← Quay lại trang sách

Mười bốn -

Mến gửi Quý cô Ngọt ngào,

Cứ từ từ. Chuyện gì tiếp theo đây? Phụ nữ và nam giới sẽ buộc phải trao đổi tủ quần áo - nàng mặc quần còn chàng tròng váy lót? Tôi nghĩ cô cần kìm nén những ý tưởng trơ tráo của cô lại.

Thân,

Mary Steeple

Mến gửi Quý cô Ngọt ngào,

Phụ nữ mời nam giới? Một tiếng ĐỒNG Ý chân thành vang dội từ kẻ độc thân này! Đã đến lúc phụ nữ thực hiện một số việc trọng đại.

Trân trọng,

RMS

Bộ quần áo của Shang đã biến đổi tôi. Quý cô Ngọt ngào khá thích trang phục lùng thùng rộng rãi, còn hành vi mặc quần áo nam giới phạm pháp bỗng thích đáng lạ thường. Tôi nghênh ngang đi xuống vỉa hè, ao ước mình có cây gậy ba toong để vung vẩy. Có lẽ thêm một miếng băng mắt nữa.

Tôi cười khúc khích, tự hỏi não mình có bị nứt hay không. Quý cô Ngọt ngào không phải cướp biển, dù cô gây nên nhiều trận sóng.

Phố vắng tanh, tôi khá thất vọng vì không có ai xung quanh để kiểm nghiệm kỹ thuật hóa trang của mình. Thật đúng là, não tôi bị nứt rồi.

Cả xưởng in và nhà chính đều đã tối, nhưng đèn đường vẫn phủ lên lối đi dẫn vào cửa chính thứ ánh sáng vàng nhợt nhạt. Bất chấp nỗ lực bước thật khẽ hết sức có thể của tôi, bậc thang vẫn rên lên ba tiếng khi tôi tiến lên rồi tới cánh cửa chỉ trong năm bước chân. Tôi gật đầu cảm ơn vạt mái nghiêng trên hiên nhà, vì giúp giấu tôi vào bóng tối. Khe thư nằm ngay tầm tay. Tôi nâng nắp đồng lên, khe thư thực sự rít lên một tiếng trước sự xâm nhập. Chuyện này không xảy ra khi tôi gửi lá thư lần trước. Tôi mau chóng nhét lá thư vào bên trong.

Nhưng cái nắp đồng giữ chặt lấy tay áo bằng len không nhuộm của tôi! Trời đất ơi. Tôi giật tay áo hết bên này bên nọ, nhưng khe thư kẹp chặt tôi trong bộ hàm của nó. Chẳng bao lâu sau, một bộ hàm khác bắt đầu sủa - con Bear. Cố không hoảng loạn, tôi bắt đầu loay hoay gỡ lỏng thớ vải; nhưng thình lình, cánh cửa bật mở, giật theo cánh tay tôi. Tôi kéo thật mạnh tay áo, và nghe thấy roẹt một tiếng.

Con Bear nhào về phía tôi nhưng không xổ lên, chỉ chạy quanh như thể đang cố dồn tôi về trước.

“Bear!” Nathan vỗ vỗ chân hai tiếng. Nàng chó hấp tấp lùi về bên anh rồi im lặng, mặc dù cái đuôi vẫn quẫy như cá mắc cạn. “Xin thứ lỗi. Nhưng gửi thư giờ này khá là muộn đấy.” Giọng nói thô lỗ của Nathan nghe nặng nề vì mệt mỏi. Anh vẫn mặc bộ đồ ban ngày, nhưng áo sơ mi đã bỏ ra ngoài quần còn tay áo đã mở cúc, như thể anh đang chuẩn bị thay đồ. Trước khi tôi kịp chuồn đi, anh đã chỉnh núm đèn dầu cho sáng hơn.

Tôi lùi về chỗ giữa cửa và bậc tam cấp, rồi quay lưng đi. “Tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh,” tôi nói với ra sau lưng. Giọng tôi thốt lên lanh lảnh nữ tính, nên tôi hắng giọng thật to, cố tìm âm vực thấp hơn.

“Quý cô Ngọt ngào, đúng không?” Giọng Nathan bỗng hoạt bát hẳn lên. Anh đang cầm lá thư và đọc phong bì tôi viết, Gửi: Ông Nathan Bell, Từ: Quý cô Ngọt ngào.

Tôi lùi sâu hơn vào bóng tối và triệu tập tông giọng quý bà vênh váo, âm giọng nghe thiếu tin cậy như của quý bà Anh Quốc. “Phải. Quý cô Ngọt ngào, là tôi.”

“Thật hân hạnh được gặp mặt cô, ờm, lưng cô.”

“Như anh nhớ đấy, tôi yêu cầu ẩn danh.”

“Đừng đi vội,” anh ra lệnh, rồi muộn màng bổ sung một từ làm ơn. “Tôi hy vọng có thể thảo luận một vấn đề với cô.”

“Một vấn đề?”

“Thư từ người hâm mộ của cô.”

“Cái gì của tôi?”

“Thư.” Vai anh giật mạnh vì cố giữ con Bear. “Người ta gửi thư hâm mộ vào hòm thư nhà tôi suốt ngày, đó là lý do vì sao nó hơi kẹt. Tôi nghĩ mấy cái lò xo bị trật rồi. Rất tiếc về tay áo của cô.”

“Những thư ấy viết gì?”

“Chờ một chút, tôi sẽ đi lấy.”

Trước khi tôi kịp trả lời, Nathan đã mất hút cùng con Bear.

Mỗi giây phút đứng đây tôi đều phải đối mặt với nguy cơ bị phát hiện, nhiều như tôi khao khát muốn tìm hiểu những lá thư ấy. Vượt mặt người da trắng là một hành vi phạm pháp sẽ bị trừng phạt mà, mức độ nghiêm trọng tùy thuộc vào ai là người bị lừa và bị lừa đến đâu. Nếu bị phát giác rằng, một đứa con gái Trung Quốc thấp kém chia sẻ tư vấn tình yêu tới hàng trăm, chứ đừng nói là hàng ngàn phụ nữ Atlanta, tôi sẽ phải ngồi tù nếu gặp may. Nếu không, tôi có thể khiến một đám đông giận dữ đuổi theo sát gót, nhắc nhở tôi đừng bao giờ tái phạm lỗi lầm ấy. Tôi đã nhúng chân xuống hồ nước quá sâu; giờ đây, một con cá sấu chắc chắn sẽ trồi lên. Người Trung Quốc không thể trở thành chủ mục tư vấn. Tôi từng nghĩ dân tôi có thể trở thành thợ làm mũ nhưng rõ ràng, tôi đã nhầm to.

Trong khi tôi túm chặt lấy tay áo, Nathan xuất hiện trở lại, tay cầm xấp thư buộc dây bện. Bear sủa một tiếng đón mừng khác. “Tôi đã đọc vài lá. Tôi không chắc liệu cô có… quay lại không. Dẫu sao thì, không phải tất cả đều là thư hâm mộ, nhưng quan trọng là cô đã khơi dậy một cuộc thảo luận, và đó là phương châm của chúng tôi.”

Tôi nhớ tới tấm hình kính hiển vi tô điểm trên trang nhất mọi bản của tờ Focus, dưới đó in dòng chữ, cung cấp những thảo luận công khai để tạo nên một tập thể công dân sáng suốt. “Tôi rất vui trước sự hăng hái đó. Anh có nhận được thêm người đặt báo không?”

“Bốn mươi hai người trong hôm nay, và không ai hủy đăng ký. Quá thần kỳ. Tôi nghĩ chúng tôi phải cảm ơn cô.”

Nếu tờ Focus cần một trăm người đặt báo hằng tuần từ nay tới tháng Tư; nói cách khác, năm mươi người đặt báo mới mỗi bản in, như vậy tôi phải làm tốt hơn nữa.

Anh xoa xoa cánh tay. “Cô nên vào trong nếu không muốn trúng gió. Tôi hứa sẽ không… nhìn cô.”

“Không, muộn rồi.”

“Cô đến đây bằng cách nào? Có ai hộ tống không? Tôi không thấy ai cả.” Anh cố gắng nhìn vượt qua phía tôi, mặc dù tôi dịch sang, chắn tầm nhìn của anh.

“Có. Anh ấy không xa lắm. Đúng thật, anh ấy kia rồi,” tôi vừa nói dối, vừa lần tìm trên con phố vắng như thể tôi có thể thực sự trông thấy ai kia.

“Cầm lấy thư đi. Có lẽ cô sẽ thu được ý tưởng cho các bài sau.” Anh đưa ra một bó thư. Mùi xưởng in quen thuộc vẫy gọi tôi - mùi máy in, dầu chanh vàng, củi gỗ mại châu dùng trong lò sưởi, và nhiều mùi khác tôi không xác định nổi nhưng quyện lại với nhau thành hương vị gia đình.

“Ném ra đây.”

Anh đánh giá tôi, lúc này đang đối diện với anh. “Ờm, cô bắt được chứ?”

“Không, tôi sẽ để chúng tương cho tôi một cú bầm mắt.” Sau đó, tôi có thể đường hoàng đeo bịt mắt. “Nhanh lên.”

Anh ném bó thư, và tôi chộp được dễ dàng.

“Cô sẽ gửi bài viết đếu đặn chứ? Ừm, không phải thúc ép cô. Chúng tôi rất biết ơn, nếu không phải…”

“Tôi sẽ cố hết sức,” tôi ngắt lời, chắc chắn anh có thể trông thấy từng đốm chấm và vết nhăn trên mặt tôi qua vành mũ. “Tôi sẽ gửi bài cách thời điểm phát hành một hoặc hai ngày. Thế được chứ?”

“Được.”

Cất vang tiếng sủa hào hứng, Bear vùng ra khỏi Nathan rồi vọt về phía tôi. “Không, Bear!” Tôi lùi xa.

Trước khi nàng chó chạm tới tôi, Nathan đã tóm được nó và vật vã lôi nó vào trong. “Tôi xin lỗi, buổi tối nó khá nghịch ngợm.” Anh quăng một ánh nhìn nghiêm khắc vào vị trí hẳn là đôi mắt con chó.

Tôi lấy lại hơi thở. “Thôi, muộn rồi. Chúc ngủ ngon.” Tôi bắt đầu bước xuống bậc thang.

“Quý cô Ngọt ngào?”

Tôi dừng lại ở bậc cuối cùng.

“Sao cô biết tên của Bear?”

“Tôi, ờm, tôi nghĩ đó là tên anh gọi nó.” Anh ấy gọi không nhỉ? Hay tôi tưởng tượng ra?”

“Ồ. Dĩ nhiên rồi.”

Tai tôi nóng bừng lên khi màn đêm nuốt chửng lấy tôi.

Cuối tuần khởi đầu bằng một màu xám nước tẩy rửa, thứ màu chẳng làm được gì cho Atlanta xinh đẹp, hoặc như quý bà Anh Quốc nói, “chồng chất cái xấu”. Người dân di chuyển chậm hơn mỗi sáng thứ Bảy, như thể họ đang cố kéo dài thời gian. Đến cả những chuyến tàu trong sân Ga Thống Nhất cũng rời đi như thể chúng còn chưa thức giấc. Tôi quấn khăn quanh cổ, nghiến răng chống lại cái lạnh sớm mai và trước ký ức nhộn nhạo của sai lầm tối qua. Đó chính là lời cảnh cáo tôi hạn chế giao tiếp với Nathan hết sức có thể. Quý cô Ngọt ngào phải duy trì hình tượng quý bà bí ẩn.

Hầu hết cửa hàng cửa hiệu, như tiệm của quý bà Anh Quốc, đều đóng vào cuối tuần. Nhưng không phải với bách hóa Buxbaum, nơi đặt bảng hiệu, KHI NÀO BẠN CẦN, CHÚNG TÔI ĐỀU CÓ. Bản thân Abraham Buxbaum không làm việc vào ngày cuối tuần, nhưng ông thuê một nhóm thanh niên khỏe mạnh giúp điều hành cửa hàng. Tòa nhà gạch hai tầng trải rộng trên nửa khu phố, với cửa sổ kính phô bày đồ nội thất, giày dép, máy khâu, thậm chí cả đồ lót nữ, rực rỡ như dã yên thảo trong chậu cây.

Tôi mở một cánh cửa được chạm khắc công phu, rung chuông. Lò sưởi trung tâm của cửa hiệu thơm lên hai má tôi đông cứng, tôi tắm đẫm hơi nóng, mặt hướng lên đám đèn trên trần nhà. Có lẽ, một ngày nào đó, tôi sẽ đủ tiền để mua một chú chim trong đám đó, nhưng trước tiên tôi phải có trần nhà của riêng mình đã.

Ở một bên cửa hàng, viên bán hàng trưởng đang giới thiệu cái ô cho một vài người khác bằng tông giọng ấm áp vang khắp căn phòng. Tôi hướng về phía anh ta, nhưng một dáng người quen thuộc đang xếp chai lọ sau quầy thu hút ánh mắt tôi. “Robby?”

“Chào buổi sáng, Jo.” Robby nở nụ cười với tôi. Một chiếc tạp dề màu nâu đơn điệu treo thẳng thớm như chiếc tủ ly phía trên áo vest sọc nhỏ của anh. “Trông đám khăn quàng như đang nuốt sạch em vậy.”

Tôi gỡ khăn ra khỏi mặt. “Em đã huấn luyện cái khăn này bài bản lắm rồi. Nó sẽ không qua được mắt em đâu.”

“Anh nghi là chẳng có mấy cái khăn làm được điều đó.”

“Em tưởng anh đã quay về làm vận chuyển.”

“Ông Buxbaum đã tuyển một gã mới nhưng phát hiện gã ngủ gật trong giờ. Ông ta đề nghị anh lấp tạm chỗ trống cho đến khi ông ta tìm được người thay thế.”

“Từ vị trí em đứng, chiếc tạp dề nhân viên bán hàng trông rất vừa với anh.”

“Thật xấu hổ khi nhân viên bán hàng không xuất thân từ người da màu.” Anh nặn ra một nụ cười rồi nện một nắm tay lên mặt bàn. “Chắc em nghe được vụ mua sắm mới đây của bọn anh rồi.”

“Chiếc xe đẹp đấy,” tôi miễn cưỡng nói. Khi gặp tình huống cần an ủi chứ không phải khuyên giải, tôi đặc biệt kém cỏi. Già Gin sẽ biết phải nói gì. Toàn bộ chúng tôi đều vật vã chọn từ ngữ, trong khi ông chỉ cần gảy ra những lời thích đáng, hệt như thổi lông bồ công anh.

Robby xếp một chồng hộp xì gà bằng chằn chặn trên mặt quầy, rồi lấy giẻ lau bóng loáng chiếc máy tính tiền bằng đồng, cánh tay gầy guộc di chuyển theo mỗi đợt lau. “Anh biết cô ấy muốn có con, nhưng không muốn nó xuất hiện với đôi lốp khí nén. Vấn đề là, Jo ạ, bọn anh cần tiền lương của Noemi. Thu nhập của một gã giao nhận hàng không đủ cho hai bọn anh.”

Anh gấp miếng giẻ thành hình vuông. Cửa mở ra, thêm nhiều khách tràn vào. Robby liếc nhìn họ, rồi nói, “Tốt hơn hết là đưa danh sách mua sắm của em và giỏ xách cho anh.”

Tôi đưa anh giỏ mua đồ, một món tôi tự khâu từ rèm cửa bằng vải dệt hoa văn. “Em cần nửa gallon dầu hỏa, xà phòng, diêm, chục cây nến, và đôi găng tay nữ rẻ nhất của tiệm anh, loại nhỏ. À, anh có biết thuốc Trường sinh Pendergrass không?”

“Ông Buxbaum dặn bọn anh không được bày loại ấy lên giá. Để anh xem trong kho còn không.”

Anh biến mất sau khung cửa. Tôi ngắm nghía tủ trưng bày huy hiệu đính hạt và nơ làm sẵn. Đồ trang trí được làm sẵn đang rất thịnh hành. Phụ nữ hiện đại muốn một cách nhanh chóng và rẻ tiền để tô điểm bản thân. Hoa cúc làm từ lông gà được bán với giá ba xu. Đúng là ăn cướp! Tất cả những gì nó cần chỉ là chút keo và một ngày đầy gió ở trang trại địa phương.

Cửa chính mở ra lần nữa với tiếng chuông ngân vang, một cơn lạnh thấm qua những vết sờn trên áo khoác của tôi. Tiếng giầy ống cao gót lộp cộp như tiếng sấm vọng khắp sàn gỗ. Lũ khỉ ác hại đã nghe trộm những âu lo của tôi.

Billy Riggs nhàn nhã hướng về phía tôi.