← Quay lại trang sách

CHƯƠNG BỐN Một ngày nào đó của tháng Bảy mười năm trở về trước, tại Sendai

Buổi sáng tiếng ve kêu náo nhiệt, Aiba nhìn thấy mẹ mình là bà Murase Noriko đang bị đánh và người gây ra chuyện đó không ai khác chính là bố của cậu. Mẹ ngã khỏi bàn làm đổ hết chén, đĩa và thức ăn ra chiếu, tất cả đều trở nên lộn xộn, không còn phân biệt nổi đâu là bữa sáng của cả nhà và đâu là bữa tối của bố ngày hôm qua.

“Không được soi mói từng tí chuyện người khác về trễ.” Bố vừa nới lỏng chiếc cà vạt vừa thản nhiên nói ra lý do đánh mẹ. Mẹ vội vàng lồm cồm ngồi dậy và quỳ xuống, trán chạm đất lạy bố.

“Xin lỗi mình… xin lỗi mình…”

Và rồi mẹ nhận ngay một cú đạp gót lên lưng và kêu lên “Aaaa” như một con ếch bị giẫm bẹp. Aiba nhớ đôi tất bố đang mang lúc đó có màu xám tro.

“Cứ như thể tôi đi ngoại tình tới sáng mới về ấy. Tôi đã rất mệt mỏi lúc về đến nhà rồi, đừng làm tôi khó chịu hơn.”

“Em xin lỗi, em xin lỗi, em sẽ không làm như thế nữa. Em cũng sẽ không hỏi mình nữa.”

Mẹ bị bố đá vào cằm như thể đó là chuyện hiển nhiên, từ trong miệng mẹ có thứ gì đấy bay vọt lên, vẽ một đường cong tuyệt đẹp rồi rớt xuống dưới chân Aiba. Cậu lập tức nhặt nó lên, đó là một vật màu trắng như hạt bắp.

“A, là một cái răng,” Aiba nhận ra.

Chắc chắn đây là thứ quan trọng nên nếu để mất nó sẽ rất khổ sở.

“Này, không được leo lên bàn! Đó không phải là ghế, cô đã được dạy dỗ thế nào vậy hả!”

Bố lôi mẹ từ trên bàn xuống và cuối cùng cũng nhận ra Aiba đang xuất hiện ở đó.

“Gì vậy Mitsuru, con dậy rồi à? Chào buổi sáng! Chào buổi sáng!”

Đôi mắt bố nheo lại.

“Con không cần lo đâu. Bố mẹ đang rất hòa thuận với nhau mà. Con nhìn xem, mẹ đang cười đây này.” Người bố nói với Aiba.

Những giọt máu từ mũi mẹ đang chảy lan xuống cằm, nghe thấy bố cao giọng ở chữ “cười”, mẹ cũng liền cười theo.

“Thấy không? Nhìn khuôn mặt thế này là biết rồi chứ. Mẹ con đang hạnh phúc đấy. Từ sáng đã thế này rồi thì bố mẹ sẽ hòa thuận với nhau hơn đấy. Phải không?”

Bố lấy tay đánh vào đầu mẹ phát ra một tiếng “bộp”, rồi tát vào má mẹ, sau đó lại đánh nhiều lần vào đầu bà. Cứ mỗi lần như thế bố lại lớn giọng quát “Cười!”, còn mẹ thì dù mặt có bê bết máu cũng gắng sức cười tươi.

“Nhìn đi. Mẹ cười rất tươi phải không. Mitsuru cũng hạnh phúc khi mẹ cười đúng không? Bố cũng vậy, khi mẹ con cười, bố lại càng muốn hòa thuận với mẹ con hơn.”

Bố không để tay chân nghỉ ngơi một phút nào, vẫn liên tục đạp, đá và đánh vào người mẹ. Hự! Bịch! Bịch. Những âm thanh diễn ra sáng hôm nay còn ồn ào hơn cả tiếng ve kêu ngoài kia.

Aiba đưa cái răng mới nhặt lên cho mẹ đang lăn lộn trên chiếu vì bị chuột rút, “Của mẹ nè!”

“Ồ, cho mẹ hả? Mitsuru giỏi quá. Này, Mitsuru là đứa con ngoan thế này, nếu là một người mẹ thì cô hãy khen thưởng nó đi chứ! Tối nay cô phải làm món mà nó thích ăn đấy.”

Mẹ bị túm lấy tóc và lôi đứng dậy trước mắt Aiba, nở một nụ cười thiếu đi một chiếc răng và cố nói. “Cảm ơn con! Cảm ơn con nhé, Mitsuru! Tối nay mẹ sẽ làm món mì Ý cho con nhé!”

“Cô không nghĩ được món nào nhiều dinh dưỡng hơn cho con hả?” Bố nói xong lại đá vào mặt mẹ, từ miệng mẹ bay ra một chiếc răng thứ hai.

Sau khi Aiba vào cấp ba, tình cảm giữa bố và mẹ càng “hòa thuận” hơn nữa. Những âm thanh dội vào tường, xen lẫn tiếng gầm giận dữ và những lời xin lỗi. Mỗi ngày trôi qua Aiba đều nghĩ xem lý do tại sao mình phải nghe những âm thanh đó. Có nhiều thể loại nhạc như Rock, Jazz và Pop, nhưng Aiba lại phải nghe loại âm nhạc mình không thấy hợp nhất. Không phải Aiba chưa từng nghi ngờ về những âm thanh đó, thế nhưng cậu biết bất cứ gia đình nào cũng có chuyện vợ chồng đánh nhau, nên cứ nghĩ đây là một “hình thái của tình yêu” cho đến khi một việc xảy ra.

Một ngày nọ, sau khi Aiba tan học về, tuy là chuyện xảy ra như cơm bữa, thế nhưng hôm nay trông mẹ rất tàn tạ. Trong căn phòng khách thiếu sáng, mẹ đang ngồi khom lưng, trên mặt mẹ là miếng băng cá nhân dán đan chéo nhau, tay phải phồng lên vì các miếng băng chồng lên nhau, mái tóc mẹ thưa thớt vì bị nhổ quá nhiều. Lúc nào mẹ cũng ở trong tình trạng tệ như vậy nhưng ngày hôm nay thật kỳ lạ. Có một sự cố mang tính quyết định đã xảy ra.

Đầu mẹ cúi về trước, đôi vai run lên, gối quần có không biết bao nhiêu là vết bẩn màu đen.

Mẹ đang khóc đấy à? Mẹ đang khóc.

Mẹ đang khóc! Người mẹ dù cho có bị đánh, bị đá hay xé rách tai vẫn luôn mỉm cười giờ đang khóc, tại sao?

Lần đầu nhìn thấy dáng vẻ mẹ khóc khiến Aiba chịu một cú sốc vô cùng lớn. Lồng ngực Aiba rất khó chịu.

“Mẹ… Mẹ… Người mẹ đáng thương của con.”

Cả hôm qua và hôm nay Aiba đều nghe thấy “bản nhạc” đó. Lần nào cũng giống nhau, đều là những bài ca thân thiết của bố mẹ. Mẹ bị sự ảo tưởng của bố cuốn sâu đến nỗi luôn phải nói lời xin lỗi đầy vô lý trước những bài thuyết giáo sai lệch. Rõ ràng mẹ chẳng thể nào hạnh phúc được khi bị đánh, đá và giật tóc như vậy.

“Giờ mình hiểu ra rồi! Từ nhỏ mình đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ! Mẹ, con xin lỗi! Giờ con đã biết rồi. Con đã nhìn thấy mà lại vờ như không thấy. Con đã diễn một vai tin vào những lời lẽ ngu ngốc của bố. Nhưng mà, mẹ ơi! Những giọt nước mắt của mẹ ngày hôm nay đã kết nối mạnh mẽ với con. Con quyết định sẽ không để mẹ phải khóc nữa.”

“Mẹ! Mẹ! Con yêu mẹ!”

Khi nhận ra thì bản nhạc đã kết thúc. Người bố rên rỉ nằm dưới chân Aiba. Một đường hình chữ nhất màu đỏ đang thấm trên chiếc sơ mi trắng và nhanh chóng biến thành chữ in đậm. Chiếc dao rọc giấy Aiba cầm trên tay lúc này cũng run lên trông thấy.

Họ của mẹ từ Murase đổi thành Aiba, kết quả là mẹ đã hoàn toàn trở thành người yếu đuối. Cả ngày dài mẹ chỉ ngồi trên ghế mây ngoài hiên và ủ rũ như đang héo khô dưới ánh nắng mặt trời.

“Mẹ sẽ già sớm mất thôi.” Aiba nói đùa nhằm bắt chuyện với mẹ nhưng mẹ không trả lời. Những tưởng ngần ấy năm sống với bạo lực thể xác lẫn ngôn từ thì mẹ sẽ có được sự mạnh mẽ dẻo dai để vượt qua tất cả, vậy mà bà lại thành ra yếu đuối. Mẹ gầy yếu mỏng manh và cần được phục hồi nhiều chức năng của cơ thể. Hai chiếc răng ngày xưa rốt cuộc cũng không được điều trị, thậm chí mẹ còn bị đánh bay thêm ba chiếc khác, đến cả chức năng căn bản của một con người bình thường cũng đã bị tổn hại. Ví như cười. Sau khi trải qua giông tố bạo lực dai dẳng, cứ tưởng không còn gì có thể đe dọa được mẹ nữa, thế mà…

Nhiệm vụ của một đứa con trai là phải chăm sóc cho mẹ mình. Tự mang trên mình sứ mệnh ấy, Aiba đã thay mẹ làm các công việc thường ngày như nấu ăn, giặt giũ. Không thể để cuộc sống bị đình trệ chỉ vì thiếu bố được.

“Mẹ, hôm nay mẹ muốn ăn gì? Hôm nay con sẽ nấu vì thế mẹ hãy nói mẹ thích món gì đi.”

“Mẹ, mẹ nhìn con nè! Món ăn do con trai mẹ làm đấy, rất tuyệt phải không?”

“Mẹ, cơm tối hôm nay con làm món cà ri. Con thêm hành vào nhé.”

Mẹ…!

Mẹ…!

Người mẹ ngồi ngoài hiên trông hết sức mệt mỏi, vẫn không quan tâm đến tiếng gọi của con trai. Còn người con thì hoàn toàn không hiểu, cũng chẳng thể làm được gì cho mẹ, nhưng cuối cùng Aiba đã biết thứ mẹ mình mong muốn một tháng bốn ngày sau khi bố ra đi.

“Dự báo hôm nay trời sẽ có mưa vào buổi tối nên có thể sẽ hơi lạnh đấy ạ!” Aiba tiếp tục nói với mẹ.

“Tối nay mẹ ăn gì nào? Mẹ nhanh ăn thử những món con đã làm đi mẹ!”

“Mẹ nhanh đi tắm đi!”

“Con bóp vai cho mẹ nhé? Mẹ, con sẽ làm bất cứ việc gì.”

Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi!

“Ít nhất hãy trả lời con đi chứ!”

Cứ tưởng hôm nay cũng chỉ nhận được sự im lặng của mẹ, nhưng Aiba không ngờ… “Mẹ vừa nói gì?” Aiba có cảm giác mình đã nghe thấy gì đó.

Aiba tiếp tục gọi mẹ vì điều đó rất quan trọng và cậu không muốn từ bỏ.

Mình đã không nhầm lẫn.

“Lúc nãy mẹ mới nói gì vậy? Mẹ hãy nói cho con nghe lại đi, nói con nghe lại đi.”

Người mẹ đang ngồi trước hiên nhà xoay cổ lại rồi nói với con trai: “Mày đúng là một sự thất bại!”

Bà hướng đôi mắt đục ngầu vào Aiba và nói tiếp.

“Nếu tao không sinh mày ra thì tốt biết mấy.”

“Nếu mày không làm chuyện đó với bố mày thì bây giờ ông ta sẽ không ở cùng người phụ nữ khác, những gì tao liều mạng bảo vệ cho đến giờ đều bị mày phá hủy mất rồi, làm sao đây, tại sao mày lại làm như vậy, mày có thể chịu trách nhiệm đúng không, hãy chịu trách nhiệm đi. Đi chết đi.”

Đó là những lời nguyền rủa.

“Mày nói có thể làm bất cứ điều gì vì tao mà. Nếu thế thì mày hãy đi chết đi, Mitsuru.”

Ể?… Mẹ đã biến mất ngay trước mắt Aiba.

Ơ kìa?… Tại sao thế nhỉ, tay phải của cậu tê đau.

Ơ?… Cứ nghĩ mẹ đã bất chợt biến mất nhưng hóa ra bà đang mò mẫm bò trên hành lang. Chiếc ghế đổ ụp xuống, máu từ mũi mẹ cũng chảy ra.

“Mẹ có thể đứng lên không?” Aiba đưa tay ra, nhưng mẹ chỉ hét lên và bỏ chạy.

À… Là vậy.

Con… đã đánh mẹ.

“Xin… xin! Xin lỗi! Mitsuru… Mẹ… mẹ đã nói… nói quá nhiều rồi.” Người mẹ cầu xin con trai mình.

Xin lỗi! Mitsuru.

Xin lỗi! Xin lỗi!

Lúc ấy biểu cảm trên khuôn mặt của mẹ thật khó tả. Nhìn mặt mẹ, Aiba bất giác ngộ ra được mọi thứ. Hóa ra là vậy, thực sự bố đã từng yêu mẹ. Người mẹ yếu đuối, mong manh của mình quả là đáng thương, nếu không tìm cách chứng minh thì mẹ sẽ không dám tin rằng mình đang được yêu. Mẹ đã chờ đợi được bố đánh, chỉ như vậy mẹ mới có thể cảm nhận được tình yêu từ người khác. Nụ cười đó xuất phát từ đáy lòng. Mẹ đã yêu. Mẹ luôn sợ hãi nếu mình không được yêu.

Mẹ! Mẹ yêu của con! Giờ mẹ chỉ còn có con thôi.

“Mẹ không cần phải sợ đâu.”

Vì con sẽ bảo vệ mẹ.

⚝ ⚝ ⚝

Phòng đọc sách của bố vẫn còn nguyên vẹn, ông đã bỏ đi mà không mang theo gì cả. Bố là người yêu thích những bức ảnh và văn học. Trên giá sách của ông chất nhiều sách đến nỗi trông chúng giống như một bức tường với Aiba. Khi đang tìm kiếm xem có cuốn nhật ký nào được kẹp trong đống sách ấy không, cậu vô tình chú ý tới một bộ sưu tập ảnh toàn giấy ghi chú bên trong. Trông nó khá cũ, bìa có nhiều chỗ bị mòn vẹt. Aiba lật từng trang sách, đọc cho đến chữ cuối cùng của câu tái bút. Những tác phẩm của tác giả này thể hiện sự suy tàn. Đối tượng chụp ảnh là phong cảnh thiên nhiên và động vật hoang dã, nhưng bức hình nào cũng xoáy sâu vào sự nặng nề và tăm tối. Tác phẩm rất nổi bật nhưng tên tác phẩm và những lời chú thích do nhiếp ảnh gia thêm vào cũng xuất sắc không kém. Mỗi dòng đều để lại ấn tượng mạnh trong Aiba, không ít từ làm người ta liên tưởng đến cái chết như “Thế giới cát trắng”, “Sa mạc của những đống xương”, “Thời đại khô cằn của sinh mệnh rực rỡ”, “Vùng đất thanh thản của cơn khát”.

Có lẽ bố đã cảm nhận được vẻ đẹp mang tính văn học trong những từ ngữ của tác giả. Những chỗ được dán giấy nhớ có lẽ chính là những từ ngữ bố thích. Aiba bị thu hút bởi một tác phẩm có tên “Địa ngục hoa sen hồng”, một bức ảnh trắng toát chụp thác nước bị đóng băng. Người chụp bức ảnh ghi chú thích như sau: “Vì tôi không muốn bỏ qua cảnh tượng tuyệt vời không thể bắt gặp lần thứ hai này nên đã cầm máy ảnh lên.” Trong tên bức ảnh có chữ “hồng” nhưng lại chỉ độc một màu trắng, thế nghĩa là gì?

Sau khi tra từ điển bố đã từng sử dụng, Aiba biết được rằng “địa ngục hoa sen hồng” ám chỉ địa ngục của cái lạnh khốc liệt, những người chết ngã xuống, sau đó vì quá lạnh mà da họ rách toạc, khiến máu chảy ra, nên mới có màu hồng như hoa sen.

Địa ngục của cái lạnh! Chắc chắn bức ảnh chụp thác nước bị đóng băng kia có nét đáng sợ như ngọn núi toàn mũi kim của địa ngục. Sau khi đọc xong, Aiba đã được truyền cho ngọn lửa đam mê chụp ảnh, cậu dừng mắt ở một chiếc máy cơ treo trên tường, đó là chiếc máy ảnh bố yêu thích. Hồi nhỏ, vào Chủ nhật, bố thường dẫn Aiba đến công viên gần nhà và chỉ cho cậu cách sử dụng.

“Con thử chụp một cái gì đó đi, thứ mà con không muốn bỏ qua ấy.” Giọng bố vang lên trong tâm trí Aiba.

Mẹ đang ngồi tựa lưng vào tường. Trên mí mắt bên phải của bà có một vết bầm lớn, đôi môi bị rách ngay chính giữa, còn máu thì chảy ra từ mũi.

“Mẹ ơi!”

Người mẹ đang ngồi tựa vào tường bỗng giật mình nhảy dựng.

“Mẹ cười lên!” Aiba cầm máy ảnh và hướng về phía mẹ.