Hai mươi bốn -
Mến gửi Quý cô Ngọt ngào,
Tôi mới mua chiếc mũ rơm bán sẵn nhưng quá nhỏ. Tôi phải làm thế nào cho vừa đây?
Không Mũ ở Atlanta
Không Mũ thân mến,
Đun một ấm nước. Để hơi nước bốc lên hướng vào dây ruy băng bên trong, xoay mũ sao cho hơi nước làm ẩm đều vành trong mũ. Cẩn thận bỏng ngón tay! Ngay khi mũ nguội hẳn, cẩn thận đội lên đầu. Bạn sẽ phải đội chiếc mũ ấy trong tối thiểu hai tiếng để mũ khô lại tạo thành dáng mới.
Thương mến,
Quý cô Ngọt ngào
“Tôi xin thú nhận, cô không giống người mà tôi hình dung,” Nathan lên tiếng sau một quãng dài lặng im bối rối.
“Tôi chưa bao giờ giống cả.”
Lại một khoảng im lặng nữa; suốt lúc ấy, chúng tôi đều cố gắng không đâm sầm vào nhau. Bear nhẹ nhàng đi bên cạnh tôi với cái đuôi giương cao, kẻ duy nhất trong cả ba thấy thoải mái.
“Tôi đã ấp ủ rất nhiều câu hỏi, nhưng giờ phút này tôi không thể nhớ ra một câu nào.”
“Im lặng là lựa chọn tốt nhất của anh.”
“Cô là ai?”
“Nếu đó là cách anh lên kế hoạch để gài bẫy các quý cô, thì anh nên nghĩ tới chuyện giăng lại bẫy đi.”
Anh khụt khịt. “Chúng ta đã qua hẳn phần giới thiệu, nhưng tôi vẫn chưa biết tên cô.”
“Jo Kuan.”
Chúng tôi rẽ ở góc phố, một tấm thảm bẩn thỉu của đại lộ trải ra trước mắt chúng tôi. Nathan từ tốn tránh va phải một gã say rượu. “Chào mừng tới phố Collins, nơi cô có thể bị bẩn giày và rỗng túi cùng một lúc.”
Những chốn trụy lạc túm tụm lại như thể đang bày mưu tính kế, một bộ răng lởm khởm ở hàm trên lẫn hàm dưới. Một nhà thờ như thể chiếc răng hàm cuối cùng sừng sững ở cuối phố; vì thế, bạn có thể chè chén lu bù rồi súc rửa sạch chỉ trong hai bước dễ dàng. Chúng tôi vòng qua một nhóm đàn ông, trắng đen đủ cả, đang tung xúc xắc; còn những gã bán hàng rong đang chào mời dầu tráng dương và que thuốc phiện đen sì.
“Vậy, cô lớn lên ở đâu, cô Kuan?”
“Jo là được rồi.”
Khi tôi không nói thêm, đôi lông mày của Nathan nhướng thành hình dấu hỏi. “Cha mẹ cô là ai?” Anh cố hỏi lần nữa.
“Ông Bell, tôi nhận ra, với tư cách phóng viên, thiên hướng của anh là tìm ra bản chất vấn đề. Thế thì anh phải bám lấy những câu hỏi cơ bản hơn nữa.”
“Được rồi. Nói chung thì, cha mẹ cô là ai?”
Tôi giấu kín một nụ cười rồi lắc lắc đầu, cố không hít phải thứ mùi hôi hám của thuốc lá cũ xỉn, mồ hôi người và rác thải.
“Những câu hỏi đặc biệt cơ bản xem nào. Ví dụ như, từ yêu thích của cô?”
“Rùm beng” tôi nói dối. Tôi sẽ không bao giờ thú nhận với Nathan rằng, từ yêu thích của tôi là say đắm. “Tôi thích cái cách từ ấy làm khuôn miệng chuyển động. Nếu tôi đoán được từ anh yêu thích, anh sẽ thôi mở miệng chứ?”
“Làm sao mà cô đoán được? Có rất nhiều từ.”
“Như Don Quixote*” Sau khi ông Bell đọc truyện Don Quixote* cho anh nghe, Nathan đã dành cả năm ầm ĩ tuyên bố mọi thứ từ vụn bánh mì dính trên áo anh cho tới lũ ruồi không được phép động đậy ngay cả khi anh thổi vào chúng hệt như Don Quixote.
Chỉ tính cách hào hiệp viển vông.
Don Quijote, còn có nhan đề dài hơn là Don Quijote, đại kị sĩ tài hoa xứ Mancha, là tiểu thuyết của nhà văn Miguel de Cervantes Saavedra (1547-1616).
“Sao cô lại…”
“Miệng vẫn mở kìa.”
Anh im lặng, mặc dù khuôn mặt bừng bừng vẻ hoài nghi. Tôi không nên khơi dậy mối ngờ vực. “Chỉ là suy đoán thôi. Tôi có đọc tờ Focus, như tôi đã nói đấy, mà anh dùng quá nhiều từ ấy.”
Anh dừng lại trước một căn nhà kiểu Victoria màu hoa oải hương. Nhìn gần, lớp sơn đang tróc ra, đường trang trí màu xám hẳn đã từng trắng muốt, thứ màu dễ gây thất vọng to lớn ở một thành phố đường sắt.
Một gã lùn tịt, rậm râu với chiếc mũi nhỏ đang lách mình rời khỏi hiên nhà. Hắn liếc ánh mắt đê tiện, điếu thuốc ngậm trên môi ngả xuống, trút xuống một trận khói. Khi chúng tôi bước lên bậc thang, hắn khệnh khạng bước xuống với dáng điệu khuỳnh khoàng hơn nhiều so với khả năng của một người có thể trạng như gã. “Tận hưởng miếng mông xinh xắn đó nhé,” hắn phun ra với lối nói trọng âm sống sượng, rồi cười ngặt nghẽo.
“Tận hưởng…?” Lời nói đến tai Nathan. Anh quay lại giữa chừng, sắp sửa lao xuống cầu thang đuổi theo gã lùn kia, nhưng tôi nắm chặt lấy cánh tay anh.
Cửa trước để ngỏ, một người phụ nữ trung niên núc ních trong bộ váy sọc tăm xuất hiện. Nước da trắng của bà ta trông càng nhợt nhạt hơn dưới lớp bột phấn dày cộp. “Tôi nhận ra anh,” bà nói với Nathan bằng giọng nghe sột soạt như tiếng đế giày mòn. “Lần trước anh ghé, các quý bà quý cô rất yêu thích anh.”
Nathan rời sự chú ý vào gã đàn ông vừa đi khỏi; với sắc ửng đỏ lan tràn trên khuôn mặt, anh hắng giọng. “Chào buổi tối, bà Delilah. Tôi xin phép giới thiệu…”
“Jo Kuan. Tôi đến gặp Billy Riggs.”
Cặp mắt đỏ ngầu của bà ta lướt từ chiếc váy chao đèn lên khuôn mặt tôi, rồi nheo lại. “Chờ ở đây.” Bà ta đóng cửa.
Đuôi con Bear đập mạnh vào hiên nhà.
“Đến thường xuyên nhỉ?” Tôi không nén được, hỏi.
Nathan nhăn nhó. “Tôi đến đây để điều tra. Cũng không khá khẩm lắm.” Anh lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa, mà trên đó, tôi để ý thấy có khắc hai ô vuông, phiên bản rõ ràng hơn của ô vuông khắc trên cây sồi xoăn.
“Xúc xắc này có ý nghĩa gì thế?” Tôi hỏi.
Anh lùi gót lại khiến sàn nhà cự nự. “Tổ hợp bốn và năm là nước tung Jesse James trong trò xúc xắc Craps.”
“Nước tội phạm?”
Nathan gật đầu. “Jesse James bị giết bằng cây súng lục Caliber cỡ bốn mươi lăm. Billy nghĩ mình là tên tội phạm giỏi hơn Jesse.”
“Giỏi hơn ở khoản đạo đức hơn?” Bất kể hắn là kẻ cướp tàu và tên sát nhân hung bạo, nhiều người vẫn coi Jesse James là anh hùng dân tộc luôn chia phần hắn cướp được cho người nghèo.
Nathan khịt mũi. “Jesse James đạo đức như con quỷ trong cái lốt dịu dàng. ‘Giỏi hơn’ ở khoản xảo trá.”
Bà Delilah xuất hiện trở lại. “Ông ấy sẽ chỉ gặp riêng cô Kuan.”
“Nhưng quý cô đây cần người hộ tống.”
“Nếu cô ấy có can đảm tìm Billy Riggs, cô ấy có thể tự mình giải quyết.”
“Tôi sẽ ổn thôi,” tôi lên tiếng, phần nào bớt căng thẳng vì ý nghĩ sẽ không phải phơi bày việc riêng của mình trước Nathan.
Anh nghiêng người để người phụ nữ không thể trông thấy khuôn mặt mình, hiện đã giăng đầy lo lắng. “Cô Kuan…,” anh rít lên giữa hai hàm răng.
“Jo, làm ơn.”
“Jo. Từ xuẩn ngốc đang nhảy ra.”
“Từ phiền hà cũng thế. Mời bà, tôi đã sẵn sàng.”
Anh ném về phía tôi một ánh mắt tăm tối khi tôi bước vào căn nhà. Trước khi anh kịp đuổi theo, bà ta đã khóa cánh cửa sau lưng lại.
Phòng khách trải rộng ít nhất hai mươi bước, với quầy rượu ở phía cuối. Ánh đèn mờ mịt khiến thật khó nhận diện mặt người, nhưng lại làm nổi bật dáng điệu thõng thượt và những tràng cười khàn đục của những kẻ không đến đây để chơi bài Whist.
Bà Delilah dẫn tôi xuống một hành lang tối sẫm. Hầu gái, đa phần là da đen, mặc đồng phục dễ nhận biết hơn hẳn những bộ đồng phục mà gia nhân nhà Payne sử dụng, đang bưng bê một loạt mâm đồ ăn thức uống. Khuôn mặt họ cứng ngắc, như thể đã quen với việc chỉ quan tâm đến nhiệm vụ của mình. Giấy dán tường mượt như nhung che giấu bức tường giữa các cánh cửa đang khép chặt như vạt áo trên váy dài phụ nữ. Một người phụ nữ cười nắc nẻ kéo một gã đàn ông vào gian phòng. Chắc chắn là, Billy thu thập được đa phần tin tức trong chính những hành lang này.
Bà ta dừng lại trước một cánh cửa đánh số 9. Bà ta gõ mấy tiếng. “Jo Kuan đến gặp ông.”
Cánh cửa mở ra, và tôi đối diện với gã đàn ông mang vẻ mặt chết chóc của một kẻ chuyên làm dịch vụ tang lễ. Hắn thậm chí còn phục sức đón chào cái chết - áo khoác dài đen kịt và chiếc quần sọc xám đen.
“Knucks, cho cô ta vào.”
Gã đàn ông kia lùi lại, đôi đồng tử bẩn thỉu trong mắt Billy Riggs đánh giá tôi. Billy không mặc đồ chuẩn bị cho tang lễ, hay đám cưới, không hề. Hắn chẳng mặc gì cả.