Hai mươi ba -
Khuôn mặt Nathan cạn ráo vẻ hài hước. “Nếu cô tin tờ Constitution, Billy là thợ săn tin, một kẻ giúp người ta thoát khỏi bế tắc.”
“Tôi hiểu là anh không đồng tình?”
Anh khịt mũi. “Họ không đề cập đến việc Billy Riggs thường là kẻ đẩy người ta vào tình cảnh khó khăn. Hắn mua đi bán lại tin tức. Hắn là loại giun đất cơ hội, tiêu hóa đất bẩn để biến nó thành thứ đất bẩn gớm ghiếc hơn.”
Cặp mắt màu đồng hèn hạ của Billy như lóe lên trước mặt tôi. “Hắn có đáng tin khi giao dịch kinh doanh không?
“Đáng tin cậy như lũ tống tiền. Sao cô lại hỏi thế?”
“Tôi cần thông tin mà chỉ ông Riggs mới có thể cung cấp. Tôi đã gặp ông ta và biết ông ta cũng ghê tởm như sáp mỡ gấu. Điều tôi muốn biết là, tôi có lãng phí thời gian nếu thử giao dịch với ông ta không?”
Anh cáu kỉnh, nhét nắm đấm phía dưới cánh tay. Vẻ rực rỡ rời bỏ đôi mắt anh. “Sao cô phải vì muốn thắng một sắp bài mà để thua cả bộ chứ?”
“Tôi không định thua cả bộ. Tất cả những gì tôi yêu cầu là chút thông tin tối thiểu nhất.”
“Thật là ý nghĩ tai hại. Hắn ta rất khôn ngoan.”
“Tôi cũng rất khôn ngoan. Tôi có thể tìm được hắn ở đâu?”
Một hơi thở bực bội bật ra khỏi miệng anh, làm sống lưng anh hạ xuống. “Mẹ tôi sẽ lấy đầu tôi nếu tôi giúp cô tiến vào hang sư tử.”
“Thế thì, không vấn đề. Tôi sẽ tìm được cách khác. Tôi chỉ hỏi anh cho tiện thôi.”
Anh khoanh tay trước ngực, quai hàm siết lại cho biết đáp án sẽ không được đưa ra.
“Chà, thế thì, chúc ngủ ngon.”
Anh làu bàu. “Billy Riggs nhận giao dịch ở Nhà Thờ vào chiếu tối thứ Bảy.”
Tức là, ngày mai. “Nhà thờ nào?” Ở Atlanta, nhà thờ còn nhiều hơn cả nhà khối. Bạn có thể cải đạo cả chục lần trước khi tới được ga tàu hỏa.
“Nhà Thờ là quán rượu ở Decatur, ngay phía trước Butler.” Từng lời thoát ra đầy ác cảm.
“Cảm ơn anh. À, tôi chưa bao giờ ăn bánh trái cây khô.”
Chiều tối hôm sau, tôi cuốc bộ xuống phố Decatur trong chiếc váy mà Già Gin giúp tôi làm lại từ tấm khăn phủ đàn dương cầm cũ. Ông nói, chiếc váy này khiến tôi trông như cái chao đèn nhỏ nhắn, với lớp tua rua trên cổ tay; nhưng tôi nghĩ, những đường nét sạch sẽ trên tấm váy sẽ đem lại cho tôi vẻ đứng đắn của một cô giáo, đặc biệt khi có chiếc mũ trùm đầu đi mượn của tôi.
Nhà Thờ nằm cách khúc dưới khét tiếng của phố Collins, xa hơn những chỗ mà tôi thường nghĩ loài kền kền như Billy Riggs sẽ đậu. Đương nhiên là, một con ngựa đua sẽ không phàn nàn về quãng đường khô cạn. Tôi vội băng qua phố Collins, băn khoăn không biết mình có đang làm một việc dại dột không. Nhưng nếu hắn đang tống tiền cha nuôi của tôi, tôi nhất định phải biết.
Ngay phía trước Butler, một trảng cỏ ướt đẫm nối phố Decatur với một tòa nhà bằng gạch, to cỡ nhà kho của dinh thự Payne. Kính màu trên những cửa sổ hình vòm gần như vẫn còn nguyên vẹn.
Mặc dù đã suy ngẫm cả ngày về cuộc gặp với Billy, nhưng giờ đây, khi đã đến lúc, toàn bộ ý nghĩ của tôi dường như đã nhảy lên xe điện về nhà. Tôi trân trối nhìn lớp véc ni phủ dọc trên cửa trước, tấm đồng đẩy cửa đen sì vì dấu tay. Nơi đây biết đâu là cái bẫy. Billy buôn bán tin tức, nhưng liệu mục đích của hắn ta… tàn độc hơn thì sao? Ai sẽ để ý nếu có một cô gái Trung Quốc nghèo khó mất tích cơ chứ? Quý cô Ngọt ngào sẽ khuyên, phải mau chóng về nhà.
Tôi run lên, cố gắng rũ bỏ phần nào đó nỗi kinh sợ. Đi loanh quanh tấn công khách hàng tiềm năng thì khó mà kinh doanh thuận lợi được. Tôi chỉ cần giữ bình tĩnh thôi. Tất cả những gì tôi cần chỉ là vài đáp án.
Cánh cửa bỗng bật mở, hai gã say rượu lảo đảo bước ra, cuống quýt vì một cú đá của một phụ nữ. “Lần sau cứ thử trả tiền giả xem, tôi sẽ cho bắt các anh! Giờ thì cút nhanh!”
Một trong hai gã ngã phịch xuống rồi, trông thấy tôi, ngoắc ngoắc ngón tay bẩn thỉu. “Nhìn kìa, Rufus, chúng ta đã uống thẳng tới Trung Quốc!”
“Đồ đê tiện!” Thêm một phát đẩy từ cánh tay tròn lẳn của người phụ nữ khiến hai gã phải cuốn xéo. Người phụ nữ chỉnh lại bộ tóc giả, lúc này đã bắt đầu lệch sang một bên, rồi nhếch một bên lông mày rậm rạp lên với tôi. “Giúp được gì cho cô đây?”
Mùi nước ủ rượu chua nồng nặc thoảng qua ngưỡng cửa. Trên bức tường đối diện, một cặp ngà treo trên quầy rượu, nơi nửa tá đàn ông đang ngồi túm tụm. “Vâng. Tôi nghe nói có thể tìm Billy Riggs ở đây?”
“Billy Riggs?” Cô ta rít lên, khiến những tiếng huyên thuyên vọng tới từ quầy rượu câm nín. “Nếu gã hèn hạ đó đến đây, tôi đã có súng bắn voi nòng kép sẽ vừa khít hai lỗ mũi bẩn thỉu của gã.” Cô ta co tay thành nắm đấm, chống nạnh.
“Ý cô là, hắn không tiến hành giao dịch ở đây?”
“Không, và nếu cô là loại người tiến hành giao dịch với gã, cô cũng không được chào đón ở đây. Chúc tốt lành.” Cô ta sải bước vào lại quầy rượu, cánh cửa đóng lại kèm một tiếng sập!
Tôi thõng vai đi phía sau hai gã say rượu. Chẳng lẽ là nhầm lẫn, hay Nathan cố tình đánh lạc hướng tôi?
Âm thanh rin rít khi cánh cửa mở ra báo hiệu một trận ồn ào vang dội và một tiếng gâu!
Trước khi tôi kịp đi được nửa đường xuống phố, có thứ gì đó thân quen và lông lá vụt qua, chặn ngang lối đi của tôi. Tôi sảy chân, trượt trên cỏ ướt. Một con chó chăn cừu thở hổn hển ngay sườn mặt tôi, từng cái vẫy đuôi lại gợi lên từng từ bắt đầu bằng chữ G.
Trọng lực.
Cỏ.
Cả tin.*
Lần lượt là “Gravity”, “Grass” và “Gullible”.
Anh dẫn tôi đến đây để lừa gạt tôi.
“Bear,” Nathan nghiêm nghị mắng, vỗ vỗ bắp đùi hai lần. Bear quay về bên anh, lập tức nhảy nhót tứ phía.
Ánh mắt trừng trừng của chúng tôi gặp nhau. Nếu ánh mắt phát ra âm thanh, thì biểu cảm thất kinh của anh sẽ là tiếng phanh két lại của đoàn tàu gặp đội quân tiên cá Fiji đang đu đưa trên cây. Ánh mắt anh lướt xuống môi tôi, có lẽ đang đánh giá nó căn cứ vào lần nhìn trộm trước. Cơn phẫn nộ dữ dội bùng lên quanh cổ tôi.
Anh lắc mình cho dịu đi ánh mắt rồi đưa khăn tay cho tôi.
“Tôi vô cùng xin lỗi.” Anh nghe chẳng hối lỗi chút nào. “Cô ổn chứ?”
Gâu! Chú chó ngồi im, giờ lại kiên nhẫn như một quân cờ sẵn sàng vào trận.
Tôi lau nước dãi chó trên mặt. “Tôi ổn như bất cứ ai bị xô ngã trên đám cỏ đẫm phân động vật, cảm ơn anh.” Dù bị vạch mặt, Quý cô Ngọt ngào vẫn rất kiên trì.
Hơi ấm từ bàn tay của Nathan khi anh giúp tôi đứng dậy truyền dòng điện đi khắp thân tôi. Tôi sửng sốt vì vô vàn ý nghĩ có thể nhét vừa khoảng trống của một giây trước khi tôi rút tay về như thế nào.
“Tôi xin tạ lỗi. Tôi không thể để một quý cô không có người hộ tống tới gặp Billy Riggs.”
Vậy ra, ngay từ đầu, anh đã biết tôi không có người đi kèm. Hai má cháy rực, tôi vươn thẳng người lên như thể có một sợi dây gắn ở đỉnh đầu đang kéo tôi lên bầu trời - tư thế sức mạnh của chú Chân Búa.
“Giờ anh đã thấy tôi hoàn toàn có gan rồi đấy, anh vẫn không chịu cho tôi biết phải tìm hắn ta ở đâu ư?” Bear giơ đầu cạ vào tay tôi, nài nỉ tôi cưng nựng nó. Nathan chải bàn tay lên hông nó.
“Với hai điều kiện.”
Một nhóm đàn ông thảnh thơi đi về phía Nhà Thờ, xoay mũ khi nhìn thấy chúng tôi, nhưng không đưa ra bất cứ lời bình luận nào.
“Tôi sẽ đi cùng, và cô phải cho tôi biết lý do.”
“Lý do gì?”
“Tại sao lại là Quý cô Ngọt ngào?”
Chúng tôi vuốt ve chú chó - tôi nựng phần đầu còn anh nựng phần đuôi nó - càng lúc càng mạnh tay hơn. Bear chẳng mấy chốc sẽ trụi hết lông dưới tốc độ gãi của chúng tôi. Giờ đây, tôi đã lộ tẩy, đi cùng cũng tốt. Còn về lý do tại sao…
“Gia đình anh…,” tôi bắt đầu lên tiếng, rồi hấp tấp đổi chủ đề, “công việc kinh doanh của gia đình anh đã giúp tôi, suốt nhiều năm qua, hiểu thấu thế giới này. Tôi muốn cảm ơn các anh, theo cách nào đó.”
Anh chớp chớp mắt. “Thật… lạ thường.” Bầu không khí giữa chúng tôi đông đặc lại vì những lời không được nói ra. Đứng thẳng người, anh vuốt nếp nhăn trên áo choàng trong khi tôi nhặt bỏ cỏ dính trên tay áo. “Nào, Quý cô Ngọt ngào, mời xuống phố Collins.”
Phố tầng đáy. Nghe thế thì đúng hơn. Anh chìa cánh tay ra. Và mặc dù suốt ngần ấy năm, đôi chân tôi luôn làm tốt nhiệm vụ đưa tôi bước trên vỉa hè, tôi vẫn nắm lấy cánh tay đó.