← Quay lại trang sách

Chín -

Tôi bắt được Caroline rời khỏi nghĩa trang, với nụ cười mơ màng treo trên môi. Ngay cả thấy cảnh tôi nghiêm trang đứng chờ trong sân nhỏ lát đá trước nhà nguyện cũng không làm cô ta cụt hứng. Rõ ràng, ngài Q chẳng thấy đâu. “Chào nhé, hầu gái.”

“Tôi tin rằng buổi chiều của cô rất dễ chịu, thưa cô.” Nếu không nói là trác táng.

Cô ta trừng mắt nhìn tôi. Chúng tôi cưỡi ngựa trong im lặng, chỉ lưu lại tiếng yên ngựa leng keng. Mãi tới khi đến chỗ máng nước, cô ta rốt cuộc cũng ngả bài, “Tôi thích cưỡi ngựa một mình. Nếu cô muốn giữ công việc này, đừng có kể với mẹ tôi. Thử nghĩ mà xem, cô sẽ có một tiếng tự do làm bất cứ thứ gì cô muốn - mà vẫn được trả công. Cứ động não vào, cô chắc chắn sẽ thấy đó là món béo bở.”

Tôi cân nhắc những lựa chọn của mình. Ý nghĩ được vui đùa hằng ngày trên lưng Khoai Lang quá hấp dẫn, mặc dù tôi biết như thế thật tội lỗi. Người ta nói, bay cùng lũ quạ sẽ bị đánh đồng với quạ. Bà Payne chắc chắn sẽ sa thải tôi nếu phát hiện ra. Nhưng nếu tôi tố cáo, Caroline đảm bảo sẽ tìm ra nhiều chiêu mới để khiến đời tôi trở nên khốn khổ.

Đã đến lúc tóm con rắn dưới giày, trước khi nhát cắn của nó trở nên chí tử. “Theo tôi, nghĩa trang là nơi người ta đến để bỏ lại cái chết, chứ không phải… đức hạnh.”

Cặp mắt nhỏ của cô ta híp lại như hai nắm đấm. “Cô, đồ hớt lẻo bẩn thỉu.”

Bất chấp cử chỉ tự tin, trái tim tôi thắt lại trước suy nghĩ về sự táo tợn của mình. “Tôi nghĩ quý cô Saltworth sẽ rất hứng thú tìm hiểu xem còn ai khác đang nêm mắm dặm muối cho món nướng của cô ấy.”

Cô ta há hốc miệng. Đến cả răng hàm của cô ta cũng tái đi. “Cô biết Melly-Lee…? Không thể nào.”

“Thứ tôi muốn là công bằng. Tôi được thuê để làm hầu gái cho quý cô, chứ không phải để chịu đựng tính hèn hạ và lừa lọc của cô. Đối xử với tôi công bằng thì cô có thể giữ bí mật về những hành vi của mình. Thêm nữa, tôi sẽ để kiểu tóc nào tôi thích. Đồng ý không?”

Khoanh tay trước ngực, cô ta trừng trợn nhìn những chiếc lá bập bềnh trong máng nước; và tôi sẽ rất bất ngờ nếu nước không bắt đầu sôi sục. Frederick cất tiếng hí nho nhỏ rồi cúi đầu uống nước. Caroline liếc nhìn Nghĩa trang Thiên chúa của Chúng ta, rồi khi vòng lại phía tôi, mắt cô ta thắt lại vì sự âm hiểm, nhưng miễn cưỡng. “Đồng ý.”

•••

Khi tôi dắt ngựa về chuồng, qua hàng rào thấp vây quanh dinh thự, Già Gin đang trò chuyện với con ngựa nhỏ biểu diễn của một người đàn ông đang tựa vào cây sồi xoăn khổng lồ. Lưỡi tôi suýt nữa rơi ra khỏi miệng. Đó là Billy Riggs, kẻ chuyên săn lùng và buôn bán những bí mật đen tối. Hắn ta đang đội chính chiếc mũ hắn đội khi chụp bức ảnh đăng trên tờ Constitution, một chiếc mũ nửa đầu vành hẹp màu đỏ tía tương xứng với trang phục. Những lọn tóc quăn màu nâu đỏ sẫm tụ lại quanh cổ như lũ chồn lẩn về tổ. Trong khi con ngựa hồng của hắn vẩn vơ bên lề đường, hắn rạch những nhát nhanh gọn lên vỏ cây cứng bằng con dao nhíp.

Khoai Lang hí chào Già Gin; còn gã đàn ông, đang đứng cách đó một trăm foot, ngẩng nhìn chúng tôi. Billy ngừng rạch cây; khuôn mặt cáo của hắn sắt lại, dần có vẻ vui sướng. Đôi mắt hắn chậm chạp dò xét mặt tôi. “Chà, chúng ta có ai đây?” Lời hắn nói rề rà bay tới chỗ tôi.

Có gì đó trong vẻ thận trọng của Già Gin cảnh cáo tôi đi ngay, nên tôi tới thẳng chuồng ngựa.

Ra vẻ không quan tâm, tôi buộc ngựa vào cọc tạm để lát nữa Già Gin tháo ra.

Sau đó, tôi rảo bước vào nhà kho, lùi ra đằng sau, chỗ trốn của Caroline hiện đang chất cả đống thùng thưa đựng những món đồ đã được phân loại, từ bát đĩa nứt đến mũ nón. Chắc hẳn là đồ bỏ của nhà Payne. Nhòm qua kẽ hở trên thanh gỗ, tôi thấy Già Gin và Billy vẫn đang nói chuyện. Billy chĩa dao vào Già Gin, hơi thở của tôi bật ra thành tiếng rít. Già Gin không phản ứng.

Vung cổ tay một cái, gã đàn ông gấp con dao lại rồi giấu vào tay áo. Sau đó, hắn tung chân nhảy lên con ngựa hồng rồi giục ngựa đi mất.

Kẻ săn tin này muốn gì ở Già Gin? Người cha trên danh nghĩa của tôi rõ ràng muốn ngăn cách hắn với tôi, mặc dù tôi không chắc mánh lới của ông có thành công hay không. Bất cứ ai thân thuộc với Atlanta này đều sẽ hiểu rằng, hai người Trung Hoa sống cùng thời và cùng địa điểm còn lâu mới là sự trùng hợp. Tôi lắc lắc tứ chi cứng đờ và cố hô hấp bình thường trở lại, phương thức luân chuyển dòng năng lượng mà chú Chân Búa dạy tôi.

Chắc chắn có lý do. Tôi chỉ cần hỏi Già Gin mà thôi.

Quyết định như thế, tôi cẩn thận vòng qua chiếc xe đạp của Caroline, mắt tôi bắt gặp một chiếc mũ trong thùng đồ bỏ, một chiếc mũ trùm đầu màu lông lạc đà tuyệt đẹp với nếp gập đôi và nơ lụa dày màu hoa hồng. Với kiểu dáng đẹp, chiếc mũ lúc còn mới hẳn phải tốn ít nhất tám đô la; có điều, quý bà Anh Quốc sẽ tính phí lên thành tám đô năm mươi xu. Biết đâu bà Payne sẽ bán giảm giá cho tôi.

Khi hết giờ, tôi mang chiếc mũ trùm đầu màu lạc đà tới phòng làm việc của bà Payne, nơi bà thường ghi chép vào sổ Kế hoạch của Quý bà. Căn phòng này từng là nơi chốn yêu thích của tôi, bởi có vô vàn truyện thần tiên được bà xếp trên giá sách. Sau này, Caroline nhốt một đàn mèo con vào trong đây, để chúng cào nát chốn này hệt như lũ mối trong cái túi đựng mùn cưa, rồi đổ tội cho tôi. Chỗ sách ấy bị phá nát. Khi bà Payne tin tôi hơn con gái của chính mình, Caroline rít vào tai tôi, “Tao khinh mày.”

Bà Payne ngẩng lên khỏi cuốn sổ và chớp chớp mắt nhìn chiếc mũ trong tay tôi.

“Thưa bà, tôi muốn mua thứ này.”

Một cánh hạc tò mò vụt qua khuôn mặt bà. “Cứ việc, đội thử đi.”

Tôi gỡ chiếc mũ chun diềm đăng ten rồi đội chiếc mũ kia lên đầu.

Bà đi vòng qua bàn, đến thắt chiếc nơ hoa hồng sang một bên cằm tôi, hợp với phong cách thời trang bấy giờ, rồi kéo bím tóc giản dị của tôi ra phía trước. “Hãy nhận lấy nó như một món quà.”

“S… sao cơ? Ôi không, tôi không thể. Tôi chỉ mong bà có thể giữ lại cho tới khi tôi chi trả được cho nó…”

“Ta mới cho Noemi thuê chiếc xe đạp của Caroline. Nhận lấy chiếc mũ đi. Dù sao thì nó cũng sờn rồi.”

“Cảm ơn bà, thưa bà. Bà thật hào phóng vô cùng.”

Ánh mắt chăm chú của bà rời khỏi tôi rồi rơi trên tấm thảm trải sàn. Một khoảnh khắc kỳ lạ lướt qua, thế rồi bà đan tay lại như thể đang sưởi ấm quanh tách trà. Nụ cười của bà chao đảo. “Được rồi, ngay mai gặp lại cô.”

•••

Tôi đợi mãi cho đến khi Già Gin và tôi bước ra khỏi dinh thự Payne mới tuôn ra, “Sao cha lại nói chuyện với Billy Riggs?”

Trán ông nhăn lại. “Đồ trứng rùa,” ông càu nhàu một câu chửi kiểu Trung. “Hắn tố có một người Trung Quốc nợ tiền cha hắn.”

“Ai ạ?”

“Ai đó đã bỏ đi khi con chào đời.” Ánh xám trong đôi mắt nâu của ông bỗng trông như vỉa sắt trong khối quặng. “Nếu con thấy gã trứng rùa này, hãy tránh xa hắn ra. Ta không nên để mùi hôi thối của gã xộc vào mũi, hử?”

Xe điện trờ tới, chúng tôi lê thân thể mệt mỏi lên, cùng với nhiều nhân công khác. Trên phố, một nhóm công dân khác cũng di chuyển. Họ ngồi trên chiếc xe ngựa có ghế sáng bóng, còn ánh mắt họ tự do lang thang quan sát cảnh vật.

Già Gin rảo bước tới kế bên tôi. “Trên đường từ nhà tắm về nhà, ta thấy cặp song sinh Shetland.”

Ý ông là hai người Shetland dưới quyền của chủ đất nhà Bell, những kẻ chỉ ghé đến khi khoản thuê nhà nộp chậm. “Lần thứ ba trong năm nay.”

Ông gật đầu. “Nếu nhà Bell bị đuổi, chủ đất sẽ cho xây nhà máy.”

Nhà máy sinh lợi cao hơn hẳn nhà dân. Chúng tôi sẽ phải rời đi khi chỗ ấy bị phá sập. Ký ức về Ngõ Tử thi khiến bụng tôi quặn thắt. Chúng tôi sẽ đi đâu? Dân miền Nam không thích người Trung Quốc sống lẫn lộn với họ, chú Yip May Mắn có thể làm chứng điều này bằng những vết sẹo hồng bóng nhẫy che kín nửa thân chú sau trận hỏa hoạn mà một tên côn đồ phóng lên lều của chú ở Mississippi, khi chú đang làm đường sắt. Người Trung Quốc trôi dạt như thế phải sống trong bóng tối, mà bóng tối này chẳng dễ gì tìm được.

Già Gin nhận thấy tôi đang nhăn nhó, bèn tặc lưỡi. “Đừng lo. Ta đã thực hiện vài biện pháp để đảm bảo cho tương lai của chúng ta, ngay cả khi tương lai ấy không nằm ở Atlanta này.”

Từng lời của ông kích khởi sự thay đổi đột ngột, khiến dòng suy nghĩ khác trong tôi dừng phắt lại. Bất chấp tất cả những khuyết điểm của nó, Atlanta vẫn là một thành phố khó rời bỏ, với ánh mặt trời rạng rỡ, những quả đồi thấp và những cơn gió dịu dàng. Mười bảy năm sống ở đây đã khắc sâu những phố xá và đường đi vào huyết quản của tôi. “Biện pháp gì ạ?”

“Ở Augusta có nhiều người Trung Quốc. Có lẽ sẽ có một người chồng.”

Augusta, Georgia, cách một trăm năm mươi dặm về phía Đông; đàn ông độc thân ở đó chủ yếu là những người đến đào kênh mương. Cảm giác chua chát dâng lên trong cổ họng tôi. “Con không mong muốn trở thành vợ của ai đó.”

Cơn thất kinh xé toạc những nếp nhăn trên mặt Già Gin. “Làm mẹ là thiên chức cao quý nhất. Mẹ ta mới chỉ mười sáu tuổi khi kết hôn, nhưng bà vẫn nuôi dạy được hai người con trai tử tế.”

Thật khó mà tranh luận về vấn đề này. Không như các chú bác khác, Già Gin không phải nhân công được đưa tới Mississippi trong suốt Thời kỳ Tái thiết, mà xuất thân từ dòng dõi thư hương nhà Thanh. Mẹ ông là người phụ nữ dịu dàng, luôn chăm sóc con trai với sự tận tâm vĩ đại, và được cha ông kính trọng nhất trong số các bà vợ.

“Con định làm gì nếu không lập gia đình? Làm mũ ư?”

Vai tôi rũ xuống. Làm mũ trao cho tôi con đường ghi dấu ấn đôi tay lên thế giới, nhưng quý bà Anh Quốc đã khiến tôi sẽ không thể nhận được cơ hội học nghề ở đây nữa. “Chắc là con chưa khám phá ra. Nhưng cha còn nhớ, cha từng bảo chú Chân Búa rằng con dễ hạnh phúc nhất khi cất tiếng hát không?”

Ông gật đầu. “Chân Búa ghét đào mương. Cậu ấy thích biểu diễn.” Chú Chân Búa có thể bịt mắt đi trên sợi dây kéo căng. Tôi đã tận mắt chứng kiến. Chú đã đi lên phía Bắc, với hy vọng tham gia nhà bảo tàng, nhà hát ca múa nhạc và bầy thú lưu động của P. T. Barnum. “Dĩ nhiên, tìm được công việc mình yêu thích không phải lúc nào cũng dễ dàng.”

“Con biết. Nhưng cha đã làm được.”

“Ta đã nói với con rằng ta gặp may rồi mà, hử? Có điều, một người chồng tốt có thể hỗ trợ con trong quá trình khám phá mục đích này. Chúng ta sẽ kiếm cho con một người chồng mũi to.”

Dán một tai lên tường, tôi cẩn thận lắng nghe xem có manh mối nào cho biết Quý cô Ngọt ngào có cơ hội xuất đầu lộ diện mau chóng hay không. Tiếng trầm đục liên miên của máy in khiến cuộc trò chuyện trở nên mơ hồ, nhưng rốt cuộc, Nathan cũng tạm nghỉ.

“Thật kỳ lạ,” anh thốt lên. “Trông rất… Đông phương?”

“Phải,” giọng mẹ anh vang lên. “Một cô gái Trung Hoa làm đấy.”

Nơ trang trí trên mũ của bà. Cổ tôi đau nhức vì cứ cố giữ cứng ngắc.

“Không phải chứ! Hôm nọ con đụng phải một cô gái người Trung Quốc. Đúng ra là con Bear đụng.”

“Cô ấy trông thế nào?”

“Hốt hoảng.”

“Người mẹ gặp cũng thế. Gì nữa không?”

“Con không biết, mẹ ơi,” anh thiếu kiên nhẫn, nói. “Cô ấy có hai mắt, hai chân…”

Tôi nghiến răng, nhớ đến lúc bị lộ chân.

“Ô hay, trong chốc lát mẹ tưởng cô ấy có ba chân đấy. Lỡ chúng ta bị trộm, con sẽ miêu tả hung thủ với cảnh sát như thế nào? Cô gái trẻ mẹ gặp rất xinh đẹp, tầm tuổi con, cao khoảng năm foot, với cặp mắt nâu dịu dàng màu hạt dẻ. Cô ấy có nước da mịn màng - mẹ đoán tất cả những thợ làm mũ đều giỏi tránh ánh mặt trời - và cung cách thận trọng. Cô bé không gồng mình khoe mẽ như nhiều người trẻ khác. Thôi cái trò co giật đi. Sao, con nghĩ thế nào?”

“Con nghĩ, nếu cô gái trộm nhà mình, mẹ nên lo phần miêu tả.”

“Chúng ta không gặp nhiều người Trung Quốc quanh đây, đặc biệt sau vụ gã hãm hiếp Mắt Dại. Dĩ nhiên là, khi ấy, con còn quá nhỏ nên không nhớ được chuyện đó.”

“Con đã đọc bài viết của cha.”

Tôi thở một hơi. Họ chưa bao giờ bắt được gã hãm hiếp Mắt Dại, nhưng lại bắt được một người khác trông giống gã - nếu bạn bỏ qua mười inch chiều cao chênh lệch. Sinh linh bất hạnh ấy rốt cuộc cũng được minh oan, nhưng chỉ sau khi họ treo cổ ông trên cây sồi già. Những người Trung Quốc còn trụ lại tại Atlanta bắt đầu vất vưởng từ sau vụ đó.

“Con nghĩ chắc đó chính là người con gặp,” cuối cùng, Nathan lên tiếng.

“Mẹ không biết tên cô bé. Có lẽ ngày mai mẹ sẽ hỏi quý bà Anh Quốc. Mẹ rất tò mò về cô ấy.”

Tôi kìm lại một tiếng hổn hển. Chú Chân Búa bảo rằng, khi người ta kết nối với nhau, năng lượng trong họ sẽ truy tìm nhau với tần suất cao hơn, vì tâm trí đang cật lực tìm kiếm những khuôn mẫu. Đó là lý do tại sao Già Gin nghiêm khắc với các chú bác về chuyện tuân thủ quy tắc như vậy. Dấu chân không chỉ để lại trên nền đất.

Có phải tôi đã in một dấu chân khác nhờ mục báo Quý cô Ngọt ngào của mình không? Hẳn là vậy. Có lẽ, gửi lá thư kia cho nhà Bell là ý tưởng tệ vô cùng.