Ba mươi -
Vẻ tự mãn hiển hiện trên mặt Lizzie.
Nathan kể cho cô ấy ư? Tôi liếm liếm đôi môi bỗng dưng khô lại. “Sao cô lại cho rằng tôi là Quý cô Ngọt ngào?”
“Cô mất việc và rồi đột nhiên lại làm cho tờ Focus cùng thời điểm mục báo của Quý cô Ngọt ngào lên bài. Nhớ lá thư của Không Mũ ở Atlanta hỏi về cách nới lỏng chiếc mũ chật không? Tôi viết lá thư đó đấy. Tôi không ngờ cô trả lời. Hơ hơi nước dải ruy băng bên trong, cô nói. Tôi đã quên mất cô từng dạy tôi mẹo đó ở cửa hàng của quý bà Anh Quốc.” Cô ấy trưng ra nụ cười rộng ngoác như chiến tích.
“Ồ.” Đầu gối tôi run rẩy. Cô ấy có thể lật tẩy tôi. Tờ Focus sẽ mất đi sự tín nhiệm, còn toàn bộ bài viết của Quý cô Ngọt ngào sẽ bung bét, hệt như chiếc nơ thắt vụng. “Cô sẽ không kể ra chứ, đúng không? Tôi có thể gặp rắc rối thực sự nếu có ai đó phát hiện.”
“Xùy, sao cô lại nói vậy? Chúng ta là bạn bè mà, đúng không?”
“Ờm, bạn bè, phải. Cảm ơn cô, Lizzie. Tôi rất cảm kích. Cô nên trở lại cuộc họp. Quý bà Anh Quốc sẽ thắc mắc cô đã đi đâu.”
“Không, bà ta không thắc mắc đâu. Bà ta bảo tôi đuổi theo cô hỏi về số nơ kia.”
“Làm ơn bảo bà ta rằng, bà ta có thể mua chỉ ở riêng hiệu bách hóa Buxbaum.”
Trước khi đến chỗ chuồng gia súc bỏ hoang, tôi giấu mình vào giữa hai cái cây, bị thôi thúc vòng thẳng tới chỗ nhà Bell. Có điều, đến bây giờ tôi có thể khẳng định, “Thói quen” đã hoàn thành nhiệm vụ thu hút sự quan tâm chứ không phải xỉa xói. Chắc chắn sẽ kéo theo số lượng đăng ký mới. Nếu tôi tới gặp Nathan, thì sẽ chỉ vì lý do riêng tư, mà giữa chúng tôi không nên có gì riêng tư hơn nữa.
Một tiếng xào xạc trong bụi cỏ khiến tôi đông cứng. Tôi cố gắng nhìn khắp cánh đồng đầy cỏ dại và bụi cây trải dài năm mươi thước tới con phố phía sau lưng. Nhưng bất cứ thứ gì vượt quá vài bước đều chìm nghỉm trong đêm. Tôi nên chú ý hơn, thay vì quá nhập tâm vào suy nghĩ.
Dế kêu tuýt tuýt, còn gió rít lên, nhưng âm thanh kia không xuất hiện nữa.
Bình tĩnh lại nào. Có thể chỉ là con rắn hay con thỏ thôi.
Trống ngực thình thình, tôi chạy vụt tới chỗ chuồng gia súc.
Đến cả khi đã an toàn trong hang ổ, vẫn thật khó mà chà sạch cơn ớn lạnh trên da tôi.
•Sáng hôm sau, khi tôi vào bếp, Noemi đã khom mình bên kệ, đọc báo cho Etta Rae.
“Chào buổi sáng,” tôi cất tiếng.
Etta Rae vươn cánh tay chắc nịch vỗ vỗ vai tôi. “Chào buổi sáng, Jo.”
Noemi đứng thẳng dậy. “Tốt, em đến rồi. Có vấn đề sát gót rồi, nhưng không phải chuyện xỏ giày đâu.”
“Vấn đề ập đến chúng ta ư?” Có lẽ Caroline đã chất vấn bà Payne về tin đồn nhằm vào vị thế hợp pháp của cô ta. Nếu thế, bà Payne sẽ phải dập lửa trước khi thanh danh tốt đẹp của nhà Payne cháy thành khói.
“Hy vọng không. Tất cả bắt đầu với bài ‘Vấn đề nổi cộm’ của Quý cô Ngọt ngào. Em đọc rồi chứ?”
“Vâng, em đọc rồi.”
Etta Rae gấp tờ báo lại rồi xếp vào giỏ thư từ mà bà thường mang cho bà Payne mỗi sáng. “Ta chưa bao giờ thấy có gì tốt đẹp trong chuyện lấy chồng cả, chính ta đấy. Sao ta lại cần một công việc nữa chờ đợi mình khi trở về nhà cơ chứ?” Bà buộc mũ trùm đầu. “Lũ gà đang chờ ta. Hôm nay mấy đứa nhớ đi nhẹ nói khẽ và đừng làm phiền bà Payne. Bà ấy đang chìm trong sầu muộn.” Nói rồi, bà bước ra cửa.
Noemi cầm con dao mảnh chuyên dụng và, với vòng lướt cổ tay nhuần nhuyễn, lạng thịt ra khỏi khúc chân cừu mới cắt. “Họ đang phiền muộn vì vụ hủy hôn của Merritt. Ông Payne hôm nay còn không đến nhà máy, và hình như không một ai có thể nói chuyện mà không đập cửa cả. Theo Solomon thì hôm qua ông Payne đã làm một chuyến tới chỗ tờ Focus và yêu cầu họ công khai Quý cô Ngọt ngào.”
Tôi níu lấy kệ bếp, không tin nổi đôi chân có thể chống đỡ cơ thể mình. “Họ đã nói gì?”
“Họ không tiếp ông ta. Rồi hôm nay, thứ này xuất hiện.” Chị lôi tờ báo chị vừa đọc ra cho Etta Rae.
Là tờ Constitution, với những trang đặc biệt rộng và những cột báo kín đặc. Bài viết ở tít góc trái túm chặt lấy sự chú ý của tôi.
QUÝ CÔ NGỌT NGÀO, NGƯỜI TƯ VẤN TÂM SỰ HAY KẺ PHẢN DIỆN?
Atlanta đang cực kỳ sốt sắng muốn khám phá danh tính của kẻ kích động quần chúng, chủ mục trên tờ Focus ra hai kỳ một tuần đã khơi mào nhiều cuộc tranh cãi dữ dội trong thành phố yên bình của chúng ta. Trong khi một vài người hoan nghênh tranh luận, rất nhiều người thắc mắc rằng liệu mục báo của Quý cô Ngọt ngào có phải thủ đoạn gây sự chú ý của một tờ báo mà đông đảo người cho là “đóng quá lỏng lẻo” hay không.
Hình thu nhỏ minh họa về tôi được dập nổi trên trang báo. Dù ai viết bài này đi nữa, người đó chắc chắn chưa từng thấy thư hâm mộ của tôi. Nơi nào ánh sáng dối lừa đổ xuống, nơi ấy quái vật sinh sôi.
Có lẽ những ai biết danh tính của Quý cô Ngọt ngào nên giúp thành phố của chúng ta vạch trần cô ta vì cô ta là kẻ chuyên phá rối.
“Em ổn chứ? Trông em hơi nhợt nhạt.”
Tôi gấp tờ báo lại rồi đặt nó về giỏ. “Em ổn.” Trong tất cả các tuần ngừng nghe trộm.
Vụ hủy hôn của Merritt chắc hẳn đã ngáng tảng đá trên con đường của ông Payne. Nếu ông ta muốn đóng cửa tờ Focus, tất cả những gì ông ta cần làm chỉ là cắt hẳn việc cung cấp giấy. Bằng cách dàn dựng một cuộc săn phù thủy, ông ta chỉ cần khởi động nhờ một chút sỉ nhục. Nhưng ông ta không hề biết cảm giác khinh miệt công khai mà họ sẽ phải đối mặt nếu sự thật bị phơi bày: Một cô gái Trung Quốc đã lừa bịp tất cả mọi người. Nhưng đương nhiên, điều đó sẽ không xảy ra. Không thể nào. Chỉ có Lizzie Crump biết sự thật; và mặc dù Lizzie có thể chậm chạp và phù phiếm, cô ấy không độc ác.
Tôi vớ lấy chiếc ca. Quý cô Ngọt ngào sẽ không bị đe dọa, không sau khi cô ấy đã đến được tận đây. Tờ Focus đã gần đạt được hai ngàn người đăng ký mới, và ngay khi các nhà tài trợ thấy được thành công của tờ báo, chắc chắn những nguồn báo thay thế sẽ xuất hiện.
“Em đang chờ chị rưới ít thay đổi vào đấy à?” Noemi liếc mắt nhìn cái ca rỗng mà tôi đang siết chặt.
Tôi hạ ca xuống rồi rót cà phê vào, hy vọng chị không nhận ra tay tôi đang run rẩy. “Quý cô Ngọt ngào đó chắc chắn đã khuấy tung rắc rối.” Vì chính cô ấy và mọi người xung quanh cô.
Noemi cạo bỏ lớp da màu bạc bọc lấy miếng thịt. “Chị thích cô ấy. Thực ra, chị đang định viết cho cô ấy một lá thư về những người ủng hộ mở rộng quyền bầu cử kia. Chúng ta cùng chung vai trò hoạt động như những phụ nữ khác, nhưng nỗi căm ghét của họ còn quan trọng hơn cả việc giành được quyền bầu cử.” Hất cổ tay một cái, Noemi liệng miếng da thô ráp vào giỏ đồ bỏ đi. “Đương nhiên, Quý cô Ngọt ngào là người da trắng và có lẽ sẽ không trả lời chị.”
“Ngay cả khi không viết đáp lại chị, em cá là cô ấy đồng ý với chị.”
“Em nghĩ thế à?”
“Vâng, em nghĩ thế.”
•Tôi bưng mâm lên phòng Caroline, để ý thấy cửa phòng làm việc của bà Payne đóng chặt. Bà ấy hiếm khi đóng cửa phòng. Cơn phiền muộn đang tràn tới, chắc chắn thế.
Bàn trang điểm của Caroline đã trở lại chỗ của nó, nhưng cô ta đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ khi tôi bước vào. Tôi tự hỏi liệu vấn đề trông có đỡ kinh sợ hơn khi nhìn thoáng qua kính cửa sổ hay không. “Cô khỏe chứ, thưa cô?”
Cô ta không đáp, nhưng ánh mắt chăm chú trượt từ cửa sổ xuống sàn nhà. Có nỗi bất an hiển hiện trong cách cô ta di chuyển, còn lúm đồng tiền trên má dường như đã hóa thành một cái hố vĩnh cửu sau một đêm.
Sau khi đặt mâm xuống trước mặt cô ta, tôi trải phẳng ga giường, bỗng nhiên nhăn trán.
“Cảm giác khi chẳng là ai cả như thế nào?” Cô ta gõ gõ vỏ quả trứng luộc sơ.
Cơn giận của tôi bùng lên. “Cảm giác khi là một con nhím quá nhiều gai như thế nào?” Từ ngữ cứ tuôn ra trước khi tôi kịp bắt lại. Tôi chợt nhận ra, khi ngài Q không còn dính dáng gì, tôi cũng không còn lợi thế để yêu cầu được đối xử chính đáng nữa. Tin tốt là, tôi khá chắc chắn rằng thỏa thuận kia của chúng tôi, dù sao đi nữa, cũng chẳng thay đổi được gì trong cách Caroline đối xử với tôi.
“Tôi không hiểu tại sao mình lại phải chịu đựng một đứa con gái trơ tráo mất dạy như cô,” cô ta cấm cảu nói, có điều từ ngữ thiếu đi sự dữ dội của một cơn giận đúng nghĩa. Thở dài, cô ta hạ thìa xuống. “Nếu tin đồn là thật, mẹ và tôi có lẽ sẽ phải chuyển tới nông thôn. Biết đâu, giấu kín danh tính mà sống sẽ tốt hơn. Tôi sẽ không phải giả vờ mình thích bất cứ ai nữa, và có thể làm gì tùy ý. Ông tôi có rất nhiều ngựa.” Ánh mắt cô ta dõi theo khi tôi sắp xếp lại đám gối.
“Hầu hết những người không là gì cả mà tôi biết đều chẳng có ngựa.”
Cô ta xúc một thìa trứng nhưng rồi, thay vì ăn, lại để chất lỏng quý giá màu vàng nhỏ giọt xuống vỏ. “Tôi nghĩ mình sẽ thích một cuộc sống giản đơn. Có khi tôi còn dành thời gian để vẽ. Hoặc làm vườn.” Cô ta liếc nhìn chậu tử linh lan. “Tôi nuôi nó từ thời cây non đấy. Cũng sắp có nụ nở hoa.”
Tôi kéo căng góc ga trải giường. “Hầu hết những người không là gì cả mà tôi biết đều chẳng có thời gian làm vườn.”
“Cô thật thê thảm.”
Tôi giũ chiếc váy lót dài cô ta bỏ lại trên sàn. “Hầu hết những người không là gì cả mà tôi biết đều thê thảm.”
Miệng cô ta mím lại, rồi cô ta lại hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ. “Cô sẽ đi cùng tôi chứ?”
Caroline cứ giữ tư thế cứng ngắc, có đám mây rủ bóng đen trên khuôn mặt cô ta.
Ký ức về chuyện lũ mèo con phá hoại phòng làm việc của mẹ cô ta như thế nào cào soàn soạt tâm trí tôi, tiếng cười của tôi nghe thật chua cay. “Cô khinh miệt tôi, cô không nhớ à?”
“Tôi khinh miệt tất cả mọi người.”
“Tại sao?”
Cô ta sụt sịt. “Ai mà biết được? Tôi chỉ muốn giữ bà ấy cho riêng mình.”
Bà Payne bỏ Caroline khi cô ta hai tuổi, quá nhỏ đến nỗi cô ta không nhớ được, nhưng có lẽ trái tim ghi nhớ nhiều điều mà tâm trí non nớt không thể níu giữ. Có lẽ, đó là lý do Caroline ghét Noemi đến thế. Con đẻ vú nuôi của cô ta chiếm vị trí ưu tiên. Nhưng tôi thì sao? Tôi chỉ là đứa trẻ mồ côi đáng thương mà bà Payne thỉnh thoảng đối xử ân cần. Có lẽ, trong đầu óc non nớt của Caroline, mọi cái gật đầu với ai khác của bà đều là sự hắt hủi đối với chính cô ta.
“Già Gin tin rằng tôi nên lấy chồng.”
“Kết hôn? Nhưng ai sẽ cưới cô?”
Tôi xù lông. “Ai đó có sở thích tinh tế, dĩ nhiên.”
“Ý tôi là, không có người Trung Quốc ở Atlanta.”
“Có một số ở Augusta.”
“Eo ôi, không, không phải đám bình dân đó.”
Đánh phồng một trong số đám gối nhồi chật ních của Caroline, tôi ném nó vào đầu giường chạm trổ, tại đó, nó phụt ra một tiếng ụp thỏa mãn, tựa như tiếng cú đấm thoi vào bụng. “Chúng tôi có châm ngôn. Kẻ quyền quý nghĩ tới lợi ích, người bình dân nghĩ tới an nhàn.”
Cô ta xỉa ngón tay về phía tôi. “Lợi ích là nói quá. Cha làm việc vất vả vì từng hào mà chúng tôi có, và nói rằng chúng tôi…” Đột nhiên, cô ta quay đi rồi lại nhìn chằm chằm ra cửa sổ. Tôi không thể ngừng thắc mắc rằng, có phải cô ta chợt nhớ ra cha mình chưa chắc đã là người cô ta nghĩ tới hay không. “Ông nói rằng chúng tôi xứng đáng sống sung túc,” cô ta nhẹ nhàng kết thúc. “Bưng mâm đi. Tôi không đói nữa.”
Cô ta khoanh tay vào lòng. Với đôi vai co về trước và chiếc váy khoác ngoài nhăn nhúm, Caroline khiến tôi nhớ tới một trong những tờ báo nhàu nhĩ trong giỏ của Etta Rae. Tôi thầm nguyền rủa mình vì cảm thấy thương xót cô ta và bê mâm đi.
Trước khi tôi tới chỗ cầu thang, giọng nói bùng nổ của ông Payne khiến những bức tranh treo tường cũng phải lạch cạch. Tôi lấy lại tinh thần rồi đi xuống. Giọng ông ta gợi nhắc tới kiểu người đứng lấp đầy cả khung cửa, loại người với quai hàm có thể ngoạm được miếng thép và một bên lông mày dựng như viên gạch nhô ra. Nhưng sự thực là, ông Payne trông chẳng có gì đặc biệt.
Tôi liếc qua tán lá của cây ráy thơm, thứ cây đã xoay xở sinh sôi bất chấp khói thuốc trên tầng này. Ông Payne với khổ người trung bình và bước đi nhanh nhẹn, đang đi xa đến hết cỡ dây điện thoại cho phép. Đầu ông trông thô cứng, nhưng có nét võng xuống rõ ràng nơi quai hàm, cùng sự kết hợp giữa cằm và cổ trông như cổ họng gà tây. Mái tóc màu vàng sẫm của ông rẽ thành hai phần đều nhau, dán mượt lấy da đầu nhờ dầu vuốt tóc hoàng lan đặc trưng.
“Merritt là người có địa vị cao nhất, cái con ranh Boston lừa gạt đó.” Ông ngừng lời khi người kia nói.
“Tôi đảm bảo với anh, đó là một âm mưu và sẽ chỉ tệ hại hơn thôi. Nhớ lấy lời tôi, rằng cái Quý cô Ngọt ngào là một đứa Yankee được gửi tới để xâm nhập tầng lớp chúng ta. Khi tôi hun khói đuổi con phù thủy đó - mà tôi sẽ hun khói đuổi được ả - chúng ta sẽ thấy chuông nhà Bell kia kêu vang đến thế nào.” Đôi mắt ông ta, nâu tối như nòng súng trường, đột nhiên nhìn thẳng vào tôi.