Ba mươi hai -
Mến gửi Quý cô Ngọt ngào,
Một người theo đuổi bắt gặp tôi đang nhìn anh ta. Dĩ nhiên là, tôi đã quay đi ngay, nhưng tôi chắc chắn hiện giờ anh ta đang nghĩ tôi là cô gái hư hỏng. Tôi muốn chết vì xấu hổ.
Mất Thể Diện,
Fannie Smith
(làm ơn đừng dùng tên thật của tôi)
Mất Thể Diện thân mến,
Một tâm trí âu lo sẽ tạo nên lũ sư tử từ cỏ lăn. Hãy sống với hiện tại, chứ không phải tương lai.
Thương mến,
Quý cô Ngọt ngào
Tiếng máy in vang lên ù ù và đều đặn bên tai tôi.
Tôi lại nghe trộm nhà Bell, chỉ để đảm bảo với chính mình rằng họ vẫn tiếp tục hoạt động kinh doanh.
Già Gin lại dành tối nay ở dinh thự nhà Payne. Tôi thắt xong một chiếc nơ từ cuộn dây mà ông Buxbaum nhờ Noemi gửi cho tôi.
Máy in ngừng lại và âm điệu êm ái trong giọng nói của bà Bell hạ thấp, quá xa đến nỗi không nghe rõ. Giọng Nathan tiếp sau. “Cứ để ông ta thử cản trở chúng ta đi.” anh nghiến mạnh từng từ. “Ông ta càng bôi nhọ bao nhiêu, con trai ông ta trông càng kém cỏi bấy nhiêu.”
“Không, nếu tờ Constitution biến chuyện này thành một cuộc săn phù thủy nhằm vào Quý cô Ngọt ngào. Mẹ có thể nhận lãnh trách nhiệm. Sẽ rất hợp lý nếu vợ của chủ tòa báo chính là Quý cô Ngọt ngào. Có lẽ sau đó sẽ chẳng ai quan tâm đến chuyện đó nữa.”
“Chính xác. Người ta sẽ ngừng quan tâm.” Có thứ gì đó đập bụp xuống bàn, chắc là nắm đấm của Nathan. “Người ta càng muốn biết cô ấy là ai, thì tình trạng nặc danh của cô ấy càng trở thành một phần sức hút của cô ấy. Cô ấy có thể là bất cứ ai, chị em gái, bạn bè, hàng xóm. Chính điều đó khiến cô ấy trở nên gần gũi.”
“Cha con sẽ nói gì?”
“Chắc chắn cha sẽ tức giận. ‘Cách mạng tốt nhất nên do thìa cà phê nhận lấy, chứ không phải ly thủy tinh.’”
Tôi đậy nút ống nghe. Ý nghĩ rằng bản thân đã gây ra bất hòa trong nhà Bell gợi lên nỗi bồn chồn ngứa ngáy trong tôi. Tất tôi miết xuống sàn bê tông lởm chởm khi tôi bước tới phòng của Già Gin.
Tấm lụa gấp gọn thành một khối. Ông đã làm xong. Ngón tay tôi lướt trên lớp vải dày, dừng lại trên những đóa cúc thêu bằng chỉ vàng trên tấm lụa. Tôi nâng món đồ lên. Trước sự kinh ngạc của tôi, khối lụa rơi ra thành hai phần. Tôi cầm lên chiếc áo cánh dài tay, trông rất giống kiểu áo khoác bó eo, và một chiếc quần ôm sát thuôn dần xuống mắt cá. Thật kỳ lạ.
Cởi bộ quần áo bằng vải bông trên người ra, tôi chui vào bộ đồ Già Gin chuẩn bị. Chân tôi vừa khít qua hai ống quần hẹp, tôi buộc eo thật chặt. Chiếc áo rộng hơn. Năm hàng khuy móc chạy xuống tới eo trông tựa như những chú ếch vàng. Kỹ thuật thắt nút của Già Gin vượt xa tôi.
Tôi săm soi bộ trang phục. Thêm một chiếc mũ lưỡi trai và nhìn từ đằng sau, tôi có lẽ trông khá giống Johnny Fortune mặc đồ cưỡi ngựa bằng lụa. Tôi bước khệnh khạng với cái mũi hếch lên trời, hệt như một gã kỵ sĩ huênh hoang.
Xem nào, ai sẽ cưới một cô nàng mặc kiểu áo quái lạ này cơ chứ?
Tôi thình lình cứng người lại, đôi tất suýt tuột ra.
Già Gin và tôi cùng chiều cao, có điều ông dày mình hơn tôi một, hai inch.
Bộ trang phục này không dành cho tôi.
Từng câu từng chữ trên tờ áp phích của nhà Payne lướt qua đầu tôi… quý ông và quý bà Winston Payne mời tất cả các công dân Atlanta tham dự chặng đua dài tám furlong tại Đường đua Công viên Piedmont, tiền quyên góp làm phần thưởng trị giá 300 đô la sẽ được trao cho người thắng cuộc.
Ba trăm đô la chính là khoản tiền mà Shang nợ Billy Riggs.
Trùng hợp ư? Trùng hợp chỉ là sự sắp đặt của số phận.
Già Gin đang lên kế hoạch tham gia cuộc đua ngựa của bà Payne.
Có lẽ, đó là lý do tại sao Khoai Lang biết lối tới đường đua. Tôi chợt nhận ra rằng, sau tất cả, hứng thú ăn uống như chim của Già Gin có lẽ không phải do bệnh tật, mà là do kỷ luật. Sức nặng Khoai Lang phải chở càng ít, nó sẽ di chuyển càng nhanh. Tôi cởi bộ đồ gian dối ra, sợi chỉ óng ánh trên tấm lụa mắc vào chỗ xước móng rô. Tôi cắn nó ra khỏi ngón tay. Đến cả tấm vải đẹp nhất cũng có một mặt lường gạt, và có lẽ, Già Gin cũng vậy.
•Tôi ngủ quá giấc, vì một đêm thao thức, rồi vừa bước vừa chạy xuống phố Peachtree, hai bàn tay lạnh cóng kẹp dưới cánh tay. Chí ít thì không khí tê buốt cũng dọn sạch tâm trí mù mịt của tôi. Hai bím tóc đuôi cá đập đập trên lưng theo mỗi bước đi vội vã.
Người đàn ông sáu mươi tuổi ấy không được quyền đua ngựa. Đầu gối của Già Gin khô khốc và lưng ông tê cứng mỗi khi thời tiết quá ẩm thấp. Chưa kể tới, hàng tháng trời ho khan chắc chắn đã khiến đôi lá phổi của ông rúm ró như bao giấy. Cuộc đua ngựa có thể giết chết ông. Mỗi con thú đều là một cỗ máy làm từ cơ và thịt nặng tới một ngàn rưỡi pound, tất cả đều đổ xô xuống một cung đường chật hẹp.
Tôi run rẩy, không chỉ vì lạnh. Mà vì tan nát.
Thật ngớ ngẩn.
Thật không thể chấp nhận nổi.
Nhưng tôi đang ở đây, vẫn đau đáu về chuyện đó.
Nếu có người thấu hiểu thế nào là cưỡi ngựa, người đó chính là Già Gin. Johnny Fortune có thể vững vàng như con chim trên hàng rào, nhưng Già Gin chính là con chim trên dây phơi quần áo. Ông sở hữu khả năng thấu hiểu ngựa bẩm sinh vượt xa mọi kỹ năng có thể học được. Thực sự là, chính kỹ năng trấn an một con chiến mã phát cuồng ngay giữa hội chợ ở Thượng Hải của ông đã lọt vào mắt của một thương gia người Mỹ giàu có. Khi Winston Payne đề nghị ông một công việc ở Mỹ, Già Gin, lúc ấy không lớn tuổi lắm, đã đồng ý.
Còn Khoai Lang đang trong thời kỳ sung sức nhất. Bốn chân nhanh nhẹn và tinh thần ganh đua. Cô nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Hai mươi phút sau, bãi cỏ được cắt tỉa của dinh thự Payne trải dài trước mắt tôi. Lối đi lát đá, những cây táo tây dại, những cột trụ trắng toát - không thứ nào khác đi so với những ngày qua. Thế mà, khung cảnh trông quá cứng nhắc, đường nét quá sắc nhọn, màu sắc quá gay gắt. Hoặc có lẽ, nó chỉ trông trái ngược với những suy nghĩ hỗn độn của chính tôi.
Dù đã muộn mười lăm phút, tôi vẫn vòng qua nhà bếp để chạy vội tới chuồng ngựa.
Một nửa số ngựa đã rời đi, trong đó có Khoai Lang, và chẳng có dấu hiệu nào của Già Gin hay ngài Crycks. Một cậu bé coi sóc chuồng ngựa đang dọn phân trong các ngăn chuồng, còn Solomon đang cọ rửa gỉ sét trên một phần bánh xe cũ. Tôi từng nghĩ Solomon là người khổng lồ, nhưng năm tháng dường như đã làm hao mòn người đàn ông vạn năng của dinh thự Payne, một người lớn tuổi ngang với Già Gin. Ông ngẩng lên, xương cổ ông kêu rắc rắc. “Ái chà, chào Jo. Tìm Già Gin hả?”
“Xin chào, ông Solomon, vâng ạ. Ông có thấy Già Gin không?”
“Ông ấy và ngài Crycks đưa mấy con ngựa đi luyện tập rồi. Có lẽ sẽ trở lại trong một, hai tiếng nữa. Có chuyện gì à?” Ông xoa xoa khăn tay lên làn da nâu đỏ.
“Không, ừm, cháu chờ chút cũng được ạ. Nếu thấy Già Gin, ông có thể nhắn rằng cháu cần nói chuyện với ông ấy không?”
“Chắc chắn rồi.”
Noemi đang tưới vườn rau bằng nước cọ rửa khi tôi vòng trở lại nhà chính. Trên dây thắt tạp dề, chị buộc một chùm hoa chuông lá tròn. “Thật tốt khi em đã đến.”
“Em ngủ quên. Hoa đẹp đấy.”
“Chị đang lập hiệp hội ủng hộ mở rộng quyền bỏ phiếu của riêng mình. Hội Hoa Chuông Atlanta, vì phụ nữ da màu.”
“Đúng là một cái tên hay. Chị có biết bà Payne ở đâu không?”
“Trên tầng, trong phòng làm việc, chị đoán vậy. Mọi chuyện ổn chứ?”
“Vâng ạ.”
Tôi chạy vội vào bếp rồi gấp gáp xếp mâm cho Caroline. Cả kem và cà phê đều sóng sánh ra khỏi mép bình khi tôi bưng mâm lên trên tầng.
Caroline đang tính toán vài con số trên bàn viết khi tôi đặt mâm bên cạnh cô ta. “Chào buổi sáng. Xin thứ lỗi cho tôi ít phút.”
“Thứ lỗi cho cô? Cô chỉ vừa đến đây.”
Tôi mặc kệ cô ta và lướt ra hành lang. Cửa phòng làm việc của bà Payne như bàn tay giơ cao, xua đuổi tôi rời đi. Bà ấy sẽ không thích sự xuất hiện không đúng lúc của tôi. Nhưng chỉ có bà mới quyết định được người tham dự.
Tôi gõ cửa. Khi không có tiếng trả lời, tôi gõ thêm lần nữa.
“Mời vào,” bà lên tiếng, nhưng không phải giọng dễ chịu bình thường.
Bà Payne ngồi bên bàn, đang ghi chép vào sổ Kế hoạch của Quý bà. Tôi đoán đó là nơi bà lưu giữ những cảm xúc thẳm sâu nhất, vì bà không bao giờ đặt nó ở những nơi mà ai cũng thấy. Có lẽ, bà giấu nó trong một chiếc giày ống, tựa như chúng tôi giấu khoản tiết kiệm của mình. Bạn có thể đoán định rất nhiều về những thứ người ta coi trọng thông qua những gì họ che giấu.
“Jo, tôi đã yêu cầu không làm phiền. Có vấn đề gì vậy?”
“Tôi xin lỗi, thưa bà.” Những lời định nói bay sạch khỏi đầu tôi. Tôi bật thốt, “Có phải Già Gin sẽ cưỡi Khoai Lang trong cuộc đua ngựa của bà không?”
“À, phải.”
“Nhưng tại sao?”
“Bởi vì ông ấy xin phép ta.” Bà hạ cây bút xuống rồi đứng lên. Khăn choàng của bà nằm vắt sang ghế khác, bà buộc nó quanh chiếc váy mặc ở nhà nhăn nheo của mình.
“Ông ấy sẽ bị chế giễu. Còn nhà tài trợ của ông ấy sẽ không vui. Họ sẽ phàn nàn, và bà có khi sẽ phải hoàn trả tiền cược của họ. Chuyện đó có thể sẽ gây ra tai tiếng. Chưa kể đến, ông ấy đã sáu mươi!”
“Ta đã nghĩ những chuyện như thế, dĩ nhiên. Sẽ không có tiền cược cá độ đặt cho ông ta, vì tỷ lệ cược đều được xếp cho mười hai người chơi. Hội tán thành mở rộng quyền bỏ phiếu sẽ được ghép cặp với Khoai Lang. Họ đã rất may mắn được tham dự cuộc đua này nên sẽ không phàn nàn.”
Thật đúng là bốc thăm ngẫu nhiên cơ đấy. “Thực tình thì, tôi đã gặp hội trưởng của họ, bà ấy không phải là người biết thẹn cho lắm.”
“Ta không yêu cầu lời khuyên về vấn đề đó. Già Gin là một người trưởng thành. Cô nên tôn trọng quyết định của ông ấy.” Trong giọng bà có dấu hiệu cảnh cáo. Đôi giày mềm màu đen lộ ra dưới mép váy bà, như hai mũi tên chỉ ra hướng cửa. Bà khoanh tay lại, họa nên chữ X giữa ngực.
Ánh mắt tôi lướt xuống cuốn sổ vẫn để mở trên bàn bên cạnh chúng tôi. Bà dường như đang viết một lá thư. Dưới cùng, bà ký bằng một móc vòng. Một chữ e viết thường.
Chữ e tượng trưng cho Emma.
Đôi lông mày của bà Payne nhíu chặt vào nhau; khi nhận ra sự chú ý của tôi đặt vào cuốn sổ của mình, bà vươn tay đóng sập lại.
Nhưng đã quá muộn. Tôi đã thấy.
Tâm trí tôi khuấy tung lên như khung cửi, kéo từng sợi chỉ, đan kết những liên hệ, tìm kiếm những hình ảnh. “Bà đã viết lá thư đó.”
Mặt bà méo mó vì bối rối.
“Bà đã yêu cầu ông ấy tha thứ cho mình.”
Bà định nói gì đó nhưng nuốt vội trở lại. “Cô… cô đã thấy lá thư đó?”
“Đúng thế. Bà đã viết tên ông ấy bằng tiếng Trung Quốc. Shang.”
Tôi quan sát cảnh tượng danh xưng ấy vang lên xé toạc khuôn mặt bà, khiến những đường nét mảnh mai run rẩy. Bà che kín miệng lại. Chiếc nhẫn cưới của bà cuốn lấy ánh mắt tôi, thứ tràng hạt giải sầu minh chứng cho tội ngoại tình của bà.
Ngài Q nói đúng. Bà có một đứa con gái bất hợp pháp.
Nhưng đó không phải Caroline.
Đầu tôi choáng váng, đầu gối tôi bủn rủn, nhưng bà Payne ngã quỵ xuống sàn nhà, cách một bước ngay phía trước tôi.