “Miễn là ông không làm hại quân Ái quốc hay em trai tôi. Nhưng ông vẫn chưa trả lời câu hỏi đầu tiên của tôi. Chuyện gì sẽ xảy ra với người dân Cộng hòa?”

Thủ tướng nhìn tôi và nghiêng người tới gần. “Nói tôi nghe, Day, cậu nghĩ rằng số đông có quyền quyết định số phận của cả một đất nước sao?”

Tôi quay ra nhìn về phía thành phố. Từ đây vẫn còn cách phía dưới căn cứ hải quân một khoảng khá xa; tôi phải tìm cách để làm mình chậm lại. “Luật lệ chi phối toàn bộ quốc gia, cũng sẽ chi phối các cá nhân trong đó, đúng không?” Tôi đáp, giọng khiêu khích ông ta. Hy vọng rằng máy thu âm của tôi sẽ thu lại toàn bộ cuộc hội thoại này. “Vì vậy, dĩ nhiên là người dân có quyền góp phần vào những quyết định ấy.”

Thủ tướng gật đầu. “Một câu trả lời công bằng. Nhưng các quốc gia không được vận hành bởi sự công bằng, Day, chằng phải thế sao? Tôi đã đọc lịch sử về những quốc gia nơi mọi người được trao cho một xuất phát điểm như nhau, nơi mọi người đóng góp vì một cuộc sống tốt hơn, nơi không có người giàu, người nghèo. Cậu nghĩ hệ thống đó có hoạt động được không?” Ông ta lắc đầu. “Không phải với con người, Day ạ. Đó là điều cậu sẽ học được khi lớn lên. Con người về bản chất là không đáng tin, không công bằng và thủ đoạn. Cậu phải cẩn thận với họ, cậu phải tìm ra cách để khiến họ nghĩ rằng cậu đang cung cấp cho họ mọi thứ cần thiết. Số đông không thể tự mình vận hành. Họ cần sự chỉ dẫn. Họ không biết điều gì tốt cho họ. Vì vậy, điều gì sẽ xảy đến cho người dân Cộng hòa ư? Chà, Day, tôi sẽ nói với cậu. Toàn bộ dân chúng sẽ rất xúc động khi được trở thành một phần trong hệ thống của chúng tôi. Họ sẽ biết những thứ họ cần biết, và chúng tôi sẽ đảm bảo rằng họ đều được sử dụng hiệu quả. Mọi thứ sẽ cực kỳ ăn khớp với nhau.”

“Tất cả những gì họ cần biết?”

“Đúng thế.” Ông ta chắp tay sau lưng và ngẩng cao đầu nói. “Cậu thực sự tin rằng dân chúng có thể tự đưa ra tất cả các quyết định sao? Đó sẽ là một thế giới đáng sợ. Dân chúng không phải lúc nào cũng biết thứ họ thực sự muốn. Cậu hẳn phải biết rõ hơn ai hết, Day ạ, với tuyên bố cách đây không lâu rằng cậu ủng hộ Cử tri và giờ là tuyên bố cậu dành cho chúng tôi ngày hôm nay.” Ông ta gật đầu nhẹ trước khi nói. “Cậu đang làm điều cậu nên làm.”

Cậu đang làm điều cậu nên làm. Nó gợi nhớ lại triết lý của cố Cử tri đứng đầu chính phủ Cộng hòa, gợi nhớ về những điều, mà dù tôi có ở quốc gia nào, dường như không bao giờ thay đổi. Bề ngoài, tôi gật đầu, nhưng bên trong, tôi đột nhiên cảm thấy do dự trong việc thực hiện kế hoạch của mình. Hắn đang lung lạc mình đây, tôi vừa tự nhủ vừa chìm vào cuộc đấu tranh tâm lý. Mình không như Thủ tướng. Mình chiến đấu vì người dân.

Mình đang chiến đâu vì một điều có thật. Không phải sao?

Tôi phải thoát khỏi đây, trước khi ông ta tiến sâu hơn vào tâm trí tôi. Các cơ bắp của tôi căng lên, chuẩn bị cho lời tuyên bố. Tôi nghiên cứu căn phòng qua khóe mắt. “Được rồi,” Tôi nói giọng cương quyết. “Hãy cùng nhau giải quyết vấn đề này.”

“Nhiệt tình lên chứ, chàng trai của tôi.” Thủ tướng nói, tặc lưỡi ra vẻ không đồng tình, sau đó ném cho tôi một cái nhìn nghiêm nghị. “Chúng tôi thực sự kỳ vọng cậu sẽ truyền đạt được quan điểm của mình tới người dân.”

Tôi gật đầu, tiến về phía cửa sổ rồi hai tên lính đeo micro cho tôi để phát sóng từ khí cầu. Một màn chiếu trong suốt với đoạn phim về tôi xuất hiện trên tấm gương. Toàn thân tôi run lên. Lính Thuộc địa có mặt ở khắp nơi, và chúng đảm bảo rằng nếu tôi dám có hành động gì không đúng, tôi sẽ tuyên án tử hình cho chính mình và tất cả những người tôi yêu quý. Thế đấy. Giờ thì hết đường quay đầu rồi.

“Hỡi người dân Cộng hòa,” Tôi bắt đầu. “Hôm nay, tôi đứng đây với Thủ tướng Thuộc địa, trên khí cầu của ông ta. Tôi có một thông điệp cho tất cả các bạn.” Giọng tôi nghe khàn khàn, khiến tôi phải hắng giọng trước khi tiếp tục. Khi nhúc nhích ngón chân, tôi có thể cảm nhận được hai quả bom siêu nhỏ gợn lên dưới đế giày của mình, và chúng đang sẵn sàng cho bước tiếp theo của tôi. Tôi hy vọng rằng pháo sáng mà Pascao, những Người đưa tin khác và tôi để lại trong thành phố đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, và dân chúng đều đã được chuẩn bị.

“Chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện cùng nhau,” Tôi tiếp tục. “Nhưng vài chuyện đã trở nên khó khăn hơn trong vài tháng gần đây ở Cộng hòa. Tin tôi đi, tôi biết mà. Thích nghi với Cử tri mới, chứng kiến thay đổi ở khắp mọi nơi... và như tất cả các bạn đã biết, cho tới giờ, tôi đã không làm tốt việc của mình.” Cơn đau đầu của tôi cuộn lên như để đáp lại. Bên ngoài khí cầu, giọng tôi vang vọng khắp nơi trong thành phố từ loa phóng thanh và hình ảnh phát ra từ hàng tá các con tàu Thuộc địa, cũng như hàng trăm màn hình điện tử ở Los Angeles. Tôi hít một hơi thật sâu, rất có thể đây sẽ là lần cuối cùng tôi được phát biểu trước dân chúng. “Tôi và các bạn có thể sẽ không có cơ hội để gặp nhau. Nhưng tôi biết các bạn, các bạn đã dạy tôi tất cả những điều tốt đẹp trong đời và lý do để tôi chiến đấu vì gia đình mình suốt những năm ấy. Tôi hy vọng những điều tốt đẹp sẽ tới với những người các bạn yêu thương, và hy vọng họ có thể đi hết cuộc đời này mà không phải trải qua những gì tôi từng trải qua.” Tôi dừng lại. Mắt liếc nhìn Thủ Tướng, và ông ta gật đầu an ủi tôi. Tim tôi đập lớn tới mức tôi gần như không thể nghe thấy giọng nói của mình.

“Thuộc địa sẽ đem đến cho các bạn rất nhiều,” Tôi nói, giọng trở nên mạnh mẽ hơn. “Khí cầu của họ đang bay trên bầu trời của chúng ta. Chẳng bao lâu nữa biểu ngữ của Thuộc địa sẽ bay phấp phới trên nóc các trường học của con cái chúng ta và trên chính căn nhà nơi chúng ta sống. Người dân Cộng hòa, tôi có một thông điệp cuối cùng muốn gửi tới các bạn, trước khi chúng ta tạm biệt nhau.”

Chính lúc này. Chân tôi căng lên và hơi chuyển động. Thủ tướng dõi theo tôi.

“Cộng hòa yếu ớt và suy nhược.” Tôi nheo mắt. “Nhưng vẫn là đất nước của chúng ta. Hãy chiến đấu vì nó. Đây là nhà của chúng ta, không phải của chúng.”

Cùng lúc đó, tôi có thể nhìn thấy vẻ giận dữ của Thủ tướng, tôi nhảy lên từ chỗ mình đang đứng và đạp thẳng vào tấm kính mạnh nhất có thể. Lính Thuộc địa đuổi theo tôi. Đế giày tôi chạm vào cửa sổ, những quả bom tạo ra hai tiếng nổ bụp đanh gọn, chấn động chạy xuyên qua bàn chân tôi. Tấm kính vỡ nát.

Giờ thì tôi đang ở giữa không trung, quờ quạng bơi giữa không khí. Hai cánh tay tôi chới với chộp được gờ trên của ô cửa kính vỡ vụn. Đạn xoẹt qua. Tiếng hét giận dữ của Thủ tướng vang lên từ bên trong khí cầu. Cá là chúng sẽ không để tôi sống sau vụ này. Tất cả adrenaline của tôi chảy cuồn cuộn trong máu như một cơn lũ nóng bỏng.

Tôi nhảy ra bên ngoài trời chiều. Không còn thời gian để lãng phí nữa. Mũ của tôi suýt bị thổi bay, tôi treo mình một giây bên ngoài cửa sổ để chỉnh nó ngay ngắn trên đầu. Lúc này điều tôi không cần nhất chính là để cho mái tóc của mình tung bay như đèn hiệu cho những kẻ ở dưới đất nhìn thấy. Khi những cơn gió lắng xuống, tôi đu mình lên và bám vào khung cửa sổ. Tôi ngước nhìn và áng chừng khoảng cách tới cửa sổ tiếp theo. Rồi bật nháy. Tay tôi chộp được gờ dưới của cửa sổ, và với một chút khó khăn, tôi cũng trèo lên được. Nỗ lực ấy khiến tôi phải lẩm bẩm cằn nhằn. Một năm trước, mấy thứ này không bao giờ là vấn đề với tôi.

Khi tôi lao mình tới cửa sổ thứ tư. Tôi nghe thấy một tiếng bụp nhỏ. Sau đó, vụ nổ đầu tiên bắt đầu.

Một cơn chấn động nhỏ lan ra cả khí cầu, khiến tôi gần như tuột tay, và khi nhìn xuống, tôi thấy một quả cầu màu cam-xám bùng nố từ chỗ khí cầu nối với trạm đỗ hình kim tự tháp. Quân Ái quốc đã thực hiện kế hoạch của họ. Vụ nổ thứ hai xuất hiện ngay sau đó, lần này khí cầu kêu răng rắc một chút và bị nghiêng về phía Đông. Tôi cắn răng và tăng tốc. Một chân của tôi bị trượt khỏi khung cửa khi gió lớn thổi tới, tôi gần như mất thăng bằng. Trong một giây, chân tôi đung đưa mất kiểm soát. “Coi nào,” Tôi nói với chính mình. “Mày gọi đây là chạy à?” Rồi tôi đưa một tay lên, xa nhất có thể để bám vào cửa sổ tiếp theo trước khi chân tôi trượt đi hoàn toàn. Cố gắng quá sức khiến gáy tôi đau âm ỉ. Tôi nhăn nhó. Không, không phải bây giờ. Bất cứ lúc nào, trừ bây giờ. Nhưng chả có tác dụng gì cả. Tôi cảm nhận được cơn đau đầu đang ập đến. Nếu tôi bị cơn đau này quật ngã thì những đau đớn tôi phải chịu sau đó sẽ làm tôi thà chết đi còn hơn. Tôi liều mạng trèo lên nhanh hơn. Chân tôi lại trượt một lần nữa ở khung cửa sổ cao nhất. Tôi cố giữ mình lại ở giây cuối cùng, rồi tóm lấy rìa của boong khí cầu khi cơn đau đầu bùng nổ.

Cơn đau khiến mắt tôi chỉ còn một màu trắng. Tôi đu người, bấu víu lấy sự sống, chiến đấu chống lại cơn đau nhăm nhe kéo tôi chìm xuống. Sau hai vụ nổ đầu tiên, hai vụ nổ tiếp theo nối đuôi nhau xuất hiện, giờ đây khí cầu đang kêu cọt kẹt và gãy răng rắc. Nó đang cố phóng đi, thoát khỏi trạm đỗ, nhưng tất cả những gì nó làm được chỉ là rung lên. Nếu Thủ tướng tóm được tôi, chắc chắn ông ta sẽ tự tay giết tôi. Ở một nơi xa xôi, tôi nghe thấy tiếng còi báo động, lính trên boong khí cầu hẳn đã biết tôi định hướng tới đây và đã chuẩn bị để đón đầu tôi.

Hơi thở tôi gấp gáp. Mở mắt ra, tôi ra lệnh cho chính mình. Mày phải mở mắt ra. Qua màn nước mắt mờ mờ, tôi thoáng nhìn thấy boong khí cầu với đầy lính tráng đang chạy tới. Tiếng chúng la hét inh ỏi khắp nơi. Ngay lập tức, tôi gần như quên mất tôi đang ở đâu, đang làm gì và nhiệm vụ của tôi là gì. Sự bất thường ấy làm bụng tôi đầy lên, và tôi phải cố gắng lắm mới không nôn mửa. Nghĩ đi, Day. Mày đã từng ở trong những tình huống tồi tệ rồi mà. Ký ức của tôi như mờ đi. Tôi cần gì ở trên này? Cuối cùng tôi rũ sạch tâm trí, tôi cần một cách nào đó để tới được bụng của khí cầu. Rồi tôi nhớ ra sợi dây xích bóng loáng chạy dọc theo rìa của boong khí cầu cũng như kế hoạch ban đầu của mình, tôi đảo mắt nhìn sợi xích gần nhất. Với nỗ lực phi thường, tôi vươn người ra chộp lấy nó. Tôi lỡ mất cú đầu tiên. Đám lính đã nhìn thấy tôi, và một vài trong số đó chạy tới. Tôi nghiến răng và thử lại lần nữa.

Lần này, tôi chạm tới sợi xích. Tôi tóm lấy nó bằng cả hai tay rồi giật mạnh xuống. Sợi xích bật khỏi móc. Tôi lao người khỏi mạn khí cầu, và để mình rơi tự do. Tôi dồn hết hy vọng vào việc sợi xích sẽ chịu được sức nặng của mình. Một loạt những tiếng bụp vang lên khi cả hai đầu sợi xích đều bị bung ra, thả tôi rơi xuống với tốc độ chóng mặt. Cơn đau đầu đe dọa làm giảm lực nắm của tay tôi. Tôi đã tóm lấy sợi xích bằng tất cả sức lực ít ỏi còn lại của mình. Mái tóc tôi tung bay trong gió, tôi nhận ra mũ mình đã rơi xuống từ lúc nào. chính tôi cũng đang rơi xuống, càng lúc càng nhanh. Thế giới trôi tuột qua tôi với tốc độ ánh sáng. Nhờ những cơn gió vun vút lướt qua mà đầu óc tôi dần trở nên tính táo.

Đột nhiên, một bên sợi xích bỗng lỏng ra, đúng lúc tôi chạm tới bụng khí cầu. Tôi thở ra thật mạnh khi nhảy hẳn sang một bên. Tôi cố gắng tóm lấy sợi xích còn lại bằng cả hai tay và giữ chặt lấy nó khi tôi đu dọc theo bụng khí cầu. Trạm đỗ hình kim tự tháp ở ngay dưới chân rồi, chỉ cần tôi nhảy xuống là sẽ tới, nhưng tôi đang lao đi quá nhanh. Tôi đu tới gần hơn phía mặt bên của khí cầu, sau đó ghì chân lên bề mặt thép. Tạo một tiếng kít lớn và dài. Chân tôi cuối cùng cũng tìm được điểm tựa, lực đẩy làm tôi quay tròn trong khi đu người. Tôi cố gắng lấy lại thăng bằng. Mặc dù vậy, trước khi tôi có thể làm được điều đó, sợi xích cuối cùng cũng đứt và tôi ngã nhào ra bên ngoài trạm đỗ hình kim tự tháp.

Cú va chạm thổi bạt gió xung quanh tôi. Tôi dừng lại trên bề mặt phẳng và dốc của bức tường trong vài giây, cho tới khi tìm được chỗ đặt chân và bám trụ tại đó, bầm dập và yếu ớt, tin chắc rằng mình sẽ bị đám lính bắn thủng lỗ chỗ nếu cứ nằm đây như thế này. Pascao và những người khác lúc này chắc hẳn đã biết rằng tôi đã ra tay, và họ sẽ bắt đầu đặt bom dọc theo các căn cứ hải quân. Tốt hơn là tôi nên rời khỏi đây trước khi bị thiêu ra tro. Suy nghĩ ấy ập tới khiến tôi có thêm sức mạnh để đứng dậy. Tôi trượt xuống từ mặt bên nhanh nhất có thể, bên dưới, tôi có thể nhìn thấy lính Thuộc địa đang chạy tới để chặn tôi lại. Cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy tôi. Không đời nào tôi có thể vượt qua tất cả bọn chúng. Nhưng rồi tôi vẫn di chuyến. Tôi phải rời khỏi khu vực chịu ảnh hưởng của vụ nổ.

Tôi đang đứng cách hơn chục mét tính từ bụng khí cầu. Đám lính đang trèo lên để bắt tôi. Tôi cong người rồi nhanh chóng di chuyển theo chiều ngang mặt nghiêng của trạm đỗ. Tôi sẽ thất bại.

Ngay đúng lúc đó, hai quả bom cuối cùng phát nổ bên dưới khí cầu.

Một tiếng gầm lớn phát ra từ phía trên tôi khiến mặt đất rung chuyển, và khi tôi nhìn xuống bên dưới, tôi thấy một quả cầu lửa khổng lồ bốc lên từ vị trí của khí cầu trên đỉnh trạm đỗ. Dọc theo căn cứ hải quân, những ngọn lửa màu cam cháy lan ra từng trạm đỗ hình kim tự tháp. Chúng phát nổ cùng một lúc. Một kết cục quá hoành tráng. Tôi nhanh chóng nhìn lại đám lính đang đuổi theo mình, chúng dừng lại, bị sốc trước cảnh tượng đang xảy ra trước mắt. Một ngọn lửa dữ dội khác nổ ra phía trên chúng tôi và những chấn động ấy khiến mọi người ngã nhào. Tôi loay hoay giữ thăng bằng trên bề mặt nghiêng của bức tường. Di chuyển, di chuyển, di chuyến đi! Tôi loạng choạng leo xuống vài mét cuối cùng và tiếp đất bằng đầu gối. Trời đất quay cuồng. Tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là tiếng la hét của quân lính và tiếng gầm rú của những ngọn lửa ghê rợn đang thắp sáng cả căn cứ hải quân.

Những bàn tay tóm lấy tôi. Tôi giằng co nhưng không còn chút sức lực nào. Đột nhiên, họ đặt tôi xuống và tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên cạnh mình. Tôi kinh ngạc. Ai thế nhỉ? Pascao. Phải rồi, tên cậu ta là Pascao.

Đôi mắt màu xám trong suốt của cậu nheo nheo nhìn tôi, cậu tóm lấy tay tôi và giục tôi chạy đi. “Thật vui vì thấy anh còn sống, cố gắng giữ như thế đi nhé.”