Mười -
Toàn bộ cơ bắp trên người tôi đều phản kháng khi tôi nhúc nhích trên ghế dài trong xe điện, quét mắt khắp các hành khách tìm kiếm bản in tờ Focus, tai dỏng lên nghe bất cứ lời nào nhắc tới từ ngọt ngào. Mặc dù 90% trong tôi sợ rằng nhà Bell chấp nhận lời đề nghị của mình, nhưng 10% còn lại thì mong mỏi nó trở thành một tiếng nói hi hữu mạnh mẽ (và tiếc thay, đầy tự phụ). Người đàn ông trước mặt tôi đang đọc tờ Savannah Tribune, một trong vài tờ báo in màu lưu hành tại thành phố này. Bên cạnh tôi, một viên quản gia đang lật mở tờ Constitution, giữ chặt vào người khi thấy tôi cố gắng nhìn. Dù sao thì, nhà Payne cũng có một bản. Họ đặt mua mọi tờ báo, giữ lại những tờ in màu và tờ của người Do Thái.
Bầu không khí phủ đầy hơi nước, tạo cảm giác như thể buổi sáng đang phun phì phì vào mặt tôi. Từng trận xô đẩy trên xe điện cứ như được thiết kế để trút cơn đau tột độ lên chân tay tôi. Dẫu vậy, Già Gin, nén chịu những cú va đập mạnh, vẫn trầm tĩnh nhai một miếng gừng. Run rẩy, tôi trượt tới gần ông, cẩn thận không làm rối kiểu tóc “mây bồng” mới lạ với những lọn tròn hé ra dưới chiếc mũ trùm đầu “đi mượn”.
“Tối nay, ta phải ở lại dinh thự Payne,” Già Gin nói, lảng tránh ánh mắt kinh ngạc của tôi. Gần đầy, ông làm việc rất muộn, nhưng chưa bao giờ phải thâu đêm. “Merritt sẽ đem đến con ngựa giống Ả Rập mới. Ông Crycks muốn ta có mặt, phòng khi cần thiết.”
Merritt luôn yêu thích những con ngựa nhanh nhẹn, hệt như em gái hắn. Một con ngựa giống Ả Rập chắc chắn sẽ gây náo động trong lũ ngựa cái đang động đực. “Thế cha sẽ ngủ ở đâu?”
“Có phòng thừa cạnh phòng của ông Crycks trong nhà kho.”
“Nhà kho lúc nào cũng bị gió lùa.”
“Nếu lạnh, ta sẽ ngủ trong chuồng ngựa.”
“Bụi bặm chỉ giúp sức cho bệnh ho của cha thôi.”
“Ta cũng chỉ khàn chút xíu, hử?” Ông bắt đầu tự cười trò đùa của chính mình, nhưng khi ông bắt đầu hụt hơi, tôi liền trừng mắt lườm ông.
“Họ sẽ trả thù lao làm thêm cho cha chứ? Cha không nên tạo ra tiền lệ như thế.” Đương nhiên là, chuyện đó chẳng bao giờ xảy ra. Dân thường như chúng tôi may mắn lắm mới có việc làm.
“Có thưởng.”
Hy vọng phần thưởng làm thêm giờ của ông xứng đáng với mức độ hao hụt sức khỏe.
Khi đến dinh thự Payne, Già Gin mở cửa nhà bếp cho tôi, nhưng rời đi ngay trước khi ai đó cố ép ông ăn. Qua cửa sổ, tôi thấy Noemi đang lúi húi trong vườn. Tôi sắp bánh quế cuộn cỡ nắm tay đẫm mật ong và bơ lên chiếc đĩa mỏng như tấm khăn, đánh cược rằng đến cả nữ chủ nhân xấu tính của mình cũng sẽ không từ chối bữa sáng này.
Chưa lên đến tầng ba, tôi đã nghe thấy tiếng Caroline và mẹ cô, tốc độ nói báo cho tôi biết sự tình đang diễn biến như thế nào. Họ hẳn là thích cãi cọ với nhau mỗi sáng lắm, kiểu như vắt sữa bò vậy. Tôi chợt nhận ra rằng, tiền có thể xoa dịu nhiều nỗi bất hạnh của dân thường, nhưng lại mở ra những con đường đau khổ khác. Tôi đặt khay lên chiếc bàn kê sát tường rồi đứng bên ngoài phòng ngủ của Caroline chờ cho khói lửa nguội đi. Trên tường treo bức tranh vẽ một con ngựa đứng trên đỉnh đồi thấp, đuôi vung cao, đôi tai dựng đứng. Một đàn cừu đen đang gặm cỏ trong thung lũng phía dưới, được một con chó dữ canh chừng. Bức tranh có lẽ đã ban cho bàn tay tài hoa của người nghệ sĩ một cơn chuột rút, vì vô số những nét nhỏ xíu trong đó; nhưng khung cảnh lại ẩn chứa điều gì đó khiến da tôi ngứa ran lên.
Tôi như nghe thấy giọng Già Gin vang lên trong đầu. Ngựa đẹp như thế sẽ không chạy loanh quanh, tự do như một chú chim, hử? Noemi có lẽ sẽ thắc mắc rằng, tại sao lũ cừu lại rặt màu đen và mắc kẹt cả dưới chân đồi, một câu hỏi mà bốn năm chinh chiến đẫm máu giữa các bang và hai mươi lăm năm Tái thiết vẫn không giải đáp được. Đối với tôi, họa phẩm này thật sáo rỗng - một trong những từ yêu thích của Nathan. Trong khung cảnh này, sao họa sĩ không khắc họa những thứ mà người ta thường không chú ý? Như gió chẳng hạn. Có khi, gió sẽ không còn vô hình nếu người ta chịu dành thời gian để tâm đến nó.
Khi nhận ra cuộc tranh cãi đã tạm lắng, tôi liền đi vào phòng. “Chào buổi sáng, thưa bà. Thưa cô.”
Bà Payne kéo chậu tử linh lan khỏi Caroline, nằm xuống giường, khiến một vệt đất rớt xuống váy hoa mơ của bà. Bà vươn tay phẩy nhẹ vài cái. “Chào buổi sáng, Jo.”
Không như mẹ mình, Caroline trưng vẻ bất mãn của cô ta cho tất cả mọi người chứng kiến: Hai mảng nóng rực trên má, miệng trễ xuống, còn cặp mắt nheo lại. Chắc tôi đã nhầm về vụ bánh quế cuộn, số bánh này có vẻ đang hoảng sợ trong câm lặng nên không còn tỏa hương nữa. Tôi đặt khay xuống bàn rồi rót cà phê.
Bà Payne vẽ một nụ cười tươi tắn. “Jo này, chúng ta đang thảo luận xem ngựa thường có thể đua tranh cùng với ngựa nòi hay không. Là con gái của Già Gin, chắc cô cũng có kiến thức về những thứ như ngựa nòi.”
Cõi lòng tôi nhắc tôi phải khiêm nhường, nhưng Caroline lớn giọng nói. “Cô ta chỉ có kiến thức để trở nên tầm thường thôi.”
Tôi đưa cốc cà phê cho Caroline, hướng ánh mắt nhắc nhở về thỏa thuận của chúng tôi tới cô ta. Tôi có thể thấy nỗi căm giận bừng lên trong mắt cô ta, và tôi không thể ngừng tự hỏi rằng, thay vì đưa cả hai tới vùng đất ôn hòa hơn, tôi đã triệu tới một mùa đông vĩnh cửu. Cô ta hạ mắt, nhận lấy cà phê.
“Với lợi thế và quá trình luyện tập thích đáng, tôi nghĩ bất cứ con ngựa nào cũng có thể trở nên cừ khôi. Danh xưng dòng họ là gánh nặng chỉ có ở nhân loại.” Tôi nhặt tấm đệm trên sàn rồi mang tới cửa sổ mở để giũ bụi.
Caroline húp cà phê sùm sụp. “Mẹ thấy chưa, mẹ ơi, ả hầu đồng tình với con đấy. Giờ thì mẹ phải để con Đạo Tặc chạy đua rồi.”
Ngựa của ngài Q, Đạo Tặc? Một con ngựa đua? Tôi đập cái gối trong tay thêm một cái. Tôi cảm thấy một cơn đau xóc cả hông khi biết rằng mình đã vô tình về phe Caroline.
Ánh mắt hả hê của cô ta dán lên vành cốc, còn tôi ước chi mình có thể rút lại những lời vừa nói. Vấn đề rắc rối nhất khi đưa ra ý kiến là, đôi khi chúng tiêu tốn của bạn nhiều hơn mức bạn muốn chi trả.
Bà Payne thở dài. “Các nhà tài trợ đã trả rất nhiều để được gắn tên mình lên chú ngựa. Họ sẽ không thích nhận con Đạo Tặc.”
Caroline uể oải rời giường đến ngồi bên bàn. “Biết đâu hội những người tán thành mở rộng quyền bầu cử ở Atlanta sẽ thắng cược và mẹ có thể trao con Đạo Tặc cho họ.” Cô ta giơ cao nắm đấm, vui vẻ nói, “Quyền bầu cử công bằng cho tất cả.”
Bà Payne buông một lời giận dỗi nhẹ nhàng. “Cầu trời họ sẽ không cào cấu nhau để chiếm được đủ điều kiện.” Bà cứng nhắc bước qua cánh cửa. “Bạn bè con sắp tới đây. Jo, kiểu tóc hấp dẫn đấy. Có lẽ cô nên làm kiểu ấy cho cả Caroline.”
Caroline dùng răng xé toạc một mẩu bánh, khiến đường phủ đầy môi. Có điều gì đó mách bảo tôi rằng, vị bánh không ngọt cho lắm.
•••
Trong phòng khách nơi gia đình Payne đón tiếp khách khứa, những tấm rèm vàng óng rủ xuống tấm thảm màu trắng sữa. Cây đàn dương cầm mạ vàng tung hứng những tia nắng gần trưa đang rọi vào qua cửa sổ. Đây không phải căn phòng để bị bắt quả tang đang chóp chép môi hay gãi chấy. Lối bài trí đồ đạc đơn giản khiến mỗi vị khách đều trở nên nổi bật; tràng kỷ với lớp vải nhung lông thượng hạng vừa thôi thúc bạn nấn ná trên đó, vừa chầm chậm nuốt chửng bạn.
Noemi rót nước chanh cho hai quý cô ngồi bên bàn tròn. Chị lùi ra, và tôi nhận ra hai chiếc mũ trùm đầu bằng vải nhung dập hoa văn, do chính tay tôi làm.
Mắt tôi trợn tròn khi tôi phát hiện ra quý cô Saltworth và quý cô Culpepper, tươi tắn như bông dã yên thảo trong bộ váy dài màu tím phối hồng. Hương nước hoa Eau de Lilac ngọt ngào của Muối hòa quyện với mùi dầu chanh trên đồ nội thất và mùi khói xì gà.
Ái chà, đúng là mặt trời không mọc ở hướng Tây. Tiền cũ thích cho rằng mình nặng hơn tiền mới; mà Caroline, chí ít là Caroline mà tôi biết, chỉ kết giao với những cô gái thuộc dòng họ giàu có nhiều đời. Nhưng có lẽ cô ta đã cắt đứt với những người quen cũ sau nhiều năm đi học xa, và giờ đang cần bạn mới. Buồn cười thật, tôi còn chẳng nhớ cô ta có nhiều bạn bè hay không.
Khuôn mặt tròn của Muối hé ra. “Này, là Jo! Cô làm gì ở đây thế?”
Đôi mắt sẫm của Tiêu quét lên bộ đồng phục của tôi. Không như Muối có thân hình quyến rũ, Tiêu gầy như sợi dây đàn vĩ cầm với âm giọng rất trầm. “Ồ! Cô ấy là hầu gái.”
Vận may đảo ngược của tôi rơi xuống đất như con bồ câu chết phơi mình trên thảm. “Rất vui được gặp hai cô, cô Saltworth, cô Culpepper.”
“Cô là hầu gái mới của Caroline?” Muối lúc nào cũng chậm hơn Tiêu nửa nhịp.
“Tôi e là vậy,” Caroline rề rà đáp trước khi tôi kịp trả lời.
Noemi nháy mắt với tôi.
“Caroline!” Tiêu cong người tựa ghế. “Nếu biết được Jo đang tìm việc, tôi đã đón cô ấy về ngay tức khắc.” Hy vọng dâng lên trong ngực tôi cho đến khi cô ấy bổ sung, “Nhất định thế, nếu tôi hiện không có Martha.”
Muối vươn ngón tay trắng mềm khều một lọn tóc vàng nho nhỏ, sau đó gạt nó về chỗ cũ. “Và nếu tôi hiện không có Lucy, tôi cũng sẽ đón cô ấy. Cứ nghĩ tới những cái mũ mà xem. Thêm nữa, Jo rành những kiểu tóc tinh tế nhất.”
Tiêu xoa hai bàn tay mảnh dẻ vào nhau. “Tôi có ý tưởng này. Jo có lẽ nên làm tóc cho Melly-Lee. Cô thấy sao, Caroline?”
Caroline, người từ chối tất cả các kiểu tóc trừ kiểu búi Newport, nặn khuôn miệng thành một nụ cười nham hiểm. “Dĩ nhiên rồi. Hầu gái, đi lấy lược và kẹp tóc.”
Khi tôi mang mấy món đồ quay lại, bà Payne đã gia nhập nhóm ba người, một hình mẫu hoàn mỹ về tư thế khi bà chia bộ bài. Không như Caroline, xương sống của bà không chạm vào lưng ghế. Và khác hẳn với Muối, chủ nhân của hai đầu gối đang nhún nhảy bên dưới chiếc váy kẻ màu hồng, hệt như đôi ếch mắc kẹt dưới thảm dã ngoại, quý bà của ngôi nhà này đã thành thạo nghệ thuật ngồi đĩnh đạc.
Sau khi chải tung mái tóc dày màu vàng ánh trắng của Muối, tôi bắt đầu bện lại.
Hồi tôi còn nhỏ, chú Yip May Mắn và chú Chân Búa mặc kệ tôi bện đuôi sam cho cả hai, chủ yếu là để tay tôi tránh xa bàn cờ tướng của hai chú. Chú Yip May Mắn đỏ bừng cả mặt khi phát hiện ra tóc mình đã được cuộn lên thành một “nấc thang lên thiên đường”; còn chú Chân Búa lúc nào cũng đón nhận kiểu tóc với một cái nghiêng mình trân trọng.
Tôi vẫn thường tự hỏi, liệu một trong hai người có phải cha tôi không, nhưng đã nhanh chóng dẹp bỏ ý nghĩ đó. Chú Chân Búa rất giống một thầy tu với lòng hiến dâng cho cuộc sống đức hạnh và hòa hợp; trong khi đó, chú Yip May Mắn lại là người đàn ông tận tụy với gia đình, gửi từng xu chú kiếm được về Trung Quốc.
Muối ngọ nguậy vai khiến tôi tuột tay nắm tóc cô. Nghiến răng, tôi lặp lại công việc của mình. “Nếu tôi trông quyến rũ trong kiểu tóc này,” cô thốt lên, “có khi hôm nay tôi sẽ mời ngài Q tới buổi đua ngựa.”
Caroline phóng ánh nhìn lạnh giá lên chiếc lồng chim vắng bóng chim.
Bà Payne thả xuống quân bài chiến thắng của mình. “Ta mong nhiều quý cô có tinh thần như cháu hơn nữa. Kể từ khi bà Wordsworth cấm con gái mình ngỏ lời mời, chẳng ai muốn làm thế nữa. Atlanta Belles có lẽ quá ngột ngạt.”
Muối và Tiêu trao nhau một ánh nhìn khó chịu. Không phải tầng lớp nào ở Atlanta cũng có thể mua được, chẳng hạn như hội của các quý bà hàng đầu, Atlanta Belles, nơi tư cách hội viên chỉ có được thông qua truyền thừa.
Tiêu xáo bộ bài, bằng cả hai khuỷu tay và hai ngón cái. “Quý cô Ngọt ngào cũng công khai chấp nhận mà. Cô đọc mục tư vấn mới trên tờ Focus chưa, Caroline?”
Bím tóc lại trở nên lộn xộn, nhưng lần này không phải do Muối. Nhà Bell đã in bài viết rồi ư? Những ngón tay run rẩy của tôi nắm lấy bím tóc chặt hơn, vừa bện vừa xoắn.
“Cô ấy bảo phụ nữ ‘hãy thôi trì hoãn’ vì quý ông của họ có thể không còn độc thân thêm ‘furlong’ nào đâu. Cô ta không phải kẻ la lối hay sao?” Tiêu cười ầm lên khiến bộ bài suýt nữa rơi toán loạn.
Miệng Caroline rúm ró, như thể nước chanh quá chua.
Bà Payne nhẹ nhàng trả quân bài vừa rơi vào lòng mình về lại bộ bài của Tiêu. “Jo, lấy tờ Focus của ông Payne lại đây.”
“Vâng, thưa bà.” Tôi ghim bím tóc của Muối lại để giữ vị trí.
Lần này, tôi gần như bay trên cầu thang.