Mười bảy -
Mến gửi Quý cô Ngọt ngào,
Tôi xa lánh người bạn thân thiết nhất “Mary” vì chấp nhận lời mời từ một người nổi tiếng có vai vế trong xã hội, “Kate”, vị này khinh miệt Mary. Tôi đã hy vọng kết bạn với Kate sẽ mở ra nhiều cánh cửa cho tôi, và cuối cùng là, cho Mary. Nhưng giờ đây, Mary chẳng còn liên quan gì tới tôi, mà Kate cũng không còn mời tôi dự tiệc nữa. Làm sao tôi có thể đưa người bạn chân chính của mình quay lại?
Thân thương,
Người Bạn Đang Đau Buồn
Người Bạn thân mến,
Như bạn biết đó, kim cương có vết rạn còn hơn đá cuội trơn tru. Niềm tin đã mất cần thời gian mới dựng xây lại được. Nhưng với lòng kiên trì và khiêm nhường, kim cương có lẽ sẽ lộ thiên lần nữa.
Thương mến,
Quý cô Ngọt ngào
Thứ Hai vọt đến như con gà trống đầu tiên trên võ đài, giương móng và sẵn sàng cào ra máu. Vì cuối tuần không có hầu gái, nên công việc vặt vãnh của tôi tăng lên gấp đôi, trong khi sự kiên nhẫn của Caroline giảm còn một nửa.
Trong thư viện, cô ta gạch xóa thư từ, mặt mũi nhăn nhó. Tôi gỡ một giỏ chỉ thêu và sắp xếp con sư tử mà Quý cô Ngọt ngào sẽ lựa chọn chiến đấu sau đó. Trong căn phòng này, đang có quá nhiều sư tử lảng vảng kiếm mồi. Vì mùa ra mắt của các quý cô thượng lưu đã bắt đầu, nên tuần này hứa hẹn hàng loạt cuộc gặp gỡ xã giao xoay như chong chóng cho Caroline, không chỉ chơi bài Whist, mà còn ép lá dương xỉ vào sổ lưu niệm và chơi bóng gỗ trên cỏ. Nghe thì khá vui, nhưng Caroline có vẻ không hứng thú giao lưu với người khác; có điều, không giống như khi ở với người hầu, cô ta buộc phải trưng ra mặt tốt đẹp. Cô ta có thể quan tâm hoặc không quan tâm tới những cuộc chuyện trò, nhưng những màn đối thoại này chắc chắn sẽ nhắm tới vấn đề vớt được một ông chồng.
Tôi không thể trách cô ta được. Vấn đề ông chồng khiến Quý cô Ngọt ngào cảm thấy giống cuộc tranh giành phát sinh trong một chuyến săn trứng Phục sinh đến quái dị, khi mà hy vọng duy nhất của quả trứng là được ngồi duyên dáng hết sức có thể, rồi được nhặt lên trước khi bị nứt vỡ. Cũng như Caroline, tôi không vội ngóng được tìm ra, mặc dù mọi kế hoạch đều đã bắt đầu.
Quý cô Ngọt ngào có dám đưa đầu vào miệng con sư tử hôn nhân không? Đó là một chủ đề mà mọi phụ nữ đều thấu hiểu, đặc biệt là lúc này. Tôi cá là, chủ đề ấy sẽ thu về hơn năm mươi người đăng ký đặt báo. Chiếc ghế tựa rên lên khi Caroline nhúc nhích, mà nếu tờ giấy biết nói, nó có lẽ sẽ thút thít bên dưới sức nặng cây bút của cô ta. Caroline sống với thái độ siết chặt lấy thế giới, như thể cô ta sợ bị lắc văng ra. Hoặc có lẽ, cô ta quyết tâm để lại dấu ấn trên thế giới, cũng chính lý do khiến cô ta nhấn đế giày lên mặt đất và thiêu đốt bầu không khí bằng những bình luận cay độc.
“Tờ giấy này kém thật! Sao nó vượt được kiểm duyệt chất lượng cơ chứ?”
“Ý cô là sao, thưa cô?”
“Thớ giấy dính vết bẩn nào đó, có lẽ là cát, hoặc côn trùng.” Cô ta nhăn nhó. “Ngòi bút mắc dọc theo hoa văn.”
“Hoa văn gì cơ?”
Tôi cứ tưởng cô ta sẽ lờ tôi đi, nhưng không, cô ta giơ tờ giấy lên ngang tầm mắt, song song với sàn nhà. “Thấy chưa?”
Tôi nheo mắt nhìn chữ viết quá mức hoa mỹ của cô ta. Tại vị trí nét bút ngừng lại, ký hiệu nhà máy Payne*, PM, được in chìm trên mặt giấy, chỉ nhìn thấy từ một góc độ nhất định.
Nguyên tác là “Payne Mills”.
“Tôi chưa bao giờ nhận thấy nó.”
“Cha in ký hiệu lên mọi đồ văn phòng phẩm thượng hạng; có điều, nếu tôi phải trả tới một ounce vàng cho nửa tập này, tôi sẽ muốn đòi lại tiền. Là lão Foggs đó. Lão ta bắt các nữ nhân công làm việc quá lâu đến nỗi họ không thể nhìn cho thẳng được.”
“Chắc chắn cha cô sẽ làm gì đó chứ?”
“Cha đánh giá lão Foggs quá cao.” Cô ta vò nát tờ giấy rồi ném vào lò sưởi. “Nhớ đấy, khi nào gã đưa thư đến, hỏi gã xem thùng đồ của tôi ở đâu. Nó đáng lẽ phải đến mấy tuần trước rồi. Tắt lửa đi. Khói làm tôi đau cả đầu. Không, không, đừng có mở cửa sổ. Cô dở hơi à? Tôi sẽ trúng gió mất!”
Tôi không đóng cửa sổ lại ngay, mà để không khí tươi mới xoa dịu nỗi bực tức của mình. Từ sau lời bình luận về vấn đề xe đạp đắt ngang một con ngựa, cô ta bắt đầu bào mòn lớp rìa thỏa thuận của chúng tôi và cả sự nhẫn nại của tôi.
Đôi giày ống của bà Payne gõ những tiếng nhè nhẹ khi bà bước vào thư viện, phục sức trang nhã trong chiếc áo len màu kem, và đang cầm chặt một lá thư. Noemi đi phía sau, đang bê mâm đựng bộ ấm chén trà đơn giản và gói đồ màu nâu nhỏ. Vẫn đang đọc lá thư, bà Payne thả người xuống ghế bành. “Chuyện này thế nào? Hội tán thành mở rộng quyền bầu cử Atlanta đặt giá tài trợ cho một con ngựa.”
“Chà, thế nào, con đã tiên liệu từ trước,” Caroline gần như reo lên.
Noemi chuyển cho Caroline gói đồ. Tay áo thụng màu đen bằng lụa của Caroline phấp phới như cặp cánh của con chim săn mồi khi cô ta xé mở gói đồ. “Đến rồi!” Cô ta lôi ra hộp thiếc Glycerine và Dưa chuột hiệu Beetham sáng bóng.
Mặc kệ cô ta, bà Payne đọc, ‘“Dẫu mức chào giá của chúng tôi khá xoàng xĩnh, nhưng chúng tôi hy vọng bà chấp thuận, và hiểu rằng sự tài trợ của chúng tôi rất quan trọng về mặt biểu trưng đối với toàn thể phụ nữ. Chúng ta có thể tổ chức cuộc đua ngựa như với nam giới. Chúng ta chỉ cần cơ hội mà thôi.’”
Cô hướng sự chú ý vào Noemi, lúc này đang rót trà. “Một trăm đô la đưa họ vào cuộc đua. Con biết là đám người tán thành mở rộng quyền bầu cử này sẽ chống đối nếu ta không để họ được gắn tên lên ngựa rồi đấy. Làm gì bây giờ?”
“Bảo họ rằng đã có người trả cao hơn.” Caroline hào hứng thoa kem lên má và bàn tay.
“Họ sẽ phát hiện ra. Người ta sẽ nói.”
Noemi mời bà Payne một đĩa bánh quy gừng. “Theo tôi thấy, bà sẽ chẳng bao giờ sai đường khi trung thực, thưa bà.”
Khuôn mặt bóng nhẵn của Caroline nứt ra. “Cái gì ám ảnh cô đến mức cho rằng chúng tôi quan tâm đến ý kiến của cô thế?”
Noemi cúi thấp đầu, khuôn mặt bà Payne trầm xuống. “Chúng ta luôn trân trọng ý kiến của gia nhân trong nhà.”
Ánh mắt trừng trợn của Caroline bắn về phía tôi, như thể tôi chính là nguyên nhân rắc rối.
“Trung thực là cách giải quyết tốt nhất, đặc biệt khi mọi con mắt đều ngó tới cuộc đua này,” bà Payne tiếp tục. “Có điều, nếu tôi cho hội tán thành quyền bầu cử kia một con ngựa, Atlanta Belles sẽ kích động. Người ủng hộ sẽ tăng cao.” Cầm lá thư, bà diễn tả cảnh xòe quạt rồi che mặt, theo cung cách các quý bà vẫn làm khi ngồi lê đôi mách.
Tiền lời từ cuộc đua được dành cho Hiệp hội vì Sự Phát triển của Phụ nữ, để hội hỗ trợ trẻ em mồ côi và quả phụ. Nhưng Atlanta Belles muốn phô trương ưu thế nữ giới chứ không phải liên kết với những kẻ tán thành mở rộng quyền bầu cử ồn ào, dù rằng họ hoạt động hướng về cùng một mục đích. Người ta ủng hộ tuyệt đối việc đối xử với phụ nữ bằng lòng khoan dung, nhưng lại tiêu diệt ý tưởng rằng phụ nữ nên có khả năng tự cứu mình. Một con sư tử nữa gầm gừ trên mặt Quý cô Ngọt ngào.
Tôi khịt mũi hơi quá to, và làm rớt ống chỉ tôi đang cuộn lại.
Caroline giơ tay bịt tai rồi đột ngột nghiêng người ra lối đi. “Gì đấy nhỉ? Tôi nghĩ còn một ý kiến tự nguyện nữa đang gõ cửa dưới kia kìa.”
Bà Payne mím môi thành nụ cười thoáng qua. “Jo?”
“Tôi xin lỗi, thưa bà. Tôi vừa chợt nhớ tới lần quý bà Anh Quốc đặt hai cây bài Tây lên chiếc mũ Blackjack, thế là Liên đoàn Phòng chống Bài bạc đe dọa sẽ tẩy chay bà ta. Nhưng đó là chiếc mũ bán chạy nhất mùa ấy. Tranh cãi thúc đẩy buôn bán, hãy nghĩ tới toàn bộ những phụ nữ khốn khổ sẽ được hưởng lợi.”
Noemi, vẫn đứng im lặng bên ghế bà Payne, thận trọng gật đầu. “Đó là lý do mọi người trả nhiều tiền để xem Tantrum, con nhện ăn trẻ nít, ở bảo tàng Du lịch Barnum. Nếu chỉ là con nhện, họ đã ngó lên trần nhà.”
Tôi cười phá lên, và tôi thề rằng bà Payne cũng thế. Bà cầm lá thư quạt quạt. “Bản thân ta thì hiếu kỳ về tiên cá Fiji, nửa khỉ nửa cá, dù đương nhiên, đó chỉ là chuyện vớ vẩn. Động vật không thể lai tạo như thế.”
Caroline ầm ĩ đứng dậy, chắc có hẳn một con Tantrum ăn thịt trẻ em cho riêng mình. “Khá giống con người,” cô ta nhạo báng, rồi nhanh chóng rời đi.
•Xe điện chuyến chiều tối chậm chạp trờ đến. Một nhóm các quý cô đạp xe lướt qua chúng tôi. Chắc là tôi tưởng tượng, nhưng số lượng xe đạp an toàn dường như đang tăng lên. Tôi mỉm cười, nhớ lại bức tranh tài tình vẽ một phụ nữ đạp xe vượt qua tàu hỏa mà Nathan họa cho mục báo của Quý cô Ngọt ngào. Tôi nhét mẩu báo cắt ra kẹp vào mục chữ B trong từ điển.
“Ta rất vui khi thấy con cười,” Già Gin lên tiếng, trưng ra vẻ mặt tò mò thường thấy ở ông khi tôi tung ra một quân cờ ngoài dự kiến lúc đánh cờ tướng. “Con có gì đó khang khác.”
“Ôi? Hẳn là vì chuyến cưỡi ngựa. Khoai Lang như mọc cánh ở chân.” Thật kỳ lạ khi Đồng cỏ Sáu Bước vẫn nguyên như cũ sau buổi chiều chúng tôi chạy đến kiệt sức ở đó.
May mắn thay, công việc ở nhà máy của Merritt đã ngăn anh ta dẫn xác đến.
“Có vẻ thế.”
Sau bữa no say hôm nay, tôi đã để nàng ngựa cái chở mình chạy về hướng Bắc, tới nơi đường ray xe điện uốn mình theo hướng công viên Piedmont, địa điểm tổ chức cuộc đua sắp tới. Với cái mũi hếch cao và đôi tai vểnh lên, cứ như thể cái nòi thuần chủng trong cô nàng bị thứ mồ hôi đang túa ra của đám bà con họ hàng trong thánh đường hình bầu dục đó hấp dẫn. Nếu tôi không kéo cao dây cương, cô nàng có lẽ đã lướt qua các cột đá và vượt khỏi khán đài.
“Thế còn cô Caroline, chuyến cưỡi ngựa của cô ấy thế nào?” Già Gin bỗng thốt lên khi ông thấy một con chim giẻ cùi đang bắt nạt một con chim sẻ ngô.
Nhưng sao ông lại hỏi tôi riêng về Caroline, như thể câu trả lời đầu tiên của tôi không tính đến cô ta vậy? ông chắc chắn không biết được việc chúng tôi tách nhau ra, trừ phi đi theo chúng tôi; nhưng ông không thể đi theo mà tôi không nhận ra được. Càng chậm chạp trì hoãn trả lời, tôi càng tự trói chặt mình, “ổn ạ, con thấy thế.” Trước khi ông kịp quăng thêm một sợi thừng về phía tôi, tôi đã rút lọ thuốc Pendergrass ra khỏi túi vải dệt hoa văn. “Thứ này cho cha. Robby nói bên họ không thể bày lên giá. Hướng dẫn sử dụng bảo uống trong vòng ba ngày - cha thấy họ đánh dấu mấy dòng đó rồi đấy - khi uống hết, cha sẽ thấy ‘khỏe như chiến mã.” Tôi quyết định không kể với ông về Billy Riggs, vì ông sẽ lo lắng, thậm chí có khi còn thấy phải tự mình lo toàn bộ việc mua sắm cũng nên.
Ông lướt nhanh mục thành phần.
“Giá năm mươi xu, nhưng có bảo đảm hoàn tiền nếu không hiệu quả, tức là chúng ta chẳng có gì để mất nhưng thu hoạch được đủ thứ.”
Ông hít một hơi dài, nhưng khi thấy tôi khoanh tay, vẻ phản đối của ông trôi tuột đi. Thở dài, ông mở nắp chai rồi uống một ngụm đầy. “Khỏe như chiến mã, hử?” ông thoáng cười. “Nhớ cho ta biết nếu con thấy có cái đuôi mọc ra nhé.”
Xe điện trờ tới, Maud Gray tập tễnh bước lên, vẫn đeo chiếc tạp dề sọc trắng pha lam của công nhân vắt sữa. Chiếc mũ vải của bà xô lệch, còn mái tóc rối trên làn da sẫm màu phồng lên như lông tơ bồ công anh.
Già Gin gật đầu với bà. “Chào buổi tối, bà Gray.”
“Không nghĩ là tôi đã xong việc. Có thứ gì đó khiến lũ bò hoảng sợ, nên chúng không chịu im đến tận trưa.”
Sully dừng lại trước điểm xuống của chúng tôi, kèm một tiếng chuông keng đơn độc. Âm thanh ấy nghe thật xui xẻo, khác hoàn toàn tiếng leng keng, leng keng mà đám trẻ con vươn bàn tay hào hứng tạo nên bằng cách rút quả lắc sau mỗi tiếng chuông. Tối nay, mọi người ngồi có vẻ cứng ngắc trên ghế. Không ai nói chuyện, kể cả bà Washington hoạt ngôn.
Già Gin trượt vào hàng giữa, có đủ chỗ cho cả hai chúng tôi; trong khi bà Gray tiến lên hàng đầu như thường lệ, để sưởi ấm bộ xương già cỗi bên bếp than.
“Ở đây không đủ chỗ cho bà đâu,” một người làm vườn tính khí gắt gỏng mà tôi không ưa lên tiếng, với khuôn mặt luôn cháy nắng vì chiếc mũ quá nhỏ. Loại người làm vườn nào lại đội mũ vành rộng có một inch? Hắn ta nhích thân người lêu nghêu, bịt chặt chỗ trống bên cạnh. “Tôi đề nghị bà lùi cẳng ra sau.”
Một trái bóng tức giận tụ lại trong ngực tôi. Già Gin bên cạnh cũng cứng ngắc.
“Bà ấy luôn ngồi đấy,” có người nói, nhưng thật khó xác định được là ai.
“Hử.” Âm giọng du dương thường thấy ở Già Gin thốt ra cụt ngủn và thất vọng. Đám người ở hàng trước bắt đầu trừng Maud, bà vẫn đang giơ ngón tay gầy guộc kéo kéo khăn choàng.
Thứ gì đó lạnh giá tràn đầy huyết mạch tôi, chạy tới tận đầu ngón chân lạnh lẽo. Tôi chợt nhận ra tất cả những khuôn mặt ở hàng trước đều là người da trắng. Một đứa trẻ phía sau thút thít, còn mẹ nó siết chặt nó bên mình.
Maud chúi mũi xuống giày. “Tay tôi cứng quá. Tôi chỉ muốn sưởi ấm tay thôi.” Giọng nói khàn khàn của bà mất hẳn sắc thái.
Gã làm vườn dựng dựng cổ áo choàng. “Chà, từ nay về sau sưởi ở đằng sau nhé.”
“Ngồi xuống đi,” Sully ngoái lại qua bờ vai xương xẩu. “Tôi còn phải đảm bảo lịch trình.”
“Đến ngồi cạnh tôi này, Maud,” một hầu gái trẻ ở hàng đằng sau chúng tôi nói.
Maud dõi về phía bếp lò một cái nhìn tha thiết. Sau đó, với một tiếng thở dài bóp nát từng đường kẻ trên chiếc tạp dề, bà luồn tới bên cạnh cô hầu gái.
Xe điện chở chúng tôi chìm trong sự im lặng bất thường. Tôi ngồi cứng ngắc như cái chai, hòa mình vào từng tiếng thì thầm nghèn nghẹt, từng ánh mắt đay nghiến. Atlanta luôn có luật lệ của nó, nhưng tối nay, ai đó đã đặt một chân lên lưng nó rồi giật mạnh những dây chằng cho chặt hơn. Tôi muốn nói chuyện với Già Gin, nhưng ông trông thật bận rộn với dòng suy tưởng của chính mình, đôi đồng tử của ông cứ dõi theo hàng rào trĩu nặng hoa hồng Cherokee phủ tuyết.
Khi chỉ còn một trạm nữa là đến, Già Gin huých khuỷu tay vào tôi rồi chỉa chỉa mũi về trước, nơi một người đàn ông vừa mới mở tờ Constitution ra. Dòng tiêu đề viết: BỎ PHIẾU THÀNH CÔNG: CHÍNH SÁCH PHÂN BIỆT TRÊN XE ĐIỆN ĐƯỢC THÔNG QUA.