← Quay lại trang sách

Ba mươi mốt -

Tôi bước ra từ phía sau cây ráy thơm, cả cái cây này cảm giác cũng chỉ nhỏ như lá vả. Từng thớ cơ trên mặt vị thương nhân mơ hồ cử động khi ông rời sự chú ý khỏi ống nghe.

Tôi ngần ngại bước ra từ phía sau tán cây, ép mâm đồ ăn sáng sát vào xương sườn. Nhưng thay vì rời khỏi đó, có kẻ nào đã đổ sắt vào giày tôi. Cằm ông Payne hếch sang một bên, cổ ông vươn theo. Ánh nhìn chằm chằm của ông ta lục soát khắp người tôi, một con mắt nheo vào hơn hẳn mắt kia, như thể đó chính là con mắt ông ta thường dùng để phán xét thế giới. “Gilford, tôi sẽ gọi cho anh sau.” Ông ta đặt ống nghe xuống. “Đến gần đây, cô bé,” ông ta ra lệnh bằng thứ giọng chuyên quyền có thể chẻ đôi biển cả. “Đặt thứ đó xuống. Jo, đúng không?”

“Vâng, thưa ngài.” Tôi đặt mâm lên bàn cạnh tường rồi bước qua thảm trang trí, và dừng lại khi chỉ còn cách hai bước. Mùi anh đào từ điếu xì gà vừa mới hút tỏa hương khắp không gian, chân dung những vị họ hàng thân thuộc đã mất từ lâu nhăn nhó với tôi.

“Cô bao nhiêu tuổi rồi?”

Tôi cấu hai bên vạt váy hầu gái, ánh mắt hướng vào cổ ông ta. “Mười bảy, thưa ngài.”

Ánh mắt dò xét của ông ta trở nên nặng nề hơn, còn hơi thở của tôi ngắn hơn. Tôi cố không nhìn chằm chằm vào tấm màn thịt trên cổ họng ông ta. Ông ta nhận ra tôi biết gì đó về Quý cô Ngọt ngào. Ông ta có thể đánh hơi thấy. Có lẽ thứ trực giác giúp ông ta trở thành vua giấy ở Atlanta đã nghe ngóng được tiếng vỗ cánh hoảng hốt của sự thật, và sẵn sàng vọt ra khỏi miệng tôi như con chim cút lao ra từ bụi cây.

“Già Gin nói với ta rằng ông ta đã dạy dỗ cô. Và rằng cô thích đọc báo.”

Tôi khó khăn nuốt xuống. “Tôi… tôi…”

“Cứ nói đi, cô bé.”

Tôi ép bản thân hít thở. “Tôi thích được biết tin tức. P. T. Barnum đã nói, ‘Kẻ nào sống không cần báo chí là kẻ bị cắt đứt khỏi giống loài.’”

“P. T. có thể là một chính trị gia, nhưng thẳm sâu trong tim ông ta lại là một anh chàng gánh xiếc. Bản thân ta cũng yêu thích báo chí, nhưng gần đây, ta thấy chúng toàn những lời ngớ ngẩn. Những bài giật gân dễ gây tăng huyết áp hơn là tăng hiểu biết.”

“Vâng, thưa ngài,” tôi đáp bằng giọng the thé, hy vọng ông sẽ lượng thứ cho mình.

“Nói cho ta biết, cô có quen thuộc với mục báo của Quý cô Ngọt ngào thân mến này không?” Giọng ông lè nhè ghê tởm trước cái tên ấy.

“Có, thưa ngài.”

“Thế cô nghĩ sao về bài ‘Vấn đề nổi cộm’ của cô ta?”

“Ý kiến của tôi đâu có quan trọng ạ.”

“Vớ vẩn. Cô là một thiếu nữ biết đọc báo, một con mồi mà ả phụ nữ này quăng bẫy. Cô có cảm thấy bài báo này khuyến khích phụ nữ cự tuyệt hôn nhân để theo đuổi sở thích riêng không?”

Đây rồi. Cơ hội để tôi thú nhận. Nếu tôi nhận trách nhiệm, biết đâu ông ta sẽ bỏ qua mối bất bình với tờ Focus và mọi chuyện có thể trở lại như trước khi Quý cô Ngọt ngào xuất hiện trên mặt báo.

Ngón chân tôi co lại trong giày ống, cố gắng giữ cho thân thể trụ vững, nhưng thế giới đang bắt đầu quay quá nhanh. Viễn cảnh về nhà tù địa phương của chúng tôi, với bức tường đá vĩnh viễn vang vọng tiếng than vãn bên trong, kẹp chặt lấy tôi trong nỗi kinh hoàng. “Tôi nghĩ…”

Ông ta hếch lên, đôi mắt hướng thẳng vào mắt tôi.

“Tôi đã biết con gái ngài suốt một thời gian dài. Cô ấy lúc nào cũng tràn đầy khí thế. Một ngày nào đó, cô ấy sẽ trở thành một người vợ ưu tú.”

Khuôn mặt ông sáng lên theo cái cách hẳn sẽ trấn an Caroline rằng, ngay cả khi lời đồn cô ta là con hoang là thật, người cha này cũng sẽ không bao giờ chối bỏ cô ta.

“Đúng vậy, con bé là báu vật quý giá nhất của ta.”

“Các cô con gái đều như thế. Có điều, nếu cô ấy không thấy người đàn ông nào xứng đáng với mình, ngài có ép buộc cô ấy cưới ai đó không?”

“Dĩ nhiên là không. Nhưng con bé sẽ được khuyến khích tìm kiếm thêm.”

“Như Già Gin từng nói, không phải tất cả ngựa sinh ra đều để đua, nhưng tất cả ngựa sinh ra đều để chạy. Nếu Caroline hạnh phúc, ngài sẽ mừng cho cô ấy chứ? Vì ngài biết đấy, cô ấy ít quan tâm tới thú tiêu khiển của những phụ nữ khác. Cô ấy thông minh và hiểu biết về việc kinh doanh của nhà máy Payne. Nếu Caroline được phép làm điều gì đó hữu ích và ý nghĩa ở đó, tính khí của cô ấy có lẽ sẽ được cải thiện rất nhiều.”

Tôi vội ngậm chặt miệng. Nhưng lời đã thốt ra, không cách nào vợi lại được. Tôi chờ đợi ông ta quở trách mình vì xúc phạm con gái ông ta, nhưng đôi mắt ông đánh mất vẻ tập trung và ông đang xoa một bên vai. Có lẽ, ông ta đang tưởng tượng con gái đi làm cùng mình.

“Những lời của Quý cô Ngọt ngào không chỉ dành cho thiếu nữ như Caroline, mà còn cho cha mẹ, anh em và bất cứ ai mong ngóng họ có một cuộc đời hữu ích và hạnh phúc.”

Ông phát ra một tiếng trầm trầm trong cổ họng, có lẽ là nhịp mở đầu cho một cơn bùng nổ; nhưng sự chú ý của ông ta dán lấy thứ gì đó sau lưng tôi. “Công chúa, con dậy sớm thế.”

Caroline bước ra từ phía sau cây ráy thơm bội bạc, cứ như thể được đặt ở đó để bắt những đứa nghe trộm như chúng tôi. “Chào buổi sáng, thưa cha,” cô ta lên tiếng, để ông thơm má mình.

Cô ta quăng về phía tôi một ánh mắt vừa bối rối vừa sửng sốt, dịu đi vì bất ngờ. Thế rồi, Caroline lại hướng về cha mình, lúc này đang hắng giọng tạo ra một chuỗi tiếng ùng ục vang vang. Có lẽ ông đang băn khoăn không biết Caroline đã nghe lỏm được bao nhiêu. Có lẽ cô ta đang cố gắng giải đáp xem mình bỏ lỡ những gì. Tôi nhấc mâm lên.

Tôi đi một mạch xuống cầu thang, hy vọng mình đã dọn sạch một vài tảng đá lăn trên đường.

Khi cưỡi ngựa buổi chiều, Caroline lại muốn đi riêng, nhưng lần này tôi không chắc khu nghĩa trang là đích đến của cô ta.

Khoai Lang và tôi tới gần đồng cỏ Sáu Bước. Tiếng kêu quen thuộc của một con ngựa vang lên. Cách chiếc xe ngựa bỏ hoang không xa, dáng người chắc khỏe của Merritt họa nên một hình ảnh nổi bật, phục sức hoàn mỹ không chê vào đâu được trong áo choàng cưỡi ngựa màu lam, chiếc mũ cỡ trung càng làm tôn lên những lọn tóc màu vàng nâu của anh ta. Tôi kéo nàng ngựa rời đi, nhưng đã quá muộn.

Khi trông thấy chúng tôi, nụ cười rạng rỡ tự mãn uốn cong hàng ria hoàn hảo của Merritt. “Chào nhé, Jo!” Anh ta cho Ameer chạy nước kiệu tới chỗ chúng tôi.

“Tôi rất mừng khi thấy ngài vui vẻ phấn chấn, thưa ngài.”

“Chưa bao giờ vui sướng hơn. Kể từ khi tin tức lan truyền về, ờm, tình hình của tôi, tôi đã nhận được, tính đến nay, là bốn lời mời tham gia cuộc đua ngựa của mẹ. Sự việc tiến triển mới kỳ lạ làm sao.”

Điều này không khiến tôi bất ngờ. Anh ta lúc nào cũng là một trong những chàng độc thân hợp cách nhất bên này ranh giới chia cắt Mason-Dixon. Jane Bentley chỉ là một hồi ức xa xôi.

“Tôi khá thích làm một kẻ tán tỉnh. Phụ nữ các cô có một cuộc sống thật tốt đẹp. Tôi không hiểu tại sao đám tán thành mở rộng quyền bầu cử kia lại cứ khăng khăng đòi làm đàn ông như vậy.”

Quý cô Ngọt ngào xù lông. “Họ không muốn làm đàn ông, họ chỉ muốn được quyền lên tiếng. Chúa sẽ không ban cho chúng ta đôi chân nếu Ngài không muốn chúng ta bước đi. Cũng vì lý do ấy, tại sao lại ban cho chúng tôi trí não nếu Ngài không muốn chúng tôi biết suy nghĩ?”

Anh ta cho Ameer đi nước kiệu tới trước mặt chúng tôi, mắt anh ta lang thang trên người tôi. Tôi đột nhiên ý thức triệt để đặc điểm của chiếc quần cưỡi ngựa bó sát của mình nên xoay Khoai Lang chắn tầm nhìn.

Anh ta cười phá lên. “Tôi chỉ đơn thuần ngưỡng mộ… suy nghĩ của cô.”

“Suy nghĩ diễn ra ở khu vực cao hơn.” Một hồi chuông cảnh báo vang rền trong đầu tôi. Quân mạnh nhất trong cờ tướng, quân xe, có thể tới bất cứ đâu nó muốn, hạ gục mọi thứ trên đường đi; trong khi tôi chỉ là con tốt dùng một lần hèn mọn. Merritt và tôi có lẽ từng là bạn, nhưng hiện giờ, chúng tôi đã lớn hơn, ranh giới phải được thiết lập. Quý cô Ngọt ngào sẽ khẳng định điều đó. “Tôi rất tiếc, thưa ngài, nhưng gia đình ngài là chủ nhân của tôi. Tôi phải đi đây.”

Có vẻ gì đó buồn bã vụt qua mặt anh ta. “Chúng ta không thể làm bạn sao?”

“Không, tôi rất tiếc.” Nàng ngựa đưa chúng tôi rời đi, và lần này, tôi không quay đầu nhìn lại.