DAY
Tess được sơ tán đầu tiên, tôi nhìn thấy em đi khập khiễng, dựa vào tay một y tá trong khi họ thoát ra khỏi Tháp Ngân hàng. Tôi đón lấy em từ tay y tá ngay khi họ xuống tới tầng trệt, rồi đưa em đi theo dòng người tị nạn. Em dường như đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không hề nhận ra sự hiện diện của tôi, đầu em gục sang một bên. Nửa đường tới chỗ trú ấn, tôi đi chậm lại. Chết tiệt, tôi kiệt sức vì những cơn đau.
Pascao đỡ Tess từ tay tôi. Cậu để em dựa vào ngực mình. Trên các mái nhà, những tia sáng lóe lên, dấu hiệu của những tay súng. “Quay lại lối vào Tháp Ngân hàng,” Cậu hét lên với tôi trước khi quay lại. “Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy!” Và sau đó cậu rời đi trước khi tôi kịp tranh cãi gì.
Tôi dõi theo họ một lúc, không đành lòng quay đi cho tới khi chắc chắn rằng Tess đã an toàn ở phía bên kia quảng trường. Khi họ tới chỗ trú ấn, tôi quay lại tập trung vào tòa tháp. Giờ Eden chắc đã xuống được dưới này. Tôi nghển cổ, nhìn xuyên qua đám đông tìm kiếm một mái tóc xoăn bạch kim. June đã quay lại chưa? Tôi cũng không nhìn thấy cô trong đám đông sợ hãi và sự biến mất của cô khiến tôi có cảm giác bất an.
Rồi, một vụ nổ. Tôi bị ném xuống mặt đất.
Bụi. Bom bụi, tôi cố gắng suy nghĩ trong khi đầu đau như búa bổ. Đầu tiên, tôi không thể nhìn thấy gì qua đám khói bụi, sự hỗn loạn có mặt ở mọi nơi, những tia sáng lóe lên, và thi thoảng có tiếng súng nghèn nghẹt; xuyên qua làn bụi trắng, tôi nhìn thấy một đám người chạy về khu an toàn của quân Cộng hòa, chân họ di chuyển như thể trong một thước phim quay chậm, miệng họ mở rộng với những tiếng hét câm lặng. Tôi lắc mạnh đầu. Chân tay tôi như thể bị kéo xuống vũng bùn, và sau gáy rung lên, cơn đau đe dọa sẽ kéo tôi ngất xỉu. Tôi chớp mắt lần nữa, cố gắng giữ cho tinh thần mình tỉnh táo. Tuyệt vọng, tôi lớn tiếng gọi Eden, nhưng tôi còn không thể nghe thấy giọng chính mình. Nếu tôi còn không nghe đưực thì làm sao thằng bé có thể?
Sau một chốc, dòng người bắt đầu vãn đi.
Và sau đó tôi nhìn thấy thằng bé. Là Eden. Nó ngất lịm đi trên tay một y tá Cộng hòa đang trong trạng thái hoảng sợ, có vẻ như cô đang loạng choạng lần tìm trong đám bụi mù và bị nhầm hướng, thẳng về phía lính Thuộc địa ở phía bên trái của quảng trường, ngược với hướng dẫn tới khu trú ẩn. Tôi không dừng lại để nghĩ hay hét gọi thằng bé, tôi cũng không chần chừ hay đợi cho loạt đạn kết thúc. Tôi chạy thẳng về phía em trai mình.