Mùng Hai tháng Hai
“Ôi! Lạnh quá! Lạnh quá!” Kuga Hidetoshi khom lưng vừa chà xát hai bàn tay tê cóng với nhau, vừa bước vào lớp rồi gọi Taeko, “Chào!”
Taeko chống cằm trên mặt bàn, không thèm nhìn lướt Kuga dù chỉ là đôi chút, vẫn đeo tai nghe và không nói gì cả.
“Ái chà, tâm trạng không vui à?”
Hầy, một ngày như hôm nay thi thoảng lại xuất hiện thôi mà. À không, có lẽ gần đây hay như vậy. Trong khi ấy Kuga lại hành xử theo cách khác, cậu ta nhẹ nhàng bước vào lớp, rồi chào đám bạn thân Kokura, Sano, Uezono.
“Ê?” Kuga nhìn quanh lớp học. “Sao hôm nay ít học sinh thế nhỉ?”
“Cái gì, cậu không nghe chuyện sao?”
“Chuyện gì? Mọi người bị cúm hả?”
“Katou, Mishima và Tachibana đều không về nhà hôm qua.”
“Cái gì?”
“Thì… chẳng phải tụi nó bỏ nhà đi hay sao?”
“Bọn nó hả? Không có chuyện đó đâu.”
Tachibana thì có thể, nhưng Katou với Mishima không có gan đó đâu. Cho dù vậy, nếu chỉ liên quan tới Katou và Mishima thì cũng không phải không có khả năng, nhưng thêm cả Tachibana thì thật là kỳ lạ.
“Này, Kuga.” Mamiya đứng ở cửa lớp gọi vọng vào, “Ra đây chút.”
Cả Ikegawa và Rumi cũng đang đứng ngoài hành lang.
“Gì vậy? Mới sáng mà đứng cả đây thế.”
“Xảy ra chuyện rồi.” Mamiya từ tốn nói.
“Gì vậy, không lẽ là chuyện đám Tachibana?” Kuga hỏi lại.
“Rumi nói là hôm qua cậu ta đã ở cùng ba người bọn họ.” Ikegawa đáp.
“Có cả Haruka.” Rumi bổ sung thêm, “Sau khi tớ rời đi thì cả bốn người đều biến mất.”
“Không đời nào, Haruka hả…” Kuga cười trước bản mặt lo lắng của Ikegawa.
“Một đứa con gái yếu ớt như nó thì làm được gì chứ. Bọn họ chỉ đang bị cảm thôi. Bị cảm. Tối qua trời lạnh mà.”
“Nhưng…” Rumi hướng mắt vào lớp học. Từ vị trí này có thể nhìn thấy bàn của Haruka. “Haruka cũng không đến lớp, tớ cảm thấy khá phân vân.”
“Đã nói bọn họ bị cảm cúm rồi mà.” Kuga tỏ vẻ như bị làm phiền.
“Này.” Aiba đang đứng bên cửa sổ, giọng nói có phần kích thích sự căng thẳng của cả bọn.
“Gì vậy, sắc nam?” Kuga nheo mắt tỏ vẻ nghi ngờ.
“Thử nhìn ra ngoài đi.” Aiba nói tiếp.
Toàn bộ ánh nhìn đều chuyển từ Aiba sang phía cửa sổ. Trước cổng trường có xe tuần tra đang đỗ. Nhịp tim của Kuga bất chợt đập nhanh hơn. Từ trên xe tuần tra có hai cảnh sát bước xuống, thầy hiệu trưởng cũng ra đón họ. Họ nói chuyện với nhau một chút rồi thầy hiệu trưởng dẫn các viên cảnh sát đi vào khu trường học.
“Các cậu đang lo sợ gì thế? Có lẽ họ đến vì việc ba người kia không về nhà thôi mà.”
Không ai phản ứng lại trước lời nói của Aiba, tất cả cứ đứng nhìn chăm chăm ra cửa sổ. Aiba tiếp tục đứng im đó một lúc như đang đọc thấu ý nghĩa của sự im lặng từ chúng. Tới khi chuông vang lên, Aiba mới chịu vào lớp.
⚝ ⚝ ⚝
Chuông báo kết thúc giờ học reo, Kuga nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc xe tuần tra đã không còn đó nữa.
“Sao thế, trông cậu không được khỏe.” Đám Kokura tập trung quanh cái bàn.
“Không phải đau bụng chứ?”
“Ừ, à không, không có chuyện gì cả.”
“Haiz, tuyết rơi thế này chán nhỉ.” Sano nói.
“Ừm.” Kuga vừa nhìn ra cửa sổ vừa trả lời Sano.
“Dự báo không phải đã nói tuyết sẽ rơi nhiều ngày sao?”
“Về nhà rồi nhốt mình trong phòng thì chán lắm. Tớ nghĩ bọn mình nên đi đánh bóng rổ đi.”
Kuga suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
“Không, giờ tớ không có tâm trạng chơi bóng. Xin lỗi, tớ về đây.”
Kuga đứng lên và rời khỏi chỗ ngồi. Ra đến lối đi của hành lang, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, cảm giác như ở trong tủ đông vậy. Từ phía ngoài cửa sổ phát ra một tiếng “bịch”, Kuga cứ ngỡ là tuyết từ mái che, nhưng tiếng “bịch bịch” lại vang lên lần nữa. “Oh! Ghê thiệt.” Kuga cười một mình nhưng chính cậu ta cũng không biết chuyện gì đang diễn ra.
Kỳ lạ thật. Từ sáng, mà không, chắc là từ lúc nhìn thấy chiếc xe tuần tra ấy, lồng ngực Kuga bắt đầu có cảm giác như đang bị giăng phủ bởi một mảng sương mờ, khiến cậu ta không dễ chịu chút nào. Không nên suy nghĩ về chuyện đó nhiều đến vậy, nếu bại lộ thì sẽ rất tệ hại. Những chuyện như thế hầu như ngày nào chẳng xảy ra ở một nơi nào đó trên đất nước Nhật Bản này, chỉ là thi thoảng nó bao hàm cả chúng ta mà thôi. Chắc chắn chúng ta không phải những kẻ xấu xa nhất. Chợt Kuga nhìn thấy bóng lưng của Taeko đang đi về phía cầu thang. Đúng rồi, cả ngày hôm nay Taeko đều không nói một lời.
“Chào, Taeko. Đi về cùng nhau nhé?” Kuga gọi Taeko hồ hởi hơn cả những lúc bình thường, thế nhưng bước chân của Taeko vẫn không hề thay đổi, cũng chẳng ngoảnh lại nhìn Kuga. Thay giày xong, Taeko đi thẳng ra khỏi cửa.
“Gì vậy… lạnh lùng thế.”
Màn sương mù trong lồng ngực Kuga càng lúc càng dày thêm. Ngoài trời tuyết rơi dày hơn tưởng tượng, Kuga nheo mắt lại như bị chói, tầm nhìn của cậu ta gần như bị chi phối bởi gam màu trắng xóa bao phủ khắp mọi nơi. Nếu tuyết cứ rơi mãi thế này thì chắc mai trường sẽ cho nghỉ học. Trên con đường không có bóng dáng một thứ gì, không có nhà dân, cũng chẳng có đèn đường hay dấu hiệu nào cả, Kuga chỉ có thể nhìn thấy một khoảng không trắng xóa. Và rồi giữa ranh giới mơ hồ chia cắt mặt đất và bầu trời, Kuga nhìn thấy một bóng người đang tiến đến gần. Trong làn tuyết rơi, hình dáng mờ ảo của người đó không thể nhìn rõ được, cứ thấp thoáng ẩn hiện sau màu trắng rộng lớn. Dáng đi của người đó vững chắc, mái tóc đen bị cơn gió trêu đùa nhưng vẫn giữ được nguyên vẹn đường nét và màu sắc.
“Haruka?”
Kuga đứng lại rồi, nhưng Haruka vẫn không chịu dừng bước. Trên con đường một chiều không ngã rẽ, những bước chân tiến thẳng về phía trước như chẳng có gì làm lạ. Dù vậy, khi khoảng cách được rút ngắn tới mức giọng nói có thể truyền đến tai, Kuga chợt lùi lại một bước, “Ha ha, hôm nay mày trốn học phải không?”, Kuga lên tiếng trước.
Haruka vẫn không chịu dừng bước.
“Này, có chuyện gì với tao sao?”
Haruka bước tiếp.
“Này, tao bảo mày dừng lại cơ mà.”
Bước chân của Haruka vẫn không dừng.
“Cái… quái gì…?” Kuga đẩy ngã Haruka đã tới ngay trước mặt. Cô cứ thế ngồi bệt trên tuyết không một chút kháng cự.
“Cái quái gì thế, mày bị gì vậy…”
Bất chợt vùng bụng của Kuga nóng ran. Cậu ta khẽ sờ tay lên đó thì thấy hơi ươn ướt. Và rồi một vệt màu đen lan dần trên chiếc áo khoác hoodie của cậu ta.
“… Không thể nào.” Ngay khi ngẩng mặt lên, Kuga bất thình lình bị một vật bằng kim loại lạnh buốt đâm vào miệng và gục xuống. Cơn đau đớn chưa từng nếm trải qua trước đó chạy ngang má bên trái. Cậu ta giữ lấy mặt rồi khập khiễng lùi lại. Khoang miệng Kuga tràn ngập vị máu tanh, và rồi dòng chất lỏng chảy ra dính dớp trên ngón tay, khiến chúng bị trơn trượt.
Kuga hét lên, nhưng những tiếng thét của cậu ta bị át đi bởi cơn gió bất thình lình ập đến như cơn thần phong không báo trước. Không chỉ vậy, gió cuộn lên dữ dội khiến con người ta chẳng thể phân biệt được đâu là đường chân trời và đâu là mặt tuyết phủ, tầm nhìn từ chỗ của Kuga cũng hoàn toàn biến mất. Dáng vẻ Haruka hiện ra trong làn tuyết trắng một cách đầy bất ngờ, mái tóc đen phập phồng như sống dậy, vướng víu vào khuôn mặt tạo cảm giác Haruka trông giống một oan hồn. Con dao trên tay Haruka ướt đẫm máu và bị tuyết bám lẫn biến thành một món dụng cụ kỳ ảo trong thế giới cổ tích.
Cô tiếp tục di chuyển còn Kuga thì bắt đầu bỏ chạy mà không hiểu lý do vì sao mình phải chạy, cậu ta không biết chuyện gì đang diễn ra và mình đang phải chạy trốn khỏi cái gì. Dù định sắp xếp lại những nghi vấn thì cơn đau cũng khiến tâm trí cậu ta bị gián đoạn và phân tán. Cậu ta vừa chớm ngoảnh nhìn lại thì lập tức thấy từ phía sau, một cô gái với nét mặt không chút biểu cảm đang cầm vật sắc nhọn đuổi theo. Kuga hoảng loạn chạy điên cuồng trên tuyết và liên tục la hét. Mặt tuyết có chỗ cứng chỗ mềm, tuyết quấn lấy chân khiến cậu ta chạy rất khó nhọc. Cùng với sự truy đuổi không khoan nhượng của Haruka, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần lại.
“Có ai cứu tôi với!” Kuga không còn sức để ý đến sự xấu hổ hay danh dự của mình mà chỉ tập trung toàn lực để kêu cứu, bàn chân từng hồi đạp lên tuyết và cứ thế điên cuồng chạy, bỗng thế giới đang từ màu trắng chuyển thành màu đen, và rồi sau khoảnh khắc lơ lửng kéo dài chưa đến một giây thì Kuga đã bị hút xuống đáy địa ngục.
Toàn thân đau đớn như bị hàng nghìn cây đinh đâm vào người, may mắn là Kuga không ngất đi. Nơi Kuga rớt xuống rất tối tăm và chật hẹp, tiếng rên rỉ đau đớn của cậu ta vang vọng bên trong và tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Nhìn lên phía trên, tuyết vẫn đang rơi xuống từ khoảng trời hình tròn bị cắt ra. Có vẻ cậu ta đã rơi xuống một cái giếng cũ không còn được sử dụng, nó có độ sâu khoảng chừng bảy, tám mét nhưng may mắn khi rớt xuống, cậu ta không gặp phải chấn thương nghiêm trọng nào. Bất chợt từ viền bầu trời hình tròn bị cắt ra ấy xuất hiện một cái bóng đang nhòm xuống dưới. Kuga kêu lên “Ối!” rồi níu chặt lấy bên trong thành giếng.
“Đ… Đủ rồi, làm ơn đi khỏi đây đi!”
Nhưng cái bóng không làm theo yêu cầu của Kuga mà nhìn xuống dưới thêm khoảng năm phút nữa, Kuga tự động thủ thế phòng có đá hay vật gì đó từ trên ném xuống, nhưng chẳng có gì xảy ra và rồi cái bóng kia cũng rời đi. Dẫu vậy, Kuga vẫn tiếp tục cảnh giác với phía trên, sau khoảng ba mươi phút trôi qua mà cái bóng không xuất hiện lại, cậu ta vui mừng nghĩ nó đã từ bỏ mình nên cảm thấy an tâm và những giọt nước mắt cũng bắt đầu tuôn trào.
Nhìn thân thể tả tơi đến thê thảm và lấm lem đầy máu, Kuga bồn chồn đưa tay chạm lên má và nhận ra máu đã bắt đầu đông lại. Nếu về nhà với khuôn mặt thế này thì mẹ sẽ khóc thét lên mất, chắc chắn mẹ còn lo vết thương sẽ để lại sẹo. Dù thế, những gì vừa đối mặt khiến cậu ta lên tới tột cùng của hoảng sợ và tinh thần của Kuga giờ cực kỳ bất ổn, thế nên ngay sau nước mắt, một tiếng cười điên rồ chợt vang lên. “Nó thật đáng sợ.”
“Mình không đời nào tưởng tượng được Nozaki đó lại định giết người theo cách ghê rợn vậy. Nếu nói cho cả lớp biết việc mình chết hụt thì bọn chúng sẽ kinh ngạc lắm và còn cười nhạo mình nữa. Bị chết hụt quả là một việc đáng xấu hổ.” Kuga nghĩ vậy. Bỗng nhiên cơ thể cậu ta trở nên lạnh cóng, có lẽ do máu chảy quá nhiều. Bị mất máu bao nhiêu thì người ta sẽ chết nhỉ? Kuga run rẩy thò tay vào túi áo khoác định gọi Kokura hay Sano, thế nhưng chiếc điện thoại đã không còn ở đó, có lẽ nó bị rơi lúc Kuga bỏ chạy.
“Tiêu rồi… Thế này thật sự chết mất thôi…” Kuga mở miệng định kêu cứu, nhưng âm thanh “bựt, bựt” như tiếng đứt lìa của từng sợi vải từ vết thương trên má vang lên, Kuga quằn quại trong cơn đau.
“Chết tiệt! Hôm nay là ngày quái quỷ gì thế! Bị Taeko lạnh lùng ngó lơ, bị giết hụt, toàn chuyện cực tồi tệ.” Kuga lầm bầm những lời oán hận rồi quyết hít vào một hơi đầy, gắng gượng trong cơn đau và tiếp tục kêu cứu.
⚝ ⚝ ⚝
Ước nguyện giản dị của ông Michio là muốn nhìn thấy gương mặt tươi cười của đứa cháu đang bị gắn đầy ống dẫn và băng kín cơ thể nằm bất động ở kia. Nụ cười rạng rỡ như chồi non mùa xuân của con bé liệu có quay trở lại? Những thiết bị duy trì sự sống của Shouko không thể đáp lời ông, chúng chỉ cho ông thấy khoảng cách tới thế giới bên kia của Shouko xa hay gần bằng những con số mà thôi.
“Cháu đang bị lạc đường đúng không, Shouko.”
“Shouko sẽ đến chỗ Kazuo hay quay về bên Haruka đây. Trên thế giới này có lẽ không có Đức Phật hay thần linh nào nỡ lòng bắt một đứa trẻ như thế bước đi trên con đường vô định đâu.” Ông nghĩ.
Ông Michio mua những nguyên liệu cho món súp miso thịt lợn và món hầm tại siêu thị phía sau bệnh viện. Có lẽ vì căn hộ ông đang thuê đã cũ nên gió lạnh từ các khe hở cứ lùa vào trong nhà. Cuộc sống vỏn vẹn chỉ có hai người vậy mà từ trái tim đến cơ thể đều bị đóng băng cả. Thực lòng ông Michio muốn mình có thể mang tới cho Haruka ít nhất là một bữa ăn nóng sốt.
Trời ngả dần về chiều, Aiba tìm đến căn hộ của hai ông cháu Haruka để thông báo ngày mai trường được nghỉ. Vì nhà trường không biết địa chỉ mới của cô nên chẳng thể thông tin qua mạng lưới liên lạc được, Aiba đã nhận trách nhiệm đó từ giáo viên.
“Mấy ngày qua bận rộn quá nên ta không chú ý, đã gây phiền phức cho cháu rồi.” Ông Michio nói.
“Haruka khỏe không ạ?” Aiba hỏi ông.
Ông Michio nhìn vào tấm cửa kéo của căn phòng đóng kín và đáp: “Ừm, con bé vẫn đến trường mỗi ngày, ta cũng bảo nó không cần phải gắng sức đi học đâu nhưng mà…”
“Vâng.”
“Có lẽ con bé lo lắng cho ta. Chắc hẳn nó đang cố gắng gượng. Cứ về đến nhà là nó lại lăn ra ngủ như đã dùng hết tất cả sức lực của mình vậy.”
“Vậy ạ?” Aiba cũng nhìn vào cánh cửa.
“Trông con bé rất đau khổ. Dù nó vẫn mỉm cười với ta, nhưng thực tình trong lòng nó đang gào thét.”
“Cháu có hứa với bạn ấy…” Aiba đưa hai tay bưng lấy tách trà rồi nhìn thứ nước màu xanh lục nhạt. “Mùa xuân đến, chúng cháu sẽ cùng đi chụp hoa lá gan.”
“Mùa xuân… à! Chắc chắn Haruka cũng rất háo hức nhỉ.”
Cơn gió mạnh lay động cánh cửa được làm không chắc chắn khiến ông Michio và Aiba đều giật mình.
“Tối nay chắc sẽ có tuyết rơi dày đấy nhỉ?” Ông Michio nhìn lớp tuyết đang bám trên cửa sổ và nói.
“Xin lỗi ông vì cháu đã ngồi lâu thế này. Cháu xin phép về ạ.” Aiba đứng dậy ra về và cúi đầu chào ông Michio trước cửa.
“Cảm ơn cháu vì hôm nay nhé, ta sẽ báo lại với con bé.”
“Vâng! Cháu xin phép về ạ.” Aiba mở cửa và ngay lập tức phải đón một cơn gió lạnh táp vào lưng.
“Aiba!” Ông Michio gọi với theo từ phía sau. “Vì ta mới đến đây nên chẳng biết gì nhiều, nhưng ở thị trấn này có nhiều nơi đẹp lắm phải không?”
Aiba đứng ở cửa ra vào, lắng tai nghe lời nói của ông Michio giữa những cơn gió không ngừng thốc tới.
“Thế nhưng, mọi chuyện đã xảy ra… Nơi này đối với chị em Haruka mà nói chỉ còn chất chứa sự đau khổ. Bây giờ, dù chỉ sớm hơn được một giây phút, chúng ta cũng muốn rời khỏi đây, bỏ chạy khỏi thị trấn này.”
Nói thật lòng thì thị trấn này là nơi vợ chồng con trai và đứa cháu gái của ông bị thiêu cháy, nó đúng là một nơi đáng căm hờn. Ông Michio đã giấu đi nỗi niềm không thể thổ lộ đó, nhưng khi nghe được lời chia sẻ của Aiba, chẳng hiểu sao ông lại muốn bộc bạch hết suy nghĩ của mình.
“Sau khi Haruka tốt nghiệp, ta sẽ dẫn con bé và Shouko quay về Tokyo.”
Đôi mắt Aiba hơi dao động nhưng nét mặt vẫn không thay đổi.
“Ta không nỡ chia cách cháu và Haruka đâu. Chắc chắn Haruka sẽ rất buồn, nhưng nơi này đối với Haruka hay chúng ta mà nói, đều quá lạnh. Ta tin rằng dù mùa xuân hay mùa hè thì cái lạnh đó cũng sẽ không thay đổi. Ta xin lỗi, Aiba.” Ông Michio cúi đầu nói tiếp. “Từ giờ cho đến khi tốt nghiệp, dù sao cũng xin nhờ cháu quan tâm đến Haruka nhé.”
⚝ ⚝ ⚝
“Biết rồi. Chà. Tệ quá, Sano. Vậy nhé.” Mamiya ngắt điện thoại rồi đá vào lưng Ikegawa đang chơi game.
“Giờ đang là thời điểm quan trọng, mày thôi đi được không?”
“Cái này cũng quan trọng mà. Xong ngay đây.”
Nói đoạn, Ikegawa dùng tay cầm điều khiển của súng điện tử bắn lũ xác sống đang tập trung thành bầy đàn nhưng không trúng phát nào. Bóng lưng của chúng cứ loạng choạng di chuyển theo chiều dọc lên xuống giống như chuyển động của Ikegawa.
“Thật là dở tệ, chẳng trúng phát nào cả.” Mamiya chê Ikegawa.
“Trò này dù có dễ thì cũng được cài đặt để khó chơi mà thôi.”
Mamiya nhìn hai mươi khẩu súng mô hình đang treo trên tường rồi cười nhạo Ikegawa.
“Mày bỏ phí bảo bối hả.”
“Sở thích của tao đơn giản chỉ là sưu tập và sửa sang cải tiến thôi, nên tay nghề vẫn còn chưa điêu luyện.”
Những phần mềm trò chơi hay máy móc chơi game mới nhất được bày trước màn hình lớn của tivi. Trên trần nhà, đích tập bắn vẽ hình người cầm súng đội mũ cao bồi màu đen treo lủng lẳng. Thêm đó là một núi các hộp đựng súng mô hình chưa được mở. Trên sàn nhà rải rác những viên đạn BB và nước có gas đang uống dở cùng những đồ ăn vặt đã dùng để khai tiệc.
Nơi này chính là căn cứ bí mật của Ikegawa và Mamiya. Được bố mẹ cưng chiều, nên chỉ cần nói ra thứ mình muốn là Ikegawa sẽ được họ mua ngay cho thứ đó. Cậu ta quả thực rất may mắn khi được ông trời ban cho điều kiện tốt như thế.
Nhất là căn nhà này. Để chúc mừng Ikegawa vào cấp ba, bố mẹ cậu ta đã đáp ứng mong mỏi có một căn nhà riêng của cậu ta. Mặc dù Ikegawa vốn đã có một căn phòng cực rộng ở nhà rồi, nhưng cậu ta vẫn muốn có một căn nhà lắp ráp trong vườn. Chỉ cần chốt chặt cửa, nơi này sẽ thuộc về riêng cậu ta, bố mẹ không thể tự ý vào trong được. Ikegawa đã dồn biết bao tâm huyết vào sở thích thu thập vũ khí thật của mình, bao gồm các loại dao găm, dao bướm, súng gây mê, dùi cui, tonfa, phi tiêu được Ikegawa bí mật mua về và cất giấu khắp nơi trong căn nhà lắp ghép này. Cái nỏ yêu thích của Mamiya vốn dĩ cũng là vật do Ikegawa mua.
Trên màn hình tivi, máu của lũ xác sống bắn ra tung tóe trước khi một dòng chữ nổi lên: Trò chơi kết thúc. Ikegawa đặt tay cầm chơi game xuống và quay sang phía Mamiya.
“Rồi, mày muốn nói chuyện gì?”
“Chuyện này xảy đến nhanh hơn tao tưởng, nhưng dự đoán của tao và nỗi bất an của mày có vẻ chính xác đó.” Mamiya nói.
“Vậy thì…”
“Chúng ta đi cảnh cáo đứa con gái đó không?”
Mamiya lấy điện thoại di động gọi vào số máy của Sayama Rumi. Đầu dây bên kia đổ chuông hồi lâu trước khi một giọng nói không mấy vui vẻ cất lên.
“Gì thế?”
“Đừng có mà “Gì thế?” với tao, đồ đần. Bắt máy nhanh lên chứ.”
“Rồi, có chuyện gì vậy?”
Mamiya kẹp điện thoại vào tai, quay sang màn hình tivi, cầm tay cầm rồi chuyển trò chơi sang mức độ khó.
“Kuga biến mất rồi.”
“Hả?”
“Điện thoại nó kêu nhưng không bắt máy. Tao gọi điện đến nhà nhưng người nhà bảo nó chưa về.”
“Chắc cậu ta đi chơi đâu đó chứ gì?”
“Không có chuyện ấy đâu, nó rất nghe lời mẹ, đi chơi bất cứ đâu nó cũng sẽ báo về nhà.”
Mamiya tấn công liên tiếp vào đám xác sống, chỉ một phát đã giết hết toàn bộ. Ikegawa ngồi cạnh cảm thán kêu lên, “Ồ…”
“Để chắc chắn tao cũng đã gọi điện hỏi Kokura và Sano nhưng bọn chúng đều không biết. Bọn nó không có thông tin gì của Kuga từ lúc chia tay ở trường cả.”
“… Chuyện này… là sao?”
“Sau vụ ba con nhỏ kia mất tích thì hôm nay tới lượt Kuga. Giờ tao có thể khẳng định chắc chắn rằng…” Mamiya chơi chán liền nhét tay cầm chơi game cho Ikegawa. “Chính là Nozaki. Con nhỏ Nozaki đó đã dùng thủ đoạn để giết tụi nó.” Mamiya khẳng định.
“Dùng thủ đoạn… để giết… Con nhỏ đó có thể làm vậy sao?” Rumi lo lắng.
“Nó đã làm rồi. Kết quả không phải đã thế này rồi sao? Bốn người hoàn toàn khỏe mạnh bị mất tích mà không rõ lý do.”
Phía bên kia điện thoại có vẻ đã hiểu ra và nuốt nước bọt.
“Haruka đã biến thành quỷ báo thù. Người tiếp theo biến mất có thể là mày đó, kẻ đầu sỏ.” Mamiya nói tiếp.
“Đồ… đồ ngốc, đừng nói nhảm.” Rumi rõ ràng đã bị dao động, “Tại sao chỉ có tớ, các cậu…”
“Bọn tao không dễ dàng bị giết như vậy đâu.”
“… Cậu định làm gì?”
“Bắt quỷ.” Mamiya ngắt điện thoại rồi quăng xuống sàn.
Ikegawa vẫn nắm chặt tay cầm chơi game và nhìn vào màn hình hiện lên dòng chữ kết thúc trò chơi.
“Sayama nói gì?”
“Con ngốc đó khá là lo sợ.”
“Tao nghe như mày đang hù dọa nó thì đúng hơn.”
“Hể.” Mamiya tóm lấy cây nỏ bên cạnh rồi nhắm vào cái bia có hình tay súng đang treo lủng lẳng.
“Mày không nghĩ đây là một diễn biến thú vị à, Ikegawa? Mèo hay quạ đều không đủ với chúng ta đâu.”
“Tóm lại, đi săn không?”
“À, săn thôi.” Vớ lấy khẩu súng mô hình treo trên tường, Ikegawa cũng ngắm vào cái đích có hình người cầm súng.
“Săn người sẽ có tâm trạng thế nào nhỉ… A! Trượt rồi.”
Những viên đạn BB bắn ra lệch mục tiêu và bay đi các hướng.
“Này, Mamiya, mày không cảm thấy bất mãn khi cứ phải sống ở thị trấn này à?” Ikegawa hỏi.
Ikegawa bắn trượt hết phát này đến phát khác.
“Ở cái thị trấn này không có karaoke, trung tâm giải trí cũng không. Không có thứ gì đáp ứng được bọn trẻ chúng ta cả. Tại sao mọi người không phát ốm cơ chứ, tao thấy điều đó thật sự thần kỳ đấy.”
Póc. Cuối cùng cũng có một phát trúng rìa ngoài, làm rung cái bia, tay súng trên đó như đang cười nhạo Ikegawa.
“Không đến mức độ đó. Vậy… Mày đang phát ốm hả?”
“Trước đây, tao thường thấy bất mãn với thân hình của mình.”
“Đừng có làm tao cười. Tao sắp ngắm bắn đấy.”
“Nhưng mà, Mamiya. Có lẽ tao hơi khinh suất, nhưng vụ tối hôm đó đã khiến tim tao như nhảy ra khỏi lồng ngực. Những thứ bị ứ đọng bao lâu nay đều được giải phóng cùng một lúc.”
“Chính sự tồn tại của bản thân mày mới là khinh suất đó.” Cò súng bị kéo, hình người cầm súng bị nhắm bắn vào đầu đã thôi cười.
⚝ ⚝ ⚝
Sayama Atsuko vừa lột vỏ quýt vừa không rời mắt khỏi cô con gái đang chống cằm trên chiếc bàn sưởi, thong thả xem tivi.
“Gì vậy ạ?” Rumi hỏi mẹ.
“Không phải kỳ lạ sao, việc con ở trong phòng khách suốt ấy. Đây, quýt nè.”
Rumi ăn không ngừng khi được mẹ lột quýt cho.
“Vậy? Con có chuyện gì muốn thảo luận không?”
“Không, nói là thảo luận thì không đúng, con có một chuyện muốn nhờ mẹ.”
“Quả nhiên là thế. Nào, cái gì thế?”
“Hôm nay… con muốn ngủ với mẹ.”
“Ể!” Mẹ Rumi cười và nói.
“Sao thế?”
“Không có gì ạ, con chỉ nghĩ là thỉnh thoảng mình nên làm vậy thôi.”
“À, mẹ biết rồi, con đã đọc truyện gì đáng sợ phải không?”
“Hê hê, thực ra… đúng là vậy ạ.” Rumi cười gượng.
“Rumi lúc nào cũng là đứa trẻ nhõng nhẽo nhỉ. Vậy con lên tầng hai lấy chăn xuống đây nhé.”
“Dạ.”
Vừa ra khỏi phòng, Rumi lập tức tắt nụ cười.
“Người biến mất tiếp theo có thể là mày đấy, kẻ đầu sỏ ạ.”
Giọng nói đe dọa của Mamiya lúc nãy lại vang vọng bên tai. Rumi đứng lặng người nuốt nước bọt và nhìn chằm chằm vào bóng tối đang chờ sẵn nơi góc hành lang, cô ta hình dung đôi mắt lúc ấy của Nozaki Haruka đang dần hiện ra trong bóng tối, khiến cả người Rumi run bần bật.
⚝ ⚝ ⚝
Bình thường, đây là khoảng thời gian cả nhà cùng quây quần xem tivi, nhưng Kuga lại đang bị tuyết vùi đến eo và bóng tối làm lộ ra đôi mắt âm u và đờ đẫn. Miệng giếng đã bị màn đêm chặn đứng lại, vì trời quá tối nên Kuga không đủ tự tin để mở mí mắt ra.
Tuyết sắp lấp đầy cái lỗ này không một chút khoan nhượng, nhưng ngay cả khả năng hay sức lực để phủi đi những bông tuyết đang vương trên đầu cũng không còn nữa rồi. Kuga nghĩ nếu tuyết cứ tích lại và dày lên thì cậu ta có thể thoát ra khỏi miệng giếng, nhưng đó chỉ là một suy nghĩ viển vông vì cơ thể cậu ta đâu thể chống chịu được đến lúc đó. Chỉ cần ngồi xuống là cơ thể sẽ ngay lập tức bị tuyết vùi lấp, nếu tuyết rơi giữa chừng mà đứng dậy thì cũng chẳng thể cử động được và vẫn sẽ bị kẹt. Có đợi tới lúc tuyết rơi lên đến ngực thì ý thức cũng đã bay mất rồi.
Kuga bị trói chặt dưới sức nặng của những bông tuyết cứ mỗi lúc một dày lên, chất thành đống và dần dần đông cứng lại, cậu ta không thể đưa tay lên phủi tuyết bám trên đầu. Giây phút cái lạnh áp chế lồng ngực và mang đi trái tim của Kuga đã không còn xa nữa.
“Nozaki Haruka.”
Trong đầu Kuga đang chất chứa những suy nghĩ về cô.
“Kể từ khi đứa con gái đó chuyển trường về đây, có điều gì đấy đã không còn bình thường. Mọi người vốn hòa thuận và trải qua những tháng ngày vui vẻ với nhau, vậy mà Haruka đã phá vỡ sự cân bằng đó.”
“Taeko cũng không phải kẻ nguy hiểm như bây giờ. Đúng là Taeko không hay tiếp xúc với người khác, thi thoảng lại tỏ ra khó chịu nhưng một khi trở thành bạn thì Taeko hiền lành hơn những gì mình vẫn tưởng. Thực ra Taeko rất biết cách quan tâm người khác, khi mình nói muốn đi nhuộm tóc, chẳng phải Taeko đã rất nghiêm túc quan sát tóc của mình rồi đưa ra nhiều lời khuyên như là chỉ cần cắt ngắn một chút hay nhuộm màu sáng sẽ hợp với mình hơn đấy ư? Khi mình đùa “Vậy Taeko cắt tóc cho tớ đi”, Taeko đã vui vẻ đáp lại: “Được thôi! Hôm nay đến nhà tớ đi.” Mình chắc chắn đã có thể làm tốt hơn, vậy mà… cho đến khi đứa con gái đó xuất hiện.”
Kuga cười khổ, “Hôm nay tâm trạng của Taeko xấu quá.” Kuga nghĩ vậy và khóc. “Nếu mai gặp, mình sẽ thử nhờ Taeko nhuộm tóc giùm vì tóc mình sắp trở về màu nguyên thủy rồi. Nếu tâm trạng Taeko vui trở lại thì tốt biết mấy. Ngày mai à! Ngày mai, tớ còn có thể gặp cậu nữa không?”