Mười chín -
Già Gin phải ở lại dinh thự Payne mấy tối nữa, vì nhiều việc. Mặc dù ông vẫn duy trì công việc liên quan đến cuộc đua ngựa, nhưng tôi không thể không để bụng. Mọi chuyện giữa chúng tôi không còn như trước kể từ lần tranh cãi ngắn ngủi về lá thư. Có lẽ, người cha danh nghĩa của tôi mong mỏi sớm gả tôi đi, thế thì sao phải mất công cố xoa dịu tình hình giữa chúng tôi chứ? Tôi co gối sát lại trên hàng ghế giữa xe điện, quá mệt đến nỗi không bước nổi và cảm thấy sự yếu đuối của bản thân thật đớn hèn. Tối nay, mùi hôi từ nước cống và từ cơ thể những người lao động quá sức như càng thêm hôi thối, bị khóa chặt trong lớp mây nâu sậm trôi lập lờ như thể lớp cặn nổi trên nồi xương luộc.
Về tới nhà, tôi tắm rửa sạch sẽ bằng nước lúa mạch. Đã là thứ Tư, Nathan có lẽ đang tự hỏi liệu có phải mình đuổi Quý cô Ngọt ngào đi mất rồi hay không.
Qua mảnh gương mà Già Gin dùng để cạo râu, tôi nghiền ngẫm nửa dưới mặt mình, với đôi môi ngọc trai và chiếc cằm tròn. Liệu có thể khẳng định ai đó là người Trung Quốc căn cứ vào vài chi tiết nhỏ xíu không? Trời khi ấy rất tối. Xem nào, Quý cô Ngọt ngào không phải kiểu dễ bị hăm dọa. Cô ấy là nốt mụn cũ cứ trồi lên mãi, mỗi lần ngứa ngáy hơn và nhức nhối gấp đôi.
Tôi hếch cằm, co nắm tay chống nạnh. Khuôn mặt trong gương mất đi vẻ tổn thương, mặc dù nỗi đau đớn sau chuyện với Già Gin vẫn âm ỉ bên trong.
Dẫu tôi muốn viết về quy định mới trên xe điện, nhưng chủ đề này còn gây tranh cãi hơn cả “Thói quen”.
Chỉ còn lại hai tờ giấy trong ngăn kéo của Già Gin. Tôi nên mua thêm khi ghé tiệm Buxbaum lần đó. Tôi ngó vào ngăn kéo đựng vải, và trước nỗi choáng váng của tôi, những mảnh lụa đã được nối liền và biến thành một chiếc áo vest kèm túi ngực. Tay áo vẫn chưa xong, mặc dù Già Gin đã gần xếp xong cổ áo. Già Gin thực hiện tất cả rất chuẩn xác. Đẩy con gái của mình rời đi sao có thể làm nên khác biệt chứ?
Tôi cất nó đi, nhưng tay tôi chạm phải một hộp nhỏ, món đồ thứ hai thuộc về người vợ của Già Gin. Tôi mở nắp, mùi hương tuyết tùng ngòn ngọt xộc vào mũi tôi. Miếng đệm lụa vẫn còn nguyên hình lọ thuốc bột từng nằm đó. Chiếc lọ đã mất, chỉ còn lại nắp, một hạt màu ngọc bích có gắn thìa để xúc bột thuốc. Tôi từng xin chiếc hộp để đựng ruy băng, nhưng Già Gin lắc đầu. “Mai rùa, một ngày nào đó, có thể đựng xúp, nhưng không phải trước khi con rùa chuyển đi.”
Trong phòng tôi, một con nhện đơn độc dệt tấm mạng chỗ góc tường với trần nhà. Tôi quấn chăn quanh lòng mình, dõi mắt nhìn con nhện nối hai sợi tơ. Nó không cần một người giúp. Một mình nó sẽ làm tốt.
Nét mặt cáu kỉnh của Caroline hiện ra trong tâm trí tôi. Với sự giàu sang ấy, mọi cánh cửa sẽ mở ra cho cô ta. Nhưng biết đâu, thứ cô ta muốn không phải những cánh cửa mở ra, mà là những bức tường đóng lại. Khi người ta sinh trưởng giữa những bức tường, thật khó có thể hình dung về thế giới ngoài kia. Ai mà biết Caroline - hay bất cứ ai trong chúng tôi - có thể đạt được gì mà không vướng phải áp lực hôn nhân dai dẳng? Thiếu đi bức tường, chúng tôi có lẽ sẽ giống như con nhện kia, có thể đi bất cứ đâu nó muốn.
VẤN ĐỀ NỔI CỘM:
KHÔNG KẾT HÔN CÓ PHẢI RẤT SAI LẦM?
Theo tôi, trong lúc vội vàng lao tới bàn thờ Chúa, rất ít người kết hôn dành thời gian suy nghĩ kỹ về việc tại sao mình làm thế trước khi quá muộn. Để rồi sau đó, họ mắc kẹt với nỗi thất vọng cả đời, chưa kể đến công việc giặt ủi tăng theo cấp số mũ. Tất cả chúng ta đều được dạy dỗ tin vào lý do phụ nữ phải kết hôn: Một ông chồng sẽ chăm sóc cô ấy, cứu vớt danh tiếng và sự kính ngưỡng cho cô; sinh con đẻ cái là trách nhiệm và đặc quyền thiêng liêng của phụ nữ; nếu không kết hôn, xã hội sẽ trở nên man rợ.
Thế nhưng, chẳng mấy ai nghĩ tới lợi ích của việc duy trì trạng thái độc thân, hoặc chí ít là trì hoãn hôn nhân. Trong khi một số phụ nữ không chồng chỉ vì cuộc đời không phát cho họ tấm thẻ hôn nhân, tôi thấy rằng rất nhiều phụ nữ lựa chọn độc thân, dù không quá rõ ràng. Vấn đề không phải là độc thân và đáng thương, mà là độc thân và toại nguyện. Chúng ta cứ ậm ừ ở vế đầu và quy vế sau là “ngoài tầm hiểu biết của cô ấy”.
Đôi khi, khách hàng của quý bà Anh Quốc sẽ bảo bà rằng, “Một góa phụ tử tế như bà xứng đáng tái hôn”; lời này bà sẽ luôn ngần ngừ đáp, “Biết đâu, tương lai, tôi sẽ có may mắn ấy”, rồi quay sang tôi thì thầm, “Tôi trông có giống như đáng bị ‘ăn hành’ không?”. Còn có cả những phụ nữ, như quý cô Culpepper, chưa bao giờ tỏ vẻ quan tâm tới đàn ông.
Vậy lợi ích của việc duy trì trạng thái độc thân là gì?
Phụ nữ độc thân không phải mạo hiểm bị trói buộc cả đời với một kẻ nhàm chán, hoặc tệ hơn, tự hỏi liệu mình có phải kẻ nhàm chán hay không.
Phụ nữ độc thân được tự do theo đuổi bất cứ hoạt động nào họ hứng thú, và cần mẫn lao động mà không phải chia sẻ tài sản của mình.
Phụ nữ độc thân mạnh mẽ hơn nhiều so với phụ nữ đã kết hôn, vì chỉ phải chăm lo cho sức khỏe của chính họ. Hơn nữa, vì không có ông chồng “bảo vệ” mình, cô ấy học được cách tự bước đi với sống lưng bằng thép và tâm trí tự tin soi sáng những cung đường tăm tối.
Những ngón tay vô hình kéo vệt nến vàng lên trần nhà, nơi con nhện đã dệt xong tấm mạng.
Tất cả chúng ta đều tựa như ngọn nến, dù độc thân hay đã kết hôn với người khác, đều không ảnh hưởng tới việc chúng ta có thể cháy sáng đến đâu.
Trân trọng,
Quý cô Ngọt ngào
“Quý cô Ngọt ngào?” Lần này, chỉ có một tay áo len màu nâu sồi của Nathan được đẩy lên, để lộ ra vết mực trông như dấu móng vuốt. Lò sưởi vẽ nên một vầng hào quang quanh mái tóc anh. “Cô có muốn vào trong không, hay chúng ta vẫn là người lạ?”
Ngọn lửa rực cháy trong lò sưởi nhà họ vẫy gọi tôi tiến tới, nhưng tôi vẫn giữ nguyên vị trí nằm giữa bậc thang và ngưỡng cửa.
“Vẫn là người lạ,” tôi lạnh lùng nói, cố ép trái tim dịu xuống. Con Bear không thấy đâu. Tôi nhanh tay đưa cho Nathan bài viết rồi lùi lại. “Làm ơn thứ lỗi. Mẹ anh nghĩ gì về bài ‘Thói quen’?”
“Bà ấy đồng ý rằng bài rất hay. Nhưng tôi rất tiếc. Chúng tôi chỉ là tờ báo trung bình. Bà sợ rằng nếu in nội dung nào quá, ừm, cấp tiến, người ta sẽ coi chúng tôi là đầu cơ bất chính. Chúng tôi sẽ mất việc.”
“Tôi hiểu.” Tôi che giấu nỗi thất vọng của mình trong thái độ lạnh nhạt và hiểu biết. “Làm ơn nói với bà ấy là không phải lo lắng. Tôi là một người chuyên nghiệp dạn dày, không phải cô gái thơ ngây sẽ vùi mặt vào khăn tay khóc vì lời từ chối vu vơ nhất. Nếu một bài không hợp, tôi sẽ chuyển sang bài khác.” Tôi phủi bụi trên đôi tay đeo găng hai lần thật nhanh.
“Rất vui khi nghe điều này.”
“Có thêm người đăng ký mới không?”
“Có. Chín mươi bảy!”
Tôi há hốc miệng rồi vỗ tay. “Chín mươi bảy! Thật tuyệt!”
“Tất cả nhờ có cô.” Dang rộng đôi cánh tay, anh cúi đầu thật thấp trước tôi.
Tôi nghe thấy mình cười khúc khích nên lập tức dừng lại. “E hèm. Nào, tôi không có cả buổi tối đâu. Bài viết này được không?”
Nathan, vốn đã bắt đầu đưa một chân tới lui thành điệu nhảy dân gian Gavotte nhịp nhàng, đột ngột đứng thẳng lên. “Ồ, ừm, để tôi xem.” Khi đọc xong, một nụ cười thoáng qua trên mặt anh. “Rất được. Chắc chắn sẽ đưa áp lực của nam giới vào tầm ngắm.”
Tôi không nên nán lại, nhưng khi cánh cửa sổ đã ngỏ, gió sẽ luôn ghé vào. “Đó là áp lực nào vậy, thưa ngài Bell?” Tôi ôm lấy tấm áo khoác không nhuộm vào sát người, kinh ngạc đến không di chuyển nổi trước niềm tin chắc chắn rằng tôi sắp sửa biết được điều gì đó rất thú vị về Nathan, một điều mà tôi sẽ không bao giờ nghe trộm được.
“Chà, ừm, áp lực chu cấp cho một gia đình.”
Ít nhất thì, đây là mối lo cao thượng hơn hẳn những gì Merritt Payne bày tỏ. “Cha mẹ anh đã trao cho anh một nghề nghiệp cao quý.” Một nghề nghiệp mà Lizzie Crump chắc chắn sẽ rất hoan nghênh.
“Cao quý, phải.” Anh nghiêng đầu sang bên, một khớp xương kêu đánh rắc.“Nhưng đời một chủ tòa báo đồng nghĩa với thức khuya. Muội than không dứt. Lao động cực kỳ vất vả…” Ánh mắt anh lướt về phía xưởng in. Tôi không thể ngừng băn khoăn anh có đang nghĩ về mẹ mình không.
Tôi chỉnh lại mũ, lúc này đã tuột xuống rất thấp trên trán tôi như thể nó là một cái bịt mắt. “Thức khuya. Muội than không dứt. Nghe thật mệt mỏi. Nếu điều như thế khiến anh lo ngại, anh luôn có thể chuẩn bị một bản khước từ trách nhiệm, hệt như dân lai giống ngựa thường làm.”
Mắt anh cong cong. “Điều đó chắc chắn sẽ mang lại ý nghĩa mới cho từ phối giống ngựa cái.*”
Ở đây tác giả chơi chữ giữa married (kết hôn) và mare-ried (phối giống cho ngựa cái).
“Đúng vậy. ‘Dây cương đây.’”
Anh thu cằm, che giấu nụ cười rạng rỡ, cũng như tôi đang giấu giếm nụ cười dưới tấm khăn quàng. Nhưng tôi phải giũ mình khỏi tấm mạng dính chặt đang bủa vây hai chúng tôi. “Ngài Bell này, hình như tôi dùng hết đồ văn phòng phẩm rồi.”
“Tôi hiểu rồi. Giấy chính là thứ chúng tôi có thừa. Nhà máy Payne cung cấp cho chúng tôi với chiết khấu rất tốt. Đó là một trong nhiều lý do khiến chúng tôi có đủ khả năng duy trì hoạt động kinh doanh.”
“Xưởng Payne?”
“Cha tôi và ông Payne cùng học ở Yale với nhau.”
“Ồ.” Tôi không chắc điều gì khiến tôi kinh ngạc hơn, rằng ông Bell biết ông Payne hay chiều ngược lại. Anh biến mất trong chốc lát, rồi khi quay lại, anh chuyển cho tôi một gói giấy mà trọng lượng ước chừng mười lăm ram với một trăm tờ, kèm thêm hộp phong bì. “Của cô đây. Đủ để viết rất nhiều thư và có lẽ là một ít hồi ký khi cô làm những việc khác nữa.”
“Đây có phải lời nhận xét về tuổi tác của tôi không?” Tôi nạt.
“Không, chỉ về vốn sống của cô, mà vốn sống này chắc chắn phải rất rộng lớn.” Anh cúi người, như thể muốn thả một ánh mắt thoáng qua phía dưới mũ tôi.
Tôi vội thoái lui, tự gây cho mình một cú vẹo cổ. “Đương nhiên rồi. Thế nhé, chúc buổi tối tốt lành.”
“Trước khi cô rời đi, tôi đã và đang suy nghĩ đôi điều. Cô thấy đấy, tôi đã quy kết hành vi thô lỗ của Bear là bước thụt lùi trong huấn luyện. Nhưng nó vẫn kích động mỗi khi gặp được người mà nó yêu thích. Nó sẽ bắt đầu lùa quanh người đó, như thể muốn bảo vệ họ.”
Một giọt mồ hôi lạnh khiến tôi muốn gỡ áo ra để giũ nó đi. Nhưng tôi không hề nhúc nhích.
“Có khi nào chúng ta… biết nhau không?” Lời nói phóng ra như mũi tên đang tìm kiếm mục tiêu.
Phải mất một thoáng tôi mới lấy lại được trí lực. “Có một số người, khi anh gặp họ, anh cảm thấy như thể cả đời anh đã quen biết họ. Rồi cũng có những người, dù sống ngay dưới mũi anh cả đời, nhưng anh vẫn chẳng hề quen biết họ. Có lẽ, đối với loài chó cũng thế. Tôi xin chúc anh ngủ ngon.”
Tôi rời đi để anh tự mình lý giải, và suýt vấp. Tôi không thể không cảm thấy rằng, bất chấp tầng tầng lớp lớp, anh, bằng cách nào đó, đã nhìn thấu tôi.