Ngày Hai mươi sáu tháng Một
Haruka vừa chải đầu vừa cảm thấy không được thoải mái trước ánh mắt mẹ nhìn mình qua gương.
“Gì vậy ạ? Sao nãy giờ mẹ cứ nhìn con mà cười thế?”
“Con mau lên đi, Aiba sắp đến rồi đấy. Hôm nay hai đứa đi hẹn hò đúng không?” Mẹ Haruka hưng phấn nói.
“Con đã nói là tụi con đi chụp ảnh rồi mà.”
“Thế cũng tốt chứ sao. Aiba đẹp trai, mẹ ủng hộ.”
“Uhhh…” Shouko đang nằm dang tay dang chân trên sàn nhà bỗng kêu lên rồi vỗ chân tay bành bạch.
“Shouko cũng đi.”
“Không được… Con sẽ trở thành vật cản, trở thành côn trùng đó.”
“Côn trùng? Là gì? Côn trùng là gì?” Shouko ngồi bật dậy, vẻ mặt ngây ngô hỏi.
“Nếu gây cản trở cho người khác, con sẽ trở thành côn trùng phiền phức đấy. Hơn nữa, hôm nay con cũng có bài tập về nhà đúng không?”
Nghe vậy, Shouko liền phồng má, đúng lúc đó chuông cửa reo, mẹ Haruka háo hức chạy ra mở cửa. Haruka cũng vội vàng mặc áo khoác ngoài rồi đeo lên cổ chiếc máy ảnh mượn của bố, cô cũng không quên mang theo sợi dây chuyền cỏ ba lá Shouko tặng.
Shouko cùng mẹ ra ngoài để tiễn Haruka, tâm trạng không vui lúc nãy của cô bé giờ đã không còn nữa. Cô bé vẫy tay theo Haruka bằng vẻ mặt rạng rỡ đến mức muốn phát sáng.
“Đi nhé! Shou.” Haruka nói với Shouko.
“Hãy chụp thật nhiều hình đẹp nhé chị.”
Trong một thoáng, Haruka thấy cơn gió như đang cuốn đi nụ cười tựa vệt nắng mai của Shouko, đôi mắt cô bé bỗng đượm buồn như bị cướp mất thứ ánh sáng lấp lánh. Nhưng có lẽ đó chỉ là ảo giác hoặc trò đùa của ánh sáng mặt trời, khi Haruka chớp mắt thì mọi thứ cũng biến mất và nụ cười lại trở về như không có chuyện gì xảy ra.
⚝ ⚝ ⚝
Haruka và Aiba cùng dạo bước trên con đường rừng thẳng tắp. Trước giờ cô từng nghĩ con đường này chẳng có gì thú vị, lúc nào cũng chỉ có những hàng cây đan xen với những cái cột. Nhưng hôm nay không như thế, cô có thể nghe thấy tiếng rì rào của những ngọn cỏ được cơn gió vuốt ve và cảm nhận cái buốt lạnh của mặt đất khi đạp chân trên đó. Tuy con đường này không có gì thú vị nhưng những điều cô mới cảm nhận được trong phút chốc lại trở nên hết sức nổi bật. Haruka vừa bước đi vừa lắc lư người, đưa mắt nhìn những gốc cây xếp thành hàng dài.
“Cậu chụp gì vậy?” Haruka hỏi.
“Nhiều thứ lắm. Trước tiên, bọn mình chụp cỏ đi.” Aiba đáp.
“Cỏ á? À! Trước đây Aiba có nhắc tới rồi nhỉ?”
“Mình muốn Nozaki thấy chúng. Kia kìa, ở đó.”
Ở ven đường nơi ánh mắt của Aiba hướng đến là một loại cây có lá hình tam giác đang mọc tụm lại với nhau. Đây không phải lần đầu tiên Haruka nhìn thấy loại cây này, cô đã tình cờ gặp chúng khi mắc kẹt trong cái hố ngập rác sau núi.
“Đó là cây lá gan.” Aiba ngồi xổm xuống hướng ống kính máy ảnh vào đó.
“… Cây lá gan?”
Đây là lần đầu tiên Haruka nghe thấy cái tên đó.
Tiếng máy chụp ảnh vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của con đường rừng.
“Sau khi chống chọi qua mùa đông khắc nghiệt, chúng sẽ xuyên qua lớp tuyết và nở những cánh hoa bé nhỏ của mình. Vậy nên chúng còn được gọi là loài cỏ phá tuyết.”
Quả là một loài cỏ mạnh mẽ, nhưng bề ngoài của chúng lại không mang cho người nhìn cảm giác kiên cường đến vậy.
“Ừm, ra là thế.” Haruka nói.
“Gì vậy?”
“Cây lá gan rất giống cậu.” Aiba nói với Haruka.
“Giống… tớ?” Haruka ngạc nhiên.
“Cây lá gan sẽ nở hoa khi trời ấm, chúng đúng là đã cố gắng đến cùng. Hơn nữa, chúng cũng khá e thẹn.”
“E thẹn? Là sao?”
“Đó là ngôn ngữ của loài hoa này đấy. E thẹn, bẽn lẽn và đáng yêu ngoài sức tưởng tượng.”
Haruka không biết nói gì, chỉ cúi mặt, hai má dần nóng lên.
“Này, tớ đang nói về cậu đó.” Aiba cười rồi đứng lên nhìn xung quanh và nói. “Mùa xuân đến, nơi đây sẽ tràn ngập những cánh hoa lá gan. Tớ muốn Haruka thấy chúng.”
Hai người lại bước tiếp, thỉnh thoảng Haruka ngước nhìn lên bầu trời và thấy được khoảnh khắc màu sắc dần biến đổi. Màu cam nhạt loang ra trên nền trời xanh biếc, sắc thắm nhẹ nhàng lan rộng, hòa quyện với bầu trời. Lên đến đỉnh đồi cũng là lúc bầu trời rực đỏ. Từ chỗ này có thể nhìn bao quát toàn bộ thị trấn Ootsuma, nói là thị trấn nhưng cũng chỉ rải rác vài mái nhà, đồng ruộng và những quang cảnh cũ nát. Thực ra, nhân vật chính trong khung cảnh ấy chính là bầu trời. Những sắc màu hút sâu vào tầm mắt, màn đêm từ từ lan rộng, khiến người ta cảm tưởng như bầu trời ở cái thị trấn bé nhỏ này như đang kết nối với vũ trụ bao la.
“Đẹp quá! Thị trấn này cũng có một nơi như vậy sao?” Haruka thốt lên.
“Cậu không biết phải không?” Aiba hơi đắc ý cười.
“Nếu có tuyết rơi thì nơi này sẽ còn đẹp hơn nữa.”
“Ôi, trông sẽ thế nào nhỉ?”
“Sẽ là quang cảnh khiến ta yêu thích dù cho là thị trấn này đi nữa.” Aiba trả lời.
“Bao giờ tuyết rơi nhỉ?”
“Sớm thôi.”
Không hiểu sao thị trấn này lại ngột ngạt đến vậy, dù rằng không ít người đã chạy trốn khỏi nó, những khoảng trống cũng dần tăng lên. Thế nhưng, chẳng phải đâu đó vẫn có những nơi người ta có thể yêu mến hay sao, và Haruka nghĩ đó chính là nơi này đây. Như Aiba đã nói, ngắm nhìn thị trấn Ootsuma từ đây, Haruka sẽ cảm thấy yêu mến nó hơn.
“Chúng ta đợi ở đây nhé.” Aiba ngồi xuống.
“Đợi gì cơ?” Haruka ngạc nhiên hỏi.
“Màn đêm. Nhìn từ đây sẽ thấy sự thay đổi của bầu trời, cũng không tệ đâu.”
Haruka ngồi xuống bên cạnh, “Mong tuyết quá nhỉ.”
“Sau khi tuyết ngừng rơi, con đường rừng này sẽ nhuộm đầy màu sắc của hoa lá gan. Thị trấn này cũng không đến nỗi đáng vứt đi đúng không?”
Haruka gật đầu rồi ngước lên bầu trời.
⚝ ⚝ ⚝
Vừa chuẩn bị cơm tối, bà Nozaki Kana vừa cảm thấy việc chồng mình không để Haruka tiếp tục đến trường là một quyết định hoàn toàn chính xác. Đã lâu lắm rồi bà mới được thấy khuôn mặt tươi cười của con gái, thay vì vẻ u tối như mọi khi. Bà Kana sống ở thị trấn này được khoảng nửa năm, nhưng bà không thể nói rằng mình đã hòa nhập với cuộc sống ở đây. Rõ ràng tất cả đều chỉ là ảo tưởng khi nói con người nơi đây có tấm lòng ấm áp và nồng hậu vì họ sống ở vùng thôn quê và mối liên kết giữa họ rất bền chặt. Thực ra, họ chỉ bấu víu vào mối liên kết đó để bảo vệ cuộc sống của mình thôi, thậm chí nó còn rất mong manh yếu ớt. Nơi này không khác gì Tokyo cả, dù không có sự kết nối thì vẫn sống tốt được, mà xét về điểm này thì có lẽ Tokyo còn tốt hơn ở đây. Hình như người dân chuyển đến Ootsuma không phải vì muốn an cư lạc nghiệp, họ nào có tha thiết hay quyến luyến thị trấn này, nếu có thì đã chẳng phát sinh vấn đề suy giảm dân số như hiện tại. Chẳng qua là vì họ sinh ra ở đây và bén rễ với nó từ đời này qua đời khác nên không còn cách nào ngoài tiếp tục bám trụ thôi. Có thể thấy rõ họ chán chường và thất vọng nhường nào khi muốn thoát khỏi thị trấn này nhưng lại chẳng thể đi. Ngay cả với người lớn cũng vậy thì những đứa trẻ chắc chắn còn hơn thế. Và Haruka đang bị giày vò bởi sự bất mãn ngấm ngầm đó.
Có tiếng ô tô dừng trước nhà, sau đó là tiếng bước chân của Shouko chạy ra lối vào. “Đã giờ này rồi cơ à!”, bà Kana chợt nhận ra thời gian, liền lau tay vào tạp dề rồi cũng đi ra cửa đón chồng.
Từ trong nhà tắm có thể nghe được tiếng hát vui vẻ của Shouko và tiếng cười của ông Kazuo. Trong lúc đó, bà Kana đã chuẩn bị xong bữa cơm tối ngon lành, hôm nay có món củ cải hầm thịt gà và bánh phô mai mà Shouko cực kỳ yêu thích. Một đứa trẻ phàm ăn như Shouko sẽ ăn thỏa thích đến hết đồ ăn mới thôi nên bà Kana phải để riêng một phần cho Haruka và bọc kỹ chúng lại. Ông Kazuo tóm Shouko lại khi cô bé cởi trần bước ra khỏi bồn tắm, hớn hở chạy quanh nhà.
“Coi này, bị cảm lạnh bây giờ.” Người bố vừa nói vừa dùng khăn lau khô đầu cho Shouko, còn Shouko lém lỉnh tránh né.
Bà Kana rót bia lạnh cho chồng rồi gắp một ít củ bào sợi ra bát.
“Hôm nay mình đi làm vất vả rồi.”
“Mình cũng vất vả rồi.” Người chồng đáp lại.
“Không biết Haruka đang chụp ảnh gì nhỉ?” Bà Kana tự hỏi.
“Chị ấy đang chụp gì thế ta?” Shouko nói theo.
Cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con khiến bà Kana khẽ mỉm cười, song bất chợt bà khựng lại.
“Sao vậy, mẹ nó?” Ông Kazuo thấy khó hiểu trước thái độ của vợ.
“Ơ! Bên ngoài…” Bà Kana cảm giác như mình vừa nghe thấy gì đó.
⚝ ⚝ ⚝
Dưới bầu trời sao trải dài ra mọi hướng, hai người đang đi bộ với cự ly gần đến mức hơi thở trắng xóa mà cả hai phả ra hòa lẫn vào nhau, họ vừa đi vừa nói chuyện như thể tranh thủ nốt khoảng cách về tới nhà càng lúc càng rút ngắn lại sau mỗi ngọn đèn đường.
“Chúng ta không chụp được nhiều lắm nhỉ.” Aiba nói.
“Nhưng thay vì thế, tớ đã được trông thấy một khung cảnh tuyệt vời. Aiba, cảm ơn cậu vì ngày hôm nay nhé.” Haruka nói với Aiba.
“Bao giờ tuyết rơi chúng ta lại đi nhé. Lúc đó bọn mình sẽ chụp thật nhiều ảnh.”
Hơi ấm của mười mấy phút trước vẫn còn đọng lại trên tay cả hai người. Trên ngọn đồi nhìn ra khắp thị trấn, họ đã cùng nhau ngắm nhìn màn biến hóa sắc màu của bầu trời, và chẳng hiểu bằng sức mạnh tự nhiên nào, hai bàn tay ấy đã dũng cảm đặt lên nhau. Đó chính là hơi ấm của khoảnh khắc khi đó.
“Ơ kìa?” Aiba nhận ra điều gì đấy và dừng bước. Từ hướng bên kia của con đường có hai cái bóng loạng choạng đang tiến gần đến họ. Và rồi ánh đèn đường đã làm lộ ra gương mặt của hai cái bóng ấy, chính là Mishima Yuri và Katou Risako. Biểu cảm của bọn chúng cứng đơ như sáp, đôi mắt liếc ngang liếc dọc rất kỳ lạ. Có lẽ chúng không nhận ra Haruka và Aiba. Dáng đi của cả hai ngập ngừng, cố áp sát vào nhau và vội vàng đi mất.
“Cậu có nhìn thấy bọn họ không? Bộ dạng của họ thật kỳ lạ.” Aiba quay sang hỏi Haruka.
Nhưng đôi mắt Haruka đang nhìn một thứ khác. Một con rắn màu đen nuốt chửng ánh sáng của các vì sao, sắc đen của nó còn hơn cả màn đêm, một làn khói đen sì mang điềm gở đang bốc lên bầu trời và nơi xuất phát của nó chính là nhà Haruka.
Haruka bắt đầu chạy. Trái tim trong lồng ngực cô đập rất mạnh. Cô xé toang màn đêm, đá bay những cái bóng đang in xuống lòng đường và vấp ngã nhiều lần, song cứ thế chạy miết mải.
“Vì sao gương mặt của bố mẹ lại hiện lên trong đầu mình? Vì sao khuôn mặt thoáng buồn khi chia tay của Shou lại thoắt ẩn thoắt hiện vậy?” Những suy nghĩ lướt qua tâm trí Haruka.
Sức nóng như thiêu đốt cả làn da, cơn gió bị đốt cháy cứ rống lên từng hồi.
“Cháy rồi! Cháy rồi! Lửa đang bùng lên!” Ngọn lửa đang nuốt chửng cả căn nhà, liếm láp khắp mọi nơi và hú hét.
“Không được! Nozakiiii…” Aiba chen vào giữa đám đông ồn ào để ngăn Haruka đang định nhảy vào lửa.
“Khônggg… Không!!!” Haruka khủng hoảng hét lên rồi vùng vẫy giãy giụa muốn thoát khỏi cánh tay của Aiba.
“Dừng lại!… Nozakiii!… Cậu sẽ bị thiêu chết đấy!”
“Này, hai đứa đang làm cái gì vậy?” Một giọng nói khác vang lên.
“Nguy hiểm lắm! Mau lùi lại đi!”
Những người hàng xóm nhận ra hai đứa trẻ cũng ùa tới túm lấy vai và cánh tay Haruka giữ lại. Cô kháng cự kịch liệt như đang bị cuốn theo thứ gì đó khiến bản thân không thể nào chế ngự.
“Bố!… Mẹ!… Shou! Shou! Á á á á á á!”
“Là con gái nhà này à?”
“Này, hình như vẫn còn người bên trong đó!”
Xe cứu hỏa và cứu thương vừa hú còi inh ỏi vừa chạy đến hiện trường. Những âm thanh qua chiếc loa nhằm kiểm soát tình hình và tiếng la hét của đám đông trộn lẫn vào nhau, quang cảnh cực kỳ náo loạn.
“Nozaki, đợi chút.”
Nói rồi, Aiba để Haruka lại cho những người lớn giữ lấy cô và chạy đến lối vào nhà chưa bị lửa liếm mất. Aiba luồn lách thoát khỏi cánh tay của ngọn lửa đang đe dọa bắt lấy mình và dũng cảm nhảy vào trong.
“Này, một cậu thanh niên vừa nhảy vào trong rồi!”
Các nhân viên cứu hỏa liền chạy đến ngôi nhà khi nghe một người dân báo cáo.
“Dối trá. Là dối trá. Chuyện này… Nếu đây là giấc mơ thì mau tỉnh dậy đi.” Lời thỉnh cầu của Haruka bị tiếng gầm rú của ngọn lửa át đi. Nó phát nổ và cuồn cuộn bốc lên, kéo theo những tàn lửa đang nhảy múa tưng bừng. Haruka không còn sức lực để hất cánh tay bị giữ chặt ra nữa, giọng nói của cô cũng chẳng thể thoát ra khỏi khuôn miệng, ngoại trừ đôi mắt vẫn vô hồn nhìn chằm chằm về phía trước và bắt gặp hình bóng của Aiba đang từ cửa đi ra. Quần áo Aiba bám đầy bồ hóng, vai áo bị rách như vừa bị vướng vào đâu đó, máu rỉ ra trên trán. Hai tay Aiba đang ôm một khối gì đó màu đen, có chân, có tay và mái tóc đã bị lửa liếm vào.
“Cô bé vẫn còn thở!”
“Cấp cứu! Gọi cấp cứu! Nhanh lên!”
Toàn bộ thanh âm và giọng nói đều đang rời xa Haruka.