Tám -
Mến gửi Quý cô Ngọt ngào,
Tôi không sở hữu đường cong đầy đặn hợp thời trang. Tay tôi như que củi, ngực thì như cái thùng, nhưng mặc nịt ngực lại khiến tôi đỏ mặt. Làm thế nào để tôi xinh đẹp bây giờ?
Quý cô Thô kệch đang lúng túng
Quý cô Thô kệch đang lúng túng thân mến,
Áo tay bồng sẽ làm phần thân giữa bè bè bớt nổi bật, họa tiết trang trí trên yếm sẽ tăng thêm “giá trị” cho phần ngực. Hãy để phiến sừng hàm cá voi lại cho cá voi; như thế khỏe cho cả người lẫn cá. Cách tốt nhất để cải thiện sức hấp dẫn của bản thân là chấp nhận chính con người bạn, nhờ đó mà bạn giải phóng tâm trí để theo đuổi niềm vui và sự sáng tạo.
Thương mến,
Quý cô Ngọt ngào
Noemi quan sát bộ đồng phục nghiêm chỉnh của tôi, gật đầu.
“Chào mừng quay lại. Bắt đầu vui vẻ nào.” Chị đưa cho tôi cây chổi. Trong lúc chị rảo bước quanh bếp xếp đồ lên mâm cho Caroline, tôi quét sạch vỏ hồ đào.
“Cậu Merritt muốn có bánh nướng hồ đào cho tiệc đính hôn.” Cặp mắt màu gang của chị trừng trừng nhìn móc treo tường. “Chẳng có mấy người làm bánh đam mê bánh nướng hồ đào cả. Còn chưa xong một nửa, xem này.” Chị chỉ cho tôi xem một dãy vết rộp dọc theo lòng bàn tay.
“Không phiền nếu em thử chứ?” Tôi đặt cây chổi xuống, cấm lấy búa rồi bắt đầu ghè hạt. Phát nện đầu tiên suýt làm rách ngón tay cái của tôi. Phát thứ hai để lại một vết lõm trên mặt bàn.
Noemi nhíu bên lông mày nhìn tôi. “Hay lắm. Đến lúc em làm xong, chúng ta chưa chắc đã có bánh nướng, nhưng sẽ có củi đốt.”
Tôi âm thầm dành một lời cảm kích cho Noemi, chị đã khiến việc chịu đựng tính cách ác nghiệt của Caroline khi lớn lên ở đây trở nên dễ dàng hơn, vì bản thân chị hiểu cảm giác ấy. Mẹ chị là vú nuôi của Caroline.
Etta Rae thò đầu vào trong bếp. Đến một ngọn gió lọt vào nhà cũng không thể qua nổi mắt bà. “Nô giỡn không xong việc được đâu. Noemi, nếu Solomon đến, bảo ông ấy đem cái xe đạp tới chỗ nhà kho cạnh đống thùng thưa đựng đồ bỏ nhé.”
Đôi mắt Noemi trở nên sâu thẳm. “Vâng, thưa bà.” Chị đưa cho tôi mâm gồm cháo yến mạch nghi ngút khói, một hũ kem, một bát đường nâu mịn đến lấp lánh và một bình cà phê. “Tốt hơn hết là nhanh chân lên trước khi con nhím bắt đầu phóng gai.”
Vừa trèo lên bậc thang, tôi vừa xoay xở giữ cho hầu hết cà phê ở yên trong bình, mặc dù cái mâm khó bưng hệt như con heo sống. “Thưa cô?” Tôi gọi với từ cửa phòng Caroline. Nắm lấy kẹp sắt một bên khay, tôi bước vào phòng.
Caroline đang ngồi trước bàn phục sức gắn gương. Căn phòng màu dịu trước đây đã được nâng cấp nhờ giấy dán tường in hình lông công đang nhìn chòng chọc như thể hàng trăm con ngươi. Rèm màu ngọc lam rủ xuống thành từng cụm tùy ý trên sàn. Một cây tử linh lan trồng trong chậu có đúng một bông mới hé vươn mình trên nền đất giữa vô số con mắt kia. Tôi không hiểu nó cảm thấy thế nào.
Tôi đặt mâm lên bàn cạnh cửa sổ.
Qua tấm gương, Caroline ném về phía tôi ánh nhìn dữ dội đến mức có thể làm nứt kính. “Yến mạch không ngon chút nào. Trứng mới ngon. Thịt xông khói mới ngon. Cô lãng phí thời gian của tôi đấy. Tôi thấy, cô vẫn chậm chạp như xưa.”
Tôi nghiến răng và tự nhắc mình đây chỉ là công việc. Một công việc trả cho tôi khoản tiền mà tôi sẽ không có được ở chỗ khác, khoản tiền sẽ trở thành chí mạng nếu tờ Focus sập. Từ chối chấp nhận vẻ mặt giễu cợt trong gương của cô ta, tôi bưng khay lên rồi trở lui ra cửa.
“Nhớ mang lên trứng ốp một mặt. Tôi chỉ ăn trứng ốp một mặt thôi.”
Có lẽ, đó là lý do bản thân cô ta không có niềm vui và lạc quan.*
Trong tiếng Anh, trứng ốp một mặt còn được gọi là “sunny-side egg”. Từ “sunny-side” theo nghĩa bóng còn ám chỉ những khía cạnh vui vẻ và lạc quan trong cuộc sống. Ở đây, tác giả chơi chữ “sunny-side”. (ND)
“Chắc chắn rồi, thưa cô.” Tôi vội vã rời khỏi phòng.
Tôi suýt đánh rơi khay xuống mặt bàn dài. Noemi chỉ liếc nhìn từ chỗ chị đứng bên bồn rửa, nơi chị đang rửa nồi cháo yến mạch.
“Cô Caroline thích thịt xông khói và trứng… ốp một mặt… hơn,” tôi vừa hổn hển nói, vừa tiếp quản nhiệm vụ rửa nồi.
Noemi chậm chạp lắc đầu, như thể chị không ngạc nhiên chút nào. Chị đặt chảo rán lên bếp và chẳng mấy chốc, mùi mỡ động vật đang chiên khiến dạ dày tôi quặn lại. Có thứ gì đó ngoài cửa sổ cuốn lấy ánh mắt chị. “Đi xe đạp bao giờ chưa?”
“Chưa ạ.” Tôi treo nồi lên tường rồi dịch tới cạnh chị. Bên ngoài, quản gia của ông Payne, Solomon, đang kéo chiếc xe đạp xuống lối xe ngựa. “Em còn chưa sẵn sàng làm gãy chân đâu.”
“Em biết cưỡi ngựa. Xe đạp chắc chắn còn dễ hơn. Nó gần mặt đất hơn, em còn không phải huấn luyện nó. Này nhé, có mấy ý nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu chị. Xe đạp đồng nghĩa với việc không phải chờ xe điện, loại xe thỉnh thoảng nhồi chật cứng đến nỗi em không thở nổi. Hơn nữa, chị có thể đến thăm ông anh vô dụng và bệnh tật mà không bị cào.”
Noemi hiếm khi nhắc đến anh trai mình, người mà, theo Robby, tuần nào chị cũng đến thăm để nhồi nhét ý niệm về Kinh Thánh vào tâm trí thấp kém và đầy bệnh tật của anh. Nhưng tôi chưa thấy nhiều phụ nữ đạp xe, chứ đừng nói đến phụ nữ da màu. Tôi bưng mâm lên, giờ đã bày hai quả trứng ốp một mặt hoàn mỹ nép mình gần bốn khoanh thịt xông khói hình chữ nhật, cùng một bình cà phê mới. “Xe đạp hẳn tốn kha khá tiền. Chị có nghĩ bà Payne sẽ để chị nhận đồ bỏ của Caroline không? Bà ấy đang định bỏ nó đi đấy.”
Noemi bỏ thêm lọ muối nhỏ vào khay, nhưng không cho tiêu - Caroline dị ứng với tiêu. Thay vì trả lời tôi, chị đẩy tôi ra khỏi bếp. “Đi nhanh trước khi cô ta lại đổi ý.”
•“Búi tóc kiểu Newport cho tôi,” Caroline, vẫn mặc bộ váy dài, ra lệnh. “Nhanh lên. Tôi muộn rồi, cô chẳng giúp gì được cả.”
“Vâng, thưa cô.”
Trong khi tôi dùng lược rễ lúa làm sạch da đầu cho Caroline, cô ta thoa kem trong hộp Glycerine và Dưa chuột hiệu Beetham lên mặt. Da cô rất giống bố mình, dày và hồng hào, chứ không có nước da trong trẻo như ánh trăng giống mẹ.
Ánh mắt chúng tôi giao nhau, và vẻ cáu kỉnh lan tràn trên mặt cô ta. Tấm gương là người bạn bất trung, quý cô ơi. Vả lại, như chú Chân Búa thường nói, nhìn ra cửa sổ thì tốt hơn nhìn vào gương; nếu không, tất cả những gì cháu thấy chỉ là bản thân và những thứ phía sau.
“Đừng có chạm vào thứ này. Đắt lắm đấy.” Nhãn dán trên hộp hứa hẹn sẽ loại bỏ tàn nhang trên da, trả lại một làn da “mềm mại, mượt mà và trắng bóc”. Nhưng tàn nhang trên mặt Caroline vẫn còn to như dấu chấm than.
“Vâng, thưa cô.” Tôi cuộn món tóc nặng nề của cô lên đỉnh đầu, rồi định hình những lọn tóc quăn quanh trán.
“Noemi cư xử như một con bò, nhưng cô ta làm trứng khá được, dù không tốt bằng mẹ cô ta, đương nhiên rồi, ai có thể sánh bằng người mẹ thân yêu của mình chứ? Cô thật may mắn khi không có mẹ đấy.” Đôi mắt màu lam của cô ta khiêu khích tôi qua tấm gương trang điểm mạ vàng.
Thật ấn tượng khi cô ta xoay xở vả trúng đủ ba khuôn mặt - mặt mẹ cô ta, mặt mẹ Noemi và mặt mẹ tôi - chỉ với một cái găng tay mới khéo léo làm sao. Nhưng tôi giả điếc trước bình luận đê tiện của cô ta. Cô ta đang hát bài ca về việc tôi mất mẹ cũng lâu như cô ta đẩy Noemi ra khỏi lòng mẹ chị. Lời nhắc nhở của bà Payne rằng Caroline và tôi không bằng vai phải lứa khiến tôi suýt nữa phá ra cười. Cứ như thể Caroline từng để tôi quên mất điều đó vậy.
Cô ta xa xả ra lệnh như thể liệng hòn đá. “Thoa phấn cổ.” “Lấy quạt cho tôi - không, không phải cái đấy, đồ con bò, cô không thấy nó hỏng rồi à?” “Cài giày ống.”
Đời tôi sẽ thế này ư? Hết việc tẻ nhạt này đến việc tẻ nhạt khác, thỉnh thoảng lại hứng chịu ánh nhìn chòng chọc? Không như khi làm mũ, ở đây chẳng có gì để phô bày sản phẩm của mình, chẳng có gì để tự hào và dĩ nhiên, không có lòng biết ơn. Tôi khinh miệt thứ công việc này, dù chưa làm hết ngày đầu tiên.
Tôi đỡ lấy đôi giày ống của Caroline trong khi cô ta nhấc đôi chân trắng bệch lên. Đôi giày được làm từ da sẫm đến mức gần như đen huyền, với những đường cắt hình giọt nước dọc theo cổ giày, và mang vẻ sáng bóng của một cây vĩ cầm. Tôi cá là đôi này mua ở Ý.
Khi hai chúng tôi rời khỏi cổng lớn dinh thự Payne, Caroline vận bộ đồ cưỡi ngựa màu xanh hải quân đoan trang, còn tôi mặc quần cưỡi ngựa của bà Payne; đến cả mặt trời, sáng chói như đồng xu mới, cũng không thể làm tôi thoải mái.
Già Gin đang cho ngựa của Caroline, Frederick, ăn hồ đào; trong khi, Khoai Lang đang cố liếm cái mũ ra khỏi đầu ông. Nàng ngựa đã cao thêm ít nhất hai gang tay kể từ ngày cuối tôi làm ở đây, còn đốm trắng trước trán nó đã bung nở thành hình ngôi sao. Bộ lông, từng xù tung ra khắp các hướng của cô nàng, nay trở nên mượt mà như thể mực lan ra khắp nửa thân sau săn chắc.
Tôi gãi gãi ngôi sao trên trán Khoai Lang. “Mày có phải hoa khôi xinh đẹp nhất phố Peachtree này không? Robby sẽ rất ưng ý hàm răng này đấy. Già Gin ơi, cho con ít hạt.”
Già Gin lắc đầu. “Không cho Khoai Lang ăn hạt. Chúng ta đang ăn kiêng mà, hử?” Ông vỗ vỗ cổ cô nàng.
“Ăn kiêng ạ? Nó gọn gàng lắm mà.” Tôi vuốt chân trước bên trái của nàng ngựa, cái chân ấy vẫn còn dấu khoằm khoằm khiến nó đi tập tễnh hồi còn nhỏ, thế mà nó vẫn rất mạnh mẽ và dễ bảo. Những bài tập và cách xoa bóp của Già Gin đã làm nên kỳ tích.
Ngay khi Già Gin đỡ Caroline lên yên, Frederick bất thần chồm chồm rồi thở phì phì. Già Gin bảo, thấu hiểu ngựa là thấu hiểu bản thân. Bạn không thể bắt con ngựa chú ý nếu tâm trí bạn đang rối loạn, điều này có lẽ giải thích vì sao Frederick cố gắng hất văng Caroline xuống như hất cục than nóng.
Frederick rốt cuộc cũng chịu yên, Caroline giơ tay ấn ấn mũi. “Tôi cảm thấy chứng dị ứng lại tái phát.” Cô ta lúc nào cũng kích động cả trong tâm trí lẫn cơ thể.
Già Gin giao dây cương cho Caroline. “Chí ít thì hôm nay không gió lắm, nên mũ sẽ còn nguyên.”
“Chà, chúng ta sẽ không muốn Jo đánh mất đống rác che giấu hấp dẫn ấy đâu.” Caroline cười khinh bỉ chiếc mũ rộng của tôi. Ánh mắt cô ta lướt xuống trang phục của mẹ mình, bộ đồ vừa khít với tôi như chiếc găng tay bên dưới áo vest nhung chít eo. Vội vã, cô ta quay đi, nhưng tôi vẫn kịp thấy gò má lấm tấm tàn nhang của cô ta phồng lên vì giận dữ.
Tôi tung một chân qua lưng ngựa của mình; niềm vui sướng bung nở trong lòng tôi lần đầu tiên suốt cả ngày. Tôi đã không được cưỡi ngựa suốt nhiều tháng trời. Bộ yên cương cao bồi của Già Gin, mua với giá một đô la, vừa vặn với tôi như vốc nước đựng trong lòng bàn tay.
“Đi!” Caroline giật nhẹ dây cương, ra lệnh, trước khi chân tôi kịp đặt lên bàn đạp ngựa.
Nhớ lại lời dặn của mẹ cô ta, tôi đập nhẹ gót chân, Khoai Lang lập tức di chuyển. Tôi nín thở khi thấy cô ta đã trở thành vận động viên duyên dáng, bước đi không còn dấu vết vụng về nữa. Thế giới đúng là trái bóng cho mình cô ta đấm đá và tung hứng dưới ánh mắt mát lạnh của buổi chiều; chúng tôi mau chóng bắt kịp Caroline đang tiến lên phía bắc phố Peachtree.
Tư thế quá mức cứng nhắc và cái cằm hếch cao của quý cô của tôi tuyên bố rất rõ ràng thái độ của cô ta đối với người cưỡi ngựa phía sau mình; nhưng ngày nào trong tuần, tôi chẳng coi lưng cô ta là mặt cô ta. Chí ít thì, tấm lưng không có miệng. Caroline bố thí những cái gật đầu và chào hỏi cho những ai cô ta cho rằng xứng đáng, trong đó có một người phụ nữ đang mang bầu.
Caroline hắt xì, và rồi vươn hai ngón tay lôi chiếc khăn thêu ra khỏi bao tay. Tôi dẫn Khoai Lang đi dọc bên cô ta. “Thưa cô, cô muốn nghỉ ngơi không?”
Cô ta vẫy tay từ chối. “Bà Nettles trông cứ như nuốt phải một hành tinh vậy. Nếu nam giới thực sự là giống nòi mạnh mẽ hơn, vậy sao họ không mang bầu chứ?”
“Vì như thế họ sẽ phải học đan, tôi đoán vậy.”
“Ha!” Tiếp tục đi tới, cô ta bỏ lại tôi đang sửng sốt trước kỳ tích của những lời trao đổi không hề gây tổn hại. Chúng tôi băng qua dưới bóng những cây mộc lan và sồi đỏ sinh sôi khắp vùng Atlanta. Cây cối rõ ràng đông đúc hơn cư dân. Nếu bạn có thể nén bóng râm rồi bán lấy năm xu, Atlanta sẽ giàu hơn cả New York.
Cuối cùng, chúng tôi dừng lại bên máng nước trong khu đất trống ngay trước Nhà nguyện Thiên chúa của Chúng ta.
“Ôi, hừ.” Caroline loay hoay trên yên, nhìn ngó khắp mặt đất, trong khi ngựa của cô ta nhúng mũi vào máng nước.
“Mọi thứ ổn cả chứ, thưa cô?”
“Hình như tôi đánh mất khăn tay rồi. Chắc chắn không xa. Tìm đi.”
Khoai Lang đang liếm nước ực ực, nên tôi xuống đi bộ, cố nhớ xem lần cuối cùng cô ta dùng khăn tay là lúc nào. Gần nhất cũng là cách đây một khu phố. Cô ta bật ra tiếng thét khiến tai Khoai Lang giật giật. Lá cây, đầu xì gà, giấy gói tạp nham, dấu chân ngựa… A ha! Tôi thấy chiếc khăn, trông như con chim rúm ró nằm trên đường phố cách đó năm mươi foot. Tôi vội nhặt lấy trước khi có thứ gì đó giẫm lên, rồi cuốc bộ quay lại.
Khoai Lang đứng một mình, lắc lắc đầu trong làn nước và gây ra một đống hỗn độn. Phải mất một thoáng tôi mới hồi phục tinh thần. Caroline chơi khăm tôi. Thứ còn lại duy nhất của cô ta là mùi dối trá trơn nhẫy. Mẹ cô ta đã cảnh báo tôi chuyện này, nhưng tôi vẫn rơi vào cái bẫy dối trá của cô ta dễ dàng như thả mình xuống xích đu trên hiên nhà. Tôi còn ngu ngốc tưởng tượng tới một triển vọng giữa hai người. Tôi lên ngựa, một lần nữa nguyền rủa công việc này.
Xa xa nhà nguyện, những dinh thự dọc phố Peachtree thưa thớt dần, còn cây cối dày đặc hơn. Tôi vòng xuống ngã rẽ gần nhất, để ý tìm con ngựa thiến vàng hoe của cô ta. Bên phải tôi, một bãi cỏ cao dẫn thẳng tới Đồng cỏ Sáu Bước. Tôi không tin cô ta sẽ đi bên đấy - quá nhiều phấn hoa dành cho chứng dị ứng của cô ta.
Thêm mười lăm phút phi nước kiệu khắp phố Peachtree mà không thấy tăm hơi nào của Caroline hay con ngựa của cô ta, chúng tôi quay lại chỗ máng nước. Bằng cách này hay cách khác, con rắn đã trườn vào bụi rậm. Đồng hồ nhà nguyện kêu vang, báo hiệu một giờ rưỡi. Bên kia nhà nguyện là Nghĩa trang Thiên chúa của Chúng ta, tối tăm và khó chịu.
Nghĩa địa.
“Người chết không hé lộ bí mật.” Tôi dẫn Khoai Lang tiến vào.
Chúng tôi chưa bao giờ đặt chân vào Nghĩa trang Thiên chúa của Chúng ta, nhưng không phải vì ma quỷ. Cách đây nhiều năm, một người đàn ông Trung Quốc với “cặp mắt dại” bị đồn là đã cưỡng bức một phụ nữ da trắng ở đây. Khi vợ của viên trông coi nghĩa trang phát hiện ra cảnh tượng kinh hoàng với một khẩu súng săn, gã đàn ông Trung Quốc bỏ chạy; rồi đàn ông Trung Quốc ở khắp mọi nơi phải cố hết sức để trông mình không cuồng dại.
Băng qua con đường lát đá dẫn tới nhà nguyện, vết vó ngựa hằn trên mặt đất, vừa mới biến bùn nhão thành màu trang phục của kẻ đưa ma. Tôi vỗ vỗ cổ Khoai Lang. “Chắc không khổ lắm đâu.”
Một vài bia đá được dựng bừa bãi giữa đám dương xỉ, như thể người chết được hạ xuống chỗ nào thì chôn ngay tại đấy. Hoa sơn thù du nở lấm tấm trên tấm thảm rêu ứ đọng thành một dạng tuyết kỳ lạ, không khí ẩm ướt và mát mẻ. Những bức tượng thánh thần và kẻ tử vì đạo với khuôn mặt nhăn nhó và đôi tay xương xẩu hối thúc bước tôi. Quên lần nghỉ ngơi gần nhất đi; đây chính là chốn có thể khiến bạn vĩnh viễn tỉnh táo.
Chẳng trách những hầu gái trước của Caroline không trụ được.
Mặt đất mỗi lúc một khô hơn, vết vó ngựa khó nhận ra hơn. Nhưng chẳng mấy chốc, một hầm mộ đơn độc với khối đá trắng khắc tên INNOCENTI hiện ra bên phải tôi. Hai thiên thần hộ mệnh đứng hai bên hầm mộ được lùm cây dày che mát. Giữa lùm cây, Frederick được cột vào một thân cây mập mạp; bên cạnh nó là con ngựa khoang cao lớn với màu sắc kỳ lạ, lông trắng bờm đen.
Tôi đã từng thấy con ngựa đó. Tên nó là Đạo Tặc, thuộc sở hữu của ngài Quackenhach, gã bảnh chọe tán tỉnh Saltworth. Muối đáng thương. Anh ta đá cô ấy rồi ư? Hay anh ta đang chơi trò ú òa nho nhỏ để trêu đùa phái nữ?
Một giọng nói vang lên trong hầm mộ, theo đó là tiếng cười hô hố đặc trưng và tiếng rúc rích chói tai của Caroline.
Mũi tôi chun lại. Tôi cá là những kẻ cư ngụ nơi hầm mộ kiểu cách này đang mong được chuyển nhà. Hai thiên thần hộ mệnh thẫn thờ ngó lên trời cao, mơ mộng ngay giữa ca làm việc.
Tôi nhét thứ tin tức này vào một ngăn trong tâm trí. Thế rồi, thật lặng lẽ, tôi lùi Khoai Lang rời đi, để những kẻ phạm lỗi lại với hành vi ngu xuẩn của họ.