Ba mươi lăm
Một hòn tuyết bằng lông khổng lồ nhào vào lòng tôi, khiến tôi ngã trở lại giường. “B… B… Bear?”
Gâu! Sắc hồng trên lưỡi nàng chó lộ ra.
“S… sao mày lại…” Mắt tôi lướt tới ống loa. Trong lúc vội vã rời tầng hầm, tôi đã quên đóng lại.
Tôi với lấy nút chặn bằng len, nhưng giọng nói của Nathan đã vọng xuống. “Nó đâu rồi nhỉ? Chắc chắn lại nhảy ra ngoài cửa sổ rồi. Bên kia phố có con mèo mới, mình cá chắc.”
Tôi bịt ống loa trước khi Bear lại sủa. Cô nàng hết nhìn từ ống loa sang tôi, hai tai vểnh lên, như thể đang chờ đợi một lời giải thích.
“Ôi, Bear,” tôi nói, giọng run rẩy. Cô nàng rúc đầu vào lòng tôi, và tôi thề rằng sinh vật này biết chính xác tôi đang cần gì. Tôi vòng tay ôm lấy nó, cô nàng không rời đi cho tới khi tiếng nức nở của tôi dịu lại.
“Cảm ơn mày,” cuối cùng, tôi nói với nó. “Nhưng tao phải tìm trợ giúp. Vả lại, Nathan sẽ lo cho mày lắm. Nào.”
Già Gin không nhúc nhích lấy một inch. Bear đi vòng quanh ông, rồi ngồi xuống; khi tôi hướng tới lối ra, cô nàng không đi theo.
“Bear, lại đây!” Tôi vỗ vô hông hai cái như tôi từng thấy Nathan làm.
Cô nàng nhìn tôi rồi nhìn Già Gin.
“Lại đây!”
Lần này, Bear hạ bụng bẹp xuống sàn.
Sao đây? Ôi chao, lúc này, tôi không thể lo lắng cho nó được. Tôi phải tìm trợ giúp cho Già Gin. Nhưng tìm ai đây?
Bear ngóc đầu, quan sát tôi bằng đôi mắt khuất sau chòm lông.
Không. Nhà Bell không thể phát hiện ra bí mật của chúng tôi. Già Gin đã thiết lập quy tắc rất nghiêm khắc, quy tắc để bảo đảm an toàn cho chúng tôi.
Nhưng mà, dù sao chăng nữa, tôi nghĩ ông sẽ không ngại thay đổi quy tắc trong hôm nay đâu.
Cửa chính nhà Bell đã mở khi tôi cuống cuồng chạy lên bậc tam cấp trước hiên nhà. Nathan bước ra, nhún nhún vai trong chiếc áo choàng. Trông thấy tôi, những nét cau có trên mặt anh giãn ra. “Jo? Cô đang làm gì ở đây? Mọi chuyện ổn cả chứ?”
“Ông tôi,” tôi òa khóc khi cơn nức nở tụ lại trong cổ họng. “Billy Riggs đánh ông.”
Mẹ anh hiện ra sau lưng anh, đang lau hai bàn tay vào chiếc khăn rửa bát. “Ôi, trời ơi.” Bà lướt qua anh, vươn đôi tay còn hơi ẩm ướt nắm lấy hai tay đông cứng của tôi.
“Ông ấy ở đâu?” Nathan hỏi. Một lọn tóc xoã xuống giữa trán anh trông hệt như dấu hỏi.
“Tôi sẽ chỉ cho anh.”
Chúng tôi quay lại chuồng gia súc bỏ hoang. Dù hai người có lo lắng trước cảnh tượng đổ nát nơi ấy, họ cũng chẳng thể hiện ra, vẫn theo sát gót tôi. Bear chào đón Nathan bằng một tiếng gâu rồi nhảy nhót bên cạnh anh.
“A.” Anh vỗ về đầu nó. “Đúng là cô bé ngoan.”
Bà Bell cúi xuống bên Già Gin, đôi mắt bà nheo lại. Dù có cảm thấy ghê tởm trước cảnh tượng Già Gin đầy máu me và tàn tạ, bà cũng chỉ chậc lưỡi. “Chúng ta phải tìm bác sĩ Swift. Nathan…”
“Con sẽ quay lại nhanh hết sức.” Bear và tôi nhìn anh rời đi, đuôi cô nàng cứ đung đưa tới lui. Khi Nathan khuất khỏi tầm mắt, nàng chó nằm phịch xuống bên gót Già Gin, chăm chú bảo vệ chú cừu bị thương của mình.
Tôi lại nắm lấy tay Già Gin, ngồi xuống đối diện bà Bell. Bà vẫn còn cầm khăn rửa bát, trên má bà còn một vết bột mì. “Đừng lo lắng, Jo à.” Bà biết tên tôi. “Bác sĩ Swift rất giỏi và có tay nghề xứng với danh tiếng. Ông sẽ nhanh chóng chữa khỏi cho ông của cháu.” Bà tự thu xếp cho mình một tư thế dễ chịu hơn, đầu gối co lại dưới thân, gấu chiếc váy họa tiết đan chéo dính đầy bụi bẩn trong chuồng.
“Cháu lấy cho bà thứ gì để ngồi nhé?”
“Không cần, cảm ơn cháu. Nhưng, ừm, cháu lấy kiểu gì?”
Bà nhìn theo ánh mắt tôi hướng tới cửa sập đang để ngỏ. Thắc mắc hiện lên trong mắt bà.
Tôi hít một hơi thật sâu. Sau đó, tôi kể cho bà nghe về cuộc sống dưới căn hầm của chúng tôi. Bà không mảy may suy chuyển trước câu chuyện của tôi, nhảy dựng lên, hoặc làm bất cứ hành động nào mà ta thường trông đợi ở một người vừa mới phát hiện ra dưới tầng hầm nhà mình có nhiều thứ còn hơn cả chuột. Thay vào đó, bà ngồi lẳng lặng lắng nghe, hai cánh tay xoắn vào chiếc khăn in hình cúc vạn thọ.
Con mắt của Già Gin lại bắt đầu chảy máu, tôi vội vắt một miếng gạc ngâm lúa mạch khác, đầu tôi tự pha cho mình một hỗn hợp vô vọng, biết ơn và hổ thẹn. Giờ thì, chúng tôi đã bị phát hiện, và tôi không chắc nhà Bell sẽ nói dối chủ đất của họ. “Cháu xin lỗi, thưa bà.”
Ánh nhìn chăm chú của bà lướt tới Già Gin. “Đôi khi, ta bị khó tiêu nên khó ngủ. Ta loanh quanh trong nhà, cố gắng làm dạ dày dịu đi. Nhiều năm trước, ta thề rằng, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng một thiếu nữ bất cứ khi nào ta vào xưởng in.”
Tôi nuốt xuống khó khăn, nhớ lại nhiều đêm tôi thiếp đi nhờ khúc hát ru của máy in. Có lẽ là tôi nói mớ.
Nụ cười hiện lên trên gương mặt bà. “Ông Bell bảo ta, có lẽ là chứng khó tiêu khiến ta xì hơi. Cháu có nghe thấy… chúng ta không?”
Tôi gật đầu với vẻ tội lỗi. “Nhưng không phải lúc nào cũng nghe ạ. Chỉ thỉnh thoảng, lúc cháu cần thôi.”
Bà ép bàn tay che đi vẻ mặt chán nản.
“Và chỉ trong xưởng in thôi ạ,” tôi vội bổ sung. “Đó là nơi những người theo chủ nghĩa bãi nô đặt ống loa.”
“Người theo chủ nghĩa bãi nô…” Bà bỗng nhiên ngừng lời. Bà cẩn thận đổi sang tư thế xếp bằng. “Ta ước gì mình đã phát hiện ra sớm hơn. Ta từng thấy cháu và ông cháu đôi lần, nên nghĩ bọn cháu hẳn sống gần đây. Khi vợ viên luật sư kể cho ta về cô gái Trung Quốc trong tiệm mũ, xem nào, ta rất hiếu kỳ về cháu, nhưng ta vẫn không hiểu được vì sao cháu quen thuộc với ta đến thế.”
Tôi lau đôi mắt ứa lệ bằng lòng bàn tay. Bà nghiêng qua người Già Gin để nắm lấy bàn tay ẩm ướt của tôi bằng bàn tay ấm áp của mình. “Cuối cùng, khi Nathan kể cho ta biết cháu chính là Quý cô Ngọt ngào của chúng ta, ta đã nghĩ, xem kìa, dĩ nhiên rồi. Cô gái đó đã được số phận định sẵn sẽ xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta.”
“Vậy, bà không khó chịu ư?”
“Không.” Lệ dâng lên trong mắt bà. “Ta thấy thật an tâm.”
Nửa tiếng tiếp theo trôi qua nhanh chóng khi tôi giải đáp mọi câu hỏi của bà Bell về việc Già Gin và tôi đã đến sống dưới hầm nhà bà như thế nào. Tôi kể với bà sự thật về mối liên hệ giữa tôi với bà Payne. Giờ đây, chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra, nên chẳng có lý do gì phải che giấu nữa. Bằng không, tôi sẽ quá mệt mỏi đến nỗi không thể suy nghĩ được nữa.
Tiếng móng guốc lộc cộc và tiếng bánh xe ken két ào tới phía chúng tôi. Thế rồi, một người to như con gấu với chòm râu bạc hiện ra trên ngưỡng cửa, mang tới mùi xì gà và xách theo một túi hành lý to. Ông nhìn bà Bell và khuôn mặt loang lổ nước mắt của tôi rồi cất tiếng, “Hy vọng tôi không quá trễ.”
Bà Bell đứng dậy. “Không, thưa bác sĩ. Nhưng làm ơn nhanh lên.”