Hai mươi lăm
Mến gửi Quý cô Ngọt ngào,
Cậu con trai mười tuổi của tôi rất giống cha nó, một gã cục mịch, lười nhác và hay tranh cãi. Chúa đã cứu vớt linh hồn tăm tối của ông ta. Tôi có thể làm gì để nuôi dạy thằng bé thành một người tốt?
Người Mẹ Âu Lo
Người Mẹ thân mến,
Hãy để thằng bé quét hiên nhà cho người già. Chăm sóc người khác là món quà chúng ta tự trao cho mình. Và rồi, điều duy nhất còn phải dạy là hướng dẫn nó tự nhặt tất của mình.
Trân trọng,
Quý cô Ngọt ngào
Billy Riggs đang tắm. Đầu gối nhợt nhạt đầy sẹo của hắn nhô ra phía trên lớp bọt xà phòng xám xịt.
Mớ tóc nâu đỏ bám lấy mặt hắn như mì ướt. “Ái chà. Tôi đoán lớp mạ vàng trên cánh cửa nhà tôi quá khó chối từ.” Hắn cười tự mãn, ném trả lời bình luận xấc xược của tôi về lại cho tôi. Ánh mắt hắn phóng tới chiếc ghế đơn đặt bên cạnh bồn tắm. “Mời ngồi.”
Mắt tôi chầm chậm dõi theo những vật kỳ lạ treo dọc tường - một con cú nhồi bông mất mắt, chai lọ các cỡ, rất nhiều búp bê, chí ít là đầu búp bê, một bình hoa có vẻ rất quý giá vẽ hình Phật rạng rỡ cười bày trên bàn kê sát tường.
Có thứ gì đó cháy bùng trong tôi. Một chút hoài nghi nảy ra trong tâm trí tôi rằng, hắn phô diễn bản thân theo cách này và trong bối cảnh quái dị này nhằm hăm dọa tôi. Tôi cong lưng thoải mái. Nếu đã có thể đối phó với con quỷ cái hai đầu Caroline Payne, tôi cũng có thể đối phó với màn biểu diễn tắm quái quỷ này. Cách giải quyết duy nhất là tiến tới.
Tôi triệu tập giọng nói cau có nhất của Quý cô Ngọt ngào. “Tôi thích đứng hơn.” Có lẽ sẽ cần đến lối thoát nhanh chóng.
Gã tay sai làm dịch vụ tang lễ chiếm vị trí trước cửa, hai tay đặt phía trước. Tay trái của hắn bày ra một hình xăm móng ngựa. Ở cửa hàng của quý bà Anh Quốc, phụ nữ thường yêu cầu hình móng ngựa trên mũ làm biểu tượng may mắn. Hắn chắc hẳn rất mê tín. Trên tay hành sự còn lại có một dải kim loại quấn quanh khớp ngón tay lóe lên trong ánh sáng của cây đèn ròng rọc. Chẳng có gì lạ khi hắn được gọi là Knucks*. Có lẽ, hắn hy vọng móng ngựa trên tay trái sẽ ném trả vài vận rủi đến từ tai họa hắn gây ra bằng tay phải của mình.
Gần giống knuckle, nghĩa là đốt ngón tay.
Ánh mắt tìm tòi của Billy càng thêm mãnh liệt. Theo mỗi giây phút qua đi, ánh mắt hắn càng xoi mói thông tin từ tôi.
“Anh muốn gì ở Già Gin?”
“Tin tức trị giá năm đô la với mỗi câu hỏi.”
Tôi cố gắng không để cơn choáng váng chắn ngang tầm mắt. Năm đô la cao hơn hẳn mức lương một tuần. “Làm sao tôi biết được anh có tin tức tôi muốn mua?”
Hắn ném cho tôi nụ cười quỷ quyệt. “Cuộc sống tràn đầy rủi ro. Lúc nào cũng thú vị.” Nước nhịp nhàng đập vào thành bồn tắm.
“Chà, tôi không có năm đô la. Nhưng tôi có một thứ biết đâu anh muốn.”
Làn nước lắng lại.
Tôi rút chai thuốc ra khỏi túi, chai này tôi đã đổ đầy trà lúa mạch và dán lại bằng sáp. “Thuốc Trường sinh Pendergrass.”
Môi hắn hé ra, để lộ khoảng trống nhỏ giữa răng cửa. “Cô lấy được ở đâu?”
“Tôi mua ở tiệm Buxbaum từ trước khi anh tới.”
Billy khịt mũi khinh thường, bọt xà phòng tụ thành khối, dù rằng tôi đã cố không nhìn. “Thứ đó trị giá có năm mươi xu một chai.”
“Người ta không bao giờ được nhầm lẫn giá tiền với giá trị,” tôi nói, nhại lại chính lời của hắn trong lần chạm mặt trước đó. “Như tôi nhớ được, chuyến hàng tiếp theo phải thứ Ba mới tới.”
Một ít bọt xà phòng trèo lên mặt Billy. Hắn biến một ngón tay thành dao cạo rồi quét sạch chúng đi. Phù! Phù! Khoảnh khắc này thật nan giải và hiểm hóc. Có lẽ tôi đã tính sai giá trị của lọ Pendergrass. Con mắt như thép lạnh của Knucks khóa chặt lấy mắt tôi; đột nhiên, gã không còn có vẻ quá chết chóc nữa.
Ai đó gõ cửa. “Nước đây.”
Knucks mở khóa, và cách vài bước là một hầu gái với xô nước nghi ngút khói. Tôi cân nhắc đến việc bỏ chạy khi đang có cơ hội. Nữ hầu nhanh chóng trút sạch xô nước. Tôi ép bản thân phải duy trì thế trận. Tôi đã đến tận đây, và trong căn phòng này có đáp án, chắc chắn cũng có những câu hỏi.
Cô hầu gái rời đi và Knucks thủ thế trở lại.
“Được lắm, tôi sẽ trả lời câu hỏi của cô,” Billy tuyên bố.
Tôi đưa cho hắn chai Pendergrass rồi nhanh chóng lùi lại.
Hắn nháy mắt. “Cạn đáy.” Hắn mở nắp chai rồi nốc ực. Sau khi rít rồi nuốt xong xuôi, hắn đậy nắp lại rồi đặt lên bàn sát tường. Sự chú ý của hắn, trong thoáng chốc, chần chừ trên bình hoa tượng Phật. “Nào, trả lời câu hỏi của cô, Già Gin phải trả một khoản nợ.”
“Vì cái gì?”
Nước nhỏ giọt khỏi lông mi khi hắn chớp chớp mắt.
“Mỗi câu hỏi là năm đô la.”
“Thật không công bằng. Anh gần như chưa trả lời câu hỏi của tôi, mà như tôi đã nói với anh rồi, tôi không có năm đô la.”
Nụ cười xảo quyệt trùm lên khuôn mặt hắn. “May cho cô, tôi cung cấp nhiều phương án thanh toán. Nếu cô muốn cuộc trò chuyện này tiếp tục, cô phải trả lời một câu hỏi cho mỗi đáp án cô muốn từ tôi. Quá đơn giản, đúng không?”
Dễ như trò ném xu trúng hồng tâm, cho đến khi bạn phát hiện ra đồng xu nào cũng bật nhảy. “Tôi không muốn góp phần vào kế hoạch tống tiền của anh.”
“Tống tiền là một từ không thích hợp chút nào. Cá nhân tôi thì, tôi không phân biệt đối xử. Đen, trắng, đỏ, vàng, tôi phục vụ tất. Nếu có câu hỏi cô không muốn trả lời, cô có thể dừng lại bất cứ lúc nào, được chứ?”
“Được,” tôi đáp cứng nhắc. “Câu hỏi của anh là gì?”
“Ai là người quan trọng nhất trên đời đối với cô?”
Sao hắn lại muốn biết điều đó? Hắn hẳn là muốn biết điểm yếu của tôi, có lẽ để đào sâu tống tiền thêm.
Khi tôi không trả lời, hắn bổ sung, “Cẩn thận đấy. Cô nói dối là tôi biết ngay.”
Răng hàm tôi nghiến lại. Hắn đã biết tôi quan tâm tới Già Gin, vì thế tôi sẽ không giao cho hắn thông tin gì mới. “Già Gin. Tới lượt tôi. Nhưng tôi cần xem xét câu hỏi của mình đã.” Tôi phải khai thác được nhiều thông tin hết mức sau mỗi câu hỏi. Già Gin đã bảo tôi rằng Shang mắc nợ, và Billy đã xác nhận rằng Già Gin đang trả nợ cho Shang. Điều tôi không biết là lý do tại sao. Tôi có thể hỏi thẳng xem Shang có phải cha tôi không. Nhưng tôi không muốn hắn biết rằng tôi không biết điều đó. Trò chơi tin tức này quỷ quyệt như một con rắn hai đầu. “Vì sao Shang đến tìm cha anh?”
Lông mày hắn nhướng lên, rồi hắn gật gật, như thể chấp nhận câu hỏi mới của tôi. “Một khoản nợ hai mươi lăm đô la, tính thêm lợi tức qua các năm đến bây giờ là ba trăm đô la.”
Một giọt nước ngưng tụ, hoặc có lẽ là mồ hôi, trôi tuột xuống lưng tôi.
“Nào. Cô vừa mới bị tiệm quý bà Anh Quốc sa thải…”
Một cơn ớn lạnh khiến chân lông trên cánh tay tôi dựng đứng. “Làm sao anh biết?”
“Nếu đó là một câu hỏi, cô phải chờ tới lượt mình.”
“Không, đó không phải một câu hỏi. Đừng để ý đến nó.” Hình Đức Phật như đang cười vào mặt tôi.
“Tôi sẽ không cảnh báo cô nữa. Nếu tôi đã trả lời, tức là cô nợ tôi.”
Nỗi căm phẫn rút cạn khỏi mặt tôi, xuống lòng bàn chân rồi thấm vào sàn nhà. Tôi đã được nhắc về quân xúc xắc trên cửa trước, cảnh báo cho sự xảo quyệt của Billy.
Hắn lại toét miệng nở nụ cười. “Điều gì khiến cô sợ nhất?”
“Bị mắc kẹt,” tôi thành thực đáp. Tôi và hắn sẽ ăn miếng trả miếng. Nếu hắn muốn lời giải thích cụ thể hơn, hắn sẽ phải hỏi tôi, và điều đó sẽ tốn của hắn một câu hỏi.
Khuôn mặt hắn lộ vẻ trầm tư kỳ lạ, như thể hắn hiểu điều tôi nói. Nhưng một kẻ ngu xuẩn như hắn có thể hiểu được cảm giác trở thành quân tốt đen trên bàn cờ, chỉ được di chuyển theo giới luật hà khắc đã được quy định, là như thế nào không? Có lẽ, hắn chỉ thành thạo môn nghệ thuật “không đớp mồi”.
Nụ cười nhạo báng của hắn lại hiện ra. Hắn bắn tôi bằng khẩu súng ngón tay, thô lỗ ngụ ý đã đến lượt tôi.
“Shang cần tiền làm gì?”
“Cho một phụ nữ, như tôi hiểu là vậy.”
Nếu Shang là cha tôi, người phụ nữ đó có phải mẹ tôi không? Chuyện này thật nhàm chán như nhặt vụn bánh mì, từng mẩu một.
Khuôn mặt toe toét của Billy chìm xuống dưới lớp bọt xà phòng sau mép bồn tắm, để rồi sũng nước trồi lên nhưng vẫn rất sung sướng. Hắn gạt nước khỏi má. “Caroline Payne có nhân tình phải không?” Hắn bỗng thốt lên.
“Sao anh dám!” Hắn chắc chắn đang đi câu. Rõ ràng, đây là cái ao mà Billy vẫn đều đặn buông cần. Tôi có thể bán đứng cô ta mà không mất một giây thao thức vì điều đó. Nhưng tôi ghét cô ta bao nhiêu, tôi càng ghét Billy Riggs hơn bấy nhiêu.
Hắn vắt cánh tay qua bồn tắm, nước từ những ngón tay rung rung của hắn nhỏ giọt xuống sàn nhà. “Tôi dám bất cứ khi nào và bất cứ nơi đâu tôi thích như thế. Và vì tôi vừa mới trả lời một câu hỏi của cô, cô nợ tôi một đáp án. Tôi đã cảnh báo cô rồi.”
“Nhưng ‘Sao anh dám’ không phải một câu hỏi thực sự,” tôi líu lưỡi.
Knucks duỗi ngón tay kèm âm thanh răng rắc kêu vang, Billy toe toét cười. “Knucks không thích đám cu li đâu. Bởi nghĩ rằng chúng là vận rủi. Nếu cô không biết tuân thủ luật chơi như thế nào, hắn sẽ chỉ cho cô thấy.”
“Được rồi.” Tôi lùi sâu vào trong phòng, tránh xa Knucks. “Nhưng… tôi muốn một câu hỏi khác.”
“Quý cô đây thật can đảm. Xem nào, còn có thứ khác cô có thể đề nghị đấy.” Bất thình lình, Billy đứng dậy, làm nước tràn xuống sàn nhà. Tại đó, hắn ra vẻ như thể hắn là Thánh John Tẩy Giả,* vừa bước lên sau khi uống một ngụm nước sông Jordan. Vòm ngực săn chắc của hắn hóa thành thảm tóc nâu đỏ rối bù. “Tôi vẫn luôn muốn cảm nhận mái tóc của một cô gái Trung Quốc.”
Thánh John Tẩy Giả (sinh khoảng năm 6 TCN, mất khoảng năm 36 SCN) là một nhà giảng đạo du mục, một vị tiên tri lớn. Ông dẫn đầu phong trào rửa tội tại sông Jordan.
Tôi suýt nuốt phải lưỡi mình. Tóc tôi? Knucks khoanh tay trước ngực, đang săm soi đường may trên tấm áo choàng. Trên tấm nền màu đen, hình xăm móng ngựa may mắn và khớp ngón tay bọc đồng của hắn dường như đang thu mình lấy đà, sẵn sàng bổ tới.
Billy bước ra khỏi bồn tắm và, Chúa nguyền rủa cặp mắt tôi đi, ở đó, trong đám rối nùi màu nâu đỏ sũng nước, một cây nấm Morel và hai hạt sồi màu rêu lấp ló lộ ra. Hắn chậm rãi quấn lấy thân thể ngay trước mặt tôi. “Chỉ chạm một cái thôi.”
Tôi ép bản thân hít thở. Nếu muốn biết Shang có phải cha mình không, tôi buộc lòng phải để con chuột cống này vô lễ với mái tóc của mình. Tôi có thể bị hủy hoại nếu việc tôi từng cho phép một hành vi như thế bị phát hiện! Nhưng bị hủy hoại đối với ai cơ chứ? Chẳng mấy người ở Atlanta chịu cưới vợ Trung Quốc, còn cơ hội nam giới độc thân ở Augusta hay khu vực Yankee nghe ngóng được tin này quá xa vời. Dẫu sao thì, tóc là vật chết, một thứ phụ kiện không hơn không kém. Tôi lúc nào cũng có thể cắt phăng nó đi nếu hối hận vì quyết định của mình. Tôi cởi mũ trùm đầu. Với hành động nhanh gọn đâu ra đấy, tôi gỡ bím tóc xuống, rồi giơ ra trước mặt Billy Riggs như sợi dây thòng lọng.
Hắn tiến lại gần. Mặc dù đã tắm, nhưng mùi hoang dã đậm đặc vẫn bám lấy hắn. Tôi lại phải ép bản thân hô hấp, tưởng tượng tới một dòng sông mát lành chảy êm ái xuống khe núi um tùm cỏ, nơi ấy không có cây nấm nào.
Ai đó gõ cửa. “Nước đây,” một giọng nữ khàn khàn vang lên.
“Biến đi,” Billy quát. Hắn giơ tay ra, và rồi những ngón tay bẩn thỉu của hắn từ từ lướt theo mép bím tóc nhấp nhô của tôi. Một tiếng rên trườn quanh miệng hắn. Thật kỳ lạ, cây nấm kia không nhô lên; tôi chợt nhận ra hắn dùng thuốc Pendergrass để làm gì.
Tôi kéo bím tóc ra. “Thế là đủ rồi!”
Nhưng hắn không buông tay, hai chúng tôi rơi vào cuộc thi kéo co khoảng cách gần. Đột nhiên, hắn quá gần, đầu hắn lệch sang một bên, hơi thở hắn phả vào mặt tôi nóng rực, miệng hắn ướt át, hé ra. Không nghĩ ngợi gì, tôi nghiến mép ngoài giày ống lên bàn chân trần của hắn, áp dụng chiêu đóng dấu của chú Chân Búa. Hắn bật ra một tiếng chửi thề.
Knucks rời vị trí, khớp ngón tay bọc đồng của gã lóe sáng, hình xăm móng ngựa mờ đi. Tôi vồ lấy bình hoa Đức Phật ném về phía gã. Đừng giao chiến với kẻ thù; hãy cho hắn ăn. Gã đàn ông bắt lấy bình hoa, nhưng trượt tay. Một tiếng vỡ nát ấm vang và nghe thật đắt đỏ báo cho tôi biết rằng, chẳng dễ gì bắt được đồ gốm sứ khi đang đeo đai bọc khớp ngón tay. Tôi chạy xô qua Knucks rồi mở toang cửa, đâm sầm vào… Nathan?
Với một tiếng gầm, Bear thình lình lao tới Billy. Hắn lùi phắt lại, mất vào tay Bear một miệng đầy mảnh áo choàng. Nathan kéo dây xích, khuôn mặt anh trở nên dữ tợn khi anh hiểu rõ tình hình. “Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Tôi sẽ khiến anh vào tù!” Nathan quát hỏi với giọng vang rền tràn ngập phẫn nộ, hàm răng sáng bóng lấp ló phía sau làn môi hơi cong của anh.
“Thật hào hiệp làm sao, anh chàng nhà báo. Nhưng cô Kuan đây cố tìm tôi cơ mà,” Billy đáp, sôi sục giận dữ. Vẻ tàn bạo khiến khuôn mặt hắn méo mó. “Lần tới, có lẽ tôi sẽ ghé một chuyến tới nơi ẩn náu quyến rũ của cô ta.”
Tôi gần như không nghe thấy tiếng Bear sủa khi từ nơi ẩn náu vang dội khắp thân tôi. Có chắc chắn, Billy không thể biết được tôi sống ở đâu không?
Bear cố gắng tấn công liên tiếp, đám lông xám nhòe nhoẹt.
Tiếng ầm ĩ, hơi nước và hình ảnh thân người tục tĩu của Billy khiến lòng dạ tôi chao đảo. Tôi sẽ phát ốm nếu ở lại căn phòng này thêm nữa. Tôi loạng choạng hướng ra hành lang, suýt nữa vấp phải mũ của chính mình. Tay tôi run lên khi nhặt lại nó.
“Nếu tôi biết anh ngược đãi cô Kuan, anh sẽ nghe được tin từ tôi,” giọng Nathan xé toạc âm thanh hỗn loạn. “Trên trang nhất.”
Tôi lách qua đám hầu gái, tấm thảm dày nuốt lấy chân tôi. Một phụ nữ ngang qua tôi, dáng người đội mũ trùm của cô ta khiến tôi nhớ tới ai đó. Mùi tử đinh hương nồng nặc xộc vào mũi tôi. Tôi không thấy được mặt cô ta, và tôi cứ tiếp tục hướng ra cửa nhanh hết sức có thể.