JUNE
Chỉ huy Jameson định bắn cậu, hướng mà bà ta nhắm tới không thể nhầm lẫn được.
Day đang chạy xuyên qua làn bụi bao phủ con phố. Day, cậu đang làm gì vậy? Cậu loạng choạng xông tới và thậm chí từ trên mái nhà tôi cũng biết cậu đang cố hết sức để bắt cơ thể mình di chuyển, từng xăng ti mét trên cơ thể cậu đang kêu gào vì kiệt sức. Cậu đang cố gắng quá sức. Tôi liếc về hướng cậu đến, tìm xem mục tiêu của cậu là gì.
Eden. Dĩ nhiên rồi. Y tá bế Eden vấp ngã giữa một biển cuồn cuộn khói, và khi đứng dậy, sự sợ hãi khiến cô bắt đầu bỏ chạy. Nỗi kinh hoàng dâng lên trong tôi. Bị bỏ lại đằng sau là Eden, từ từ rơi vào trạng thái hoảng loạn và hoàn toàn không có khả năng tự vệ trên con phố lớn, không nhìn thấy gì, bị tách khỏi đoàn người và ho liên tục vì khói bụi.
Tôi lao người đi. Với hướng chạy ngược lại đám đông hiện giờ, Day sẽ sớm vào khu vực mà cậu là một mục tiêu dễ bị hạ gục.
Tay tôi trượt xuống hông, nhưng rồi lại nhận ra súng của mình đã hết đạn. Tôi quay lại chỗ mục tiêu cuối cùng của mình, nơi tôi đã không vứt hẳn súng của hắn xuống mái nhà. Khi tôi liếc nhìn Chỉ huy Jameson lần nữa, bà ta đang nhắm bắn. Không. Không! Bà ta nổ súng.
Viên đạn trượt khỏi Day khoảng một mét. Cậu bị vấp trong khi chạy, vung một tay che đầu theo bản năng, nhưng rồi lại nhanh chóng đứng dậy và tiếp tục tiến về phía trước. Tim tôi đập dữ dội trong lồng ngực. Nhanh lên. Tôi nhảy từ mái nhà bên này qua bên kia. Ở phía dưới, tôi thấy Day đang tới gần Eden. Rồi cậu ở đó, cậu đã tới chỗ em trai mình, cậu che chắn cho Eden và vung tay ôm trọn lấy em trai. Bụi mù xung quanh khiến tôi khó mà nhìn ra họ, như thể họ đều là những bóng ma bị mất hết màu sắc. Hơi thở tôi nông hơn khi tôi tiến gần tới tên lính đã bị hạ gục. Tôi hy vọng đám bụi sẽ khiến Chỉ huy Jameson mất tầm ngắm.
Tôi tới được chỗ tay lính nằm. Lấy súng của hắn. Chỉ còn một viên đạn.
Bên dưới, Day đỡ Eden dậy, đưa tay ôm lấy sau đầu em trai, và bắt đầu loạng choạng quay về nơi trú ẩn với tốc độ nhanh nhất mà cơ thể bị thương của cậu cho phép. Chỉ huy Jameson nhắm bắn lần nữa, tôi hét lên trong đầu và ép mình chạy nhanh hơn. Tất cả adrenaline trong cơ thể, toàn bộ sự tập trung và chú ý của tôi giờ dồn lại như một mũi tên hướng về phía bà ta. Bà ta bắn. Lần này viên đạn sượt qua em trai Day, nhưng tia lửa chỉ cách Day chưa tới ba mươi xăng ti mét. Cậu còn không thèm nhìn lên. Cậu chỉ ôm Eden chặt hơn, sau đó tiếp tục loạng choạng bước về phía trước.
Cuối cùng tôi cũng tới gần mái nhà chỗ bà ta nấp. Tôi nhảy xuống và đáp lên nền bê tông bằng phẳng. Từ đây, tôi có thể nhìn thấy cả mái nhà tôi đang đứng và con phố bên dưới. Hơn ba mươi mét trước mặt tôi, được che chắn một phần bởi những ống khói và máng nước, Chỉ huy Jameson đang nép người quay lưng về phía tôi, dồn sự tập trung vào những con phố bên dưới.
Bà ta nổ súng lần nữa. Bên dưới, tôi nghe thấy tiếng kêu đau đớn tới từ một người mà tôi biết rất rõ. Toàn bộ hơi thở rời khỏi tôi. Tôi vội vàng nhìn xuống con phố và thấy Day đang quỳ gối, thả Eden xuống trong khoảnh khắc. Mọi tiếng động xung quanh tôi mờ dần đi.
Cậu đã bị bắn.
Cậu run rẩy nhưng vẫn đứng dậy. Nâng Eden trên tay. Loạng choạng bước đi. Chỉ huy Jameson nổ súng một lần nữa. Viên đạn tìm được mục tiêu của nó. Tôi nâng súng lên, chĩa thẳng về phía bà ta. Tôi đã tới đủ gần, đủ gần để thấy từng gợn sóng trên lưng áo chống đạn của bà ta. Tay tôi run lên. Tôi đang có một lợi thế hoàn hảo, một đường bắn thẳng tới đầu Chỉ huy Jameson. Bà ta chuẩn bị nổ súng lần nữa.
Tôi ngắm bắn.
Như thể cả thế giới bỗng chậm đi thành một nghìn khung hình trên giây, Chỉ huy Jameson xoay người. Bà ta cảm nhận được sự hiện diện của tôi. Đôi mắt bà ta nheo lại, sau đó xoay súng về phía tôi, không còn tập trung vào Day nữa. Những suy nghĩ chạy qua đầu tôi với tốc độ ánh sáng. Tôi bóp cò, bắn thẳng viên đạn cuối cùng vào đầu bà ta.
Và tôi đã bắn trượt.
Tôi không bao giờ bắn trượt.
Không có thời gian để nấn ná, chỉ huy Jameson đã chĩa súng về phía tôi, và khi viên đạn sượt qua mặt bà ta, tôi thấy bà ta mỉm cười và nổ súng. Tôi tung người xuống mặt sàn, rồi lăn. Thứ gì đó lóe sáng cách tay tôi chưa tới ba xăng ti mét. Tôi lao tới một ống khói gần đó, và nép chặt người vào tường hết sức có thể. Đâu đó đằng sau, tôi nghe thấy tiếng bốt nặng nề. Hít thở. Hít thở. Lần chạm trán cuối cùng giữa chúng tôi vụt xuất hiện trong tâm trí. Sao tôi có thể đối mặt với mọi thứ trên thế giới trừ Chỉ huy Jameson?
“Lại đây chơi nào, Iparis bé nhỏ,” Bà ta nói lớn. Khi tôi im lặng, bà ta cười phá lên. “Coi nào, tới đây mà xem chàng trai đẹp đẽ của ngươi chảy máu tới chết dưới phố kìa.”
Bà ta biết chính xác cách cắt thẳng vào tim tôi. Nhưng tôi nghiến chặt răng, ép mình không được nghĩ tới hình ảnh Day đang chảy máu và chết dần ở dưới kia. Tôi không có thòi gian để nghĩ những thứ nhảm nhí ấy. Thứ tôi cần là tước vũ khí của bà ta, nghĩ đoạn, tôi nhìn xuống khẩu súng vô dụng của mình. Tới lúc để chơi trò giả vờ rồi.
Giờ thì bà ta lại im lặng. Tất cả những gì tôi có thể nghe là tiếng đôi bốt nhẹ nhàng gõ xuống nền đất, kẻ giết hại anh trai đang từ từ tiến lại gần tôi. Tay tôi nắm chặt khẩu súng.
Bà ta đã tới đủ gần. Tôi nhắm mắt lại trong một khắc, lẩm nhẩm lời cầu nguyện, và sau đó nhảy ra khỏi chỗ trú ẩn. Chĩa khẩu súng của mình vào Chỉ huy Jameson như thể tôi chuẩn bị bắn. Bà ta làm đúng như tôi hy vọng, nao núng nghiêng sang bên nhưng lần này tôi đã sẵn sàng, tôi lao thẳng vào bà ta. Tung mình lên đá một cú vào mặt bà ta mạnh hết sức. Đế giày của tôi tạo ra một âm thanh va chạm sướng tai. Đầu bà ta bật ngửa ra sau. Bà ta không thể giữ chặt khẩu súng, và tôi tóm được cơ hội để đá tung nó ra khỏi tay bà ta. Bà ta đổ gục xuống đất với một tiếng bịch, khẩu súng của bà ta bay sang một bên, rồi rơi khỏi mái nhà, xuống con phố đầy khói bên dưới.
Tôi không dám dừng lại. Trong khi bà ta vẫn nằm đấy, tôi cho bà ta thêm một cùi chỏ vào mặt với ý định khiến bà ta bất tỉnh. Cú đầu tiên trúng đích, nhưng cú thứ hai thì không. Chỉ huy Jameson đỡ lấy khuỷu tay tôi, tay còn lại tóm lấy cổ tay tôi như một cái cùm và siết chặt. Tôi lộn nhào. Cơn đau nhói lên ở tay khi nó bị kéo cong trong cú ghì của bà ta. Trước khi bà ta kịp làm gãy nó, tôi xoay người giẫm đế bốt sắc nhọn lên tay bà ta. Bà ta nhăn mặt nhưng không thả ra. Tôi đạp thêm cú nữa, mạnh hơn.
Cú kẹp của bà ta lỏng ra một chút, giúp tôi có thể xoay xở thoát thân.
Bà ta bật dậy ngay khi tôi tạo được một chút khoảng cách và quay lại để mặt đối mặt. Chúng tôi di chuyển thành vòng tròn, cả hai đều thở nặng nề, cánh tay tôi kêu gào vì đau, mặt bà ta sây sát với một dòng máu chảy xuống từ thái dương. Tôi đã biết mình không thể thắng bà ta trong một trận đấu tay đôi một mất một còn. Bà ta cao và mạnh hơn, được trang bị bởi nhiều năm luyện tập mà tài năng của tôi không thể so bì. Hy vọng duy nhất của tôi là một lần nữa tóm được bà ta bằng một cú bất ngờ, tìm cách cho bà ta nếm mùi gậy ông đập lưng ông. Khi tôi tiếp tục di chuyển vòng quanh, chờ đợi và quan sát, thế giới xung quanh chúng tôi nhòe dần đi. Tôi bám vào sự tức giận của mình, để nó thay thế cho sự sợ hãi và tiếp thêm cho tôi sức mạnh.
Bây giờ, chỉ có ta và ngươi. Đây là việc phải thế, khoảnh khắc này ta đã chờ đợi từ khi mọi chuyện mới bắt đầu. Chúng ta sẽ đối đầu với đôi tay trần cho tới khi gục ngã.
Chỉ huy Jameson tấn công trước. Tốc độ của bà ta làm tôi kinh hoàng. Một giây trước bà ta ở trước tôi, một giây sau đã ở bên cạnh, tung nắm đấm vào mặt tôi. Tôi không kịp né. Tôi chỉ có thể giật vai về sau vào giây cuối và nắm đấm của bà ta sượt qua tôi. Mắt tôi nổ đầy sao. Tôi loạng choạng lùi lại. Cố gắng tránh đòn tiếp theo, gần như là thế. Tôi lăn xa khỏi bà ta, cố gắng lấy lại tầm nhìn, và đứng dậy. Khi bà ta chuẩn bị tấn công lần nữa, tôi nhảy lên đá vào mặt bà ta. Cú đá trúng, nhưng bà ta quá nhanh nên không bị trúng thẳng mặt. Tôi lại bỏ chạy. Lần này tôi từ từ lùi lại tới rìa tường, đôi mắt kinh hoàng rời khỏi bà ta. Tốt, tôi tự nhủ. Trông càng hoảng sợ càng tốt. Cuối cùng, gót giày của tôi cũng chạm vào gờ tường. Tôi nhìn xuống, sau đó lại nhìn lên Chỉ huy Jameson. Mặc dù hơi loạng choạng, bà ta trông không chút sợ hãi. Không khó để tôi vờ sợ hãi với đôi mắt to của mình.
Bà ta tiến thẳng tới chỗ tôi như một kẻ săn mồi. Bà ta không nói một lời, nhưng bà ta cũng chẳng cần nói, mọi thứ bà ta muốn nói với tôi đã được nói trước đây rồi. Nó chạy trong đầu tôi như một liều thuốc độc. Iparis nhỏ bé, cô khiến tôi nhớ tới chính mình vào cái tuổi ấy. Thật đáng yêu. Một ngày nào đó, cô sẽ học được rằng cuộc sống không phải luôn luôn như cô muốn. Rằng không phải lúc nào cô cũng có được thứ cô muốn. Và rằng có những thế lực nằm ngoài khả năng kiểm soát của cô nhưng nó sẽ định hình con người cô. Quá tệ khi phải kết thúc như thế này. Sẽ vui hơn khi được nhìn thấy cô trưởng thành và trở thành người như thế nào.
Đôi mắt bà ta thôi miên tôi. Vào khoảnh khắc này, tôi không thể tưởng tượng ra cảnh tượng nào kinh khủng hơn.
Bà ta lao về phía trước.
Tôi chỉ có một cơ hội. Tôi cúi người, tóm lấy tay bà ta ném qua đầu mình. Quán tính khiến bà ta bay qua bên kia gờ tường của mái nhà.
Nhưng tay bà ta đã kẹp chặt tay tôi xuống. Tôi bị giật mạnh qua quá nửa mép tường, vai trái của tôi bị kéo tới trật khớp. Tôi hét lên. Giày tôi bám chặt xuống gờ tường, giữ cho cơ thể không bị rơi xuống. Chỉ huy Jameson áp sát vào mặt bên tòa nhà, cố gắng tìm chỗ để chân. Móng tay bà ta bấu chặt vào thịt tôi tới mức tôi có thể thấy da mình rách toạc. Nước mắt tôi ứa ra. Bên dưới, lính Cộng hòa vẫn vừa hướng dẫn những người sơ tán vừa bắn trả kẻ thù trên các mái nhà và hét lên những mệnh lệnh vào micro của mình.
Tôi hét lên với họ bằng tất cả sức lực của mình. “Bắn bà ta!” Tôi hét. “Bắn bà ta!”
Hai lính Cộng hòa ngẩng đầu về phía tôi. Họ nhận ra tôi. Ngay khi họ nâng súng lên chĩa về phía tôi, Chỉ huy Jameson nhìn vào mắt tôi và nghiến răng. “Ta biết là cô không thể tự làm được.”
Rồi những người lính nổ súng, cơ thể Chỉ huy Jameson run lên, tay lỏng đi, và bà ta rơi xuống phố như một con chim gãy cánh. Tôi quay đi để không phải nhìn thấy cảnh đó, nhưng tôi vẫn nghe thấy âm thanh va chạm ghê rợn của cơ thể bà ta với vỉa hè bên dưới. Bà ta đã chết. Chỉ như thế thôi. Tôi bị bỏ lại với những lời của bà ta và của chính mình.
Bắn bà ta. Bắn bà ta.
Những lời của anh Metias vụt hiện lên trong đầu tôi. Chẳng mấy ai giết người vì lý do chính đáng.
Tôi nhanh chóng quệt nước mắt trên mặt mình. Tôi đã làm gì? Máu của bà ta làm bẩn tay tôi, tôi chùi bàn tay không bị đau của mình vào quần áo, nhưng tôi không thể lau nó đi. Tôi không biết mình có thể làm được điều đó không. “Đây là lý do chính đáng,” Tôi thì thầm lặp lại.
Có thể bà ta đã hủy diệt chính mình và tôi chỉ giúp một tay. Nhưng ngay cả suy nghĩ đó cũng rơi vào hư không.
Cơn đau ở bên vai bị lệch khiến đầu tôi choáng váng. Tôi nâng tay phải của mình lên, nắm chặt lấy cánh tay trái bị thương, cắn chặt răng và đẩy mạnh. Tôi lại hét lên. Ngay lập tức xương khớp chống lại tôi, nhưng sau đó tôi cảm thấy vai mình đã trở lại đúng vị trí. Nước mắt rơi trên mặt tôi. Tay tôi run rẩy không thể điều khiển nổi, và đôi tai ù đi, khiến mọi âm thanh bị chặn lại chỉ trừ tiếng đập của trái tim.
Nó kéo dài bao lâu? Hàng giờ? Vài giây?
Nhịp đập của logic lóe sáng trong đầu tôi, cắt ngang cơn đau. Như mọi khi, nó đang cứu tôi. Day cần sự giúp đỡ, nó thì thầm. Đến với cậu ấy đi.
Tôi tìm kiếm Day. Cậu đã đến bên kia của con phố, khu vực an toàn hơn của khu trú ẩn, nơi lính Cộng hòa đặt hàng rào bảo vệ... nhưng thậm chí khi bắt đầu chạy tới gờ tường, tôi đã để ý rằng ai đó đang kéo Eden trong tình trạng bất tỉnh đi khỏi Day và đưa thằng bé tới nơi an toàn. Một vài người nán lại bên Day khi cậu nằm trên nền đất, khiến tôi có lúc gần như không thể nhìn thấy cậu. Tôi bò xuống khỏi tòa nhà nhanh nhất có thể, cho tới khi tôi tìm thấy một lối thoát khẩn cấp và chạy nhanh xuống những bậc thang bằng thép. Nỗi sợ hãi và adrenaline trong máu làm những chấn thương của tôi tê dại.
Làm ơn, tôi cầu xin trong câm lặng. Làm ơn hãy giúp cậu ấy an toàn.
Khi tôi tới chỗ cậu, một đám đông đã được hình thành. Tôi nghe thấy ai đó trong số họ hét lên, “Tránh ra! Lùi lại, nhường đường nào! Nói với họ nhanh lên!” Thứ đang ứ trong họng làm tôi phải ho lên, khiến tôi thở hổn hển. Đôi bốt của tôi gõ trên nền đất, cùng nhịp với trái tim. Tôi đẩy mọi người ra và quỳ xuống bên cạnh Day. Người vừa hét là Pascao. Cậu ném cho tôi một cái nhìn hoảng loạn.
“Ở lại với cậu ấy,” Cậu nói. “Tôi sẽ đi tìm y sĩ.” Tôi gật đầu và cậu nhanh chóng biến mất.
Tôi không thể để ý đám đông đang bao tròn xung quanh chúng tôi. Tất cả những gì tôi có thể làm là cúi xuống nhìn Day. Cậu run rẩy từ đầu tới chân, đôi mắt mở to vì sốc, tóc dính bết lấy mặt. Khi tôi nhìn gần hơn vào cơ thể cậu, tôi để ý thấy có hai vết thương đang trào ra máu đen bên ngoài áo sơ mi, một vết ở trên ngực và vết kia ở bên hông. Một tiếng khóc kinh hoảng phát ra từ ai đó. Cũng có thể là từ chính tôi. Như thể trong một giấc mơ, tôi cúi xuống và chạm lên mặt cậu.
“Day, mình đây. June đây. Mình đang ở đây rồi.”
Cậu nhìn tôi. “June?” Cậu nói giữa hơi thở khó nhọc. Cậu gắng sức đưa một tay lên chạm vào mặt tôi, nhưng không thể vì quá run. Tôi với tới ôm lấy gương mặt cậu bằng cả hai bàn tay mình. Hai mắt cậu đẫm lệ. “Mình... mình nghĩ là... mình đã bị bắn...” Hai người trong đám đông ấn tay họ lên vết thương của cậu, đủ mạnh để cậu phải thốt ra một tiếng rên. Cậu gắng nhìn họ, nhưng không có sức để ngẩng lên.
“Nhân viên y tế đang trên đường tới,” Tôi khẳng định với cậu, cúi gần xuống đủ để đặt môi lên má cậu. “Cố lên. Nhé? Ở lại với mình. Nhìn mình này. Cậu sẽ ổn thôi.”
“Mình không... nghĩ thế,” Day lắp bắp. Cậu chớp mắt thật nhanh khiến nước mắt tràn trên má. Chúng làm ướt những đầu ngón tay tôi. “Eden... thằng bé ổn chứ...?”
“Nó ổn,” Tôi thì thầm. “Em trai cậu đã an toàn rồi và cậu sẽ sớm được gặp nó thôi.”
Day định đáp lại nhưng không thể. Da cậu xám xịt lại. Làm ơn, đừng. Tôi không cho mình nghĩ tới trường hợp xấu nhất, nhưng nó cứ bám lấy tôi như một bóng ma. Tôi cảm nhận được sức nặng của cái chết đè trên vai mình, chiếu đôi mắt vô hồn của nó xuống linh hồn của Day và kiên nhẫn chờ đợi để nuốt chửng ánh sáng cuối cùng của cậu.
“Mình không muốn... ra đi...” Day cuối cùng cũng cất lời. “Mình không muốn... rời bỏ cậu... Eden...”
Tôi khiến cậu im lặng bằng cách chạm môi vào đôi môi run rẩy của cậu. “Sẽ không có gì xấu xảy ra với Eden,” Tôi nhẹ nhàng đáp, cố gắng níu kéo cậu lại với mình một cách tuyệt vọng. “Tập trung nào Day. Cậu sẽ được đưa tới bệnh viện. Họ sẽ quay lại để mang cậu đi, sẽ không lâu nữa đâu.”
Sẽ không lâu nữa đâu.
Day mỉm cười với tôi, một nụ cười buồn tới mức khiến tôi bừng tỉnh, và nước mắt bắt đầu ứa ra. Đôi mắt màu xanh ấy. Tôi đang đứng trước chàng trai đã băng bó vết thương cho tôi trên những con phố ở Lake, người đã cố gắng bảo vệ gia đình tới hơi thở cuối cùng, người đã bất chấp tất cả để ở bên cạnh tôi, là chàng trai của ánh sáng, nụ cười và cuộc sống, của nỗi buồn, giận dữ và đam mê, chàng trai mà định mệnh trói buộc với tôi, mãi mãi và luôn như vậy.
“Mình yêu cậu,” Cậu thì thầm. “Cậu có thể ở lại một lúc không?” Cậu còn nói thêm gì đó nhưng giọng cậu nhỏ dần đi tới mức tôi không thể nghe được. Không. Không. Cậu không thể. Hơi thở của cậu trở nên nặng nhọc hơn. Tôi biết cậu đang gắng gượng để tỉnh táo, và với từng giây trôi qua, đôi mắt cậu càng lúc càng gặp khó khăn để tập trung vào tôi. Trong một khoảnh khắc, Day cố gắng nhìn một thứ gì đó sau lưng tôi, nhưng khi tôi nhìn ra đằng sau, chẳng có gì ở đó cả ngoại trừ một bầu trời rộng lớn. Tôi hôn cậu một lần nữa và dựa đầu tôi vào đầu cậu.
“Mình yêu cậu,” Tôi thì thầm không ngừng. “Đừng đi.” Tôi nhắm mắt lại. Nước mắt tôi rơi đầy trên má cậu.
Khi tôi cúi xuống bên cậu và cảm nhận được sự sống đang dần dần rút khỏi cậu như thủy triều rút khỏi bờ cát, nỗi buồn và sự giận dữ nuốt chửng tôi. Tôi chưa bao giờ là một người mộ đạo. Nhưng ngay bây giờ, khi tôi nhìn thấy những nhân viên y tế ở đằng xa nhanh chóng tiến tới chỗ mình, tôi đã gửi một lời cầu nguyện tuyệt vọng tới những sức mạnh lớn lao hơn. Cụ thể là tới đâu thì tôi không biết. Nhưng tôi hy vọng rằng Ai đó, Ai cũng được, sẽ nghe thấy tôi. Rằng Người sẽ nâng chúng tôi lên trong tay Người và rủ lòng thương chúng tôi. Tôi gửi lời cầu nguyện tới bầu trời cùng với tất cả sức lực còn lại của mình.
Hãy cứu lấy cậu ấy.
Làm ơn đừng đưa cậu ấy đi khỏi thế giới này. Làm ơn dừng để cậu ấy chết trên tay tôi, đừng làm thế sau tất cả những diều chúng tôi đã cùng nhau trải qua, đừng làm thế sau khi Ông đã lấy đi những người khác. Làm ơn, tôi xin Ông, để cho cậu ấy sống. Tôi sẵn sàng hy sinh tất cả để cậu ấy sống, tôi sẵn sàng làm mọi thứ Ông muốn. Có thể Ông sẽ cười vào lời hứa ngây ngô của tôi, nhưng tôi hoàn toàn thành thật, và tôi không quan tâm dù nó có vô lý hay không thể thực hiện được. Hãy để cậu ấy sống. Làm ơn. Tôi không thể chịu dựng việc như thế này lần thứ hai.
Tôi tuyệt vọng nhìn quanh, tầm nhìn của tôi mờ đi bởi nước mắt, mọi thứ bị vấy bẩn bởi máu và khói, ánh sáng và bụi, tất cả những gì tôi có thể nghe được là tiếng hét, tiếng súng và sự thù hằn, tôi đã quá mệt mỏi vì trận chiến này, mất kiên nhẫn, giận dữ. Bất lực.
Hãy nói với tôi rằng vẫn còn những điều tốt đẹp trên đời. Nói với tôi rằng vẫn còn có hy vọng cho tất cả chúng tôi.
Xuyên qua màn nước, tôi có thể cảm thấy những đôi tay kéo tôi ra khỏi Day. Tôi ngoan cố giãy giụa. Cơn đau nhói lên ở bên vai bị đau của tôi. Nhân viên y tế cúi xuống bên cậu. Đôi mắt cậu đang khép và tôi không thể nghe thấy hơi thở của cậu. Hình ảnh cơ thể bất động của anh Metias quay về trong tôi. Khi những nhân viên y tế cố gắng kéo tôi ra khỏi Day, tôi giãy mạnh người khỏi họ và hét lên. Hét lên vì những điều tồi tệ đã xảy ra. Hét lên vì những thứ đã vỡ vụn trong cuộc đời chúng tôi.