Ba mươi ba -
Mùi muối ngửi gay gắt đánh thức tôi khỏi trạng thái mê muội. Etta Rae giúp tôi ngồi xuống sàn phòng làm việc. “Ch… chuyện gì thế?”
“Cháu bị ngất. Cả hai người. Cháu vừa bất tỉnh trong vài phút. Cháu thấy thế nào?”
Đầu tôi ong ong, nhưng không có gì thương tổn. Ở bên ngoài, ít nhất là thế. Bà Payne hiện ra trong tầm mắt, dựa lưng vào bàn cách đó vài foot, mái tóc bà tuột khỏi nếp. “Cháu sẽ ổn thôi,” tôi đáp, chẳng thèm che giấu cơn giận dữ.
Bà Payne nâng ánh mắt hướng tới mắt tôi, nhưng thế cũng là quá ráng sức. “Như thế là tốt nhất,” bà khàn giọng thì thào. Những đặc điểm tương đồng không tài nào chối bỏ. Xương ngón tay của chúng tôi, bờ vai xương xẩu, thậm chí cả đường chân tóc hình chữ V trên trán, cả hạt ngọc trai chính giữa môi trên. Rõ ràng, chúng tôi cũng nhợt nhạt như nhau. Thêm nhiều mảnh ghép thình lình hợp lại: bệnh sầu muộn kéo dài một năm, suốt thời gian ấy bà rời đi sống cùng cha mẹ ở Savannah; câu chuyện về nàng ngựa non mà bà bị ép phải từ bỏ, con ngựa được bà đặt cho cái tên Savannah Joy. Jo là cái tên lai căng của Joy. Một đứa lai căng, như tôi.
Tôi run rẩy đứng dậy, bất chấp sự phản đối của Etta Rae. Tôi không hiểu tại sao người phụ nữ đó ở đây mà chỉ có Etta Rae luôn luôn bên tôi. Đôi môi bà mím chặt, vết châm chích của niềm hối hận khiến cặp mắt nâu sáng của bà nhoà đi.
Bà Payne vẫn không nhìn tôi. Tôi loạng choạng, bị những cảm xúc khiến tôi ngạt thở giáng liên hồi. Giận dữ, tổn thương, hổ thẹn, từng thứ một thay nhau tấn công tôi, hủy hoại tôi tới tận cùng. Sự thật này tồi tệ hơn cả tôi tưởng tượng. Trong suốt những năm tháng của tôi nơi đây, bà ta đã quan sát tôi lớn lên với sự quan tâm không hơn gì sự quan tâm dành cho đống cỏ dại. Từng cái liếc mắt là một lời chối bỏ; mỗi từ, một lời cự tuyệt. Ánh mắt bà thoáng nhìn tới đôi giày da dê vân nhỏ của tôi, có lẽ lần đầu tiên phát hiện ra những ngón chân tôi đã kéo giãn mũi giày tới sắp rách như thế nào.
Mẹ tôi không rời bỏ tôi. Bà ta ruồng rẫy tôi. Phụ nữ như bà ta sẽ không, và không thể, hình thành mối quan hệ thân thích với những người như tôi, sẽ không nếu họ muốn duy trì vị trí trên tầng cao. Họ là những nút thắt dễ dàng tung ra chỉ bằng cái giật nhẹ nhàng nhất.
Etta Rae kéo một chiếc ghế và giúp bà Payne ngồi lên. Caroline vọt vào phòng làm việc. “Này hầu gái, cô quên chỗ đồ dùng đấy. Chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Mẹ, mẹ trông như vừa gặp ma!”
Không ai trả lời. Caroline trừng mắt với bà quản gia, như thể thúc ép bà giải thích, nhưng môi Etta Rae vẫn khép chặt. Caroline phun ra một hơi thở chán nản.
Khi bốn luồng gió gặp nhau, sẽ chỉ còn câm lặng.
Ánh mắt bà Payne van cầu tôi thấu hiểu. Dẫu biết rõ những rào cản dồn ép chúng tôi vào vị thế đã được chỉ mặt gọi tên, nhưng tôi còn hiểu rằng có những gông xiềng chúng tôi sinh ra đã có, và có những gông xiềng chúng tôi lựa chọn đeo lên.
Tôi cởi tạp dề rồi đặt xuống bàn của bà Payne.
“Không được.” Caroline giật lấy nó rồi đẩy tới phía tôi, nhưng thấy tôi không cầm, cô ta thả xuống rồi tóm chặt tay tôi. “Đừng đi. Cô đã làm gì, Jo? Sao mẹ lại khóc?”
Etta Rae liếc nhìn bà Payne, người vừa ra hiệu cho bà một cái gật đầu mơ hồ. “Để em gái cô đi đi, cô bé,” Etta Rae lên tiếng.
Bà ấy cũng biết. Nỗi hổ thẹn lại đánh mạnh vào tôi. Còn ai nữa? Có phải cả thế giới này đang hiệp lực chống lại tôi không?
“Em gái tôi…” Một tiếng hổn hển yếu ớt bật ra khỏi miệng Caroline. “Ôi Chúa ơi.” Cô ta há hốc miệng, tìm kiếm sự thật trên khuôn mặt tôi, nhưng sự thật nằm trong những điều vụn vặt mà cả hai chúng tôi đều đã bỏ lỡ khi cô ta nhìn chằm chằm vào gương còn tôi thì nhìn đi chỗ khác.
Tôi chạy xuống cầu thang mà tôi biết đây sẽ là lần cuối cùng. Tiếng nức nở dồn lại trong ngực tôi, nhưng tôi ngăn nó thoát ra. Phẩm cách chỉ có thể rũ bỏ một lần; và khi mất đi rồi, chúng ta sẽ giống như con ốc sên mất vỏ. Tất cả những gì nó có thể làm chỉ là kiếm được chiếc lá gần nhất và cầu mong hôm đó không phải ngày duyệt binh. Chí ít thì ốc sên cũng chẳng bao giờ phải quan tâm cha mẹ nó là ai.
Cửa chính chống đối tôi, đá lát trên lối đi âm mưu làm tôi vấp ngã. Âm thanh chói lói từ cỗ xe ngựa đang trờ đến thu hút sự chú ý của tôi. Chiếc xe sơn màu xanh bắp cải đặc biệt với dòng chữ vàng rít lên một hồi chuông cảnh báo trong tâm trí tôi. Tôi giấu mình dưới bóng cây mộc lan, quan sát chiếc xe đang lắc lư chạy vào lối đi dẫn tới nhà Payne. Hiệu sơn Crump làm gì ở khu vực này? Nhà Payne không mua sơn giảm giá, thậm chí nếu cả dinh thự cần sơn sửa, họ cũng chẳng cần.
Vị khách trên xe gạt rèm cửa sang bên, tôi thoáng thấy hình ảnh đôi mắt mí dày, chiếc mũi mỏng và khuôn miệng như vỏ trái cây héo quắt. Một cảm giác ớn lạnh khiến dạ dày tôi đông cứng.
Bà Crump đến đây là vì tôi. Tôi nhớ lại ánh mắt bà ta nhìn tôi khi Nathan gợi ý Lizzie nên tìm người hộ tống khác, như thể tôi thật đáng trách. Lizzie chắc chắn đã kể với bà ta bí mật của tôi, nên giờ đây, bà ta tới để vạch trần tôi, một kẻ phá rối. Bà ta không biết rằng, lúc này, tôi chẳng còn gì để mất nữa.
Giá như tờ Focus cũng vậy.
Tôi chạy vội đi, gần như không nhận thấy xe điện của Sully cho đến khi nó vụt qua tôi kèm theo tiếng leng keng khiến tai tôi ù đi. Mùi nước cống hôi thối dai dẳng bóp nghẹt hương hoa mộc lan và tràn ứ trong khoang mũi tôi. Quá nhiều ánh sáng ban ngày sói vào mắt tôi. Nhưng phố Peachtree vẫn uốn lượn như thường, không hề biết nỗi đau đang chảy dài xuống huyết quản của nó.
Suy nghĩ trong tôi vùn vụt trôi qua. Dẫn đầu số đó là câu hỏi cha mẹ tôi đã gặp nhau như thế nào. Già Gin nói Shang cũng là một người giữ ngựa. Có khi ông còn từng làm việc ở dinh thự Payne. Shang có biết về đứa con mà ông đã bỏ lại phía sau hay không? Tôi hình dung về ông, cao hơn tôi hai gang nhưng không mập hơn, một dáng vẻ mờ nhạt đang lắc lắc hạt xúc xắc trong nắm tay hờ hững, một kẻ bất trị khao khát nhiều hơn hẳn vai trò trần thế của mình. Một chất lỏng đắng nghét bùng cháy trong cổ họng, còn lệ dâng đầy mắt tôi. Tôi siết chặt chiếc túi vải dệt vào lòng như thể nó là thứ duy nhất sẽ giúp tôi neo lại thế giới này.
Còn ngài Payne thì sao? Làm sao bà ấy giấu giếm chồng mình thời gian mang thai ấy? Một chiếc túi đủ sâu có thể giấu rất nhiều bí mật; nếu như ông chồng của bà tàn nhẫn, thì bà Payne cũng thật thâm độc. Đôi khi, con mắt chỉ nhìn thứ nó muốn nhìn và bỏ qua những gì ngay phía trước. Ngài Payne sở hữu dinh thự lớn nhất phố Peachtree, nhà máy thành công nhất Atlanta, người đàn ông đáng hâm mộ nhất đối với một bà vợ, một cậu con trai và một cô con gái. Tại sao phải sửa chữa những gì không hỏng hóc cơ chứ?
Quá nhiều câu hỏi. Quá nhiều dối gian.
Một con quạ quang quác kêu đâu đó quanh đây, nhưng tôi gần như không nghe thấy. Già Gin biết, chắc chắn thế. Bình tro cốt của chú Yip May Mắn như đang rung rinh trước mắt tôi, thật là một lời nói dối rất trẻ con khi so với sự dối trá khủng khiếp này. Tại sao bà Payne lại cho phép ông, một gia nhân già cả và hèn mọn, tham gia cuộc đua của bà? Thật tội lỗi. Ông có định nói với tôi không? Vô vàn mũi tên oán trách giương lên trên cánh cung của tôi, nhưng vì không có hồng tâm thích hợp, rất nhiều trong số đó ngắm vào ông. Suốt đời này, Già Gin biết chính xác tôi là ai. Ông đã dối gạt tôi mười bảy năm, ngay cả khi tôi tuyệt vọng muốn biết ai đã bỏ lại tôi trên ngưỡng cửa nhà ông. Tôi nghe thấy chính mình thút thít và tự hỏi không biết bản thân có đang ngã quỵ không.
Cơn phẫn nộ lại trồi lên trên cổ họng, tôi ép nó xuống.
Thay vì về nhà, tôi hướng về phố Whitehall. Vẫn còn sớm nên hầu hết các cửa hàng còn chưa mở cửa, mặc dù các hàng ăn quây vải cạnh ga Thống Nhất đã bắt đầu dọn ra - một dãy những người bán hàng da trắng và một dãy người bán hàng da đen ở xa hơn. Với dăm ba khách bộ hành và một bầu trời trong như thủy tinh, thành phố có dáng vẻ trong veo đến nỗi tôi cảm tưởng như nó có thể vỡ vụn sau một cú đá.
Khi tôi lên bảy, mẹ Robby, một thợ giặt, đã chế ra một chiếc máy kỳ cục để vắt đồ giặt bằng chiếc thùng tròn gắn một tay quay. Có lần, tôi thử dừng thùng lại bằng tay - nó quay quá nhanh đến nỗi mắt tôi không theo kịp - rồi bị trách mắng còn thậm tệ hơn cả vết mâm xôi trong lòng bàn tay. “Con không được phép chặn cái này lại. Ra ngoài làm việc con được giao đi.”
Có lẽ, thế giới cũng như chiếc máy vắt đó, tôi nên thôi chạm vào nó quá nhiều và để mặc nó quay.
Những cửa sổ trưng bày kéo dài và mặt tiền ốp gạch của hiệu Buxbaum trải dài trước mắt tôi; hình ảnh chỉnh tề của nó, chẳng biết vì sao, neo lại cơn hỗn loạn trong đầu tôi. Trước khi bước vào cửa hiệu, tôi cố gắng thở ra đôi chút giận hờn.
Đến cả cảnh Robby đang gấp một súc vải ở cuối phòng cũng chỉ khiến tôi vui mừng đôi chút. Anh vẫn đang được thay thế vào vị trí trống, đây hẳn là một dấu hiệu tốt.
“Đừng bảo với anh em đã thắt xong chỗ nơ đó nhé,” anh nói. Tôi gật, không tin nổi giọng nói của chính mình. Tôi đặt túi vải dệt xuống, bên trong có một trăm chiếc nơ, lên mặt bàn ngang hông nơi Robby đang cắt vải. “Em không làm việc cho nhà Payne nữa,” tôi hé miệng.
Mắt anh dịu đi. Thật buồn cười khi một ánh mắt đồng cảm cũng có thể kích khởi một cơn tủi thân dồn dập. Tôi bối rối chọc ngón tay vào cái lỗ trên mặt gỗ sồi, từ chối nhượng bộ nỗi khổ sở trong lòng.
“Anh đã bảo em đừng đứng gần Noemi quá rồi mà.”
Tôi không cười nổi. Hồi còn bé, chúng tôi thường đùa rằng đừng đứng quá gần nhau - anh, thì vì tôi hay lúc lắc bím tóc, thỉnh thoảng quật vào mặt anh; còn tôi, thì vì anh từng trải qua một giai đoạn lóng ngóng khiến đôi chân tôi liên tục gặp nguy hiểm.
Mặt tôi chắc hẳn nhăn nhó đôi chút, vì biểu cảm của anh hơi dao động. Anh vươn tay vuốt phẳng súc vải rồi đặt nó lên kệ. “Có chuyện gì vậy?”
Tôi rút lấy khăn tay, cảm thấy biết ơn vì xung quanh chỉ có vài khách, rồi tuôn hết nỗi thương tâm.
Anh tì cẳng tay vào bàn khi lắng nghe, hàng mi dày của anh thỉnh thoảng lại chớp chớp. Khi tôi kể xong, khăn tay ướt sũng.
Từ trong ngăn tủ, anh rút ra một hộp giấy mỏng rồi đặt lên mặt bàn. “Cứ dùng đi. Ông Buxbaum gọi là ‘đồ dùng một lần’. Chỗ này là khăn tay em có thể quẳng đi. Nào, cứ tự nhiên. Đây là hàng mẫu.”
Khăn dùng một lần ran rát trên mũi tôi, nhưng tôi thấy dễ chịu vì chúng đã hoàn thành nhiệm vụ. Tôi chằm chằm nhìn một dãy súc vải. Mỗi màu một ngăn khác nhau. “Anh sẽ xếp em vào đâu?”
Ánh mắt Robby sắc lại, rồi anh kéo thẳng cổ tay áo bằng một cái giật mạnh. “Không được để những kẻ thượng lưu hèn hạ chỉ biết tự căm thù bản thân khiến em hoài nghi chính mình. Em biết em đến từ đâu, anh cũng biết em đến từ đâu, và đó không phải ngăn kệ hay vùng miền hay nơi chốn. Nhiều khi, anh còn chẳng nhớ em là người Trung Quốc.”
“Em thì không.” Tôi lấy cho mình tờ khăn dùng một lần khác.
“Đó là vì em quá quan tâm tới những gì thế giới rao giảng. Hãy lắng nghe những ai hiểu em nhất, và em sẽ thấy ổn thôi.”
“Thật khó mà làm được như vậy khi người hiểu em nhất lại nói dối em suốt thời gian qua.”
“Nếu Già Gin làm gì sai trái, ông làm đều vì em.” Ánh mắt anh xa xăm. “Có vẻ quái lạ khi ông hoàn trả khoản nợ kia, sau ngấn ấy năm. Billy Riggs không phải loại người sẽ để nợ nần lâu đến thế. Em đừng có đi gặp ông. Ông còng lắm rồi, anh cá là đến khi nằm trong áo quan, xương ông cũng chẳng thẳng ra được.”
Tôi nghe câu được câu chăng vì đầu óc tôi đang nhớ lại những năm tháng lao động cực nhọc ở dinh thự Payne. Không phải tôi bận tâm tới việc dọn phân, chùi rửa và phục vụ, nhưng sao lại là cho gia đình đó cơ chứ? Trong lòng tôi tức điên lên khi nghĩ tới trò tán tỉnh liên miên của Merritt - anh trai tôi. Anh ta say mê tôi theo cung cách xấu xa và phóng đãng. Tôi có lẽ cũng yêu thích anh ta chút xíu; thật đáng nguyền rủa trái tim lạnh lẽo và vô cảm của mẹ tôi. Dạ dày nhộn nhạo, tôi cảm tạ niềm may mắn nhỏ nhoi vì hôm nay chưa ăn uống gì.
“Em trông hơi xanh xao đấy. Đây, ngồi đi.” Robby kéo ghế đẩu ra. “Lấy nước cho em nhé?”
Tôi lắc đầu, vì biết rằng mình không thể nuốt xuống bất cứ thứ gì. Robby cuốn chỉ thành cuộn quanh bàn tay. “Nhiều khi, chuyện này tan vỡ để nhường chỗ cho những chuyện khác tốt đẹp hơn,” anh nhẹ nhàng lên tiếng. “Khi Noemi bị đuổi việc, anh nghĩ chuyện đó khiến cô ấy suy sụp. Cô ấy dành cả cuối tuần cạo bông xơ ra khỏi chăn. Hãy tưởng tượng cảnh bọn anh đã phải gắn lại cái đống cô ấy cạo ra chỉ để giữ ấm vào ban đêm.”
Tôi vẫn không cười nổi.
“Sau đó bà Payne muốn cô ấy quay lại. Rồi Noemi bảo bà rằng cô ấy sẽ trở lại, nhưng chỉ khi chiếc xe đạp kia có giá năm đô la, chứ không phải tám mươi.” Tiếng cười vấn vít trên môi anh. “Ý anh là, phúc lành ưa ngụy trang. Và có điều gì đó mách bảo anh rằng, nhà Payne là tảng đá kê chân cho em, chứ không phải đích đến, cũng như cho cô vợ của anh vậy. Xin chào, ông Buxbaum.”
Tôi còn không nhận ra chủ cửa hiệu đang bước đến phía sau mình. Thanh mảnh và nhanh nhẹn, ông chính là kiểu người có thể luồn qua cánh cửa sắp đóng sập lại mà đến vạt áo đuôi tôm cũng không bị kẹt. Cặp lông mày của ông nằm cao trên vầng trán, tạo cho ông một vẻ ngay thẳng bất biến, rất có lợi khi làm kinh doanh.
“Buổi sáng thưa thớt nhỉ?” Ông hỏi.
“Vừa mới vãn thôi. Cửa hiệu lúc nãy khá đông.”
Ông cau mày, đè ép những nếp nhăn trên trán. Tôi hy vọng ông sẽ không quy kết tình trạng thưa thớt này là do Robby. Ánh mắt ông lướt tới tôi. “Cô Kuan, nơ của cô rất bắt mắt, tôi nghĩ cô sẽ nhận được khoản lãi hấp dẫn khi đến hẹn.” Ông gõ gõ ngón tay lên bàn làm việc.
“Cảm ơn ông,” tôi đáp qua loa. Ý nghĩ phải trò chuyện xã giao khiến tôi kiệt sức.
“Quý bà Anh Quốc sáng nay mới đặt một đơn đặc biệt,” Robby lên tiếng. “Cũng chọn sẵn dây rồi. Để tôi đi lấy.” Anh lướt tới chỗ máy tính tiền bên bức tường đen.
“Gần đây tôi không thấy Già Gin. Lần cuối cùng tôi gặp ông ấy, ông ho dữ lắm. Ông ấy khỏi chưa?”
“Vâng. Thuốc Pendergrass… có hiệu quả.” Bồn tắm bốc đầy hơi nước của Billy rỉ vào trong tâm trí, tôi cố không nhăn mặt.
“Tuyệt. Cô biết đấy, tôi ủng hộ cho các sản phẩm của mình.” Đôi Balmoral màu trắng pha nâu vàng của ông Buxbaum rít lên khi ông rướn cao để sắp xếp đồ trên giá. Đôi giày của ông bóng hơn đôi màu trắng phối đen của Shang. Tôi tự hỏi liệu Shang có mua đôi giày ấy ở đây không. Bách hóa Buxbaum là một trong số ít các cửa hàng luôn chào đón người Trung Quốc.
Một nguồn năng lượng kích động tràn ngập trong tôi. “Ông Buxbaum này, ông từng gặp một người tên là Shang chưa?”
Ông nheo mắt, hàng mày nhăn lại tựa như cuốn sách ướt.
“Tôi không chắc anh ta trông như thế nào, nhưng anh ta đi giày cỡ chín. Tôi nghe nói anh ta đã chuyển đi mười bảy năm trước.”
Ông Buxbaum ném cho tôi một ánh mắt lạ lùng. “Đương nhiên là tôi đã gặp anh ta.”
Robby quay lại, một tay cầm danh sách còn tay kia cầm một hộp dây. Anh đưa cho ông Buxbaum tờ danh sách và đang định lên tiếng, nhưng chợt nhận ra tôi sắp sửa ngã khỏi ghế.
“Ơ, ông vừa nói gì, thưa ông?” Tôi thúc ép.
Robby đo đoạn dây bằng cây thước đo được đóng hẳn vào bàn, sau đó cắt bằng nhát kéo chuẩn xác.
“Shang là con trai của Già Gin.”
Cây kéo của Robby dừng lại. Cả căn phòng chao đảo quanh tôi, nên tôi phải đặt tay lên bàn để trụ vững. Nếu Shang là con trai của Già Gin, điều đó sẽ biến Già Gin trở thành… ông của tôi.
“Cả hai đều làm việc ở dinh thự Payne,” ông Buxbaum tiếp tục, chăm chú nhìn họa tiết gắn trên cao. “Chàng trai trẻ dễ mến. Thích luyện tiếng Anh với tôi, đặc biệt là những từ dài như đàn chuông.” Ông vui vẻ cười với tôi.
Tôi liếm môi. “Đàn chuông*?” Một từ chữ G.
Nguyên tác là “Glockenspiel”.
“Đó là mộc cầm của Đức.”
Robby bó chỗ dây thành một bó gọn gàng, lẳng lặng liếc nhìn tôi thông cảm.
“Có lần, anh ta nhờ tôi đặt một vài thứ từ Trung Quốc để tổ chức đón năm mới theo kiểu Trung Quốc. Muốn làm Già Gin bất ngờ.” Ông gõ ngón tay. “Hạt dưa hấu đỏ, hương, tôm khô và pháo hoa.”
“Pháo hoa?” Robby thốt lên. “Đó là cái gì?”
“Một ống giấy bồi đựng đầy thuốc súng; khi đốt, sẽ sinh ra muôn tia sáng rực rỡ. Bùm!” Ông Buxbaum vung cánh tay ra sau. “Trông như ngôi sao đang nổ tung.”
Robby cười tươi. “Tôi rất muốn được chứng kiến cảnh đó.”
“Dĩ nhiên rồi, anh ta đã phải tốn một ngày trong tù vì gây rối trật tự, nhưng đám chúng tôi, những ai được xem màn biểu diễn đó, đều cảm ơn anh ta vì một đêm ngoạn mục.”
Thêm nhiều khách thong thả vào cửa hàng, thu hút sự chú ý của ông Buxbaum. “Già Gin bảo anh chàng đã rời đi làm giàu xổi nhờ khai thác bạc ở Montana. Thật ngạc nhiên khi Già Gin không kể với cô chuyện đó.” Ông vuốt phẳng cà vạt rồi tiến về phía những vị khách mới vào. “Đừng có mải làm việc quá nhé, cô Kuan,” ông nói với lại qua vai.
“Vâng, thưa ông,” tôi xoay xở thốt lên rền rĩ.
Một vị khách khẩn khoản nhờ Robby giúp đỡ, nên anh bọc chỗ dây của tôi vào túi. “Nhớ lời anh nói về chuyện tốt đẹp hơn thay thế đấy.”
Tôi nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng. “Cảm ơn anh, Robby.”
•Khi tôi lê được bước về nhà, vầng mặt trời bất đắc dĩ đã bắt đầu dẫn dụ cuộc sống trở lại trên những con phố. Tôi cố giữ chặt lấy cơn giận dữ dành cho Già Gin, nhưng nó cứ trơn tuột đi như con cá. Bao lâu nay, tôi vẫn có gia đình bên cạnh. Những kỷ niệm với Già Gin dâng ngập tâm trí tôi, bao năm tháng ông kiên nhẫn dạy dỗ tôi qua thùng giấy và báo chí bị người ta bỏ đi. Già Gin không chỉ dạy tôi vì nghĩa vụ, mà còn hết lòng. Sao ông không kể với tôi rằng, ông là ông của tôi? Có lẽ, ông biết tôi sẽ thắc mắc quá nhiều câu hỏi, khiến việc giữ bí mật về cha mẹ tôi trở nên khó khăn hơn.
Tôi cẩn thận luồn vào tán cây rồi đóng cánh cửa lại phía sau. Trong căn hầm, tôi rút chân khỏi giày và gỡ kẹp tóc ra, mấy chiếc kẹp này khiến đầu tôi trĩu nặng. Cầm lấy mẩu phấn, tôi viết từ đàn chuông lên bức tường trước khi tôi quên đi mất và, để khuây khỏa, tôi mở nút ống nghe.
Chẳng nghe thấy gì, tôi bèn đi tới bếp lò. Trong khi đang nhét báo vào hộp mồi lửa, một trận gió từ cửa chỗ chuồng gia súc thổi vào mặt tôi. Nhịp tim tôi bắt đầu gấp gáp. Còn quá sớm nên Già Gin chưa thể về.
Ai đó đang ở đây.