Mười một -
Khắp tầng hai, nơi ông Payne bố trí phòng làm việc, chìm trong im lặng. Vị chủ nhà này dậy sớm hơn cả Etta Rae và hầu hết các ngày trong tuần, đều ở lại nhà máy đến tận sau khi mặt trời lặn. Bên kia chiếc điện thoại gia đình, trước đây từng dọa tôi chết khiếp vì tiếng reo inh tai bất thình lình, cánh cửa phòng làm việc của ông Payne đóng kín. Tôi gõ một tiếng, để phòng ngừa thôi, nhưng chẳng ai trả lời.
Không gian riêng của ông Payne chẳng thay đổi chút nào kể từ lần cuối tôi ở đây. Chiếc bàn được chạm trổ từ gỗ sồi đỏ cổ thụ miền Nam tinh mỹ kê cuối gian phòng, kèm một chiếc ghế tương xứng rất rộng, mặc dù ông chưa cao tới năm foot rưỡi. Bốn bức tường sẫm màu ám đầy mùi khói thuốc lá và dầu hoàng lan mà ông Payne thường dùng để vuốt phẳng mái tóc xoăn tít. Thứ hương ấy khơi dậy hồi ức về lần đầu tiên tôi gặp ông. Già Gin đã đến chỗ này trao đổi một vấn đề, còn tôi lẽo đẽo theo sau, khi ấy tôi chỉ khoảng bốn, năm tuổi.
Khói thuốc từ điếu xì gà của ông chủ thoát ra cuồn cuộn từ mũi và tai ông. “Nhóc là gái hay trai?”
Bấy giờ, tôi đang mặc quần dài, tóc cắt ngắn trên tai, nên nhầm lẫn là điều dễ hiểu. “Bé gái ạ,” tôi đáp. “Ông là người hay là rồng?”
Mắt ông trố ra, và tôi nghĩ ông sắp sửa ăn thịt mình đến nơi. Nhưng rồi, ông bật ra một tràng cười khọt khẹt và chĩa điếu xì gà về phía tôi. “Nhóc này khắp mặt viết đầy từ phiền phức, nhớ lời tôi đấy, Già Gin.”
Tôi rũ mình khỏi ký ức rồi tiến tới chiếc bàn. Một loạt báo chí xếp thành chồng gọn ghẽ, tờ Focus xếp thứ hai từ dưới lên. Tôi mở tờ báo, ngón tay tôi in xuống mặt giấy những đốm ẩm ướt. Trên trang nhất là dòng chữ in đậm:
MỤC TƯ VẤN MỞ MÀN CHO QUÝ CÔ NGỌT NGÀO –
NHÀ TƯ VẤN VẠN SỰ
Bên dưới tiêu đề, Nathan vẽ bóng một quý cô đội chiếc mũ lỗi thời, điểm xuyết những bông hồng Provence, đang vung một chiếc bút lông đà điểu. Một tiếng khúc khích phụt ra khỏi mũi tôi khi trông thấy hai đường chéo làm nổi bật vòng eo nữ tính và hình dáng cánh tay thanh mảnh, khác xa hai chiếc dùi trống này. Chao ôi, Nathan, tôi không phải quý cô mà anh hình dung, nhưng cầu mong anh không bao giờ phát giác ra điều đó. Quá đủ cho bao lo lắng suốt tối qua của tôi. Tôi nhún nhảy trên gan bàn chân và rú rít. Người ta sẽ đọc những lời tôi viết, từng lời của tôi. Tôi ôm lấy tờ báo rồi đi quanh bàn hết vòng này tới vòng khác.
Đoạn quảng cáo cửa tiệm Mũ Nón Anh Quốc của quý bà Anh Quốc chiếm một chỗ trang trọng ngay cạnh hàng tên tôi. Cầu mong bà ta thích thú với tốc độ di chuyển ì ạch của nhân viên ngôi sao của bà ta, Lizzie, và cung cách vụng về khi cô ta cắt tỉa, dán hồ vào những lúc nên khâu đính.
Dưới mẩu quảng cáo, một tin tức khác thu hút ánh mắt tôi. Thuốc Trường sinh Pendergrass hứa hẹn sẽ tống khứ một trong “bất cứ bệnh tật nào đang quấy rầy bạn, kể cả khó tiêu, ho, đồi mồi, đau răng, suy kiệt, táo bón, móng chọc thịt ở chân, mụn cóc và đặc biệt là bệnh liệt dương. Nếu chúng tôi không giải quyết được vấn đề của bạn trong ba ngày, chúng tôi sẽ hoàn lại cho bạn năm mươi xu vô điều kiện. Có bán tại bách hóa Buxbaum.”
Tôi lâng lâng lướt xuống tầng, tay nắm chặt tờ báo. Thuốc Pendergrass sẽ hiệu nghiệm với tình trạng suy giảm của Già Gin chứ? Thường thì, tôi không thèm đếm xỉa đến thứ dầu rắn như thế, nhưng bách hóa Buxbaum đứng phía sau sản phẩm của nó.
Thời điểm mang báo xuống cho bà Payne, tôi đã ép mặt mình thành vẻ gì đó từa tựa như cục sữa đông làm phô mai, nhạt nhẽo và tầm thường. Caroline cúi mình đọc bài báo; càng đọc, cặp mắt cô ta càng nheo lại.
Trong lúc đó, tôi quay lại với bím tóc của Muối. Muối và Tiêu phết bánh mì kẹp, và Noemi bưng thêm một mâm lên. “Thêm salad trứng nhé, thưa cô?”
Tiêu lấy hai phần. “Chỗ này nên thêm tiêu.”
“Vâng, thưa cô,” Noemi kính cẩn đáp.
“Tôi dị ứng với tiêu,” Caroline, vẫn đang đọc báo, ngắt lời.
“Không phải cái gì cũng cần tiêu đâu, Linney.” Muối ngoạm một miếng bánh mì kẹp, làm bím tóc tôi đang cố bện sát tai cô lỏng ra. “Noemi có thể làm món thịt bằm từ khúc gỗ, mà tôi cá là nó sẽ vẫn trôi tuột xuống cổ họng.”
Noemi cúi thấp đầu, lẩm bẩm, “Cảm ơn cô, thưa cô.”
Bà Payne gõ ngón trỏ lên tờ Focus. “Mục báo này đúng là thứ ta cần.” Bà đứng dậy khỏi ghế. “Ta rất tiếc phải rời cuộc chơi, các quý cô.”
“Mẹ định làm gì thế, mẹ?” Caroline hỏi.
“Ta sẽ mua nhiều tờ Focus hết sức có thể cho cuộc họp mặt Atlanta Belles tối nay. Melly-Lee, hôm nay, cô thật sự nên ngỏ lời mời ngài Q của cô.” Rồi bà nhanh chóng rời khỏi phòng.
Tôi thắt vòng dải ruy băng quanh bím tóc của Muối, cảm thấy bản thân có chút điên rồ. Có lẽ, bản lần này sẽ bán sạch. Số lượt đăng ký đặt báo dài hạn mới quan trọng, nhưng Quý cô Ngọt ngào đã có bước khởi đầu tuyệt vời.
Tôi giơ tấm gương trước mặt Muối, cô nàng đang thách thức giới hạn cần có vì xoay tới xoay lui để ngắm nhìn kiểu tóc mới ở mọi góc độ. Vì chất tóc xoăn, mái tóc của cô trông giống một dòng suối sủi bọt hơn là một thác nước. “Ôi, ôi!” Muối vừa reo lên vừa ghì chặt miếng bánh mì vào ngực.
“Hãy cẩn thận, ngài Q,” Tiêu thì thào.
Ánh mắt trừng trợn của Caroline băng giá đến mức đủ để khiến ly nước chanh cô ta đang uống đóng băng suốt hàng giờ liền. “Nếu phải nghe thấy một từ ngài Q nào nữa, chắc tôi phải uống cồn thuốc vì đau đầu.”
Tiêu rời ánh mắt xanh lục khỏi Muối, lắc lắc đầu.
Muối vỗ vô bàn tay Caroline. “Nào, đừng cáu với tôi, Caroline.”
Chao ôi, đúng là ngược đời. Nếu biết quý cô nhà P này đang quan tâm đến Q của mình thế nào, Muối sẽ không mỉm cười ngớ ngẩn như vậy. Nhưng chuyện vụn vặt này dường như trôi vèo qua khi tôi mơ màng nghĩ tới cái tôi thứ hai của mình với tư cách chủ mục cho tờ Focus. Đến lúc đi cưỡi ngựa, Caroline phi rất nhanh tới Nghĩa trang Thiên chúa của Chúng ta, mà tôi gần như không nhận ra cho tới khi cô ta khuất khỏi tầm mắt. Làm vui lòng nhân tình của nhân tình của ai đó hẳn phải là khát khao cháy bỏng lắm.
Khoai Lang chở vị chủ mục tư vấn khác biệt và bí ẩn đi rong chơi tùy ý.
Đồng cỏ Sáu Bước được đặt tên từ một cuộc đấu súng phạm luật, khi một trong hai tay súng quay lại sau sáu bước, chứ không phải mười bước, rồi bắn rơi đầu đối thủ. Nghe đồn, hồn ma của người bị hại vẫn ám ảnh nơi này, đây là lý do tại sao Già Gin thích đưa những “bé trai và bé gái đáng trọng” của chuồng ngựa tới đây - chúng tôi gần như một mình khắp cánh đồng. Già Gin trấn an tôi rằng, hồn ma không đầu sẽ không thể nhìn, nghe hay ngửi được, nên khả năng đụng phải nó rất nhỏ.
“Thế còn đầu con ma thì sao ạ?” Tôi hỏi, nhưng ông không có câu trả lời.
Chúng tôi phát quang một lùm cây và dọn sạch một chiếc xe ngựa hai bánh bỏ hoang, chiếc xe đã đứng yên ở đó suốt nhiều năm kể từ hồi Già Gin dùng nó để nâng tôi lên ngựa. “Đừng sợ,” ông trấn an tôi khi tôi trèo lên. “Ta ở ngay bên cạnh con, mặc dù không phải lúc nào con cũng thấy ta.” Ký ức lướt đi trên đồng cỏ này thật ngọt ngào và nhuộm đẫm màu vàng mùa hạ.
Hình ảnh những bụi de vàng rực và chòm râu của người đàn ông lớn tuổi ấy đã in dấu đầy đồng cỏ này, thậm chí cả những bụi cây non. Khi tôi bắt đầu có chu kỳ đặc biệt của phụ nữ, điều duy nhất mà Già Gin nói về nó là rằng, mọi đồng cỏ, sau một thời gian làm bụi cây đầy lúng túng, đến cuối cùng đều sẽ trở thành những cánh rừng xinh đẹp. Lời ấy khiến tôi bối rối hơn bao giờ hết. Có đôi điều ở người mẹ mà đến cả Già Gin cũng không thay thế nổi.
Khoai Lang hí lên. Cô nàng đã từng đến chỗ này, nhưng không phải với tôi. Già Gin còn chưa được huấn luyện nó khi bà Payne đuổi tôi đi.
“Bài tiếp theo, có lẽ tao sẽ viết về vấn đề phải làm gì khi bạn yêu người đàn ông của kẻ khác. Tao sẽ đặt tên là, ‘Sao phải mua cả con lợn khi xúc xích miễn phí cơ chứ?’.” Tôi cười độc địa, và tôi thề rằng Khoai Lang khịt mũi khinh thường. “Hay có khi tao sẽ viết về danh sách đen các phụ tá của thợ làm mũ. ‘Coi chừng mũ của bạn.’” Khoai Lang cào cào nền đất, có lẽ thấy chán. “Được rồi, nói về tao thế là đủ rồi. Cho tao xem đôi chân của mày nào.” Đạp nhẹ gót chân, tôi hét, “Đi!”
Khoai Lang đáp lại bằng tiếng hí vang như kèn trumpet, vọt tiến lên nhanh tới mức hơi thở của tôi bị bỏ lại phía sau. Cả ngàn pound cơ bắp và xương duỗi ra rồi co lại dưới thân tôi.
“Wahooo!” Tôi xóc nảy như thể chiếc lông gắn trên đỉnh mũ, chỉ gắng sức bám chặt.
Chốc lát sau, tôi bắt được tiết tấu, và chuyến đi trở nên dễ dàng hơn đối với cả hai. Chúng tôi vòng vèo qua những bụi dâu dày đặc, men theo vũng nước ẩm tài tình như đại bàng khiêu vũ xuyên qua các luồng khí. Đồng cỏ biến thành dải lụa màu lục pha vàng lướt qua tôi, còn không khí dán nụ cười lên khuôn mặt tôi.
Một tiếng thét xé tan bầu khí quyển. Bất thình lình, một con ngựa khác vọt tới bên cạnh chúng tôi, con ngựa hồng với cái đầu hình nêm đặc biệt. Tôi suýt ngã nhào khi nhận ra, kẻ cưỡi ngựa không phải ai khác mà là anh trai của Caroline, Merritt. Anh ta đập cán roi da. “Đi! Nào, Jo, tới chỗ xe ngựa hai bánh!”
Vẻ ác liệt treo lủng lẳng trên nụ cười của anh ta, tựa như cọng lông đu đưa trên miệng mèo; còn vẻ đẹp của đôi mắt anh ta thừa hưởng từ mẹ khiến dạ dày tôi thắt lại thành vô số nút rối bời. Trong tất cả những người có thể tóm được tôi đang chơi đùa, tại sao lại là Merritt Payne?
Trong khi tôi còn đang đánh vật với hồi ức, con ngựa hồng, hẳn là con ngựa Ả Rập mới của Merritt, lao vút đi như cơn gió. Khoai Lang phóng ngay sau nó. Bắp đùi tôi nóng ran khi tôi vật lộn giữ thăng bằng. Móng guốc như sấm dội khắp cánh đồng, dọa lũ chim két không dám săn sâu bọ.
Tôi cúi người đến hết mức chân mình chịu được, hơi đứng dậy với cái mông xóc nảy trên yên khi chúng tôi cố gắng bắt kịp. Tôi nên chạy sang hướng khác, nhưng Merritt đã nhìn thấy tôi. Tôi sẽ phải trấn an bản thân rằng anh ta sẽ không kể với mẹ anh ta. Đôi tai của con ngựa Ả Rập giật giật, giám sát chúng tôi bằng thính giác nhạy bén của nó. Khi chúng tôi tới gần, nó vọt thêm một thân*, nhúm tua xấc xược trên đuôi nó chế nhạo chúng tôi.
Sức nóng của cuộc cạnh tranh thiêu đốt da tôi. “Mày sẽ không để cái loại đầu nêm cợt nhả kia hỗn hào với chúng ta, đúng không?” Tôi ấn gót chân xuống sâu hơn, rồi Khoai Lang vọt lên, một lần nữa thu hẹp khoảng cách. “Giỏi lắm cô gái!”
“Horse length” hoặc “length” là đơn vị đo chiều dài trong đua ngựa, tính từ mũi tới đuôi của một con ngựa, bằng khoảng 2,4 mét.
Nhưng có một vũng bùn loang loáng quãng hai mươi thước phía trước, nên chúng tôi phải đổi hướng tránh đi, mất ưu thế khoảng cách. Khi chúng tôi tụt lại phía sau, con ngựa giống cũng chậm lại, đôi tai giật giật. Ngựa cũng giống con người. Một số làm việc tốt hơn khi có áp lực. Càng nhận được nhiều đơn hàng ở tiệm mũ nón, tôi càng làm nhanh hơn, không như, ví dụ, Lizzie, cô nàng bò ra với tốc độ của một con sên bất kể trời mưa hay nắng.
Chúng tôi vượt qua vũng bùn rồi đổi hướng, chiếc xe ngựa chỉ cách một furlong. Khi chúng tôi trờ tới, con ngựa giống - hiện giờ cách hai thân - lại tăng tốc.
Tôi cúi thấp mình xuống bên cổ Khoai Lang. Mũ tôi đã bay tuốt đi trong trận chiến bừng bừng, còn tóc tôi phấp phới phía sau tựa ngọn cờ đen. “Nào, em yêu, nhào lên!” Tôi hét, gắng hết sức vì vài thước cuối cùng.
Chúng tôi vụt lên rầm rập, lao đi như thể có con dao đang dí vào lưng. Nhưng Merritt đã thắng được vụ mùa, con ngựa Ả Rập nhởn nhơ vượt qua đích.
“Giỏi lắm cậu nhóc!” Merritt hét lớn, tung mũ lên.
Hơi thở tôi tắc nghẹn, tôi dựa vào cổ Khoai Lang khi cô nàng giảm tốc độ, lưỡi thè ra khỏi miệng. Merritt dẫn ngựa nhẹ nhàng đến chỗ chúng tôi, khuôn mặt trái xoan của anh ta cười toét hả hê khi con ngựa Ả Rập nhún nhảy và chạy vòng vòng. Trong bốn năm kể từ lần cuối tôi thấy anh ta, người thừa kế nhà Payne đã thổi phồng cái vỏ bánh của mình lên, có lẽ Noemi sẽ nói thế. Áo choàng của Merritt không còn lòng thòng trên thân hình quá sức gầy guộc nữa; lớp len màu xám xệ xuống trên đôi vai cơ bắp của anh ta. Hàng ria, vốn chỉ là một vết bẩn ở tuổi mười bảy, giờ đã nhọn ra và rất gọn gàng, khiến môi trên của anh ta nổi bật như thể đôi kim trên chiếc đồng hồ khổ lớn kê tường đẹp mắt chết dí ở ba giờ bốn mươi lăm.
Anh ta co một chân lên yên ngựa. “Cuộc đua vừa rồi không công bằng,” anh ta nói bằng tông giọng sôi nổi mà anh ta dùng cho mọi trường hợp, kể cả chuyện tầm thường như “hình như trời mưa”. “Các cô gái không đủ thể lực. Dù sao thì, đôi chân kha khá như nó sẽ bán được một món tiền kha khá đấy, nếu Già Gin muốn bán.”
“Vâng, thưa ngài,” tôi đáp, mặc dù Già Gin thà bán đôi chân kha khá của mình trước còn hơn bán Khoai Lang. Có lẽ, tôi nên bảo Merritt rằng Caroline giao cho tôi chạy việc vặt… giữa đồng cỏ bị ma ám…
“Đây là Ameer.” Con ngựa Ả Rập đứng cao hơn Khoai Lang một bàn tay, với cái cổ nần nẫn và hai chân sau như hai thân bạch dương. Hất hất đầu, nó vênh váo và tự đắc đúng như lũ đàn ông thường làm khi biết phụ nữ đang quan sát. Khoai Lang, vốn không trong mùa giao phối, kéo đứt hàng loạt ngọn hoa cúc. “Tên nó có nghĩa là ‘thủ lĩnh’, nó nhanh hơn cả chiếc mũ gặp cuồng phong. Lũ ngựa khác đều phải hít bụi của nó.”
“Nó có tên trong bảng vàng rồi sao?”
“Đúng thế, thưa cô. Thậm chí còn được Johnny Fortune cưỡi.”
“Johnny Fortune?”
“Kỵ sĩ xuất sắc nhất các Bang.” Cặp mắt xám xanh của anh ta lấp lánh như huy chương chiến tranh. “Nó tựa như con chim trên hàng rào. Cô không thể quật đổ nó. Cha không vui vì chuyện này - sao lại chơi bời khi cô có thể làm việc cơ chứ? - nhưng đây là cuộc đua của mẹ.”
Ông Payne đang chuẩn bị cho Merritt tiếp quản các nhà máy của ông, nhưng Merritt lúc nào cũng ham thích giải trí hơn là giấy tờ. “Chà, chúc may mắn. Tôi phải đi…”
“Tôi nghe nói cô đang cãi cọ với em gái nhỏ của tôi mấy ngày nay.”
Tôi chuẩn bị ứng phó.
“Con bé đâu?” Anh ta liếc nhìn xung quanh với vẻ quan tâm giả tạo. “Chẳng có cái trường kỷ lụa là nào quanh đây để cái mông quý giá của nó nghỉ ngơi cả.”
“Gặp gỡ vài người.”
“Tôi biết. Gặp ai?”
“Bạn bè.” Những kẻ quá cố. Tôi co rúm người khi tấm lưới khép lại quanh mình.
“Tuyệt. Nếu con bé đang thăm nom kẻ thù, tôi e là sẽ mất cả tháng đấy.”
Tôi ho sặc sụa. Thật rõ ràng, Caroline là kiểu con gái nhiều người thích nhưng ít ai yêu. Nụ cười rạng rỡ của Merritt mở rộng, trong khi tôi loay hoay tìm lời nói dối.
Anh ta lắc lắc ngón tay. “Jo, tôi không muốn quấy rầy cô. Chuyện cãi vã vặt vãnh của phụ nữ là thứ tôi ít quan tâm nhất lúc này.”
“Ý anh là gì?”
Anh ta thở dài. “Cha muốn tôi ổn định, kiếm được sự trọng vọng, trong công việc, và mọi thứ. Tôi buộc phải tiếp quản nhà máy. Còn cô dâu của tôi, Jane Bentley vùng Boston, là một kẻ nhạt nhẽo cứ khăng khăng muốn ở lại qua cuộc đua ngựa, tức là tôi phải đưa đón cô ta khắp nơi. Thật bất công. Tôi mới có hai mươi mốt tuổi, và vẫn còn nhiều,” mắt anh ta thoáng mở to, “nhiều sai lầm để mắc phải.” Ngay từ khi thiếu niên, Merritt đã là kẻ ăn chơi trác táng, túm bím tóc các cô bé trong khu rồi hôn má họ. “Ước chi cô ta có được lòng dũng cảm như cô. Cô chưa quên chuyện Chattahoochee đấy chứ?”
Má tôi nóng lên. Khi tôi mười một còn Merritt mười lăm, anh ta nảy ra ý định kiếm đồ ăn cho bữa tối. Cha anh ta đưa anh ta đi câu ở sông Chattahoochee tuần trước đó, nhưng thứ duy nhất anh ta bắt được lúc ấy là một trận cảm lạnh. Cuối ngày rồi mà anh ta chưa trở về, nên bà Payne bảo tôi đi tìm anh ta.
Tôi thấy anh ta đang ném đá vào hồ nước dưới chân thác. Anh ta ướt sũng. “Quên mang lưỡi câu.”
Một con cá hồi nhảy vụt ra khỏi đỉnh thác. Thực ra, có rất nhiều cá hồi, dòng nước là một khối màu bạc đang vặn vẹo.
“Còn cách khác để bắt cá.”
“Tôi thử rồi,” anh ta rên rỉ. “Cá quá trơn.”
Khoai Lang phun ra một tiếng hí, kéo giật tôi khỏi dòng suy nghĩ.
Merritt ấn phần chóp tròn của chiếc mũ kiểu con bạc, để lộ ra mái tóc màu nâu lông sóc lấp lánh ánh vàng. “Tôi đã làm sai bét. Cố bắt cá bằng tay không chẳng khác nào gắng sức vật lộn với một con lợn thiến được bôi mỡ. Cô đã chỉ cho tôi cách bắt suốt một lúc đủ để tôi bắn được cá lên bờ. Chúng ta bắt được năm con.” Anh ta cười khùng khục.
“Đó là mẹo của Già Gin, thưa ngài. Cá chỉ cần chuyển hướng.”
“Không phải ‘ngài’. Bạn bè chỉ cần gọi ‘Merritt’”. Cặp mắt xanh dương lướt khắp mặt tôi.
Anh ta khiến tôi bị đuổi. Tôi không bao giờ biết người thừa kế nhà Payne có thể ranh mãnh theo cách của một người đàn ông có tiền như thế nào, nhưng một cô hầu gái không thể quá thận trọng quanh ông chủ của mình.
“Chà, chúc một ngày tốt lành, thưa hai ngài.” Khoai Lang đưa chúng tôi rời đi. Khi tôi liếc nhìn lại, Merritt, vẫn đang quan sát, nghiêng mình cúi chào.