← Quay lại trang sách

Mùng Một tháng Hai

Buổi sáng, mặt đất bị đóng một lớp tuyết phủ dày đặc vì tuyết đã rơi suốt cả đêm. Bên cửa sổ ngoài hành lang, Oguro Taeko đang đứng ngắm nhìn thị trấn bắt đầu chuyển sang một màu trắng xóa lạnh lẽo và mờ nhạt.

“Vẻ mặt của cậu cứ như chẳng có liên quan gì cả nhỉ, Taeko.” Bóng dáng của Aiba đứng phía sau phản chiếu lên khung kính cửa sổ.

“Nguồn gốc của mọi chuyện là từ cậu phải không?” Aiba nhìn Taeko hỏi.

“Cậu đang nói gì vậy?”

“Cậu biết mà.”

“Phụt”, Taeko bật cười, “Gì thế? Tiếp theo sự nghiệp chụp ảnh của cậu là trò thám tử hả?”

“Cậu định tiếp tục im lặng thế này sao?”

“Vất vả quá nhỉ, định gây sự chú ý với ai chứ? Nhưng mà cậu tìm người khác đi. Phiền phức quá.”

“Taeko.” Giọng Aiba pha lẫn tiếng thở dài, “Tôi từng nghĩ cậu là người thành thật, nhưng hóa ra cậu cũng giống những kẻ khác mà thôi. Cậu đã bị hỏng rồi.”

Aiba để lại câu nói đó và bước ra khỏi lớp học. Khi tiếng bước chân của Aiba xa dần, Rumi mới rón rén đi vào lớp.

“Chẳng phải cậu ta đang tự mãn hay sao? Tên đó vẫn còn ngái ngủ à.”

Rumi a dua theo, cố tạo ra nụ cười nhếch mép đầy co giật.

Bất thình lình Taeko dùng nắm đấm của mình khiến khuôn mặt Rumi bị biến dạng.

“Êhhh!” Rumi bối rối kêu ré lên, sau đó bị Taeko túm tóc và đánh tới tấp vào mặt.

“Xin lỗi… Dừng lại… Ối!” Taeko không để Rumi nói, chỉ cần cô ta mở miệng ra là sẽ bị dội ngay nắm đấm vào mặt.

“Tae? Đợi… đợi chút, em đang làm gì vậy?”

Cô Minami đi ngang qua và nhìn thấy cảnh ấy liền hoảng hốt chạy tới, nhưng bị cùi chỏ chọc vào mặt khi Taeko quay lại.

“Im đi, đồ giáo viên nôn mửa.” Taeko trừng mắt nhìn cô Minami đang hoảng sợ tột độ rồi tiếp tục vung nắm đấm vào mặt Rumi.

⚝ ⚝ ⚝

Trong trường học có một căn nhà ghép dùng làm nơi chứa nhiên liệu. Hiện giờ toàn bộ hệ thống sưởi đều dựa vào máy điều hòa, nhưng những năm đầu của Thời Bình Thành, người ta vẫn sử dụng lò sưởi chạy bằng nhiên liệu. Hồi đó, nhiên liệu mua về chưa dùng đến sẽ được bảo quản trong nhà chứa. Rumi đang đứng quanh quẩn trước căn nhà chứa nhiên liệu đó, trên mặt vương đầy những hạt tuyết cùng những vết bầm tím và băng gạc.

“Tớ dẫn họ tới rồi.” Tachibana tiến lại từ phía khu lớp học. Theo sau là Haruka và có cả Mishima lẫn Katou.

Khuôn mặt Haruka vẫn không có gì thay đổi, trông như đã mất đi linh hồn. Còn mặt Mishima và Katou thì kinh hoảng vì bị Tachibana dẫn đến đây. Cả năm người đều hướng ra sau núi, họ không mang những chiếc ô phiền toái theo mà dùng tay phủi đi những hạt tuyết rơi trên đầu và vai. Sau khi băng qua con đường tuyết ảm đạm và liếc nhìn những tấm bảng chỉ trích việc xả rác trái phép, cuối cùng họ cũng đến được chỗ hố rác.

“Nozaki…” Rumi nhìn vào đôi mắt vô hồn của cô. Chỉ cần bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm, Rumi sẽ lập tức khiếp sợ. Chẳng biết đôi mắt của Haruka đã đi đâu mất rồi, bởi giờ nó đã bị thay thế bằng những quả cầu thủy tinh không sự sống.

“Nozaki, tụi này muốn hỏi mày vài điều. Sau khi gia đình mày chết, mày cảm thấy rất đau đớn đúng không?”

Haruka không trả lời.

“Mỗi ngày trôi qua mắt mày đều tắt dần sự sống, không hiểu sao tụi này không thể chịu đựng được, vì thế tụi này phải chỉ cho mày cách để trở nên hạnh phúc hơn.”

Đôi mắt vô hồn của Haruka như muốn nói một điều rằng cô đã không còn ở đây nữa rồi. Nhờ vậy, Rumi không hề tỏ ra e dè, cũng không vấp váp gì trong lời nói mà có thể truyền đạt một cách trôi chảy việc chính.

“Tự sát,” Rumi lấy mũi giày chọc nhẹ vào chiếc thùng nhựa màu đỏ dưới chân. “Pong”, một âm thanh tông thấp vang lên. “Mày hãy chết như gia đình mày ấy, bị thiêu cho đến chết.”

“Đợi đã! Cậu…” Người phản ứng đầu tiên là Mishima. “Cậu đang nói gì vậy? Cái đó, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì thế?”

Rumi đưa mặt sát lại gần Mishima đến mức gần như có thể chạm vào má cô ta rồi nhỏ giọng nói, “Nó biết hết cả đấy, đứa con gái này.”

“Ể?”

“Nó biết hết mọi việc chúng ta đã làm.”

“Nói dối. Nói dối đúng không? Bởi vì…” Mishima lúng túng.

Chính vì nhìn vào đôi mắt đó nên Rumi mới biết, chính vì bị đôi mắt ấy xoáy vào mà Rumi mới cảm thấy, đó là đôi mắt tỏ tường hết mọi thứ. Đó là đôi mắt nhìn thấu nội tâm của con người và đôi mắt đó đang oán hận tất cả chúng.

“Chuyện này… Làm thế nào đây… Phải làm thế nào…” Mishima lo lắng.

“Vì thế không phải tớ đã nói rồi sao. Nó chết thì tốt hơn.”

Bọn họ cố nhỏ giọng để chuyện không truyền đến tai Haruka. Thế nhưng giờ đây Haruka chẳng khác gì một con bù nhìn sắp hỏng vì ngay cả chức năng thu nhận giọng nói trong cô cũng không còn hoạt động.

Rumi bạo gan đi thẳng vào vấn đề.

“Nozaki, tớ sẽ không nói những điều cay nghiệt nữa, cậu chết đi nhé!”

“Dù chỉ trong thời gian ngắn nhưng đây là lời khuyên trên danh nghĩa của một người bạn cùng lớp đã trải qua những giờ sinh hoạt trong trường với nhau. Cậu sẽ dễ chịu và thoải mái hơn đấy, nếu sống, cậu cũng chỉ đau khổ mà thôi. Giờ chắc chắn bố mẹ cậu đang đợi cậu đó.” Rumi nói bằng giọng nhẹ nhàng.

Miệng lưỡi của Rumi linh hoạt như vậy đấy. Cô ta đang nhìn vào mắt Haruka, đôi mắt sắc nhọn của loài chim săn mồi, chỉ cần nhìn vào đó thôi sẽ có cảm giác như mình bị bắt gọn.

Người thiếu nữ đang bị bào mòn cho đến chết, tâm hồn của cô thật mong manh, sâu trong hốc mắt là một khối căm thù sâu đậm và chẳng ai ở đây có thể lên tiếng phá vỡ sự im lặng bao trùm.

“Lớp Một năm ba, em Sayama Rumi, nhanh chóng đến phòng hướng nghiệp.” Thông báo bất ngờ vang lên.

Sau khi tan học, Rumi bị cô Minami mời ở lại để nói chuyện. Cô ta định vờ không quan tâm đến cái thông báo đó nhưng nếu bị người khác đi tìm thì cũng thật rắc rối.

Vẻ mặt Tachibana như mất đi hứng thú, gương mặt trở nên uể oải, “Làm gì bây giờ, đồ ngốc.”

“… Tớ phải quay về gấp.” Rumi chạy về khu lớp học.

“Vậy thì”, Tachibana phẩy tay, “Chết tiệt, trời đang lạnh thế này, chúng ta không thể đợi đến khi đồ ngốc đó quay lại được, bắt đầu thôi.”

Cả Mishima và Katou đều hướng ánh nhìn về Tachibana và đồng thanh kêu lên, “Hả?”

“Nozaki, tụi này không rảnh đâu, mày có thể hành động mau lên không?”

Haruka ngước nhìn lên bầu trời như bắt gặp thiên thần và đờ đẫn đón nhận những bông tuyết rơi vương trên khuôn mặt. Trong đôi mắt của Haruka lúc này không còn gì khác ngoài bầu trời. Cô chăm chăm nhìn nó, tận hưởng ảo giác bị bầu trời hút vào trong và cho phép ý thức của bản thân đắm chìm trong đó, ngay cả những giọng nói đang cất lên xung quanh cũng không thể lọt vào thế giới của riêng cô, vì cô còn đang mải mê đuổi theo chuyển động của những bông tuyết dày đang vui đùa tinh nghịch giống như nàng tiên Tinker Bell.

Bất chợt, ý thức của Haruka bị tách khỏi bầu trời và miễn cưỡng trở về thực tại trước cơn đau nhói trên cánh tay khi bị Tachibana cầm đinh ghim đâm vào. Chân cô bất giác nhảy lên theo phản xạ rồi ngã xuống hố rác rộng mở phía sau lưng. Tachibana hờ hững ném đinh ghim xuống dưới rồi hướng ánh mắt hống hách về Mishima và Katou.

“Hai đứa mày mang dầu xuống đây.”

Cả Mishima và Katou đều không nói một lời, cũng không thể phản kháng là có làm hay không, chỉ biết tuân theo lời nói của Tachibana. Tachibana bước xuống cái hố và nhìn Haruka đang cúi đầu ngồi bệt trên nền đất như tội phạm.

“Tiệc người nướng, bắt đầu nướng từ những ngón chân nào.” Tachibana cười nhạt nhìn hai đứa còn lại đang đứng chết lặng, mặt tái nhợt.

“Làm gì mà sợ vậy, đây có phải lần đầu tiên bọn mình nhìn thấy hỏa hoạn đâu. Lần đó thật tuyệt đúng không?” Tachibana giơ chân giẫm vào đầu Haruka rồi nói, “Bố mẹ nó bị thiêu chết rồi đó.”

Phía dưới chiếc giày của cô ta, đầu Haruka hơi ngóc dậy. Tachibana ấn mạnh bàn chân hơn giữ cô lại.

“Cứ hoảng loạn gào thét như kẻ ngốc. Thật khôi hài, tao đã có những tràng cười thoải mái. Nhưng khi ngọn lửa lan ra khắp người họ, tao cũng có chút xao động. “Ah, người đó đang chết kìa.” Nó truyền trực tiếp đến tai tao… lúc đó thật hồi hộp.”

“Mày đang khóc hả?” Sự run rẩy lan dần đến bàn chân đang đạp vào đầu Haruka. Thật phiền phức, Tachibana nghĩ như thế rồi lấy gót chân dúi thêm xuống.

“Này Nozaki, mày có thể đến và nói lời cảm ơn bố mẹ mày cho tao không? Nhìn thấy họ bị thiêu chết, tao mới biết mình muốn sống đến thế nào. Lần đầu tiên tao thấy mình được sống đúng nghĩa. Thật sự nó đã cho tao một trải nghiệm tuyệt vời.” Tachibana đá vào đầu Haruka, sau đó lùi lại hai ba bước rồi hất hàm về phía hai kẻ đang đứng thất thần nhìn sự việc diễn ra. Mishima mặt mày tái xanh ôm can dầu đổ lên đầu Haruka. Katou không làm gì, chỉ biết đứng chôn chân một chỗ với vẻ mặt như sắp khóc.

“Thần linh thật nhẫn tâm phải không. Vì đã mang đến cho mày một cuộc đời tồi tệ thế này.” Nói xong, Tachibana lấy từ trong túi áo ra một que diêm rồi bắt đầu châm lửa.

Ngọn lửa bập bùng chỉ nhỏ bằng ngón út nhưng lại cho ta cơ hội được chiêm ngưỡng một cảnh tượng ngoạn mục.

“Tàn nhẫn, tàn nhẫn. A, thật là tàn nhẫn. Mày hãy chia tay sớm với cuộc đời kinh khủng này đi.”

Phực. Ngọn lửa tắt ngúm. Trước mắt có thứ gì đó màu trắng xóa đáng sợ hơn cả tuyết bao phủ. Đôi mắt của nó trợn trừng to đến mức như muốn rớt ra ngoài, môi mím chặt như muốn đứt lìa, hàm răng thì nhuốm máu. Đó là một khuôn mặt. Của con người. Nhưng… của ai?

Sự nghi hoặc trong giây lát đã nổ tung bằng cơn đau khủng khiếp.

“Đauuuu…” Tachibana không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một nửa tầm nhìn của cô ta đang bị vẩn đục bởi hai màu đen đỏ. Tachibana cất tiếng hỏi Mishima và Katou, nhưng bọn chúng chỉ biết lùi ra sau, vẻ mặt như vừa thấy ma vậy.

“Ê, cái gì, đợi… đợi chút…” Tachibana e dè đưa tay lên mặt. Đầu ngón tay cô ta vừa chạm vào một vật cứng nào đó thì một cơn đau quặn thắt ngay lập tức chạy qua bên mắt trái.

“Á! Này, này… cái này, mắt… mắt tao sao thế?” Tachibana không hề biết rằng mắt trái của mình đã bị đinh đâm vào.

“Cái này, không nên đụng vào thì tốt hơn phải không?”, Tachibana hỏi hai kẻ còn lại. Katou vội đưa hai tay bịt miệng như thể muốn nôn ra và liên tục gật đầu.

“Ơ kìa? Cái này đau quá. Đau. Là nó hả? Là nó làm hả? Nó…”

“Nozakiiiiii…”

Bất chợt từ bên trái, một ống sắt bay đến đánh thẳng vào mặt của Tachibana ngay khi cô ta vừa ngoảnh lại. Tachibana ngã lăn ra nhưng lại bị ống sắt quật thêm vài cái nữa.

Katou không thể đứng vững bèn ngồi thụp xuống đất. Haruka kéo lê đoạn ống sắt dính đầy những sợi tóc nhuốm máu và tiến lại gần Katou.

“Khoan đã, làm ơn, không phải, làm ơn nghe tớ nói.” Katou khẩn cầu giọng muốn khóc.

“Là Kuga, chính Kuga châm lửa đốt mẹ cậu… Tớ… tớ không liên quan gì cả.”

Katou giơ hai tay lên trước mặt bảo vệ đầu, nhưng rồi một thanh âm cụt lủn vang lên, cùng lúc mấy ngón tay cô ta bị con dao cắt đứt. Katou rên rỉ, “Á… á…” rồi cuộn người ôm lấy bàn tay bị mất ngón của mình.

“Không… M… Mẹ! Mẹ ơiiii! Mẹ ơiiiii!!”

Mặc kệ đứa bạn thân có thể bị giết ngay lúc đó, Mishima cố gắng vồ lấy những thứ bị vứt đi như tủ hay kệ sách để tìm kiếm bục đứng và thoát khỏi cái hố. Thế nhưng có lẽ do tuyết trơn hoặc quá đỗi hoảng loạn nên cô ta cứ trượt chân khỏi bệ đứng rồi lại đạp hụt hết lần này đến lần khác, mãi chẳng bò lên được khỏi hố. Đúng lúc đó, đoạn ống sắt vung vào người cô ta, sượt qua đầu song lại trúng bả vai, âm thanh cụt lủn của tiếng xương vỡ vang lên và cánh tay của Mishima thõng xuống. Dẫu vậy cô ta vẫn gắng gượng dùng bên tay còn lại để bám vào thành hố, nhưng rồi cái ống tiếp tục vung tới từ bên hông làm chân cô ta gãy khuỵu. Mishima ngã ngửa về phía sau. Xui xẻo thay gối đỡ cho cô ta có đến một nửa là đồ phế thải bị vùi lấp trong tuyết và đất cát. Không may nữa là những vật kim loại đó đều có góc nhọn, khiến cô ta bị chúng đâm vào. Sau khi vật vã đau đớn trong chốc lát, Mishima co giật hai lần rồi chết hẳn.

Hộp sọ Tachibana đã nứt vỡ và rung lắc khi cô ta nghe thấy tiếng Katou khóc lớn gọi, “Mẹ! Mẹ ơi!”

“Vì sao? Mình đã từng ghét họ đến mức muốn chết quách đi cho xong, vậy mà tại sao giờ mình lại muốn gặp họ, muốn họ bên cạnh mình, quay lại nhìn mình đến thế. Mẹ ơi! Bố ơi!” Tachibana đắm chìm trong suy nghĩ.

“Bố mẹ đều ở đó.” Trong ảo ảnh của thời khắc cuối cùng trên cõi đời, Tachibana nhìn thấy bố mẹ mình vẫn đang ngồi trong căn phòng tối đen, chăm chú xem tivi và chẳng quay lại nhìn cô ta.

“Con… sắp chết rồi ư? Hãy nhìn con đi. Chỉ lần cuối này thôi, hãy nhìn…” Tachibana không còn nghe thấy tiếng gọi mẹ của Katou nữa. Bởi sớm thôi, cô ta cũng sẽ chẳng còn được nghe thấy bất kỳ âm thanh nào trên đời.

⚝ ⚝ ⚝

Cả cô Minami và Rumi đều có miếng băng hình vuông dán trên mặt, họ đã bị tấn công bởi cùng một người và đang cùng có mặt trong căn phòng hướng nghiệp, nhưng không có ai lên tiếng đặt vấn đề.

“Là sao? Em không hiểu…” Rumi hỏi.

“Cô nói là từ giờ cho đến lúc tốt nghiệp, em đừng có bất cứ quan hệ gì với Taeko nữa.” Cô Minami giải thích lại.

“Tại sao ạ?” Rumi hỏi.

“Vì có vẻ Taeko không thích em cho lắm.”

Đúng là một lời nói vô tâm, thật chẳng thể mong đợi gì vào một giáo viên như vậy, nhưng dù sao Rumi cũng không biết phải nói gì cả. Chỉ có mình cô Minami lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

“Nghe kỹ này, Rumi. Chỉ còn ít thời gian nữa thôi các em sẽ tốt nghiệp, cô muốn em đừng gây ra những rắc rối không đáng có. Chẳng phải Rumi muốn kết thúc năm học với những kỷ niệm đẹp đẽ sao? Cô muốn em tự giác hơn nữa với việc là một trong những học sinh cuối cùng tốt nghiệp ở trường này. Vì vậy, hứa đi, em đừng lại gần Taeko nữa. Nếu em hiểu rồi thì hãy trả lời cô…”

Rumi không định hứa một chuyện ngu ngốc như vậy, và im lặng chính là lời hồi đáp của cô ta.

“Taeko là gì đối với cô?” Rumi hỏi cô Minami.

“Là bạn? Sao thế?” Cô Minami trả lời ngay tức khắc như thể “Đó là chuyện dĩ nhiên mà!”, khiến Rumi nhớ lại cái giá lạnh nhạt nhòa.