Hai mươi tám -
Caroline không ở chỗ máng nước, nên sau khi cho Khoai Lang giải tỏa cơn khát, chúng tôi hướng vào khu nghĩa địa.
Tìm cô ta chẳng khó khăn gì. Tôi chỉ cần lần theo mùi trái cấm rữa nát. Ấy kìa, tiếng nức nở đang vang vọng khắp hầm mộ INNOCENTI. Đôi thiên thần vẫn giữ nguyên cánh môi trên cứng nhắc, đang nhận được nhiều hơn hẳn những gì cả hai cò kè khi nhận công việc hiện tại. Bên dưới tán độc cần dày đặc, Frederick đứng im lìm như quân cờ, chỉ nhúc nhích khi Khoai Lang hí lên. Tôi buộc Khoai Lang vào cái cây gần đó.
Bên trong hầm mộ, Caroline đang ngồi khóc trên một trong hai chiếc ghế đá dài. Áo khoác, mũ và găng tay bị ném loạn trên ghế phía sau lưng, được đôi bốt cưỡi ngựa của cô ta trông chừng. Trên bức tường phía sau, nến cháy tạo thành những hình dạng kỳ quái trong hốc tường. Ở phía trước có một nấm mồ đủ rộng để chứa cả một gia đình bộ xương, nhưng không thể tính là chiếc giường thoải mái, chí ít khi nhìn từ bên ngoài.
Caroline ngước nhìn tôi, làn da lấm tấm đỏ của cô ta ướt đẫm nước mắt và nước mũi. “Cút đi.”
Chiếc ghế đá làm mát tấm lưng cùng cơn giận của tôi. Tôi cố gắng triệu tập nỗi chán ghét xưa cũ dành cho cô ta, nhưng cứ như hóc phải cái xương đã mất hết mùi vị. Hổn hển và rền rĩ, Caroline tiêu xài từng đồng đô la nỗi khổ sở, cho đến khi túi xách trống rỗng và cô ta chỉ còn những tiếng nấc năm xu và tiếng thút thít một xu.
“Cô quá ngốc nghếch so với một kẻ chuyên cắm sừng như ngài Q.”
Cô ta siết cánh tay trên chiếc áo cánh ẩm ướt, khuôn mặt nhăn nhó. “Đương nhiên, tôi biết chứ. Gã đàn ông đó thật nghèo hèn, và đầu óc hắn trống rỗng hệt như những lời hứa hẹn của hắn. Tôi không thể chịu nổi một gã đàn ông ngu ngốc còn hơn cả một phụ nữ ngu ngốc.”
“Vậy sao phải khóc vì hắn?”
“Bởi vì,” cô ta lướt ánh mắt trở lại hầm mộ, đầu chúc ra trước như con kền kền. Môi dưới của cô ta bắt đầu run rẩy. “Edward nghe được tin đồn rằng mẹ tôi ngoại tình.” Giọng cô ta nghẹn lại dưới sợi thòng lọng của cơn cuồng loạn. “Rằng bà ấy có một đứa con gái riêng.”
“Ai… cô?”
“Không phải Merritt. Chắc chắn là tôi! Anh ta nói anh ta không thể nào hứa hôn với tôi khi biết được vụ tai tiếng như thế.”
“Nhưng cô đâu muốn cưới anh ta.”
“Không. Nhưng nếu lộ ra ngoài, sẽ chẳng ai muốn cưới tôi nữa.”
“Tôi cứ nghĩ cô chẳng muốn cưới ai cả.”
“Tôi không muốn, nhưng lỡ tôi quyết định muốn thì sao?”
“Tôi nghĩ cô không nên dính dáng tới những kẻ đặt hôn nhân trên những vấn đề nông cạn như thế.” Hình ảnh ngài Q hèn hạ thúc ngựa tới đường đua sau khi phun ra một tin choáng váng như thế khiến mặt tôi cũng sa sầm. “Cô có nghĩ hắn tự bày ra tin đồn đó không?”
Cô ta lắc đầu. “Cô ghi công cho anh ta khi anh ta không làm gì xứng đáng đấy. Anh ta nói tin tức này rất đáng tin.”
Ai sở hữu loại thông tin như thế chứ? Ký ức về dáng người đội mũ trùm sượt qua tôi trong nhà thổ của Riggs khiến toàn bộ những suy nghĩ khác dừng phắt lại. Người phụ nữ đó có mùi tử đinh hương. Lúc ấy, tôi đã quá quẫn trí đến nỗi không nhận ra cô ta: Melly-Lee Saltworth. Người ta vẫn nói, một nhúm muối đánh bại một phết đường, và trong trường hợp của cô ta rất đúng - thói hiểm ác sẽ đưa bạn tiến xa trong cuộc sống hơn hẳn sự tử tế. Phá lọ kem dưỡng da mặt của Caroline chỉ là phát súng mở đầu. Thu mua tin tức về Caroline mới thực là cách khôn lanh để hạ gục kẻ thù mà không cần một trận chiến công khai, cuộc chiến mà cô Saltworth chắc chắn sẽ thua đau đớn.
“Biết đâu đấy là thật?” Caroline ấn hai ngón tay mềm mại vào thái dương. “Nếu cha phát hiện ra, ông ấy sẽ chối bỏ chúng tôi.” Mắt cô ta khép chặt lại, ép ra thêm nhiều nước mắt.
“Không. Ông Payne sẽ không bỏ mặc cô bị hủy hoại đâu. Cô là báu vật quý giá nhất của ông ấy. Nhớ lần ông ấy thuê cả đội Dân quân Yên Bạc để đảm bảo không có cậu nhóc nào xuất hiện vào dịp dã ngoại mừng sinh nhật mười bốn tuổi của cô không?”
Cô ta sụt sịt. “Tôi đã đòi một đàn cáo để canh gác chuồng gà.”
“Tôi nhớ lần ấy chủ yếu là lũ gà mái rượt đuổi.”
Nụ cười khiến khóe miệng cô giãn ra, nhưng cô ta xua nó đi ngay bằng một tiếng thở dài phiền muộn. “Đây là tình huống nghiêm trọng.”
Tôi gật đầu. “Đặc biệt đối với họ.” Tôi hếch cằm hướng vào hầm mộ. Lần này, cô ta khụt khịt, rồi tiếng khụt khịt chìm xuống thành tiếng khò khè. Rồi đột nhiên, cả hai chúng tôi cùng cười khúc khích, như thể đầu chúng tôi đầy ứ nước giải khát có ga.
Khi chúng tôi rời hầm mộ, tôi không dám chắc mình có ưa Caroline hơn chút nào không. Có điều, cái nhìn của tôi dành cho cô ta đã thay đổi. Cũng giống như ngồi trên lưng ngựa khiến thế giới trông bớt hăm dọa hơn và ta quan sát con đường trước mặt rõ ràng hơn.
•••
Tôi cảm thấy bất an khi lê chân xuống phố trước khi xe điện trờ tới. Lại lần nữa, cuộc gặp gỡ với Billy Riggs khiến tôi có cảm giác như góc nào cũng có một con hổ chực sẵn. Già Gin kín đáo lùa bàn tay quanh chân bức tượng của một vị quyền cao chức trọng nào đó, nhưng chẳng tìm được đồng xu nào, ông bèn phủi bụi trên tay. Tôi chưa có cơ hội nói chuyện nghiêm túc với ông suốt nhiều ngày. Tôi ôm áo choàng sát vào người, cố gắng xoay xở đề cập tới chủ đề về khoản nợ. “Hôm nay, con gặp bạn của cha lúc đi cưỡi ngựa,” tôi mở lời. “Leo Porter và con trai chú ấy.”
“Con tới công viên Piedmont à?”
“Vâng.”
Ông chắp tay sau lưng, mắt thôi quét khắp mặt đất. Tôi buột miệng, “Cha không định bán Khoai Lang đấy chứ, phải không cha?”
“Sao ta phải làm thế?”
“Để trả nợ ạ.”
Sự im lặng đổ xuống tựa hòn đá rơi trên mặt nước. Tôi lại nhớ tới vụ tranh cãi nho nhỏ giữa hai chúng tôi, nên chuẩn bị ứng phó. “Ta sẽ không bán Khoai Lang. Làm ơn tin tưởng ta, hử?” Tiếng hử không trấn an tôi như mọi lần.
Xe điện tiến tới với tiếng lách cách lanh lảnh quen thuộc. Khi xe dừng trước mặt chúng tôi, tấm biển mới trên sườn xe khiến tôi chấn động hơn cả tiếng chuông vang rền: CHỈ DÀNH CHO NGƯỜI DA TRẮNG - HÀNG 1-5. Từng từ gần như không lắng xuống, mà cứ vù vù như bầy ong giận dữ trước mắt tôi. Già Gin thở dài.
“Thế này thật không đúng.” Tôi bật thốt.
“Đúng và sai không có tiếng nói lắm trong những việc này,” ai đó phía sau kêu lên. “Chỉ có sẽ và có thể đứng ra chỉ huy.”
Một số khách quen len lỏi vào những hàng ghế chật ních phía sau, trong khi một số khác tiếp tục cuốc bộ.
Một gã bán hàng rong ngồi hàng thứ ba di chuyển gánh hàng, khiến xe điện lắc lư. “Ái chà, lũ da đen ở Atlanta hẳn là nhiều năng lượng hơn đám ở ngoài vùng này,” hắn nói, giọng cao và khoái trá. Hắn cắn hạt hướng dương giữa hai hàm răng rồi phun vỏ lên vỉa hè.
Tôi đợi cho Già Gin quyết định xem chúng tôi nên ngồi ở đâu, nhưng ông cứ đứng trên vỉa hè không nhúc nhích, khuôn mặt ông rúm lại.
Sully đứng dậy khỏi ghế, trừng mắt nhìn Già Gin; chiếc mũ của người điều khiển ngựa trên đầu ông trông như nắm đấm bẹp dúm. “Vì lòng thương xót loài đỉa, Già Gin. Cúi đầu xuống để chúng ta đều được về nhà.”
“Có một vấn đề,” Già Gin lên tiếng. “Luật lệ không bao gồm người Trung Quốc.” Tôi trố mắt nhìn ông. Già Gin chưa bao giờ nói như thế, nhưng ông đang đứng đó, kiên định như ngọn hải đăng nơi biển dữ. “Tôi nâu xỉn như củ khoai tây, nhưng Jo cũng trắng như anh, có điều dễ nhìn hơn, hử?” Vài người khúc khích cười. “Luật lệ xấu xa sẽ gây nên hỗn loạn.”
Sully lúc này trông đỏ bừng, chứ không phải trắng. “Ông không phải da đen. Nhấc mông lên đi, ông già.”
Khoảnh khắc ấy trở nên nặng nề vì những hơi thở đè nén và căng thẳng vì sự bối rối. Hầu hết mọi người đều tránh né ánh mắt chúng tôi, nhưng tất cả đều chăm chú theo dõi bằng đôi tai.
Già Gin săm soi năm hàng đầu trống trải và những hàng sau chật ních như xếp xì gà. Ông tiến lên hàng thứ ba, trống rỗng chỉ chừa lại người bán hàng rong và túi hạt hướng dương của hắn.
Gã bán hàng duỗi cánh tay chắc nịch trên lưng ghế. “Ông không đen, nhưng cũng không trắng.”
Đám người ở hàng đầu tiên quay lại, vẻ mặt đay nghiến, một số tỏ vẻ sốt ruột khi trừng mắt nhìn Già Gin và tôi đang đứng phía sau ông. Gã làm vườn gắt gỏng từng đánh Maud Gray hất bàn tay thô cứng về phía chúng tôi, đôi mắt hắn hằn lên vẻ giận dữ. “Lũ chó không cần xe điện. Ngu xuẩn.”
Đầu gã bán hàng rong ngả ra sau. Thình lình chồm tới, gã phun ra một hạt hướng dương.
Bàn tay của Già Gin đưa lên mặt. Đôi vai gầy guộc của ông co lại.
Gã bán hàng rong khùng khục cười. “Trúng mắt rồi, có thế chứ!”
“Này, ông cái đồ cục thịt đần độn lố bịch…” Tôi bắt đầu thở phì phì, nhưng Già Gin đặt một tay lên cánh tay tôi, dẫn cả hai lùi lại vỉa hè.
Già Gin ngước mắt nhìn Sully. Tôi nhớ lần con la của Sully đi lòng khòng, và Già Gin phát hiện ra một chỗ bị áp xe trong móng guốc của nó. Những người này không phải bạn bè, nhưng chắc chắn rằng, ngày nào cũng gặp cùng một người suốt hai mươi năm, bằng cách nào đó, sẽ gắn họ vào đời bạn.
“Xe điện này không dành cho chúng ta,” Già Gin tuyên bố.
Khuôn mặt vốn thường khắc nghiệt của Sully mất đi vẻ hung hăng. Ông ta xoay người, cứ như thể đang khép lại một cuốn sách dày nặng.
Với một tiếng leng keng và tiếng đi nào! chiếc xe điện nảy lên rồi rời khỏi cuộc đời chúng tôi.
Cơn giận dữ bùng nổ trong tôi, nhưng có cả kiêu hãnh nữa. Với lựa chọn không đi xe điện, Già Gin đã quyết định không tham gia một trò chơi khăm. Khúc sông sẽ dữ dội hơn vì thế. Chúng tôi sẽ phải dậy sớm hơn và về nhà muộn hơn. Có điều, biết đâu con đường sẽ dễ dàng hơn khi trái tim nhẹ nhõm.
Già Gin bước bình thản bên cạnh tôi, dấu hiệu duy nhất của cơn kích động là đôi đồng từ co lại của ông, phản chiếu những suy nghĩ nội tâm. Tôi nhớ lại cái ngày chúng tôi thử đi uống Coca-cola. Trong khi tôi vật vã kìm nước mắt, Già Gin đưa cả hai rời khỏi quầy thuốc Jacob với vẻ đường hoàng tuyệt đối của các vị vua xưa kia. Đầu ông không cúi thấp, cũng không ngẩng cao, nhưng ông bước đi với tư thái hiểu rõ phẩm cách của mình, bất kể thế giới ném gì vào chúng tôi.
Có đường nét sáng ngời rọi tới bầu trời mờ tối khiến tất cả những mảnh giận dữ trong tôi dựng lên. Có gì đó mạnh mẽ cuồn cuộn trong tôi, một cảm giác không liên quan gì tới tham vọng, mà chỉ gắn chặt với nguyên tắc đạo đức. “Con muốn cùng Noemi tới buổi họp của những người ủng hộ mở rộng quyền bầu cử tối nay với nhóm Grace Baptist,” tôi nghe thấy mình lên tiếng. Tôi quan sát Già Gin qua khóe mắt, chuẩn bị ứng phó với sự phản đối.
“Ta cũng không ngạc nhiên khi Quý cô Ngọt ngào tán thành mở rộng quyền bầu cử.”
Tôi dừng bước. Lời phản đối phình lên, nhưng lại xì đi ngay. Vô số lời dối trá đã tràn ra trên lưỡi tôi suốt thời gian gần đây, và tôi không thể không tự hỏi bản thân có thể che giấu bao nhiêu lần trước khi chúng khoét mắt tôi ra. “Cha biết được bao lâu rồi?”
Ông nhún vai. “Jed Crycks là một độc giả rất nhiệt tình.”
Tôi tưởng tượng cảnh một gã cao bồi thô kệch nhai thuốc lá đang đọc bài viết của mình và suýt sặc.
Nụ cười bừng sáng trên khuôn mặt Già Gin. “Cha mẹ luôn nhận ra giọng điệu của con cái mình.”