CHƯƠNG SÁU Mùng sáu tháng Hai
Thi thể của Oguro Taeko cuối cùng cũng được tìm thấy, một người dân đi tản bộ buổi sáng đã tình cờ phát hiện ra cô đang bị tuyết vùi lấp. Bởi vậy cô Minami lại được thầy hiệu trưởng trực tiếp liên lạc, yêu cầu cô đến trường ngay.
Cô Minami Kyouko bước đi trên con đường được xe ủi tuyết dọn qua để đến sở cảnh sát. Người đang đợi cô ở đó là bố mẹ của những học sinh đã bị mất tích.
“Cô Minami! Phụ huynh của những học sinh mất tích muốn nói chuyện với cô, nên…” Có vẻ hiệu trưởng đã bị họ thẩm vấn suốt từ sáng đến giờ nên vừa nhìn thấy cô Minami tiến đến, vẻ mặt ông như thể cầu xin sự cứu giúp.
“Chính là người phụ nữ này!” Kuga Masae hùng hổ bước tới chỉ tay vào mặt cô Minami, xô thầy hiệu trưởng qua một bên.
“Người phụ nữ này đã giết con gái nhà Taeko!”
“Đợi chút bà Kuga, bà có căn cứ gì… Xin hãy bình tĩnh.” Thầy hiệu trưởng chen vào giữa.
“Cô Minami! Cô khá bình tĩnh nhỉ?” Bố của Mishima Yuri bước ra trước.
“Sự việc lần này là học sinh của cô bị giết đấy? Hơn nữa, theo lời đồn thì không phải cô xem Taeko như bạn ư? Một học sinh thân thiết với cô chết mà cô có thể bình thản như vậy sao?”
“Tôi xem mình như bạn của nó là để tự bảo vệ mình thôi.” Cô Minami trả lời không chút khó khăn.
“Cái quái gì thế này?”
“Taeko là một học sinh cực khó bảo, vì vậy thật thất lễ nhưng tôi nghĩ đó là cách làm thích hợp nhất. Có vấn đề gì không?”
“Đây là loại người gì vậy?”
“Không thể tin được.”
“Chắc chắn cô ta có vấn đề!”
Khung cảnh dần trở nên náo loạn.
“Cô… vậy mà cũng là giáo viên hả?”
“Chính vì tôi là giáo viên đấy chứ. Nếu chỉ vì học sinh chết mà hoảng loạn thì chẳng phải không thích hợp làm giáo viên sao?”
Không khí bắt đầu nóng lên như đổ thêm dầu vào lửa.
Đám phụ huynh kinh hãi nhìn người giáo viên trước mắt như thể nhìn một con quái vật. Trong số những người ở đó, một người đàn ông nhếch mép cười nửa miệng.
“Thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà.” Đó là bố của Tachibana Yoshie. “Chúng ta không thể nói chuyện với một giáo viên đã mất trí rồi đâu. Đúng không, cô Minami?” Ông ta lại gần cô Minami. Người ông ta nồng nặc mùi rượu. “Cô tốt nghiệp trường Trung học Phổ thông Ootsuma phải không? Tôi nghe nói hồi đó cô cũng bị bắt nạt, không phải sao?”
Đôi mắt âm u như mảnh kính bị xước xát của cô Minami thoáng lóe lên ánh sáng lờ mờ.
“Ông Tachibana và mọi người xin hãy bình tĩnh lại.” Thầy hiệu trưởng căng thẳng đến toát mồ hôi, loanh quanh giữa đám phụ huynh như một con bướm đang tìm chốn lìa đời.
“Cơ mà tôi cũng hiểu vì sao cô bị bắt nạt rồi. Chỉ cần nhìn cô là người ta sẽ cảm thấy phát cáu và muốn bắt nạt ngay. Thực ra cô rất sợ học sinh của mình đúng không? Cô nghĩ mình sẽ bị bắt nạt giống ngày xưa, vậy nên làm thân với những học sinh gây rối đã trở thành kỹ năng sống được cô trau dồi đúng không?” Bố của Tachibana công kích cô Minami.
Đúng như những gì ông ta nói. Cô Minami rất sợ những học sinh của mình. Chính xác là sợ ánh mắt của đám con trai và con gái, cả giọng cười của chúng. Cô Minami đã bị những ánh mắt đó coi thường, bị giọng nói của chúng đùa giỡn. Giờ đây cô đang hồi tưởng lại những cảnh tượng mà mình không muốn nhớ, bị kéo ngược trở về ý thức của một Minami Kyouko thời còn là học sinh cấp ba. Bố của Tachibana đang bắt đầu tái hiện lại cơn ác mộng đó ngay tại chỗ này.
“Tôi cứ tưởng cô cho rằng cái trường này sắp phải đóng cửa nên mới tỏ ra táo bạo như thế, nhưng không phải, cô đúng là một kẻ quái đản. Việc bị bắt nạt khiến cô mất trí rồi. Đó chính là con người của cô.”
Bố của Tachibana tiếp tục nói với vẻ mặt như muốn ám chỉ rằng những lời lẽ sau đây mới thực sự là cốt lõi vấn đề.
“Nếu bảo cô động tay động chân với học sinh vì sự bốc đồng nào đó… thì tôi hoàn toàn đồng ý.”
Những phụ huynh đang theo dõi sự việc nuốt nước bọt và khẽ thốt lên, “Không lẽ nào?”
“Mọi người cũng đã hiểu rồi chứ?” Bố của Tachibana quay sang những người khác. “Rằng con cái chúng ta không phải những đứa bị bắt nạt, mà chính chúng mới là kẻ đi bắt nạt người khác.”
Không ai lên tiếng trả lời, cũng chẳng ai đồng ý hay phủ định. Nói tóm lại, phát ngôn của bố Tachibana đã nhắm trúng điểm yếu trong họ.
“Tôi có thể yên tâm rồi, nếu con tôi là đứa đi bắt nạt người khác thay vì bị bắt nạt. Cô giáo, chắc chắn cô cảm thấy rằng con cái của chúng tôi đối với cô là một mối đe dọa, cô không thể chịu đựng được việc sợ hãi chúng đúng không?”
Giống như ngày xưa, những ánh mắt như đang dồn cô Minami vào chân tường, không còn lối thoát. Hai thành dạ dày lại cọ xát vào nhau.
“Có đúng không? Có phải cô đã làm chuyện đó với Tachibana và những học sinh khác hay không?” Bố của Tachibana tiếp tục công kích bằng lời nói. “Không phải cô đã giết chúng đấy chứ?”
Ánh mắt của bố Tachibana, mẹ Kuga và những phụ huynh có con mất tích như đang lao đến cấu xé cô Minami, thúc ép cô ta tự thú tội danh mình không hề làm. Đôi mắt của cô Minami đã không còn hiện hữu ở nơi này nữa rồi, chúng đang quay trở lại quá khứ. Cô ta đang ngược về thời cấp ba. Trong góc lớp ấy. Minami bị đám học sinh vây quanh trong cái tủ sắt. Số ánh mắt tập trung vào Minami cũng chính là số lần Minami bị đám học sinh cùng lớp lôi ra soi mói. Cô ta co mình lại trước những ánh nhìn sắc lẻm, những lời bôi nhọ ác ý và câu nói “Lại nôn nữa à? Đồ con gái nôn mửa.”
Vâng. Tôi nôn.
“Cô, cô Minami…” Tiếng gọi của thầy hiệu trưởng.
“Ặc, thật dơ bẩn.”
“Nôn rồi!”
“Kinh tởm!” Một giọng phụ huynh vang lên.
Cô Minami đã làm dơ phần ngực áo khoác của chính mình.
“Không sai! Một người không bình thường thế này chắc chắn đã làm gì Hidetoshi rồi! Đồ giết người!”
“Bà… bà Kuga. Mọi người xin hãy bình tĩnh chút… Đây là sở cảnh sát…” Thầy hiệu trưởng đang cố làm dịu bầu không khí.
“Im đi!” Bàn tay ai đó hất văng thầy hiệu trưởng ra.
“Cô đã làm gì với Hidetoshi của tôi? Cô đã làm chuyện đó ở đâu?”, “Tsutomu của tôi! Nó không có việc gì phải không?”, “Yuri! Cô đã làm gì Yuri rồi?”, “Hiroaki! Hiroaki thì sao?”, “Risako đâu?”…
“Nói gì đi! Đồ giết người! Tôi đã nghĩ cô mất trí từ lâu rồi! Cô nói sự thật đi! Thú nhận đi! Đồ giết người! Đồ giết người!”
Truy cứu, tra hỏi và đổ lỗi, xoáy nước đục ngầu ấy đang dần nuốt chửng Minami, những gì cô ta nghe thấy chỉ toàn là những lời châm chọc, nhục mạ, thù địch, sỉ nhục và thóa mạ. Chúng là cơn sóng thần hiểm ác đã làm cho cuộc đời của một con người như Minami Kyouko trở thành điên loạn.
“Cô hãy đi chết đi! Thứ dơ bẩn! Đừng đến trường nữa! Đồ đàn bà nôn mửa! Này, nghe không thứ đàn bà nôn mửa! Đàn bà nôn mửa!”
“Trả Hidetoshi lại đâyyy…!”
Bà Kuga Masae tóm lấy vai của cô Minami và lắc mạnh, đúng lúc đó cô Minami đưa hai ngón tay chọc vào hai con mắt bà ta, kéo theo tiếng hét hãi hùng của bà Masae vang dội trong sở cảnh sát.
Nhưng cô Minami đã nhanh chân hơn nhân viên trong sở cảnh sát, cô ta tiếp tục lao thẳng tới bố của Tachibana đang đứng ngay cạnh đó. Nhìn từ xa thì trông như hai người đang hôn nhau, nhưng thực tình cô ta đang dồn hết sức lực cắn vào môi dưới của đối phương, và rồi một tiếng rống quằn quại vang lên.
Cô Minami cố gắng len qua đám người đang nổi điên ùa tới rồi lao ra khỏi sở cảnh sát. Tuyết bám lấy chân, khiến cô ta ngã xuống, chân tay hoảng loạn, cô ta cố đứng dậy và bỏ chạy nhưng rồi lại ngã cắm mặt vào tuyết.
Mong muốn của cô Minami vô cùng đơn giản, cô ta chỉ muốn làm lại quãng thời gian cấp ba, đổi màu cho cái quá khứ ghê tởm đen tối đó và tốt nghiệp trường Trung học Phổ thông Ootsuma.
Đúng lúc ấy, cô Minami bất chợt ngẩng mặt lên và thấy chiếc xe ủi tuyết đang thẳng tiến đến chỗ mình. Thế rồi chẳng mấy chốc cô ta bị cuốn vào lưỡi dao hình xoắn ốc của nó và xác thịt lập tức bị xé ra thành từng mảnh.
⚝ ⚝ ⚝
Kokura Shuichi bước vào nhà thể dục, nơi đang có mười mấy học sinh tụ tập. Sau khi cậu ta phủi đi những hạt tuyết bám trên vai thì Sano và Uezono cũng đến, cả ba chào nhau.
“Chào cậu!”
“Phù, lạnh quá. Không phải máy sưởi đang không hoạt động đấy chứ?” Phàn nàn xong, Kokura nhìn quanh nhà thể dục. “Gì thế này, chỉ có học sinh năm ba đến thôi sao? Không phải tập hợp toàn trường hả?”
Sano và Uezono cũng nghiêng đầu sang bên.
“Quả nhiên vậy nhỉ! Nghe bảo đã tìm thấy thi thể của Taeko rồi. Chắc là vì chuyện đó.”
“Có lẽ thế. Dã man thiệt.”
Sáng nay tất cả mọi người đều nhận được điện thoại thông báo rằng: “Nhà trường sẽ tiến hành tập hợp khẩn cấp vì thế các em hãy tập trung tại nhà thể dục trước mười một giờ sáng. Ngoài ra, các em hãy truyền tin này cho bạn bè qua mạng lưới liên lạc.”
Lần đầu tiên có buổi tập hợp khẩn cấp như thế này, nhưng nếu trong lớp có học sinh bị chết thì chắc đó chính là nguyên nhân.
“Khi nào mới bắt đầu đây nhỉ? Hơn mười một giờ rồi.”
Hầu hết các học sinh đều đã đến nhưng cô giáo chủ nhiệm Minami và các giáo viên khác lại không có mặt, vì thế mỗi người tự chọn cho mình một chỗ ngồi và chờ. Nhóm của Kokura có mười sáu người cả thảy, tất cả đều đang có mặt trong nhà thể dục này. Những học sinh mất tích không đến là điều dễ hiểu, nhưng cả Aiba Mitsuru và Sayama Rumi cũng đều không thấy đâu.
“Thằng Kuga chắc cũng chết rồi hả?” Uezono lầm bầm.
“Đừng có nói gở!” Kokura nhắc nhở Uezono.
Bị Kokura quở trách, Uezono liền cúi mặt, vẻ hối lỗi, “Xin lỗi.”
“Tớ vẫn cầm trò chơi mượn của Kuga.” Khuôn mặt Sano như không biết nói gì. “Tớ cũng từng nghe nó tâm sự chuyện tình yêu nữa đấy.”
Nghe Kokura nói vậy nhưng cả hai người còn lại chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Đó… có phải Taeko không?”
“Dễ hiểu mà đúng không?”
“Hình như nó đã nghĩ ra rất nhiều kế tỏ tình cho đến khi tốt nghiệp… Nhưng chẳng phải giờ nó chết rồi sao.”
Cả ba cùng cụp mắt xuống. Một thầy giáo chủ nhiệm năm Một bước vào nhà thể dục.
“Các em tụ tập ở đây làm gì?”
Thầy giáo hỏi một học sinh đứng bên cạnh, nhưng vì chỉ nghe tin qua mạng lưới liên lạc nên mọi người không nắm rõ tình hình. Có vẻ đây là chuyện khẩn cấp nên thông tin không được chuyển đến tất cả các giáo viên.
“Cô Minami đâu ạ?” Có ai đó hỏi thầy giáo.
“À! Giờ cô ấy đang cùng thầy hiệu trưởng đến sở cảnh sát. Họ vừa mới đi lúc nãy thôi, chắc sẽ không trở lại ngay được.”
“Chuyện gì vậy nhỉ? Phải đợi đến khi nào nữa đây?” Đám học sinh bắt đầu râm ran.
“Tạm thời các em cứ chờ nhé.” Thầy giáo vừa nói vừa khịt mũi, “Hửm? Có mùi gì ấy nhỉ?”
Từ lúc bước vào đây, Kokura cũng ngửi thấy mùi hôi của dầu hỏa, nhưng giờ nó đã chuyển sang mùi cháy khét. Thình lình Kokura nghe thấy tiếng la hét của đám nữ sinh.
Lửa đang bùng lên từ lối vào của nhà thể dục, sức mạnh của nó dữ dội đến mức nhanh chóng bắt lửa tới tấm lưới chắn bóng và bén cả vào tóc một bạn nữ đứng ngay cạnh Kokura, cô bạn lập tức la hét như một chú khỉ. Thầy giáo chạy đến cửa ra vào để lấy bình chữa cháy, nhưng…
“Nó đâu rồi? Khỉ thật!” Thầy giáo la lên đầy giận dữ rồi quay trở lại phía trong vì bị ngọn lửa dữ dội bao quanh người. Nhà thể dục của trường được xây từ thời Chiêu Hòa và kéo dài tuổi thọ bằng những lần chắp vá, những chỗ xuống cấp từng được tu sửa và một phần thiết bị cũng đã được thay thế. Vậy nhưng giờ đây, nó chẳng thể đợi được đến lúc trường đóng cửa nữa rồi, bởi nó đã biến thành một lò luyện kim loại trong ngọn lửa thiêu đốt.
⚝ ⚝ ⚝
Rumi hít một hơi thật sâu điều chỉnh lại nhịp thở, chưa bao giờ cô ta phải chạy nhiều như vậy. Cổ họng khát khô chỉ muốn uống gì đó nhưng vẫn phải chịu đựng.
Kế hoạch của Rumi đã thành công trót lọt. Chỉ cần nói là người thân thì sẽ dễ dàng vào được trong phòng điều trị đặc biệt này. Rumi xé nát mảnh giấy thăm bệnh đeo trên cổ rồi vứt vào một xó. Bên kia chiếc rèm nhựa lúc này là hơi thở yếu ớt của một dáng người nhưng không đúng nghĩa là người, Rumi hướng mắt vào đó.
“… Đáng thương thật!”
Người nằm ở đó đã hi sinh vì tội ác mà Rumi gây ra, nhưng những lời cô ta thốt ra ngay trước mắt người ấy lại như dành cho kẻ xa lạ. Dù có tiếp tục ngắm nhìn sự sống đang được kết nối với thế giới này bằng sợi chỉ mong manh kia thì trong trái tim của Rumi cũng chẳng thể nảy sinh cảm giác tội lỗi hay là niềm thương cảm.
Chuông báo động bên ngoài kêu inh ỏi, xe cứu hỏa liên tiếp réo vang đầy bất an, chạy về hướng hiện trường vụ hỏa hoạn. Nó đến chậm hơn mong đợi quá nhiều, có lẽ là do ngọn lửa bùng cháy chưa đủ để gây chú ý hay vì trường đang nghỉ học nên không có giáo viên nào đi làm, hoặc có thể vì ở đây xa xôi, hẻo lánh quá nên không có người chạy đi thông báo. Nhưng dù gì đi nữa thì mọi việc thành ra thế này đều là do sự thông báo chậm trễ, và tuyết rơi dày đặc càng thêm cản bước xe cứu hỏa.
Vết bỏng trên khuôn mặt Rumi đau rát do ngọn lửa phát nổ và bắn vào má trái lúc cô ta châm lửa đốt nhà thể dục. Có lẽ sẽ bị để lại sẹo.
“Một chút nữa thôi là cái bệnh viện này cũng sẽ không còn được yên ổn vì lũ học sinh cùng lớp bị cháy đen thui được khiêng đến. Mình sẽ ra tay trước lúc đó.” Rumi nghĩ và lôi từ trong túi ra một cái chai, sau đó đổ thứ chất lỏng trong suốt lên trên chiếc rèm nhựa. Đó là dầu. Đây chính là sự tuyệt vọng mà Rumi muốn trao cho Nozaki Haruka, bởi bên kia chiếc rèm là niềm hy vọng cuối cùng của cô. Dù cứ mặc kệ thì nó cũng sẽ tắt dần thôi, nhưng nếu bị người khác cướp đoạt thì chắc chắn sự tuyệt vọng sẽ lớn hơn rất nhiều.
“Cậu đang làm gì ở đây?” Haruka hỏi Rumi.
Rumi lập tức quay người lại và quơ con dao về phía có giọng nói. Khoảng cách với đối phương xa hơn cô ta nghĩ nên lưỡi dao chỉ đâm vào không trung.
Là Haruka.
“Tao đã nghĩ có thể mày sẽ đến. Nhưng chẳng phải mày đến quá đúng lúc hay sao?”
“Cậu đang làm gì ở đây?” Haruka lặp lại câu hỏi và tiến thêm nửa bước chân.
“Không được đến đây, tao sẽ giết đó.”
Phía bên tay không cầm dao của Rumi là một chiếc bật lửa giá một trăm yên vừa được dùng để châm lửa lúc nãy.
“Tao biết mày đang định giết tao giống như những đứa cặn bã khác, tao không phải là đồ ngốc đâu.” Rumi tỏ vẻ biết tuốt.
Rumi đưa chiếc bật lửa đã bật đến gần chiếc rèm đã tẩm dầu lúc nãy và nói: “Mày không muốn em gái mình bị thiêu chết lần thứ hai đúng không? Nếu bị thiêu cháy hơn nữa thì sẽ không còn ăn được đâu, bữa tiệc thịt nướng của mày.”
Tròng mắt Haruka mở to, chất chứa đầy sát ý và nhìn thẳng vào Rumi.
“Kìa, lại là ánh mắt đó. Mày đã dùng ánh mắt đó giết mọi người chứ gì? Nhưng tao không sợ nữa đâu. Bởi vì mày xong rồi! Cuộc đời của mày kết thúc rồi! Mày là kẻ giết người! Mày đã giết bao nhiêu người? Em gái mày thật đáng thương vì có chị gái là một kẻ sát nhân.”
Hơi thở của Haruka dần dồn dập, bờ vai liên tục chuyển động lên xuống. Chỉ có đôi mắt không lay động vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Rumi.
“… Vẻ mặt mày muốn bảo cấm tao nói ra chứ gì. À, nhắc đến số lượng thì tao còn nhiều hơn mày nữa đấy, nãy giờ tiếng còi hụ có vẻ réo rắt hơn bình thường nhỉ? Trước khi đến đây, tao đã đốt lửa trại với đám học sinh trong lớp rồi. Vài phút nữa ở đây cũng sẽ nhộn nhịp thôi.”
Rumi đưa chiếc bật lửa ra trước mặt nhưng không thể giữ ngọn lửa cháy liên tục, hết tắt rồi lại bật.
“Nếu có thời gian thì tao sẽ đi loanh quanh một hai nhà và thiêu rụi gia đình từng đứa như gia đình mày vậy, nhưng tao đã quyết định sẽ kết thúc mọi chuyện trong hôm nay.”
Ngọn lửa lần nữa được đưa đến gần chiếc rèm.
“Tao muốn xử lý em gái của mày trước, mà thôi đảo ngược lại cũng không sao. Mày là chị nên tao sẽ cho mày chết trước. À, mày yên tâm, tao sẽ dẫn đường cho mày đàng hoàng…”
Bất giác Rumi nhận ra ánh mắt của một người nào đó đang nhìn mình, rồi tự ngắt lời mình đang nói.
“Không đúng!” Rumi lúng túng.
“Từ lúc nào?”
Có ánh mắt đang nhìn Rumi từ bên kia rèm nhựa. Trên giường dáng hình khi nãy đã ngồi dậy, đôi mắt ngây dại vì băng quấn và máy hô hấp nhân tạo, nhìn chằm chằm Rumi.
Lập tức tay của Haruka tóm lấy cổ Rumi đang bần thần nhìn Shouko trên giường. Bằng sức mạnh nào đó Haruka đẩy được Rumi ngã xuống và leo lên ngực cô ta, tiếp đó Haruka dùng hai tay bóp chặt cổ Rumi. Con dao và bật lửa rời khỏi tay Rumi rồi quay vòng trên sàn nhà trơn trượt. Cô ta bị đè ép đến không thể thở được, đôi mắt bắt đầu nổi vân máu, khuôn mặt dần tím tái.
“Thực, thực sự không thể cứu chữa được nữa rồi, đứa con gái này… Mày lại giết người… ngay trước mặt em gái mình ư?”
“Thật đáng cười. Mày không biết chính mày mới là nguồn gốc của tất cả chuyện này à? Mày đã sát hại biết bao nhiêu người! Một con quỷ giết người không thể cứu vãn được. Em gái mày trở thành như thế này, bố mẹ mày chết trong đau đớn, toàn bộ đều do lỗi của mày. Nếu mày chịu đến trường hôm đó, nếu mày im lặng chịu làm kẻ bị bắt nạt thì có lẽ sẽ không như bây giờ. Chính vì sự xuất hiện của mày. Chính vì mày sinh ra trên thế gian này mà mọi chuyện mới thành như vậy.”
Rumi nguyền rủa Haruka bằng hơi thở ngắt quãng như cơn gió đi qua khe hở của mình.
“Tao sẽ bắt mày gánh toàn bộ trách nhiệm của tai ương này.”
Câu nói đó lập tức phát huy tác dụng với Haruka, sự chấn động cảm xúc trong cô được thể hiện rõ qua nét mặt. Rumi dồn hết sức vào việc công kích Haruka.
“Chuộc lỗi đi! Mày hãy chết để mà chuộc lỗi đi! Hãy kết thúc sự sống này và chuộc lỗi đi!”
Bíp bíp bíp … Chiếc monitor theo dõi sự sống của Shouko đang kêu lên cấp bách, khiến lực đôi tay quấn quanh cổ Rumi lập tức được nới lỏng. Chớp thời cơ, Rumi liền nắm lấy cổ áo Haruka, ngồi bật dậy và đẩy Haruka ra khỏi người, sau đó vồ lấy con dao rớt trên sàn.
“Tao sẽ giết chết hai chị em mày ngay bây giờ.” Haruka đông cứng lại, vẫn hướng đôi mắt về em gái như đang nhìn thấy tận thế. Đúng lúc Rumi vung dao phía sau lưng Haruka thì có tiếng bước chân vội vàng tiến đến vang lên ngoài cửa. Rumi tặc lưỡi bước ngược hướng với đám người y tá và bác sĩ rồi rời khỏi bệnh viện như không có chuyện gì xảy ra.
Bệnh viện hôm nay bận rộn hơn bao giờ hết. Từ nãy đến giờ tiếng còi xe cứu thương cứ inh ỏi liên tục. Các y bác sĩ vừa thì thầm bàn luận vừa di chuyển rất nhanh. Haruka đang đứng đợi ngoài phòng điều trị đặc biệt, trong đầu vẫn vang vọng tiếng kêu của máy monitor lúc nãy. Có lẽ Shouko đã mượn máy móc để khóc than như muốn nói “Dừng lại đi chị!” khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Giờ Haruka chỉ biết cầu nguyện các bác sĩ không để vuột mất sự sống của Shouko.
“Chào! Haruka!”
Tiếng gọi tuyệt đối không đúng lúc đúng chỗ và chẳng có chút lo lắng nào của một Aiba đang tươi cười xuất hiện vang lên. Áo khoác và cặp đeo vai của cậu được trang trí bởi những bông tuyết sắp tan chảy dưới ánh đèn neon.
“Tớ nghe bảo cậu ở đây nên đến.” Aiba nói.
Haruka đưa mắt trở lại cửa phòng điều trị đặc biệt.
“Không hiểu sao bên ngoài rất ồn ào. Hình như có hỏa hoạn ở đâu đó. Cậu sao thế? Shouko xảy ra chuyện gì à?” Aiba tiếp tục hỏi.
Haruka không trả lời và chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.
“Giờ không phải lúc nói chuyện, tớ muốn cầu nguyện.”
Aiba mất bình tĩnh vì Haruka không cảm nhận được tâm trạng cậu lúc này.
“Vậy à! Nozaki! Sẽ ổn thôi mà. Đừng lo lắng.” Aiba mỉm cười nhìn khuôn mặt nghiêng của Haruka.
“Nếu em gái cậu không còn nữa thì vẫn còn có tớ, không phải tớ vẫn ở đây sao.”
Haruka nhìn Aiba. Cậu cũng đáp lại đôi mắt ấy và nụ cười chợt tắt.
“Nozaki!” Một cô y tá cất tiếng gọi Haruka với vẻ rất khẩn trương, “Ông của em… Ông của em đã tự mình gọi xe cứu thương. Hiện tại ông ấy đã mất ý thức rồi. Hình như ông ấy bị ai đó tấn công ở nhà.” Cô y tá vừa đi tới vừa giải thích ngắn gọn sự việc cho Haruka.
“Trường học thì xảy ra hỏa hoạn, thiệt tình hôm nay làm sao thế nhỉ?” Cô y tá tự than thở một mình.
Haruka đã đuổi kịp chiếc xe cáng chở ông mình và gọi với theo: “Ông ơi!”
Ông Michio không hề phản ứng lại, khuôn mặt ông như một bức tranh khắc gỗ nhuốm máu vậy.
“Tại sao? Tại sao lại xảy ra chuyện này…”
Vẫn không có ai trả lời Haruka, cánh cửa phòng cấp cứu mà ông Michio được đưa vào đóng lại. Haruka nắm chặt tay trước ngực.
“Mình không hiểu được, suy nghĩ của mình không thể bắt kịp sự việc này. Tại sao ông lại bị…?”
Trong phút chốc gương mặt của Rumi lướt qua trong đầu Haruka nhưng… có gì đó không đúng. Bất giác tâm trí cô tua lại những lời vừa nghe thấy trước đó vài phút.
“Tớ nghe bảo Nozaki ở đây.”
Là ai. Mình đã nghe thấy những lời này từ ai, Aiba?
Nỗi nghi vấn không có người giải đáp đang càng lúc càng trĩu nặng tựa như miếng bông gòn bị nhúng vào mực tàu, lan tỏa đến từng đường tơ kẽ tóc.
Aiba quay lưng rời khỏi bệnh viện, cậu chạy trên con đường trắng xóa mặc cho những bông tuyết rơi vương trên mái tóc và vai. Phía sau xuất hiện một bóng dáng tiến đến mà không hề do dự.
“Đợi chút.” Haruka gọi.
Aiba dừng bước nhưng không quay lưng lại, cứ thế đợi Haruka chạy đến. Cô lại gần bóng lưng ấy và hỏi: “Tại sao cậu lại im im đi về vậy?”
“Tớ được phép quan tâm chuyện này sao?” Aiba vừa nói vừa nhìn chằm chằm phía trước.
“Tay? Cho tớ xem tay của cậu.”
“… Tại sao?”
“Cho tớ xem tay cậu.” Haruka lặp lại.
Aiba cười “Cậu đang nói gì vậy?”, rồi lại bắt đầu bước đi.
“Aiba đợi đã! Tại sao cậu bỏ đi?”
Aiba không chờ Haruka nữa, cứ cắm đầu bước đi. Bước chân của cậu khá cứng nhắc, câu trả lời cho câu hỏi “Tại sao?” của Haruka chỉ là những dấu chân để lại.
“Aiba!” Haruka nhiều lần gọi với theo, cuối cùng bước chân của Aiba cũng dừng lại. Aiba quay lại, vẻ mặt điềm đạm.
“Thật là, cậu sao vậy hả? Cậu bình tĩnh chút đi, Nozaki. Tớ hiểu là cậu đang hoảng sợ vì tính mạng của Shouko gặp nguy kịch nhưng… Chúng ta lúc nào cũng có thể gặp nhau cơ mà, chẳng phải giờ cậu nên quay về bên cạnh Shouko sao?” Aiba lại tiếp tục bước đi. “Shouko đang đợi cậu đấy.”
“Cho tớ xem tay của cậu.” Haruka kiên quyết.
Aiba thở dài một hơi rồi dừng bước, quay lại nhìn Haruka với vẻ mặt ngán ngẩm.
“Này, tớ phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa đây? Cậu bình tĩnh lại đi, Nozaki…”
Biểu cảm của Aiba tối sầm lại, tròng mắt nhuốm sắc màu khủng hoảng.
“Dừng lại đi!” Aiba hét lên. “Đừng có nhìn tớ bằng ánh mắt ấy!” Aiba đưa tay tát vào má Haruka.
Nhưng cô nương theo động tác ấy và bắt lấy cánh tay của Aiba.
“Không phải đâu! Nozaki.”
Trên mu bàn tay phải của Aiba có những vết rách nhỏ và trầy xước, có cả dấu tích bị tróc da, rõ ràng đó là vết thương do đánh nhau mà có. Bàn tay như thế này chắc hẳn phải đánh ai đó nhiều lần bằng một lực tương đương.
Bên trong lồng ngực Haruka lúc này đang dần dần nhóm lên một ngọn lửa u tối, “Cậu đã dùng bàn tay này đấm gì vậy?” Haruka nhìn thẳng vào mắt Aiba và hỏi. Cậu vội lảng tránh ánh mắt ấy và giật tay khỏi cô, dùng tay còn lại giấu đi vết trầy xước. Bàn tay kia dù không đến mức như tay phải nhưng cũng không thiếu vết trầy xước.
“Nghe tớ này! Cái này, hôm qua, bà không cho tớ sống cùng Haruka, còn cậu thì lại bảo bọn mình không thể cùng chung sống… Người lớn chẳng hiểu cái gì cả!”
Ánh mắt hoài nghi biến thành sự căm ghét. Aiba không tài nào giấu giếm sự kích động của mình khi bắt gặp ánh mắt ấy của cô.
“Người lớn là những kẻ không tốt và chỉ toàn tìm cách đổ trách nhiệm mà thôi.” Aiba cố gắng giải thích. “Bọn mình có thể sống với nhau, thế mà người lớn lại coi bọn mình như trẻ con, không tin tưởng bọn mình. Nozaki cũng hiểu đúng không? Bọn mình có thể làm tốt mà. Có thể sống hạnh phúc. Phải không? Nozaki.”
Một lần nữa Aiba đưa tay lên má Haruka, nhưng bị cô hất ra. Cô đang nhìn Aiba chằm chằm bằng ánh mắt không thể nào tha thứ.
Khuôn mặt Aiba hiện lên vẻ thất thần, sau đó dần chuyển sang đau khổ.
“Ngay cả Nozaki cũng khiến tớ cảm thấy đơn độc ư? Tớ đã bị mẹ ruột vứt bỏ. Bà thì không hiểu tớ. Cuối cùng đến cả cậu cũng không cần tớ. Không phải tớ đã nói bọn mình hãy ở cùng với nhau, tớ đã thề sẽ làm chỗ dựa cho cậu sao? Chết tiệt! Dối trá!” Aiba tức giận.
Rumi đang đứng nấp trong bụi cây, hai tay thọc vào túi áo cùng một thứ vũ khí.
“Trò yêu đương của hai kẻ mất trí là những gì tao được thấy khi theo đuôi tụi mày sao? Thật là không thể chịu đựng thêm được nữa.”
“Rumi? Tại sao mày…” Aiba đã nhìn thấy Rumi.
“Aiba thật đáng thương. Thích một con quỷ giết người thế này cũng được sao?”
“Con khốn này đột nhiên ra đây, cái quái gì vậy?” Aiba nghĩ.
Bị bối rối trước sự xuất hiện đột ngột của Rumi, nét mặt và thái độ của Aiba hoàn toàn thay đổi. Đằng sau nụ cười méo mó của Rumi chứa đầy sự khiêu khích. Rumi tìm đến để dứt điểm việc mà cô ta đã không thể hoàn thành ở phòng điều trị đặc biệt. Haruka hiểu rất rõ điều đó nhưng vẫn cố tình hỏi ngược lại: “Rumi, cậu muốn làm gì?”
“Muốn làm gì ư?” Rumi cười.
Nụ cười thảm thương của cô ta nhìn như thể đang bị ép buộc vậy.
“Đơn giản là tao bực tức với sự tồn tại của mày. Nozaki Haruka chỉ là đứa con gái chuyển trường đến đây thôi. Trước khi mày đến mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp, bọn tao sẽ bình yên tốt nghiệp. Nói sao nhỉ? Vậy mà bọn tao lại bị một kẻ ngoại đạo làm đảo điên hết cả.”
“Vậy đó là lý do cậu đốt nhà tôi ư?” Haruka tra khảo.
“Bố, mẹ và cả Shou… Họ đâu có liên quan đến chuyện đó.”
Bóng hình của Rumi in trong tròng mắt Haruka, cảm xúc của nó hiện giờ hoàn toàn không ổn định.
“Gia đình của mày. Họ đúng là thiếu may mắn.”
Rumi đang kéo dài thời gian, cố gán tội ác của mình vào một khái niệm mơ hồ mang tên “vận mệnh”. Và rồi cô ta không hề do dự kể lại sự việc đêm hôm ấy.
“Hôm đó, dự định ban đầu của bọn tao chỉ là gây ra một đám cháy nhỏ thôi. Không may bị mẹ mày bắt gặp. Đúng… đúng…. đúng là mẹ con mày rất giống nhau, vì vậy dù là gặp lần đầu nhưng tao vẫn thấy rất bực mình. Mamiya và Ikegawa có mang theo một món đồ chơi nguy hiểm nên mẹ mày rất sợ hãi. Ngay lập tức bà ta trở nên rất nghe lời. Lúc đó, là ai ấy nhỉ? Đã đổ dầu vào người mẹ của mày.”
“Dừng lại!” Haruka hét lên.
Rumi không dừng lại mà vẫn tiếp tục kể rành mạch tấn thảm kịch tối hôm đó để đẩy Haruka vào cạm bẫy của sự tuyệt vọng.
“Kuga là người đốt que diêm, dù thế thì bọn tao chỉ có ý dọa mẹ mày thôi, nhưng mẹ mày lại ngu ngốc định bỏ chạy.”
“Dừng lại!”
Dù không trực tiếp chứng kiến cảnh tượng đó, nhưng qua lời kể của Rumi, tất cả những gì diễn ra ngày hôm đó như đang hiện lên sống động ngay trước mắt Haruka.
“Phừng! Chỉ một lần. Một lần duy nhất. Cả người mẹ mày đã bị lửa bao vây. Mày đã bao giờ thấy người bị thiêu chưa? Đầu tóc rồi toàn thân cuống cuồng hoảng loạn như kẻ ngốc, tiếng hét cũng rất lớn…”
“Dừng lại!”
“Mùi rất thơm. Mùi của mẹ mày khi bị thiêu cháy. Tao miêu tả thế này có được không, như bồn vệ sinh ấy…”
“Dừng lại ngay!”
Haruka bắt đầu di chuyển.
Đến đây, tao sẽ giết mày bằng sự tuyệt vọng đó. Rumi vừa đợi vừa khiêu khích Haruka hơn nữa.
“Em gái mày cũng giống như một đứa ngu, cứ la hét “Mẹ ơi! Mẹ ơi!” rồi bị nhốt bên trong cùng bố mày, bọn tao đã đổ dầu quanh chỗ đó cả rồi.”
Haruka hét lên, đá bay lớp tuyết dưới chân rồi lao về phía Rumi. Haruka không thể chế ngự được nỗi buồn và cơn giận đang dâng lên trong mình, cứ điên loạn mà chạy. Một lần nữa Haruka đưa tay về phía cổ Rumi nhưng cô ta vẫn không chịu rút tay ra khỏi túi áo khoác. Bàn tay cô ta đang giấu giếm vũ khí. Khi Haruka lại gần, Rumi liền thọc dao ra khỏi áo qua khe hở đã mở trên khóa kéo, định nhắm vào tim cô, nhưng động tác vụng, con dao chệch hướng, đâm vào phần ngực phải của cô. Haruka không để tâm tới cơn đau đang lan dần lên não, cứ thế tóm lấy mặt Rumi và đẩy ra phía sau. Hai người xô vào những cành cây như những viên bi trên bàn Pachinko đang lăn lông lốc.
Aiba vừa gọi tên Haruka vừa chạy xuống sườn dốc. Cô ngã lăn ra nền tuyết và đang gượng đứng dậy chuẩn bị rút dao khỏi lồng ngực. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Aiba kích động hét lên đầy giận dữ và tóm lấy Rumi khi cô ta chuẩn bị chộp lấy Haruka.
Bị Aiba tóm chặt, Rumi điên cuồng cắn vào tay cậu như một con dã thú đã mất hết lý tính. Nhưng điều đó chẳng nhằm nhò gì bởi Aiba cũng đang điên cuồng đấm vào mặt cô ta.
“Con khốn này, đùa hả! Con khốn này!”
Aiba đang phá nát mặt Rumi. Miếng băng trắng bong ra, vết thương do Taeko gây ra cho cô ta cũng bắt đầu mở miệng, xương mũi bị vỡ, môi bị rách. Khuôn mặt của Rumi bị Aiba biến thành một chiếc bánh nướng hỏng. Cô ta bắt đầu hoảng loạn thét lên như bị ma ám rồi vùng vẫy chân tay, quờ trúng chiếc cặp của Aiba, khiến những thứ bên trong rơi xuống nền tuyết. Những tấm ảnh xuất hiện ngay trước mắt Haruka khi cô vừa đưa tay lên rút dao ra khỏi ngực. Trong số chúng có một bức ảnh độc một màu đen và đỏ rực.
“Haruka! Không được nhìn!”
Aiba rút nắm tay đầy máu của mình ra khỏi khuôn mặt vỡ nát của Rumi, vẻ mặt bắt đầu chuyển sang hoảng loạn.
Bức hình đó chụp hai người, Shouko và bố cô. Bố áp sát vào Shouko như đang ôm nhằm bảo vệ con bé. Ông đang ru ngủ cô con gái quấy khóc dù chính ông cũng đang muốn ngủ theo. Cả quần áo và da thịt của họ đều đang bị lửa thiêu đốt, trông như những con búp bê màu đen đỏ. Chỉ với kích cỡ một bức ảnh nhưng lại tồn tại địa ngục.
“Không phải như vậy đâu! Haruka, hãy nghe tớ nói!”
Vẻ mặt Aiba chất chứa sự chân thành.
“Lúc đó khi đứng trong biển lửa tớ đã rất hoảng sợ. Không phải là không thể đúng không? Vì là lần đầu tiên gặp phải tình huống nguy hiểm đến thế… tất nhiên tớ nghĩ mình có chút vô tâm, nhưng đó là lần đầu tiên tớ nhìn thấy một tình yêu đích thực. Đúng vậy, chính là bức ảnh đó… tình yêu đích thực.”
Aiba luôn thêm chú thích cho những tác phẩm mình chụp. Cậu rất thích làm vậy, dù không phải nhiếp ảnh gia thực thụ, nhưng Aiba muốn lược bỏ đi những mảng tối xấu xa và vẽ lại nó bằng những ngôn từ giả dối.
“Tớ đã vô cùng cảm động khi thấy dáng vẻ bảo vệ Shouko của bố cậu. Bố cậu quả là một người rất tuyệt vời. Đó là hình mẫu của những ông bố bà mẹ biết lo nghĩ cho con cái. Tớ đã nghĩ một ngày nào đó tớ sẽ cho cậu thấy khía cạnh tuyệt vời đó của bố cậu.”
Trái tim Haruka tan vỡ. Cô bất giác hét lên, tiếng hét ghê sợ đến mức không ai dám nghĩ rằng đó là âm thanh của con người. Haruka lấy hơi thẳng tay rút dao ra khỏi ngực rồi vung lên, lao thẳng vào Aiba như một con thú hoang. Đầu nhọn của con dao đầy sát ý tiến tới và áp sát Aiba bằng một khí thế rất mạnh mẽ. Aiba run sợ, vội vàng đưa Rumi ra làm khiên đỡ theo phản xạ.
“A!”
Lưỡi dao dễ dàng xuyên qua cổ Rumi. Khi Haruka rút nó ra, dưới cằm Rumi phun ra những tia máu âm ấm và bắn đầy lên tuyết.
Giữa đài phun nước màu đỏ ấy, Rumi bỗng nhìn thấy những ảo giác về mẹ.
“Mẹ! Hôm nay con muốn ngủ với mẹ.”
“Rumi lúc nào cũng là đứa trẻ nhõng nhẽo nhỉ.”
Và rồi bị Aiba đá vào lưng, toàn thân cô ta phủ phục lên người Haruka, ảo giác theo đó cũng kết thúc.
Aiba đá bay con dao trong tay Haruka sau khi cô ngã xuống, rồi lại đưa chân đá cơ thể đang làm vật cản của Rumi sang một bên trước khi trèo lên người Haruka.
“Cậu nói cậu sẽ rời xa tớ, nhưng thực chất lại định giết tớ… Nozaki! Cậu bị thần kinh hả? Trước giờ tớ đã bao lần giúp đỡ cậu, vậy mà cậu lại định lấy oán báo ân ư? Tớ đã đánh giá sai cậu rồi, Nozaki. Tớ đã nói sẽ bảo vệ cậu mà? Tớ đã nói thế mà!”
Những cú đấm từ tay Aiba giáng xuống Haruka như mưa, bạo lực y như cậu từng làm với mẹ mình trước kia. Tình yêu càng lớn thì lực đấm càng mạnh và số lần càng nhiều. Nếu tay phải đấm vào má trái thì tay trái lại đấm vào má phải. Phải, trái, phải, trái. Âm thanh nặng nề “thụp, thụp” cứ liên tục vọng vào óc nghe rất đỗi ồn ào.
“Tớ đã nói là sẽ bảo vệ cậu! Không phải tớ đã nói sẽ bảo vệ cậu hay sao! Nozaki!”
Càng đánh Haruka, Aiba càng hưng phấn, tốc độ đánh cũng trở nên nhanh hơn, giọng nói thô lỗ hơn. Haruka giờ đây giống như con búp bê chỉ biết lắc lư cổ sang trái rồi sang phải theo nhịp đánh của Aiba.
“Dù sao Shouko cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Nếu ông cậu mà chết thì cậu sẽ chỉ còn một mình.”
Aiba rời khỏi người Haruka rồi với lấy chiếc máy ảnh rơi ra từ cặp mình.
“Người cậu có thể dựa vào chỉ có tớ. Phải không? Vậy mà tại sao cậu lại không hiểu được điều đó?”
Haruka lê lết bò về phía trước, vết máu theo phía sau.
“Cậu thử nhìn quanh đi.” Aiba tiếp tục nói.
Haruka đưa mắt nhìn con đường bằng khuôn mặt đã được tắm trong máu.
“Đây chính là nơi bắt đầu của chúng ta. Một nơi rất đặc biệt. Cậu còn nhớ không? Tớ đã nói khi mùa xuân tới, nơi này sẽ ngập tràn hoa lá gan.”
Ơ kìa? Aiba đưa mắt nhìn xuống một bụi cây.
“Chúng nở rồi đây này! Hoa lá gan ấy.”
Trong “thế giới cát trắng” của cái chết trải rộng, chúng đang chịu đựng và ngóng chờ thời điểm màu xanh của sự sống nảy nở. Tất cả là để chuẩn bị cho một khoảnh khắc tỏa sáng hiếm hoi chứng minh sự tồn tại của chúng sau những trận tuyết rơi không ngừng nghỉ. Nhưng giờ đây, thứ Haruka đang tìm kiếm trong tuyết không phải hoa lá gan.
Với Aiba, con đường này mang rất nhiều ý nghĩa, và với cô cũng không khác là bao. Nó là một hình ảnh đẹp đẽ trong lòng chàng trai, nhưng với cô gái nó lại chỉ hôi tanh mùi máu. Chẳng phải mới vài phút trước thôi, cô còn được tắm mình trong máu đấy sao?
“Hoa lá gan, loài hoa nhỏ bé cố phá vỡ băng tuyết để nở hoa, chịu đựng đến giây phút cuối cùng của mùa đông khắc nghiệt. Loài hoa đó chính là cậu.”
Haruka đang chảy máu rất nhiều và bị vùi trong tuyết, cô không chắc mình còn giữ được ý thức sau năm phút không. Vậy nên cô bắt buộc phải tiến về phía trước. Thật may, đây là con đường mà cô không bao giờ bị lạc.
“Nozaki! Ở đó là hồ đấy! Cậu định đi đâu thế? Bị thương như vậy, cậu không thể đi đâu được đâu, sinh mạng của cậu đang dần tàn lụi đấy, đừng lãng phí nó nữa, hãy hứa với tớ là cậu sẽ sống cùng tớ đi.”
Haruka không tiến lên thêm nữa, bởi đó chính là cái hồ từng nuốt chửng Mamiya.
“Nếu cậu hứa với tớ, tớ sẽ đưa cậu đến bệnh viện, cậu sẽ tập trung chữa trị rồi cùng tớ tới con đường này ngắm những cánh hoa lá gan vào mùa xuân. Bọn mình sẽ đi Tokyo, sẽ cùng sống và cùng nhau tồn tại.”
Aiba tự xây nên những mộng tưởng xa vời rồi đưa máy ảnh lên trước khuôn mặt đầy tự mãn của mình.
Đúng lúc đó, Haruka thò tay vào trong tuyết và chạm vào một vật. Tuyết sắc lạnh như dao, nhưng thật là đúng lúc vì cái lạnh của nó vô tình đã khiến cơn đau tê liệt.
“Khi mùa xuân đến, tớ muốn chụp nụ cười của cậu thêm lần nữa.”
Cuối cùng Haruka cũng chạm được tới thứ đang nằm vùi trong tuyết. Ngay khi rút được nó ra, cô liền xoay người lại kéo cò.
Đó chính là cây nỏ của Mamiya. Mũi tên phóng thẳng ra và bay xuyên qua ống kính máy ảnh đến mắt phải của Aiba. Aiba liền buông rơi máy ảnh, lôi theo cả mũi tên ra ngoài. Và rồi hai gối Aiba khuỵu xuống, trông như nhân vật chính trong một tấn bi kịch, với tay về phía Haruka đang quay lưng bỏ đi.
“Nozaki, đợi đã! Đừng đi! Nozaki.”
Chẳng mấy chốc tầm nhìn còn sót lại cũng nhuộm một màu đỏ. Trong mắt Aiba lúc này chính là “địa ngục hoa sen hồng” bị đóng băng.
⚝ ⚝ ⚝
Tiếng còi báo động ồn ã reo vang, thị trấn Ootsuma đang kêu gào. Ba làn khói đen cuồn cuộn bốc lên trời như những cống nước thải uốn éo, đan xen, hòa vào nhau. Dưới chân làn khói đen kịt đó chính là trường học, nó đang cháy dữ dội. Đám học sinh trong nhà thể dục đã chết hết, cơ thể của chúng bị thiêu cháy, nhưng tuyết vẫn vô tâm bay lượn, không để bất cứ thứ gì xâm hại màu trắng tinh khôi của nó.
⚝ ⚝ ⚝
Hơi thở như những cụm bông gòn cứ quẩn quanh bên mặt, che mờ tầm nhìn của Haruka. Từng chút từng chút một, gió lạnh cuốn đi nỗi đau và hết thảy những cảm xúc khác nữa. Mỗi dấu chân in hằn trên tuyết là một giọt sinh mệnh màu đỏ vừa bén rễ.
“Màu đỏ này là sinh mạng của ai?” Haruka trầm ngâm suy nghĩ. “Thứ đang chảy ra ướt đẫm cả vùng ngực chắc chắn là của mình, nhưng còn thứ đang nhuộm hai bàn tay như hai quả lồng đèn này thì sao? Mình không tự tin để nói nó từ mình chảy ra.”
Haruka hết bị đâm lại bị đánh vào mặt đến mức xương cốt cũng rệu rã, và tất nhiên máu chảy ra rất nhiều, thế nhưng chắc chắn là nó sắp ngừng chảy rồi. Dù vậy cô vẫn tiếp tục bước đi.
“Mình đã đi được bao xa rồi? Có phải con đường này vốn dài như vậy không? Thật cô đơn! Chỉ thuần một màu trắng và không còn gì cả. Từ giờ mình sẽ phải một mình bước đi trên con đường cô đơn này thôi, thật là khó khăn quá.” Haruka vừa đi vừa nghĩ trong đầu.
Dường như đã thoái chí, cô lôi sợi dây chuyền cỏ ba lá trước ngực ra để lấy thêm dũng khí rồi nhanh chóng nắm tay lại, cảm giác những thứ đã mất đi đang dần quay trở lại, trong lòng bàn tay này. Sự ấm áp toát ra từ nơi đó trong thoáng chốc như đang khôi phục lại tất cả những gì đã trở nên xa vời với cô. Hệt như cô đang nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Shouko, thật hạnh phúc biết mấy. Đã không ít lần Haruka mệt mỏi ngồi bệt xuống, thậm chí tưởng chừng có thể ngủ luôn, nhưng mỗi lần như vậy Haruka lại được hơi ấm của Shouko truyền thêm sức mạnh.
Haruka đã về đến nhà.
“Con về rồi đây!”
“Mừng con đã về!” Có tiếng đáp lại vọng ra từ trong bếp.
Trái tim Haruka đập rộn ràng khi ngửi thấy mùi món hầm yêu thích. Ông cô đang ngồi trong phòng khách.
“Hôm nay trời lạnh quá phải không Haruka?” Ông nói.
Shouko bị mẹ nhắc đi rửa tay và súc miệng trước khi được xem phim hoạt hình. Môi Shouko chu lên rồi miễn cưỡng làm theo lời mẹ.
Bố đã đi làm về và đang ngồi tháo giày ở lối vào, than thở một hai câu chuyện ở công ty với mẹ. Shouko chạy ra đón bố. Được bàn tay to lớn của bố xoa đầu, con bé liền vui vẻ và nhảy nhót khắp nhà. Haruka giúp mẹ mang món hầm yêu thích ra bàn, Shouko cũng giúp đỡ vài thứ lặt vặt. Cô múc một thìa món hầm nóng ấm đưa đến miệng, lắng tai nghe bố mẹ nói chuyện.
Ông Kazuo: “Thật sự không sao chứ? Để Haruka và Shouko ở lại đây không sao chứ?”
Bà Kana: “Vâng, không phải chúng ta đang tính làm vậy sao?”
Haruka: “Ở lại gì chứ, con không thích. Nơi này buồn lắm. Em không thích phải không? Shou.”
Shouko: “Không thích! Không thích! Không thích! Shou cũng đi.”
Ông Kazuo: “Vậy à! Vậy thì chúng ta cùng đi nhé.”
Bà Kana: “Vậy chúng ta sẽ rời khỏi nơi này chứ?”
Ông Kazuo: “Con có lo lắng không Haruka?”
Haruka: “Một chút ạ.”
Ông Kazuo: “Một chút à?”
Haruka: “Vâng, vì đây là lần đầu tiên con tới đó nên có lẽ không chỉ bất an một chút thôi đâu ạ!”
Ông Kazuo: “Vậy không phải một chút à?”
Bà Kana: “Nếu là Haruka thì không chọc bố đâu.”
Haruka: “Haha, bố không cần phải lo lắng đâu ạ!”
Ông Kazuo: “Vậy thì, chúng ta chuẩn bị đi thôi.”
Bà Kana: “Đúng thế, Shouko có quên thứ gì không?”
Shouko: “Kẹo, kẹo.”
Haruka: “Chắc Shou rất háo hức đúng không? Đây không phải đi dã ngoại đâu nhé.”
Ông Kazuo: “Vậy, con đi trước nhé bố!”
Bà Kana: “Xin lỗi bố vì chúng con phải cậy nhờ bố chăm nom nhà cửa khi vắng mặt rồi.”
Shouko: “Bái bai, ông ở lại mạnh khỏe nhé.”
Haruka: “Ông ơi! Cháu xin lỗi vì đã khiến ông phải lo lắng, ông hãy bảo trọng nhé. Đừng để bị cảm lạnh đấy ạ.”
Ông Michio mở mắt ra. Ông đang khóc, nước mắt thấm ướt cả tóc tai và ướt đầm trên gối. Trần nhà trắng toát lọt vào tầm mắt ông. Ông chuyển sang nhìn bức tường có màu xám tro và chiếc rèm màu xanh trắng.
“A! Ông Haruka! Ông thế nào rồi?” Cô y tá hỏi thăm.
Nhưng ông Michio không trả lời mà từ từ góp nhặt lại ký ức.
“Ông không bị đau chỗ nào chứ, ông có thể nói tên và hôm nay là ngày bao nhiêu không?”
Những câu hỏi dai dẳng của cô y tá khiến ông bị phân tâm.
“Xin hỏi Haruka cháu gái của tôi đâu?”
“Ông hãy đợi một chút!” Cô y tá rời khỏi phòng bệnh như chạy trốn.
Sau đó ông Michio mới biết:
Ông đã hôn mê hai ngày trời sau khi được đưa đến bệnh viện.
Shouko đã qua đời.
Và người ta phát hiện ra Haruka trong đống đổ nát của căn nhà bị thiêu rụi, chìm trong giấc ngủ yên bình.
⚝ ⚝ ⚝
Bố mẹ của đám học sinh vẫn chưa hề hay biết thi thể con gái mình đã được tìm thấy ở hố vứt rác thải bất hợp pháp sau núi. Một cậu con trai bị vùi lấp trong tuyết dưới một miệng giếng cũ. Một cậu trai khác thì chìm dưới đáy hồ. Trên con đường tuyết rơi có một đứa con gái và một cậu con trai toàn thân nhuốm máu đã đông cứng.
Bố mẹ chúng cũng chẳng hề hay biết tội lỗi mà con cái mình đã gây ra khó tin tới mức nào. Đối mặt với những hình hài biến dạng của chúng, họ vẫn gục xuống khóc lóc, tự trách móc bản thân vì đã không hiểu được mơ ước của con cái, họ ăn năn hối hận vì lỡ vô tâm dù tất cả đã quá muộn màng.
Thế nhưng sự bi ai của bố mẹ chúng chưa kết thúc tại đây. Trong tương lai, họ sẽ còn đau khổ hơn nữa khi tường tận những tội ác con cái mình gây ra.
Theo nguyện vọng của những gia đình vừa mất con, buổi lễ tốt nghiệp lần thứ năm mươi hai của trường Trung học Phổ thông Ootsuma đã được tiến hành tại nhà thể dục của trường tiểu học cùng thành phố. Chẳng thể đợi được cho đến lúc chính thức đóng cửa, trường Trung học Phổ thông Ootsuma đã bị trận hỏa hoạn từ nhà thể dục thiêu rụi. Vì cả giáo viên chủ nhiệm và hai mươi sáu học sinh tốt nghiệp đều không còn, nên thay vì trao bằng tốt nghiệp, mọi người cùng cầu nguyện cho họ. Nó trở thành một buổi lễ chưa từng có khi đám nhà báo phóng viên còn nhiều hơn cả phụ huynh học sinh và những người có liên quan đến trường học.
⚝ ⚝ ⚝
Ông Michio bước đi trên con đường vẫn còn vương chút tuyết, dù xuân đến thì những cơn gió ở thị trấn này vẫn vô tình và lạnh lẽo như vậy, khiến xương cốt đã lão hóa của ông đầy nhức nhối.
Tuần này ông Michio quyết định sẽ đưa gia đình mình về lại Tokyo. Nếu quang cảnh ông nhìn thấy khi đó là một giấc mơ thì có lẽ bây giờ họ đã về tới nhà an toàn rồi.
Mọi người đã đến được nơi ấm áp chưa?
Những cái cây giờ đây đã trút bỏ đi lớp trang điểm tái nhợt của tuyết, thay vào đó nó đang khoác lên mình những sắc màu rực rỡ của chồi non bắt đầu nhú ra từ lòng đất. Ngước nhìn lên, bầu trời trong xanh đến đáng ghét, khắp mọi nơi đều là một màu xanh xa lạ.
Các cháu có lạnh không? Shouko và Haruka có đói bụng không?
Kana, con có đang làm việc quá sức không đấy?
Kazuo, con nhớ phải bảo vệ gia đình nhé!
Còn ông Michio sẽ sống thêm một thời gian nữa.
Tất cả mọi người đều đã ra đi rồi, giờ chỉ còn lại những bông hoa lá gan ven đường dõi theo bóng lưng ông đơn độc mà tiến bước.