Mười hai -
Mến gửi Quý cô Ngọt ngào,
Chồng tôi vừa nhai vừa mở miệng, mặc dù tôi đã yêu cầu anh ấy ngậm miệng lại suốt hơn mười sáu năm qua. Anh ấy bảo tôi rằng, anh ấy sẽ ngậm miệng lại chỉ khi tôi ngừng xì xụp ăn xúp. Nhưng xì xụp là cách tốt nhất mà tôi biết để tránh bị bỏng môi. Làm ơn tư vấn giúp tôi trước khi chúng tôi giết nhau.
Trân trọng,
Vẫn Xì Xụp
Vẫn Xì Xụp thân mến,
Khuấy xúp trong vòng hai phút trước khi ra sức ăn thì bạn sẽ không chỉ tránh được bỏng môi mà còn bớt được việc để ý thường xuyên tới chuyện nhai của chồng bạn. Vì không ai ăn xúp quanh năm, nên bạn sẽ thu được lợi ích rất lớn từ lời đề nghị của chồng bạn.
Thương mến,
Quý cô Ngọt ngào
Tôi đợi suốt mười lăm phút bên máng nước mà Caroline vẫn không xuất hiện. Có lẽ, cô ta không nghe thấy tiếng chuông hòa âm từ nhà nguyện kế bên Nghĩa trang Thiên chúa của Chúng ta. Hoặc có lẽ cô ta đã nghe thấy, nhưng không thèm quan tâm việc đúng giờ. Hoặc có lẽ cô ta bị một toán chuột túi bắt cóc, và chẳng mấy chốc, một tờ giấy đòi tiền chuộc sẽ được giúi qua cửa.
Tôi hướng Khoai Lang vòng lại nghĩa trang.
Thanh âm và hương vị như được khuếch trương lên khi người ta bước xuyên qua nghĩa địa. Tưởng như Thần Chết, đã ghé thăm từng linh hồn nơi đây, chẳng còn liên quan gì tới chốn này. Nhưng người Trung Quốc tin rằng, thần chết chỉ đưa linh hồn tới lãnh địa tồn tại của tổ tiên và rằng, thần chết sẽ gây xui rủi nếu không được đối đãi thích đáng. Bởi thế, vô vàn rắc rối có thể xuất hiện giữa những tấm bia mộ nơi đây, nên tôi phải cẩn thận bước chân.
Đôi thiên thần đá của hầm mộ INNOCENTI dùng đôi mắt vô hồn khẩn khoản cầu cứu tôi. Frederick và Đạo Tặc vẫn rúc trong bụi gỗ phía sau hầm mộ, tự làm việc của mình. Muối khờ dại đáng thương, không hay biết người yêu dấu của cô đang nhúng cây bút vào lọ mực bên cạnh.
Yên tâm rằng Caroline không bị lũ chuột túi bắt cóc, tôi sắp sửa dẫn Khoai Lang quay lại chỗ máng nước thì khựng lại khi nghe thấy giọng nói từ hầm mộ vọng ra. “Cô ta hứng thú với ý tưởng về con Đạo Tặc. Nhưng dù sao anh cũng chẳng chú ý mấy tới cuộc đua đâu, vì cô Saltworth sẽ khiến anh sao lãng.”
Đạo Tặc ngửa đầu ra phía sau, cái bờm màu đen của nó tung lên như cơn sóng. Con ngựa sở hữu khung xương chắc khỏe và thân sau rắn rỏi, nhưng nó có tính tàn nhẫn cần thiết để vượt qua vạch đích không?
“Cô ta chẳng là gì với anh cả.” Tôi tưởng ngài Q sẽ có giọng nam trung dịu dàng, nhưng lại là giọng nam cao ủy mị của một kẻ thôi miên rắn, chất giọng có thể dụ được bóng xám ra khỏi những đám mây. “Cha cô ta chẳng mấy chốc sẽ đưa cả nhà đi New York, và dĩ nhiên cô ta sẽ hiểu rằng anh không thể đi cùng. Sau đó, chúng ta sẽ nói chuyện với mẹ em.”
Theo sau lời ấy là những tiếng thầm thì say đắm, nên tôi vội vã rời đi trước khi tai tôi bốc cháy.
•••
Sau năm giờ chiều thứ Sáu, bà Payne đưa cho tôi ba đô la, rồi tôi cất cẩn thận vào túi bên eo chiếc váy nâu ánh đỏ của mình. Già Gin phải ở lại dinh thự Payne cả cuối tuần. Noemi gói một thanh phô mai và bánh quy giòn vào khăn tay để tôi mang tới cho Già Gin, ông vẫn không chịu ghé đến ăn trưa. “Phô mai này chắc chắn sẽ vỗ béo cho ông ấy.”
Tôi quấn mình trong chiếc áo choàng không tay, rồi cuốc bộ đến chuồng ngựa. Trong bãi quây súc vật, cây roi của một người đàn ông có đôi tai nhô ra như vỏ hạt phong đang kiểm tra kỹ năng của con ngựa giống. Chiếc mũ kỵ sĩ bị kéo sát xuống chỗ hơi gồ lên trên sống mũi ông ta. Đây hẳn là Johnny Fortune, kỵ sĩ xuất sắc nhất các bang. Đôi mắt đen nheo nheo của ông ta dõi theo tôi, biểu cảm phản đối rõ ràng. Cả người và ngựa đều đang được Merritt và ngài Crycks, một gã cao bồi lớn tuổi cao lêu nghêu với bộ ria hình vòng sắt gõ cửa và mũ đội đầu, chăm chú quan sát.
Trông thấy cây sồi xoăn nơi Billy Riggs từng sấn sổ Già Gin, tôi chen qua hàng rào thấp tới xem xét thân cây. Phía dưới tầm mắt, có khắc hai ô vuông, một ô chứa bốn chấm, ô kia năm chấm. Đây chắc chắn là xúc xắc - có lẽ là con số may mắn. Vết khắc rất mảnh, nhưng thật khó để không nghĩ tới chúng mỗi khi nhìn thấy cái cây này.
Tôi vội chạy vào chuồng ngựa, nhưng không thấy Già Gin ở đó, nên đi tới chuồng gia súc kế bên. Mùa xuân đồng nghĩa với việc thỉnh thoảng phụ giúp người giám sát trông nom lũ cừu non và trẻ con mới sinh. Trong chuồng, lũ động vật làm không khí ấm lên, tiếng be be của chúng tựa như một thứ âm nhạc bình dị. Tôi bất ngờ trông thấy Già Gin, quay lưng về phía tôi, đang đứng trong tư thế cưỡi ngựa. Tôi cứ nghĩ ông đã bỏ những bài tập vất vả ấy kể từ sau khi chú Chân Búa rời đi. Ông giữ nguyên tư thế đó trong tròn một phút rối đứng dậy. “Nếu muốn ú òa một ông già, con không nên mang theo món phô mai nồng nàn thế kia, hử?”
“Con muốn đảm bảo rằng cha có ăn gì đó.” Tôi đưa phần ăn cho Già Gin.
Ông nhận lấy, thở dài. “Cảm ơn con, Jo.” Ông mở bọc thức ăn rồi chìa cho tôi một ít.
Tôi lắc đầu. “Đấy là phần cho cha, con sẽ không rời đi cho đến khi cha ăn xong.”
Ông ngồi lên kiện cỏ khô rồi gặm một miếng rất nhỏ, tôi cụt hứng đi xuống tận chỗ cửa cống. Ông bắt gặp tôi đang nhìn ông giận dỗi, nên vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh. “Để ta kể cho con nghe một câu chuyện nhé, hử?”
Bất đắc dĩ, tôi ngồi lại.
“Một lão nông, vì mùa màng mãi không sinh sôi, đã sai cậu con trai đi mua một trái đào nhằm lôi kéo bầy dơi của thần tài. Và rồi, cậu con trai tìm được một trái có màu ráng chiều, to đến nỗi cậu phải đỡ bằng cả hai tay.” Ông minh họa, giơ hai tay nâng một quả bóng tưởng tượng.
“Trên đường về nhà, chàng trai đi qua hồ nước. Trong hồ, nữ thủy thần với mái tóc vàng óng và đôi mắt trông như chính mặt hồ đang ngâm mình giữa những đóa sen. Thấy chàng trai, nữ thủy thần bơi đến mép hồ. Nàng nhìn chàng trai tha thiết đến nỗi trái tim chàng chộn rộn. Nhưng đó không phải thứ mà nữ thần muốn.” Già Gin vươn cánh tay gầy guộc ra rồi cất cao giọng. ‘“Ta phải có trái đào đó. Ta đã ao ước được nếm thứ trái cây ấy suốt bao lâu nay.’”
Tôi nén một nụ cười khúc khích.
‘“Nàng sẽ đổi lại cho ta thứ gì?’ Chàng trai hỏi. ‘Một nụ hôn,’ nữ thần đáp. Thế là, đôi tay run run của chàng trai trao cho nàng trái đào.”
“Đồ ngốc,” tôi lẩm bẩm. “Để con đoán nhé. Cô ta lấy trái đào, chàng trai không nhận được nụ hôn, bầy dơi thần tài không đến, vụ mùa của người cha mất trắng. Đoạn kết là thế đúng không ạ?”
Già Gin lầm rầm. “Cho đến giờ là vậy.” Ông hếch một tai về phía tôi, chờ tôi tìm ra ẩn ý trong đó.
“Con là kẻ ngốc hay nữ thủy thần?”
“Con quá đa cảm, cho nên là kẻ ngốc. Ta là nữ thủy thần, vì ta không cần trái đào, hử?”
Tôi tưởng tượng Già Gin, với đôi chân vòng kiềng, là một nữ thủy thần, chòm râu lởm chởm của ông ướt sũng nước, bèn phá ra cười. Chẳng mấy chốc, khuôn mặt hình hạt dẻ của ông cũng toét thành nụ cười rạng rỡ, rồi cả hai chúng tôi lắc lư tới lui như thể đang thử giữ thăng bằng trên khúc gỗ cho vui. Nhưng sau đó, tràng cười của Già Gin mở màn một trận ho, niềm hạnh phúc của tôi liền cạn ráo.
Ameer hí vang từ nơi xa xa, bằng cách nào đó góp phần vào cuộc trò chuyện.
Già Gin uống nước từ bình ông mang theo, rồi đậy nút bần lại. “Con trông nom hang ổ được chứ?” Ông quẹt miệng, trông như đang cố xóa bỏ vẻ nhăn nhó hơn là lau sạch nước rây ra.
“Hang ổ sẽ an toàn dưới sự theo dõi sát sao của con.” Tôi nở một nụ cười rạng rỡ, bất chấp muôn lo lắng đang ăn mòn quanh da đầu.
Ameer lại hí lên lần nữa, mặc dù nghe có vẻ miễn cưỡng hơn, như thể nó đang bắt đầu thấm mệt. “Kỵ sĩ mới thế nào ạ?”
Đôi vai của Già Gin căng ra dưới vải áo choàng. “Giỏi huấn luyện tốc độ, nhưng không giỏi huấn luyện tính cách.”
Ông hạ thấp cơ thể thành tư thế cưỡi ngựa.
“Cha quên phô mai rồi.”
“Ta sẽ ăn sau. Nó cũng chờ lâu rồi mà.”
•••
Khi tôi rảo bước trở lại lối đi lát đá, Noemi đang nửa đứng nửa ngồi trên chiếc xe đạp an toàn gần nhà kho. “Một khi chị biết rồi, thì cái thứ này thú vị hơn hẳn trò đua nhảy ếch đấy. Có khi còn hơn đứt cưỡi ngựa.” Đôi lông mày rậm của chị nhướng lên.
“Em nghi lắm.”
“Có một cách xác định. Ồ, chị quên.” Chị đặt một tay lên má. “Em chưa sẵn sàng chịu gãy chân.”
Chiếc xe đạp an toàn trông thực sự thú vị, nước sơn bóng như táo phủ đường.
“Sau một tuần hùng hục với con nhím, có lẽ em đã sẵn sàng chịu gãy chân rồi.” Jo Kuan có thể không dám đón nhận thứ rủi ro ấy, nhưng Quý cô Ngọt ngào chào đón tương lai, bao gồm máy móc mới lạ. “Chỉ cần nó không nhảy chồm chồm lên, em sẵn sàng.” Tôi cởi áo choàng, để lên gốc cây. Sau đó, tôi nắm lấy một bên tay lái, đặt tay còn lại lên yên xe hình tam giác. Lớp da mềm mượt, khá trơn; yên được gắn vào khung xe kèm các cuộn kim loại để bớt xóc nảy. Một bản kim loại che phủ bánh sau để tránh trường hợp váy bị cưỡng chế “trả tự do” cho thân thể người đạp. Tôi bắt đầu lo lắng rằng, có khi đây chính là lý do cho cái tên cỗ máy tự do.
“Họ bảo em phải thả dốc trước, chân đẩy đi để luyện giữ thăng bằng.” Noemi chìa hai tay ra như thể muốn mô phỏng dáng chân. “Thế tức là chúng ta cần xuống dốc.” So với chỗ chúng tôi đang đứng, cả chuồng ngựa và nhà chính đều nằm hơi dốc xuống.
Tôi xoay xe đạp về phía chuồng ngựa. Nếu tôi sắp sửa bay vèo lên, tôi muốn gãy chân khi ở gần Già Gin hơn để ông không phải đi xa mới cứu được tôi. Noemi giữ chặt yên khi tôi trèo lên. Khung xe uốn thấp, giúp tôi có thể vươn một chân sang bên kia, thay vì quăng chân qua như khi lên ngựa. Tôi nhét váy vào giữa hai chân để tránh rắc rối.
Xe đạp thật nặng. Quý cô Ngọt ngào trấn an Jo Kuan đây chỉ là chuyến cưỡi ngựa ổn định hơn, cũng như tàu chiến bớt lắc lư hơn thuyền mái chèo. Jo Kuan nhận ra rằng, nặng hơn đồng nghĩa với nguy hiểm hơn, như một con kiến biết khi nào một bàn chân xuất hiện. Quý cô Ngọt ngào mặc xác cô nàng và nắm chặt lấy tay lái. Cần phanh gắn vào tay lái bên phải.
“Đây là phanh xe,” Noemi bảo tôi. “Em bóp phanh để dừng lại.”
Tôi thử và cảm thấy một lực cản vừa phải. “Nút này là gì ạ?” Tôi lướt ngón tay dọc phần kim loại có kích thước bằng nắm cửa được gắn vào tay lái bên trái.
“Là chuông. Xem này.” Chị gẩy cần gạt trên nắm cửa kia, và một chiếc búa gõ vào kim loại kèm theo tiếng ding! dễ chịu.
“Để làm gì ạ?”
“Phòng khi em muốn gọi phục vụ, rõ thế mà.”
“Nhưng ai sẽ tới chứ?” Ngay sau khi những lời này bật ra, tôi nhận thấy nụ cười dần dần nở rộng trên mặt chị. Chị đúng là ranh mãnh như chữ u, lúc nào cũng lẻn vào sau chữ q.
Chầm chậm, tôi nâng một chân lên, rồi đến chân bên kia. Tôi nghiêng ngả sang một bên rồi thả chân xuống đứng vững.
Noemi giúp tôi kéo xe đạp trở lại vị trí chính giữa.
“Đứng vững, August.*”
Trong tiếng Anh, August vừa có nghĩa là tháng Tám, vừa có nghĩa là đáng kính trọng.
“Chị… đặt tên cho xe đạp á?”
“Một cái tên cho thấy sự kính trọng. Nếu em định đặt mạng sống của mình vào tay ai đó, cách tốt nhất là bắt đầu một mối quan hệ tử tế.”
Tôi lại lảo đảo sang bên, Noemi suýt nữa đỡ được tôi. “Hoặc tồi tệ.”
“À. Chị chọn tên August vì nó có nghĩa là ‘đáng kính trọng’”.
“Không, chị chọn tên ấy vì đó là tên tháng, tháng quyền lực nhất trong năm. Khi tháng Tám đến, nó mang theo cơn thịnh nộ nóng nực đến mức đủ để hun khô thịt bò trong khi chúng vẫn còn đang đứng trên cánh đồng.”
“Tháng Bảy cũng không quá ôn hòa.”
Chị nhướng cao một bên lông mày, tôi sẽ chẳng lấy làm ngạc nhiên nếu chị có thể gỡ ra rồi phóng nó đi như một tia chớp.
“August, hãy dịu dàng với tôi.” Tôi lại nhấc chân lên, để trọng lực dẫn tôi xuống dốc. Ngón chân tôi phải chạm đất vài lần, nhưng chẳng mấy chốc, tôi đã lao xuống. “Em đang làm này, Noemi! Em đang thả dốc!”
“Bởi vì chị vẫn đang giữ em, em đồ khờ này.”
“Ối chà, thả ra đi!”
Chị thả tay ra, chiếc xe đạp tăng tốc.
August nghiêng bên này, ngả bên kia, nhưng tôi nắm chặt cặp sừng của nó. Một đàn gà chạy toán loạn kèm theo tiếng quang quác kinh hoàng phía trước tôi. Thế rồi, tôi lao vụt xuống đường, nhanh như cái hột bị búng đi. Khi đâm vào đâu đó, như vỉa hè chẳng hạn, tôi bóp phanh, và thứ máy móc kỳ lạ lập tức run rẩy dừng lại.
Tôi thả chân xuống, Noemi chạy đến ngay phía sau. “Chị thấy không?” Tôi hổn hển hỏi. “Em vừa bay đấy!”
“Em mới đi được có mười thước.” Chị phẩy phẩy tay về phái tôi, ý bảo xuống xe.
“August, mày đủ nóng để hun thịt bò rồi.” Tôi dắt xe đạp vòng về nhà kho, rồi Noemi trèo lên. Sau khi lọc cọc đi bằng mũi chân và thả dốc vài lần, chân chị tìm thấy bàn đạp, rồi chị đạp một đường về phía nhà chính. Chị đúng là có khiếu thiên bẩm.
Bóng chị khuất sau một khúc quanh. Không thấy chị vòng lại, tôi cũng lên đường hướng về nhà chính.
Bước chân tôi chậm lại khi tới sân trong. Noemi đang đứng với chiếc xe đạp ngăn cách chị và hai người phụ nữ nhà Payne. Nhìn vẻ ủ rũ và đôi môi mím đến trắng bệch của chị, August rốt cuộc cũng gây ra một cơn thịnh nộ.