← Quay lại trang sách

JUNE

Từ tháp ngân hàng ở trung tâm LA, tôi có thể nhìn thấy những quả cầu lửa màu cam khổng lồ thắp sáng cả căn cứ hải quân chạy dọc bờ biển. Vụ nổ cực lớn, chiếu sáng cả đường chân trời với ánh sáng chói lòa, tạo ra âm thanh vang dội trong không khí, khiến cho tất cả cửa kính của tòa tháp rung lên bần bật. Nhân viên bệnh viện chạy nháo nhác xung quanh tôi trong một khung cảnh hỗn loạn. Đội nghiên cứu đang chuẩn bị cho cả tôi, Tess và Eden di tản.

Một cuộc gọi tới từ Pascao. “Tìm được Day rồi.” Cậu hét lớn. “Gặp nhau ở ngoài nhé.”

Đầu gối tôi nhũn ra vì nhẹ nhõm. Cậu ấy còn sống, cậu ấy đã làm được. Tôi nhìn vào trong phòng của Tess, em đang được cột dây an toàn vào một chiếc xe lăn, và tôi giơ ngón tay cái lên với em. Em tươi tắn hơn hẳn, mặc dù vẫn đang trong tình trạng rất yếu. Bên ngoài tòa tháp, tôi nhìn thấy bóng tối che phủ tòa nhà của chúng tôi bắt đầu di chuyển, khí cầu Thuộc địa ở trên đầu chúng tôi đang rời đi để tham gia vào trận chiến. Vụ nổ chúng tôi tạo ra như thể đã kích động một tổ ong, hàng tá những chiến đấu cơ của Thuộc địa cất cánh khỏi boong chiếc khí cầu kia cũng như những chiếc khí cầu đang gãy nát ở phía xa, chúng xếp thành những đội hình bay trên bầu trời. Chiến đấu cơ Cộng hòa đụng độ với chúng giữa tầng không.

Nhanh lên, Nam Cực. Làm ơn.

Tôi lao ra khỏi tầng thí nghiệm và chạy xuống tiền sảnh của Tháp Ngân hàng. Hỗn loạn khắp nơi. Lính Cộng hòa vội vã chạy qua tôi để vào trong tòa nhà trong khi vài người khác tụ tập ở cửa trước để ngăn bất cứ ai bước vào trong. “Bệnh viện đã bị phong tỏa!” Một người hét lên. “Đưa người bị thương sang bên kia con phố, chúng ta nhận được lệnh sơ tán người dân!” Những màn hình dọc theo hành lang đang chiếu cảnh lính Cộng hòa giằng co với lính Thuộc địa trên đường phố, và, trước sự ngạc nhiên của tôi, người dân Cộng hòa đang chiến đấu để đẩy lùi quân Thuộc địa bằng bất cứ thứ gì họ tìm được. Tiếng súng nổi dọc theo những con đường. Ở phần dưới cùng trên mỗi màn hình đều có một dòng chữ in đậm chạy qua: QUÂN ĐỘI CỘNG HÒA KHÔNG ĐẦU HÀNG. QUÂN ĐỘI CỘNG HÒA KHÔNG ĐẦU HÀNG. Tôi ngạc nhiên trước cảnh ấy mặc dù đó chính là những gì chúng tôi đã lên kế hoạch.

Bên ngoài, tiếng ồn của trận chiến làm điếc tai tôi. Chiến đấu cơ kêu gào trên đầu chúng tôi, trong khi những chiếc khác hướng tới phía trên tòa nhà Ngân hàng, chuẩn bị để bảo vệ tòa tháp cao nhất LA phòng khi quân Thuộc địa cố gắng tấn công vào vị trí này. Những cảnh như vậy xảy ra cả ở những tòa nhà thương mại khác. “Coi nào, Day,” Tôi lẩm bẩm, quan sát những con phố xung quanh để tìm kiếm mái tóc sáng màu bay trong gió của Day, hay đôi mắt xanh lơ của Pascao. Mặt đất rung chuyển dữ dội. Quả cầu lửa màu cam lại xuất hiện ở đằng sau vài dãy nhà, rồi một cặp chiến đấu cơ Thuộc địa vụt qua, truy đuổi sát gót máy bay Cộng hòa. Âm thanh quá lớn tới mức tôi phải lấy tay che tai lại cho tới khi chúng bay đi.

“June?” Giọng Pascao vang lên trong tai nghe của tôi nhưng tôi gần như không thể nghe thấy tiếng cậu ta. “Chúng tôi gần tới nơi rồi. Cô ở đâu.”

“Trước Tháp Ngân hàng,” Tôi hét lên giữa những tiếng ồn.

“Chúng ta được lệnh sơ tán,” Cậu đáp ngay lập tức. “Tin tặc của chúng ta có tin, Thuộc địa định tấn công tòa nhà trong vài giờ nữa...”

Như thể chứng minh cho những lời ấy, một chiến đấu cơ Thuộc địa gầm rú bay qua, ngay sau đó, một vụ nổ lớn xuất hiện ngay trên nóc Tháp Ngân hàng. Binh lính xung quanh hét lên cảnh báo khi kính rơi xuống từ tầng cao nhất. Tôi nhảy lùi về khu vực an toàn ở cửa ra vào tòa nhà. Những mảnh vỡ rơi xuống như sấm rền, đè bẹp mấy chiếc xe jeep và vỡ vụn ra thành nghìn mảnh.

“June?” Pascao lại lên tiếng, lúc này rõ ràng đã trong trạng thái báo động. “June, cô ổn chứ?”

“Tôi ổn!” Tôi hét lên đáp lại. “Tôi sẽ giúp việc sơ tán khi gặp cậu. Sớm gặp lại!” Rồi tôi gác máy.

Ba phút sau, cuối cùng tôi cũng tìm thấy Day và Pascao đang loạng choạng đi tới Tháp Ngân hàng, ngược hướng với làn sóng người trốn chạy khỏi khu vực nguy hiểm và binh lính đang chạy tới để bảo vệ những con phố. Họ nghiêng ngả đi xuyên qua đống đổ vỡ. Tôi chạy từ lối ra tới chỗ Day, cậu đang dựa hoàn toàn vào bờ vai của Pascao.

“Cả hai đều bị thương à?” Tôi hỏi.

“Tôi không sao,” Pascao vừa đáp vừa hất đầu về phía Day. “Gã này thì không chắc. Chắc anh ta phải kiệt sức hết phần của mọi người.”

Tôi vòng tay còn lại của Day qua vai mình. Pascao và tôi giúp cậu tiến vào tiền sảnh một tòa nhà cách Tháp Ngân hàng vài khối nhà, nơi mà chúng tôi vẫn có thể nhìn trực tiếp vào tòa tháp và khu quảng trường hỗn loạn, đầy mảnh vỡ nằm giữa hai tòa nhà. Bên trong tòa nhà, từng hàng lính bị thương đã nằm trong trại, các nhân viên y tế chạy tán loạn xung quanh họ. “Chúng mình đang cho sơ tán tòa tháp,” Tôi giải thích trong khi chúng tôi nhẹ nhàng đặt Day xuống đất. Cậu nhăn nhó vì đau đớn, mặc dù tôi không thể tìm thấy bất cứ vết thương cụ thể nào trên người cậu. “Đừng lo,” Tôi an ủi khi cậu ngước nhìn tôi lo lắng. “Eden và Tess đang được sơ tán.”

“Và cả cậu nữa,” Cậu nói thêm. “Trận chiến mới chỉ bắt đầu thôi.”

“Nếu mình nói cậu đừng lo lắng nữa thì cậu sẽ thôi chứ?”

Cậu gượng cười trước lời đối đáp của tôi. “Nam Cực đã tới để giúp chúng ta chưa?” Day hỏi. “Cậu đã nói với Anden về phương thuốc chưa...”

“Bình tĩnh nào,” Tôi ngắt lời cậu, rồi đứng dậy và đặt một tay lên vai Pascao. “Trông chừng cậu ấy. Tôi trở lại tòa tháp để giúp mọi người sơ tán. Tôi sẽ bảo họ đưa em trai cậu ấy tới đây.” Pascao gật đầu, tôi quay lại nhìn Day một lần nữa rồi mới chạy ra khỏi tòa nhà.

Lính Cộng hòa xếp dọc theo hai bên dòng người đang tìm đường thoát khỏi tòa nhà. Một vài trong số họ nằm trên cáng hoặc ngồi xe lăn, một số khác được đưa ra ngoài bởi một nhóm các nhân viên y tế. Lính Cộng hòa hét lên những mệnh lệnh, súng bồng trên tay và luôn trong tình trạng sẵn sàng. Tôi nhanh chóng lướt qua họ, tiến tới cửa ra vào và lẻn vào cầu thang. Tôi nhảy hai bậc một cho tới khi tiến tới khu thí nghiệm, nơi mà cửa ra vào đã mở tung và một y tá đang hướng dẫn mọi người di chuyển về hướng thang máy.

Tôi tới chỗ y tá và tóm lấy tay cô. Cô quay lại nhìn tôi kinh ngạc. “Đầu-não-tập-sự,” Cô thốt lên rồi vội vàng cúi đầu. “Cô đang...”

“Eden Bataar Wing,” Tôi nói mà không kịp thở. “Cậu bé đã sẵn sàng rời đi chưa?”

“Em trai của Day?” Cô đáp. “Đúng, đúng rồi, cậu bé đang ở trong phòng. Chúng tôi đang chuẩn bị nhẹ nhàng đưa cậu bé đi, cậu bé vẫn cần ngồi xe lăn, nhưng...”

“Còn Tess thì sao? Cô bé bị cách ly ấy.”

“Cô ấy đang xuống tầng rồi...”

Tôi không đợi tới khi y tá nói hết câu mà lao thẳng tới phòng thí nghiệm chính, hướng về hành lang. Ở cuối đường, tôi thấy hai bác sĩ đang đẩy xe đưa Eden ra ngoài. Hình như thằng bé đang bất tỉnh, đầu dựa vào một cái gối nhỏ trên ghế, trán ướt đẫm mồ hôi.

Tôi hướng dẫn các bác sĩ đưa em tới vị trí của Day trong khi chúng tôi vội vã đi về hướng thang máy. “Mọi người sẽ gặp Day ở đó. Hãy giữ cậu bé ở lại cạnh anh trai mình.”

Một vụ nổ nữa xé toạc tòa nhà, khiến cho một nửa trong số chúng tôi ngã nhào. Vài nhân viên y tế hét lên. Bụi rơi xuống như mưa từ trên trần khiến tôi ứa nước mắt, tôi cởi nút, giật áo ra trùm lên Eden. “Không đi thang máy,” tôi vừa nói trong hơi thở gấp vừa hướng tới cầu thang bộ. “Mọi người có thể khiêng cậu bé xuống chứ?”

Một trong sô các y tá thận trọng nâng Eden lên và bế thằng bé trên tay. Chúng tôi nhanh chóng đi xuống cầu thang trong khi bụi rơi xuống mỗi lúc một nhiều hơn và những âm thanh nghèn nghẹt của tiếng la hét, tiếng súng, những vụ nổ vọng vào từ bên ngoài.

Chúng tôi rời khỏi tòa nhà để bước vào một buổi chiều lê thê hoàn toàn được soi sáng bởi ánh lửa của trận chiến, vẫn không có cuộc gọi nào từ Anden. Đôi mắt tôi quét qua mái nhà khi chúng tôi dừng lại trước lối vào, dòng người sơ tán vẫn di chuyển quanh chúng tôi và giữa lính gác Cộng hòa. Một trong số các lính gác nhận ra tôi bèn chạy tới, chào theo điều lệnh trước khi lên tiếng. “Thưa Đầu-não-tập-sự!” Anh ta hét lên. “Xin hãy tới nơi trú ẩn gần nhất có thể, chúng tôi sẽ gửi một chiếc xe jeep tới đón cô về chỗ Cử tri.”

Tôi lập tức lắc đầu. “Không. Tôi sẽ ở đây.” Một tia sáng lóe lên từ trên mái nhà khiến tôi ngẩng lên, và ngay lập tức chúng tôi cúi người né tránh khi một viên đạn trúng phần nhô ra của lối cửa chính. Những tay súng của Thuộc địa đã ở trên mái nhà. Vài lính Cộng hòa chĩa súng về hướng đó và bắt đầu bắn. Người lính nói chuyện với tôi đặt tay lên vai tôi. “Đi thôi,” Anh ta vừa hét vừa ra hiệu cho chúng tôi.

Y tá đang bế Eden bước vài bước về phía trước, đôi mắt cô vẫn hoảng sợ dán chặt vào nóc nhà. Tôi đưa tay ra chặn cô lại. “Chưa được,” Tôi nói. “Đợi ở đây chút đã.” Không tới hai giây sau khi tôi dứt lời, một viên đạn đã bắn trúng một người sơ tán, máu chảy lênh láng, lập tức những người ở quanh đó chạy tán loạn, tiếng la hét vang dội trong không trung. Tim tôi đập mạnh khi tôi nhìn lướt qua các nóc nhà một lần nữa. Một người lính Cộng hòa cuối cùng cũng đã tóm được một tay súng của địch, và tôi thấy một người mặc quân phục Thuộc địa rơi xuống từ nóc một căn nhà gần đấy. Dù quay đi trước khi cơ thể người đó chạm đất nhưng tôi vẫn bị cảm giác buồn nôn dữ dội. Làm thế nào để đưa Eden đi an toàn?

“Ở lại đây,” Tôi ra lệnh cho y tá đang bê Eden. Rồi tôi vỗ vai bốn người lính Cộng hòa. “Bọc hậu cho tôi. Tôi sẽ chạy ra đằng kia!” Tôi ra hiệu cho một trong những người lính đưa cho tôi khẩu súng anh ta giắt ở thắt lưng và anh ta làm ngay không hề do dự.

Tôi di chuyển vào trong đám đông, xuyên qua họ, hướng về phía tòa nhà. Tôi cố gắng bắt chước cách đi nhẹ nhàng uyển chuyển của Day và Pascao giữa thành phố đang rất hỗn loạn. Trong khi đó, việc sơ tán lộn xộn vẫn tiếp tục và binh lính ở hai bên vẫn đứng thành hai hàng đối diện nhau, tôi nhanh chóng lẩn vào bóng tối trong một con hẻm nhỏ gần đấy, và bắt đầu trèo lên nóc tòa nhà từ bên hông. Tôi nhỏ người, mặc đồ tối màu và đơn độc. Chúng sẽ không ngờ rằng tôi leo lên từ đây. Đầu óc của tôi rà lại toàn bộ những bài học về bắn súng. Nếu tôi có thể tìm ra chúng thì những người sơ tán sẽ có nhiều cơ hội trốn thoát an toàn hơn. Ngay khi tôi nghĩ thế, một chiếc máy bay phản lực của Thuộc địa đã bay vụt qua đầu tôi và một quả cầu lửa màu đỏ nổ tung trên Tháp Ngân hàng. Một máy bay Cộng hòa bám sát chiếc kia, vừa bay vừa bắn, khi tôi nhìn lên, nó đã bắn trúng máy bay Thuộc địa, đốt cháy một động cơ, khiến máy bay địch lật nghiêng về một bên và để lại một vệt khói đen kịt phía sau. Một tiếng gầm khủng khiếp theo sau đó; máy bay Thuộc địa hẳn đã đâm sập vài tòa nhà. Tôi nhìn lại về phía tòa tháp đang bốc cháy. Chúng tôi không có nhiều thời gian. Tòa nhà này sẽ sớm sụp đổ. Tôi nghiến răng và chạy hết tốc lực. Ước gì tôi có thể là một Người đưa tin giỏi như Day và Pascao.

Cuối cùng tôi cũng chạm tới gờ tường của tầng thượng. Từ đây, tôi có thể nhìn thấy khá rõ trận chiến phía bên dưới. Tháp Ngân hàng đang bị vây hãm cả trên trời lẫn dưới đất, nơi mà hàng trăm lính Cộng hòa đang cố gắng đẩy lùi từng đợt quân thù đều đặn tràn lên trên các con phố. Bệnh nhân và nhân viên y tế vẫn như một dòng chảy từ trong tòa nhà, xuống phố và hướng tới khu trú ẩn tạm thời, cùng với các nhân viên chính phủ từ những tầng cao hơn, rất nhiều trong số họ bị bụi trắng và máu phủ kín người. Tôi nhảy lên trên gờ tường.

Không có tay súng nào ở đây. Tôi leo lên mái, cẩn thận di chuyển trong bóng tối. Tay tôi giữ khẩu súng chặt tới mức ngón tay gần như mất cảm giác. Tôi liếc qua những mái nhà ở khu vực nguy hiểm dẫn tới nơi trú ẩn, cho tới khi thấy vài tên lính Thuộc địa lom khom trên nóc mấy tòa nhà bên cạnh, nhắm vào những người lính Cộng hòa đang dẫn đường cho việc sơ tán. Tôi lặng lẽ di chuyển tới chỗ chúng.

Tôi quật ngã tên đầu tiên nhanh chóng, tấn công hắn từ phía sau trong khi quan sát toàn bộ tầng mái của tòa nhà. Tôi thấy như thể anh Metias đang dẫn lối cho khẩu súng của mình, để chắc chắn rằng tôi bắn trúng vào chỗ không gây chết người. Khi hắn gục xuống với một tiếng kêu nghèn nghẹt chìm nghỉm trong cảnh hỗn loạn, tôi chạy tới giật lấy khẩu súng của hắn ném qua bên kia mái nhà. Rồi tôi tống cho hắn một cú trời giáng vào mặt đủ để hạ gục hắn. Đôi mắt tôi dán chặt vào tay lính kế tiếp. Tôi ấn một tay vào tai nghe của mình và bật micro lên.

“Nói với y tá tiếp tục chờ,” Tôi rít lên bằng giọng khẩn cấp với lính canh ở Tháp Ngân hàng. “Tôi sẽ ra dấu khi...”

Tôi không bao giờ có cơ hội kết thúc câu nói của mình. Một vụ nổ lớn hất tôi nằm bẹp xuống mái nhà. Khi tôi mở mắt ra và nhìn xuống, toàn bộ con phố đều bị bao phủ bởi khói và bụi. Bom bụi? Qua tấm màn khói bụi, mọi người chạy tán loạn về phía khu trú ẩn và phá vỡ con đường sơ tán mà binh lính Cộng hòa tạo ra, hoàn toàn lờ đi những tiếng la hét ra lệnh của họ. Những tay súng Thuộc địa đeo kính che mặt vào. Chúng chắc chắn có thể nhìn thấy rõ ràng qua màn khói. Chúng bắn xuống đám đông, nhắm vào họ ở mọi hướng. Tôi sợ hãi nhìn về phía tòa tháp. Eden đâu rồi? Tôi nhanh chóng tìm mục tiêu tiếp theo của mình, hạ gục hắn giống như gã đầu tiên. Một tay súng nữa bị hạ gục. Tôi chọn mục tiêu thứ ba, thốt lên một lời nguyền rủa khi nhận ra khẩu súng của mình đã hết đạn.

Tôi định rời khỏi mái nhà thì thấy thứ gì đó lóe sáng trên mái tòa nhà bên cạnh. Tôi dừng bước.

Không xa từ chỗ tôi tới một tòa nhà cao hơn, Chỉ huy Jameson đang khom mình trên mái nhà. Một cơn rùng mình chạy dọc từ đầu tới chân khi tôi nhìn thấy bà ta có súng trong tay. Không. Không.

Bà ta đang nhắm vào binh lính Cộng hòa, bắn phát một. Sau đó, trái tim tôi ngừng đập khi bà ta thấy được một thứ gợi lên sự thích thú của bà ta. Bà ta nhắm vào một mục tiêu mới trong đám đông. Đôi mắt của tôi nhìn theo đường súng của bà ta. Và đó là lúc mà tôi nhìn thấy một cậu bé với mái tóc màu bạch kim đi xuyên qua dòng người tiến về phía Tháp Ngân hàng.

Bà ta đang nhắm vào Day.