Hai mươi hai -
Cô độc đã trở thành vị khách quen thuộc ở đây, thường kéo theo người bạn đồng hành là cô đơn. Tối nay, vị cô đơn kia đặt mình vào ngay trong lòng tôi.
Có bao nhiêu linh hồn đơn độc đã trú ngụ trong căn hầm này, chịu đựng những nỗi kinh hoàng đủ để khiến rắc rối cỏn con của tôi phải xấu hổ? Tôi miết ngón tay dọc theo từ ngân hà trên bức tường, từ ấy chỉ toàn bộ ngôi sao trên bầu trời, cầu cho những ai từng ngang qua đây tìm được lối đi cho riêng mình. Cũng như những ngôi sao, cầu cho chúng giữ được một mảnh riêng trên bầu trời.
Những lá thư hâm mộ của tôi xếp thành một chồng lộn xộn trên sàn. Tôi tập hợp rồi đọc lại, hy vọng đặt được mình vào những thỉnh cầu bằng mực của người khác. Sao người lạ lại khiến người ta dễ dàng bày tỏ nỗi lòng nhỉ? Có lẽ, người lạ sẽ ít ngồi lê đôi mách với những người bạn quen biết, hoặc phê phán bạn dựa trên những gì họ biết về bạn. Hoặc có lẽ chỉ là cảm giác khuây khỏa khi một người lạ quan tâm lắng nghe.
Hầu hết thư gửi Quý cô Ngọt ngào đều tìm kiếm lời khuyên về tình yêu, một chủ đề mà cô rõ ràng là chuyên gia. Tôi chia sẻ ý kiến về những việc cần làm đối với một người đang theo đuổi phụ nữ, ưa càu nhàu hơn là trao đổi (buông bỏ anh ta như thả rơi bánh quy nóng), một tay đào vàng (tương tự), và một phụ nữ chuyên làm đỏm đong đưa (lấy cho cô ta chiếc bánh nguội hơn). Có lẽ, tôi đã khơi dậy một dạng tính cách bộc trực hiếu kỳ nào đó.
Muốn gặp những điều thú vị, tôi lật một lá thư không đề địa chỉ, làm thế này nhất định có nghĩa là người gửi hy vọng nhận được câu trả lời trên mặt báo.
Mến gửi Quý cô Ngọt ngào,
Tôi nghe được rằng người ta đã thông qua điều luật mới yêu cầu hầu gái của tôi phải ngồi ở hàng ghế chật chội phía sau khi đi xe điện, ngay cả khi bên cạnh tôi có chỗ trống. Cô nghĩ thế nào?
Thương mến,
Người Giấu Tên
Ánh lửa trên cây nến lóe lên, như bị một bàn tay vô hình kéo mạnh, còn tôi bị mâu thuẫn ghê gớm trong xã hội miền Nam bủa vây: Không một ai quan tâm tới chuyện đẩy người da màu ra phía sau xe điện, miễn sao đó không phải gia nhân da màu của họ. Bà Payne chắc chắn sẽ quở trách bất cứ ai bắt bà phải ngồi tách khỏi Etta Rae - dù bà Payne không cần ngồi xe điện. Nhưng chẳng có ai tự hỏi tại sao phải đưa ra giới hạn. Càng ngồi xa người nào đó bao nhiêu, bạn càng khó có khả năng yêu thích họ bấy nhiêu.
Người Giấu Tên thân mến,
Có phải những nhà lập pháp này cho rằng chúng ta quá xuẩn ngốc đến nỗi không thể đưa ra những quyết định tầm thường nhất, chẳng hạn như, tìm chỗ đặt mông?
Thời gian và tiền bạc đáng lẽ nên được tiêu xài khôn khéo hơn vào vấn đề tống khứ nước xả thải ra khỏi thành phố như thế nào, chứ không phải dẫn thêm rác rưởi vào đó.
Thương mến,
Quý cô Ngọt ngào
Nội dung này có lẽ gây tranh cãi vượt mức Nathan muốn in, nhưng để anh ấy tự quyết đi. Đây chỉ là lá thư thẳng thắn, và nếu độc giả hỏi, sao Quý cô Ngọt ngào không thể trả lời? Tranh cãi giúp bán hàng, và đây là chủ đề nóng hổi. Có lẽ, chúng tôi sẽ cán mốc hai ngàn người đăng ký trước khi tháng Tư ào đến.
Tôi bắt đầu tìm đồ ngụy trang của mình, nhưng lá thư của Shang đang vẫy gọi tôi từ chỗ nó trong giỏ đồ. Đến cả những đồ vật vô tri vô giác cũng có năng lượng. Già Gin tin rằng, một ngày nào đó, năng lượng dương trong lọ thuốc bột của vợ ông sẽ tái hợp với cái nắp của nó, đây chính là lý do ông không cho tôi dùng chiếc hộp. Tương tự như vậy, tôi cảm thấy rõ ràng nguồn năng lượng dương của lá thư đang hấp dẫn tôi đến với nó, vốn ẩn giấu rất lâu trong quần áo của Shang. Lá thư giờ trông có vẻ hơi cong, cuộn mình lại như thể đang mong ngóng ai đó hiểu được nó, một mảnh nhỏ của ký ức và nỗi đau đã bị lãng quên.
Tay tôi ươn ướt, tôi vội lau vào váy. Sau đó, tôi mở lá thư.
Thứ lỗi cho tôi. Tại sao người gửi lại viết tiếng Anh? “E”, tôi có thể đoán được tên người gửi là vậy, móc vòng tạo thành dáng như chữ e viết thường, nên nhất định không phải người Trung Quốc. Vả lại, Già Gin và tôi chủ yếu nói tiếng Anh. Thỉnh thoảng, đến cả các chú bác cũng nói tiếng Anh, đặc biệt là những từ không có từ Trung Quốc tương đương, như cà phê.
Tôi nghiền ngẫm lá thư cẩn thận hơn hòng tìm ra manh mối và rồi, nhớ tới lời nhận xét của Caroline về dấu hoa văn, tôi giơ tờ giấy lên trước đèn.
Gia huy PM quen thuộc chạy dọc mặt giấy, hệt như dấu chân trên cát.
Cha in ký hiệu lên mọi đồ văn phòng phẩm thượng hạng. Một ounce vàng cho nửa tập. Bất kể là ai gửi lá thư này, họ hẳn phải có địa vị cao trong xã hội.
Đó có thể là bất cứ ai. Tôi nên để mặc đấy.
Nhưng, bí mật này lôi kéo tôi, mềm mại và dính dấp như mạng nhện. Có điều gì đó Già Gin từng nói ám ảnh tôi. Lần đầu tiên tôi cho ông xem bộ đồ này, ông bảo đó là của một người chú. Thế rồi, khi tôi trông thấy ông và Billy Riggs, ông giải thích rằng con nợ đã bỏ đi trước khi tôi chào đời. Điều đó có nghĩa, Shang không thể là một người chú.
Những điều mâu thuẫn va chạm nhau như cánh cửa và khung cửa không vừa khít.
Có lẽ Già Gin đang cố bảo vệ tôi khỏi điều gì đó. Nhưng điều gì có thể khiến tôi âu lo về một người mà tôi không hề quen biết? Tôi không thể ngừng nhớ tới lần ông cố tình tránh đề cập tới bình tro cốt tham gia chuyến đi tới căn nhà tốt hơn của chú Yip May Mắn. Đó là cách lược bỏ để bảo vệ trái tim con trẻ.
Nhưng tôi không còn là một đứa trẻ nữa.
Shang là ai? Một ai đó với quá khứ mà Già Gin muốn cuộn vào trong tấm thảm.
Chẳng lẽ ông là… cha tôi ư?
Lưng tôi đập vào tường, như thể suy nghĩ của tôi vừa mới húc vào phía sau tôi. Chiếc đèn rung lắc quá ồn, từng tiếng kin kít đâm vào tai tôi. Tôi đã ngừng thắc mắc về cha mẹ mình từ rất lâu, sau tất cả những gì tôi có thể dò hỏi được từ Già Gin; tôi bị bỏ lại trên ngưỡng cửa, được quấn trong bọc vải sợi dày và đang mút ngón tay. Sau ngần ấy năm, tôi lại có thể tình cờ vớ được đáp án ư?
Tôi trượt xuống sàn nhà, mặc cho bê tông lạnh tóm lấy và trừng phạt tôi.
Tâm trí tôi xoay chuyển về lần tranh cãi với Già Gin. Tôi đã nói với ông rằng những viên đá trong lòng sông gây nên đớn đau, nhưng ông dường như không quan tâm. Có lẽ ông thực sự quan tâm, hơn tôi tưởng rất nhiều. Biết Shang là cha mình quả thực sẽ trở thành viên đá rất sắc nhọn. Một viên đá ông không muốn xuất hiện trong đời tôi.
Hơi thở nặng nề thoát ra khỏi môi tôi. Tầng hầm đang nhỏ dần theo năm tháng, những viên gạch quắt lại và mờ dần, trần nhà thấp hơn tôi còn nhớ. Hoặc có lẽ là, hiện thực đời tôi đang bành trướng quá lớn và nặng nề đến mức bốn bức tường không chứa nổi.
Tôi lôi chiếc quần màu xanh hải quân ra, rồi mặc áo sơ mi vào. Tay tôi đóng cúc lệch, nên phải cài lại cả hàng. Cái ý nghĩ rằng tôi có thể đang ở rất gần với người mà tôi đã dành cả đời suy tưởng tới khiến trái tim tôi nhói đau.
Dù ông là ai, ông cũng đã bỏ đi.
Tôi hít một hơi. Mùi đất ẩm, hăng hăng và cát sỏi, phủ ngập mũi tôi, một lời nhắn nhủ rằng thế giới vẫn cứ xoay vần, dù chúng ta có sẵn sàng hay không. Xem nào, tôi phải tiếp tục thôi. Rốt cuộc thì, hầu hết những cư dân của lòng đất đã không thể ngửi thấy mùi đất ẩm nữa rồi, thế thì tôi có gì mà phàn nàn cơ chứ?
Tôi rời nơi ẩn náu và nhanh chóng bước đến hiên nhà Bell, trưng ra vẻ nhăn nhó không cần tốn nhiều công sức lắm. Bear tru lên gần như ngay tắp lự. Nhưng sau đó, tiếng ăng ẳng nhỏ dần. Có lẽ Nathan đã đem cô nàng sang khu vực khác trong căn nhà. Cánh cửa bật mở.
Tối nay, anh trông thật khác. Tóc anh đã được cắt tỉa và vuốt ngược ra sau, làm nổi bật độ cao của xương gò má và đường nét ngay ngắn của chiếc mũi khó quên. Đôi mắt anh, vốn thường bị che khuất, sáng như trăng rằm, khóe mắt ngoài hơi nhăn lại sau nhiều năm quen hài hước châm biếm. Không còn thấy chiếc áo len dài tay xơ rối và tạp dề lấm mực. Chiếc áo sơ mi có cổ thường nhàu nhĩ nay thẳng thớm như cánh buồm, đóng thùng gọn gàng trong chiếc quần là phẳng. Dáng vẻ ủ rũ cũng mất tăm. Thay vào đó, anh giữ mình cứng cỏi như cậu lễ sinh đang hát một nốt cao.
Quý cô Ngọt ngào im lặng. Dĩ nhiên, tôi không thể là lý do cho những “chồi vân sam” lún phún mờ nhạt mà tôi thấy đang nhú ra trên khuôn mặt vừa được cạo sạch râu của anh. Tôi đột nhiên nhớ ra, Lizzie Crump nói cô ấy sẽ báo cho anh biết màu sắc cô chọn vào cuối tuần này. Có lẽ, cô ấy đã ghé thăm từ đầu buổi tối nay.
“Thêm gần một trăm người đăng ký đặt báo nhờ bài ‘Vấn đề nổi cộm’! Một trăm nữa là được hai ngàn.”
“Anh từng suýt được con số đó.” Quá muộn, tôi nhận ra sơ sót của mình. Anh chớp chớp mắt. “Ý tôi là, tờ Focus từng có hai ngàn người đăng ký, nhưng tôi để ý thấy số lượng đã giảm bớt.”
“Phải rồi. Xem nào, thực tế là, chúng tôi vẫn đang cố gắng lấy lại số ấy, cho nên sự trợ giúp của cô đã đến vào lúc thích hợp nhất.”
Trước khi anh bắt đầu thắc mắc về thời gian trùng hợp, tôi giả vờ ho khan một cục đờm nhầy nhụa trong cổ họng.
“Đây là bài cho Chủ nhật, cùng một ít phúc đáp thư của người hâm mộ.”
Anh nhận lấy tập giấy. “Chao ôi, cô thật siêng năng.”
Tôi cau mày, cố nhớ lại nghĩa của từ đặc biệt ấy.
“Siêng năng nghĩa là ‘chăm chỉ’.”
“Phải, tôi biết chứ, chàng trai trẻ,” tôi ngắt lời, tự hỏi sao mình lại sập cùng một cái bẫy những hai lần. “Tôi chỉ không ưa từ ngữ do kẻ ngốc đề xướng.”
Mặt anh nhăn lại, như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó. “À. Thế thì, tôi sẽ thử không công kích tai cô.” Anh mở lá thư của Người Giấu Tên và bắt đầu đọc, lông mày nhíu chặt. Xem đến cuối thư, anh gấp lại rồi gẩy gẩy lên cằm mình.
“Anh không hài lòng.”
“Trái lại. Mối quan tâm của cô dành cho sự bất công trong xã hội thật đáng ngưỡng mộ. Thực ra, pháp lệnh mới đã khiến chúng tôi phải xem xét lại bài ‘Thói quen’ của cô.”
“Ồ?”
Anh xoa một tay lên má, như thể chưa quen với cảm giác trơn nhẵn hiện giờ. “Tờ Focus vẫn luôn hoạt động trên phương diện có chừng mực. Nhưng thời điểm này, điều đó đồng nghĩa với việc ủng hộ sự bất công, như thế chúng tôi sẽ mất trọng điểm của chính mình. Tôi và cô sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác khi bị phán xét dựa theo chủng tộc của mình, nhưng chúng ta cùng cảm nhận được sự thôi thúc của đạo đức…”
Tôi gần như không nghe lọt nữa, vì trái bóng ấm áp trong dạ dày tôi bắt đầu lạnh đi. Ít nhất thì, giờ đây, tôi đã biết nửa dưới mặt mình không để lộ tôi là người Trung Quốc. Tôi thả cho đầu gối và khuỷu tay khỏi vị trí cứng ngắc, đột nhiên rất nhớ tầng hầm, nơi ấy, dù cô đơn, cũng hơn hẳn nỗi cô đơn tôi cảm thấy nơi đây.
“… một phương pháp hủy bỏ,” Nathan đang nói. “Chúng tôi sẽ thật ngu xuẩn nếu không dùng đến nó.”
“Nói thẳng ra đi, chàng trai trẻ. Các anh có muốn in bài ‘Thói quen’ hay không?”
“Có. Tôi nghĩ cô sẽ nhận được vô số phản hồi. Cá nhân tôi thì, tôi thích suy nghĩ lại về thói quen làm bánh trái cây khô. Tất cả các loại hạt và trái trộn lẫn với nhau thật khó hiểu. Cô nghĩ sao?” Một nụ cười nhảy nhót trên mặt anh.
Tôi nén cảm xúc thành thứ gì đó thật nhỏ, tựa như hạt hồ đào, rồi quẳng nó ra sau cho con sóc ngốc nghếch nào đó tìm thấy. Có nhiều giới hạn mà người ta vẽ cho chúng tôi, và nhiều giới hạn chúng tôi tự vẽ cho mình, vì hiểu rằng chỉ có nỗi thất vọng nằm ở bên ngoài nó. Hôn nhân liên chủng tộc bị cấm tiệt. Già Gin biết một chú từng lấy vợ da đen, nhưng họ đã chuyển tới một cộng đồng xa xôi bên ngoài Atlanta, tránh khỏi ánh mắt nhòm ngó ác liệt của xã hội. Và dù sao thì, chẳng phải tôi đã quyết định rằng, con nhện này có thể xe sợi tơ của chính mình hay sao?
Nhét hai tay vào sâu trong túi - túi áo của Shang - tôi định quay đi. Nhưng đâu đó trong hình dung của tôi, chuông cửa lách cách kêu vang. Một cơn ớn lạnh nâng những sợi tóc bay khỏi cổ tôi. Ở đây chúng ta không có nhiều cu li lắm. Nhưng đứa nào xuất hiện cuối cùng đều cào cửa nhà tôi đòi vào. Nếu Shang là cha tôi, điều đó sẽ giải thích tại sao Billy Riggs gây sức ép lên Già Gin. Nếu có ai đó giúp được gã chăn ngựa già nua kia, thì chỉ có cô thôi, giọng Billy the thé vang lên trong tai tôi.
Một ngọn lửa nổ đùng trong lòng tôi. Nếu hắn đe dọa một người đàn ông già cả, Quý cô Ngọt ngào sẽ có đôi điều cần nói về việc đó. “Anh biết gì về Billy Riggs?”