← Quay lại trang sách

Mùng Ba tháng Hai

Một buổi sáng lạnh thấu xương.

Ông Michio mở rèm cửa, đón những tia nắng mặt trời trắng mờ xuyên vào căn phòng. Nhìn những mái nhà san sát nhau trong khu dân cư được bao phủ bởi những lớp tuyết dày, làm phần mái nhà khum lên thành hình tròn, người ta hẳn sẽ nghĩ chúng giống như những đám nấm. Bên kia khung cảnh êm đẹp ấy là đống tro tàn của gia đình người con trai và giờ chúng vẫn nguyên ở đó, phơi bày những thứ đáng lẽ ra nên biến thành cát bụi. Khi tuyết tan nghe nói cũng là lúc đống đổ nát đó bắt đầu bị dỡ bỏ. Chúng đang phải nếm trải sự tra tấn của cái giá lạnh khốc liệt sau khi bị nung nóng trước đó. Dù chỉ sớm hơn một ngày thì ông Michio cũng muốn mang lại cho nó sự thanh thản.

Haruka rời khỏi nhà sau khi bước ra từ phòng ngủ với áo khoác và khăn choàng xong xuôi.

“Cháu đến chỗ của Shouko đó hả?” Ông Michio hỏi.

Haruka gật đầu.

“Vậy à, nếu thế thì chúng ta cùng đi nào.”

Haruka có vẻ phản đối. Ông Michio không hỏi tại sao nhưng những lúc Haruka muốn ở một mình, ông đều bằng lòng để cô làm như vậy. Hơn nữa ông cũng không muốn gây khó khăn cho cháu gái khi vặn hỏi này kia trong lúc Haruka chưa thể lấy lại được giọng nói.

“Vậy à, thế ông sẽ ở nhà và chuẩn bị bữa trưa. Chúng ta sẽ ăn món nào đó thật nóng sốt nhé.”

Haruka nở nụ cười với ông Michio nhưng ông lại cảm thấy nhói đau khi nghĩ nụ cười này cũng là do cô cố tạo ra để an ủi mình. Haruka rời khỏi nhà và căn phòng chỉ còn lại mình ông. Toàn thân ông Michio có cảm giác lạnh lẽo hơn cả không khí trong căn nhà.

“Làm tiếp thôi!” Ông lấy lại tinh thần.

Bữa trưa hôm nay ông quyết định làm món canh miso thịt lợn và nhanh chóng vào bếp để chuẩn bị mọi thứ. Sau khi vợ qua đời, ông sống một mình suốt một thời gian dài nên đã quen với việc nấu ăn hằng ngày. Ông có thể vo gạo, thái rau và làm nhiều việc khác nữa. Vì tuổi tác đã cao nên việc nhai thịt cũng trở nên khó khăn, vậy là ông quyết định cắt nhỏ thịt để dễ ăn hơn. Ông mở tủ đựng chén bát rồi lại mở ngăn kéo để tìm kéo làm bếp, sau đó một lần nữa mở tủ đựng chén bát ra tìm kiếm nhưng không thấy kéo đâu cả. Ông khoanh tay lại và khẽ kêu, “Hửm… m…”

Haruka một mình rời khỏi nhà và mở chiếc ô màu đỏ ra, tuyết rơi đọng lại bên trên đó. Cô đang in những dấu chân của mình lên con đường rừng và hướng về phía bệnh viện. Từ trong bóng cây đang ẩn náu, Mamiya Ikegawa nhìn chăm chú bóng lưng Haruka và tìm kiếm thời cơ. Mamiya liên tục chỉnh sửa lại tư thế cầm nỏ của cậu ta, cứ mỗi lần đánh mất cơ hội Mamiya lại tặc lưỡi.

“Không cần vội thế đâu, Mamiya. Chúng ta nên thận trọng.” Ikegawa trấn an Mamiya.

“Tớ đang thận trọng đây, vì số lượng tên bắn có hạn mà.”

Có năm mũi tên trong bao đựng đeo sau lưng Mamiya, cộng thêm mũi tên đã được lắp vào nỏ, tổng cộng là sáu cây.

“Bọn mình có nhiều hơn thế mà.”

Mamiya liếc mắt sang cây súng mô hình cầm trong tay Ikegawa rồi khịt mũi cười. “Mày không thể giết người bằng súng mô hình đâu. Mày có thứ nhạy hơn cơ mà.”

“Cái này là quen tay nhất rồi.”

“Bắn không trúng thì không thể nói là quen tay được.”

“Tao có chuẩn bị rồi.”

Ikegawa vén vạt áo khoác lên và cho Mamiya xem chiếc dao găm được bỏ vào bao vừa khít rồi hỏi: “Mày sẽ làm thế nào nếu có cuộc chiến giáp lá cà?”

“Tao sẽ không để kẻ địch lại gần mình.” Mamiya nói vẻ chắc chắn.

“Kìa.” Mamiya hất cằm về phía trước.

Chiếc ô hạ xuống che đi hình dáng của Haruka đang vừa cúi đầu vừa bước đi trên đường. Điểm nhắm bắn được đơn giản hóa bằng đích đến là chiếc dù, Mamiya thừa sức nhắm vào mục tiêu và bắt đầu kéo cò. Mũi tên phóng ra bay xuyên qua mảnh áo, sượt qua Haruka và ghim vào cái cây gần đó.

“A… a… Quả nhiên mày sẽ bị căng thẳng khi mục tiêu là con người nhỉ.” Ikegawa trêu chọc.

“Im đi!” Mamiya nhanh tay lấy mũi tên tiếp theo lắp vào nỏ, trong khi chân đạp vào bàn đạp rồi lấy hết sức kéo dây cung thì bóng dáng của Haruka bỗng biến mất. Hai bọn chúng tiến lại gần chiếc ô bị bỏ lại trên tuyết và cảnh giác nhìn xung quanh. Dưới bóng ô là một đám cỏ đang mọc tụm với nhau, chúng có hình tam giác.

“Lúc nãy nó nhìn đám cỏ này hả? Thật là bình tĩnh.”

Mamiya và Ikegawa giẫm nát đám cỏ rồi ngó nghiêng xung quanh, nhưng không thấy bóng người nào thoắt ẩn thoắt hiện chạy giữa những bụi cây cả.

“Nó chạy mất rồi! Đúng là ngoài dự tính.”

“Nhưng mày không nghĩ giờ cuộc săn mới chính thức bắt đầu sao?”

“Ồ, không nghĩ ra đấy, Ikegawa. Nào, hai đứa mình chia nhau ra đi.”

“Ừ hừ hừ hừ…” Ikegawa cười nham hiểm.

“Không hiểu sao tao cảm thấy rất phấn khích Mamiya à.”

Mục tiêu hạ gục không phải là đám xác sống, cũng không phải kẻ khủng bố hay quái vật khổng lồ mà là Nozaki Haruka.

Ikegawa lấy tay lau đi những hạt tuyết vương trên kính. Màn chơi này có độ khó rất cao, ngay cả tầm nhìn và tình huống cũng không tốt, nhưng đây là một cuộc đi săn đáng thực hiện. Dù sao thì, nguyện vọng bấy lâu nay của Ikegawa đã trở thành hiện thực. Ở cái thị trấn quê mùa này, sự tồn tại của Nozaki Haruka đúng là thứ chất độc. Hơn nữa, đó còn là chất kịch độc mà chỉ một lượng nhỏ thôi cũng đủ ăn mòn Ikegawa. Nét đẹp đó là vẻ đẹp rời xa hiện thực và trở thành không tưởng, một bông hoa đáng yêu đột nhiên nở dị thường trên cánh đồng khô cằn. Sự đáng yêu ấy là giả dối, thực chất nó chỉ là một bông hoa có độc biết đùa giỡn và làm mê hoặc tâm trí con người ta mà thôi. Ikegawa hiểu bản thân không có tư cách thưởng thức bông hoa đẹp ấy, bởi ngoại hình của cậu ta thua kém tất cả mọi người trong lớp. Và Nozaki Haruka đã lựa chọn Aiba là người may mắn có thể thưởng thức mình.

“Hóa ra là thế, bọn họ rất hợp nhau và sẽ không có chỗ cho mình.” Ikegawa đã hiểu ra điều đó. Chính vì thế nên cậu ta bực tức, khó chịu và căm hận. Cho dù có thể dễ dàng đạt được những thứ mình muốn như game hay súng mô hình, thì cậu ta vẫn chẳng thể có được bông hoa Haruka. Nhưng, nếu không thể nào nắm trong tay, vậy tại sao nó lại lọt vào tầm mắt mình, tại sao nó lại dùng chất độc đục khoét cơ thể mình, thà rằng cậu ta phá hủy sự tồn tại của nó còn hơn. Nỗi căm thù và đam mê ấy ngày qua ngày lại càng lớn hơn, Ikegawa đã mơ rằng một lúc nào đó sẽ được chà đạp lên bông hoa mang tên Nozaki. Vì thế, ngày hôm nay đối với Ikegawa là một ngày kỷ niệm của ước mơ được trở thành sự thực.

“Nozakiiiii…” Giọng Mamiya vang vọng khắp khu rừng. “Tao đã tẩm dầu rồi châm lửa đốt nhà mày đó, chính tụi tao đã làm chuyện đó đấy. Bố mày và cả em gái mày đã bị tao thiêu chết. Thực sự lúc đó rất dã man! Thế nào, mày không hận tao à, mày không muốn đánh, không muốn báo thù cho gia đình mình à?”

Hóa ra là như vậy, Mamiya định thổi bùng sự phẫn nộ của Haruka. Đúng là Mamiya đã có suy tính từ trước.

Ikegawa tựa lưng vào cái cây gần đó rồi phán đoán tình hình xung quanh.

“Tao sẽ nói cho mày biết một chuyện thú vị, lúc bố mày đang bị tao dọa dẫm bằng cây nỏ thì Ikegawa đã định hiếp em gái của mày. Vì đã lỡ châm lửa đốt nên mục đích của nó không thành và nó rất tiếc về điều đó.”

“Aaaaaaaaa!” Một tiếng hét ngân dài, Ikegawa lao tới vồ lấy Haruka và trèo lên người cô. Ikegawa thở gấp gáp.

“Tìm… tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi! T… tuyệt vời. Làm được rồi. Hahahahaha!” Giọng cười của Ikegawa vang lên đầy kích động cùng cảm giác hưng phấn vì cuối cùng cậu ta đã có thể nhìn bông hoa mình vẫn hằng ao ước ở cự ly gần đến vậy. Haruka vùng vẫy phản kháng, Ikegawa liền dùng súng mô hình bắn vào lớp tuyết sát bên mặt cô.

“Không được cử động! Không được cử động. Tao sẽ điên lên đấy. Mày không muốn khuôn mặt của mình bị thương chứ? Vẫn chưa đâu nhỉ.”

Ikegawa dùng bàn tay nhơ nhớp mồ hôi dầu xoa lên mặt Haruka rồi vén mái tóc lên, tiếp đó cậu ta thì thầm vào tai Haruka những lời ca tụng.

“Quả nhiên là mày rất đẹp, đám con gái trong lớp không thể cạnh tranh với mày được. A… a… Tao đã luôn muốn chạm vào mái tóc này.” Ikegawa chúi mũi hít hà mái tóc mà cậu ta đang lùa tay vào và thì thầm.

“Aaaaa, đúng vậy, dù thế thì cái thằng Mamiya thật tệ mà. Nó nói tao muốn xâm phạm em gái mày đều là nhảm nhí đấy… Mày không tin đúng không… Nhưng mày cũng quá đáng như thế thôi… Chẳng phải mày không thèm để mắt đến tao sao, chẳng phải mày đã cự tuyệt tao sao, aaaaa.”

“Ư…” Ikegawa rên rỉ kêu lên một tiếng ngắn ngủi.

Một cái mỏ màu bạc ghim vào mu bàn tay đang vén mái tóc Haruka. Đó chính là cái kéo làm bếp của nhà cô, Haruka cố đâm thủng bàn tay dày của cậu ta nhưng chỉ làm rách được lớp da và đâm vào trên phần xương, bởi nó trơn tuột đến nỗi mũi kéo không thể xuyên qua được. Haruka liền chuyển sang đóng mở kéo liên tục, cắt đứt các dây chằng nối xương, cơ thịt, gân và mạch máu của cậu ta.

Ikegawa vừa rống lên la hét đầy giận dữ vừa hất văng kéo ra và đưa tay còn lại định rút chiếc dao găm đang đeo ở thắt lưng, nhưng động tác di chuyển khá chậm chạp, nên trước khi rút được thì chiếc kéo bằng sắt đã lao thẳng đến cái mũi của cậu ta, gần như cắt đứt lớp vách ngăn bằng sụn. Ikegawa đau đớn, nghiến chặt răng cố vung vẩy con dao nhưng không thể tạo ra được dù chỉ một vết xước cho kẻ địch đang tấn công ở cự ly rất gần. Rõ ràng cậu ta thật vô năng ngay cả khi đánh nhau giáp lá cà.

Pặc. Tiếng một vật cứng nào đó bị cắt vang lên, Ikegawa rời khỏi người Haruka và nhảy dựng loạn xạ. Vài giây trước cảnh tượng ấy, Mamiya đang đứng núp sau một cái cây cách hai người họ khoảng năm mét và chờ đợi thời điểm để tấn công. Nhưng rồi cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát và nhảy lung tung của Ikegawa đã cản trở Mamiya bắn tên. Haruka chầm chậm đưa tay với lấy con dao đang bị cắm vào tuyết.

“Chính là lúc này đây.” Mamiya nghĩ trong đầu.

Mamiya kéo cò, mục tiêu nhắm bắn và cả thời điểm đều chính xác, mũi tên hướng thẳng về phía trước, chuẩn bị bay xuyên qua mặt Haruka. Khi Mamiya tin chắc mình đã thắng thì Ikegawa lại nhảy ra trước mặt Haruka và đúng lúc đó mũi tên carbon màu đen bào qua phần thái dương của Ikegawa và ghim vào một cái cây gần đó. Ikegawa lập tức như hết pin và trở nên ngoan ngoãn. Phần thái dương bị trúng tên lõm sâu vào lộ ra thứ chất lỏng màu hồng và bốc hơi từ chỗ đó, tròng mắt đen đảo lung tung từ trái qua phải, khuôn mặt cậu ta trông như miếng thịt bò muối trộn lẫn máu và tuyết, y hệt những xác sống trong trò chơi hôm qua.

“Này… này Ikegawa.”

Ikegawa phản ứng lại với tiếng gọi rồi hét lên, “Nozaki, tớ thích cậuuuuu” và lao thẳng vào Mamiya.

Mamiya bị Ikegawa đang mất kiểm soát đánh văng nỏ, đôi mắt đánh mất đi ý chí chiến đấu và lập tức kêu lên như một con thú bé nhỏ và nhút nhát.

“Thích! Mình thích cậu Nozaki! Mình thích cậuuuu…”

“Cút đi, đồ điên!” Mamiya quát và đá bay khuôn mặt đang lao tới của Ikegawa, khiến Ikegawa ngã nhào ra tuyết.

Mamiya định nhặt nỏ lên bỏ chạy nhưng đã bị Haruka từ bên cạnh lao tới đâm dao vào bên hông sâu lún đến tận cán rồi lại trượt dao sang ngang.

“Đợi, đợi một giây!” Mamiya với tay về phía Haruka, nhưng chắc chắn Haruka sẽ không đợi cậu ta. Với sự mạnh mẽ và sức nặng của con dao vung xuống giữa hai ngón tay giữa và ngón trỏ, mọi thứ quan trọng như dây thần kinh, mạch máu, gân của Mamiya đều đứt lìa.

“Tao nói là đợi một giây. Aaaaa!”

Mamiya bỏ chạy rồi tiếp tục vấp ngã. Thứ gì cũng được, vũ khí… Mamiya sờ soạng bao đựng mũi tên trên lưng mình, nhưng chẳng còn gì cả, vì chúng đã bị rơi hết rồi.

Không phải như thế này. Đứa con gái đó sẽ thắng mất thôi. Mamiya hốt hoảng thu tay về, nhưng rồi cậu ta phát hiện ra một thứ đột phá ngay bên cạnh mình và bắt đầu bỏ chạy.

Đúng vậy. Cảnh sát. Gọi cảnh sát. Điện thoại trong túi quần nhưng thật khó với tới vì tay phải quá bận rộn, còn tay trái thì không sử dụng được.

Làm thế nào đây? Mamiya khóc thét. Ngay sau đó, có tiếng gì như giẫm phải mảnh thủy tinh vang lên từ dưới chân Mamiya, đó là tiếng chuông kết thúc màn kịch chạy trốn. Nơi Mamiya đang cắm đầu chạy tới chính là giữa mặt hồ đóng băng.

“Tiêu rồi!” Mamiya nghĩ trong đầu.

Tiếng nứt của mặt băng dần lan rộng dưới chân. Sự tuyệt vọng chưa kịp ập đến với Mamiya thì cậu ta phải nhận thêm một đòn tấn công. Đầu mũi tên đi vào từ sau gáy rồi bay ra từ dưới cằm. Cơ thể Mamiya vẫn lao về trước, mặt băng dưới chân vỡ ra thành một cái lỗ đủ lớn để nuốt chửng cậu ta vào bên trong. Và giờ, Mamiya đang ở trong dòng chảy chậm chạp của thời gian cho tới khi kết thúc cuối cùng cũng đến.

Bên bờ hồ, Mamiya nhìn thấy hình bóng của Haruka đang nạp mũi tên vào nỏ.

“Vẫn chưa dừng lại à.” Mamiya nghĩ vậy, sự thảm bại khắc sâu hoàn toàn trong tâm trí rồi cơ thể cậu ta chìm nghỉm trong hồ nước đóng băng.

⚝ ⚝ ⚝

Cảnh báo tuyết rơi lớn được phát đi, trong đó bao gồm cả thị trấn Ootsuma. Nhân viên dự báo thời tiết nói rằng tùy từng khu vực mà có thể có tuyết lớn.

“Thị trấn này thật khắc nghiệt.” Ông Michio lẩm bẩm rồi tắt tivi. Khi tiếng chuông đồng hồ ngừng lại cũng là lúc ông Michio nhận ra đã muộn thế này rồi.

Giờ đây vợ chồng con trai ông đều đã mất, đối với Haruka và Shouko mà nói, ông chính là người thay thế bố mẹ chúng. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa thời gian sẽ chậm lại theo ý muốn của ông, bản thân ông sống được tới khi nào? Liệu ông có thể thay thế bố mẹ chúng không? Ông Michio liên tục nghĩ về những điều bi quan như thế.

Có tiếng mở cửa vọng đến từ trước nhà, luồng gió lạnh theo đó mà xộc thẳng vào bên trong. Ông nghĩ chắc Haruka đã đi thăm Shouko về nên liền xốc lại tâm trạng rồi ra đón cháu gái.

Haruka đứng đó với chiếc áo khoác đầy bùn đất.

“Haruka… Cháu sao vậy? Có chuyện gì thế?” Ông Michio nhìn vào đôi mắt trống rỗng của Haruka và hỏi.

“Cháu có sao không? Cháu bị ngã hả? Vết thương thì sao… Cháu có bị thương không?”

Haruka khẽ gật đầu rồi ngồi cạnh bậc cửa, tháo ủng ra. Ông Michio nhìn vào tấm lưng dường như có thể xuyên thấu rồi biến mất của Haruka và nghĩ chắc cháu gái lại làm việc gì đó tiêu hao năng lượng ngoài kia.

“Tạm thời cháu hãy đi tắm đi. Cả người lạnh hết rồi. Ông sẽ giặt đồ cho cháu.”

Nhận lấy chiếc áo khoác từ Haruka, ông liếc nhìn xuống cổ áo, trên đó lấm tấm những chấm nhỏ màu đỏ. Tiếng kim đồng hồ lại bắt đầu vang đều.

⚝ ⚝ ⚝

“Minami, đừng chịu đựng!”

“Đúng đúng, chịu đựng chính là chất độc đó.”

“Minami, muốn nôn thì đừng có ngại nhé, cứ nôn đi.”

“Nhưng nôn xong thì tự đi mà dọn.”

Một chiếc tủ khóa bằng sắt cao khoảng mét tám, rộng chừng sáu mươi phân và sâu bốn mươi phân. Sự tồn tại của Minami chỉ được tha thứ khi chui vào trong chiếc tủ đó. Trong đó là tất cả tuổi trẻ của Minami Kyouko và cũng là gốc rễ cho những cơn ác mộng vô tận. Khởi đầu một ngày mới sẽ là Minami bị khóa trong chiếc tủ, nếu không đám học sinh cùng lớp sẽ không chịu vào lớp. Trong chiếc tủ đó, Minami làm bạn với xô chậu và mút lau sàn. Trong bóng tối và đám giẻ hôi hám, Minami chỉ có thể đứng học như nằm trong quan tài. May thay Minami vẫn có thể nhìn thấy bảng từ lỗ thông khí của cánh cửa, nếu cố gắng còn lấy được cả vở. Vì đã quá quen với việc này nên các giáo viên cũng chẳng thèm bận tâm, thậm chí còn xen vào giữa những tiếng cười của đám học sinh mà chế nhạo, “Minami, em có giải được bài này hay không?”

Ở trường, biệt danh “Minami tủ khóa” nổi tiếng hơn cả “Hanako nhà vệ sinh”.

“Ơ này! Hôm nay không nôn à!”

“Này, thế thì chán lắm Minami.”

“Nhanh nôn đi!”

“Không phải cậu ta chưa ăn gì cả sao?”

“Ê! Vậy hả? Minami, không ăn sáng là không được đâu.”

“Nếu vậy thì chắc không nôn được đâu.”

“Thế cậu đi lấy hộp cơm kinh khủng mà mẹ nó làm chuyển đến cho nó đi.”

Và rồi, hộp cơm mẹ làm cho Minami được mang tới chỗ lỗ thông khí của cái tủ. Qua khe hở, từng hạt cơm bết dính được nhét vào bên trong, trứng chiên bị dập nát, thịt viên đã không còn hình dạng tròn vốn có, món củ bào thì rơi ra từng sợi, măng tây xào bơ không hiểu sao có lẫn cả bụi đất. Hộp cơm đã bị cái tủ tiêu hóa khi được đưa qua lỗ thông khí và giờ chẳng khác gì đống hổ lốn. Nếu Minami không ăn hết mà bỏ lại bất cứ thứ gì, chúng sẽ đá cái tủ cho đến khi nó móp méo mới thôi. Ăn xong cũng là lúc chúng chờ Minami tống táng tất cả ra ngoài. Đám học sinh cùng hùa theo cười nhạo.

“Nôn đi, nôn đi!”

Nguyên do là vì tinh thần vốn yếu đuối, nên cứ khi nào thấy căng thẳng, cơ thể Minami sẽ tự động phản ứng bằng cách tống hết những thứ trong dạ dày ra khỏi miệng. Vì thế, để xóa bỏ buồn chán, đám học sinh cứ liên tục tạo căng thẳng cho Minami rồi thưởng thức màn trình diễn của cô, thậm chí chúng còn gây ra những chuyện rất kinh khủng, và Minami giống như một vật trưng bày vậy. Sau khi tự mình dọn xong đống hổ lốn đó, bọn chúng sẽ cợt nhả Minami: “Được rồi, mày vất vả quá.”

“Tại sao? Tại sao mình lại bị đối xử đến mức này? Tại sao mình phải chịu đựng những ánh mắt như vậy?” Minami Kyouko tự hỏi.

Từ giờ đến lúc tốt nghiệp, sẽ chẳng có ai giải thích cho Minami và chắc chắn cũng không có lý do gì cả. Nếu có thì đó chính là Minami Kyouko. Vì mình chính là Minami Kyouko.

“Cô Minami?”

Cô Minami bị kéo trở lại thực tế sau phút giây hồi tưởng lại cơn ác mộng trước kia. Một thầy giáo đang dùng bút chì chỉ vào chiếc điện thoại.

“Cô có điện thoại từ phía cảnh sát kìa.” Anh chàng giáo viên truyền đạt cho Minami xong liền quay trở lại làm việc.

Màn hình điện thoại đang nhấp nháy, khiến cô Minami không kịp gạt bỏ những gì còn sót lại của cơn ác mộng vừa đeo bám bản thân. Cô biết lý do của cuộc điện thoại này, chắc là về việc một số học sinh đã không trở về nhà.

“Hết đứa này đến đứa khác, toàn những chuyện phiền phức.” Cô Minami nhìn chằm chằm vào nút đỏ nhấp nháy đang hối thúc với biểu cảm như muốn nói đây là việc của người khác kia mà.

Đi cùng thầy hiệu phó đến sở cảnh sát, vừa bước xuống xe liền có người chạy vội đến chỗ cô Minami, gấp gáp nói với cô ta, “Thế nào rồi cô Minami? Con trai chúng tôi không về nhà!”

Đó là bố mẹ Kuga Hidetoshi. Bà Masae - mẹ Kuga - với vẻ mặt bồn chồn đang cắn mạnh vào môi và nói không ngơi nghỉ, “Từ trước đến giờ con tôi chưa bao giờ đi qua đêm cả, vậy mà lần này nó không nghe điện thoại. Chắc chắn chuyện này không bình thường! Không phải cô biết điều gì đó sao cô Minami?”

“Bà Kuga, cô Minami không…” Thầy hiệu phó cắt ngang.

“Tôi đã hỏi thăm rồi, ba nữ sinh khác cũng giống Hidetoshi nhà tôi không về nhà, chẳng phải kỳ lạ lắm hay sao! Không dưng cả bốn đứa đều không nói gì mà biến mất! Cô Minami, là giáo viên chủ nhiệm của bọn chúng mà cô không biết chút gì sao? Cô nói gì đi chứ!”

Khuôn mặt cô Minami hiện lên vẻ lảng tránh rõ ràng và thở dài, “Ở trường, em Kuga có nhiều biểu hiện không nghiêm túc.”

Bà Masae quay mặt sang chồng như muốn hỏi “Người này đang nói gì vậy nhỉ?”.

“Thái độ trong giờ học cũng không tốt… À không, là vô cùng tồi tệ, nói năng với giáo viên thì không thể tin được. Quy định của trường học là nghiêm cấm đổi màu tóc, vậy mà cậu ta thế nào? Cái màu tóc đó… Mà thôi, có nêu ra thì cũng không hết đâu.”

“Cô Minami đang nói chuyện gì thế?”

Nhìn nét mặt của hai vợ chồng Kuga đang đơ ra, hiệu phó liền hốt hoảng ngăn Minami lại, nhưng cô ta không quan tâm mà vẫn tiếp tục nói.

“Nói thật thì Kuga là một đứa trẻ khó bảo. Tôi nghĩ một đứa trẻ ngỗ ngược như vậy không về nhà một hay hai ngày thì cũng không quá kỳ lạ đâu.”

“Cô… cô đang nói cái quái quỷ gì thế!”

Bà Masae tóm lấy cô Minami, vừa lắc dữ dội vừa nói đầy kích động, “Làm sao cô có thể nói như vậy vào lúc này cơ chứ?” Bà Masae ứa nước mắt và không thể tha thứ cho những lời lẽ thốt ra từ người giáo viên đang bác bỏ và phủ nhận hoàn toàn đứa con trai của bà.

Chồng bà và thầy hiệu phó định tách hai người ra nhưng tay bà Masae vẫn nắm chặt áo khoác của cô Minami không buông.

Cô Minami với vẻ mặt thách thức như muốn nói “Xin mời, cứ làm gì tùy thích” tiếp tục bị bà Masae lắc dữ dội. Khi bắt đầu không chịu đựng được, cô Minami chợt bật cười vì cảm thấy mọi chuyện quá lố bịch.

“Cả bố lẫn mẹ của nhà này đều giống côn trùng vậy, thật sự phiền phức, xúi quẩy và bẩn thỉu. Đúng là những con giòi bố mẹ, mà sau cùng bố mẹ của cặn bã cũng là đồ cặn bã thôi. Đám trẻ hỗn xược sống trong thế giới của sự vô trách nhiệm, được bố mẹ yêu thương chiều chuộng đến sinh hư, ngay cả việc con cái mình gây ra phiền phức cho người khác cũng không biết. Đó là lỗi của bọn chúng, chính chúng là kẻ tự gây rối cuộc đời mình.” Cô Minami nghĩ trong đầu.

“Chờ đã, người phụ nữ này, cô đang cười đấy hả?”

Bà Masae tỏ vẻ kinh hãi, “Thật kinh tởm… Cô đang cười cái gì vậy hả? Tại sao cô có thể cười vào lúc này được chứ? Thật là không bình thường, người phụ nữ này đúng là không bình thường!”

“Người không bình thường là bà đấy. Đồ giòi bọ.” Cô Minami buột miệng nói.

Đúng lúc ấy, tiếng la hét kích động của bà Masae dừng lại. Cả vợ chồng Kuga và thầy hiệu phó đều đông cứng nét mặt.

“A…” Cô Minami nhận ra câu nói vừa buột khỏi miệng. Chết rồi, mình đã nói thành tiếng.

Bà Masae vung tay tát vào má cô Minami, phản lực truyền vào lòng bàn tay bà Masae nặng gần bằng sức mạnh của một cú đấm. Ngay lập tức bà Masae được người chồng giữ lại. Bà vừa khóc vừa run rẩy, đôi mắt dao động như cái cúc sắp sút chỉ.

“Đính chính lại! Đính chính lại lời cô nói Hidetoshi là một đứa trẻ ngỗ ngược ngay lập tức, cô phải đính chính lại cho tôi! Người đàn bà điên này!”

Những viên cảnh sát chứng kiến sự việc cũng tiến lại gần, “Xin hãy bình tĩnh.”

“Màu tóc của con trai tôi thì sao? Nó mới có mười lăm tuổi thôi! Vẫn là một đứa trẻ! Nó đang ở độ tuổi dậy thì mà! Cái độ tuổi chống đối và làm sai đấy thôi! Những điều đó ở con trai tôi chẳng có gì là khác thường cả!”

“Masae! Đủ rồi, tạm thời về nhà thôi!” Người chồng can ngăn.

“Không phải cô cũng từng trải qua thời kỳ như vậy hay sao! Vậy mà cô không thể hiểu cho nó, đúng là một giáo viên thiếu tư cách! Cô bỏ việc đi! Giáo viên mà như thế thì bỏ đi! Bề ngoài của Hidetoshi có thể khó hiểu, nhưng nó là một đứa trẻ cực kỳ ngoan!”

“Đứa trẻ ngoan? Hê! Đó là một đứa trẻ ngoan cơ đấy? Thằng ranh ngu ngốc đó ư!” Minami lắc đầu cười và uốn cong đôi môi đã lem một chút máu, rồi nói: “Con trai bà mà về sớm được thì tốt nhỉ.”

Bà Masae hoàn toàn câm nín trước vẻ ghê tởm toát ra từ giọng cười của cô Minami.