Bốn -
Mến gửi Quý cô Ngọt ngào,
Tôi chỉ là một thiếu nữ không có của hồi môn, mà tôi còn có đầy ria mép, chẳng khác nào con chồn sương đã chết. Bất chấp điều đó, vẫn có một người bày tỏ rằng anh ta yêu tôi. Làm sao tôi tin nổi anh ta?
Thiếu nữ có ria
Thiếu nữ thân mến,
Đôi khi, tình yêu ập đến với bạn, hoàn toàn bất ngờ, và không một chút lông mặt nào có thể xô bạn lệch ra khỏi con đường của nó.
Thương mến,
Quý cô Ngọt ngào
Sáng hôm sau, tôi mặc chiếc váy màu nâu đỏ nhạt và cài khuy đôi bốt da dê vân nhỏ. Sau đó, tôi men theo hành lang phía Tây lên chỗ cửa “cây”, mùi đất ẩm và rễ cây xộc tới. Đào xới và gia cố những hành lang này hẳn phải là công việc khó nhọc lắm đối với những người theo chủ nghĩa bãi nô. Nhưng như Già Gin từng nói, linh hồn vĩ đại có ý chí, trong khi linh hồn yếu nhược chỉ biết ước mơ.
Tôi mở cửa sập rồi nhảy vụt ra.
Tấm màn tuyết tùng Virginia dày nặng vây quanh tôi, cái cây che giấu bí mật giỏi không kém gì che chắn tuyết. Tán lá che khuất nhà Bell cách đó năm mươi thước về phía Đông, nhà nghỉ ở phía Bắc và xưởng sản xuất nước có ga ở phía Nam. Trước khi rời lùm cây, tôi kiểm tra thật kỹ xem có ai đang nhìn ngó không. Một cơn ớn lạnh lan khắp da cánh tay tôi. Tôi quét mắt nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy ai.
Thình lình, một con quạ lao vụt ra khỏi bụi cây kèm một tiếng quang quác gai người, khiến trái tim tôi như muốn bắn khỏi lồng ngực.
“Đồ chim trời già khú lén lút,” tôi làu bàu khi trái tim dịu dần trong lồng ngực, chẳng làm được gì tốt đẹp hơn là hù dọa những cô gái đoan chính đang trốn trong lùm cây cả. Tôi ước chi đó là một con dơi, với cái tên nghe từa tựa từ “may mắn” trong tiếng Trung Quốc*. Lũ dơi ở đây có vẻ thức dậy sau kỳ ngủ đông muộn hơn thông thường, chắc vì chờ đào chín.
Tiếng Hoa gọi con dơi là fu (蝠 - phúc) đồng âm với từ phúc (福) theo nghĩa may mắn, phúc lành; vì vậy người ta tin rằng dơi sẽ đem lại trường thịnh và thành công. Biểu tượng 5 con dơi tượng trưng cho ngũ phúc, gồm có sống thọ, giàu có, khỏe mạnh, được yêu mến vì đức hạnh, và có một cái chết nhẹ nhàng.
Gập vành chiếc mũ rộng để che khuất mặt mình, tôi rảo bước tới khu vực buôn bán trọng yếu. Nếu tôi có mẹ, bà hẳn sẽ phiền lòng trước việc tôi thoải mái đi lại mà không có người hộ tống. May sao, khi lớn lên, Già Gin đã cho phép tôi mặc quần dài, như thế thì thuận tiện cho công việc trông coi chuồng ngựa của tôi hơn. Ông còn để tôi học cách tự vệ cơ bản từ chú Chân Búa, một chú bác khác mà tôi còn nhớ, được các thầy ở Thiếu Lâm nuôi nấng. Võ Thiếu Lâm đòi hỏi nhiều năm khổ luyện đúng mực mới thành tài, nhưng một chiêu của chú “Chân Búa” nhà tôi suýt chút nữa đã đánh vỡ mắt cá chân của chú Yip May Mắn. Cầu cho tôi hôm nay cũng được may mắn ghé thăm như thế.
Đến ba giờ, tôi đã trải qua hơn hai chục cuộc phỏng vấn. Đổi lại những nỗ lực của mình, tôi nhận được mười bảy cửa chính và một cửa sổ đóng sập trước mặt; hai đề nghị làm “nữ hầu phòng”, thứ công việc đương nhiên liên quan đến phòng ốc, nhưng không phải quét dọn; một cái mắt cá chân bị trẹo vì có bà cụ xúi chó tấn công tôi; một đề nghị đi nhuộm vải, nhưng đã tan tành ngay khi nữ chủ nhà nhìn thấy tôi đi tập tễnh. Tôi tự thấy mình còn may mắn; chú Yip May Mắn từng bị chó cắn toạc đầu gối. Dù tên vậy, nhưng chú không may mắn cho lắm.
Tất cả quyết tâm tôi cảm thấy trước đó trôi tuột xuống vỉa hè.
Một dàn hợp xướng say xỉn vang lên từ đâu đó trên cao khiến tôi phải vòng ra con ngõ nhỏ hơn mà tôi thường tránh đi vì mùi kinh khủng. “Ngõ Tử thi” nổi danh vì cả lò mổ và nhà xác; dẫu rằng, tôi nghĩ, mùi hôi thối thực sự tràn tới từ nhà xử án cuối phố, cái nơi không bao giờ để người Trung Quốc thắng một vụ kiện nào. Một căn nhà xập xệ với lớp sơn bong tróc trông như đang lụ khụ ho sau mỗi nhát búa của một người phụ nữ nện xuống khi bà ta đóng tấm biển vào cột nhà. CÒN PHÒNG. Lan can bằng sắt trên lối đi đã gỉ sét hết cả, một loạt cửa sổ không còn kính. Ai sẽ trả tiền để sống trong đống gạch vụn như thế đây?
Tôi cắn cắn lưỡi, không để lũ khỉ ác hại nghe thấy tiếng lòng mình.
“Giá phòng bao nhiêu ạ?” Tôi hỏi bà ta. Người Trung Quốc thực ra không được phép sở hữu đất hay thuê mướn - Già Gin và nhiều chú bác độc thân khác đã phải ở trái phép trong một đống lều lán đổ nát trước khi tôi chào đời - nhưng với cái giá thích hợp, vẫn có thể thuyết phục người ta nhắm mắt làm ngơ.
Người phụ nữ ngoái đầu, đôi mắt bà ta nheo lại khi thấy tôi. “Quá cao so với cô. Cô là loại dễ loanh quanh ở những chỗ không ra gì; vả lại, tôi cá là cô hút thuốc phiện đen.” Bà ta nhanh chóng đi vào nhà, để mặc cánh cửa đóng sập sau lưng.
Móng tay tôi bấu chặt vào lòng bàn tay, tôi duỗi dần ra kèm một hơi thở chậm rãi. Dù sao thì tôi cũng chẳng muốn sống ở chỗ này. Chỗ ở tồi tệ hơn nữa là phố Collins, mà Già Gin sẽ không bao giờ để chúng tôi cư ngụ ở cái ổ tội phạm ấy. Tôi tập tễnh rời đi, bước chân khó khăn mà gấp gáp.
Trước đường tàu, người ta tụ tập quanh những hàng ăn sáng sủa, đông đúc như ong về tổ. Khi vỉa hè càng lúc càng đông, ai không phải da trắng đều đứng dưới lòng đường. Già Gin luôn dặn các chú bác nhường chỗ - khúc sông xiết nhất là đoạn chảy qua ghềnh đá - mặc dù ông chẳng bao giờ bắt tôi phải đi bộ dưới lòng đường.
Tựa vào cột đèn, tôi duỗi mắt cá chân rồi thổi thổi. Chú Chân Búa bảo, chúng ta có thể lưu chuyển nguồn năng lượng khắp cơ thể thông qua những hơi thở tập trung. Mùi thơm của xúc xích dụ dỗ tôi chia tay với đồng một hào tôi mang theo phòng khi cấp thiết. Tôi cố chống lại và hướng mũi mình tới tờ áp phích dán trên tòa nhà gần nhất, một trong nhiều tin tức có thể khuấy lên cơn kích động ở các quý cô như Muối và Tiêu.
QUÝ ÔNG VÀ QUÝ BÀ WINSTON PAYNE
Mời tất cả các công dân Atlanta tham dự chặng đua dài tám furlong* tại Đường đua Công viên Piedmont, tiền quyên góp làm phần thưởng trị giá 300 đô la sẽ được trao cho người thắng cuộc.
THỜI GIAN: Thứ Bảy, ngày 22 tháng Ba
GIÁ VÉ: 2 đô một người, tiền thu được dùng để ủng hộ cho Hiệp hội vì Sự Phát triển của Phụ nữ.
TÀI TRỢ: Đấu giá tài trợ cho một trong mười hai kỵ mã sẽ được chấp thuận đến trước ngày 15 tháng Ba. Vui lòng ghi đấu giá “Đua Ngựa” rồi gửi tới số 420 phố Peachtree. Nhà tài trợ cho ngựa thắng cuộc sẽ nhận được một năm quảng cáo miễn phí trên tờ Constitution.
GHI CHÚ: Theo tinh thần của Hiệp hội vì Sự Phát triển của Phụ nữ, các quý cô có thể mời các quý ông.
GHI CHÚ BỔ SUNG: Không một trường hợp say xỉn tại nơi công cộng nào được khoan dung.
Đơn vị đo chiều dài, 1 furlong bằng khoảng 201 mét và 1/8 dặm.
Quả là kỳ lạ khi bà Payne quyết định biến cuộc đua này thành một sự kiện cấp tiến trong đó nữ giới mời nam giới. Tôi chưa bao giờ coi bà là một người tiến bộ, ngay cả khi bà từng để một cô gái Trung Quốc làm việc trong nhà mình. Dinh thự Payne sẽ bận rộn lắm. Có lẽ đó là lý do Già Gin tin rằng sẽ có việc làm thêm.
Khi mắt cá chân thôi nhói đau, tôi tiếp tục hướng về phía đường tàu. Cạnh ga Thống Nhất, ghế băng được xếp quay lưng vào nhau cho những ai đang chờ tàu. Bước chân tôi chậm lại khi tôi nhận thấy một bộ lông trắng xám. Đó là một chú chó chăn cừu, với cái đuôi đang đập liên hồi vào đôi bốt cũ sờn của người đàn ông ngồi trên băng ghế gần nhất.
Choáng váng, là Nathan Bell.
“Đi tiếp đi!” Viên cảnh sát giao thông vừa cầm cờ ra hiệu, vừa quát lớn.
Thay vì băng qua đường ray - tổng cộng bảy cái - tôi lủi ra sau một chiếc xe kéo hàng vỡ bánh đã bị bỏ đi, rồi kéo thấp mũ xuống. Nathan chưa bao giờ trông thấy tôi, dĩ nhiên rồi, và tôi muốn duy trì tình trạng ấy. Tôi ngạc nhiên trước sự trùng hợp được thấy anh sau hôm gặp mẹ anh, vì người Trung Quốc tin rằng, trùng hợp chính là sự sắp đặt của số phận.
Tôi phải nhanh lên thôi. Dòng người vẫn băng qua tôi khi lối đường tàu còn mở. Nhưng nỗi hiếu kỳ khiến tôi cắm rễ tại chỗ. Tôi chưa bao giờ cho phép mình làm gì vượt quá một cái liếc thật nhanh qua cửa sổ xưởng in. Tôi cứ ngỡ anh đang im lặng lên án mẩu xì gà trên vệ đường, cho đến khi một cơn gió nhẹ thổi bay nó đi, nhưng ánh nhìn chăm chú của Nathan vẫn không đổi. Thực tình, tai anh đang dỏng lên, hướng về phía hai phụ nữ ngồi đằng sau; mũ của họ đang ghé sát vào nhau.
Nathan đang… nghe trộm ư? Không chỉ thế, mà còn ghi chú vào nhật ký. Này, thế thì thật táo tợn. Đương nhiên, chính tôi cũng nghe lén chút đỉnh, nên chưa bao giờ phản đối chuyện đó. Có khi anh ấy đang viết bài. Chắc chắn không phải bài về nấm cây mạy châu.
Tôi khéo léo vòng tới trước xe kéo hàng. Những ngón tay thon dài của Nathan đưa bút chì sột soạt, nét mày sẫm của anh cong xuống trên khuôn mặt. Chú Chân Búa, chủ nhân của cặp lông mày bị nhổ trụi khi còn là một thằng nhóc nhưng không bao giờ mọc lại, từng nói rằng, nhũng ai có hàng mày cong xuống đều thích sự an ủi của bóng đêm. Tôi luôn cho rằng khuôn mặt của Nathan không có gì đặc biệt. Nhưng càng quan sát kỹ, tôi càng thấy nét mặt anh rất thu hút: chiếc cằm cương nghị; cặp mắt sâu thẳm màu xám lông chim bồ câu, thường trầm tư chứ không phô bày cảm xúc; và một chiếc mũi thẳng sẽ hoàn thành rất khéo nhiệm vụ nâng đỡ cặp kính mắt mà trong tương lai, anh sẽ cần khi sắp xếp cỡ chữ in nhỏ. Chiếc mũ Homburg khó diện màu nâu đất đội trên đầu với vành cứng và chóp hơi hõm xuống. Bạn có thể đoán được rất nhiều điều về một người qua cách chọn mũ nón của họ.
Một tiếng sủa đánh bật tôi khỏi dòng suy nghĩ. Thật hoảng hốt, Bear đang hướng về phía tôi, lắc lư đầu; dẫu rằng, tôi không chắc mắt nàng chó đang nhìn đi đâu, hay dưới mái đầu lông xù như giẻ lau, sinh vật này có mắt hay không.
Chưa đầy hai cái lắc lư sau đó, Bear đã quấn lấy tôi, sủa ầm và rống vang như thể nó vừa phát hiện ra con cừu lớn nhất thế giới. Một con thú bị che mắt có thể nhắm tới mục tiêu chính xác như vậy thì thật lạ lùng. Sao tôi lại thu hút loài chó đến mức này cơ chứ? Tôi co mắt cá chân lại, và ước chi mình đã mua chiếc xúc xích kia. Chú Chân Búa lúc nào cũng dặn, Đừng giao chiến với kẻ thù; hãy cho hắn ăn.
Tôi né hết bên này tới bên khác, nhưng giày bên mắt cá chân đau vấp phải một thanh tà vẹt. Tôi liền ngã sóng soài ngay trên đường ray. Hoảng loạn, tôi bò lùi lại, chờ đợi hàm răng kia cắm phập vào chân tôi như một cái cẳng gà. Có thứ gì đó rách toạc! Tất dài của tôi - ướt rượt! Lạy chúa lòng lành, tôi đang chảy máu ư?
Không. Tôi đang bị… liếm. “Dừng lại! Nào,” tôi năn nỉ chú chó chăn cừu.
“Bear! Thôi ngay!” Nathan quát bằng giọng có thể khiến cỏ cũng phải rạp mình. Màn liếm láp chấm dứt. Tôi vô thức nhận ra anh đang kéo con chó ra khỏi chỗ tôi. Dòng người, với những bước chân nặng nề và những vòng bánh xe rin rít, uốn thành một lối đi vòng qua chỗ chúng tôi.
“Cô có sao không? Tôi rất xin lỗi, thưa cô.” Đôi mắt Nathan dán lấy tôi, ánh nhìn chăm chú đầy bối rối mà dáng vẻ của tôi vẫn thường gợi lên ở kẻ khác lúc này chỉ đọng lại nỗi hiếu kỳ.
Tôi gỡ một bên găng tay rồi sờ chân mình, tạ ơn Thượng Đế, vẫn còn nguyên vẹn. Có điều, đôi tất dài bằng lanh của tôi đã rách. Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Nathan hướng tới cẳng chân trần của mình, tôi kéo mạnh váy xuống, còn anh liếc nhìn đi chỗ khác. Con Bear, trái ngược hoàn toàn, nhảy nhót xung quanh như thể đang cố trèo lên không trung; cái lưỡi đung đưa như lá cờ màu hồng.
Trước khi tôi có thể lịch sự chuồn đi, Nathan nói nhanh, “Xin thứ lỗi, thưa cô. Nó thường chỉ kích động thế này khi gặp người mà nó quen biết.”
Tôi cứng người. Bear biết tôi. Nó chắc chắn đã ngửi thấy tôi đang sống bên dưới nó, chắc chắn thế vì tôi nhận ra hương thơm quen thuộc của nhà Bell trên người Nathan - mùi xà phòng giặt hương chanh và mùi mực in. Cảm tạ Chúa vì động vật không biết nói, mặc dù rõ ràng chúng cũng có ý kiến riêng.
Viên cảnh sát giao thông trỏ lá cờ vào chúng tôi. “Đi tiếp đi! Chuyến tàu tiếp hai phút nữa là đến.”
Chú chó chăn cừu bắt đầu chạy vòng vòng, như thể muốn dồn chúng tôi ra khỏi đường ray; sợi dây xích của nó quấn lấy cả hai, kéo mạnh Nathan về phía tôi. Môi anh giật giật nhăn nhó, để lộ ra hàm răng mà Robby sẽ rất hài lòng, còn tôi thì không nên ngắm nhìn từ khoảng cách gần thế này. Da tôi râm ran vì nhiệt lượng tỏa ra quanh anh - ấm áp và rực rỡ như những bản nhạc bắt đầu ngân vang. Trước khi chúng tôi va vào nhau, Nathan thả sợi dây xích rồi tóm lấy cổ nàng chó. “Hư quá. Tao nên để mày làm thảm trải sàn.”
Tôi kéo tuột sợi dây đã chùng xuống ra.
“Tránh đường! Tàu sắp qua!” Viên cảnh sát rung chuông, và đoàn người cuối cùng nhốn nháo chạy qua. Một chùm khói đen hiện ra trên bầu trời.
Chúng tôi vội vã tránh khỏi đường tàu, nhưng chiếc găng tay của tôi đâu rồi? Rơi giữa mấy thanh tà vẹt, cách có mười bước chân. Một chiếc găng thì có ích lợi gì? Thiếu nó, tôi sẽ phải mua một đôi găng khác, mà tôi đang tiết kiệm tiền mua mũ mới, thay cho chiếc không vừa hiện giờ. Nếu nhanh chân, tôi sẽ nhặt lại được. Có bàn tay giữ tôi lại. “Não cô bị tha mất rồi à?” Nathan rít lên.
Tôi giằng cánh tay ra. Tiếng còi tàu bắn thủng một lỗ giữa không trung mà từ đó, mọi âm thanh khác, kể cả tiếng sủa của con Bear, đều trôi tuột qua. Tôi tập tễnh rời đi nhanh hết sức đôi chân tôi có thể chịu đựng được.