Hai mươi mốt -
Mến gửi Quý cô Ngọt ngào,
Tôi thỉnh thoảng lại bị cộm chân; bạn tôi khuyên hãy muối một quả cà chua rồi quấn quanh chỗ cộm, sau một ngày nó sẽ vỡ ra; nhưng tôi đang băn khoăn không biết có thật không.
Rất biết ơn,
Cộm Chân
Cộm Chân thân mến,
Cách đó có vẻ sẽ lãng phí một quả cà chua ngon và không tốt cho phần da bong. Cách giải quyết đơn giản nhất đã có sẵn trong tủ bếp nhà bạn: Giấm. Ngâm chân vào bát giấm, sau khoảng hai mươi phút, phần cộm sẽ bong lên trên da đủ để kéo đứt ra.
Thương mến,
Quý cô Ngọt ngào
Tái bút: Đừng dùng lại chỗ giấm đó.
Bác sĩ để lại lọ thuốc xức Calamine, nói rằng vết mẩn của cô ta sẽ tan hết trong ít ngày tới. Nếu có hẳn một lọ thuốc mỡ trị tính khí tồi tệ của cô ta, chúng tôi có lẽ sẽ nghỉ ngơi thoải mái hơn.
Tôi mang giỏ đồ ướt xuống cầu thang, nhưng dừng lại khi thấy Etta Rae đứng ngay bên ngoài bếp, đang cầm lọ hoa chuông lá tròn. Bà đặt một ngón tay lên môi khi tôi rón rén tới gần, nghe lén chuyên nghiệp như thường, mặc dù bà cau mày với tôi, nhưng không xua tôi đi.
“Không, thưa bà,” Noemi nói. “Cần tây, hành, dưa chuột dầm, mù tạt, dầu, giấm, nước chanh và muối. Như mọi khi.”
“Bánh mì thì sao?”
“Bánh khoai tây cuộn không có tiêu.”
Một quãng im lặng kéo dài, suốt lúc ấy tôi và Etta Rae trao đổi với nhau vẻ mặt lo lắng.
“Mai nghỉ đi,” rốt cuộc, bà Payne nói. “Cuối tuần nữa. Caroline cần nghỉ ngơi, yên tĩnh và…”
Và cô ta sẽ cần được thuyết phục rằng Noemi không hề cố gắng đầu độc cô ta.
Mái đầu thường vươn thẳng của Etta Rae trông như đang thụt sâu xuống đôi vai gầy guộc.
“Tôi hiểu, thưa bà,” Noemi khàn giọng nói.
Tiếng giày ống của bà Payne khiến cột sống chúng tôi dựng thẳng. Etta Rae bận rộn sắp xếp chỗ hoa trên bàn. Tôi tiếp tục tiến vào bếp, ngang qua bà Payne đang đi ra ngoài. “Ồ, Jo. Tôi sợ hình ảnh khuôn mặt của Caroline sẽ khiến nó bị sốc khi tỉnh dậy. Mau tìm tất cả gương của nó rồi mang sang phòng làm việc của tôi.”
“Vâng, thưa bà. Còn bàn trang điểm của cô ấy thì sao ạ?”
“Solomon sẽ lo chuyện bàn trang điểm. Etta Rae, gọi cho một trong bốn đầu bếp thay thế đi.”
“Vâng, thưa bà.” Etta Rae hướng lên phía cầu thang.
Tôi lại tiến vào bếp với đống đồ ướt, muốn nói chuyện với Noemi, nhưng bà Payne đã chặn mất ngưỡng cửa. “Làm ngay đi, Jo.”
“Vâng, thưa bà.” Với đôi chân nặng trịch, tôi đi theo Etta Rae.
•Trong hàng người phía trước tôi, chiếc lông cổ gà trống trên chiếc mũ chậu hoa của một phụ nữ da trắng vẫy vẫy như ngón tay mỗi lần xe điện đụng phải ổ gà. Giới hạn vô hình giữa hàng trên và hàng dưới hình thành trên mỗi chuyến đi. Chỉ có người da trắng mới được ngồi hàng một và hàng hai. Hàng ba tới hàng năm thay đổi, tùy thuộc vào hành khách.
“Adelle Jones bị bắt hôm qua vì không nhanh chóng đứng dậy khi một bà bầu muốn lấy chỗ của cô ấy,” một phụ nữ phía sau tôi thì thầm.
“Chẳng phải Adelle cũng bầu hay sao?” Một phụ nữ khác hỏi.
“Đúng thế.”
Tâm trí tôi quay về với Noemi. Nào, Quý cô Ngọt ngào, nghĩ đi. Noemi sẽ không bao giờ đánh liều như thế. Chị đã mất mát quá nhiều và nhận về quá ít. Chứng mẩn đỏ của Caroline chắc chắn phải do người khác hoặc vật khác gây ra. Chứng dị ứng mùa xuân tái phát? Hay côn trùng cắn cô ta. Có lần, một con nhện chích vào dái tai chú Yip May Mắn, tai chú sưng lên bằng bàn tay.
Bàn tay. Tay Caroline cũng sưng phồng.
Hộp kem dưỡng Glycerine và Dưa chuột hiệu Beetham của cô ta hiện lên trong tâm trí tôi. Cô ta thoa kem lên mặt ngay trước khi ăn. Cô ta dị ứng với nó ư? Cô ta đã dùng mà không hề hấn gì trước đây, nhưng chuyện gì cũng có thể đột ngột tấn công bạn, như trứng.
Hộp kem Beetham vừa mới được chuyển tới và chắc chắn còn mới. Có người phá ư? Tôi có thể kể ra vài người sẽ không thèm giẫm một bàn chân lên lối đi của cô ta nếu có cơ hội, trong đó có tôi.
Muối. Nước chanh đổ. Có lẽ Caroline nếm được tiêu không phải từ bánh mì kẹp, mà từ kem dưỡng da mặt của cô ta. Chiếc túi xà tích rời của Muối chắc chắn có thể giấu được một nhúm tiêu. Nếu Muối biết chuyện Caroline và ngài Q, cô ấy có đầy đủ lý do để khinh miệt Caroline. Có lẽ, bên dưới những vỏ bọc hồng hào phù phiếm, Muối cũng xảo quyệt hệt như một chiếc mũ mềm tránh nắng.
•Sáng hôm sau, Caroline nằm bẹp trên giường giữa một vòng gối quây quanh, đang nâng niu chậu tử linh lan. Mặt cô ta không còn sưng nữa, nhưng những vết rộp đã hình thành thành cụm tăm tắp trên mặt cô ta, còn có cả một đám đông đúc trên trán.
Bà Payne giật mở cửa sổ. “Một xíu bột, sẽ chẳng có ai thèm để ý.”
Di chuyển lặng lẽ hết sức có thể, tôi đổi bát cồn thuốc lá hương thảo lấy chậu cây của Caroline.
Cau có, cô ta ngâm hai tay vào bát thuốc thảo mộc. “Con phù thủy đó làm việc này là có mục đích. Nó đáng lẽ phải bị nhốt lại, thế mà mẹ lại sai nó đi vắng ít ngày. Hãy tưởng tượng nó sẽ làm gì nếu mẹ để nó trở lại? Chắc chắn, nó sẽ đầu độc con, rồi mẹ sẽ không phải lo nghĩ chuyện con có kết hôn hay không đâu, vì con sẽ chết.”
Bà Payne nhét thìa thuốc đầy vào miệng cô ta. “Nghỉ ngơi đi, con yêu. Jo, khi nào có thời gian, đến chuồng ngựa gặp tôi.” Rồi bà nhanh chóng rời đi.
Tôi đã làm gì khiến bà mất hứng ư? Có lẽ, tôi cần thêm lời nhắc nhở về vị trí của mình trong căn nhà này.
Caroline quắc mắt. Đến cả vết rộp của cô ta cũng có vẻ cộc cằn.
Tôi đưa khăn cho cô ta. “Noemi không làm. Nhưng tôi có linh cảm rằng tôi biết ai làm.”
Caroline ngồi cứng ngắc. “Mời kể.”
“Cô Saltworth. Tôi nghĩ cô ấy rắc tiêu lên hộp kem Beetham của cô.”
Ánh mắt cô ta phóng tới khoảng trống nơi đặt bàn trang điểm cô ta thường ngồi. “Melly-Lee? Hộp kem Beetham của tôi…”
“Nó ở trong bàn trang điểm, cô biết đấy, Solomon đã chuyển vào trong kho cùng với những tấm gương khác. Mẹ cô tin rằng cô có thể sẽ đập tan một tấm.”
Lần đầu tiên, cô ta thất bại trong việc chộp lấy ngay lời bóng gió của tôi. “Sao cô biết?”
“Là linh cảm. Noemi có thể không ưa cô, nhưng nếu chị ấy định trả đũa, thì sẽ không phải bằng cách rắc tiêu vào thức ăn của cô, một cách khôn ngoan chẳng kém gì ném gạch. Đặc biệt không khi có một chiếc xe đạp cần trả.” Tôi để lời ấy lọt vào tai cô ta trước khi bổ sung, “Đến cả mẹ cô cũng không tin điều ấy, nên đương nhiên, đó là lý do bà ấy không sa thải Noemi.”
Cặp mắt Caroline ngây ra, như thể cô ta đang lần lại ký ức. “Con rắn mặt nhợt ngu xuẩn.” Cô ta siết chặt khăn lau thành khối tròn như quả đấm. “Nếu Melly-Lee biết, cô ta chắc chắn sẽ cắt đứt với anh ấy. Tôi phải sẵn sàng.”
“Phải. Cô ấy sẽ hủy hoại cô.”
Cô ta khụt khịt. “Anh ấy sẽ không để điều đó xảy ra.”
“Một kẻ lường gạt không phải chàng hiệp sĩ đáng tin cậy nhất.”
“Edward yêu tôi.” Cô ta ngọ nguậy tay khỏi tấm khăn. “Dù sao đi nữa, đó cũng không phải việc của cô.”
“Như cô nói đấy. Nhưng bây giờ, cô biết Noemi không hại mình, cô nên bảo mẹ cô gọi chị ấy về.”
“Sao tôi phải làm thế?”
“Vì đó là việc đúng đắn nên làm.”
Cô ta nhăn mặt ra vẻ. Như thể lý lẽ này từng hiệu quả với Caroline Payne vậy.
“Và vì nếu cô không nói, tôi sẽ phải nói với mẹ cô toàn bộ nghi ngờ của tôi về cô Saltworth.”
“Cô đang thách thức giới hạn hăm dọa của bản thân đấy.”
“Tôi đã có thể giữ ý nghĩ đó riêng cho mình và để Muối từ từ xát muối cô.”
Cô ta mím môi, tôi hy vọng hành động này có nghĩa là cô ta đang thừa nhận.
“Tôi nghĩ cô nên gọi Noemi về càng sớm càng tốt. Cô Saltworth cũng rất hứng thú với tài nấu nướng của Noemi. Thực tình, tôi cá là Noemi có thể kể với cô Saltworth rất nhiều về cô.”
Cô ta gầm gừ. Nhưng rồi, tôi nghe thấy một tiếng va chạm. Đầu cô ta ngả xuống ván giường, mái tóc xoã xượi như cây lúa mì mới đập. Vẻ khắc nghiệt biến mất trong ánh mắt. “Ở lại đi,” cô ta lầm rầm bằng giọng bắt đầu đặc lại.
Tôi bước đến bên cạnh, áp khăn ướt lên mặt cô ta. Cô ta chậm chạp chớp mắt nhìn tôi. “Jo, cô trước kia vẫn luôn ở bên tôi. Nhớ chuyện quả mận chứ?”
Khi chúng tôi còn nhỏ, một người bán hàng rong với xe nhạc cụ tiến đến chỗ Caroline và tôi đang chơi trong khu rừng mà chúng tôi lỉnh đến buổi chiều đó. Hắn ta đưa cho Caroline một chiếc kèn clarinet, nhưng khi cô đặt kèn lên môi, hắn tóm lấy cô từ phía sau, một nụ cười hèn hạ hiện lên trên mặt hắn. Cô ta thét lên rồi đánh hắn bằng cây kèn Clarinet; trong khi đó, tôi vớ lấy cây trumpet quật vào đầu gối hắn.
Sau đó, chúng tôi cuống cuồng bỏ chạy về nhà, tay nắm chặt tay. Caroline không buông lỏng bàn tay mãi tới khi mẹ Noemi kéo chúng tôi ra rồi dúi vào tay mỗi đứa mấy quả mận.
“Tôi nhớ,” tôi đáp, nhưng cô ta đã bắt đầu ngáy rồi.
•Không tính nhịp đập hỗn loạn đáng sợ của trái tim tôi, những bánh răng hoạt động của dinh thự Payne đang hoạt động rất trơn tru. Đám trông coi đất đai của tự nhiên - lũ gà - mổ lục cục và bón phân cho bãi cỏ; trong khi ấy, những người được tuyển về để trông coi đất đai thì cắt tỉa cành nhánh và sửa chữa hàng rào. Lũ sóc tuần tra khắp các cành cây.
Một nhóm đàn ông, trong đó có Jed Crycks và Merritt, dõi mắt nhìn Johnny Fortune cưỡi con ngựa Ả Rập ngang ngạnh chạy khắp đồng cỏ. Tay kỵ sĩ giơ cây roi cho Ameer thấy. “Đây là thứ mày sẽ nhận được lần tới nếu lười nhác tập luyện,” ông ta quát lên, giọng cao vống khó chịu. Ameer cấm cảu trước cây roi.
Đằng trước chuồng ngựa, bà Payne đang cúi mình bên hàng rào bãi quây súc vật, nơi Khoai Lang cùng vài con ngựa khác đang đá giỡn trái bóng làm từ bàng quang của một con cừu. Từ dáng người mảnh mai của bà toát lên vẻ yêu kiều như đang rướn cổ, một tư thế bồn chồn như thể bà sẽ bay mất nếu tôi chạy tới quá nhanh. Bên hàng rào đối diện, Già Gin đang vươn cánh tay gầy guộc thoa từng nét dầu đều đặn lên yên ngựa.
Bà Payne không nhận ra sự xuất hiện của tôi. Cứ như thể đôi mắt bà đã hướng vào bên trong, và thay vì quan sát bầy ngựa, bà đang theo dõi cảnh tượng khác mở ra trong tâm trí mình.
Khi tôi chỉ còn cách hai bước, ánh mắt bà rốt cuộc cũng lướt qua tôi. Trong luồng ánh sáng chiếu thành vệt qua chiếc mũ rơm, nét mặt bà khó đoán tựa một ảo ảnh hư huyền, khác hẳn Caroline, cô ta luôn treo biểu cảm hèn hạ quanh mình. “Con Khoai Lang ấy chắc chắn vẫn thu hút được sự chú ý. Già Gin đã hoàn thành một nhiệm vụ xuất sắc.”
“Vâng, thưa bà.”
Bà hướng gò má tựa như cánh hoa về phía một đám mây, chỉnh lại vành mũ để che mắt cho khỏi chói. “Nó khiến tôi nhớ tới con ngựa cái non mà tôi từng sở hữu, Savannah Joy, đặt tên theo thành phố nơi nó chào đời.” Bà nói chậm rãi, như thể đang đọc lại từng dòng trên trang giấy nhòe nhoẹt. “Nó rất đẹp, hệt như mẹ nó vậy. Từ độ cong duyên dáng của đôi má tới lớp tơ trên bờm, cô đều có thể thấy được bàn tay tạo tác của Chúa. Còn ngoan hiền nữa. Cá tính ngoan hiền có thể tạo nên một con ngựa, hoặc phá hủy nó, không chỉ trong một cuộc đua, mà trong cả đời thường.” Dấu vết nụ cười giật giật trên khuôn mặt bà.
“Chuyện gì xảy ra với Savannah Joy ạ?”
“Họ ép ta phải bỏ nó.” Tay bà xoay xoay chiếc nhẫn vàng. “Ta đã khóc hằng đêm trong suốt một năm.”
Sao cha mẹ của bà Payne lại bắt người con gái duy nhất của mình từ bỏ nàng ngựa non mà bà say mê đến thế, đặc biệt là khi họ làm nghề phối giống ngựa cơ chứ? Thế chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng dù sao thì, cố gắng hiểu được bà Payne cũng tựa như cố gắng mở một tờ báo ướt, không thể nào thực hiện mà không làm rách giấy.
Chúng tôi sưởi nắng dưới ánh trời chiều, ngắm nhìn lũ ngựa, và tôi tự hỏi có phải nguyên do bà Payne gọi tôi ra đây là để kể về nàng ngựa non đã mất của bà rồi thôi không. Nhưng sau đó, bà phẩy phẩy một bàn tay ra phía trước như thể đang xua sương mù, rồi hỏi, “Mấy lần cưỡi ngựa của cô với Caroline thế nào?”
“Ổn ạ, thưa bà.”
“Cô không để nó rời khỏi tầm mắt, đúng không?”
Merritt vụt hiện ra trong đầu tôi, kẻ duy nhất có thể vạch trần lời dối trá của tôi. Anh ta đã nói gì rồi ư?
Đứng im không hé một lời càng lâu, tôi càng trở nên đáng ngờ hơn. “Không, thưa bà, cô ấy mắc kẹt với tôi,” tôi nghe thấy bản thân thốt lên. “Con gái bà cưỡi ngựa đẹp như chiếc mào trên đầu gà trống. Tôi nghĩ cô ấy thừa hưởng được từ bà.”
Tôi không biết tại sao tôi nói dối. Tôi nợ bà Payne nhiều hơn hẳn thứ hành vi quái gở đó. Có lẽ, chỉ vì tôi không phải loại mách lẻo.
Bà Payne duyên dáng cười làm lộ ra lúm đồng tiền trên má. “Ừ, có lẽ thế. Chà, ta rất vui khi thấy hai đứa bắt nhịp được với nhau.”
Ameer loạng quạng chạy tới gần hơn, viên kỵ sĩ phun ra mấy lời nguyền rủa. Thở dài một hơi, bà Payne bước tới phía họ.
Già Gin đến gần, tỏa ra mùi xà phòng đánh yên và mặt đỏ bừng vì vất vả cả ngày. “Nhận ra điều gì khác biệt không?”
“Cha gầy đi.” Ông đã đục lỗ mới trên dây thắt lưng, túm chặt cái quần vải bạt quanh eo.
Ông xua xua bằng bàn tay nứt nẻ. “Không còn ho nữa. Thậm chí thổi được cả quả bóng kia.” Khoai Lang đang cố giẫm lên quả bóng bàng quang cừu, nhưng nó trượt đi dưới móng guốc của cô nàng. “Có vẻ như chúng ta không cần hoàn tiền.”
Bạn có thể vớt lấy nụ cười trên mặt tôi mà treo nó lên mặt trăng. “Chúng ta phải ăn mừng. Ngày mai, chúng ta có thể đưa Khoai Lang tới chỗ nhánh sông. Tìm xem lũ chim cút đang làm tổ ở đâu nhỉ? Hay cha muốn nghỉ ngơi, chúng ta có thể chơi cờ…”
“Ta lại phải ở đây cuối tuần này. Ta xin lỗi.”
“Chà, thế thì, con sẽ giữ hang ổ nhà mình an toàn…” Tôi nói, nhưng Jed Crycks đã gọi Già Gin rời đi.