← Quay lại trang sách

CHƯƠNG BA Mùng Bốn tháng Hai

“Thế giới cát trắng” là nơi con người không thể sống. Aiba vừa nhìn ngắm phong cảnh tuyết trắng của thị trấn Ootsuma vừa nghĩ tới lời chú thích được ghi trong bộ sưu tập ảnh yêu thích của mình. Đó là bộ sưu tập đầu tiên được một nhiếp ảnh gia chụp phong cảnh nổi tiếng xuất bản, thứ quan trọng giúp Aiba bén duyên với nhiếp ảnh. Lời chú thích “Thế giới cát trắng” là ẩn dụ về một thế giới chết giống như sa mạc, nhưng không có nghĩa Ootsuma là thị trấn khiến con người ta liên tưởng đến sự chết chóc. Aiba đang bước đi trên con đường với đồng lúa trải rộng hai bên. Tuyết rơi khiến cánh đồng trở nên thật tẻ nhạt, khắp nơi phủ một màu trắng xóa và bằng phẳng, tựa như một sa mạc chết nhưng đó chỉ là một phép so sánh hoa mỹ thôi. Aiba cười gượng, lý do cậu làm một việc vô nghĩa như thế này có lẽ chỉ là để được giống người đó.

“Bà ơi! Bà đang làm gì vậy?”

Bà của Aiba, bà Kikuko, mở ô và đang đứng trước nhà.

“Cháu về rồi, Mitsuru. Xin lỗi nhé, tuyết rơi thế này mà còn sai cháu đi mua đồ.”

“Không sao đâu ạ, cháu rất thích đi dạo khi có tuyết rơi mà bà. Hơn nữa, bà đang làm gì thế ạ? Bà sẽ bị cảm lạnh mất.” Aiba vừa hỏi vừa phủi đi những mảng tuyết bám trên vai mình rồi bước vào nhà.

“À! Bà nghe nói lớp Mitsuru có mấy người không về nhà. Thật đáng lo nhỉ.”

“À! Không sao đâu ạ. Cháu sẽ không biến mất đâu.”

“Không biết khi nào tuyết mới ngừng rơi, bố mẹ chúng chắc là lo lắng lắm.”

Từ trong nhà có tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Để cháu nghe cho ạ.” Aiba đặt những thứ đã mua xuống rồi chạy vào phòng khách nhấc ống nghe điện thoại.

“… Mitsuru hả? Bà đâu? Cho mẹ nói chuyện với bà.”

Cuộc điện thoại là từ mẹ.

“Lâu lắm mới nói chuyện với con, vậy mà mẹ không có gì để nói sao?” Aiba phàn nàn.

“Được rồi, con mau gọi bà lại đây đi.” Mẹ cậu đáp.

Những cuộc điện thoại từ mẹ lúc nào cũng vậy, không bao giờ lắng nghe chuyện của người khác, mà toàn việc cấp bách.

“Ở đây tuyết rơi dày lắm, nhà trường đang cho bọn con nghỉ học.” Aiba cố trò chuyện với mẹ.

“Bà con đâu?”

“Chỗ mẹ thế nào? Có lạnh không?”

“Con đưa máy cho bà đi.”

Aiba gắng sức tạo ra một cuộc trò chuyện vô ích.

“Lại là tiền ạ?”

“Đưa máy cho bà đi.”

“Mẹ đi tìm chỗ làm đi.”

“Được rồi, con đưa máy cho bà đi. Nhanh lên, nhanh, nhanh.” Mẹ Aiba cứ lặp lại với giọng điệu máy móc.

“Mẹ chẳng đến thăm con gì cả, nếu mẹ thấy phiền thì con sẽ đến đó.”

“Con không cần đến đâu.”

Đó là lời duy nhất chứa suy nghĩ thật của mẹ Aiba.

⚝ ⚝ ⚝

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện nằm ngoài vùng phủ sóng.” Sayama Rumi cất điện thoại vào túi rồi cảnh giác nhìn một lượt con đường giữa cánh đồng lúa được bao trùm tuyền một màu trắng. Từ hôm qua đến giờ, điện thoại của Mamiya và Ikegawa đều không liên lạc được, chỉ trả lời tự động như khi nãy, mặc dù điện thoại Ikegawa có đổ chuông nhưng cũng chẳng có người bắt máy. Lẽ nào… Lời nói của Mamiya ùa về trong tâm trí Rumi.

“Là Nozaki, nó đã dùng thủ đoạn để giết hết mọi người.”

Không thể có chuyện đó được, đúng là Ikegawa có vẻ đần độn nhưng Mamiya rất cẩn trọng và gian xảo, vì vậy chuyện bị một đứa con gái gầy yếu như vậy tấn công thật khó tin.

“Không… Không được lơ là cảnh giác, không được quên đôi mắt đó, đôi mắt của loài chim săn mồi đang dõi theo con mồi từ trong góc tối của cảm xúc.” Rumi thầm nghĩ.

Rumi đi đến chỗ hố rác trái phép sau ngọn núi, trong đầu dấy lên một chuỗi suy luận.

“Đây là nơi ba người bọn họ đột nhiên biến mất. Chắc chắn không phải là thần linh giấu ba người đó đi, cũng chẳng ai trên đời có thể giấu người khác đi dễ dàng như thế được. Dù hôm đó ở đây đã xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì một đứa con gái có thể giấu ba người họ ở đâu chứ? Vác một người thôi cũng khó khăn lắm rồi. Khi bị cô Minami gọi, mình đã quay lại trường, sau đó thì bốn người bao gồm cả Haruka đều biến mất. Tất cả đã kết thúc khi đó rồi hay sao? Nếu nó có thể giấu bọn họ đi trong thời gian ngắn như vậy, chắc chắn sẽ tìm được tung tích tại nơi họ biến mất. Đây chắc chắn là nơi cho mình câu trả lời chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó. Linh cảm này là sao nhỉ? Chính bản thân mình cũng không biết. Mọi chuyện càng lúc càng đáng sợ thế này!”

Rumi leo xuống đáy hố, cẩn trọng giẫm lên mặt tuyết dày và xác nhận những thứ mình sờ thấy được. Cô ta đang kiểm tra xem có gì đó bị vùi dưới lớp tuyết hay không. Xác người chẳng hạn. Bất chợt mũi giày của Rumi đá trúng vào một thứ gì đó, một tiếng “ponggg” vang lên, khiến cô ta rùng mình.

Sau khi cẩn thận phủi tuyết đi, một cái thùng dầu hỏa lộ ra, đó chính là thứ đã được chuẩn bị để Haruka tự sát. Nắp thùng bị tháo ra, dầu trong thùng chỉ còn khoảng một phần ba.

“Dầu hỏa bị dùng rồi? À không, nó bị đổ ra thôi.” Rumi nghĩ và tiếp tục đưa mắt dò xét những thứ nhấp nhô xem có tìm được dấu vết nào dễ hiểu hơn không, có hình dạng kỳ quái hay vết máu nào không. Bất giác ánh mắt của Rumi dừng lại ở một chiếc tủ lạnh cỡ lớn được vải bạt trùm lên, có tuyết đóng bên trên.

“Có lẽ ở chỗ đó có giấu thứ gì đấy.” Rumi thầm nghĩ trong đầu, xua đi sự do dự ùa đến như một cơn sóng rồi tiến đến lôi miếng bạt nhựa ra. Rumi hít vào một hơi lấy can đảm rồi vén nó lên, kéo theo một thanh âm như thứ gì đó bị bong tróc.

Ba người bọn họ đang nằm đó.

Rumi vội vàng thả bàn tay đang cầm mép bạt nhựa màu xanh ra, che đi cảnh tượng vừa nhìn thấy. Cuộc tái ngộ chỉ kéo dài chưa đầy một hai giây nhưng cả Tachibana, Katou và Mishima - người Rumi mới gặp vài ngày trước - đều đã không còn sống, chỉ vài giây ngắn ngủi song cô ta có thể xác định ngay họ thực sự đã chết.

Cơ thể họ từ phần cổ trở lên trông hết sức kinh khủng. Còn một người trong tư thế nằm sấp, không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng Rumi chắc chắn đó chính là Katou và không cần nói cũng biết cậu ta đã chết rồi, phần đầu bị méo mó biến dạng in hằn trên nền tuyết. Cơn rùng mình của Rumi tới trễ, tiếp theo là tiếng hét lan dần lên cổ họng. Rumi đưa hai tay lên ôm lấy đầu và nép mình vào tuyết. Dù có muốn chạy trốn khỏi cảnh tượng lỡ trông thấy thì thông tin của thị giác cũng bám sát phía sau. Đường nét mờ nhạt của những khuôn mặt ấy được viền lên rõ ràng và bù lấp những chỗ bị thiếu sót. Ký ức được tô điểm bởi những màu sắc rực rỡ khiến độ phân giải hình ảnh càng tăng lên. Rumi không kịp đợi bức họa đó hoàn thành mà vội nôn thốc nôn tháo trên tuyết và bắt đầu bỏ chạy, tới khi lên được khỏi cái hố cô ta vẫn tiếp tục nôn mửa.

Đúng như những gì Mamiya nói. Haruka đã biến thành một con quỷ báo thù.

“Bị giết, rồi mình cũng sẽ bị Haruka giết mất thôi.” Rumi hoảng loạn.

Rumi vừa nôn thốc nôn tháo vừa bấm điện thoại gọi cảnh sát, nhưng đúng lúc đó bất giác giọng ai đó vang lên trong đầu, “Kẻ đầu sỏ”, khiến ngón tay cái của Rumi mất hết sức lực dù đã đặt ngay trên nút gọi.

“Tại sao cô lại biết thi thể nằm ở đây? Cô có biết thủ phạm đã sát hại những cô gái này là ai không? Tại sao cô lại nghĩ cô gái ấy là thủ phạm? Rồi cảnh sát sẽ tìm ra con đường ngắn nhất dẫn đến quá trình phạm tội mà chính mình đã làm.” Rumi tưởng tượng ra hàng loạt những câu hỏi mình sẽ bị thẩm vấn và gập điện thoại lại. Và rồi, chính từ khoảnh khắc Rumi lựa chọn làm như vậy, “cái chết” đã bắt đầu đeo bám theo cô ta. “Cái chết” phả hơi lạnh vào gáy, rồi thì thầm vào tai: “Tiếp theo sẽ là ngươi, kẻ đầu sỏ! Người tiếp theo sẽ biến mất chỉ còn lại mình ngươi.”

Ảo ảnh của “cái chết” đe dọa Rumi đến tận khi về nhà. Nó mang hình bóng của Nozaki Haruka. Từ hướng tuyết đang rơi như trút, Haruka hiện ra cùng với đôi mắt ấy. Trong tâm trí của Rumi, Haruka đã biến thành một con quái vật được cường điệu bằng mái tóc màu đen rất giống hình ảnh của “cái chết”, dù có trốn ở nơi nào đi chăng nữa Rumi vẫn bị đôi mắt ấy giám sát.

Sau khi trở về nhà, Rumi không nói một lời nào mà tự nhốt mình trong căn phòng trên tầng, phủ chăn từ đầu đến chân và run lên bần bật. Giờ đây cô ta trở nên thật nhỏ bé, tự bọc mình lại bằng sự lo sợ và cảnh giác như một chú chuột con, chỉ cần một cơn gió đập vào cửa sổ thôi cũng nhảy dựng lên. Ảo ảnh của “cái chết” lì lợm bám lấy Rumi, nó hòa lẫn sự tồn tại vào những mảng tối trong góc phòng, chỉ có “ánh mắt” là đang nhìn cô ta chằm chằm. Rumi chỉ biết ôm chặt lấy gối trong bóng tối.

“Rumi!” Có tiếng mẹ gọi.

“Con còn thức không đấy?”

Đây không phải là ảo giác của đôi tai, Rumi nghe thấy giọng mẹ qua lớp cửa, những giọt lệ trong đôi mắt cô ta trào ra ngoài.

“Mẹ chuẩn bị xong cơm rồi.”

“Con không ăn đâu.” Rumi trả lời.

“Có chuyện gì vậy? Con không khỏe à?”

“Con không muốn ăn.”

Sự im lặng kéo dài hồi lâu.

“Khi nào con muốn ăn thì nói với mẹ nhé. Mẹ sẽ làm cho con.”

Rumi với tay theo tiếng bước chân xa dần của mẹ, rồi khẽ buông xuống. Cô ta vùi mặt vào gối và rên rỉ khóc lóc, “Giờ mình chỉ muốn lao ra khỏi phòng và chạy đến bên mẹ, bảo mẹ: “Cứu con với, con rất sợ, con sẽ bị giết mất.” Rồi mẹ sẽ bảo vệ cho mình. Những thứ đã nhìn thấy sau núi và những việc trót làm ra, mình muốn kể toàn bộ cho mẹ biết. Nếu vậy, mình sẽ được cứu vớt. Giờ mình chỉ còn một mình thôi. Mọi người chết cả rồi. Người tiếp theo mất mạng sẽ là mình. Mình sẽ bị giết, có ai… có ai cứu tôi với.”

Rumi ngẩng khuôn mặt như sắp chết đuối trong nước mắt khỏi gối.

“Đúng rồi. Nếu là người đó thì…” Lần này Rumi không do dự mà rút điện thoại ra và gọi. “Nếu là người đó thì chắc chắn… Bởi mình đã làm hết sức vì người đó. Vì người đó mà mình mới có những suy nghĩ đáng sợ như thế. Chính tại người đó. Đúng, tất cả đều là do người đó.”

Rumi liên tục gọi điện cho cô gái ấy, một người xinh đẹp, mạnh mẽ, lúc nào cũng ở trung tâm của cả bọn, người mà Rumi hoàn toàn không thể với tới được. Đó chính là Taeko.

“Dù sợ nhưng mình cũng có ước vọng mà. Chỉ một lần này thôi, mình muốn được Taeko đối xử thật nhẹ nhàng, mình muốn Taeko cười với mình, mình muốn trở thành bạn của Taeko.” Dòng suy nghĩ lướt qua tâm trí của Rumi.

Nhưng những nguyện vọng xa vời đó lập tức bị rũ bỏ, Rumi biết chắc chúng sẽ chẳng thể nào được đáp ứng. Và rồi, Rumi không hy vọng nhiều nữa, chỉ cần là những thứ Taeko trao cho thì dù là nỗi đau, sự nhục nhã hay bất cứ thứ gì Rumi cũng sẽ nhận. Những suy nghĩ đó của cô ta gần như là sự sùng bái dành riêng cho Taeko, trong lòng cô ta, sự tồn tại của Oguro Taeko đã trở thành tuyệt đối. Dù có bị cắt tóc hay đánh đập đi nữa, Rumi cũng không bao giờ nảy sinh lòng căm ghét. Dù có đau đớn, sợ hãi hay khổ sở, cô ta cũng chưa một lần nguyền rủa Taeko.

Nhưng bọn ruồi nhặng vo ve quanh Taeko lại là chuyện khác. Rumi cảm thấy bực tức khi bọn chúng có thể nghênh ngang làm những gì mình thích, nhưng giờ chúng chết hết cả rồi.

“Chỉ còn mình mình thôi, chỉ có mỗi mình đang sống, chỉ mình mới có thể ở bên cạnh người đó. Mình không thể chết. Mình sẽ không chết. Mình sẽ không bị giết.”

Rumi hướng ánh mắt vào bóng tối, “cái chết” đã biến mất khỏi căn phòng, vì đó là ảo ảnh mà bản thân tạo ra nên nếu nó không tan biến, Rumi sẽ gặp phải rắc rối nhưng… dù vậy Rumi vẫn cảm giác được ánh mắt căm thù kia. Cô ta khẽ khàng ra đứng bên cạnh cửa sổ và phán đoán tình hình bên ngoài qua khe hở của cái rèm.

Nó vẫn ở đó. Vẹn nguyên, không thay đổi, “cái chết” tạo thành dáng dấp Haruka trong tuyết và đang nhìn lên ô cửa sổ này bằng cặp mắt như hang động của nó. Một ảo giác thật đến mức phải rùng mình.

Rumi đóng kín rèm lại, bỏ mặc chiếc điện thoại đang đổ chuông trên chăn. Sau đó cô ta lấy khung ảnh gấp đặt ở cạnh giường và mở ra. Nó là ba chiếc khung được gắn liền với nhau, bức ảnh chính giữa là hình Taeko đang tươi cười và được các học sinh trong lớp vây xung quanh, bên trái là bóng dáng Taeko từ đằng sau, mái tóc Taeko chói lóa dưới ánh sáng mặt trời, tựa như một vị thần. Ở khung bên phải không phải ảnh mà là một sợi tóc màu vàng vẽ thành hình chữ S. Dựng đứng khung ảnh, nó giống một chiếc gương ba mặt cũng như một tế đàn nho nhỏ của Rumi. Vốn dĩ nhìn vào mặt Taeko là chuyện không thể dung thứ, nhưng tại tế đàn này, Rumi có thể ngắm nhìn khuôn mặt đó thỏa thích và tâm sự bất cứ chuyện gì với nó. Rumi đan tay cầu nguyện và hỏi xin sự cứu giúp từ khung ảnh của Taeko.

“Xin hãy cứu tớ. Tae! Xin hãy cứu tớ. Tae! Xin hãy cứu tớ. Tae!” Rumi lầm bầm.

Chuông điện thoại vốn đang reo giờ đột nhiên im lặng, một giọng nói cất lên.

“… Cái gì?” Taeko đã bắt máy.

Rumi liền lao tới tóm lấy chiếc điện thoại, la toáng lên: “Taeko! Taeko!”

“Mày hả, lằng nhằng từ nãy đến giờ.”

“Taeko… Tớ… Tớ sẽ bị Haruka giết… sẽ bị giết đó.”

“… Xin chia buồn. Cúp máy đây.”

“Chết rồi!” Rumi nhỏ giọng ré lên.

“Bọn Tachibana… chết cả rồi… đều bị giết rồi.”

“Nói dối. Vậy nhé…”

“Đừng ngắt điện thoại! Xin cậu đấy. Xin đừng ngắt điện thoại. Là sự thật đấy… tin tớ đi Tae. Đúng. đúng là như vậy đấy, có lẽ Tae cũng sẽ bị giết đấy? Người bị giết tiếp theo có lẽ là Tae đó?”

“Tại sao tao lại bị giết hả? Tao đã làm cái gì? Làm chuyện đó là chúng mày cơ mà.”

“Vốn… vốn dĩ…”

“Hả?”

“Vốn dĩ chẳng phải là bắt nguồn từ Tae sao? Người biến Haruka thành mục tiêu bắt nạt là… Tae mà? Người căm ghét Haruka chẳng phải cũng là Tae sao?”

“Này, tao có nói ghét con nhỏ Haruka đó hả?”

“Hể?” Rumi giọng kích động, “Bởi vì, cậu ghét nó mà? Aiba đã bị đứa con gái đó cướp mất… Nó…”

Bất chợt nhận ra mình đã nói đến điều cấm kỵ, Rumi đông cứng người lại, “A… a… không, cái đó… điều đó…” Rumi không tìm được từ nào để nói lảng đi.

“Phụt”, Taeko bật cười, “Mày đang nhầm lẫn cái gì thế, tao không phải người có thể yêu một gã lập dị như cậu ta.”

“Ể? Nhưng… nhưng mà…”

“Đứa con trai đó, chỉ cần đi ngang tầm nhìn của tao thôi cũng đủ cảm thấy ghê tởm rồi. Chẳng phải bọn mày đang tự ảo tưởng rồi lôi tao vào sao?”

Rumi bối rối khi không cảm thấy sự lừa gạt hay giả dối trong ngữ điệu và giọng nói của Taeko.

“Vậy… tại sao Tae lại biến Haruka thành kẻ thù như vậy?”

Taeko đột nhiên im lặng. Im lặng ở đây là ý gì? Trong suy nghĩ của Rumi chợt nảy ra một khả năng.

“Tae, không lẽ…”

“Đừng có gọi tao là Tae.” Taeko gắt gỏng bác bỏ những lời lẽ của Rumi.

“Không phải mày không được gọi tao suồng sã như vậy sao? Đi chết đi.” Taeko kết thúc cuộc nói chuyện.

Cuộc gọi bị ngắt, Rumi ngẩn ngơ nhìn vào màn hình điện thoại, miệng lầm bầm những lời mê sảng.

“Không được ngắt… đừng có giỡn… Đừng có đùa…” Rumi hét lên rồi ném điện thoại vào tường làm cửa tủ bật mở, toàn bộ CD ở trong rơi ra và Rumi giẫm nát từng cái một. CD nào cũng là những album nhạc mà Taeko nói thích. Rumi đã nghe lỏm được từ một người nào đó rồi lén ghi lại và đi mua. Có một album của Carole King là chiến lợi phẩm lấy từ nhà Haruka.

“Cậu đang nghe gì vậy Rumi. Hể? Chẳng phải là Carole King đây sao? Mình cũng thích Carole King đấy. Cậu thích ca khúc nào của cô ấy…” Rumi luôn mơ được Taeko bắt chuyện như thế, vì vậy lúc nào cô ta cũng mang theo CD trong cặp sách. Hết cái này đến cái kia, Rumi chỉ muốn có cơ hội kết nối với Taeko, thế nhưng…

Bàn chân của Rumi nhuốm máu sau một hồi giẫm nát toàn bộ những chiếc đĩa CD. Cô ta cầm khung ảnh trên tay và nhìn chằm chằm vào Taeko trong bức ảnh.

“Đừng có đùa như vậy. Mày nghĩ toàn bộ những chuyện này là do ai cơ chứ? Do mày không phải sao? Chính là mày. Tao đã làm tất cả những chuyện này vì mày. Vì mày mà tao đã đốt nhà, đã thiêu chết cả gia đình Haruka. Đó là bữa tiệc nướng dành cho mày kia mà. Vì mày mà tao đã phạm tội. Vì mày mà giờ tao sắp sửa bị giết. Vậy mà những lời mày nói với tao chỉ là “Chết đi” thôi ư? Này Tae! Tae! Đừng có đùa với tao. Oguro Taeko.”

⚝ ⚝ ⚝

Aiba rời khỏi nhà và đi tản bộ cũng đã được gần một tiếng đồng hồ. Có lẽ bà sẽ thấy lo lắng nhưng Aiba vẫn còn muốn đi thêm chút nữa. Đi được một lúc thì những mái nhà và căn hộ lác đác xuất hiện thêm trong tầm mắt. Aiba không thường đến khu dân cư, nhưng đây là khu vực có nhiều nhà dân nhất tại thị trấn Ootsuma. Hơn nửa số học sinh cùng lớp cậu sống ở đây. Vì không có bạn thân thiết nào nên dù có tình cờ gặp ai trong lớp, Aiba cũng chẳng cảm thấy vui vẻ gì và không bắt chuyện với họ. Thậm chí nơi này cũng không có chỗ nào khiến Aiba muốn chụp ảnh. Vì thế, nếu không có lý do nào đặc biệt, Aiba sẽ không cất công đi qua con đường này.

Bất chợt Aiba nhớ đến một chuyện buồn. Đó là chuyện xảy ra ngay sau khi Aiba chuyển trường tới đây. Để làm quen với mảnh đất Ootsuma này, Aiba quyết định đi loanh quanh đây đó để chụp ảnh, và trên con đường hiếm khi lui đến này, Aiba đã vô tình gặp được Oguro Taeko. Vì thấy Taeko có vẻ không thích làm quen với người khác và hai người cũng chưa từng trò chuyện, nên Aiba đã quyết định không bắt chuyện với Taeko mà cứ thế đi lướt qua. Vậy nhưng, thật khó có thể tưởng tượng được chính Taeko lại là người chủ động bắt chuyện với Aiba.

“Cậu tên là Aiba hả?” Taeko hỏi.

“Ừ, bọn mình học cùng lớp với nhau.” Aiba đáp.

“À, vì lớp cấp ba của chúng ta không còn lớp nào khác mà.” Taeko nhìn chiếc máy ảnh Aiba đang cầm, “Cậu chụp gì vậy?”

“Không có gì quan trọng đâu.” Aiba cũng đưa mắt nhìn xuống chiếc máy ảnh, “Chỉ là phong cảnh và hoa cỏ, kiểu vậy thôi.”

“Lần sau nhớ cho tớ xem nhé, những cái cậu đã chụp ấy.”

Đó là lần đầu tiên Aiba nói chuyện với Taeko. Giờ nghĩ lại thì có lẽ đó là sự quan tâm của Taeko đối với một học sinh mới chuyển trường đến như Aiba. Sau khi về nhà, Aiba lập tức chọn ra vài bức ảnh đẹp và mang đến trường vào hôm sau. Vì là lần đầu tiên cho người khác xem những bức ảnh mình chụp nên Aiba thấy hồi hộp lạ thường.

Taeko với nét mặt buồn chán đã xem từng bức ảnh một. Dường như chúng như nằm ngoài kỳ vọng của Taeko.

“Cái hình này, ai vậy?” Taeko cười gượng hỏi.

“À, à.”

Aiba hay chụp mẹ mình, trong số những bức ảnh mang đến cũng có vài tấm chụp bà ấy.

“Vì tớ đang sống xa mẹ và không thể gặp mẹ thường xuyên được nên tớ đã chụp chúng.”

Taeko chỉ toàn xem những bức ảnh về mẹ của Aiba. Sau lần đó Taeko và Aiba không những không trở nên thân thiết mà thậm chí Taeko còn luôn nhìn Aiba với ánh mắt chán ghét và ghê tởm. Aiba bị cấm đến gần Taeko, nếu bắt chuyện, cậu sẽ bị từ chối thẳng thừng, còn khi chạm mặt thì cậu còn không được liếc mắt tới. Xét từ góc độ của mình, Aiba không hiểu nổi việc này, cậu đâu có cố tiếp cận Taeko, chỉ là cho Taeko xem những bức ảnh thôi. Vậy nhưng, kể từ hôm đó Aiba chẳng còn nói chuyện bình thường với Taeko được nữa.

Bước chân của Aiba bỗng chậm lại đôi chút. Phía trước một căn nhà có bóng người đang đứng đó, mờ ảo trông không rõ. Giờ không phải lúc để đi cào tuyết. Bằng đôi mắt tinh của mình, Aiba nhìn kỹ cái bóng. Cái bóng đó hầu như không di chuyển, không làm bất cứ điều gì mà chỉ nhìn lên ngôi nhà.

“Nozaki?”

Dường như phản ứng lại với tiếng gọi của Aiba, cái bóng trắng quay đầu về phía cậu trong trạng thái của một con mèo đang cảnh giác. Đôi mắt như đang miễn cưỡng đính vầng trăng đục ngầu vào hốc mắt. Ngoài điểm đó ra thì đấy chính là Nozaki Haruka, rõ ràng là như vậy.

“Nozaki… phải không?”

Aiba nuốt nước bọt rồi lùi lại. Đột nhiên gió trở nên mạnh hơn, tuyết cũng rơi hỗn loạn. Phải chăng đó là ảo ảnh lấp lóa của tuyết đang trải dài trắng xóa. Và rồi gió ngừng thổi, tuyết không còn hỗn loạn như lúc nãy. Ở đó chính là Nozaki Haruka mà Aiba biết. Hai người vừa có cuộc tái ngộ thật bất ngờ trong đêm khuya. Họ đi đến ngọn đồi đã cùng đến khi trước. Thị trấn Ootsuma nhìn từ đây tựa như một công viên màu trắng nổi lên trên phông nền của một biển mây.

“Tớ đã từng nói khi tuyết rơi nơi này sẽ trở nên đẹp hơn, nhưng nếu tuyết rơi nhiều thế này thì cũng chẳng đẹp nữa, chỉ toàn là màu trắng nên chẳng thấy rõ được.”

Aiba cười như chế nhạo chính mình. Haruka đứng bên cạnh, đôi mắt hướng về màn đêm. Gió như đã thổi mệt nên nghỉ ngơi một lát, những bông tuyết thì bay lên rồi hạ xuống như trong quả cầu tuyết. Khi đã khôi phục được sức mạnh của mình, gió tiếp tục khuấy đảo, khiến màn đêm như bị chìm trong đám bột bay loạn xạ. Mệt rồi nghỉ, nghỉ đủ rồi lại thổi, Haruka cứ mải mê ngắm sự lặp lại bất tận ấy của gió và màn đêm.

“Tớ đã nghĩ sẽ cho cậu thấy một khung cảnh lãng mạn nhưng nó kết thúc rồi. Phong cảnh này chỉ làm Nozaki nghĩ đến cái lạnh thôi.”

Aiba định tìm kiếm chút rung động cảm xúc, dù chỉ mảy may thôi, trong đôi mắt âm u lạnh lẽo như đáy sông của Haruka.

“Cậu có lạnh không, Nozaki?”

Lông mi của Haruka khẽ rung lên.

“Thế à”, Aiba nói, “Cậu lạnh rồi nhỉ.”

Từ đêm hôm đó chắc chắn trong lòng Haruka đã hình thành một lỗ hổng rất lớn. Cảm xúc và lời nói, nhiều thứ đang lặng lẽ trào ra qua chính lỗ hổng đó. Thỉnh thoảng những cơn gió mạnh bạo thổi ngang qua và mỗi lần như vậy, Haruka lại đông cứng không thể làm gì được.

“Xin lỗi cậu, vì chỉ toàn mang cho cậu cảm giác lạnh lẽo.”

Aiba đưa tay ra, “Chúng ta về thôi.”

Trên con đường màu bạc thấm đẫm màn đêm, hai người đan đôi tay đã lạnh cóng vào nhau. Đến bản thân cũng không biết họ có đang chạm vào nhau một cách đúng nghĩa không, bởi cái lạnh đã khiến họ tê liệt, nhưng vậy cũng đủ rồi.

“Tớ đã rất lo lắng.” Mỗi từ được nói ra của Aiba đều biến thành những cục bông gòn phả vào không trung và lan tỏa trước khi tan biến.

“Tớ đã đắn đo liệu bên trong, Nozaki có còn là Nozaki nữa không? Phải chăng Nozaki đã trở nên trống rỗng? Tớ đã lo sợ điều đó. Nhưng giờ được ở cùng nhau như thế này… Tớ đã hiểu ra rồi. Nozaki vẫn luôn ở đây.”

“Cảm ơn cậu! Tớ đã rất nhớ cậu.”

Những lời lẽ của Aiba truyền đến Haruka quyện trong làn hơi thở ấm áp, từng lời một thẩm thấu vào bên trong Haruka, chúng như những ngọn sóng lăn tăn trải dài trên mặt nước của những cảm xúc lắng đọng trong lòng Haruka, ánh sáng ướt át đang kẻ viền cho đôi mắt khô héo của cô. Dù thế, đôi mắt ấy cũng không cho phép những giọt lệ trào ra. Khi Haruka chuẩn bị lấy lại được những thứ con tim mình đã đánh mất thì Tachibana, Mishima, Katou, Kuga, Ikegawa và Mamiya lại cho Haruka thấy những khuôn mặt và tiếng hét của chúng lúc chúng bước vào giây phút sinh tử, khiến cô nhớ lại màu đỏ tươi của máu như thể lời nhắc nhở, “Mày không còn quay về làm Haruka của trước kia được nữa đâu.”

Và cả nét mặt buồn bã của Shouko lúc hai người chia tay. Shouko như đang muốn nói điều gì đó với cô. Nó xòe tay ra trước mặt cô và trên bàn tay con bé là một nhánh cỏ bốn lá được bọc lại bằng lửa. Trong ngọn lửa hiện lên hình bóng bé nhỏ của Shouko đổ sụp xuống và tiếng gọi “Chị ơi!”, giọng nói của con bé bị át đi trước những tiếng nổ khủng khiếp, âm thanh của máu và lửa đang hòa vào với nhau. Đó chính là bản án của cơn ác mộng màu đỏ, rằng nó sẽ không bao giờ tha thứ cho những giọt nước mắt của Haruka.

“Mày không khóc được à, Haruka. Không khóc được, mày sẽ đau khổ lắm…”

Haruka ngồi xuống tuyết, trái tim cô vỡ tan rồi bị dòng chảy xiết của ký ức cuốn trôi, Haruka muốn hét nhưng không thể hét được, muốn khóc cũng chẳng xong, nỗi đau của cơ thể bị cơn ác mộng màu đỏ đốt cháy từ bên trong khiến hơi thở của cô cực kỳ rối loạn.

“Nozaki, hãy cùng nhìn về phía trước nhé.” Đôi mắt của Aiba ướt đẫm thứ Haruka không tài nào để lộ, tròng mắt cậu dao động.

“Bây giờ dù có ở trong hoàn cảnh đau đớn đến thế nào… cũng không có nghĩa là tương lai phía trước sẽ đau khổ. Cậu hãy chịu đựng cho đến lúc ấy nhé.”

Hai tay Aiba ôm lấy đôi má đang bị thiêu đốt từ bên trong và đóng băng từ bên ngoài của cô, nó đang bào mòn trái tim cô.

“Cậu hãy yên tâm, Nozaki. Có tớ ở đây rồi. Tớ sẽ cùng chịu đựng với cậu. Tớ sẽ là chỗ dựa cho cậu.”

Lời nói và hơi thở của Aiba vượt qua khoảng cách giữa hai người rồi trực tiếp chạm vào đôi môi Haruka. Cô né tránh và định đẩy Aiba ra nhưng lại bị cậu kéo sát lại gần, khiến đôi môi càng đè sâu hơn nữa. Bàn tay đang cự tuyệt của Haruka dần thả lỏng, phó thác tất cả và ôm lấy Aiba.

Cuối cùng thì những giọt lệ đã được đôi mắt Haruka tha thứ. Cô rời khỏi khuôn mặt của Aiba và nhìn thứ đang lăn trên má mình. Từ đôi mắt đối diện cũng có một thứ tương tự như vậy đang trào ra.

“Hãy cùng khóc nhé. Nozaki, tớ đã khóc rồi đấy, nên hãy cùng khóc nhé.”

Haruka run run đôi môi. Một thanh âm ươn ướt thốt ra từ đó.

Và rồi, Haruka ngước lên bầu trời và gào khóc.