← Quay lại trang sách

Năm -

Tôi về nhà muộn hơn so với bình thường mười lăm phút, vì phải đi tuyến đường lòng vòng để phòng trường hợp Nathan cố đuổi theo tôi. Nếu bạn buộc sợi dây vào mắt cá chân tôi, tôi hẳn đã dệt nên chiếc nôi mèo ấn tượng trải khắp khu phố. Tôi chợt nhận ra, con Bear đã ở ngay phía trên rồi; cho nên, tôi đi tuyến đường nào cũng chỉ là chuyện nhỏ. Vả lại, cô nàng đã ngửi thấy tôi sống trong tầng hầm nhà nó suốt những năm qua, nhưng chưa bao giờ chộn rộn. Có lẽ đối với nó, tôi cũng chỉ là một thứ mùi khác cấu thành nên ngôi nhà, nên tất cả chúng tôi vẫn có thể tiếp tục như thường.

Tôi cố gắng rửa sạch vết bẩn trên tay, nhưng miếng xà phòng tuột khỏi tay tôi. Khi tôi dội nước rửa tay ra khỏi bình, vài giọt chất lỏng lóng lánh bắn vào thành xô rồi tung tóe lên mặt bê tông.

Già Gin, tối thứ Ba nào cũng đi nhà tắm công cộng, đã chuẩn bị sẵn cà chua dầm và hai chiếc cẳng gà trên chiếc đĩa mẻ của tôi, rồi đậy bát lên che.

Tôi ngồi xuống giường, tháo đôi tất rách ra. Từ gelogenic, nghĩa là “làm trò cười”, đập vào mắt tôi; ngay dưới đó, từ gigot, nghĩa là “chân cừu”. Đến cả tường nhà cũng đang chế nhạo tôi. Cả ống loa, đang vẫy tôi đến mở nút cho nó, cũng vậy. Tôi cố trấn an bản thân rằng mọi chuyện đều ổn. Con Bear sẽ không nhận ra tôi qua cái lỗ trên tường.

Tôi kéo cái nút len ra khỏi ống.

Bear sủa to đến nỗi như thể nó chỉ cách tầm đầu tôi vài inch. Tôi nhảy lùi lại mạnh tới mức ngã nhào xuống đệm giường.

“Bear, xuống khỏi vách tường ngay…” Nathan kêu lên. Tôi hoảng hốt nhìn chằm chằm ống nghe, như thể con chó chăn cừu ấy có thể nhảy qua lỗ thông rồi chui tuột ra.

Có phải nó đánh hơi thấy tôi không? Nó chưa từng hành động như thế trong suốt năm năm nó sống ở đây. Tôi rờ cái nút len, nhưng tiếng cào móng vơi dần. Giọng Nathan vang lên. “Ai biết được có nhiều ý kiến về việc mời nam giới tới buổi đua ngựa thế cơ chứ?”

Con Bear gâu lên từ phía xa.

“Mình thích người hộ tống để râu. ‘Cậu phải dính chặt lấy anh chàng tựa hạt anh túc bám trên răng, như thế chàng sẽ sống chết muốn hẹn hò với cậu’,” Nathan nhại lại giọng Ireland gợi cảm. Rồi, bằng giọng bình thường, anh bổ sung, “Mày nghĩ sao, hả Bear?”

Lần này, con Bear chẳng gâu một tiếng.

“Mày thích cầm lồng chim hơn à?” Nathan đổi sang giọng nghe như thể của người không có răng. “‘Ngựa hôi lắm. Mình thà nhặt rệp khỏi hoa Azalea* còn hơn?’” Anh khụt khịt. “Tao thì thích cách từ Azalea ngân lên trên lưỡi. Hơn nữa, từ này cho chữ z cơ hội tỏa sáng. Đám z này đã phải trải một thời kỳ khó khăn kể từ khi Zach Taylor nghỉ làm.”

Tôi cố nén một tiếng cười.

Một giống hoa thuộc họ Đỗ quyên.

“Không được, tao sẽ bắt đầu từ hạt anh túc. Đó mới là kiểu nội dung mà dì Edna nói.”

Hóa ra, Nathan nghe trộm vì chuyên mục tư vấn. Nhưng dính chặt như hạt anh túc? Vớ vẩn thật. Điều luật đã viết rất rõ ràng, nữ giới mời nam giới. Sao phải phức tạp hóa vấn đề? Thực tình, quá trình tán tỉnh hoạt động theo cơ chế ấy. Người ta không bao giờ thẳng thắn nói những ý nghĩ trong tâm trí mình, ưa một điệu khiêu vũ lằng nhằng hơn là bước thẳng tới bên kia phòng.

Nhưng nhà Bell cần thứ gì đó khác hẳn dì Edna, thứ gì đó thật cấp tiến, nếu tờ Focus muốn đạt được hai ngàn người đặt báo trước tháng Tư. Sao phải dẫn con ngựa cùng loại tham gia cuộc đua nếu bạn có thể thả vào một con rồng, thứ quái vật không chỉ biết bay mà còn xơi tái lũ ngựa làm bữa sáng? Atlanta tự coi mình là thủ phủ của miền Nam Mới, và thành phố này sẽ nỗ lực rất lớn để tiến vào thế kỷ XX. Phụ nữ ở đây, chí ít là phụ nữ da trắng, đã diễu hành để yêu cầu sửa đổi hiến pháp đòi quyền bầu cử, giống như Tu chính án thứ 15 dành cho nam giới da đen. Chắc chắn, họ đã sẵn sàng đón nhận một chuyên mục luận đàm những vấn đề nghiêm trọng hơn mà hiện nay chúng ta phải đối mặt. Phải có ai đó thổi hồi kèn trumpet giục đổi thay. Phải có ai đó quan sát xã hội này từ cả tầng cao và tầng thấp, cả trong thân cây và ngoài thân cây.

Phải có ai đó như… tôi. Nếu thực là kẻ xấc láo như thế, có lẽ tôi sẽ làm được mục tư vấn tâm sự thành công. Tôi thích cải tiến, và có quan điểm riêng, như mọi kẻ khác. Ngoài nhà Bell ra, nếu có ai hiểu rõ tờ Focus, thì chính là tôi. Không chỉ giúp họ duy trì kinh doanh, tôi sẽ còn giữ được cho bầy dơi của thần tài một trái đào để chúng tôi tiếp tục sống được ở đây. Sẽ không ai biết tới danh tính của tôi. Cách tốt nhất để truyền gửi sự thật, nếu không phải qua di cảo, thì chính là nặc danh.

Già Gin sẽ không đồng ý. Ông từng yêu cầu các chú bác phải tuân thủ một danh sách luật lệ dài dằng dặc để giảm thiểu nguy cơ bị phát hiện đến mức thấp nhất - không nói to, không túm tụm ra ngoài, không ném rác vào lò đốt rác của nhà Bell. Nhưng việc này cũng vì hai chúng tôi. ông không cần biết. Độ này, Già Gin hiếm khi có thời gian đọc báo.

Trái tim tôi reo hò lâm trận trong lồng ngực. Tôi sẽ trở thành dì Edna của nhà Bell.