Mười năm -
Tôi giả đò hứng thú với một dải dây lụa, theo dõi Billy qua tấm gương. Hắn diện áo khoác buổi sáng màu lam ánh lục sẫm và áo vest, mang theo hơn hai mươi năm tuổi đời với vẻ tráo trở của một kẻ đã khẳng định rằng thế giới chẳng còn gì để dạy dỗ mình. Già Gin bảo tôi tránh xa kẻ này. Nhưng nếu bây giờ tôi rời đi, hắn có thể bám theo tôi.
Hắn dừng lại sờ soạng thứ gì đó trên mặt bàn ghi chữ QUANG HỌC. “Gã Do Thái này hẳn phải giàu ghê gớm.” Hắn chắc chắn đang nói với tôi, vì các khách hàng khác đều ở ngoài tầm nghe. Hắn có kiểu cấm cảu nhả từ mà không hé miệng quá nhiều, cung cách của người dân vùng núi phía Bắc Georgia. “Cả thảy năm đô la cho cái kính lúp này. Lẽ tất nhiên, người ta không bao giờ được nhầm lẫn giá tiền với giá trị.”
Hắn dò xét cả cửa hàng qua chiếc kính lúp. “Ái chà, ái chà” - chiếc kính dừng lại, và con mắt như đồng xu của hắn bắt gặp tôi đang theo dõi qua tấm gương - “chốn này có đủ thứ vật lạ. Thật hân hạnh được gặp lại cô, thưa cô.” Hắn cúi chào, không lịch sự như các quý ông vẫn làm, mà cong hai gối, một gót chân giơ ra, một tay cầm kính lúp khua khoắng trong không khí.
Một cơn ớn lạnh như con rết trườn xuống lưng, tôi liền thu lại tầm mắt. Chú Chân Búa nói rằng, không tham gia tự thân đã là một chiến thắng.
“Ở đây chúng ta không có nhiều cu li lắm. Nhưng đứa nào xuất hiện cuối cùng đều cào cửa nhà tôi đòi vào.”
Tôi rốt cuộc cũng quay lại. Gã đàn ông đứng cao hơn tôi một bàn tay, nhưng chủ yếu là nhờ đôi giầy ống của hắn. Ngọn lửa bừng lên trong lòng tôi, và chút hơi nước đòi thoát ra. Quý cô Ngọt ngào hếch cằm. “Tôi sẽ không cào cửa nhà ông dù nó có được mạ vàng dày một inch.”
Đầu hắn nghiêng sang bên, còn nụ cười tự phụ gằn lại thành vẻ đe dọa hơn. “Tôi không chắc lắm đâu. Nếu có ai đó giúp được gã chăn ngựa già nua kia, thì chỉ có cô thôi.” Hắn cười phá lên trước biểu hiện đau khổ của tôi, nhưng tôi gần như không thể bình tĩnh được trước hàng loạt câu hỏi đang choáng ngợp trong tâm trí. “Gã chăn ngựa”, hắn không có ý nói Già Gin, đúng không? Nhưng tại sao Già Gin cần giúp đỡ?
Mùi nước hoa Cologne nồng nặc của Billy quyện với mùi nhân cách hôi thối khó chịu xộc vào mũi tôi.
Tôi liếm đôi môi đã khô. “Ý ông là gì?”
“Tin tức không miễn phí.”
Robby đã trở lại với chiếc túi vải dệt hoa văn của tôi, anh đặt nó lên mặt quầy. “Tôi có thể giúp gì cho anh, anh Billy?” Anh nhìn thẳng gã đàn ông, trái tim tôi thắt lại trước sự can đảm của anh. Luật ngầm ở miền Nam quy định cách giao tiếp giữa người da đen và da trắng, trong đó người da đen không được nhìn vào mắt người da trắng. Nếu phá luật, sẽ phải chịu hậu quả, đôi khi là hậu quả khôn lường.
Mắt Billy nheo lại. “Hóa ra gã Do Thái giờ đã tin tưởng giao kho báu cho đứa da đen này ạ. Chẳng khác nào để con quạ canh đám giun đất béo nhỉ?” Hắn cười ầm lên.
Tôi chợt nghĩ, nam giới mới là kẻ xấc láo thực sự, nhưng chẳng ai gọi họ là xấc láo vì họ được phép nói bất cứ điều gì họ muốn - ít nhất là nam giới da trắng. Billy chọc chọc chiếc kính lúp về phía quầy thuốc xếp gọn ghẽ sau lưng Robby. “Tao muốn một chai thuốc Trường sinh Pendergrass.” Hắn phát âm từ thuốc như thể hớt được từ trong không khí.
Tôi băng qua quầy rồi lục lọi túi của mình, vì kiếm việc gì đó để làm chứ không phải muốn kiểm tra đồ đạc. Tay tôi sượt qua một chai thuốc khắc chữ.
“Xin lỗi, nhưng chúng tôi đã hết thuốc Pendergrass.” Robby chỉ vào giá thường đựng thuốc. “Vừa mới bán chai cuối cùng.”
Tôi thả chai thuốc rồi rút tay ra khỏi túi.
“Chà, lấy thêm đi.” Billy Riggs vung tay, như thể muốn nhấn mạnh. Hắn có thể làm diễn viên kịch nếu công việc tội lỗi không khấm khá cho lắm.
“Tôi xin lỗi, thưa ngài. Chuyến hàng gửi phải một tuần tính từ thứ Ba. Thuốc bổ Marbury thì thế nào? Giá phải chăng, còn có bảo hiểm hoàn tiền nữa.”
“Hình như mày có vấn đề về tai nhỉ. Tao nói tao muốn chai Pendergrass.”
Chốc lát ấy bỗng trở nên giòn như thủy tinh kết băng. Hai người phụ nữ rảo bước qua chỗ chúng tôi trao đổi ánh mắt lo lắng rồi vội vã rời cửa hàng.
Khuôn miệng linh hoạt của Robby rất mỏng, tương xứng với hai vệt lông mày sẫm. “Chuyến hàng gửi phải một tuần tính từ thứ Ba. Chỉ có Chúa mới khiến được tàu đến nhanh hơn.”
Thật khó mà tranh luận về điều đó, nhưng chân Billy đã bắt đầu giật giật. Chú Chân Búa nói rằng, cần sự ổn định mới có thể tập trung vào năng lượng rối loạn, cũng như mũi tên cần lông vũ gắn ở đuôi mới có thể bay thẳng. Cha của Billy, nghe đồn là kẻ lừa gạt tồi tệ hơn cả hắn, gần như không thể cho Billy lông vũ hắn cần để bay theo đường thẳng.
“Em không chắc lắm, Robby ạ. Em nghe nói ngài Thomas Edison lỗi lạc đến mức ông ấy có thể làm tàu hỏa bay,” tôi nhả một câu.
Robby hắng giọng, ngắt lời tôi bằng ánh mắt cảnh cáo. Chân Billy ngừng co giật, rồi hắn lại tập trung ánh nhìn vào tôi. Tiếng tặc lưỡi của hắn nghe như tiếng quẹt diêm.
“Tôi gói chiếc kính đó cho anh nhé?” Giọng điệu tự nhiên của Robby xoa dịu cơn sừng sộ trong không khí.
Ánh mắt chằm chằm của gã đàn ông lướt tới chiếc túi vải dệt vẫn đang nằm trên quầy kế bên tôi; và trước khi tôi kịp nói “Pendergrass”, hắn khoắng lấy chiếc túi ngay dưới mũi tôi. “Xem nào, hôm nay cô mua cái gì?”
“Đó là đồ của tôi!” Cơn thịnh nộ của Quý cô Ngọt ngào vọt lên đầu lưỡi tôi.
Đôi mắt Billy trợn trừng, nhưng nụ cười hả hê tràn khắp khuôn mặt của gã lừa đảo. “Tôi đâu thấy hóa đơn bán hàng.”
Mặt Robby nhăn lại. Đặt kính lúp xuống, Billy lấy từng món đồ ra khỏi túi tôi: dầu hỏa, diêm, xà phòng, nến, găng tay. “A ha!” Hắn vươn nắm tay hèn hạ chộp lấy chai thuốc rồi lôi ra ngoài. “Nước súc miệng?”
Robby khoanh tay trước ngực, vẻ bất nhẫn lan khắp mặt anh. “Chúng tôi vẫn còn nhiều nếu anh cần. Chúng ta đều nên chăm sóc răng miệng tốt hơn.”
Billy đặt chai thuốc xuống mạnh đến mức tôi ngạc nhiên là nó không vỡ. Hắn lại nhặt kính lúp lên. Rất tự nhiên, hắn giơ tờ tiền năm đô la lên rồi thả rơi xuống mặt quầy, tờ giấy bạc nằm im như lá rụng. “Nhớ giữ cho tao một chai Pendergrass từ chuyến hàng sắp tới. À, cô Kuan, lúc nào đó đến gặp tôi. Lời đề nghị không kéo dài mãi đâu.”
Lá lách tôi đông cứng. Hắn biết tên tôi, tức là hắn biết tôi có liên quan tới Già Gin. Nếu hắn không gian dối.
Chúng tôi dõi theo hắn nghênh ngang rời đi. Mãi cho tới khi hắn ra khỏi cửa hàng, tôi mới lấy lại được hơi thở.
Robby cẩn thận gói từng món đồ của tôi vào giấy báo. “Bất kể anh ta đề nghị gì, tốt hơn hết là đừng đồng ý.”
“Đừng lo. Nếu em là con chuột và khúc phô mai cuối cùng trên đời nằm trên bàn của hắn, em sẽ không bị dụ dỗ tí ti nào đâu.” Ký ức về lá thư của Shang choán lấy tâm trí tôi. Có phải Shang là một trong những người Trung Quốc đã cầu viện hắn không?
“Thật mừng khi thấy anh ta không làm em mất vui.”
“Không đâu, anh Robby.” Tay tôi run lên khi tôi xếp đồ lại vào túi. “Anh thì sao?”
“Không, Jo, vẫn hào hứng lắm.” Anh cười toe. “Nước súc miệng tính phần anh, để chúc mừng em nhận việc mới.”
“Cảm ơn anh. Hàm răng của em rất cảm kích.”
Anh xếp món đồ cuối cùng vào túi của tôi. “Hôm trước, anh ta đã đến đây, đề nghị ‘gây ảnh hưởng’ tới cuộc đua để ủng hộ cho con ngựa thuần chủng của ông Buxbaum, Sunday Surprise. Dĩ nhiên ông Buxbaum đã từ chối.”
“Thế sao còn quay lại?”
Robby cười rạng rỡ, rút chai màu lục bốn ounce ra khỏi túi ngực. “Có lẽ vì bọn anh là nơi duy nhất bán Pendergrass.”
•Tôi len lỏi quay về tầng hầm, ký ức về Billy Riggs vấy bẩn tâm trí tôi tựa như dấu tay đen đúa. Tôi cố gắng lau sạch đi, nhưng chỉ khiến nó lan rộng thêm. Có phải hắn đã theo tôi đến tiệm Buxbaum không? Hắn rõ ràng có vẻ hứng thú với thuốc Pendergrass, nhưng đó cũng có thể chỉ là một màn kịch.
Nếu hắn theo dõi tôi, đoán chừng là đang cố dọa tôi tin rằng Già Gin dính líu đến khoản nợ. Đó là mẹo xưa trong sách. Tạo nên nhu cầu, rồi bán giải pháp. Chà, tôi sẽ không sập bẫy đâu. Già Gin sẽ không bao giờ trao đổi với loại người như Billy và cha hắn. Tôi cá bằng tất cả số tiền giấu trong đôi giày ống lao động của chúng tôi.
•••
Tôi dành cả ngày Chủ nhật ở yên trong nhà, để cứu chuộc linh hồn trong sạch của mình, hay đúng hơn là mặt dưới đôi vớ dài lỗ chỗ của tôi.
Sau ba ngày lê lết theo Caroline, thật bất ngờ khi cánh tay tôi còn có thể làm được nhiều việc hơn là rung lắc. Thật may, chúng vẫn treo lủng lẳng ở vai, tựa như hai khối xúc xích chưa bán được treo lủng lẳng trong cửa sổ hàng thịt. Tôi có một thanh xúc xích và hài lòng khi cảm nhận được những lằn cơ cứng rắn của mình. Chú Chân Búa sẽ rất vui khi biết tôi vẫn đang duy trì hoạt động thể chất - một cơ thể khỏe mạnh đồng nghĩa với một tâm trí khỏe mạnh, như người Trung Quốc thường nói. Tôi thích cánh tay khéo léo của mình hơn của Caroline nhiều, thứ tay chỉ biết nâng cương và xoay quạt.
Quý cô Ngọt ngào để ý thấy rằng, càng có địa vị xã hội cao, người ta càng ít cần thành thục kỹ năng cơ bản trong cuộc sống. Có lẽ, mục đích là để giải phóng thời gian cho những khát cầu cao xa hơn, chẳng hạn như học thuật hoặc mỹ thuật; có điều, tôi chẳng phát hiện được dấu hiệu nào cho thấy Caroline theo đuổi những bộ môn ấy.
Khi chiếc đồng hồ xe lửa của chúng tôi chỉ bảy giờ tối, tôi rót đầy nước lúa mạch vào cốc rồi cẩn thận gỡ nút ống nghe.
Tôi chuẩn bị tâm lý trước phản ứng của Bear. Nhưng Bear đang sủa quanh quẩn cửa xưởng in, nơi đang diễn ra một cuộc trò chuyện khe khẽ, nghe ra giọng nữ.
“Chuột mắc dây à,” Nathan lẩm bẩm. Chiếc ghế soạt một tiếng trên sàn nhà khi anh đẩy nó ra khỏi bàn.
“Lại đây. Để tôi cho cô xem ít len tôi mới xe được.” Giọng bà Bell vang lên từ chỗ xa xa.
“Chắc sẽ đẹp lắm,” một giọng nữ tôi không nhận ra vang lên.
Có tiếng bước chân của hai người tiến vào nhà, rồi xưởng in chìm vào yên lặng. Tôi lục tìm rồi lôi ra dụng cụ viết dưới gầm giường.
“Ờm, cô không ngồi ư?” Nathan hỏi. Có ai nữa nhỉ?
“Tôi nhớ là Chủ nhật nào cũng gặp anh,” một giọng kèm tiếng thở bồng bềnh trôi vào ống nghe. Tôi nhận ra giọng nói ấy.
Nathan ho lên. “Ồ. Chủ nhật nào chúng ta cũng thấy nhau ư?”
“Ôi, Nathan. Tôi lúc nào cũng vẫy tay với anh qua cửa sổ.”
Tôi lần mò lọ mực và suýt nữa làm đổ lên bộ váy ngủ dạ. Lizzie Crump làm gì ở đây?