← Quay lại trang sách

Hai mươi bảy -

Noemi không xuất hiện vào thứ Hai, nên đầu bếp thay thế, một phụ nữ người Đức, chỉ huy gian bếp với quy chế ba nhịp - ba nhúm muối, ba lần gõ trứng, ba tiếng gõ nồi. Tôi hy vọng ngày mai Noemi sẽ trở lại, trước khi tôi bắt đầu nhảy điệu Waltz. Tôi có thể gặp chị tối nay tại buổi họp của những người ủng hộ mở rộng quyền bầu cử, mặc dù tôi chưa quyết định có đi hay không. Có nhiều thứ không đáng để chịu bẽ mặt.

Cái ngày tôi sang tuổi mười ba, không lâu trước khi bà Payne sa thải tôi, tôi đã năn nỉ được nếm thử hương vị Coca-cola mới bán ở quầy thuốc Jacob mà ai cũng xôn xao. Chúng tôi đã từng thấy người da đen ở quầy thuốc nên cho rằng bản thân cũng có cơ hội. Với tổng cộng mười xu lấy từ giầy ống đựng tiền trong túi, Già Gin giữ ghế cao bên quầy thật vững cho tôi, vì tôi vừa mới bắt đầu mặc váy dài chạm đất. Nhưng tên khốn bán nước giải khát vẫy cái giẻ rách trước mặt Già Gin. “Không có cola cho lũ cu li.”

Một phụ nữ cười ầm lên, rồi dường như tất cả mọi người đều cười chúng tôi. Nghĩ lại, mặt tôi vẫn nóng bừng.

Trong khi tôi giúp Caroline phục sức cho chuyến cưỡi ngựa buổi chiều, lần đầu tiên kể từ tai nạn hạt tiêu, tôi không nhịn được hỏi, “Cô đã xem bài mới nhất của Quý cô Ngọt ngào chưa, thưa cô?” Tôi không nghe ngóng được tin tức về việc bài “Thói quen” được đón nhận như thế nào.

“Sao tôi phải lãng phí thời gian chứ? Quý cô Ngọt ngào là loại biết tuốt. Loại tôi không thể chịu nổi.”

Tôi phải chờ đợi xem sao, thậm chí đến gặp Nathan tối nay nếu cần thiết. Tôi đã thề chấm dứt nghe trộm, nhưng một chuyến viếng thăm của Quý cô Ngọt ngào - chà, Jo Kuan, hiện giờ tôi đã lộ tẩy rồi - sẽ ổn thôi. Nói cho cùng thì, chỉ là chuyện công việc.

Bên ngoài, Già Gin đang chạy qua chạy lại giữa Khoai Lang và Frederick. Cổ của hai con ngựa trìu mến hướng về ông. Trái tim tôi hóa thành cái tổ cảm xúc của loài chim sẻ dành cho người đàn ông lớn tuổi ấy: yêu thương, phiền muộn, biết ơn và thương tổn, xâu kết với lo lắng. Ông có thể nhòm ngó khắp mọi ngóc ngách ở Atlanta, nhưng vẫn phải mất hàng năm ròng mới tìm nổi khoản tiền lẻ trị giá ba trăm đô la. Ánh mắt ông giao với mắt tôi, đôi mắt đen thẫm như mực in, với vết đen mờ dưới mắt. Ông cần nghỉ ngơi.

Caroline gãi gãi vết mẩn khô trên trán. Những chỗ phồng rộp trên mặt cô ta đã xẹp xuống thành vảy màu hồng. “Ôi, bực thật.”

“Thưa cô, mọi chuyện ổn cả chứ?”

“Dĩ nhiên không, chờ đấy.” Cô ta giậm chân vòng lại nhà chính, có lẽ để xoa thêm mỡ lên trán.

Già Gin giữ Khoai Lang thật vững cho tôi. “Cảm ơn con đã trông nom hang nhà, con gái. Con thế nào rồi?”

Tôi cắn cắn lưỡi, thèm muốn đưa lời về khoản nợ ba trăm đô la. Nhưng ông sẽ khổ sở vô cùng nếu biết tôi đến gặp Billy Riggs, lại còn cùng với Nathan Bell. Một khi niềm tin đã mất, thì có cả một ngọn núi toàn cát sỏi phải leo lại từ đầu. Nhưng mà, một ngọn núi toàn cát sỏi thì tính là gì khi so sánh với cái hố nợ nần bất tận cơ chứ? Thứ chúng tôi cần là giải pháp, thứ giải pháp ngay lúc này không thể tìm ra, với những bước chân của Caroline đang nện trên hành lang. “Con khỏe. Cha thế nào?”

“Khá ổn.” Già Gin nghiêng cằm về phía tôi, cái cách ông thường làm khi muốn nghe những lời không được nói. Tôi thấy khó khăn khi chạm phải ánh mắt ông, như thể việc đó sẽ làm nứt vỡ trái trứng quyết tâm của tôi và toàn bộ bí mật hỗn độn trong đó sẽ tràn ra.

Caroline ló ra từ cửa trước, trông chẳng khác gì so với lúc cô ta đi vào. Chiếc mũ đen của cô ta, có lẽ rất xứng với tâm trạng, nhô ra đằng trước. Hấp dẫn trong bộ đồ cưỡi ngựa màu xám kim loại, dáng vẻ cô ta khiến tôi nhớ tới một con quạ, giống chim xảo trá nhất nổi tiếng vì thường xuyên ức hiếp những loài lớn gấp đôi chúng. “Đi thôi. Tôi có cuộc hẹn cần tham gia,” cô ta xỏ xiên, như thể cô ta không phải lý do chậm trễ của chính mình vậy.

Chúng tôi chưa kịp rời khỏi dinh thự thì một kỵ sĩ cưỡi con ngựa giống màu đen xuất hiện.

Caroline kéo dây cương. “Merritt!”

Ameer phì phò vui vẻ hướng tới chúng tôi, bờm dựng lên theo từng bước chân vững chãi tựa như làn khói đen tỏa ra từ đầu máy xe lửa. Khác với chú ngựa, người thừa kế nhà Payne không được sung sức cho lắm. Đôi vai vốn vươn thẳng của anh ta thõng xuống như thể đang cố chạm vào nhau, đầu anh ta nghiêng sang một bên. “Chào buổi chiều, các quý cô. Ngày đẹp trời để cưỡi ngựa, nhỉ?” Anh ta cố nở nụ cười nham hiểm, nhưng lại thành ra méo mó như nước sữa lọc qua lớp vải thưa.

“Sao anh trông thê thảm thế?” Caroline vặn hỏi.

“Anh nghĩ trái tim anh vừa bị thiêu đốt bằng rượu.”

Khoai Lang cựa quậy dưới chân tôi, háo hức chồm lên.

“Ý anh là gì?”

“Hắt rượu vào rồi châm lửa.”

Caroline lia ánh mắt tới tán cây mộc lan trên đầu chúng tôi. “Ai làm?”

“Nàng Jane Bentley quý phái xứ Boston. Cô ấy đã hủy bỏ hôn ước của bọn anh. Hóa ra, cô ấy là người hâm mộ Quý cô Ngọt ngào kia. Cô ấy bảo anh rằng, cô ấy thà lẻ bóng còn hơn trói buộc với một kẻ nhàm chán cả đời.”

Tôi sặc nước bọt và phát ho. Tỏ vẻ gắt gỏng thiếu kiên nhẫn, Caroline hướng Frederick tránh xa tôi, như thể sặc cũng lây nhiễm vậy. “Đúng là giải thoát. Cô ta có mùi nước táo và không tử tế chút nào. Sao ai cũng mê mẩn Quý cô Ngọt ngào đấy thế?”

Merritt kéo lại nụ cười. “Sao nào, em gái, em ghen tị à?”

“Anh đúng là không thể chịu nổi.” Caroline gạt phắt.

“Tôi rất tiếc, thưa ngài,” tôi nói với anh ta.

“Cha chắc sẽ chối bỏ tôi.”

“Ngài ấy sẽ không muốn anh dính vào cuộc hôn nhân không hạnh phúc.”

Anh ta đập một đám côn trùng. “Cha tôi sở hữu một nhà máy giấy. Nhà Jane sở hữu xưởng gỗ. Đó là hai cam kết bị hủy bỏ. Quan điểm của Quý cô Ngọt ngào có lẽ đúng trên lý thuyết, nhưng khó mà thực tế đối với những người như chúng tôi. Hôn nhân không cần hạnh phúc, chỉ cần có lợi ích qua lại.” Đó là lời cha anh ta nói. “Vả lại, cô ta cũng không tệ lắm.”

Rõ ràng, điều tương tự không thể dùng để nói về Merritt Payne.

Anh ta lắc lắc cổ tay rồi cúi chào.

Tôi lên đường ngay sau Caroline, tự hỏi lòng tự trọng bầm dập cảm giác có giống như một trái tim tan vỡ hay không; và nếu có, thì nhận thức được sự khác biệt có rút ngắn được thời gian hồi phục hay không? Quý cô Ngọt ngào không lo lắng cho Merritt. Những đóa hồng của giàu sang và đẹp mã gắn chặt với chồi non tuổi trẻ sẽ mở ra rất nhiều cánh cửa.

Khoai Lang đá đá lớp cỏ và xua một bầy quạ, nhanh chóng đưa chúng tôi đuổi kịp quý cô của mình. Caroline có vẻ không nhận ra chúng tôi đang đi bên cạnh. Cô ta cứ nghịch nghịch cổ áo viền đăng ten, gập lên theo phong cách kín đáo, rồi lại hạ xuống để trông tự nhiên hơn. Chiếc mũ của cô ta di chuyển từ khu biệt thự bên tay trái chúng tôi sang đồng cỏ rộng bên phải, rồi lướt vào giữa những cành thông. Tôi biết cô ta đang tìm ngài Q. Có điều, dĩ nhiên là, sao anh ta lại trốn trong bụi cây cơ chứ?

“Ngài Q của cô đã hỏi thăm cô chưa?”

“Tại sao anh ấy phải làm thế?”

“Cô bỏ lỡ” - tôi ho húng hắng - “cuộc hẹn với anh ta vào thứ Năm và thứ Sáu. Ai cũng thấy anh ta nên lo lắng.”

“Anh ấy quá thận trọng nên không thể đến thăm tôi.”

“Tôi không nói ‘đến thăm’. Nhưng có lẽ, anh ta đã gửi lời nhắn cho cô. Hoặc trèo lên cửa sổ phòng cô.”

Tôi không nghiêm túc với đề xuất sau cùng, nhưng cô ta dường như có suy xét trong thoáng chốc. “Không, anh ấy không như vậy. Còn cái tính thẳng đuột của cô không thích hợp, hay đáng hoan nghênh đâu.”

Tôi nghe thấy tiếng vó ngựa khiêu vũ một bản nhạc hân hoan ít nhất năm giây. “Được thôi. Tôi thì thấy, nếu tình yêu giả dối của ai đó - của cô Saltworth - chơi khăm tình yêu chân chính của ai khác - của cô - thì người ta nên lo ngại. Thậm chí, đáng báo động.” Tôi liều lĩnh nói, vì có thứ gì đó đã làm lung lạc sức chịu đựng của tôi. Có lẽ, đó là ý thức rằng, vai trò của tôi ở đây chỉ là nhất thời, cho tới khi Già Gin kiếm được cho tôi một ông chồng. Hoặc có lẽ, đó là Quý cô Ngọt ngào đang lên tiếng. Giọng tôi, mỗi ngày, dường như lại giống giọng cô ấy hơn.

“Ngậm chặt cái miệng của cô lại, không thì tôi sẽ làm hộ cô,” Caroline rít lên.

Khi chúng tôi cuối cùng cũng tới chỗ máng nước, trong lúc Frederick uống nước, cô ta mượn ảnh phản chiếu để vuốt mượt mái tóc khó chiều và véo lên má. Sau đó, cô ta rời đi, bước lên lối đi gai góc mà vô số những kẻ yêu đương tràn đầy hy vọng đã từng bước lên.

Thay vì Đồng cỏ Sáu Bước, tôi để Khoai Lang quay ngược lại, hướng tới công viên Piedmont ở Bắc Atlanta. Có lẽ, ít nhất thì, một trong hai chúng tôi cũng tới được nơi trái tim mình dẫn lối, trong hôm nay. Biết đâu chúng tôi có thể ngó nghiêng bên đường đua chuẩn bị thế nào.

Mùi cỏ mới cắt và hương đất vừa xới gợi lên ký ức ngọt ngào. Không lâu sau khi nhà Payne đuổi tôi đi, Già Gin quyết định rằng, chúng tôi nên cố tham dự buổi Triển lãm Piedmont năm 1887, sự kiện lớn nhất diễn ra tại Atlanta kể từ sau chiến tranh. Vì sự kiện chỉ dành cho người da trắng, ngoại trừ nhân công, nên tôi mặc chiếc váy xám và áo khoác đen, còn Già Gin mặc trang phục chăn giữ ngựa tiêu chuẩn. Chúng tôi chở nhiều xô hoa, như thể chúng tôi thực sự có địa chỉ cần giao chúng. Nếu bạn bước đi như thể bạn biết mình đang đi tới đâu, bạn có thể lừa rất nhiều người, đặc biệt là ở một nơi có nhiều trò giải trí như thế.

Đại bác nã đạn, các ban nhạc tấu khúc, còn các khu triển lãm phô bày những gì quý giá nhất của Atlanta, từ động vật, nông cụ tới máy may gắn động cơ và máy hát. Tôi còn trông thấy phu nhân của ngài Thủ tướng Cleveland, Frances Folsom, mua một con đại bàng tạc từ khối đá Mangan địa phương. Bà thấy tôi nhìn, nên tôi vội rút một bông hoa ra. “Cầu mong bông cúc này sẽ mang may mắn tới ngôi nhà của bà.”

Bà cầm lấy bông hoa. “Một cô gái Trung Quốc nói năng như người miền Nam? Ta nghĩ Atlanta sở hữu mọi thứ người ta muốn.”

Với hình dáng tựa chiếc mũ phù thủy, hai trăm mẫu công viên Piedmont, trụ sở Câu lạc bộ Lái xe của Quý ông, nổi bật với những luống cỏ dài xanh mướt bên lối đi, và ít cây đến bất ngờ trong một thành phố tràn ngập cây cối.

Chúng tôi tiến đến từ lối vào phía Tây, phần vì bên ấy gần đường đua hơn, phần vì muốn tránh những tòa nhà gần cổng chính, nơi chúng tôi dễ bị đuổi đi. Một chiếc xe ngựa trờ tới từ phía sau, tôi thụt sâu vào bóng tối của vành mũ.

Rất nhiều xe ngựa độc mã chạy qua, thẳng hướng tới khu khán đài cách đó một ngàn foot. Phía bên kia đường đua một dặm trải dài.

Bên lề cung đường đã được chuẩn bị, một người đàn ông da đen mặc áo sơ mi trắng và quần dài lấm cỏ đang đẩy máy cắt cỏ theo một đường thẳng tắp ấn tượng. Có cậu bé cào cỏ vụn thành đống gần đó.

Người đàn ông đi xong một đường liền dừng lại lau mặt bằng chiếc khăn tay. Trông thấy chúng tôi, ông chạm nhẹ vào vành mũ rơm. “Mỗi ngày trông lại đẹp ra nhỉ.”

Tôi đơ ra kinh ngạc cho đến khi nhận ra ông đang nói về con Khoai Lang.

Nàng ngựa hí lên, tôi bèn dong nó tới gần hơn. “Chào buổi chiều. Chúng ta từng gặp ư?”

“Ta là Leo Porter, còn kia là con trai ta, Joseph.”

Cậu bé, hẳn mới lên mười hoặc mười một, đứng thẳng nghiêm nghị, lồng ngực phập phồng, cái cào dựng đứng như lưỡi lê kề bên cậu. Hai má cậu vẫn còn phúng pha phúng phính, và chiếc mũ lưỡi trai thẳng thớm đến mức kê được một cái chai.

“Lúc nào tôi cũng rất vui mừng khi được gặp một Jo khác, dù đó là Joseph. Tôi là Jo Kuan.”

“Xin chào, thưa cô.”

“Cô hẳn là con gái của Già Gin,” người cha hỏi. Có bóng dáng thoáng lướt tới mắt phải của ông, nên tôi tập trung sang bên trái. “Ông ấy nói, ở chừng mực nào đó, cô cũng là nữ kỵ sĩ.”

“Tôi được học từ người giỏi nhất.” Nhưng Già Gin làm gì ở đây? Có lẽ, ông dắt ngựa tới đây tập luyện dọc những cung đường rộng rãi này. Dĩ nhiên, ông sẽ tới cùng với Jed Crycks hoặc ngài Payne. Chẳng trách Khoai Lang thông thuộc tuyến đường này.

“Xem nào, đường đua hôm nay đầy hoạt động luyện chạy và buôn bán ngựa. Không có chỗ lẻn vào đâu. Cô phải chờ đến sau khi mọi người về nhà lúc chiều tối nay, như mọi khi.”

Như mọi khi. Già Gin đã lỉnh vào trong đây? Năm tháng có lẽ đã trao cho ông can đảm, nhưng tôi đột nhiên băn khoăn không biết căn phòng thấp của ông có đang bị bám bụi hay không. Có lẽ, ông tới đây chỉ vì niềm vui cưỡi ngựa. Ít ra thì, đường đua bụi bặm này rất nhẵn nhụi, không như Đồng cỏ Sáu Bước, nơi ta có thể dễ dàng mất dấu kẻ khác trong đêm. Ông chắc chắn không đến đây để buôn bán ngựa, vì chẳng có con ngựa nào tốt hơn Khoai Lang, với tính khí ôn hòa và đôi chân nhanh nhẹn.

Đôi chân kha khá như nó sẽ bán được một món tiền kha khá đấy, nếu Già Gin muốn bán, giọng nói nhã nhặn của Merritt vang vọng trong tai tôi.

Thình lình, chân tay tôi đơ cứng. Có phải Già Gin đang lên kế hoạch bán Khoai Lang không? Những chuyến đi sau giờ làm việc và thái độ lạc quan của Già Gin đan xen nhau. Biết đâu, ông đã hẹn gặp một người mua tiềm năng tại Câu lạc bộ Lái xe, khoe khoang nàng ngựa trên đường đua. Cô nàng chắc chắn xứng đáng với một khoản lớn, có lẽ tới ba trăm đô la. Ông biết tôi sẽ phản đối nếu nói với tôi. Khoai Lang là một phần của gia đình.

Khoai Lang khẽ nhảy lên, cảm nhận được tôi kẹp chặt hông nó.

Tiếng ngựa tới gần kéo ánh nhìn của ông Porter hướng ra phía sau tôi. ‘“Nó sẽ xuất hiện như gã đạo tặc trong bóng đêm.”’

Tôi há hốc miệng khi kỵ sĩ nọ lướt qua.

Ông Porter huýt một tiếng thấp giọng, có lẽ dành cho con ngựa khoang kia, nhưng mắt tôi lại hướng tới gã kỵ sĩ. Đuôi áo sơ mi của ngài Q bay tung phía sau áo choàng ôm sát. Tay áo anh ta xắn lên, để lộ làn da màu đồng, đôi tay ấy rung nhịp nhàng khi anh ta cho ngựa chạy nước kiệu.

“Chắc chắn là đến buổi luyện chạy muộn,” ông Porter nói.

Bên dưới chiếc mũ phong cách lính ngự lâm của ngài Q, như quý bà Anh Quốc thường gọi, với đỉnh đầu hõm xuống và hai bên phình lên, một vết xước chạy dài trên phần má trơn nhẵn. Tôi cá là mình biết móng tay ai đã để lại dấu ấn đó.

“Tôi xin lỗi, tôi phải đi rồi.”