← Quay lại trang sách

CHƯƠNG HAI Ngày Hai mươi bảy tháng Một

Ông Nozaki Michio về thị trấn Ootsuma thăm vợ chồng đứa con trai đã hai tháng không gặp. Hai vợ chồng họ đang nằm kề bên nhau, vĩnh viễn im lặng, dưới tấm khăn phủ màu trắng che đi hình hài đã bị biến dạng của họ.

“Kazuo…” Ông Michio với tay đến miếng vải che khuôn mặt, nhưng rồi ông dừng lại và quyết định mở phần khăn phía dưới. Một bàn chân đen thui như than củi theo đó lộ ra ngoài.

“Tại sao? Chuyện này…”

Ông Michio kêu than và bỏ lửng câu hỏi vĩnh viễn không nhận được câu trả lời từ người con trai. Ông chắp tay lại rồi rời khỏi nhà xác và được một y tá chỉ đường đến chỗ của Shouko. Haruka cũng đang có mặt ở đó, đưa mắt nhìn vào qua tấm rèm nhựa trong suốt của phòng điều trị đặc biệt.

“Haruka.”

Ông Michio bước tới bên cạnh Haruka đang đứng yên bất động và hướng mắt theo ánh nhìn của cô. Shouko đang nằm đó, dáng vẻ tệ đến mức không nói thì sẽ chẳng ai nhận ra được đó chính là cô bé Shouko đáng yêu. Toàn bộ cơ thể bị băng kín, không để lộ ra chút da nào, xung quanh là những thứ dây dợ duy trì sự sống của cô bé.

“Kazuo… Bố cháu… đã dùng cả thân mình để bảo vệ Shouko.”

Đôi mắt Haruka trống rỗng. Mọi vết tích của cảm xúc đều đã tan biến hết và chúng tạo thành hai vệt dài trên đôi má của cô. Ông Michio nhẹ nhàng ôm Haruka vào lòng, khiến toàn thân cô cũng bắt đầu run lên. Ông chưa từng thấy Haruka bé nhỏ và yếu đuối đến vậy.

“Không sao đâu… Có ông ở đây rồi. Ông đến rồi.” Sự run rẩy của Haruka càng mãnh liệt hơn nữa, cô gục đầu vào ngực ông nội và đắm chìm trong nước mắt.

⚝ ⚝ ⚝

Sáng hôm sau, Sayama Rumi vừa bước vào lớp đã có một hành động hết sức táo bạo. Với điệu bộ vui vẻ, Rumi tiến đến bàn của Taeko, người không bao giờ tha thứ cho kẻ dám đứng nhìn mình từ xa.

“Taeko! Taeko!” Rumi gọi Taeko một cách rất kỳ lạ, lời lẽ hôm nay rất trơn tru, không hề bị ngắt quãng.

Taeko đang đeo tai nghe nghe nhạc bỗng ngước mắt nhìn lên. Rumi đứng đó cười toe toét, rồi tỏ vẻ ngó nghiêng xung quanh trước khi thì thầm với Taeko, “Cậu đã nghe chuyện gì chưa? Hôm nọ lúc Taeko về nhà đã xảy ra một chuyện tuyệt vời lắm. Tớ không thể nói ở đây được… Ước gì tớ có thể cho cậu thấy… Wowwww.”

Thay vì muốn biết Rumi đang định nói chuyện gì thì Taeko chỉ bận tâm tới bàn tay Rumi đang để trên bàn mình, đó mới là vấn đề. Rumi đang lâng lâng vui sướng với những gì mình nói nên không nhận ra bản thân đã bước chân vào vùng cấm địa của Taeko. Và rồi từ chính khuôn miệng đang nói chuyện vui vẻ bỗng phát ra một âm thanh khó nghe “Á”. Khi ánh mắt căng thẳng nhìn xuống dưới thì mu bàn tay phải của Rumi đã bị một cây bút chì bấm đâm vào, nó bị đóng vào bàn học như một con nhện bị ghim lại bằng đinh dành cho bộ sưu tập.

Rumi vừa kêu lên “Hự” vừa uốn cong người vì đau.

“Mày có thể bỏ tay ra khỏi bàn tao không?”

Taeko bấm bút chì, khiến máu từ ngòi bút chảy ra và nhuộm đỏ mặt giấy trắng.

⚝ ⚝ ⚝

“Nếu bại lộ thì chúng ta sẽ xong đời luôn đấy.” Giọng Mishima kích động và căng thẳng.

Mishima đang bị cái viễn cảnh mang tính hủy diệt kia khuất phục, cảm xúc của cô ta bị bao trùm bởi nỗi bất an không tài nào thoát khỏi, như thể đang bị nhốt trong hàng rào thép gai. Cái tính hay dao động của cô ta quả là điều tai ương.

“Chắc chúng ta sẽ bị bắt mất thôi, chúng ta… phải làm sao đây?”

Đằng sau nhà thể dục, những kẻ có mặt ở đó tối hôm qua đều nhất loạt im lặng. Chúng tụ lại với nhau như những con côn trùng nép dưới chiếc lá rơi, thở dài và thì thầm trao đổi về một bí mật khủng khiếp. Vậy nhưng, suy nghĩ của mỗi đứa lại không hề giống nhau.

“Sẽ ổn thôi!” Mamiya nói.

Trái ngược với Mishima, Mamiya Hiroaki là người bình tĩnh hơn hết thảy những kẻ đang có mặt ở đây, đôi mắt ẩn chứa sự thận trọng của loài rắn giống như khi cậu ta nhắm con mồi bằng cái nỏ yêu thích của mình, không hề dao động.

“Không có ai nhìn thấy, cũng chẳng có chứng cứ. Nhân chứng bị thiêu cháy rồi đúng không nào?” Mamiya trấn an cả nhóm.

“Không, đứa em gái hình như vẫn còn sống.” Ikegawa Tsutomu cập nhật thông tin mới nhất.

“Hả? Thật không? Thế không phải là tiêu đời rồi sao? Chúng ta bị nhìn thấy chắc rồi!”

“Đã nói là không sao rồi mà.”

Kuga đang ngồi mân mê cái điện thoại vẫn tiếp tục bám lấy những suy nghĩ lạc quan. “Đứa em gái còn sống nhưng bị thương rất nghiêm trọng. Không phải rồi nó cũng sẽ chết ư?”

“Nhắc mới nhớ, nó là kiểu Ikegawa thích nhỉ.”

“Phải vậy không?” Mamiya nói thêm vào.

Ikegawa lấy ngón tay giữa chỉnh lại cặp kính rồi phủ định một cách dứt khoát, “Không hề.”

“Đúng là vì tính cách tớ ít nói, lại đeo kính và hơi mập, tóm lại những người như tớ dễ bị gắn cho cái mác thích trẻ con, nhưng tớ không muốn bị vơ đũa cả nắm đâu.” Ikegawa bình tĩnh phản bác. “Tớ không có cái sở thích đó đâu. Cậu có thể đừng nhìn mặt mà bắt hình dong được không, Mamiya.”

Kuga cười ha hả, “Bọn mày quá tuyệt.”

Mishima có vẻ muốn nói chuyện gì đó với lũ con trai đang hoàn toàn không bị căng thẳng. Katou ở bên cạnh cũng trông không được khỏe, chỉ cúi đầu và sắc mặt rất xấu. Từ sáng đến giờ cô ta không thốt lấy một lời. Tachibana đã chăm chú quan sát biểu hiện của hai người họ từ sáng.

“Này, mặt hai đứa cậu từ sáng đến giờ nhìn kinh lắm biết không? Hai người có chuyện gì vậy hả? Sao, không thể ngồi vững được à?” Tachibana cười lạnh rồi hỏi Mishima và Katou.

“Đương nhiên.” Mishima mạnh mồm nói: “Chúng ta vừa mới giết người đó? Làm sao có thể bình tĩnh được?”

“Hả? Tớ đâu có run như cậu đâu.” Tachibana vặn lại.

“Thôi, thôi.” Kuga xoa dịu cả hai bên.

“Nhưng mà, dự định chỉ là đốt dọa chút thôi, nào ngờ chuyện lại thành ra thế này.”

“Chúng ta chẳng biết cuộc đời rồi sẽ xảy ra chuyện gì đâu.” Kuga nói như thể đây là chuyện của người khác vậy, rồi khẽ liếc sang Rumi ngồi bên cạnh.

“À, cả sự thay đổi của kẻ đầu sỏ lần này cũng đáng ngạc nhiên đấy.”

Rumi vừa gãi lên miếng băng quấn trên bàn tay phải vừa vặn vẹo cơ miệng nở nụ cười méo mó. Kẻ đầu sỏ. Cảm giác mà cách gọi này mang lại cũng không tồi, giờ Rumi đã trở thành trung tâm của cả nhóm, dù cô ta từng chỉ là một thứ cặn bã lén lút trong bóng tối.

“Mày sẽ chẳng còn sợ trở thành mục tiêu nữa. Tao cũng không muốn bị ghét rồi bị chết cháy đâu.” Kuga tặng cho Rumi một tràng vỗ tay khô khan vì màn thăng cấp ngoạn mục.

“Vậy, Taeko thì thế nào?” Mamiya hỏi.

“Thế nào là thế nào?” Tachibana hỏi lại.

“Cậu ta sẽ không ba hoa phải không?”

“Nếu là chuyện đó thì không đời nào đâu.” Kuga cười gượng, “Là Taeko cơ mà.”

“Nhắc mới nhớ, tớ thấy lo lắng về hai đứa nó còn hơn cả chuyện kia nữa đấy.” Tachibana hất cằm về phía Mishima và Katou.

Mặt Rumi hiện lên một nụ cười thâm độc, “Nếu chúng đã rối lên thì chẳng còn cách nào, các cậu nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất đi.”

Môi Mishima run run tức giận trước thái độ ngạo mạn của kẻ trước kia từng là mục tiêu bắt nạt của cả bọn, cay cú hơn là tôn ti trật tự giờ đã bị đảo ngược. Nụ cười hèn hạ của Rumi như ám chỉ đây chỉ là chuyện vặt vãnh.

“Ầy, sẽ không sao đâu. Giả sử có bị bắt đi nữa thì chúng ta cũng chỉ là học sinh cấp ba thôi.”

Nghe đến hai từ “bị bắt”, Katou nãy giờ vẫn im lặng bỗng run rẩy đôi vai.

“Chuyện này, nếu bố mẹ biết được thì sẽ giết tớ mất…” Nước mắt Katou tuôn rơi.

“Này, đừng có khóc.” Vẻ mặt Kuga bối rối.

“Ơ kìa!”

Không biết cô Minami đã đứng ở đó từ bao giờ, ngón tay móc vào hàng rào thép và đang nhìn cả bọn.

“Các em tập trung ở đây để nói xấu cô sao?”

Kuga đứng dậy, vẻ mặt như kiểu “Để đấy tớ xử lý”.

“Cô làm ơn đừng xía mũi vào chuyện của bọn tôi chứ, từ giờ cho đến lúc tốt nghiệp muốn như thế nào là do cô cả đấy.”

“Thế… thế à? Cô có cảm giác như vừa nghe thấy tên mình vậy…”

“Không biết, thật là. Trời ạ, mất cả hứng, giải tán.”

⚝ ⚝ ⚝

Một cảm giác lạ thường, Aiba vừa nhìn bức ảnh rửa trong phòng tối vừa suy nghĩ. “Có gì đó kỳ lạ đang bao trùm bầu không khí ở trường học. Nhìn qua thì có vẻ bình thường nhưng không phải thế, chỉ là sự ngụy trang giống mọi khi nhưng lại sinh ra một cái gì đó méo mó rành rành. Vậy mà ai cũng giả vờ không thấy, mọi thứ được sắp đặt để như không có gì xảy ra cả. Một ngày bất thường được ngụy tạo thành bình thường… Rốt cuộc là gì nhỉ?”

Aiba bước ra khỏi phòng tối và hướng về phía hành lang, đúng lúc đó Mishima và Katou cũng đi tới. Dáng vẻ vụng về của hai người lồng vào nhau như thể đang chống đỡ cho nhau, y hệt hình ảnh của cả hai trên con đường tối qua Aiba đã nhìn thấy.

“Này!” Aiba gọi.

Cả Mishima và Katou đều thót tim, vẻ mặt bối rối.

“Tôi có chuyện muốn hỏi hai cậu, tối hôm qua…”

“Trước khi soi mói người khác thì sao không đi an ủi Nozaki đi hả?” Mishima cực kỳ hung dữ, nghiến răng nói.

“Chẳng phải hai người đang quen nhau sao, nếu thế thì việc của cậu chẳng phải là đi giúp đỡ cậu ta sao!”

Aiba đang quan sát kỹ biểu hiện của đối phương. Mishima bị kích động, đứng cạnh là Katou với đôi mắt vu vơ không rõ điểm nhìn. Cảm giác có chút kỳ lạ.

“Bọn này không liên quan gì cả, đừng có thẩm vấn bọn này bằng vẻ mặt đó, thật buồn nôn.” Chỉ có một mình Mishima nói liến thoắng rồi cả hai liền nhanh chóng rời đi.

Sự hoài nghi dần chuyển hướng sang chắc chắn. Nhất định đây là chân tướng của cảm giác kỳ lạ lúc trước.

Mặt trời dần lặn, những cái bóng và màn đêm bắt đầu bén rễ trên mặt đất, thị trấn Ootsuma theo đó mà biến mất. Bóng tối bao phủ lên tất cả, từ những căn nhà nhỏ đến công việc kinh doanh hằng ngày của họ và cả đống đổ nát trong cuộc sống thường nhật. Và rồi chẳng mấy chốc, bình minh lại thay thế.