Ngày Ba mươi mốt tháng Một
Sáng nay cả thị trấn phủ một màu trắng xóa, trông như nền trời đang tróc ra từng mảng theo những bông tuyết rơi, vùi lấp các ngọn núi và cánh đồng. Không khí của lớp học có cả nỗi bất an, bồn chồn và nhiều cảm giác kỳ lạ khác, thế nhưng lại thiếu đi tiếng học sinh trò chuyện.
Người biết, người không biết, người biết nhưng lại giả vờ không biết, tất cả đang cùng nhau tạo ra sự im lặng đóng băng bao phủ khắp lớp học.
Nozaki Haruka bước vào lớp và thực hiện một loạt động tác như được lập trình sẵn, từ việc cởi áo khoác đến ngồi vào cái ghế đầy vết xước của mình. Một kẻ trong đám học sinh nhận ra và kéo thêm ánh nhìn của những kẻ khác, cứ thế lần lượt mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Haruka.
“Tại sao?” Ai cũng thầm hỏi trong đầu như vậy. Cô vừa mất nhà và gia đình chưa bao lâu, lại còn từng từ chối quay lại trường, nhưng giờ mọi người đều không hiểu vì sao Haruka lại gắng gượng đến trường. Hành động này của cô chí ít cũng khiến những kẻ có liên quan tới chuyện tối hôm đó phải run sợ.
Giờ nghỉ trưa tại hành lang, vấn đề này ngay lập tức được đưa ra để trao đổi khẩn cấp.
“Ý đồ của toàn bộ chuyện này là gì?”
“Con bé đó đến trường chẳng phải đang nghi ngờ chúng ta sao?”
“Đương nhiên chúng ta sẽ không bị nghi ngờ đâu.” Mamiya nói.
Kuga nhún vai trước câu nói của Mamiya, “À… ừ.”
“Nhưng nếu nó không đến trường cho tới lúc tốt nghiệp thì hay biết mấy, vậy mà nó lại cố đến đây.”
“Không phải là nó nghĩ sẽ không còn trở thành mục tiêu của chúng ta nữa chứ?”
“Chúng ta cũng không giống những con quỷ đến mức đó nhỉ? Nếu vậy thì, nó quả là đứa khôn ngoan hơn tớ tưởng.”
“Hay là chúng ta hỏi nó xem.” Mamiya gợi ý.
Mishima lắc đầu phản đối đề xuất của Mamiya, “Đừng làm thế!”
“Đừng làm chuyện thừa thãi.”
“Này, nếu chúng ta tung tin đồn thì sao?” Kuga nháy mắt.
Haruka từ đâu tiến lại gần và đi lướt qua đám người đang bàn luận, dù phải nói rằng cô như người đã chết bởi đôi mắt kia không còn để tâm vào đâu cả, nét mặt hoàn toàn vô cảm nhưng trông vẫn rất đáng gờm. Sự xuất hiện của Haruka khiến cả đám im thin thít, đi kèm là cảm giác căng thẳng cực độ. Đôi môi Rumi khẽ run lên.
“Tại sao… tại sao chúng ta phải sợ cậu ta chứ?”
“Này, Rumi!”
“Cho dù ý đồ là gì thì tớ cũng không thích.”
Rumi không nghe theo lời ngăn cản của Kuga và Mishima, cứ thế đuổi theo Haruka.
“Nozaki!” Rumi gọi với theo Haruka.
Haruka dừng bước và rồi Rumi chăm chú nhìn sang cô, hỏi dò bằng vẻ mặt tươi cười.
“Cậu nghĩ sao về bữa tiệc nướng?”
“Tiệc nướng ngon chứ?”
Nụ cười của Rumi bắt đầu co giật, khuôn mặt tái mét cứng đơ. Đôi mắt Haruka đỏ rực, tăm tối, tràn đầy sự căm hận. Ánh mắt ấy tóm chặt lấy Rumi, không cho cô ta lối thoát giống như móng vuốt sắc nhọn của loài chim săn mồi.
⚝ ⚝ ⚝
Chân vẫn mang đôi giày đi trong lớp, Aiba bước ra ngoài rồi nhìn khắp sân trường đang được bao phủ một lớp tuyết mỏng, cậu đang tìm Haruka. Sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, bóng dáng của cô cũng biến mất. Trái tim Aiba xáo động khi nhớ lại bộ dạng sáng nay của Haruka, và còn vì cả những chuyện khác nữa.
Nếu nói là vì chuyện nhà Haruka bị cháy thì đúng vậy. Tất cả những gì xảy ra đêm hôm ấy, tiếng om sòm của buổi tiệc điên loạn cùng ngọn lửa quay cuồng nhảy múa nhuộm đỏ cả màn đêm, hơi nóng ngột ngạt và làn khói chết người, mùi cháy khét khó chịu tỏa ra từ những cây cột, chiếu, tường, mùi tóc và cả mùi cháy của da thịt, tất cả hòa quyện làm một và trở thành thứ ký ức kinh khủng. Không thể nào tách rời chúng được, chỉ cần nhớ tới một thứ thôi thì toàn bộ những chi tiết còn lại cũng ùa về trong tích tắc. Ngay lúc này đây, Aiba đang trở lại khung cảnh của buổi tối hôm đó, đứng trước lối vào nhà Haruka với biển lửa rực cháy. Bất chợt, cậu nghe thấy tiếng rống, tiếng kêu gào của con người, âm thanh của vụ nổ và tiếng ngọn lửa hò reo như đang hòa tấu trong cùng một bản nhạc. Những sợi lông tơ trên má cháy sun lại, lớp da mỏng của mí mắt bị nhiệt truyền đến, đôi mắt trở nên nóng rát, mọi thứ như vừa được tái sinh. Aiba không mở được cửa vì nó bị kẹt vào một thanh gỗ đã bẻ cong hai đầu, cố tình ngăn người khác mở cửa từ bên trong. Đây là một phần ký ức rất quan trọng.
Trong vụ hỏa hoạn này có lẽ có sự can dự của kẻ thứ ba. Aiba đã báo cáo việc đó cho cảnh sát nhưng nó có được coi là lời khai quan trọng không thì còn phải cân nhắc. Bởi chính Aiba khi ấy cũng ở trong trạng thái hoảng loạn và không tự tin rằng mình đã truyền đạt hết được những gì muốn nói. Chứng cứ là thanh gỗ cũng đã bị thiêu rụi, sau khi nói ra hết sự thật thì chỉ còn một điều khiến Aiba bất an, rõ ràng vẫn còn gì đó thiếu sót nhưng cậu lại không biết là ở đâu, Aiba phải tìm ra ý nghĩa của khung cảnh mà mình đã nhìn thấy khi đó.
Quả nhiên câu trả lời có vẻ đang nằm ở trường học. Nếu tập hợp những chi tiết như sự mẫn cảm trong hành động hay biểu hiện của đám bạn cùng lớp và những cảm giác kỳ lạ tràn ngập xung quanh thì sẽ nảy sinh một khả năng, đó chính là có ít nhất hai đứa bạn cùng lớp nhúng tay vào vụ hỏa hoạn này.
Trong khi đang suy luận, Aiba tìm thấy Haruka đang quanh quẩn một mình trên con đường có mái che nối giữa khu lớp học và nhà thể chất.
“Này, Nozaki!” Aiba gọi Haruka nhưng cô chỉ khẽ nhún vai.
“Này, cậu không cần phải cố gắng đến trường đâu.”
Đôi mắt Haruka mất đi sự ẩm ướt và nhìn Aiba chăm chú. Cô đang định nói gì đó nhưng khuôn miệng hoàn toàn không thể cử động được.
“Nozaki, giọng… của cậu…”
Haruka đã mất đi giọng nói.
⚝ ⚝ ⚝
“Tao có bảo mày mua bia mạch nha đâu, đồ lẩn thẩn! Đi mua lại ngay!”
“Mình căm ghét bố mẹ đến chết mất.”
Tachibana Yoshie vừa suy nghĩ vừa xách hai túi bia lon đi về nhà trên con đường đêm có tuyết rơi.
“Chỉ cần hết rượu, bố lại bắt mình đi mua ngay cả lúc đêm khuya hay tuyết rơi thế này.”
Hôm nay sau khi mua nhầm rượu về, Tachibana bị bố quát mắng bắt đi mua loại khác, nên giờ này cô ta vẫn phải ra ngoài đường.
Chuyện này đã trở thành thường lệ, chỉ cần trả lời chần chừ một chút là Tachibana sẽ bố bị quát ngay lập tức. Những khi tâm trạng không vui, ông ta sẽ quăng quật đồ đạc trong nhà, tồi tệ hơn còn bị ăn đá. Mẹ Tachibana không những không ngăn cản chuyện đó mà còn càng kích động nói tại sao cô ta không nghe lời. Và rồi, ông bố lại tiếp tục quát mắng cô ta.
“Yoshie. Nhanh lên, đi mua rượu về đây.”
Trái tim người mẹ không biết đã tan vỡ từ lúc nào, khi bà nhận ra điều đó thì cũng là lúc chẳng còn đường nào mà cứu chữa. Nhìn bề ngoài có vẻ đây là do lỗi của rượu bia, thế nhưng nguyên nhân sâu xa chính là bản tính bạo lực của người bố mỗi khi ông ta say xỉn. Vì quá đỗi sợ hãi trước vũ lực, bà cũng tìm quên trong men rượu. Thế nhưng không hiểu tại sao từ đó tình cảnh lại hoàn toàn đảo ngược, ông ta không những không đánh bà mà còn đích thân đi mua rượu và tối nào hai người cũng cùng uống với nhau. Ác ma trong bia rượu đã nhập vào hai người họ, kiểm soát và ngăn họ không vượt qua ranh giới tội lỗi kia. Có thể nói là bố mẹ Tachibana đang rất viên mãn hạnh phúc.
Bố cô ta dường như đang muốn xóa đi tội lỗi của bản thân bằng việc chăm sóc vợ, người từng bị ông ta hủy hoại, còn bà vợ thì chỉ thích chồng mỗi khi ông ta đưa rượu cho mình uống. Đúng là một mối quan hệ tương trợ lẫn nhau kỳ lạ, nhưng trong khi hai người họ cần tới sự tồn tại của nhau để nương tựa thì Tachibana lại là kẻ thừa thãi. Mỗi tối cô ta đều đi mua rượu, bởi ít ra như vậy còn mang tới cảm giác rằng bố mẹ vẫn cần đến cô ta.
Giờ này bố mẹ đều đang ở trong căn phòng tối tăm, vừa uống rượu vừa xem tivi, họ xem là để giết thời gian chứ không phải vì có chương trình nào đặc biệt. Ngôi nhà đó là nơi để hai người vừa uống vừa xem những chương trình truyền hình chán ngấy.
“Đó không phải là nơi dành cho mình.” Tachibana thầm nghĩ.
Mặc dù vậy, Tachibana chẳng còn cách nào ngoài quay trở về căn nhà tăm tối đó.
“Quả nhiên mình muốn chết.”
Mỗi ngày Tachibana Yoshie đều nghĩ đến cái chết, so với việc chết vì mắc bệnh thì chết vì tai nạn còn tốt hơn nhiều. Không, như vậy không có nghĩa là sẽ chết ngay được, không chừng còn phải vào bệnh viện, mà bố mẹ sẽ chẳng đời nào trả tiền viện phí cho cô ta, nếu biến mất được luôn thì tốt quá. Cứ như vậy, mỗi ngày Tachibana đều trăn trở về những phương thức để kết liễu đời mình dù cô ta đang ở tuổi mười lăm đầy tươi sáng. Tachibana đã từng nghĩ tới mong muốn được chết đó không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng mọi chuyện đã thay đổi sau buổi tối hôm ấy, vào cái tối diễn ra đại tiệc lửa hoành tráng. Cái chết thực sự đập vào mắt khiến nội tâm cô ta bị dao động, giờ đây cô ta không còn muốn chết nữa. Bởi lẽ cô ta không muốn phải đau đớn và khổ sở giống như những gì mình đã thấy.
⚝ ⚝ ⚝
“Tuyệt đối không được.”
Mishima Yuri kiên quyết phản đối phương án của đối phương đang nói chuyện với mình qua điện thoại.
“Chuyện này, cậu nói thật đấy hả? Risako?”
“Bởi vì… mình… không thể chịu được nữa.” Giọng nói của Katou Risako phát ra từ ống nghe điện thoại có vẻ rời rạc, không liền mạch. Chắc chắn cô ta đang trong trạng thái tinh thần không tốt. Đã khá nhiều lần Katou đột nhiên bật khóc ngay ở trường và trong giờ học cô ta liên tục vùi mặt xuống bàn. Giờ ăn trưa cũng thế, Katou thậm chí còn không mở nắp cơm hộp, những đứa cùng lớp không biết chuyện cảm thấy khá lo lắng nên hỏi Katou “Có chuyện gì vậy?”, song cô ta chỉ toàn cúi đầu lảng tránh.
“Thú cưng của cậu chết rồi à?” Mishima đánh trống lảng.
“Xin cậu đấy! Yuri.”
“Cậu đợi một lát.”
Mishima hạ giọng vì nghĩ rằng nếu gia đình bắt gặp cuộc trò chuyện này của cô ta sẽ thấy không được tự nhiên. Sau đó Mishima rời khỏi phòng khách và đi về phòng mình trước khi quay trở lại với đề xuất của Katou.
“Dù sao đi nữa, nếu cậu nói chuyện này cho cảnh sát thì chúng ta sẽ tiêu đời đấy.” Mishima nói với Katou.
“Tại sao? Cả Yuri và tớ đều không làm gì mà? Hai chúng ta chỉ có mặt ở đó thôi.”
“Chỉ có mặt ở đó cũng là tệ lắm rồi. Đó gọi là đồng phạm đấy.” Mishima giải thích cho Katou.
“Đồng phạm… sao lại như thế được…” Katou nghẹn lời.
“Hơn nữa… nếu ba hoa việc này thì con nhỏ đó sẽ không im lặng đâu.”
Con nhỏ đó là Tachibana. Tự coi mình là thân tín bên cạnh Oguro Taeko, một đứa con gái đầy gai nhọn, vừa nham hiểm, vừa tàn nhẫn với ánh mắt xấu xa. Tachibana chính là kiểu người nếu không phải cùng lớp thì sẽ không ai muốn dính líu tới.
“Cậu ta đang nghi ngờ chúng ta sẽ phản bội đấy. Không chỉ có một mình Tachibana đâu, Rumi giờ cũng đang ra oai, nếu nó biết chúng ta làm lộ ra thì có thể nó sẽ đốt nhà chúng ta cũng không chừng.”
“Vậy, bây giờ tớ phải làm thế nào…”
“Chúng ta không liên quan gì cả, chúng ta không biết gì cả… Cậu chỉ cần giả vờ như vậy là được. Đừng có suy nghĩ vớ vẩn nữa, tất cả sẽ trôi qua thôi. Được chứ? Tớ và Risako là bạn thân, lúc nào chúng ta cũng sẽ ở bên nhau. Những kẻ khác thế nào không quan trọng. Hai chúng ta sẽ cùng cố gắng vượt qua chuyện tồi tệ này, nhé?”
Sau khi thuyết phục Katou xong và cúp điện thoại, Mishima thở dài rồi tự hỏi bản thân làm thế có thực sự ổn hay không. Nếu đem hết chuyện này trình báo với cảnh sát như Katou đã nói, không phải tội sẽ được giảm nhẹ sao. Đúng lúc đó, Mishima nghe thấy tiếng cười của cả nhà vọng ra từ phòng khách. Không được… Mishima lắc đầu. Làm thế thì mình sẽ chẳng bao giờ được nghe những tiếng cười này nữa.