← Quay lại trang sách

Hai mươi sáu -

“Đáng lẽ tôi nên sai Bear tấn công đồ vô lại lưỡng cư đó. Tắm ư? Chúa ơi, cô trắng nhợt như tờ giấy.”

“Tôi khá ổn mà.”

Tôi hít lấy một hơi không khí trên phố Collins; luồng khí này, mặc dù hôi thối, nhưng vẫn tươi mới hơn bầu không khí trong nhà thổ của Billy Riggs.

“Không, cô không ổn. Hắn có làm cô bị thương không? Tôi tình cờ rất giỏi đấm đá đấy.” Anh dừng bước, nhìn lại căn nhà kiểu Victoria lần thứ tư.

“Không đâu. Tôi ổn.” Tôi ôm lấy bụng và bước đi thật nhanh, nhớ tới lần Nathan đấm vỡ mũi của ai đó vì cách đánh vần từ khoai tây.

Nathan bắt kịp bước chân vội vã của tôi. “Cô đang gặp rắc rối ư? Tôi có thể làm gì không? Là tiền ư? Chúng tôi biết một vài ủy viên.”

Tôi lắc đầu. Tôi không thể mạo hiểm để Nathan phát hiện ra chúng tôi đang sống dưới hầm nhà anh được, ngay cả khi anh có thể thuyết phục một ủy viên quan tâm tới những kẻ ngoài lề như Già Gin và tôi. Lại nữa, nếu Billy biết nơi tôi sống, trò chơi có lẽ đã chấm hết.

Nathan nói đúng. Vì muốn thắng một sắp bài, tôi đã để thua cả bộ.

Tôi đá văng một mẩu xì gà khỏi lối đi, và kìm lại những ý nghĩ thê thảm của chính mình. Già Gin luôn dạy rằng, nếu mặt đất có quá nhiều vấn đề, hãy ngẩng lên. Bầu trời thường xuyên thay đổi nhắc nhở chúng tôi rằng, vấn đề của chúng tôi không sinh ra rồi trụ lại. Bầu trời tối nay cất chứa một trái đào có dáng hình mặt trời lặn đang bồng bềnh giữa mặt hồ sẫm sắc. Tôi nhớ tới câu chuyện của ông về người con trai trao cho nữ thủy thần thứ trái cây vốn để dành cho bầy dơi của thần tài ấy.

Bear dụi dụi vào một bên người tôi, đẩy tôi tránh xa khỏi mảnh chai vỡ mà tôi không để ý.

Già Gin nói, câu chuyện ấy chưa kết thúc. Tôi đoán, cây trồng của người cha sẽ tàn lụi vì thiếu trái đào gọi bầy dơi trở lại, nhưng người cha và anh con trai thì sao? Cuộc sống vẫn tiếp diễn mà, đúng không? Kết cục chân thực duy nhất là một xẻng đất chôn vùi khuôn mặt người. Từ giờ cho đến lúc đó, bạn phải tiếp tục trồng trọt và gieo cấy, gieo cấy và trồng trọt.

Tôi gần như không cảm thấy Nathan nhét bàn tay tôi vào cánh tay anh. Chúng tôi băng qua phố Collins rồi tới phố Five Points, trung tâm của chiếc bánh Atlanta kể từ trước chiến tranh, nơi hai cung đường Creek Indian hội tụ. Chúng tôi hòa vào dòng người đang vẽ một vòng tròn quanh giếng phun cao bảy mươi foot, rồi cùng tiến tới lối đi dẫn chúng tôi hướng về xưởng in.

“Tên khốn chết tiệt! Không có thông tin nào đáng phải như thế,” Nathan càu nhàu. Giọng anh trở nên khẩn khoản. “Tôi van cô, hãy nói cho tôi biết làm sao tôi có thể giúp được cô.” Âm điệu năn nỉ lùi đi rồi cơn giận tràn vào. “Tôi rất muốn khiến thứ sâu bọ đó khốn đốn.”

Trước khi chúng tôi tới xưởng in, tôi dừng lại ngay trước một kho chế phục đầy mùi da và cỏ khô. “Ngài Bell…”

“Nathan.” Khuôn mặt nhăn nhó của anh giãn ra, ánh mắt ấm áp và kiên định của anh siết lấy tôi. “Tôi biết một chỗ làm bò hầm rất ngon. Có thể xoa dịu tinh thần.”

“Tôi muốn tạ lỗi vì đã khiến anh phải kéo dài một sai lầm.”

“Thật sự thì, rất ngon. Khúc cà rốt mềm, khoai tây…”

“Ý tôi là mục báo của Quý cô Ngọt ngào. Tôi sẽ hiểu được nếu anh không cần mục ấy nữa.”

“Không.” Anh vuốt thẳng phần cổ cắt khúc trên chiếc áo choàng ngắn rộng thùng thình bị tôi kéo nhăn. “Đương nhiên là chúng tôi cần chứ. Miễn là cô còn muốn viết tiếp.”

“Vâng,” tôi đáp, hơi quá vội vàng. “Tôi…”

“Nathan? Jo?”

Mắt tôi trố ra. Bên kia phố, Lizzie Crump vừa chui ra khỏi chiếc xe ngựa sơn màu xanh bắp cải, với dòng chữ ánh vàng có ghi HIỆU SƠN CRUMP. Người đánh xe chìa tay mời một phụ nữ khác, người này chắc chắn là mẹ của Lizzie, căn cứ vào màu sắc và cặp mắt mí dày hao hao cô. Lizzie sải bước tới chỗ chúng tôi, bám sát gót là một phụ nữ lớn tuổi.

Trên đầu Lizzie đội chiếc mũ phớt đỏ tươi duyên dáng, vành thuôn thuôn. Hệt như chiếc mũ thiết thực của tôi, chiếc tôi bỏ dở trong buồng làm việc, một chiếc lông gà trống nhô lên phía sau, được gắn lại bằng một mẫu nơ vĩnh cửu, mặc dù nơ ấy khuyết mất một vòng. Quý bà Anh Quốc ăn cắp mẫu này!

“Xin chào, Lizzie,” tôi xoay xở tránh ra.

“Chào buổi tối, thưa bà Crump, Lizzie.” Nathan hướng ánh mắt kinh ngạc về phía tôi. “Hai người biết nhau?”

“Jo từng làm việc ở cửa hàng của quý bà Anh Quốc với tôi. Cô ấy là thợ làm mũ rất cừ.” Lizzie duỗi mũi chân một bên giày mũi nhọn của cô, động tác này khiến tôi cảm thấy như một chú mèo.

“Thật ư?” Ánh mắt Nathan lướt tới chiếc mũ trùm đi mượn của tôi, mà tôi ước sao mình có thể rút tay chân vào trong lòng mũ rồi biến mất, hệt như con rùa.

“Phải,” tôi gượng đáp. “Tình cờ nhỉ?”

“Tôi đang định đến nhắn anh màu sắc tôi chọn cho cuộc đua, nhớ không?”

“Đương nhiên rồi. Màu cô chọn. À, về chuyện đó. Tôi nhận ra mình không phải người hộ tống thích hợp cho lắm, vì tôi sẽ bận tối mắt tối mũi tường thuật về cuộc đua. Nếu cô muốn tìm người hộ tống khác, tôi rất sẵn lòng tránh sang một bên.”

“Ôi.” Lizzie thôi loay hoay mà chuyển sang cắn ngón tay. Tôi gần như có thể trông thấy suy nghĩ của cô đang ngọ nguậy. “Xem nào, tôi không cần người hộ tống khác. Dù sao thì, tôi thích quan sát ký giả đang làm việc”.

“Được rồi.” Ánh nhìn chăm chú của Nathan trôi tới tôi, kéo theo ánh mắt của bà Crump. Chiếc mũi nhọn hoắt của bà hít hít, như thể ngửi thấy thứ gì khó chịu, còn nụ cười giả tạo của bà héo quắt như vỏ trái cây để lâu.

“Ồ, này, quý bà Anh Quốc có mục quảng cáo mới cho anh.” Lizzie rút ra một mảnh giấy từ găng tay rồi đưa cho Nathan. “Công việc kinh doanh tiến triển rất tốt. Bà ấy nghĩ lý do là bởi độ nổi tiếng của mục tư vấn tâm sự mới trên báo nhà anh, nên bà ấy bày ra một lượng đặc biệt, đặt tên là Quý cô Ngọt ngào, dành cho những ‘phụ nữ độc lập’” Lizzie nghiêng đầu, khoe chiếc mũ. “Bà ấy bán chiếc mũ này với mức giá đặc biệt là ba đô la.”

Nếu có chuyện gì mỉa mai hơn tình huống này, thì chắc là chuyện chúng tôi có thể xây đường sắt.

“Cô thích không, Jo? Tôi tự mình làm đấy.”

“Cô tự làm?”

Tiếng cười của cô ấy trôi bồng bềnh trong gió nhẹ. “Đừng choáng váng thế chứ. Tôi ghim chặt nó trước, như cô chỉ cho tôi, và cách này hữu dụng cực kỳ. Quý bà Anh Quốc nói rằng tôi có thể làm được mẫu hạng nhất nếu cứ tiếp tục làm tốt như thế.”

“Thật tuyệt vời.” Từ ngữ rớt xuống như bọc chì. Tôi nên hạnh phúc vì thành công của cô ấy, nhưng thâm tâm tôi cảm thấy khô héo và nâu xỉn như trái táo tháng Một.

Bà Crump quét ánh mắt chằm chằm vào bím tóc tuột xuống của tôi, sau đó lưng bà dựng thẳng. “Nhưng làm sao mà… sinh vật này… quen cậu, hả cậu Bell?”

“Cô ấy là một đồng nghiệp.” Nathan cởi chiếc mũ Homburg, khiến những lọn tóc xoăn lên trên đầu anh, dù anh đã đưa tay vuốt lại.

“Một đồng nghiệp?”

Lizzie đùa giỡn huých cánh tay cứng ngắc của mẹ mình. “Ôi, mẹ ơi, cô ấy có nói tiếng Anh.”

“Tôi e là mình phải đi rồi,” tôi nói bằng giọng nhanh gọn của Quý cô Ngọt ngào. Không tham gia tự thân đã là chiến thắng.

“Nhưng chúng ta còn chưa hoàn thành… cuộc họp,” Nathan nói. Khuôn mặt của bà Crump co rúm thành một cục với trọng tâm xoay quanh cái mũ. Con gái bà vẫn trưng ra nụ cười mơ màng sau lời khen tôi dành cho chiếc mũ của cô. Không như Caroline, Lizzie được cắt ra từ một khối ngọc bích mềm mại hơn mẹ mình.

Tôi cúi đầu về hướng Nathan. “Chúng ta xong việc rồi, ngài Bell.” Tôi tránh né ánh nhìn của anh, khom người xoa khuôn mặt ngọt ngào của Bear bằng cả hai tay. Ghé vào cái tai mượt mà của nàng chó, tôi thì thầm, “Cảm ơn vì đã đến giải cứu tao.” Gần thế này, rốt cuộc tôi cũng nhìn thấy mắt nó, đôi mắt ấm áp như sáp nến tan chảy, hệt như chủ nhân của nó.

Thế rồi, tôi vội vã rời đi, xóa nhòa chính mình khỏi cuộc đời Nathan như cục tẩy xoá bỏ vết bút chì. Tôi không thể ngốc nghếch phải lòng Nathan Bell. Ranh giới giữa chúng tôi quá tối tăm.

Dẫu sao thì, Lizzie đã tuyên bố chủ quyền, và chuyện nên như thế. Có lẽ, cảm xúc tôi dành cho anh giống như tình anh em, hơn là tình yêu, hệt như hồi anh mười hai còn tôi mười tuổi, rồi anh hát bài “Gà tây trong đống rơm” nhiều tới nỗi tôi đã suýt gào lên bảo anh bắn ngay con gà tây lủng lẳng ấy đi. Tôi cứ xoáy vào những cảm xúc cũ kỹ đó, chứ không phải những xúc động mới mẻ vừa rồi.

Vạt váy ngủ bằng vải dạ quấn quanh chân tôi khi tôi xoay xoay mép bàn tròn, nhưng chẳng đi tới đâu cả. Một khoản vay hai mươi lăm đô la dành cho một phụ nữ mà ông không bao giờ trả được. Có phải người phụ nữ này viết lá thư ấy không? Bà ấy là lý do Shang bỏ đi? Tôi chợt nhận ra rằng, tôi vẫn không biết chắc Shang có phải cha tôi hay không. Với tất cả nỗ lực của mình, tôi dường như đã thu được nhiều câu hỏi hơn hẳn câu trả lời.

Ống nghe, lộ ra qua tấm rèm mở vào góc nhỏ của tôi, khiêu khích tôi mở nút cho nó. Tôi tiếp tục xoay. Gần đầy, chẳng hiểu vì sao, tôi cảm thấy mình giống kẻ đột nhập hơn. Khi tôi còn là đứa trẻ, nhà Bell lấp đầy những khoảng trống mà Già Gin không thể bù đắp, dạy cho tôi cách sống của người Mỹ, giúp tôi cảm thấy bớt giống kẻ ngoài lề trong đất nước của chính mình hơn. Nhưng cũng như Già Gin, một ngày nào đó, tôi cũng sẽ phải để họ ra đi. Đặc biệt là Nathan.

Trước khi tôi cào thành cái rãnh xuống sàn nhà, tôi lôi hộp xì gà đựng dây lụa đầu thừa đuôi thẹo tôi mua lại của quý bà Anh Quốc với giá một xu ra, ngồi xuống ghế chậu hoa của mình. Có lẽ, thắt nơ sẽ làm dịu bớt chút khắc khoải trong tôi.

•••

Vì thời tiết rốt cuộc cũng ấm lên, tiệm Buxbaum rộn ràng náo nhiệt. Chứng kiến Robby đứng bên quầy thu ngân, đang tính tiền thừa cho một phụ nữ, tôi thấy thật vui sướng. Một hàng người, tất cả đều da màu, đang chờ thanh toán.

Người phụ nữ nhét tiền vào túi xách. “Hãy nhắc tôi khi nào họ sáng chế ra cây lau sàn tự động, tôi sẽ là người đầu tiên xếp hàng.”

“Người ta sáng chế ra rồi, bà Weaver ơi. Họ gọi đó là mèo.” Anh trông thấy tôi. “Chào buổi sáng, Jo. Chờ chút nhé.”

“Được mà, Robby.” Tôi chọn lấy đồ mình cần - lúa mạch, bánh quy giòn, thuốc mỡ cho đôi tay thô ráp của mình, một cục xà phòng, đậu trắng đốm nâu, với một cây rìu thay cho cây gỉ sét ở nhà. Vả lại, chẳng hại gì khi có một thứ vũ khí đáng tin cậy trong tầm tay. Cầu trời tôi sẽ không phải dùng đến nó.

Robby tính xong cho các khách hàng, tôi liền mang đồ tới chỗ anh. Anh nhìn quanh - không có ai trong tầm nghe - rồi lặng lẽ nói, “Đám người nhà Payne biến động như cát ấy. Em có tin được không, họ gọi Noemi quay lại? Etta Rae gọi cho mục sư Harkness sáng nay, mục sư đã thông báo tin tức với bọn anh ngay trước mặt toàn bộ giáo đoàn.”

“Em mừng là họ đã làm một việc đúng đắn. Chị ấy sẽ quay lại chứ?”

“Chẳng phải tháng Tám có ba mươi mốt ngày sao? Cô ấy vẫn có ý mua cái xe an toàn đó. Cô ấy thậm chí còn lấy một đô anh định đặt vào con Sunday Surprise. Đàn ông không thể có niềm vui nào hay sao?”

“Chiếc xe đạp an toàn đó khá vui đấy.”

Anh ném cho tôi ánh mắt có thể cắt được kính. “Em cùng phe với cô ấy. Mà này, em đi mua cây lau nhà đấy à? Hôm nay giảm giá đồ quét tước và cọ rửa đấy.”

“Cảm ơn anh, nhưng không đâu. Anh có khiếu bán buôn đấy.”

“Hóa ra, anh vẫn được bán hàng. Chỉ mong ông Buxbaum chấp nhận. Ông ấy đang cân nhắc xem có thuê anh toàn thời gian không.”

“Em rất vui khi nghe được tin này. Có khi em sắp có cơ hội mua tặng anh chai nước súc miệng.”

Anh gật đầu với một phụ nữ da đen đội chiếc mũ trùm sắc vàng bơ đang ngắm nghía vải vóc. “Rất vui được gặp bà, bà Thomson.” Bà ấy gật đầu chào lại.

Anh đóng gói xong đồ đạc của tôi. “Tất cả đây à?”

“Thực ra, không.” Tôi lôi từ trong túi ra chỗ nơ tôi thắt tối qua. “Em đang băn khoăn không biết anh có thể cho ông Buxbaum xem số hàng mẫu này không. Chúng không giống đồ trang trí mà các anh có, nhưng em hy vọng…”

“Jo, đẹp mà.” Anh cầm một chiếc lên. “Chiếc này trông giống con bướm này.”

“Đó là chim ưng, để dành cho Noemi. Chim ưng tượng trưng cho tầm nhìn xa.”

“Cô ấy sẽ thích lắm. Em tính giá bao nhiêu?”

“Tám xu mỗi chiếc, nếu ông Buxbaum không ngại cung cấp lụa.”

“Đặt giá mười xu đi. Thế mới đáng.”

“Cảm ơn anh, Robby.”

“Không có gì đâu.”

Một chồng báo Focus số ra ngày Chủ nhật chiếm hết một chiếc ghế bập bênh gần cửa ra vào. Hình ảnh bài “Thói quen”, tất cả chỉnh tề theo phông chữ, khơi dậy niềm tự hào của một người mẹ trong lòng tôi. Cả lo lắng nữa. Nếu bài này không được đón nhận, người ta sẽ chỉ trích Quý cô Ngọt ngào. Cả tờ báo có thể sẽ sập. Và rồi, phần nào đó trong tôi, vốn có thể ngoạm lấy một miếng của đời, sẽ mất hết bộ răng. Tan sạch như băng tuyết khi con rồng mùa xuân gầm rú.