CHƯƠNG NĂM Mùng Năm tháng Hai
Lời đồn rằng cỏ bốn lá có thể đem lại hạnh phúc cho con người quả là điều ngu ngốc. Shouko chính là người đã chứng minh điều đó. Giờ đây con bé đang phải cậy nhờ đống máy móc để giữ lại chút hơi tàn của sinh mệnh, tất cả những năng lực như giọng nói, cảm xúc hay hoạt động của nó đều bị kìm hãm. Nhìn bộ dạng đó của Shouko, trong đầu những người khác đều không khỏi hoài nghi liệu Shouko có đang thực sự tồn tại.
“Cháu gọi tên em đi.” Ông Michio nói. “Shouko đang nghe đó.”
Haruka gật đầu và bắt đầu gọi: “Shou ơi!”
Chị ơi!
Đúng thế, Shou hãy trả lời chị đi.
Trước đây, ngày nào cô cũng được nghe câu nói ấy, vậy mà giờ đây nó thật xa vời. Nếu Shouko có thể trả lời mình thì tốt biết mấy, thế nhưng…
Tối qua, Haruka đã lấy lại được giọng nói. Có lẽ có gì đó đã thay đổi sau khi Haruka bật khóc trên con đường rừng ấy. Cô đã ở trong trạng thái không phải là chính mình cho đến khi tìm lại được giọng nói, thậm chí cô còn không thể kiểm soát được cảm xúc và có đôi lần từng nghĩ quẩn.
“Haruka!” Ông Michio gọi cháu gái, “Sau khi tốt nghiệp, chúng ta hãy chuyển về nhà ông ở Tokyo nhé!”
Nhé Shouko! Ông Michio cũng hướng về phía rèm nhựa và thầm gọi. “Shouko cũng sẽ chuyển đến bệnh viện ở Tokyo. Ở đây… như vậy là đủ rồi.”
Ông chuyển ánh nhìn sang khung cửa sổ, từ đó hiện lên hình ảnh một thị trấn bị bao phủ bởi sắc xám tro giống như một bức tranh với đề tài u tối.
“Thành phố này không phải nơi chúng ta nên sống.”
“Đúng vậy!” Haruka cũng đưa mắt nhìn khung cảnh đó.
“Nhưng cháu sẽ phải rời xa Aiba.”
“Cháu… Ông, Shou và cả cháu nữa sẽ cùng nhau về Tokyo sống. Bố mẹ đã cho cháu sinh mạng này vì thế cháu muốn dốc sức mà sống. Giờ Shou cũng đang rất gắng gượng để sống, với tư cách chị gái, cháu không thể lúc nào cũng nhìn về sau được.”
“Haruka đang rất cố gắng mà.” Ông Michio nói.
“Cháu không muốn làm ông phải lo lắng thêm nữa.”
“Không sao Haruka… Ông của cháu không sao đâu. Nhưng mà, cảm ơn cháu. Cả ba người chúng ta hãy cùng cố gắng nhé!”
Đôi mắt của hai người lại dời về điểm ban đầu, nhìn sinh vật nhỏ bé đang gắng gượng hít thở qua cái kén màu trắng toát kia.
Tại sao lúc đó lại là mình?
⚝ ⚝ ⚝
Bốn ngày sau khi màn cắt tóc của Rumi diễn ra, đám Kuga và Tachibana đã tổ chức một buổi thẩm vấn ngay trước nhà chứa nhiên liệu.
“Làm sao đây?” Tachibana vừa lấy chân đạp lên người Rumi vừa hỏi, còn Rumi chỉ biết nằm bò trên đất, khuôn mặt lấm bẩn và cứng ngắc một nụ cười bỉ ổi. “Chẳng phải Haruka sẽ không đến trường nữa sao? Vậy mày chịu cảnh thế này cũng được à?”
“Cậu đúng là kẻ tàn bạo.” Kuga nói và bất chợt cười rộ trong chốc lát. Tiếp đến cậu ta khom người cúi xuống trước mặt Rumi, “Ừm, ừm.”
“Tao nghe nói mày muốn giết nó hả?” Kuga hỏi.
Đôi mắt đen của Rumi hoảng loạn chuyển động như một con ruồi, rồi trả lời ngập ngừng: “À, ừm.”
“Đừng có đánh trống lảng.”
Tachibana tăng thêm sức ở bàn chân đang giẫm lên người Rumi, “Tao đã nghe thấy vậy từ chính đôi tai này đấy. Mày nói là mày sẽ giết Haruka.”
“Tớ cũng nghe, tớ có nghe thấy.” Mishima gật đầu hùa theo.
“Nhắc mới nhớ, hình như nó có nói thế nhỉ.” Katou nói thêm vào.
“Nếu không có cái can đảm đó thì đừng có xấc láo.” Kuga lấy một cục đá kích thước bằng nắm tay rồi đặt lên đầu Rumi và phấn khích đùa giỡn.
“Ồ! Nhìn kìa, nhìn kìa, bánh Mochi kìa!”
Taeko đang im lặng quan sát với dáng vẻ ung dung thì bất chợt nhận thấy ánh mắt Rumi đang nhìn mình.
“Không được nhìn.”
“Có… tớ làm được.” Rumi lắp bắp.
“Hả?”
“Mày làm được ư?”
Mắt Rumi đỏ ngầu, lấp lánh nhìn Taeko.
“Giết được. Giết được. Tớ giết được.”
“À, vậy à, nếu thế thì?”
Taeko thờ ơ liếc đôi mắt nịnh bợ đang vằn lên những tia máu giống như nhìn hòn đá cuội.
“Thật thú vị. Vậy mày hãy thử làm đi.” Mamiya nói.
Cậu ta không nói thêm mà cướp lấy cây súng mô hình Ikegawa đang mân mê trong tay rồi chĩa về hướng của Rumi.
“Vậy, làm sao để làm được chuyện đó? Rumi.”
“Điều đấy rất quan trọng.” Một kẻ vốn kiệm lời như Ikegawa cũng tỏ vẻ quan tâm.
“Mày nghĩ cách gì đó hay ho một chút đi Rumi.”
“… Tẩm.. tẩm dầu vào nhà nó…” Rumi trả lời.
Mỗi từ nói ra đều làm Mamiya kích động.
“Nó sẽ được làm giống như một trận hỏa… hỏa hỏa… hỏa… hỏa hoạn.” Rumi nói tiếp.
“Vậy? Vậy?” Katou cũng bị kích động theo, “Là… là thiêu chết à?”
“Không phải là thiêu chết. Đồ đần! Sao tự nhiên cuống lên thế.”
Kuga đang chơi trò đặt đá lên đầu Rumi. “Này, đừng có cử động. Cũng đừng ngước mặt lên.”
“Thiêu hả? Nếu vậy thì vừa hay không phải sao?” Mamiya hất cằm về phía cửa nhà chứa nhiên liệu cậu ta đang đứng tựa lưng vào.
“Ở đấy có đầy.”
Khoảng mười mấy phút sau.
Mọi người đang vây quanh Rumi và chiếc can đựng dầu. Một mình Taeko đứng bên ngoài vòng quây đó, bàng quan không quan tâm.
“Này, này, chúng ta thực sự sẽ làm sao?”
“Tớ thì rất muốn làm đấy.”
Cả Mishima và Katou chắc chắn chẳng thể nào tưởng tượng được tương lai vào lúc đó. Không chỉ hai đứa chúng mà tất cả những kẻ đang có mặt ở đây đều không hề nghĩ đến kết cục sau này. Đứa đứng đầu là Kuga.
“Mày hiểu phải không Rumi. Nếu bùng vụ này, mày sẽ không xong đâu.” Kuga dồn ép Rumi khiến cô ta muốn thoát khỏi chuyện này cũng không được.
“Tớ hiểu… Hơn nữa, tớ sẽ dễ dàng chiến thắng.”
Rumi đã bị xúi giục trót lọt. Hơn thế, là một kẻ nhút nhát nhưng cô ta lại muốn thể hiện cho mọi người thấy mình hãnh diện thế nào khi được làm chuyện đó rồi đưa mắt nhìn Taeko. Taeko cũng đáp lại Rumi bằng ánh nhìn như muốn nói “Đừng có nhìn tao! Đồ con gái cặn bã! Thật là ghê tởm.” Nhưng Rumi lại đón nhận điều đó bằng nụ cười tự mãn và càng tỏ thái độ kiêu ngạo hơn.
“Đứa nào sợ thì có thể về nhà ngay bây giờ trước khi hối hận.”
“Ồ, khá lắm, bánh Mochi.”
“Nó… nó đang nói gì vậy?”
“Hối hận hả, tao có thể cười không?”
Nếu không thể hiện sự can đảm thì sẽ bị đánh giá không bằng Sayama Rumi.
“Mày cũng gan đấy nhỉ. Nếu vậy thì tụi này sẽ toàn tâm hiệp lực trợ giúp. Đúng không Ikegawa?”
“Được thôi. Tao đi vác thùng dầu lại cho mày nhé?”
“Ồ, Ikegawa đúng là ga lăng.”
Cuối cùng Tachibana ép cả nhóm phải đi bằng cách dọa dẫm khi đâm một cái đinh xuống đất.
“Nếu tao nhận ra giữa chừng kẻ đầu sỏ sợ hãi thì tao sẽ giết nó.”
Màn dọa dẫm có hiệu quả ngay lập tức khi vẻ mặt Rumi đang rất mạnh mẽ bỗng nhiên đơ cứng vì căng thẳng. Vậy là xong, giờ thì chẳng ai có thể quay đầu nữa.
“Các cậu bị đần à?” Taeko vẫn đứng ngoài và can ngăn. Cô hất cằm về phía Rumi đang đứng giữa vòng tròn.
“Các cậu đang cố khiến đứa con gái cặn bã này làm cái trò gì vậy?”
“Chúng ta sẽ đi xem nó có thể làm gì.” Kuga nói.
“Tae cũng đi đúng không?” Rumi hỏi.
“Đúng là tầm phào.” Taeko quay lưng lại, trong lòng bực tức vì chẳng thể can ngăn được bọn chúng. “Các cậu cứ tự ý mà làm. Tớ về đây.”
“Taeko, cậu chờ xem nhé.” Rumi nói với theo.
“Được, cố làm đi. Tao đang mong đợi đây.” Taeko lỡ trả lời như vậy khiến Rumi vô cùng phấn khích.
⚝ ⚝ ⚝
“Tao đang mong đợi đây!”
Mỗi đêm, Taeko đều không ngủ được vì hối hận về câu nói đó. Tại sao khi đó mình không ngăn mọi người lại. Nếu là mình thì có lẽ đã thay đổi được sự việc rồi. Đáng lẽ mình có thể tạo ra một tương lai hoàn toàn khác. Hơn bất cứ điều gì, chỉ cần không nói câu đó thì biết đâu…
Tối nào Taeko cũng tự cắn vào tay mình. Sau khi biết tin bố mẹ Haruka qua đời, không hiểu sao bàn tay Taeko kể từ đó cũng run rẩy không ngừng. Vì sợ sẽ có người nhìn thấy nên trước mặt người khác Taeko thường giấu tay đi. Cô chẳng thể làm gì để bàn tay thôi không run nữa, vậy nên cô chỉ biết cắn nó cho đến khi bật máu. Những giọt máu chuộc tội không mang một ý nghĩa nào cả, cứ thế chảy xuống.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa. Một giọng nói nhẹ nhàng và chất chứa quan tâm vang lên.
“Taeko, con ra đây một chút nhé.”
“Mẹ đừng vào đây.”
“Mẹ không vào đâu, mẹ đứng đây nói chuyện được chứ?”
“Chuyện gì ạ?”
“Chuyện về trường dạy nghề ấy… chúng ta thử nói chuyện một lần nữa với bố xem? Về phía mẹ thì không sao cả. Mẹ hoàn toàn đồng ý. Nhé?”
Mấy ngày nay Taeko hầu như không chịu ra khỏi phòng mình, khiến mẹ cô nghĩ rằng con gái đang phiền não về con đường tương lai, nhưng với Taeko lúc này chuyện tương lai không còn quan trọng nữa. Chẳng có điều gì khổ sở hơn là ưu phiền về quá khứ không thể nào thay đổi. Bản thân Taeko biết điều đó.
“Chuyện ấy được rồi ạ.”
“Taeko!”
“Sau khi vào đại học, con sẽ suy nghĩ kỹ càng.”
“Vậy à, mẹ hiểu rồi. Nhưng thỉnh thoảng con nhớ ra khỏi phòng nhé. Cứ nhốt mình trong phòng thì tâm trạng sẽ u ám lắm đấy. Mẹ cảm thấy gần đây mình không còn được nhìn mặt Taeko nữa, mẹ rất buồn.”
Rồi tiếng bước chân của mẹ xa dần và biến mất. Taeko mở mắt ra, bắt đầu ghi nhận thông tin từ thị giác đã đóng liên tục suốt vài giờ đồng hồ. Ánh sáng mặt trời xuyên qua lớp màn lọc của tuyết và rèm khiến căn phòng mang một màu trắng xóa. Kể từ ngày hôm qua, tuyết đã rơi ít đi nhiều. Quả đúng như lời mẹ nói, dù có nhốt mình trong phòng thì Taeko cũng chỉ biết trầm tư suy nghĩ và hối hận mà thôi. Mình có những chuyện cần phải nói, có những người cần phải gặp, vậy mà mình lại lảng tránh, bịt tai lại và giấu mình trong căn phòng này, run rẩy rồi trở thành một kẻ hèn hạ, loại người mà mình cực kỳ ghét hay sao.
Taeko nhanh chóng sửa soạn quần áo và ra khỏi nhà mà không cho mẹ biết. Bước chân ra ngoài trời, cô cảm thấy choáng váng trước màu trắng muốt của tuyết, đương nhiên ra khỏi nhà không phải cách thanh tẩy cho những tội lỗi của mình, Taeko cứ mãi dằn vặt và đay nghiến bản thân rằng trái tim cô đã vấy bẩn, không còn thuần khiết nữa.
Những cành cây đều đóng băng cứng ngắc, trong suốt như những viên kẹo được làm rất tinh tế. Nếu bình thường như mọi ngày, chắc hẳn Taeko sẽ cảm thấy chúng đẹp, nhưng giờ cô chẳng thể cảm nhận được điều đó trong trái tim mình. Ngày trước, chỉ cần có tuyết rơi, Taeko sẽ rất vui mừng và cảm động trước vẻ đẹp thiên nhiên ấy. Cô thường dùng đôi ủng sặc sỡ của mình giẫm cho tuyết quanh ngôi nhà cứng lại. Còn giờ tuyết thật đáng ghét.
Taeko lần theo vết bánh xe cách quãng như những vết khâu rồi đi bộ trên con đường không bóng người. Chợt có một chiếc xe buýt lướt qua, chuyển động của nó nặng nề giống như một con voi. Vẫn là những khung cảnh chán ngắt trôi qua không đọng lại chút gì trong mắt, nhưng Taeko bất ngờ dừng bước. Chiếc xe buýt giảm dần tốc độ khi tới gần trạm dừng, người đang bước xuống xe chính là Haruka và đi cùng chắc là người ông đến từ Tokyo. Có vẻ hai người vừa mới đi siêu thị ở gần nhà ga về vì trên tay họ lủng lẳng những túi đồ. Hai người trao đổi với nhau đôi câu trước khi Haruka nói lời tạm biệt ông và đi bộ về phía này. Haruka cũng nhận ra Taeko và đứng lại.
⚝ ⚝ ⚝
Bà Sayama Atsuko hoảng hốt khi nhận ra một thứ nào đó đã biến mất. Rõ ràng có thứ gì bị thiếu đi trong quang cảnh quen thuộc của căn bếp thường ngày. Dù đó chỉ là một con dao làm bếp và chẳng mấy khi được bà Atsuko sử dụng.
“Không được…”
Không lẽ nào…
Những lời lẽ hiểm ác không thể tưởng tượng được đang lướt qua tâm trí của bà Atsuko. Có tiếng động từ lối cửa ra vào, bà Atsuko vội vàng lao ra khỏi bếp và nhìn thấy bóng lưng của Rumi.
“Rumi, đợi chút.” Bà Atsuko níu con gái lại và hét lên. “Này… này Rumi.”
“Trong cặp sách của con có gì vậy, mở ra cho mẹ xem…” Nhưng bà Atsuko không thể thốt ra những lời ấy. Trái ngược với những gì định nói, từ miệng bà Atsuko lại vang lên một câu hỏi ngốc nghếch, vô nghĩa.
“Tuyết rơi nhiều thế này… Con đi đâu đấy?”
“Con đi dạo một chút.” Rumi đáp.
Đôi mắt quay lại nhìn của con gái trước giờ bà Atsuko chưa bao giờ trông thấy.
⚝ ⚝ ⚝
Mái trạm dừng xe buýt cong cong như được làm bằng những cuốn vở bài tập hè của học sinh tiểu học. Ở đó, Haruka và Taeko đang đứng đối mặt nhau, giữa hai người chỉ là sự im lặng. Với nét mặt như đã đánh rơi cảm xúc ở đâu đó, Haruka ngồi trên ghế và nhìn Taeko.
“Không hiểu sao nhưng thật là một cảm giác kỳ cục. Cậu và tớ, hai người ở đây.” Taeko mở lời.
Taeko nói nhưng không nhìn vào mắt Haruka, để đánh trống lảng Taeko làm vẻ mặt như không quan tâm bất kỳ điều gì. Một phần là do mối quan hệ bất hòa trước đó của hai người, nhưng phần lớn là do những chuyện sau đó.
“Cậu không ngủ à?” Haruka hỏi Taeko.
“Gì? Sao cậu lại hỏi vậy? Không phải là không ngủ, mà là tớ không thể ngủ được. Tớ biến thành gấu trúc rồi hả?”
“Ừm, đúng thế.”
“Cậu thế nào? Chuyện xảy ra như vậy chắc là không thể ngủ ngon được đúng không?”
“Tớ ngủ rất ngon mà.”
“Hả. Thần kinh của cậu được làm bằng gì vậy? Cậu từng suýt bị thiêu chết đấy.”
“Taeko!”
“Gì?”
“Sao cậu lại lúng túng như vậy?”
Bị Haruka hỏi vậy, Taeko nhận ra tay mình đang run lên nhưng giờ cô không thể cắn và giữ chúng lại. Đôi môi cũng run lên nhưng Taeko chẳng thể làm gì khác.
“Chính cậu mới là người kỳ lạ đó. Đối diện kẻ đã bắt nạt mình đến mức thảm thương mà cậu vẫn còn bình tĩnh được.”
“Có lẽ kỳ lạ thật.”
“Đầu sỏ khiến gia đình cậu bị thiêu chết đang đứng ngay đây đấy?”
Haruka im lặng một chút rồi nói: “Vậy à?”
“Đúng thế, nếu cậu không trở thành đối tượng bị bắt nạt thì sẽ không có chuyện như thế xảy ra.”
“Có lẽ vậy.”
Câu trả lời đã tự mình nói ra, vậy mà Taeko lại cảm thấy nặng nề và đau đớn. Biểu cảm của Haruka vẫn không có gì thay đổi so với lúc nãy.
“Tớ nên… nói gì đây?” Taeko cố xua đi cơn run rẩy của mình. “Tớ biết không phải xin lỗi là có thể xong chuyện. Tớ cũng tự ý thức được rằng mình đã làm một việc không thể nào cứu vãn. Tớ nghĩ chuyện đã trở nên phức tạp hơn rồi.”
Ánh mắt như thể muốn chạy trốn khỏi người ngồi trước mặt của Taeko đã bị Haruka bắt gọn.
“Từ sau khi nghe chuyện bố mẹ cậu từ mẹ, không biết tại sao cứ mỗi lần đi ngủ là khuôn mặt cậu lại hiện lên, nhịp tim của tớ cũng dồn dập đến nỗi không thể nào ngủ được.”
Taeko như lôi hết ruột gan ra bày trước mắt Haruka, đặt cả trái tim run rẩy của cô lên lòng bàn tay những mong Haruka thấy được.
“Thật nực cười đúng không. Tớ đã cố bình tâm, nhưng tận đáy lòng tớ lại đang dao động… Này, tớ phải làm thế nào mới được đây?”
Cuối cùng Taeko đã có thể nhìn vào mắt Haruka. “Tớ… phải nói gì với cậu bây giờ?”
Haruka khép mí mắt lại như chờ lời nói của Taeko thẩm thấu vào cơ thể, rồi cô mở mắt ra.
“Tớ không phải là người cậu cần nói lời xin lỗi nữa rồi.”
“Không phải là sao?”
“Chỉ riêng việc Taeko thẳng thắn nói hết ra cảm xúc của mình như thế này… Tớ nghĩ Taeko là một người tử tế.”
“Cậu là đồ ngốc hả?” Một giọng nói trong sâu thẳm trái tim Taeko muốn kêu lên như vậy nhưng lại thôi. Nếu Haruka nói ra những lời thù hận thì tốt biết mấy, Taeko muốn Haruka tra xét mình, muốn Haruka nhổ nước bọt vào mình, nhìn mình bằng ánh mắt dành cho loài sâu bọ và Taeko muốn Haruka không tha thứ cho mình.
“Sau khi tớ chuyển trường, người đầu tiên nói chuyện với tớ là Taeko. Cậu luôn ao ước được lên Tokyo, cậu ước mơ trở thành một chuyên viên làm đẹp, tất cả những điều đó Taeko chỉ giãi bày với mỗi mình tớ. Ấy thế mà, tớ…”
“Dừng lại! Thay vào đó, làm ơn hãy thôi đổ lỗi cho mình đi, Haruka.” Những lời đó vang vọng trong tâm trí Taeko.
“Tớ không biết nên đã làm tổn thương Taeko.” Haruka tiếp tục nói.
“Không phải.”
Rõ ràng kẻ nhận lời chỉ trích đang đảo ngược vị thế.
“Tớ chưa bao giờ ghen tỵ với cậu về chuyện của Aiba.” Nói vậy nhưng trong đầu Taeko lại nghĩ: “Tớ không thể tha thứ cho Haruka vì đã bỏ rơi tớ và ngả về phía Aiba. Tớ muốn Haruka chỉ nhìn mỗi tớ thôi.” Và rồi, Taeko nói tiếp: “Chỉ là… cậu giống như một điều gì đó đáng kinh tởm từ Tokyo đến mà thôi.”
Nói dối! Mình không định nói ra những điều như vậy. Một lần nữa Taeko lại che giấu trái tim của mình vào trong lồng ngực: Không thể để cho Haruka thấy khuôn mặt mình lúc này. Chắc chắn giờ mặt mình rất xấu xí và thảm hại.
“Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.” Haruka nói, đôi mắt của cô thật xa xăm.
Taeko cúi đầu đáp: “Phải.”
Trong khoảnh khắc, cả hai đều cảm thấy buồn bã vì quãng thời gian đã trôi qua không thể lấy lại được. Tới khi họ nhận ra thì tuyết đã rơi dày tự lúc nào.
“Vậy, tớ đi đây.” Taeko từ biệt Haruka.
“Đúng rồi nhỉ.”
“Có thể nói chuyện với cậu thật là tốt.”
Taeko quay lưng trước, bắt đầu bước đi trên con đường xe buýt chạy.
“Taeko!” Tiếng gọi với của Haruka vang lên.
“Cậu hãy tự tin sống tiếp nhé.”
Lời nói đó của Haruka đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Taeko. Những cảm xúc lũ lượt tràn ra từ lồng ngực và tuôn trào trên đôi mắt, Taeko quay đầu lại, đá bay những mảng tuyết theo từng bước chạy hướng về Haruka. Dù chỉ là một khoảng cách ngắn ngủi, nhưng Taeko đã trượt chân và vấp té không biết bao lần, dẫu vậy cô không thèm để ý đến hình ảnh của bản thân, liền quỳ xuống nắm lấy tay áo Haruka, run rẩy nói những lời từ tận đáy lòng.
“Hãy tha thứ cho tớ!”
⚝ ⚝ ⚝
Câu nói thốt ra, cõi lòng của Taeko cũng trở nên nhẹ bẫng, cô đã được giải phóng khỏi xiềng xích trói buộc mình trước đó. Đôi chân bất giác đã trở nên nhẹ nhàng, những cảm giác bị phớt lờ giờ đây cũng đã quay trở lại, Taeko cảm thấy buồn ngủ và bị cảm giác lạnh lẽo và mệt mỏi bủa vây. Phản ứng trước màu sắc và ánh sáng cũng khác lạ, thậm chí con đường trở về nhà ban nãy giờ như một khung cảnh hoàn toàn khác trước mắt Taeko, đôi tay cô đã không còn run nữa.
Bất chợt một thứ gì đó phóng tới định găm vào người Taeko, cô ngay lập tức né, khiến nó chúi xuống đất.
Rumi tháo mũ trùm đầu, mái tóc bám đầy tuyết và rên rỉ ngồi dậy. Trên tay Rumi lóe lên thứ ánh sáng màu bạc khiến người bình thường phải cảm thấy sợ hãi. Đó là một con dao, chính xác là một con dao nhọn. Nhưng bất kể là gì thì nó cũng không còn quan trọng nữa.
“Rumi… Đồ khốn.” Taeko gằn lên.
“Hê hê!” Rumi trưng ra với Taeko nụ cười co giật của một kẻ đã vượt qua giới hạn. Và trong nét mặt chỉ vừa mới vơi đi vài phần nguy hiểm của Taeko cũng đang dần hiện hình một ác quỷ.
“Khá lắm, kẻ bất lương,” Taeko lấy từ trong túi áo khoác ra một con dao nhỏ rồi rút nó khỏi bao. “Không phải mày rất gan dạ khi định giết tao sao, đồ khốn Rumi.”
Rumi trong tư thế khom người đang chĩa đầu nhọn của con dao vào người Taeko. Chỉ với một ánh nhìn hướng về mũi nhọn của con dao, Rumi đã bẻ cong vẻ mặt nhút nhát ảm đạm vốn có của cô ta bằng nụ cười xấu xa và cả sự căm thù.
“Tao không biết cái gì đã khiến mày quay ngược sự căm ghét sang tao nhưng được thôi. Tao chán ngấy mày rồi.” Taeko nói.
Rumi nhanh tay ra đòn trước. Cô ta giả vờ đứng lên nhưng vẫn giữ nguyên tư thế thấp và rồi một tia sáng lóe lên.
Hự. Bất giác một tiếng kêu đau đớn vang lên, Taeko cúi người xuống. Từ bên trên đầu gối trái, máu phun ra nhuộm đen cả chiếc quần của Taeko.
“Nó kêu hự… Vừa nãy nó đã kêu hự.” Cùng với biểu cảm kinh ngạc, Rumi dần nâng khóe miệng lên.
“Nó đã kêu hự! Taeko đã kêu hự!”
Rumi vừa chạy vừa vẫy dao như muốn thông báo cho tất cả mọi người trong thị trấn này biết.
“Thật là thảm hại! Thật xấu xí! Nó như con ngốc vậy! Nó đã kêu hự! Nó đã kêu hự!”
“Mày đứng đấy cho tao! Con khốn này!” Taeko chuẩn bị tấn công Rumi.
Rumi ôm bụng cười rống lên rồi đột nhiên vung tay ném một thứ gì đó.
Ngay sau đấy Taeko nghe thấy một âm thanh như thứ gì đó bung ra từ bên mặt phải của mình. Taeko đã mất đi nửa tầm nhìn và một cơn đau như thiêu đốt dâng lên. Một vật cứng thay thế cho nhãn cầu của Taeko bay vào trong ổ mắt. Hòn đá bằng bàn tay mà Rumi ném đã làm mất gần nửa con mắt bên phải của Taeko và đang chìm nghỉm trong biển tuyết dưới chân.
“Tae!”
Rumi đưa dao lên định vung xuống Taeko đang ngồi bệt trên tuyết thì bị Taeko ngăn lại. Cô vừa giữ mắt phải đã không còn nhìn được của mình vừa ngáng chân làm Rumi ngã xuống. Định cầm dao đứng dậy nhưng chân trái vừa bị chém bỗng đau đớn như bị đinh đâm phải và Taeko ngã khuỵu. Rumi chớp thời cơ lấy dao đâm vào bàn tay đang với ra của Taeko. Tiếng hét của cô vang dội đến mức bầu trời như vỡ tan ra. Rumi dùng hai tay ra sức đè trọng lượng cơ thể xuống, xoáy sâu con dao vào bàn tay Taeko. Đôi mắt Rumi đỏ ngầu vì hưng phấn trước cơn đau đớn quằn quại của Taeko.
“Tae, có đau không?” Rumi đâm dao xuống. “Đau không? Đau không? Đau không?”
Mỗi lần hỏi Taeko có đau không, Rumi lại đâm dao sâu hơn vào bàn tay ấy. Cơ thể của Taeko trước sau vẫn vùng vẫy dữ dội giống như một con giun bị xéo đến quằn quại. Thật phi thường là Taeko không ngất đi.
Và rồi Taeko với bàn tay không bị đâm nắm lấy cổ áo của Rumi và giật mạnh, thụi đầu gối vào phần ức phía trên bụng Rumi, khiến cô ta phun ra một chất dịch màu vàng ngay trên nền tuyết trắng.
“Rumi… Chỉ vì mày làm mấy chuyện điên khùng mà mỗi ngày của tao đều kinh khủng…. Chết đi, mày chết để tạ tội đi, con khốn chết tiệt!”
Bàn tay phải của Taeko đã biến dạng, nhàu nhĩ như chiếc găng bị cả đống dụng cụ đè lên.
“Tao đã nghĩ là… là thật kỳ lạ mà.”
Rumi ngước khuôn mặt nhầy nhụa dịch dạ dày, nước mắt và nước mũi của mình lên, đôi mắt chứa đầy vẻ nguy hiểm mong manh như một tòa tháp bằng cát đang trên bờ sụp đổ.
“Tao và Nozaki đều là mục tiêu bắt nạt của mày, thế nhưng cách mày đối xử với chúng tao hoàn toàn khác nhau. Đúng vậy! Tao chưa từng thấy mày dùng bạo lực trực tiếp với Nozaki.”
Taeko nghiến chặt răng.
“Oguro Taeko. Không lẽ mày… đã ôm ấp một tình cảm đặc biệt với Nozaki hả?”
Có thể là buồn nôn, đau đớn hay bị kích động cảm xúc, Rumi chợt òa khóc.
“Thế mà… Trở thành mục tiêu bị bắt nạt là chuyện vớ vẩn gì chứ. Tao không thể hiểu được! Tao không hiểu ý nghĩa của chuyện này! Mày thật lố bịch, Taeko!” Rumi nói liền một hơi với Taeko. “Mày hành xử giống như chủ nhân của cái lớp này, mày khắc sâu vào đầu mọi người cái suy nghĩ phải đối xử với Nozaki như kẻ địch! Để làm gì chứ? Tao vì cái gì mà đốt… nhà của con nhỏ đó chứ. Đồ chết tiệt!”
Những lời nói đầy oán giận tuôn ra và lần này là đến lượt Taeko.
“Tên khốn Kuga, cả con Tachibana, tất cả bọn trong lớp cứ dính lấy tao như đống phân cá vàng… Bọn mày tự ý bệnh hoạn, tự ý mất kiểm soát đấy chứ… Thật ghê tởm!” Taeko hướng đầu nhọn của con dao về phía Rumi và nói: “Đặc biệt là mày đó, Rumi.”
Rumi cũng lập tức cầm vũ khí lên và hai người đe dọa nhau.
“Mày luôn nhìn tao bằng đôi mắt bẩn thỉu của mày… Mày nghĩ tao không nhận ra điều đó à? Lén lút chụp ảnh người khác… Chỉ cần tưởng tượng đến việc mày sẽ làm gì với tấm hình đó mỗi tối là tao lại cảm thấy buồn nôn! Mày nghĩ nếu mày giết chết Nozaki thì tao sẽ bị lay động hả? Mày thực sự nghĩ vậy nên mới làm thế? Ghê tởm… Ghê tởm… Ghê tởm!… Thật ghê tởm! Đồ sát nhân ghê tởm!”
“Nhảm nhí!” Rumi hét lên.
Hai người cùng di chuyển một lúc, con dao nhỏ của Taeko lướt xéo qua khuôn mặt từ lông mày bên phải xuống dưới má trái của Rumi. Trong khi dao của Rumi lại găm sâu vào phần ngực của Taeko, gây thương tích nặng nề trước khi tiếp tục đâm sâu vào vùng bụng. Cuối cùng, lực sát thương của Rumi đã chiếm ưu thế hơn Taeko.
“Toàn bộ chuyện này là do mày.”
Rumi vừa nhảy dựng lên vừa găm sâu con dao vào Taeko sau đó hướng lưỡi dao lên trên.
“Mày biến bọn tao thành những kẻ sát nhân, mày khiến Tachibana và mọi người bị giết, còn tao thì đang bị đe dọa mạng sống, tất cả đều là lỗi của mày, Taeko.”
Khi Rumi dùng hết sức lực ấn và đẩy dao lên trên thì Taeko bắt đầu nôn ra những bọt máu khiến cô ta ngay lập tức lùi lại. Và rồi cô ta rút dao ra, màu đỏ của máu theo đó loang dần trên nền tuyết trắng khiến hơi nước bốc lên. Cuối cùng Taeko đổ gục xuống phía trước, lưng giật lên.
“Tao đã thực sự ngưỡng mộ mày, Taeko. Mày đẹp, tự tin, không sợ hãi. Tao đã rất thích mày. Nhưng mà…” Rumi nhổ nước bọt. “Bây giờ tao chỉ thấy một cái giẻ rách nát.”
Taeko không trả lời, cô sắp trở thành một phần của cảnh sắc tuyết trắng này.
“Ô kìa, đã chết rồi sao?” Rumi khẽ đến gần và dí mũi giày vào đầu Taeko. “Yên tâm đi. Tao sẽ gửi Nozaki mà mày thích đến chỗ mày. Vậy nhé, Tae!”
Rumi nói một hơi nhưng rồi cô ta chẳng thể bước khỏi chỗ đó bởi bàn chân không nhúc nhích được. Một bàn tay vươn ra từ cái hồ máu kia đang túm lấy vạt quần của Rumi từ phía sau, Taeko với hai con mắt ướt đẫm máu ngước lên nhìn Rumi. Khuôn mặt Rumi bỗng đông cứng như đang nhìn một vong hồn báo oán rồi đạp vào mặt Taeko và bỏ đi.
“Cứ ngoan ngoãn chết đi và đừng quay lại nữa.”
Tiếng bước chân trên tuyết xa dần, Taeko nhìn bàn tay phải nát bấy của mình bằng con mắt trái bị thương tích, tình hình của cô đang hết sức nguy kịch.
“Với bàn tay này thì sẽ chẳng thể cầm kéo được nữa ư?” Và rồi toàn bộ các chức năng trong cơ thể Oguro Taeko đều dừng lại khi suy nghĩ đó vụt bay mất.
⚝ ⚝ ⚝
Thời giờ Haruka dành để ngắm nhìn mặt dây chuyền cỏ ba lá ngày càng nhiều hơn trước. Haruka biết rằng mặt dây chuyền đẹp nhất là khi được đặt dưới ánh sáng của cái đèn ngoài hành lang, vì thế mỗi khi có chút thời gian rảnh, Haruka lại ra ngồi nơi hành lang lạnh lẽo và chăm chú quan sát quả cầu màu hổ phách. Mỗi lần nheo mắt lại, sắc màu ấm áp đó sẽ tách Haruka ra khỏi giấc mơ nhuộm máu người.
Lúc đó Shou muốn nói gì với mình nhỉ? Cái ngày mà ngọn lửa quét sạch gia đình mình ấy. Mình đã nhìn thấy nét buồn bã trong đôi mắt của Shou khi ấy. Những ký ức mình ngỡ là ảo giác dưới ánh nắng mặt trời, nhưng giờ nó lại trỗi dậy như muốn tiết lộ điều gì đó.
Shou có thể thấy trước được tương lai này sao?
“Này, Haruka.” Có tiếng gọi vọng ra từ phía phòng khách. “Cháu có điện thoại này. Là Aiba.”
“Cậu có bị cảm không?” Aiba hỏi.
“Ừ, tớ không sao.” Haruka đáp.
“Cậu có ăn cơm đàng hoàng không đấy?”
“Ừm!”
“Hôm nay tuyết cũng rơi nhiều nhỉ.”
Đây không phải là một cuộc trò chuyện đáng để tốn công dùng điện thoại. Dù vậy, trong giọng nói của Aiba có vẻ gì đó rất hưng phấn, hơn nữa còn hơi hưng phấn quá mức. Hơi thở của Aiba hỗn loạn như vừa mới chạy xong.
“Nhắc mới nhớ.” Aiba đột nhiên đổi chủ đề. “Gần đây, tớ có tới hỏi chuyện ông của Nozaki. Tốt nghiệp xong cậu sẽ quay trở về Tokyo phải không?”
“Ừ. Xin lỗi cậu. Tớ không định giấu cậu đâu.”
“Đừng xin lỗi. Tớ đã rất ngạc nhiên vì như vậy chẳng còn bao lâu nữa nhỉ. Thế cũng tốt. Tớ gọi cho cậu là vì chuyện này đấy. Hôm nay cuối cùng tớ đã thuyết phục được bà.”
“Thuyết phục gì?” Haruka hỏi lại.
“À! Chuyện là tớ sẽ cùng với Nozaki đến Tokyo.”
“Ể?” Haruka ngạc nhiên.
Aiba đang nói điều mà Haruka không thể lờ đi được.
“Tớ đã tự quyết định trường mà mình sẽ theo học, vì thế bà tớ rất phản đối.”
“Là sao?” Haruka ngạc nhiên hỏi lại.
“À, đúng là tớ đã quyết định con đường tiếp theo nhưng đó không phải ngôi trường mà tớ hằng khao khát.” Aiba trả lời.
“Cậu… đợi chút.”
“Tớ sẽ cố gắng sắp xếp để tìm được một căn phòng cho hai đứa mình sống. Tớ sẽ đi học buổi tối, ban ngày thì đi làm…”
“Aiba, đợi chút.”
“Sao thế?”
Haruka đã hiểu lý do vì sao giọng Aiba lại phấn khích như vậy.
“Chỉ là… Chuyện hai đứa sống cùng nhau, bọn mình đã bao giờ bàn qua đâu. Có lẽ mình đã nói điều gì khiến Aiba hiểu lầm chăng?” Haruka nghĩ trong đầu.
“Cảm ơn cậu, tớ rất vui vì tình cảm của Aiba dành cho tớ. Nhưng tớ quyết định rồi, tớ sẽ sống cùng ông và Shou.”
“Thực sự mình rất vui khi được sống cùng với người mình thích. Một tương lai như thế thật tốt đẹp biết bao. Thế nhưng hiện thực lại hoàn toàn khác. Mình phải đối mặt với hiện thực. Cuộc đời mình sẽ có thay đổi rất lớn và chắc chắn là cuộc sống của gia đình mình cũng vậy. Mình không thể lôi Aiba vào chuyện này được.” Haruka nghĩ.
“Ba ông cháu tớ sẽ dựa vào nhau để sống. Aiba hãy đi theo con đường cậu đã quyết định đi. Khi nào trưởng thành, chúng ta sẽ lại…”
“Nozaki!” Giọng Aiba đã mất đi sự hưng phấn. “Tớ sẽ cùng chịu đựng với cậu… Tớ sẽ bảo vệ cậu, ngày hôm đó chẳng phải hai chúng ta đã hứa với nhau như vậy sao?”
“Không phải, nghe này Aiba…”
“Cậu là đồ dối trá.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng va đập rầm rầm của một vật cứng nào đó.
“Tớ đã nói sẽ để cậu dựa vào. Cuối cùng tớ cũng thuyết phục được bà dù bà từng phản đối, vậy mà cậu…”
Tiếng rầm rầm lại vang lên lần nữa.
“Nếu chúng ta rời xa nhau thì biết đâu Nozaki sẽ thích người khác mất.”
“Chuyện đó…”
“Thật thất vọng, tớ thất vọng vì cậu đấy Nozaki. Cậu không chọn tớ, mà lại chọn gia đình.”
Có âm thanh như đang đập phá thứ gì đó vang lên, Aiba ngắt điện thoại.
Ông Michio đã rời khỏi phòng khách trước đó, nhưng bị tiếng của cháu gái gây chú ý, ông liền quay trở lại.
“Ồ, cháu nói chuyện xong rồi hả. Ông bắt đầu chuẩn bị cơm tối đây.”
“Cháu sẽ giúp ông.” Haruka đứng dậy đầy dứt khoát.
Trong bếp, hai ông cháu cùng nhau gọt và rửa rau củ, không ai nói một lời, chỉ có đôi tay là hoạt động. Cái nồi đun trên bếp đang sôi lên, Haruka thì thầm: “Ông ơi!”
“Hử?” Ông Michio đáp.
“Ông không nghe thấy gì phải không? Chuyện điện thoại lúc nãy ấy ạ?”
Ông Michio trả lời vu vơ “Hử?”, rồi nghiêng đầu nhìn cái nồi sôi trên bếp.
“Chuyện cháu về nhà mà trên người lấm lem đầy bùn đất ấy hả? Có chuyện gì thế? Cháu muốn ông hỏi chuyện đó hả? Cháu rửa cái này cho ông nhé!”
Ông Michio đưa cho Haruka rổ khoai tây đã gọt.
“Nếu là chuyện nói được, cháu cứ nói, ông lúc nào cũng lắng nghe cháu mà.”
Ông Michio vặn nhỏ lửa.
“Chà, món hầm này sắp xong rồi đây.”
“Ông ơi! Cháu… đã giết người.” Haruka thầm nghĩ trong đầu.
“Ể? Ông không nghe gì cả.” Ông Michio kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai người như vậy.
⚝ ⚝ ⚝
Cô Minami Kyouko mất bình tĩnh trả lời điện thoại.
“Con trai bà chơi thân với Ikegawa phải không? Nếu thế thì chẳng phải hai đứa đã đi chơi đâu đó rồi hay sao?”
Bố mẹ của những học sinh đang mất tích cứ không ngừng gọi điện đến nhà riêng của cô Minami làm loạn lên. Từ sáng đến tối, cô Minami liên tục trở thành đối tượng hỏi chuyện của họ. Hiện tại cô Minami đang phải trả lời cuộc điện thoại thứ ba trong ngày từ bố mẹ Mamiya Hiroaki.
Họ toàn hỏi những câu giống nhau và cô ta cũng trả lời bằng những câu tương tự. Chuyện này khiến cô Minami rất căng thẳng, kết quả là số đầu lọc thuốc lá chất thành núi trên đĩa, ngón tay cô ta kẹp điếu thuốc lá cháy âm ỉ, thi thoảng lại gõ lên mặt bàn.
“Vô trách nhiệm ư? Thưa bà Mamiya, cảnh sát cũng đã nói nếu không biết tính chất của vụ án thì không thể làm gì mà, giáo viên chúng tôi đâu có biết được sự tình đâu.”
Rầm. Một thanh âm nặng nề của vật gì đó va đập vang lên, tiếp đến cửa sổ phòng lung lay. Cô Minami nhả một hơi dài khói thuốc rồi nhìn ra cửa sổ ngoài ban công, mặt kính của nó đã bị nứt. Bên ngoài, một người đàn ông đang gây náo loạn và gọi cô Minami bằng những từ ngữ thiếu lịch sự.
“Cô giáo, chúng ta nói chuyện đi, cô có ở đó mà.”
Minami nhét điếu thuốc vào một cái lon rỗng rồi ngắt lời người đang nói trong điện thoại, “Xin lỗi, bà đợi một chút”, rồi ra ngoài ban công.
“Ồ, ra rồi, ra rồi.”
Bố mẹ của Tachibana Yoshie đang đứng giữa màn tuyết, nhìn lên cô Minami.
“Thật đúng lúc, suýt nữa là có thêm một cục đá bay đến nữa đó.” Bố của Tachibana mặc áo khoác chống lạnh họa tiết rằn ri vứt cục đá trong tay đi.
“Cô xuống đây nói chuyện đi.”
“Chuyện này không xong đâu, ông Tachibana. Ông sẽ phải bồi thường cái cửa sổ này đấy.”
“Dù gọi điện thoại hay gõ cửa cô đều không tiếp mà.”
“Nhìn hạng người như này thì biết ngay con cái sẽ thế nào rồi đấy.” Cô Minami định nói ra câu đó nhưng ngừng lại. Một gã quái gở như vậy nếu bị xem thường là nuôi dạy con cái không đến nơi đến chốn không chừng sẽ làm lão nổi giận mất khôn.
“Cô biết Yoshie nhà tôi đã mất tích mấy ngày rồi không? Sắp được một tuần rồi đấy, một tuần.”
“Đúng thế nhỉ.” Cô Minami đáp.
“Đúng cái con khỉ, hỏi ra mới biết, không phải mấy học sinh khác cũng không về nhà ư? Hơn nữa toàn bộ đều là học sinh của cô cả. Ha! Lớp học của cô là cái quái gì vậy?”
“Ông có hỏi thì tôi cũng chẳng có cách nào cả.”
“Cô đừng có đánh trống lảng. Cô biết gì đó đúng không?”
Cô Minami thở dài trước những lời nói ấy rồi nhặt cục đá đang nằm lăn lóc ở ban công ném ra ngoài. Cô Minami nhìn vợ chồng ông Tachibana bằng ánh mắt lẽ ra không nên dùng để nhìn con người.
“Đám học sinh mất tích ấy, bao gồm cả con gái các vị hình như đều không ý thức được rằng mình là những học sinh cuối cùng sắp tốt nghiệp của trường Trung học Phổ thông Ootsuma.”
“Hả?” Mắt ông Tachibana lóe lên đầy sắc nhọn.
“Tôi cảm thấy khó chịu khi chúng gây ra chuyện này vào thời điểm mà lẽ ra chúng nên tự kiểm soát bản thân mình. Tôi không chấp nhận những học sinh như vậy được tốt nghiệp trường Trung học Phổ thông Ootsuma. Chúng mất tích ư? Tốt.”
Một gã côn đồ như bố của Tachibana cũng cảm thấy sự bất thường trong lời nói và hành động của cô Minami, khuôn mặt ông ta cứng đơ lại.
“Cô đang nói nghiêm túc đấy hả? Nếu vậy thì đây quả là một phát ngôn có vấn đề. Này!”
“Phát ngôn của tôi có vấn đề, vậy cái cửa sổ này không là vấn đề nhỉ.”
“Cô đang gây sự phải không, con khốn! Có phải cô bị điên rồi không?”
“Mình à!” Người mẹ lần đầu tiên mở miệng sau hồi lâu chỉ đứng im lặng như tượng.
“Sao thế?” Ông chồng quay sang.
“Lạnh.” Đôi mắt người vợ nhìn vu vơ.
“À, à! Là tôi không tốt. Chúng ta về nhà thôi!”
Bà ta kéo mũ trùm đầu lại ngay ngắn. “Tôi muốn mua rượu rồi về.”
“Mình uống nhiều quá rồi.”
Cô Minami dõi ánh mắt lạnh lùng theo bóng dáng hai người. Cô từng nghe đồn mẹ của Tachibana Yoshie bị nghiện rượu rất nặng. Vậy thì chắc chắn người mẹ và người bố như thế không thể nuôi dạy một đứa con đàng hoàng được.
“Thế này chưa xong đâu.” Ông Tachibana nhắc nhở cô Minami.
Nghe câu nói đó của ông Tachibana, cô Minami cũng chẳng buồn dõi theo bóng dáng của hai vợ chồng bọn họ nữa mà quay lại phòng mình. Trong phòng, ống nghe điện thoại đang phát ra tiếng hét.
“Cô Minami, cô Minami!”
“Tôi phải đợi cô đến khi nào nữa đây, cô mau bắt máy đi, tình hình khẩn cấp lắm rồi, nhanh lên! Cô Minami! Cô Minami! Cô Minami!”
Tiếng hét qua ống nghe điện thoại mang đầy vẻ thù hận. Dường như đã chạm đến giới hạn của bản thân, cô Minami lật tung mặt bàn sưởi đang đặt điện thoại.
“Đáng ghét!”
Ngón trỏ của cô bị vướng vào cạnh bàn và bật móng. Lập tức cô vơ vội lấy khăn giấy và cuốn nó lại, chẳng mấy chốc tờ giấy bị máu thấm vào, nhuộm thành một màu đỏ.
“Hôm nay là cái ngày gì chứ. Mình đã làm gì chứ…” Cô Minami hét lên rồi vùng vẫy chân tay như một đứa trẻ đang vòi vĩnh bố mẹ.
⚝ ⚝ ⚝
Trên khuôn mặt Rumi đang trừng mắt nhìn chính mình trong gương bị khắc một đường xéo sâu màu đỏ. Sau khi về đến nhà, vết thương bắt đầu đau khủng khiếp, có thể là do lúc nãy Rumi ở trong trạng thái kích động cộng với cái lạnh bên ngoài đã khiến cơn đau bị tê liệt. Rumi khó chịu vì cảm nhận được sự đeo bám dai dẳng của Taeko cùng nỗi đau đớn đang hành hạ.
“Rumi, con có sao không? Con bị thương hả?” Mẹ Rumi kêu lên từ phía tấm cửa kéo. “Rumi? Trả lời mẹ đi!”
“Không có gì cả. Mẹ để con yên.”
“Chuyện này không thể để yên được! Rumi.”
Rumi đưa mắt nhìn xuống khung ảnh rơi bên cạnh. Kính của nó bị vỡ ngay chỗ khuôn mặt tươi cười của Taeko, Rumi bật cười nghĩ, “Một mình mình đã đánh bại Taeko, đánh bại mối đe dọa lớn nhất của lớp. Cả đám người từng bắt nạt mình cũng đã chết. Bọn chúng đã phải nhận quả báo.”
“Rumi… Xin con đấy, hãy trả lời mẹ đi! Hôm nay con gặp chuyện gì vậy? Con đã làm gì vậy?”
“Mình đúng là đồ ngốc khi cứ gọi đứa con gái kia là “Tae! Tae!”. Dù vậy thì nó thật đáng xấu hổ, sau cùng nó cũng chỉ là một đứa con gái chán ngắt lấy người khác làm bàn đạp mà thôi. Không chỉ mình Taeko, tất cả đám học sinh trong lớp đều giống nhau, chúng luôn hi sinh người khác để tồn tại và bảo vệ bản thân.” Rumi vừa nghĩ vừa đưa con dao mà dù lau thế nào vẫn còn màu máu nhạt bám trên đó ra trước ánh sáng lấp lóa ngoài cửa sổ.
“Lần tới là lượt mình, mình sẽ hi sinh người khác để sống và vật hiến tế sẽ là những kẻ trong lớp. Mình sẽ giết hết, những kẻ đã không một lần cứu giúp mỗi khi mình bị chà đạp, bị khinh miệt. Những kẻ đã cười nhạo việc đó, mình sẽ bắt chúng lấy cái chết bồi thường cho những gì chúng đã làm. Dù có bị bắt cũng không sao. Những thứ mình có được mới quan trọng. Khi đã đạt được mục tiêu, chắc chắn mình sẽ có thêm sự tự tin. Cuộc đời mình đã dính quá lâu cùng với nỗi sợ sệt như một con bọ hung rồi, nếu sống tiếp như vậy thì thà chết đi còn hơn.” Đến đây, Rumi đã đưa ra quyết định trọng đại nhất trong cuộc đời của cô ta, đó là sát hại toàn bộ đám học sinh cùng lớp, những học sinh của lớp Một năm ba trường Trung học Phổ thông Ootsuma.
Mẹ Rumi rung lắc cửa, “Rumi, mẹ vào đấy nhé?”
“Không được vào, chết tiệt!” Rumi tóm lấy cái khung ảnh quăng vào cửa.
“Rumi… Con sao thế…” Giọng nói tràn ngập đau buồn run rẩy cất lên trước cửa phòng.
Rumi đến bên mẹ, nhưng cánh cửa vẫn ngăn cách hai người. Và rồi cô ta từ từ đưa lưỡi dao qua lớp giấy trên đó, động tác thật chậm để không làm mẹ mình bị thương. Hơi thở của người mẹ ngay lập tức hỗn loạn khi nhìn thấy đầu mũi dao và nghe giọng nói phát ra từ bên kia cánh cửa mình đang đứng.
“Rumi! Cái này… Làm sao đây? Làm gì với cái này đây?”
“Mẹ đừng đối tốt với con nữa. Con không thể quay lại được, mẹ đừng đối tốt với con nữa…!”
Bố chết sớm, Rumi ở cùng mẹ, hai người cùng nương tựa vào nhau mà sống. Chưa một lần mẹ nổi giận, bà là một người rất hiền lành. Vì chậm chạp, bà thường bị những người nhỏ tuổi hơn ở nơi làm thêm gây khó dễ, nhưng bà vẫn biến chúng thành những câu chuyện cười. Ở trường, dù Rumi có gặp phải bao ánh mắt khó chịu đi chăng nữa thì khi trở về nhà cảm xúc của cô ta sẽ được lập trình lại. Rumi không muốn làm mẹ khóc, không muốn nhìn thấy những giọt lệ trên mắt mẹ. Tối nay, Sayama Rumi sẽ tốt nghiệp khỏi ngôi trường của mẹ.
“Rumi!” Bà Atsuko tiếp tục gọi.
“Dừng lại đi! Con xin mẹ đấy! Hãy dừng lại đi!”
“Cho dù có chuyện gì đi nữa, mẹ…”
“Không được đâu mẹ, không được đâu. Nếu mẹ nói như thế con sẽ không thể sống tiếp được.” Rumi đang đấu tranh nội tâm.
“… Mẹ sẽ luôn đứng về phía con. Luôn luôn, luôn luôn là vậy.”
Giọt nước mắt ấm nóng lặng lẽ lăn xuống má Rumi và thấm vào bên trong như thiêu đốt vết thương. Đó chính là những giọt lệ ly biệt.
⚝ ⚝ ⚝
Sau khi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã bị hỏng, Aiba dần lấy lại được bình tĩnh.
“Thật yên tĩnh.” Aiba đi ra ngoài hành lang. “Bà ơi! Bà ngủ rồi ạ? Bà ơi?” Aiba nhìn vào phòng khách gọi bà.
Một nửa khuôn mặt của bà Kikuko bê bết máu từ mũi, bà đang dựa người vào cái tủ trong phòng khách.
“Gì vậy? Bà vẫn ở chỗ đó à! Bà sẽ bị cảm lạnh nếu ngủ ở đó đấy.”
Bà Kikuko nhẹ nhàng mở mắt ra, nhìn hình dáng của đứa cháu trai và yếu ớt nói: “Bà rất thất vọng về cháu.”
“Đúng như những gì Noriko nói. Mitsuru, cháu…”
“Cháu xin lỗi bà!”
Khi Aiba tiến đến trước mặt, đôi vai của bà Kikuko run lên. Aiba cúi xuống nhẹ nhàng ôm lấy bà và thì thầm suy nghĩ của mình vào tai bà.
“Cháu bị bệnh. Không phải vì cháu ghét bà nên mới làm như vậy đâu. Bà cũng là một người quan trọng đối với cháu, chính vì vậy nên cháu muốn bà hãy hiểu cho cháu. Đây không phải là sự vô trách nhiệm của cháu, cháu muốn bà hiểu. Chắc bà đau lắm nhỉ, cháu xin lỗi!”
Sự thất vọng của bà Kikuko không thể nào xóa đi được, nhưng bằng tấm lòng nhân từ, bà quyết định thông cảm cho cháu trai và đưa tay vỗ nhẹ vào vai nó, “Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, Mitsuru. Cháu cũng bị bệnh giống như người đàn ông đó.”
“Cháu đã bảo Nozaki là hai đứa bọn cháu sẽ sống chung với nhau, nhưng Nozaki lại nói sẽ sống cùng gia đình của cô ấy…”
Aiba vừa lấy khăn giấy lau mặt cho bà vừa ủ rũ nói với đôi mắt đượm buồn.
“Thực ra cháu và Nozaki rất muốn sống cùng nhau nhưng ông của Nozaki không cho phép, vì thế cô ấy không còn cách nào khác phải chọn gia đình mình. Bà đợi cháu một chút.”
Aiba đi vào bếp một lúc rồi quay ra, mang theo một chiếc khăn đã vắt khô nước đưa cho bà.
“Bà hãy chườm bằng cái này, nếu bị sưng lên thì khổ lắm.”
Bà Kikuko cảm thấy tuyệt vọng khi Aiba không hề có chút ân hận nào trong đôi mắt.
“Ông của Nozaki là người luôn nghĩ cho gia đình. Nhưng cháu nghĩ ông ấy đã nhầm rồi. Không phải ông ấy nên ưu tiên suy nghĩ cho hạnh phúc của cháu gái mình hơn bất cứ điều gì khác sao? Bà nghĩ có đúng không?”
“Bà không biết, Mitsuru à.” Bà Kikuko đáp.
“Đúng vậy, bà rất cứng nhắc mà.”
Aiba vừa cười vừa rời khỏi chỗ đó, tới đứng bên cửa sổ, tuyết ngoài trời đang rơi đầy trong ánh mắt cậu.
“Ngày mai cháu sẽ đến gặp ông của Nozaki.”