Ngày Hai mươi ba tháng Một
Đã năm ngày rồi Haruka mới bước chân ra ngoài, vì được Shouko rủ đi tìm cỏ bốn lá. Cơn gió thổi xào xạc làm dậy sóng những ngọn cỏ mang sắc màu u ám và lạnh lẽo. Trên bờ ruộng, Shouko đang chăm chú tìm kiếm cỏ bốn lá, biểu tượng của hạnh phúc. Tấm lưng nhỏ của Shouko thoắt ẩn thoắt hiện giữa những đám cỏ như đang định lặn sâu vào lòng đất. Haruka lấy lại những giác quan đã trở nên thiếu nhạy bén sau những ngày tách biệt với thế giới bên ngoài bằng hơi sương của làn gió lạnh.
“Nozaki!”
Aiba Mitsuru đạp xe đi ngang qua, trên cổ đeo chiếc máy ảnh ưa thích của mình. Nó màu đen, to và thô ráp, chứ không phải chiếc máy ảnh có kích cỡ vừa lòng bàn tay với màu sắc tươi sáng được bày bán trong cửa hàng.
“Cậu hết cảm rồi à?”
“Ừ!” Haruka đáp.
Aiba chuyển tầm mắt sang Shouko đang rụt rè nấp sau Haruka.
“Em gái cậu hả?”
“Đúng vậy! Kìa, Shou, đây là Aiba bạn cùng lớp với chị, Shou chào hỏi đi nào.” Haruka nói với Shouko.
Shouko ngại ngùng, nép mặt vào lưng Haruka.
“Xin lỗi nhé! Em gái tớ rất nhát.”
“Ha ha, em gái cậu bị tớ làm cho ngại như vậy, tớ cũng thấy lúng túng theo đây.”
“Đi tìm cỏ bốn lá thôi.” Nói xong Shouko liền chạy mất.
“Đừng đi xa đấy nhé!” Haruka gọi với theo Shouko.
“Hay là cô bé để ý thấy gì đó và cố tình làm vậy nhỉ?” Aiba vừa nói vừa dựng xe đạp bên vệ đường rồi đi xuống con dốc đầy cỏ.
“Hôm nay cậu chụp những gì vậy?”
“À! Chỉ chụp chút về cây cỏ thôi mà.”
“Cỏ á?”
“Đúng vậy, là cỏ.” Aiba ngồi xuống giữa con dốc.
“Thị trấn này chẳng có gì cả.” Đôi mắt Aiba nhắm thẳng vào khoảng không chính giữa bầu trời và mặt đất phía xa.
“Ở thị trấn Ootsuma này không có một cảnh tượng tuyệt vời nào, cả một nơi khác thường cũng không, chỉ có thực vật đáng để chụp ảnh mà thôi. Hồi tớ ở Sendai, nơi đó còn có nhiều thứ để chụp hơn ở đây.”
“Aiba cũng chuyển trường đến đây nhỉ. Thế nào mà tớ lại không cảm thấy vậy.” Haruka ngồi bên cạnh và hướng mắt theo ánh nhìn của Aiba.
“Tại sao cậu lại đến Ootsuma?” Haruka hỏi.
“Hửm? À…” Aiba ngập ngừng.
Haruka vội xua tay, “À, tớ xin lỗi! Cậu không nói cũng không sao đâu.”
“Không có gì phải giấu cả. Đã có rất nhiều chuyện xảy ra với nhà tớ ở Sendai. Vì bà tớ sống ở thị trấn này, nên tớ đã để mẹ lại đó và một mình chuyển đến đây.”
“Ra… ra là vậy.”
“Ở Sendai không có gì tốt đẹp cả, tớ đã nghĩ mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn khi đến đây, nhưng hiện thực lại không ngọt ngào tới vậy.” Những từ ngữ cuối cùng đi kèm cùng một tiếng thở dài.
“Ngôi trường đó chỉ toàn những kẻ bốc mùi. Vì vậy, dù có trải qua bao lâu đi nữa, tớ cũng không thể kết bạn được. Cứ thế, tớ chỉ còn biết chụp hình mà thôi.” Aiba cười khổ.
“Đúng rồi! Hay là Nozaki cũng thử chụp hình bằng cái này đi, đây.” Aiba cầm máy ảnh lên và nhìn Haruka.
“Ể! Tớ ấy hả? Không, không được đâu. Tớ kém khoản máy móc tỉ mỉ lắm.” Haruka tỏ vẻ lo lắng.
Aiba cười và nói, “Tỉ mỉ ấy hả? Cậu nói quá đấy chứ, nó chỉ là một chiếc máy ảnh thôi mà. Nhìn này, cậu ấn cái nút…”
“Chị ơi!” Shouko đang khom lưng trong đám cỏ bỗng vẫy tay ra hiệu với Haruka.
“Tớ xin phép chút nhé.” Haruka vội nói rồi chạy về phía thảm cỏ xanh mướt. Shouko xòe tay ra trước mặt cô và hào hứng nói, “Em tìm thấy rồi.” Trong lòng bàn tay bé nhỏ của Shouko là một loại cỏ trắng có bốn chiếc lá.
“Thật tuyệt, Shou tìm giỏi quá.”
“Cái này cho chị.” Shouko định tặng Haruka nhánh cỏ bốn lá mình phải vất vả mới tìm thấy.
Nhưng Haruka lắc đầu, “Chị đã có thứ Shou tặng rồi.”
Haruka lấy mặt dây chuyền chứa nhánh cỏ ba lá trong áo ra đưa cho Shouko xem.
“Thế nên Shou hãy giữ nó đi.”
“Ể… nhưng mà…”
“Người có được nó sẽ hạnh phúc đúng không? Với chị, thứ này là đủ rồi. Chị cũng muốn Shou được hạnh phúc mà.”
Shouko ngoan ngoãn gật đầu, hai tay khẽ bao bọc lấy nhánh cỏ rồi mỉm cười hạnh phúc.
⚝ ⚝ ⚝
“Trường ở Tokyo?” Bố Taeko vừa chỉnh cà vạt vừa chau mày trước câu nói của con gái.
“Tại sao lại cần phải lên tận Tokyo?”
“Bởi vì ở đây không có trường nào liên quan đến làm đẹp cả.”
Taeko cố gắng trao đổi với bố qua chiếc gương trên tủ tường. Trong tay Taeko đang cầm một cuốn sách hướng dẫn của trường chuyên ngành. Đã từ rất lâu rồi, Taeko muốn có cơ hội nói chuyện với bố mình về vấn đề trường lớp, nhưng bố thường xuyên đi công tác nước ngoài, mỗi lần trở về Nhật cũng hầu như không ở nhà. Hiếm khi có thời gian rảnh thì bố lại mệt mỏi tới nỗi Taeko không thể bắt đầu câu chuyện được, do dự chồng chất do dự, kết quả là giờ Taeko và mẹ đang cùng thuyết phục bố.
“Con sẽ học hành đàng hoàng mà.”
“Đó là chuyện đương nhiên.”
“Và con đã tìm thấy ngôi trường mà con muốn học rồi… Là cái này.”
Taeko đưa cuốn sách hướng dẫn cho bố xem, nhưng ông không để mắt đến mà tiếp tục chỉnh cổ áo.
“Bố nó à, Taeko luôn…” Người mẹ nói đến đây thì bị chồng cắt lời.
“Lúc này đừng vội nói những việc của tương lai. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, con sẽ nghiêm túc suy nghĩ về con đường tương lai của mình hơn.”
“Con… rất nghiêm túc. Chính vì nghiêm túc nên không phải con đang nói chuyện với bố đây sao?”
“Không, con sai rồi. Con chỉ đang nhìn thấy bề ngoài của công việc chăm sóc sắc đẹp và phần hào nhoáng của nó thôi.”
“Không có chuyện đó đâu. Con biết là bất kỳ công việc nào cũng vất vả, sống một mình cũng vậy… Thế nên, sau khi lên đại học con sẽ đi làm thêm…” Taeko cố gắng thuyết phục bố mình.
“Đi làm thêm ư? Đừng nói những lời ngu ngốc thế. Con cứ học hành cho tử tế đi đã. Phải vào được đại học đấy, biết chưa?”
“Sao lúc nào con cũng phải nghe theo lời bố chứ?”
Người bố nhìn đồng hồ đeo tay và nói “Bố đi đây”, rồi bước ra khỏi phòng.
Taeko chạy theo sau tiếp tục gọi với, “Bố! Bố ơi! Bố… bố nghe con đi. Con thật sự rất muốn mà.”
“Con không thể tự lập được đâu. Bố sẽ không cho phép con sống một mình. Đừng có ích kỷ nữa.”
“Tại sao lại ích kỷ? Đây là ước mơ của con mà…”
“Vậy mẹ con thì sao đây? Bố đã nói là nhờ con chăm sóc mẹ khi bố đi công tác rồi cơ mà?”
“Rốt cuộc lại là như thế sao? Cả năm bố đi nước ngoài bao lần? Còn con cả đời cũng chẳng thể bước chân ra khỏi nhà hay sao?”
“Con vẫn còn nhỏ lắm.” Người bố đáp.
Giữa tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, một bên là lập trường cứng nhắc của người chồng có trách nhiệm phải bảo vệ gia đình, một bên là ý chí mạnh mẽ của cô con gái muốn đạt được ước mơ khiến người mẹ không thể nói nên lời.
Taeko không thể chịu đựng thêm được nữa. Ootsuma là một thị trấn xa xôi, ngay cả cắt tóc cũng phải đi xe buýt và mất ba mươi phút mới đến nơi, Taeko không muốn kết thúc cuộc đời mình ở vùng đất hẻo lánh như thế này, cô không muốn sống thỏa hiệp rồi trở thành kẻ chết mục tại nơi đây. Có lẽ đó chỉ là sự bướng bỉnh và cô đang nói những lời ích kỷ, thế nhưng ước muốn rời xa nơi đây và khám phá thế giới rộng lớn hơn thì có gì là xấu. Ở thị trấn này, tâm trí con người ta sẽ bị bó hẹp, khiến nó trở nên ảm đạm và méo mó, ngay cả Taeko cũng không muốn bị hòa làm một với những người như thế.
“Thôi nhé, lên đại học con nhớ nhuộm lại màu tóc cũ đấy. Còn mơ mộng như thế thì con chẳng có tư cách nói chuyện tương lai với bố đâu.”
Người bố nói xong liền cầm chiếc vali đặt sẵn trước mặt, không nhìn con gái lấy một lần mà rời khỏi nhà.