Hai mươi chín -
Mến gửi Quý cô Ngọt ngào,
Chị em tôi và tôi tự hỏi rằng, tại sao phụ nữ lại phải chịu khổ vài ngày mỗi tháng?
Thân mến,
Húp Híp, Tù Túng và Lốm Đốm
Mến gửi Húp Híp, Tù Túng và Lốm Đốm,
Bởi vì nếu không như thế thì còn tệ hơn, mặc dù họ sẽ có quyền bỏ phiếu.
Thân mến,
Quý cô Ngọt ngào
Nhà thờ ba tầng bằng gạch trắng của tín hữu Grace Baptist không nổi bật với cây thánh giá, tháp chuông hay bất cứ vật biểu trưng cho nhà thờ nào. Thế nhưng, tấm bảng đồng trên cửa nhắc bạn rằng, nếu đang truy cầu Chúa, bạn có thể tìm thấy Ngài ở đây. Miễn là bạn biết đọc.
Một phụ nữ da trắng đội mũ len che kín búi tóc như ổ bánh mì giơ một tay che tim khi trông thấy tôi.
“Chào buổi tối, thưa bà.”
“Tôi có thể giúp gì cho cô?” Bà nói chậm kinh khủng, như thể không chắc tôi hiểu được.
“Vâng, tôi đến vì cuộc họp của hội tán thành mở rộng quyền bầu cử.”
“Cô ư? Tôi rất tiếc, nhưng họ đã bắt đầu rồi. Chúng tôi không chấp nhận người đến muộn.” Dấu vết nụ cười hằn trên mặt bà. “Quá lộn xộn.”
Tiếng rào rào phía sau bà ta cho biết có một đám đông, nhưng bà ta nhích thân hình mập mạp từ bên này sang bên kia như thể muốn chặn tầm mắt tôi. Tôi không thể không nghĩ rằng, đi muộn chỉ là vấn đề lộn xộn vặt vãnh nhất của mình. “Tôi hẹn gặp một người bạn ở đây.”
“Ai?”
“Noemi Withers.”
“Chưa từng nghe nhắc tới cô ta. Tôi rất tiếc.”
“Nhưng…”
“Jo? Là cô đấy à?” Một giọng quen thuộc thỏ thẻ vang lên.
Bà Ổ Bánh Mì bước sang bên, để lộ ra quý bà Anh Quốc, toàn thân cao năm foot, trông thật ghê gớm trong bộ trang phục màu xám đen phối nơ bạc. Trên đầu bà là chiếc mũ kiểu Quý cô Ngọt ngào, một chiếc màu hoa cà gắn đuôi gà trống màu đen và hồng, kết hợp với một chiếc nơ vĩnh cửu thắt đẹp hơn hẳn nơ của Lizzie. Tôi không thể không ngưỡng mộ cách phối màu - bà ta luôn là một chuyên gia thời trang - và cả khả năng kinh doanh của bà. Còn cách quảng cáo sản phẩm nào hay hơn là dùng chính nó tới một sự kiện tràn đầy khách hàng mục tiêu đây?”
“Bà biết cô gái này?” Bà Ổ Bánh Mì hỏi.
“Chà, phải. Để cô ấy vào đi.” Quý bà Anh Quốc huých khuỷu tay, kéo tôi vào nhà thờ. Trong sảnh tiếp khách, một vài phụ nữ, đều da trắng, vây quanh các bàn bày một bát rượu pân và bánh gia vị hỗn hợp. Những cuộc trò chuyện tắt lịm khi mọi người nhìn rõ tôi. “Cô làm gì ở đây?”
“Quyền bầu cử cho phụ nữ,” tôi tuyên bố với mọi người, nhưng không ai mỉm cười.
“Phải, nhưng…” Nhận thấy tất cả sự chú ý dồn vào chúng tôi, bà ta quăng ra một ánh mắt “lo việc của mình đi”. Những cuộc trò chuyện lại tiếp tục, nhưng với giọng khẽ khàng hơn. Ánh mắt bà ta lại đổ vào tôi. “Tôi nghe nói cô quay lại nhà Payne. Tôi mừng vì cô gặp được may mắn.”
Tôi nặn ra nụ cười mờ nhạt, bất chấp thực tế rằng chính tay bà ta đã ném tôi ra ngoài. “Mũ đẹp đấy,” tôi nói.
Bà ta cũng biết điều mà cất lời. “Tôi vẫn mong được nói chuyện với cô. Tôi có vẻ không thể gắn chiếc nơ thẳng thớm ở mặt sau, nên tôi hy vọng cô có thể giúp tôi.”
“Nó thiếu một vòng.”
“Ôi, cô có thể ghé cửa hàng và làm mấy chiếc cho tôi.”
“Tôi khá bận.” Một ô cửa bằng gỗ chạm trổ dẫn tới khu vực mà tôi nghĩ là gian thờ. Trần nhà rung ầm ầm vì tiếng bước chân, giá nến tròn trên cao đung đưa.
“Ôi, vì Chúa, chuyện gì đã qua cho qua đi. Tôi sẽ trả công cho cô, ví dụ như, năm xu một chiếc. Đương nhiên là tôi cung cấp lụa rồi. Tôi đang tuyệt vọng. Tôi nhận được tám đơn đặt hàng chỉ trong tối nay.”
“Các quý bà quý cô, xin mời về bàn,” bà Ổ Bánh Mì lên tiếng, cục ta cục tác như con gà mái đang gọi đám gà con. “Tối nay chúng ta phải xong biểu ngữ.”
Quý bà Anh Quốc vẫn dõi theo tôi bằng cặp mắt diều hâu.
“Tôi sẽ nghĩ xem việc đó có giá trị kinh tế hay không,” tôi bảo, và một hơi thở điên tiết bật ra từ bà ta.
Phụ nữ xếp hàng lên tầng trên tới hội trường chung, nơi nhiều quý bà quý cô hơn - tổng cộng khoảng một trăm người - đang khâu vá. Một số đang thêu những tấm vải vuông in hình cúc vạn thọ bên bàn làm việc. Số khác thì khâu vắt những dải vải cúc vạn thọ cùng loại, làm thành khăn quàng vai. Một phụ nữ mặc bộ váy tay bồng đang chọc chọc ngón tay vào tấm bảng gắn trên tường, khuôn mặt đầy nhiệt huyết khi ban bố các yêu cầu. Bà ta hẳn là chóp bu trong cái cửa hàng này. Dòng chữ QUYỀN BẦU CỬ CHO PHỤ NỮ - CHẠY ĐUA VÌ BÌNH ĐẲNG GIỚI chạy dọc chiều dài tấm bảng với hình con ngựa đua bên dưới. Vậy là, cuối cùng thì bà Payne cũng đã chấp nhận yêu cầu đặt giá của họ.
Bà chóp bu trông thấy tôi, cặp mắt sắc lạnh. Bà ta lướt qua một phụ nữ đang cố thu hút sự chú ý của mình rồi hành quân tới đây, nắm tay siết lại.
Quý bà Anh Quốc không phát hiện ra đám mây giông ở phía chân trời. “Lizzie kìa.” Cựu đồng nghiệp của tôi đang ngồi bên chiếc bàn rộng nhất, lưỡi lè ra khỏi miệng khi cố gắng xâu kim. “Bàn tôi đủ người rồi, nhưng tôi chắc chắn cô sẽ tìm được một chỗ khác.”
“Ai đây, hả quý bà Anh Quốc?” Bà chóp bu có khuôn mặt như ấm pha trà, với đôi gò má xụ xuống trên lớp lót cổ áo, còn đầu mũi thì hếch lên. Nguồn năng lượng nóng nảy bao quanh bà ta, như thể ấm trà đang sôi sùng sục.
Bộ ngực vĩ đại của quý bà Anh Quốc giậm giật. “Ồ, bà Bullis, tôi xin phép giới thiệu Jo Kuan. Jo, bà Bullis là chủ tịch hội những người ủng hộ mở rộng quyền bầu cử Atlanta.”
“Quái lạ. Tôi không biết người Trung Quốc cũng là công dân đấy. Sao cô lại đến đây?”
“Cùng lý do như mọi người, tôi cho là vậy, thưa bà.”
Bà ta khịt mũi. “Có rất nhiều người muốn gắn động cơ của họ cho chúng tôi, nhưng chúng tôi có mặt ở đây vì lý do duy nhất, đó chính là thúc đẩy mục tiêu của phụ nữ Hoa Kỳ. Tôi thấy khó mà tin được kẻ nào không phải phụ nữ Hoa Kỳ có thể hỗ trợ mục tiêu này.”
Hàm răng tôi siết lại lời ăn miếng trả miếng sắp bật ra khỏi môi. Tôi khoanh tay phía trước và đứng thật vững vàng. “Bà hẳn rất kích động khi đề nghị đấu giá tài trợ ngựa trong cuộc đua được chấp nhận.”
Con ngươi đen sẫm của bà ta trông như hai vết đinh ghim. “Phải, dĩ nhiên rồi.”
“Ghép được một cặp thiện chiến, như con ngựa Ả Rập mới của nhà Payne và viên kỵ sĩ New York của họ, chắc chắn sẽ thúc đẩy mục tiêu của các bà, có khi còn giành được sự công nhận trên toàn quốc, bà không nghĩ thế ư?”
“Đây là vấn đề rút thăm ngẫu nhiên, nhưng phải, chúng tôi hy vọng có cặp ghép tốt nhất. Ý cô là gì?”
“Kỵ sĩ và ngựa đua đều không phải phụ nữ Hoa Kỳ.”
Khuôn mặt bà ta trông như ấm trà bị nứt một chút ở chỗ quai hàm. Quý bà Anh Quốc chấm chấm khăn tay lên trán, có lẽ đang chúc mừng bản thân vì đã tự giải thoát khỏi tôi.
Trước khi ấm trà phun ra, tôi nghiêng đầu. “Tôi chỉ có mặt để giúp đỡ những gì tôi có thể giúp, thưa bà.”
Bà ta giận dữ quay đi, xua đuổi những ánh mắt tập trung sau lưng. “Có chỗ cho cô ở đằng kia.” Bà ta chỉ tới một chỗ trong góc; tại đó, tôi vui mừng khi thấy Noemi, đang ngồi viết, cùng với hai phụ nữ khác, những người da đen duy nhất trong phòng.
Bà Bullis lướt đi, còn quý bà Anh Quốc lỉnh tới nhóm của Lizzie.
Trên đường đến bàn của Noemi, tôi nghe được một vài mẩu hội thoại.
“… tập tục mặc đồ đen khi than khóc. Như thế khiến da nhợt nhạt đi.”
Tai tôi dỏng lên, bước chân chậm lại khi tôi cố gắng lý giải nội dung trò chuyện.
“… bóng chày. Tôi ném còn tốt hơn mấy người ở đội Firecrackers chỗ tôi.”
“… dành đôi găng đẹp nhất để đi tiệc.”
Một cô gái trẻ với những lọn tóc như xúc xích chọc chọc quý cô bên cạnh. “Tôi sẽ hy sinh đôi găng tay đẹp nhất để tìm ra ai là Quý cô Ngọt ngào. Tôi nghĩ đó là Emma Payne.”
Bàn của cô nàng tràn ra những tiếng thở hổn hển và tiếng ré, một nụ cười bung nở trên mặt tôi. Có vẻ như “Thói quen” đã cống hiến năng lực kỳ diệu của nó cho tờ Focus.
Noemi nắm lấy khuỷu tay tôi. “Em đến rồi.” Chị đã gắn chiếc nơ chim ưng tôi thắt cho chị lên mũ.
“Trông đẹp đấy.”
Chị hướng cặp mắt màu sắt về phía tôi. “Chị đặt tên cho nó là Farney.”
“Sao lại là Farney?”
“Bởi vì tên August đã dùng rồi mà. Ông Buxbaum thích mẫu nơ của em. Ông ấy bảo sẽ mua một trăm chiếc với giá mười xu mỗi chiếc nếu độc quyền. Hãy tưởng tượng đi, Jo, đúng là khoản tiền bổ sung tuyệt hảo.”
Gấp đôi giá mà quý bà Anh Quốc đề nghị. Viễn cảnh được treo biển hiệu nhỏ nhắn của chính mình trên đại lộ Madison lướt qua trước mắt tôi. Các quý bà quý cô cao quý ở New York sẽ thích mẫu nơ của tôi chứ? Biết đâu tôi có thể vừa thắt nơ vừa tư vấn. Bảng hiệu của tôi có khi sẽ là JO KUAN, Ý NGHĨ VÀ NƠ.
“Lại đây, chị sẽ giới thiệu em.” Chị kéo tôi về phía bàn mình.
“Em có gặp khó khăn lúc qua cửa không?”
“Chút ít. Chị thì sao?”
Chị khụt khịt. “Chị đáng lẽ cũng thế nếu không đi cùng thợ may giỏi nhất Atlanta. Đây là Mary Harper. Cô ấy làm việc cho bà Bullis.” Chị ném một cái liếc mắt về phía bà chóp bu lúc này đang quay trở lại với việc ra lệnh.
“Xin chào, em là Jo Kuan.”
Mary không cười với tôi, chỉ gật gật, đôi mắt to của chị sáng ngời và hiếu kỳ. Cây kim của chị lên xuống trên dải vải cúc vạn thọ bản rộng, đã thêu cây cối và hoa lá. Bên cạnh chị, một cô gái trẻ cằm nhọn với chiếc khăn tay sáng màu quấn quanh mái tóc hướng tới tôi ánh mắt gai góc. Làn da cô màu vàng chứ không nâu, và thứ mềm mại duy nhất ở cô là đôi môi đầy đặn.
“Đây là em dâu của Mary, Rose St. Pierre.”
“Rất vui được gặp cô.”
“Cũng thế.”
Noemi ấn tôi xuống ghế.
“Em bỏ lỡ chuyện gì rồi?”
“Bà Bullis đã có bài phát biểu hoành tráng về vấn đề trí não của phụ nữ cũng trì độn như trí não đàn ông ra sao. Họ còn nghiên cứu về chuyện đó nữa. Thế rồi, họ yêu cầu tất cả chúng ta làm biểu ngữ cho cuộc đua ngựa, vì bà Payne đã chấp nhận khoản đấu giá của họ, mà em biết ai có sức ảnh hưởng trong chuyện này rồi đấy.” Chị nháy mắt. “À, này, em xem bài hôm qua của Quý cô Ngọt ngào chưa?”
“Em xem rồi,” tôi đáp, nín thở.
“Bọn chị còn định viết bài ‘Những thói quen’ chống lại phụ nữ. Bà Bullis nói bà ấy sẽ tuyển chọn những bài xuất sắc nhất rồi gửi cho tờ Focus nhân danh hội những người tán thành mở rộng quyền bầu cử của Atlanta. Sao em trông kinh ngạc thế? Em có ý gì hay à?”
“Không, nhưng em cá là chị có.”
“Sắp bổ sung xong đoạn của chị rồi.” Noemi viết lên tờ giấy của chị.
“Đẹp đấy ạ,” tôi nói với Mary, người đang thêu hình cặp chân sau ấn tượng của con ngựa lên tấm vải, không một mũi nào bị loe ra. Các bàn khác chỉ vừa mới bắt đầu xử lý tấm vải vuông của mình.
“Cảm ơn em.”
“Chắc chắn họ sẽ cho chúng ta cái mông ngựa,” Rose lên tiếng. “Sao các chị lại nghĩ thế cơ chứ?”
“Bởi vì đó là một nửa góp phần hoàn thành công việc, lý do đây.” Noemi hạ bút chì xuống. “Chúng ta đã đứng lầm lũi phía sau rất lâu rồi, nhưng bây giờ chúng ta có thể thay đổi điều đó nếu có quyền bầu cử.”
“Họ không quan tâm đến chúng ta. Lúc nào cũng chỉ lợi dụng chúng ta thôi.” Rose giật mảnh vải khỏi tay Mary. “Cho em đơm vài mũi để em có thể nói mình đã làm được gì đó.”
Noemi đưa cho tôi xem danh sách. “Em thấy thế nào?”
1. Tử hình*.
2. Bán trứng nứt cho một số người mặc dù, tiền của họ cũng đồng màu, như tiền của người khác!
3. Không cho chúng ta đi theo con đường, mà chúng ta mong muốn.
Nguyên tác là “lynching”, lối hành hình của những người phân biệt chủng tộc Mỹ đối với người da đen.
“Em nghĩ em biết ai đó đã nói điều gì rồi,” tôi bảo, nhìn từng khuôn mặt một. Rose đang quan sát bà Bullis và bà Ổ Bánh Mì tiến lại gần khi họ phát khăn quàng vai cúc vạn thọ từ một hộp các tông. Không hề nhìn chúng tôi, họ lướt vèo qua.
Noemi nhanh chóng đứng dậy. “Xin thứ lỗi, bà Bullis, thưa bà.”
“Vâng?”
“Tôi chỉ đang tự hỏi chúng tôi cũng có thể nhận một ít khăn quàng vai không?”
“Chỗ này là để đeo trong cuộc đua ngựa.” Bà Bullis quét những ngón tay háo hức dọc chiều dài khăn choàng, vuốt ve nó như thể nó là đuôi con mèo.
“Vâng, thưa bà. Chúng tôi cũng sẽ đến đó.”
Ngón tay vuốt ve dừng lại, rồi bà Bullis liếc nhìn bà Ổ Bánh Mì, người đang siết hộp các tông vào ngực như thể nó muốn bỏ trốn vậy.
“Mary làm việc vào thứ Bảy,” bà Bullis lên tiếng.
Mary, vốn đang quấn chỉ thêu quanh ngón tay, liếc nhìn quanh rồi cúi nhìn lòng mình. “Tôi hy vọng bà sẽ cho tôi nghỉ vài tiếng, thưa bà.” Giọng Mary thì thầm nhè nhẹ. “Để ủng hộ mục tiêu chung, thế thôi.”
“Tôi rất tiếc, Mary. Mục tiêu chung không cần cô.”
Rose ngừng tay khỏi thứ gì đó có hình dạng tựa như củ khoai tây rồi lăn lăn cây kim giữa hai ngón tay. Tôi cá là cô ấy đang nghĩ xem mình muốn cắm nó vào đầu nào của bà chóp bu.
Noemi trông như đang run rẩy, tựa cây sồi trong trận gió. “Nhưng bà vừa mới nói trong bài phát biểu rằng thời điểm của phụ nữ đã cận kề. Chẳng lẽ chúng tôi, thế thì, chẳng lẽ chúng tôi không phải phụ nữ? Chúng tôi còn sắp sửa hoàn thành nhiệm vụ của mình. Thậm chí viết một vài Thói quen cần được xóa bỏ, ngay đây.” Chị giơ danh sách của mình ra.
Ánh mắt bà Bullis lướt qua danh sách, rồi bà ta thở phì ra một hơi khiến tôi nhớ tới con Frederick. “Đây không phải vấn đề của phụ nữ, mà là vấn đề về màu da.”
“Đó không phải vấn đề về màu da, mà là vấn đề về nhân quyền; phụ nữ chiếm một nửa nhân loại. Nếu chúng ta cùng hợp sức, chúng ta có thể tạo nên thay đổi đích thực. Luật lệ sẽ sửa chữa những chỗ bốc mùi. Luật lệ sẽ cho chúng ta quyền duy trì tài sản của mình, chứ không phải mặc cho các đức ông chồng vô tích sự đem đi đánh bạc. Bà muốn điều đó, đúng không?”
Khuôn mặt ấm trà của bà Bullis phun ra hơi nước. “Sao cô dám! Mary?”
Mary giật mình, mắt mở to.
Noemi thắt khăn choàng thật chặt lên cánh tay chắc nịch và giữ nguyên ánh mắt chăm chú vào cái cằm của bà Bullis. “Mary không kể về tình cảnh của bà, bà Bullis. Chuyện đó rất phổ biến, đây là nói chung thôi.”
Bà Bullis hếch mũi cao đến hết sức có thể, con mắt lần tìm một vị trí thích hợp để thả neo. “Cô phải đợi đến lượt mình, tất cả các cô,” bà ta trừng tôi, “cũng như chúng tôi. Lũ đàn ông của các cô giành được quyền bầu cử, nhưng hầu hết đều bán đi để kiếm tiền nhậu nhẹt. Bây giờ đến lượt chúng tôi.”
Căn phòng chìm vào im lặng. Bạn có lẽ sẽ nghe được cả tiếng rơi kim nếu có. Bên kia căn phòng, khuôn mặt Lizzie thuỗn ra, còn quý bà Anh Quốc chăm chú nhìn trần nhà, có lẽ đang tự hỏi tại sao mình lại ở đây chứ không phải ở nhà ngâm chân.
Noemi nghiêng hết bên này bên nọ, nhưng khi chị lên tiếng, giọng vững vàng như đường ray bằng thép. “Nếu có ai bán phiếu bầu của mình, họ làm vậy chỉ vì họ cho rằng mình bầu chọn thế nào cũng không thay đổi được gì. Một con lợn múp míp mỡ cũng chẳng đáng giá nhiều lắm nếu bà không thể bảo quản được nó đủ lâu để làm thịt xông khói.”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì, và cô đang dần có hành vi láo xược đấy.”
Noemi chầm chậm hít thật sâu, ánh mắt chăm chú hạ thấp của chị đón nhận toàn bộ những ánh mắt nguội lạnh dán lên mình. “Thưa bà, điều tôi đang nói là, chúng tôi có rất nhiều phụ nữ giỏi giang đang chờ đợi được bỏ phiếu và tái thiết những điều đúng đắn cho mọi người. Và chúng tôi sẽ tiếp tục ủng hộ quyền bỏ phiếu, dù bà có cho phép chúng tôi hay không.”
Một loạt hơi thở hổn hển quét qua căn phòng, rồi những tiếng thì thầm nổi lên.
Khăn quàng vai cúc vạn thọ của bà Bullis quất ngang không trung, như một tia sét. “Tôi nghĩ đã đến lúc các cô rời đi. Cả cô nữa, Mary, về nhà xử lý chỗ màn cửa như tôi yêu cầu đi.”
Đầu Mary cúi thấp, để lộ những đốt sống trên xương cổ.
“Mary, cô nghe thấy tôi nói gì không?”
Rose cắn phứt sợi chỉ giữa hai hàm răng, rồi lẩm bẩm, “Chị ấy nghe thấy bà rồi.” Cô nheo mắt dữ tợn đến mức đủ làm rối hàng mi, và cứ như thể cô đang cố kìm nén cho cơn giận khỏi rỉ ra qua ánh mắt.
Mary vươn thẳng cổ, khiến tôi nhớ tới hình ảnh chú chim đang vươn mình. Chị kéo chiếc váy màu xám của mình rồi đứng dậy. “Bây giờ tôi không muốn xử lý chỗ màn cửa, bà Bullis ạ.”
“Không muốn xử lý…,” bà Bullis lặp lại, điên cuồng nhìn khắp xung quanh như thể bà ta là mục tiêu của trò đùa cợt. “Chà, thế thì cô…” Ánh mắt bà ta rơi xuống hình thêu nửa con ngựa, bà ta nghẹn lời. Một thợ may giỏi rất khó tìm. Đặc biệt là cô thợ may với rất đông kền kền đang chờ bổ xuống. “Tất cả các cô, đi đi. Đi ngay!”
Lỗ mũi Noemi phình ra, tôi sẽ không ngạc nhiên khi thấy khói cuồn cuộn tuôn ra từ chúng, chị giật lại tờ danh sách từ bà Bullis. Với mái đầu không quá cao và không quá thấp, chị bước thẳng tới lối ra.
Chúng tôi đi thành hàng sau lưng chị, lần lượt băng qua sàn gỗ cọt kẹt. Nỗi xấu hổ đang hun nóng má tôi còn khuếch tán dữ dội hơn cái hồi mười ba tuổi, và tôi thu gọn nó trong hai bàn tay rồi nhét vào một góc. Có lẽ, lòng tự tôn là thứ chúng tôi đang nuôi lớn từng ngày, trong hình ảnh cột sống vươn thẳng và cứng ngắc như vôi hóa. Chú Chân Búa từng nói, người ta không mất đi sức mạnh, mà mất đi ý chí. Khi bước theo Noemi và bạn bè chị ra khỏi cửa nhà thờ Grace Baptist, tôi nhận ra chú không chủ định nói về những phụ nữ này, những người với ý chí bằng sắt có lẽ không chói sáng lắm, nhưng lại vang rền khi bị búa nện.
•Ánh đèn đường lập loè khi chúng tôi đi qua, nửa vầng trăng vẫn dõi mắt theo chúng tôi. Rose vòng cánh tay ôm lấy Mary, chị đang bước đi hơi run rẩy. “Chao ôi, tệ thật. Em còn chưa thêu xong.”
“Thế em đang thêu cái gì?” Noemi hỏi. “Con sóc à?”
“Không,” Rose hướng một nụ cười nhăn nhở về phía chúng tôi.
“Quả thông ư?” Tôi hỏi, nhưng cô ấy lắc đầu.
“Ôi không, Rose, không phải chứ,” Mary thốt lên.
“Em có đấy. Họ đáng bị ăn miếng trả miếng. Có lẽ lần sau, họ sẽ suy nghĩ lại khi giao cho chúng ta thêu mông ngựa.”
Đêm mát mẻ nhưng không lạnh. Hơi nước đọng trong không khí, thổi những nụ hôn ướt át lên má chúng tôi khi chúng tôi bước đi.
“Chúng ta nên thành lập hiệp hội riêng của mình,” Noemi nhẹ nhàng nói bên cạnh tôi.
Rose khụt khịt. “Làm ơn đi, Noemi. Không cho đến khi em được ngâm bồn nước nóng.”
Một giọng nói gọi với theo. “Jo! Đợi đã, Jo?”
Cả đám chúng tôi nhìn quanh. Lizzie vẫy vẫy.
“Mọi người cứ đi đi,” tôi bảo bọn họ. Khi mà Lizzie chậm chạp bắt kịp, có khi họ đã về nhà lên giường rồi. “Em ra ngay đây thôi.”
“Hẹn em ngày mai ở bếp nhé.” Nháy mắt một cái, Noemi dẫn hai người rời đi.
Đến khi Lizzie bắt kịp, ba người chỉ còn là bóng dáng lay động trên bức màn đêm. “Tôi không ngờ sẽ gặp cô ở đây,” cô rề rà nói.
“Tôi cũng thế.”
Cô ấy hất lọn tóc ra sau, nhưng nó bật trở lại, như một chú chó sục muốn chơi trò ném đồ rồi nhặt về. “Chuyện vừa xảy ra ở đấy thật quá…” cô lắc lắc ngón tay đeo găng, “… khó coi. Tôi không muốn trở thành một người tán thành mở rộng quyền bầu cử, nhưng quý bà Anh Quốc nói đó là việc chính đáng nên làm, hơn nữa còn tốt cho kinh doanh.”
“Bà ấy nói đúng cả hai điều đấy.”
“Ừ, mà, mẹ tôi không ưng ý lắm. Bà nói rằng chính trị quá phức tạp nên phụ nữ không hiểu thấu và rằng, chúng tôi nên tin tưởng vào nam giới. Bà ấy không phải người hâm mộ Quý cô Ngọt ngào.”
Tôi giả vờ chú ý tới một chiếc xe ngựa ngang qua.
“Không như tôi.” Đôi mắt xanh dương của cô nhìn tôi với vẻ xúc động mãnh liệt khó hiểu, khiến da tôi ngứa ran. “Tôi biết rồi, Jo.” Cô ấy ghé mặt sát mặt tôi đến nỗi tôi có thể thấy rõ vết sẹo mảnh màu trắng trên lông mày cô.
Tôi thở một cách khó nhọc. “Cô biết cái gì?”
“Cô là Quý cô Ngọt ngào.”