← Quay lại trang sách

Ba mươi bốn -

Tôi thả mồi nhen lửa xuống, rải cành cây lên sàn. Mắt tôi lục tìm chỗ để chiếc rìu mới, cố gắng rũ bỏ cơn hoảng loạn.

Nếu rắc rối ập tới qua cửa chỗ chuồng gia súc, tôi sẽ không lao đầu vào nó. Tôi mau chóng chạy tới lối đi phía Tây tới chỗ cửa cây rồi mau chóng nuốt chửng một ngụm không khí lạnh lẽo của Atlanta.

Nhưng rồi sao đây?

Đồ thỏ đế. Có khi chỉ là động vật. Mặc dù tôi không biết loài động vật nào có thể mở cửa sập, ngoại trừ gấu, nhưng tôi chưa bao giờ thấy gấu ở Atlanta hay bất cứ đâu.

Xem nào, tôi sẽ không cố thủ trong bụi cây. Cành nhánh tóm lấy tôi khi tôi thoát ra không cẩn thận như mọi khi, rồi thoải mái rảo bước xuống phố. Lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự mong mỏi trông thấy con người. Hai phụ nữ đẩy xe nôi thét lên khi trông thấy tôi, rồi mau chóng đẩy xe đi mất. Hẳn trông tôi phải như con quỷ vừa nhô lên từ địa ngục, không đi giày, tóc hệt như gió mùa quét qua đầu, tay cầm rìu, thật ấn tượng. Đến tôi cũng sẽ bỏ chạy khỏi chính mình.

Răng tôi va vào nhau lập cập. Tôi phải bình tĩnh lại. Chú Chân Búa sẽ không thích trông thấy tôi thế này - sợ hãi, và tệ hơn, khơi dậy nỗi sợ hãi trong mọi người xung quanh. Tôi nhanh chóng cuốn tóc thành búi, rồi kẹp chiếc rìu dưới cánh tay. Tất tôi ướt sũng vì sương và kêu lẹp bẹp khi tôi bước đi.

Sau vài bước chân vô định nữa, nỗi sợ hãi trong tôi lắng xuống. Căn hầm là nhà của chúng tôi. Hôm nay, tôi có thể mất việc, chưa kể cả niềm tin vào tình mẫu tử trước sau như một, nhưng tôi sẽ không từ bỏ ngôi nhà của mình mà không chiến đấu.

Tôi vòng tới lối chuồng gia súc bỏ hoang, chân lướt nhanh trên sỏi nhọn.

Nấp phía sau một bụi thông, tôi theo dõi động tĩnh trong đó. Phía ngoài chuồng cảnh báo mọi người tránh xa bằng những bức tường đen ngòm, nửa chuồng đã sụp mái. Rìa cây kế còn gây nhụt chí hơn nữa, nếu bạn không để mắt tới chỗ trống mà đặt chân. Ấy thế mà, bên trong chuồng, xà dầm cứng cáp và khô ráo, gỗ mục đã bị tống đi từ lâu.

Kẻ đột nhập nhà chúng tôi có lẽ là một gã say đang nghỉ ngơi thoải mái trong một ngăn chuồng, mà bằng cách nào đó, phát hiện ra móc kéo kín đáo để mở cửa sập. Chỉ vì tình huống này chưa bao giờ xảy ra không có nghĩa là nó sẽ không thể xảy ra. Nếu tôi kiếm được tiền từ việc thắt nơ, tôi sẽ mua một ổ khóa đúng nghĩa. Biết đâu, một ngày nào đó, là căn nhà với cánh cửa khóa chân chính.

Gom hết can đảm, tôi nhón chân tới lối vào.

Một tiếng rên phá tan không gian tĩnh lặng. Máu vương vãi trên nền, hệt như hồng ngọc trong đất bẩn.

Từ ngăn chuồng nơi cửa sập, đôi chân gầy nhẳng chìa ra. Một bàn chân mất giày, lòng bàn chân quấn vải dạ co giật như con cá sắp lìa đời.

Tôi vọt tới ngăn chuồng. “Già Gin!” Tôi gào lên.

Cửa sập mở, nhưng ông không thể trèo xuống. Tôi nghiêng mình bên thân hình co rúm của ông. Máu rỉ ra từ miệng ông, những vết bầm đỏ lừ sưng phồng trên mặt. “Ai làm thế với cha?”

“Gã trứng rùa,” ông thốt lên. “Người của hắn tấn công khi ta trên đường về nhà.”

“Knucks.”

Già Gin gật đầu. Ông liếc nhìn cái chai màu xanh lục trống rỗng nằm chỏng chơ cách đầu ông vài foot. “Hắn đưa cho ta cái đó.”

Tôi hạ chiếc rìu xuống, rồi nhặt cái chai lên. Thuốc Trường sinh Pendergrass.

Mọi xúc cảm trong tôi cạn ráo, ngoại trừ cảm giác tội lỗi, với những góc nhọn hoắt đang đâm vào tôi từ mọi phía. Billy đã phát hiện ra tôi lừa hắn. Toàn bộ cái chai năm mươi xu này là nước lúa mạch. Tôi nhớ lại ngày ấy hắn hỏi tôi rằng, ai là người quan trọng nhất trên đời đối với tôi. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao. Tôi nuốt lại những giọt nước mắt giận dữ. “Hèn hạ. Đánh một người già không có khả năng tự vệ.”

Già Gin nhăn nhó. “Không phải không có khả năng tự vệ. Con phải nhìn thấy hắn cơ.”

Bất chấp những lời ấy, ông vẫn đang hổn hển, một con mắt rỉ máu và lệ.

“Là lỗi của con. Con muốn tìm hiểu thêm về Shang. Con xin lỗi.”

Con mắt nguyên vẹn của ông chầm chậm nhìn tôi và chiếc rìu. “Khi con đi đốn củi, hãy nhớ xỏ giày, hử?”

“Bị thương ở đâu ạ?”

“Ai bảo bị thương?”

Tôi giận dữ rít lên.

“Xương sườn chắc là bị gãy,” ông thừa nhận. “Có lẽ vài cái khác nữa.” Ông chậc lưỡi khi thấy nước mắt chảy tràn trên má tôi.

Bình tĩnh nào! Già Gin cần mình. Tôi phóng vụt xuống tầng hầm lấy nước sạch cho ông uống và vải vụn băng vết thương. Dùng trà lúa mạch lạnh, tôi làm gạc cho con mắt bị thương, sau đó nhặt vụn bẩn ra khỏi vết thương của ông. Nước mắt lại trào ra khi tôi chứng kiến thảm trạng trên người ông. Vết bầm phủ kín từng tấc da theo kiểu chẵn bốn, chứng cứ cho mỗi cú đánh bằng khớp ngón tay bọc đồng của Knucks. Già Gin đã gầy hơn, hai bên xương sườn nhô lên như đôi cửa chớp đang mở.

Tôi áp thêm nhiều gạc ngâm trà lúa mạch lên vết bầm của ông, ước ao rằng chúng tôi có hạt tiêu. Noemi từng bảo, hạt tiêu giải quyết được rất nhiều vấn đề mà bạn không ngờ tới, kể cả những vết bầm tím. Ông cau mày khi tôi rửa sạch khớp ngón tay thấm máu của ông. Có lẽ, ông đã xoay xở để giáng xuống đôi chút thiệt hại.

“Ông Buxbaum đã kể cho con nghe về Shang. Tại sao ông không nói với con sự thật?”

Ông thở dài, một thứ vô hình để cảm nhận chứ không phải ngắm nhìn, tựa như nước. “Một số trọng trách quá nặng nề đối với những đôi vai non trẻ.”

“Ông ấy có biết con không?”

“Không. Lá thư đó là tin tức cuối cùng nó nhận được từ mẹ con trước khi bà ấy rời đi tới Savannah.” Giọng ông chìm vào một khoảng im lặng.

“Ta xin lỗi vì đã đưa con trở lại đây. Ta đã mong ngóng về tinh thần giữa hai chị em gái, thứ tình cảm có thể tồn tại lâu hơn gia đình.”

Vẻ choáng váng của Caroline hiện lên trước mặt tôi, được chiếu sáng bởi ánh lập lòe mong manh nhất của sự thấu hiểu. Đôi mắt Già Gin khép chặt lại.

“Ông nội,” tôi hét gọi, cảm thấy ngón tay giá lạnh của nỗi sợ hãi ấn vào tim. “Tỉnh lại đi.”

Ông không nhúc nhích. Tôi vơ lấy chăn và gối. Bên dưới một chiếc chăn gấp gọn xếp trong góc phòng ông, tôi phát hiện ra đôi Balmoral. Ông không hề bán đi. Đôi giày ấy, xét cho cùng, là một trong số ít kỷ vật của con trai ông. Tôi trở lại bên cạnh ông, xếp chăn mền bao quanh ông. Sau đó, tôi nắm lấy tay ông, bàn tay dường như đang nhỏ dần theo năm tháng. Bàn tay đã kiên nhẫn dìu dắt tôi trong cuộc đời.

Với chiếc chăn xám ủ quanh thân thể, ông trông quá yếu ớt, như một con dơi quạ bị thương. Tim tôi chan chứa tình yêu thương dành cho Già Gin, ông đã làm công việc của hai người, không yêu cầu hồi đáp. Tôi đã tức giận với ông, dù ông là người thay tã lót cho tôi và dỗ dành tôi ngủ. Khi tôi bị cúm, ông xua đuổi những hơi thở quỷ dữ, vỗ về ngọn lửa trong tôi tái sinh bằng xúp và tiếng ậm ừ nhè nhẹ của mình. Ông muốn tôi có chị em gái để khi ông đi rồi, tôi vẫn còn có một gia đình.

Ngực tôi nghẹn lại vì tiếng nấc. Không muốn Già Gin thấy mình khóc, tôi lủi về tầng hầm và đổ gục xuống giường, người đẫm mồ hôi và đầy bụi bẩn. Tôi hít vào những ngụm không khí lớn, rồi nức nở và cố nghĩ ra một phương án. Làm sao tôi đưa được ông trở lại căn hầm này? Cố gắng đưa ông xuống dưới qua những thanh thang sắt mà không khiến ông bị thương thêm sẽ khó khăn không kém gì trèo thang xếp và ôm theo thùng nước. Tôi phải tìm cho ông phương án chăm sóc y tế. Nhưng bằng cách nào? Chúng tôi không có tiền mời bác sĩ, ngay cả khi tôi tìm được ai đó chịu chữa trị cho một người Trung Quốc.

Ông sẽ chết trong chuồng gia súc bỏ hoang này, vì rét mướt, nhiễm trùng hoặc phơi nhiễm, trong khi lẽ ra ông nên được nghỉ ngơi trên tấm đệm lông mềm mại nhất, với khăn trải giường sạch sẽ và miếng chườm lạnh đắp lên vết bầm. Tôi sẽ phải tìm ra chiếc giày của ông. Nghĩ tới nó đang nằm chỏng chơ và đơn độc trên phố, chẳng hiểu vì sao, càng khiến tôi khóc dữ dội hơn.

Tôi lau mặt vào chăn. Mắt tôi dán lấy từ đau đớn thảm thương, “tàn nhẫn hoặc độc ác khủng khiếp”, được viết khi bà Bell nói với Nathan rằng, mọi sự kết hợp trang phục cẩu thả mà anh mặc đều là đau đớn thảm thương trong mắt bà.

Đau đớn thảm thương là từ vừa khớp với hoàn cảnh khó khăn của chúng tôi, nhưng tôi không đau khổ. Còn nhiệm vụ phải làm. Tôi sẽ mang một viên gạch ấm tới cho Già Gin, sau đó tìm trợ giúp. Lạch cạch, tôi đứng dậy, đúng lúc một âm thanh khác khiến tôi đóng băng tại chỗ.

Một tiếng gâu.