← Quay lại trang sách

Hai mươi -

Muối và Tiêu rảo bước qua cửa chính dinh thự Payne tựa như bong bóng xà phòng được gió cuốn đi, khuôn mặt họ sáng bừng.

Muối trông đặc biệt quyến rũ trong bộ váy màu hồng dưa hấu, nụ cười lộng lẫy của cô tràn ngập vẻ xã giao. Cô nghiêng sang bên này rồi bên kia khi tôi giúp cô cởi áo choàng. Có một nguồn năng lượng hạnh phúc ngây ngô nào đó trong cô khiến cả hương nước hoa Eau de Lilac cũa cô cũng nhảy nhót quanh mũi tôi. “Đoán xem chúng tôi tới đây thế nào?” Muối hỏi Caroline, người đang kiêu ngạo bước xuống cầu thang với tốc độ của một vương giả.

“Adam và Eve có nhiều thời gian tự tại ư?” Caroline khô khốc đáp.

“Không. Xe đạp!” Muối vỗ hai bàn tay đeo găng. “Quý cô Ngọt ngào gọi đó là ‘cỗ máy tự do’, và chúng rất vui.”

Cơn hắt hơi dâng lên đầu mũi tôi rít lên khi ngừng bặt, hệt như toàn thân tôi. Đây không phải tưởng tượng. Ngày càng nhiều phụ nữ dùng xe đạp hơn.

Muối lướt bàn tay dọc xuống tay áo hẹp. “Chúng tôi ‘rèn luyện chân tay’.”

Tôi thề rằng Caroline đang chuyển sắc xanh lét tương xứng với chiếc váy màu rêu của Tiêu. Cô ta nặng nề bước vào phòng khách mà không thèm chờ đợi hai khách của mình.

Tiêu cởi áo choàng rồi đưa cho tôi. “Cảm ơn cô, Jo. Nhớ chiếc mũ này không? Cô làm cho tôi vào mùa xuân năm ngoái, đến giờ vẫn là chiếc tôi yêu thích.”

“Đương nhiên ạ, thưa cô. Tôi rất vui khi cô vẫn thích nó.” Màu mũ làm mắt cô ngời lên, chiếc lông gà lôi vẫn rất chặt và bóng bẩy.

Trong phòng khách, các quý cô ngồi quanh bàn chơi bài, Noemi đẩy mâm ra.

Muối gỡ găng tay đạp xe bằng vài cái giật ngón tay duyên dáng, rồi nhét vào chiếc túi xà tích thời trang đeo bên hông. “Chúng tôi chỉ mất có hai ngày học đạp xe thôi. Cô nên chứng kiến vẻ mặt của đám con trai khi thấy chúng tôi.”

“Chỉ có đúng một chàng trai quan trọng thôi,” Tiêu cự lại. “Ngài Q đã chấp nhận lời mời tới cuộc đua ngựa của Melly-Lee rồi.”

Caroline chuyển từ xanh rêu sang cà tím bóng lưỡng. Tôi rót nước chanh lặng lẽ hết sức có thể, chắc chắn tôi nghe thấy tiếng lên cò súng đâu đây.

“Ai đó chia bài trong khi tôi vẫn còn tinh thần đi,” Caroline nạt nộ.

Tiêu với tay lấy bộ bài, trong khi Muối tự lấy cho mình một phần bánh mì kẹp salad trứng từ mâm của Noemi. “Ôi, Noemi, chị tuyệt lắm. Tôi đã ước hôm nay chị làm món này suốt.” Cô đưa miếng bánh mì kẹp vào miệng, nhưng cánh tay đụng phải ly nước. Tiếng va chạm vỡ nát và ướt át khiến mọi người cứng đờ.

“Ôi! Ôi, tôi xin lỗi, tôi vụng về quá.” Chộp lấy khăn ăn, Muối chấm chấm chỗ nước chanh bắn lên váy.

Caroline rên lên, còn Tiêu lùi xa khỏi bàn. Noemi chạy xuống bếp.

“Cô ổn cả chứ, cô Saltworth?” Tôi áp khăn rửa bát xuống chỗ bị đổ rồi dồn mảnh thủy tinh vỡ thành một đống. Noemi quay lại với cây chổi, hót rác và khăn sạch.

“Ổn,” Muối run run nói. “Tôi xin lỗi, tôi nghĩ mình hơi kích động. Caroline, tôi có thể mượn váy của cô không?”

Caroline búng quân bài lên mặt bàn. “Jo sẽ chỉ phòng của tôi cho cô.”

“Xin mời theo tôi, thưa cô.”

Trong phòng Caroline, tôi mở tủ quần áo, mùi từ những túi bột thơm của cô ta bắt đầu chiến đấu với hương nước hoa tử đinh hương của Muối. Muối chọn lấy một chiếc váy dài đơn giản có nơ ở cổ tay. Tôi giúp cô thay váy. Cô gỡ túi xà tích khỏi chiếc váy ướt rồi đưa chiếc váy cho tôi. “Cô có thể giúp tôi giũ sạch váy này không?”

“Đương nhiên rồi, thưa cô.”

“Caroline thật may mắn khi có cô.” Cô liếc ra phía sau, rồi cúi gần lại. “Nếu cô lại thất nghiệp, tôi hy vọng cô sẽ báo cho tôi biết.” Cô nháy mắt.

Thật thú vị làm sao! Tôi bị cám dỗ muốn tiếp nhận lời đề nghị của cô ngay lập tức, nhưng cố kìm lại. Mặc dù Muối luôn đối xử tử tế với tôi, nhưng nhiều khi, con hổ nổi tiếng ở núi này lại vượt mặt con hổ vô danh núi bên cạnh. Chí ít là đến lúc này. “Cảm ơn cô, thưa cô, tôi sẽ báo.”

Trong suốt thời gian ghé thăm còn lại của Muối và Tiêu, Caroline khổ sở kìm nén lưỡi của mình, lúc cẩu thả lên tiếng, lúc cẩn thận tìm lời. Đến lúc cô ta chải chuốt cho chuyến cưỡi ngựa buổi chiều, cả bầy sư tử đã rầm rập lao vào dạ dày cô ta. “Mang bánh mì kẹp còn lại lên đây ngay.”

“Vâng, thưa cô.”

Khi tôi trở lại phòng cô ta, bà Payne và Caroline đang cãi nhau. Caroline nhảy dựng khỏi bàn trang điểm, nơi cô ta đang thoa kem dưỡng da, tự lấy cho mình phần bánh mì kẹp salad trứng, vừa gầm gừ vừa nhai. “Con đã hứa với Annie là con sẽ đến thăm. Mẹ cô ấy không khỏe.”

“Thế thì có lẽ Annie nên ở bên mẹ cô ấy chứ không phải đón tiếp con.”

“Mẹ dạy con là một quý cô chỉ được phép lỡ hẹn khi cô ta đang trong cảnh nguy hiểm đến tính mạng hoặc thân thể.” Từng cử động nhai của Caroline chậm lại, miệng cô ta chóp chép như thể đang nếm thứ bên trong nó, mặc dù cô ta hẳn đã ăn salad trứng của Noemi cả ngàn lần.

Bà Payne vẫn ngồi im, có lẽ đang muốn đặt Caroline vào cảnh nguy hiểm đến tính mạng hoặc thân thể. Tôi chợt nhớ đến lần tôi theo dõi điện thoại gia đình, chắc chắn rằng nó sắp rung. ít phút sau, nó rung thật. Ái chà, đứng chắn một tiếng chuông hay không phải việc của tôi. Tôi nắm lấy giỏ đựng đồ sửa sang của Caroline và chuẩn bị rời đi.

“Sao cái bánh kẹp này lại có vị… tiêu?” Bất ngờ, Caroline hắt xì vào tay áo, ba lần.

“Trời ơi.” Bà Payne ngửi phần bánh còn lại. Bà cẩn thận nếm một miếng. “Ta không thấy vị tiêu.”

Khi Caroline ló ra khỏi tay áo, mặt cô ta lẩn mẩn đỏ. “Con thấy rất nóng!” Cô ta nhảy dựng lên rồi chộp lấy một cây quạt trên bàn trang điểm, quạt dữ dội đến mức tôi cũng cảm nhận được luồng gió từ bên kia căn phòng. Bà Payne mở cửa sổ.

“Tôi lấy nước lạnh nhé?” Tôi hỏi.

“Đá! Đá!” Caroline hổn hển.

Tôi bưng mâm của Caroline xuống tầng rồi, ngay khi ở trong bếp, tự nếm thử một phần bánh mì kẹp. Tôi cũng không thấy vị tiêu. Nhưng mắt tôi bỗng lướt tới hộp tiêu trắng Noemi thường dùng làm thuốc giải rượu cho Merritt, ngay bên cạnh lọ bơ. Tiêu là bột. Nó giải quyết được rất nhiều vấn đề mà bạn không hề nghĩ tới.

Lấy bát và cây chọc đá, tôi đi xuống hầm chứa, nằm ngay bên ngoài cửa nhà bếp. Cảm giác không thoải mái bắt đầu châm chích da tôi. Cách vài trăm foot về phía chuồng ngựa, chiếc mũ rơm rộng của Noemi đang loay hoay giữa đám rau cỏ. Trông thấy tôi, chị vẫy củ cà rốt chào mừng. Tôi nặn ra một nụ cười và vẫy lại.

Ánh nắng dội vào căn phòng khi tôi nâng cánh cửa hầm chứa. Mùi cải củ Turnip khuấy đảo dạ dày tôi. Trong một ngày nóng không chịu nổi, Noemi đã cùng Caroline và tôi xuống đây, một trong vài lần hiếm hoi mẹ Noemi cho phép chị chơi cùng chúng tôi. Caroline đã thách tôi ăn cải củ Turnip sống. Noemi bảo tôi đừng làm, nhưng tôi, mới năm tuổi, không chịu nghe. Thứ mùi vị ấy khiến tôi vĩnh viễn chán ghét cải củ Turnip; nhưng quan trọng hơn, nó dạy tôi rằng, có thể tin tưởng Noemi, còn Caroline thì không.

Tôi mở khối băng sông Hudson ra rồi bào một ít vào bát.

Nước trong bình sóng sánh khi tôi mang nó và bát đá lên ba tầng cầu thang, băng qua chỗ bà Payne đang gọi điện thoại trên tầng hai.

Etta Rae trông lên tôi từ phía bàn ăn sáng, nơi bà đang ngồi quạt cả hai chiếc quạt lông công cho Caroline. “Lửa ở bên này.”

“Sao cô lâu thế?” Mặt Caroline đỏ ửng và sưng phồng, như thể cô ta vừa dúi vào một tổ ong. “Ôi, rát bỏng! Làm cho nó chấm dứt ngay đi!” Cô ta lấy hai tay quạt quạt mặt, đôi tay cũng đỏ rộp lên.

Tôi đặt bát lên bàn rồi rót nước vào. Etta Rae đang định ngâm khăn lau bát vào nước thì Caroline đã ngâm cả mặt vào.

Nước tràn ra tứ phía. Etta Rae năng nổ dùng khăn lau. “Bình tĩnh, cô Caroline.”

Caroline ngẩng lên, nước chảy dọc hai má cô ta, biến bộ đồ cưỡi ngựa bằng lụa màu xanh lam thành đen sẫm.

Etta Rae thầm thì an ủi. “Bác sĩ sẽ mau tới thôi, ông ta có thuốc mỡ hoặc vài thứ tương tự. Cô sẽ ổn thôi.”

“Tôi chắc chắn sẽ không ổn! Con da đen ấy đã hủy hoại khuôn mặt tôi. Nó đã hủy hoại tôi!”

“Chỉ tạm thời thôi mà. Như khi cô dính phải thường xuân độc ấy thôi. Jo, đi lấy thêm đá.”

Khuôn mặt tươi cười của Noemi hiện lên trong đầu tôi, hàm răng tôi nghiến chặt. Tôi nắm lấy lan can khi vội vã chạy xuống tầng, đột nhiên cảm thấy bước chân lảo đảo. Sẽ phải cần nhiều đá hơn mới xoa dịu được cơn thịnh nộ của Caroline.