← Quay lại trang sách

DAY

Tôi nghĩ rằng June đang cúi xuống bên tôi, nhưng tôi gặp khó khăn trong việc nhìn rõ mặt cô. Khi tôi cố gắng quá mức, đường giới hạn tầm nhìn của tôi trở thành một màu trắng chói lóa. Cơn đau, lúc đầu hết sức khổ sở, nhưng giờ chẳng là gì. Ký ức hiện ra rồi lại mờ đi, ký ức về những ngày đầu tiên đáng sợ và cô độc trên những con phố, với một bên đầu gối rỉ máu và cái bụng rỗng không; ký ức về Tess hồi nhỏ, rồi ký ức về anh John khi anh phát hiện ra tôi vẫn còn sống; ký ức về căn nhà của mẹ, về nụ cười của cha, về Eden bé con thời còn ẵm ngửa. Tôi nhớ tới lần đầu tiên tôi gặp June trên phố. Thái độ ngang ngạnh, đôi mắt kiên định của cô. Rồi dần dần, tôi chẳng còn nhớ được gì nữa.

Tôi luôn biết, ở một mức độ nào đó, tôi sẽ không sống thọ. Đơn giản vì số tôi không được như thế.

Thứ gì đó tỏa sáng lơ lửng ở đằng sau vai June thu hút sự chú ý của tôi. Tôi nghiêng đầu nhiều nhất có thể để nhìn nó. Ban đầu, nó giống như một quả cầu ánh sáng lấp lánh. Nhưng khi tôi cố gắng nhìn kỹ, tôi nhận ra đó là mẹ mình.

Mẹ, tôi thì thầm. Tôi đứng dậy và bước về phía bà. Đôi chân tôi thật nhẹ nhõm.

Mẹ mỉm cười với tôi. Trông bà trẻ và hoàn toàn khỏe mạnh, đôi tay bà không còn bị phủ đầy băng gạc nữa, mái tóc bà như màu của lúa mì và tuyết. Khi tôi cố chạm tới bà, bà nhẹ nhàng nâng gương mặt tôi lên bằng đôi tay mềm mại không thương tích của mình. Trái tim tôi như ngừng đập; nó đong đầy sự ấm áp và ánh sáng khiến tôi muốn ở lại đây mãi mãi, mãi mãi sống trong khoảnh khắc này. Tôi loạng choạng. Mẹ đỡ lấy tôi trước khi tôi ngã xuống, và chúng tôi cùng nhau ngồi xuống nền đất. “Thằng nhóc lạc lối của mẹ,” Bà thì thầm.

Giọng tôi phát ra như một tiếng thì thầm vỡ vụn. “Con xin lỗi. Con thật sự xin lỗi.”

“Suỵt, con trai ta.” Tôi cúi đầu khi bà ngồi xuống bên tôi. Bà hôn lên trán tôi, và tôi lại là một đứa trẻ, yếu đuối, tràn đầy hy vọng và tình yêu. Xuyên qua đường viền cánh tay sáng vàng, mờ ảo của bà, tôi có thể nhìn xuống cơ thể nhợt nhạt và gãy vụn của mình đang nằm trên nền đất. Một cô gái đang khom người bên tôi, đôi tay cô nâng gương mặt tôi lên, mái tóc đen dài phủ trên vai cô. Cô đang khóc.

“Có phải John và bố...?” Tôi bắt đầu nói.

Mẹ chỉ mỉm cười. Đôi mắt bà xanh đến không thể tin nổi, như thế tôi có thể nhìn thấy cả thế giới trong đó, bầu trời, những đám mây và tất cả mọi thứ hơn thế.

“Đừng lo,” Bà đáp. “Họ ổn và vẫn yêu con vô cùng.”

Tôi cảm thấy có một mong muốn cùng cực là đi theo mẹ đến bất kỳ nơi đâu. “Con nhớ mọi người,” Cuối cùng tôi cũng nói với bà. “Mỗi ngày đều rất đau đớn, vì sự biến mất của một ai đó đã từng ở đây.”

Mẹ luồn bàn tay dịu dàng của mình vào mái tóc tôi, bà vẫn hay làm vậy khi tôi còn nhỏ. “Con yêu, không cần phải nhớ nhung chúng ta. Chúng ta chưa bao giờ đi đâu cả.” Mẹ ngẩng lên rồi hất đầu về phía con phố, xuyên qua đám đông vây quanh cơ thể tôi. Lúc này đã có một tốp nhân viên y tế tới nâng tôi lên cáng. “Trở về với Eden đi. Em đang chờ con đấy.”

“Con biết,” Tôi thì thầm. Tôi vươn cổ ra để xem mình có thể tìm thấy một dấu hiệu nào của em trai trong đám đông không, nhưng tôi không thấy thằng bé ở đây.

Mẹ bay lên; đôi tay của bà rời khỏi mặt tôi, và tôi phát hiện ra mình đang cố gắng để thở. Không. Làm ơn đừng bỏ con. Tôi vươn tay ra để giữ lấy bà, nhưng một màn chắn vô hình đã ngăn tôi lại. Ánh sáng rực rỡ hơn. “Mẹ đi đâu thế? Con có thể đi cùng mẹ không?”

Mẹ mỉm cười, và lắc đầu. “Con vẫn thuộc về phía bên kia tấm kính. Một ngày nào đấy, khi con sẵn sàng để bước sang bên này, mẹ sẽ lại đến gặp con. Sống tốt nhé, Daniel. Hãy khiến cho khoảnh khắc cuối cùng đó thật ý nghĩa.”